Ông luôn yêu quý Ôn Noãn, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như thế này, Minh Châu không thể gánh vác được chuyện gì, vì vậy Ôn Noãn nhất định phải mạnh mẽ lên, cần phải gánh vác thay cho Hoắc Minh!
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”
Hoắc Minh không đành lòng.
Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!
Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thể trụ được nữa.
Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là Ôn Noãn!
Hoắc Minh không đành lòng dồn cô quá căng thẳng, vuốt ve gò má của Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này để sau hẵng nói đi!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô nắm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ở mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”
Hoắc Minh ừ.
Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.
Bà Hoắc đứng trước quầy bếp, lặng lẽ lau nước mắt…
Hoắc Minh lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?”
Bà Hoắc thực sự rất đau lòng.
Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đương với nhau, cũng sẽ không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay…
Anh và Ôn Noãn mới bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Họ vừa mới có thêm một đứa con!
…
Bữa tối, ăn nhưng chẳng có chút mùi vị nào.
Cuối cùng, Hoắc Minh vẫn bảo bố mẹ về trước.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ôm bé Hoắc Tây trong lòng dỗ cô bé ngủ.
Có lẽ vì bị dọa sợ nên Hoắc Tây bị giật mình tỉnh giấc mấy lần.
Hoắc Minh hút hai điếu thuốc trong phòng sách, rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa vừa nhỏ tiếng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Đã ngủ rồi!”
Hoắc Minh bước tới, nằm xuống sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của cô.
Cả người Ôn Noãn khẽ run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người anh…
Hoắc Minh bắt đầu hôn cổ cô, yêu thương cô như trước, nhưng trong lòng họ luôn mang nỗi buồn… Ai cũng không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!
Cuộc tình không thể tiếp tục…
Hoắc Minh áp sát vào tai Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, đừng sợ!”
Ôn Noãn đột nhiên xoay người ôm chặt anh.
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”
Hoắc Minh không đành lòng.
Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!
Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thể trụ được nữa.
Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là Ôn Noãn!
Hoắc Minh không đành lòng dồn cô quá căng thẳng, vuốt ve gò má của Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này để sau hẵng nói đi!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô nắm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ở mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”
Hoắc Minh ừ.
Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.
Bà Hoắc đứng trước quầy bếp, lặng lẽ lau nước mắt…
Hoắc Minh lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?”
Bà Hoắc thực sự rất đau lòng.
Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đương với nhau, cũng sẽ không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay…
Anh và Ôn Noãn mới bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Họ vừa mới có thêm một đứa con!
…
Bữa tối, ăn nhưng chẳng có chút mùi vị nào.
Cuối cùng, Hoắc Minh vẫn bảo bố mẹ về trước.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ôm bé Hoắc Tây trong lòng dỗ cô bé ngủ.
Có lẽ vì bị dọa sợ nên Hoắc Tây bị giật mình tỉnh giấc mấy lần.
Hoắc Minh hút hai điếu thuốc trong phòng sách, rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa vừa nhỏ tiếng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Đã ngủ rồi!”
Hoắc Minh bước tới, nằm xuống sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của cô.
Cả người Ôn Noãn khẽ run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người anh…
Hoắc Minh bắt đầu hôn cổ cô, yêu thương cô như trước, nhưng trong lòng họ luôn mang nỗi buồn… Ai cũng không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!
Cuộc tình không thể tiếp tục…
Hoắc Minh áp sát vào tai Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, đừng sợ!”
Ôn Noãn đột nhiên xoay người ôm chặt anh.
Danh sách chương