717

Hoắc Minh biết cô đang nghĩ gì, anh đi tới ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng nói: “Đừng khóc, được không?”

Ôn Noãn không nhịn được, cô vẫn rất buồn.

Ngón tay ấm áp của Hoắc Minh lau nước mắt cho cô vừa nói nhảm để dỗ cô vui vẻ: “Ngốc à! Em trở thành Tổng Giám đốc Ôn của tập đoàn Tây Á, từ nay về sau dù anh có đi đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy em! Ôn Noãn, em nói xem, vậy thì anh có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của em không?”

Ôn Noãn xoay người lại, nhào vào lòng anh.

Áo sơ mi của anh ướt đẫm vì nước mắt…

Rất không thoải mái.

Nhưng anh không quan tâm, bởi vì khoảnh khắc dịu dàng này sẽ dần mất đi theo từng ngày một!

Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn ký vào phần hồ sơ.

Cô thay thế Hoắc Minh trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Tây Á với giá trị thị trường hơn hai trăm tỷ.

Hôn lễ của họ không có người nào khác.

Trong một nhà thờ nhỏ, trên bàn thờ để một cuốn Kinh thánh và một cặp nhẫn cưới.

Hoắc Minh mặc bộ u phục.

Sơ mi trắng như tuyết, áo vest bằng nhung màu đen.

Là kiểu dáng mà Ôn Noãn thích nhất!

Ôn Noãn mang thai chưa đầy hai tháng, bụng vẫn chưa nhô lên, cô chọn một chiếc váy cưới đơn giản với phần eo thon, mái tóc màu trà dài đến thắt lưng, vừa đẹp vừa lãng mạn.

Họ trao nhẫn cưới và đeo cho nhau.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Hoắc Minh nhìn vào mắt Ôn Noãn, thì thầm: “Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, không bao giờ phản bội!”

Đôi mắt Ôn Noãn nóng bừng.

Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn người chồng mới cưới của mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, dù là chân trời góc biển, cũng mãi không xa rời!”

Hoắc Minh cúi đầu hôn cô…

Đó là đêm tân hôn của họ, anh và cô cùng trở lại căn hộ ngày xưa…

Phòng ngủ chính được trải đầy hoa hồng.

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Chính trên chiếc giường này, họ đã phát sinh quan hệ lần đầu tiên.

Trên chiếc giường này, bọn họ đã điên cuồng dây dưa vô số lần, nếu ngày mai là ngày tận thế, điều mà Hoắc Minh mong muốn nhất chính là đưa Ôn Noãn trở về chốn cũ…

Quấn lấy cô cho đến chết.

Cô đang mang thai nên anh vẫn luôn kiêng dè.

Anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn thấy em vui sướng, được không?”

Thân thể Ôn Noãn khẽ run lên.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra.

Vì anh, cô mở rộng bản thân mình …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện