Hoắc Minh bật cười: “Mới bao nhiêu tuổi đầu mà ghen rồi!”
Anh ôm Hoắc Tây, để cô bé ngồi lên chân mình: “Vậy Hoắc Tây của chúng ta bình thường phải càng cố gắng luyện tập, chắc chắn sẽ đàn giỏi hơn cô bạn kia!”
Khuôn mặt nhỏ Hoắc Tây ửng hồng.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé lướt trên phím đàn, lướt qua dải phím, hơn nửa ngày mới ngọt ngào nói: “Thế nhưng lớn lên con muốn làm luật sư!”
Hoắc Minh hôn lên khuôn mặt của cô bé: “Chuyện kia không ảnh hưởng! Con lớn lên làm luật sư là chuyện của sau này, trước tiên Hoắc Tây cứ học đàn dương cầm cho thật giỏi!”
Anh giảng cho Tiểu Hoắc Tây từng thứ.
Tay nhỏ của cô bé nắm thành đấm: “Đúng vậy, cô bé không phải vì Trương Sùng Quang!”
Đang lúc nói chuyện, bát mì ngon của Ôn Noãn đã được đặt trên bàn ăn.
Hoắc Minh lại xoa đầu con gái, để cô bé tiếp tục đàn… Mãi đến tối Hoắc Tây tắm rửa, Ôn Noãn mới rảnh nói chuyện quan trọng với anh.
Tại phòng trẻ em, trong phòng tắm truyền ra tiếng Hoắc Tây tắm rửa.
Ôn Noãn sắp xếp lại căn phòng.
Hoắc Minh ngồi trên ghế sô pha, quan sát bóng lưng của cô, trong lòng rung động.
Ôn Noãn thật sự đã quay về, chăm sóc gia đình này giống như một người vợ, anh thích dáng vẻ này của cô ở bên chờ anh.
Giọng anh khàn: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Trong tay Ôn Noãn đang cầm áo ngủ nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, nghe vậy xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy rồi! Minh… Hoắc Tây còn nhỏ như vậy, anh thật sự không cần quyết định cho tương lai của con bé sớm vậy chứ?”
Hoắc Minh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, không có châm, giữ ở đầu ngón tay thưởng thức.
Anh vươn tay về phía cô.
Ôn Noãn hơi do dự, đến ngồi xuống bên cạnh anh, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Minh!”
Hoắc Minh vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, giọng khàn nói: Hôm nay anh hẹn bố của Trương Sùng Quang đánh golf, nói chuyện về dự án kia, ngoài ra… Anh còn đầu tư 2 tỷ cho công ty của ông ta!”
Ôn Noãn phản đối: “Minh, tiền bạc không mua được tình cảm!”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, cười nhạt: “Nhưng có thể mua được bình an cho Hoắc Tây!”
Thể chất của Hoắc Tây đặc biệt, rất cần một người như Trương Sùng Quang, gia thế không xứng đều không quan trọng, quan trọng nhất là cậu bé kia có máu gấu trúc.
Huống chi đứa bé kia cũng rất xuất sắc, trong mắt đều là khát vọng!
Trực giác của đàn ông bảo Hoắc Minh đưa ra quyết định này!
Ôn Noãn biết anh đã quyết, dù sao cô vẫn không vui, nhưng cô lại không tìm ra chỗ nào không đúng!
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Ôn Noãn à, anh biết em sẽ không vui, cho nên… không phải đang thương lượng với em sao?”
Ôn Noãn tức đến mức cười: “Anh thương lượng chỗ nào, rõ ràng anh đã quyết rồi!”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, anh cười: “Đúng vậy, anh quyết rồi! Chỉ chờ bà Hoắc chốt thôi!”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn không muốn hùa theo anh!
Anh ôm Hoắc Tây, để cô bé ngồi lên chân mình: “Vậy Hoắc Tây của chúng ta bình thường phải càng cố gắng luyện tập, chắc chắn sẽ đàn giỏi hơn cô bạn kia!”
Khuôn mặt nhỏ Hoắc Tây ửng hồng.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé lướt trên phím đàn, lướt qua dải phím, hơn nửa ngày mới ngọt ngào nói: “Thế nhưng lớn lên con muốn làm luật sư!”
Hoắc Minh hôn lên khuôn mặt của cô bé: “Chuyện kia không ảnh hưởng! Con lớn lên làm luật sư là chuyện của sau này, trước tiên Hoắc Tây cứ học đàn dương cầm cho thật giỏi!”
Anh giảng cho Tiểu Hoắc Tây từng thứ.
Tay nhỏ của cô bé nắm thành đấm: “Đúng vậy, cô bé không phải vì Trương Sùng Quang!”
Đang lúc nói chuyện, bát mì ngon của Ôn Noãn đã được đặt trên bàn ăn.
Hoắc Minh lại xoa đầu con gái, để cô bé tiếp tục đàn… Mãi đến tối Hoắc Tây tắm rửa, Ôn Noãn mới rảnh nói chuyện quan trọng với anh.
Tại phòng trẻ em, trong phòng tắm truyền ra tiếng Hoắc Tây tắm rửa.
Ôn Noãn sắp xếp lại căn phòng.
Hoắc Minh ngồi trên ghế sô pha, quan sát bóng lưng của cô, trong lòng rung động.
Ôn Noãn thật sự đã quay về, chăm sóc gia đình này giống như một người vợ, anh thích dáng vẻ này của cô ở bên chờ anh.
Giọng anh khàn: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Trong tay Ôn Noãn đang cầm áo ngủ nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, nghe vậy xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy rồi! Minh… Hoắc Tây còn nhỏ như vậy, anh thật sự không cần quyết định cho tương lai của con bé sớm vậy chứ?”
Hoắc Minh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, không có châm, giữ ở đầu ngón tay thưởng thức.
Anh vươn tay về phía cô.
Ôn Noãn hơi do dự, đến ngồi xuống bên cạnh anh, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Minh!”
Hoắc Minh vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, giọng khàn nói: Hôm nay anh hẹn bố của Trương Sùng Quang đánh golf, nói chuyện về dự án kia, ngoài ra… Anh còn đầu tư 2 tỷ cho công ty của ông ta!”
Ôn Noãn phản đối: “Minh, tiền bạc không mua được tình cảm!”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, cười nhạt: “Nhưng có thể mua được bình an cho Hoắc Tây!”
Thể chất của Hoắc Tây đặc biệt, rất cần một người như Trương Sùng Quang, gia thế không xứng đều không quan trọng, quan trọng nhất là cậu bé kia có máu gấu trúc.
Huống chi đứa bé kia cũng rất xuất sắc, trong mắt đều là khát vọng!
Trực giác của đàn ông bảo Hoắc Minh đưa ra quyết định này!
Ôn Noãn biết anh đã quyết, dù sao cô vẫn không vui, nhưng cô lại không tìm ra chỗ nào không đúng!
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Ôn Noãn à, anh biết em sẽ không vui, cho nên… không phải đang thương lượng với em sao?”
Ôn Noãn tức đến mức cười: “Anh thương lượng chỗ nào, rõ ràng anh đã quyết rồi!”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, anh cười: “Đúng vậy, anh quyết rồi! Chỉ chờ bà Hoắc chốt thôi!”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn không muốn hùa theo anh!
Danh sách chương