Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cô trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng… Ôn Noãn hơi sợ, ôm chặt cổ anh: “Hoắc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hôn cô.
Ôn Noãn muốn cử động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh…”
Giọng Ôn Noãn run run.
Cô chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đêm tuyết rơi khi anh bế cô lên cây đàn dương cầm ấy… Cô sẽ không bao giờ quên đi đêm đó!
Hoắc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tổn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phải làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau…
Hoắc Minh đứng thẳng người, vẫn cúi đầu hôn cô.
Cả người Ôn Noãn vẫn còn hơi run rẩy, cô để mặc anh hôn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nằm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã thấy tốt hơn chưa?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
Ôn Noãn không nói nên lời…
Hoắc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi Ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng…
…
Đám cưới của Hoắc Minh và Ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoắc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên Ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiểu Hoắc Tây như trước.
Hoắc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay để dành trọn một tháng cùng Ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẫn theo cả Tiểu Hoắc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cô ấy đến, Hoắc Minh chỉ hơi ngước mắt lên: “Để xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của công ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cô trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng… Ôn Noãn hơi sợ, ôm chặt cổ anh: “Hoắc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hôn cô.
Ôn Noãn muốn cử động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh…”
Giọng Ôn Noãn run run.
Cô chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đêm tuyết rơi khi anh bế cô lên cây đàn dương cầm ấy… Cô sẽ không bao giờ quên đi đêm đó!
Hoắc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tổn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phải làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau…
Hoắc Minh đứng thẳng người, vẫn cúi đầu hôn cô.
Cả người Ôn Noãn vẫn còn hơi run rẩy, cô để mặc anh hôn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nằm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã thấy tốt hơn chưa?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
Ôn Noãn không nói nên lời…
Hoắc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi Ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng…
…
Đám cưới của Hoắc Minh và Ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoắc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên Ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiểu Hoắc Tây như trước.
Hoắc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay để dành trọn một tháng cùng Ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẫn theo cả Tiểu Hoắc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cô ấy đến, Hoắc Minh chỉ hơi ngước mắt lên: “Để xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của công ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Danh sách chương