Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân cũng như mọi khi sẽ bắt cá dưới đầm băng, từ lúc luyện thành hàn băng hộ thể thì cái lạnh cũng không sợ,mỗi ngày Hoài Ân đều dành ba canh giờ để tập bế khí dưới đáy băng, tĩnh tọa trong nước Tâm ma trong lòng được vùi sâu, tâm của Hoài Ân nhẹ đi nhiều.
"Phía dưới đáy lấp lánh, là gì vậy nhỉ?"Hoài Ân lặng xuống tiếp cận, là một chiếc hộp gỗ bị băng đóng bên trong.Hoài Ân cố gắng lấy nhưng chiếc hộp như dính chặt dưới đáy hồ, Hoài Ân cố gắng dùng tay đấm thật mạnh vào khối băng nhưng do dưới nước, sức lực lại bị giảm mà chẳng thể lấy được.
Ngày hôm sau Hoài Ân cũng lần nữa lặn xuống đáy hồ, lần này Hoài Ân tuyệt đối không ngừng đấm vào khối băng dưới đáy, đấm đến cả tay ghỉ huyết hòa với làn thủy băng,Hoài Ân rốt cuộc có thể lấy được chiếc hộp đem lên.
"Đúng là Ngươi làm khó Ta quá…Là vàng, báo vật..hay bí tịch.." Hoài Ân chỉ vào chiếc hộp tay vuốt ve bên trong không biết là thứ gì không ngừng tò mò. Hoài Ân mở chiếc hộp ra, bên trong là một thanh kiếm rỉ sét, Hoài Ân tay vừa chạm nhẹ vào Thanh kiếm,thì tay bị cắt qua một vết huyết nhỏ từng giọt từng giọt lên thân kiếm,kì lạ là tất cả huyết đều như rút vào trong kiếm.Hoài Ân kinh ngạc trong lòng suy nghĩ "không lẽ là ma kiếm" .
Thanh kiếm sau khi đã Hấp thu huyết bổng rung lên rỉ sét bong trốc, thanh kiếm dấy lên hàn quang, ánh sáng của kiếm làm Hoài Ân chóa cả mắt.
Vô Đạo Chân Nhân lúc này xuất hiện, nhìn thấy thanh kiếm không khỏi bất ngờ."Ngươi đúng là người được chọn..hảo lắm..hảo lắm."
"Sư phụ thanh kiếm này..sao lại.." Hoài Ân nhìn Vô Đạo Chân Nhân chỉ vào thanh kiếm.
"Đây là Hàn Long kiếm, sở dĩ nó hút lấy huyết của Ngươi vì ngươi là người được nó lựa chọn truyền thừa."
"Ý sư phụ là..." Hoài Ân còn đang mờ mịt.
"Hàn Long Kiếm là của Sư tôn đút ra, là thần kiếm thượng cổ, sở dĩ nó nằm dưới hàn đàm này là để chờ người được chọn, chỉ có máu của Người được chọn mới có thể khai kiếm...."
Nghe Vô Đạo Chân Nhân nói thế Hoài Ân trong lòng mừng rỡ, kiếm biết chọn chủ, kiếm có linh tính.." Sư phụ Ta thật sự có thể dùng nó".
" Bởi vì nó chọn Ngươi, nên sẽ chẳng ai dùng được nó ngoại trừ chủ nhân thực sự.."
"Đồ nhi đã hiểu..Ân nhi sẽ cố gắng luyện tập võ công thật hảo, để có thể xúng đáng với Hàn Long Kiếm." Hoài Ân cầm lấy thanh kiếm,thay vì lúc nãy chỉ là một thanh kiếm rỉ, nay tróc đi lớp rĩ sét ấy chính là một thanh bảo kiếm, Hoài Ân cứ như bị thanh kiếm thu hút, chăm chú không rời.Thân kiếm đều là màu bạc, chuôi kiếm là hình rồng uốn lượng , phía mắt rồng là viên ngọc lưu ly xanh,đúng là mỹ lệ.
"Từ nay chúng ta sẽ là bằng hữu, người còn kiếm còn.." Hoài Ân vừa nói xong thanh kiếm liền rung bần bật trong tay như ngầm đồng ý.
Hoài Ân ở Hàn băng cung luôn siêng năng luyện võ, không những vậy còn học thạo cả cầm, kì, thi, họa. Vô Đạo Chân nhân chính là chỉ bảo hết lòng, Người luôn là đánh giá cao Hoài Ân.
"Ân nhi hôm nay lại xuống núi mua lương thực, nhớ là phải dịch dung rõ không",
"Đồ nhi đã biết."
Hoài Ân thắm thoát đã được mười một tuổi, tuy nói là còn tiểu nhưng đã dài một thước sáu,nói đến chiều dài này chắc chắn là nhờ vào kĩ năng bơi lặn của Hoài Ân,so với những người đồng lứa thì nhìn không ra. tuy trường dáng nhưng dầu gì cũng là nữ nhân vì vậy mà tướng khi giả trang nam tử cũng chỉ là thư sinh.
Nói đến lúc nào sư phụ cũng bắt dịch dung cũng có một lý do quan trọng đó là vào hai năm trước xuống núi đem không ích phiền toái đến. những tiểu cô nương chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt thật của Hoài Ân thì tâm đều bị câu đi. Hoài Ân cũng từng bị nhan sắc của mình câu dẫn mấy lần. nhiều lúc nhìn dung trong nước không khỏi tự nói. Nhìn nhan trong nước khuôn mặt tuấn mỹ, mắt phượng đầy phong tình quyến rũ, mi dày đậm, cao thẳng mũi, chỉ cần một cái nhếch môi cũng đủ câu hồn nhiếp phách, môi lại đỏ mọng, nước da trắng như tuyết làm nữ nhân cũng phải tị hiềm .Nàng dù sao cũng tự hào vì bản thân ít nhiều cũng thừa hưởng nét đẹp của Mẫu Thân, còn Tống Chân Xương cũng may là không phải giống hắn.
Sau khi đã mua những thứ cần thiết trở về núi, trên đường Hoài Ân gặp một một nhóm cướp bốc đang đuổi giết một Thiếu niên,tuy nói luyện võ đã lâu,nhưng tất cả chỉ với sói và gấu, chưa bao giờ giao chiến trực diện với người. lần này xuống núi đã có dịp, nên Hoài Ân liền dùng lá cây thành ám khi phóng đến ba tên cường đạo.lá cây tuy mỏng manh nhưng chỉ cần có nội công thì thành vũ khí đáng sợ, Hoài Ân chỉ cho mỗi tên một lá đã làm chúng đứt lìa chân. Chỉ thấy bọn cường đạo ngã xuống, ôm lấy chân đứt lìa.
“Ta ra tay có lẽ hơi mạnh nhỉ.”
Thấy ba tên cường đạo kia đã mất năng lực phản khán, Thiếu niên bị truy đuổi liền chộp lấy đao chặt lấy đầu cả ba. Hoài Ân đứng hình một chốc,nhưng lại không hề thấy đáng sợ, có trãi qua mới có trưởng thành,thế giới này người ăn người là chuyện thường, tuy nói vậy nhưng trong lòng Hoài Ân không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Thiếu niên kia tiến đến. "Đa tạ ân nhân cứu giúp."
"Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ , không cần khách khí"
Thiếu niên kia quỳ xuống " Xin ân nhân nhận ta một lại".
Hoài Ân đỡ lấy thiếu niên"Huynh đừng làm như vậy".
"Nếu không nhờ ân nhân giúp đỡ thì A Hán không bao giờ có thể trả thù cho phụ mẫu và muội muội được..."
“Ngươi nói ba tên này..”
“Phải…”
A Hán vừa nói nước mắt không ngừng rơi. thì ra ba tên côn đồ kia là kẻ cướp, tiến đến nhà a hán trên núi nhìn thấy Muội muội A Hán liền động sắc tâm, không những làm nhục Muội muội A Hán mà còn giết luôn cả nhà a Hán, đến lúc A Hán trở về mới biết được liền nhanh chóng tìm bọn chúng trả thù , nhưng chỉ có một ít công phu không đánh lại ba tên lực lưỡng, suýt nữa phải bỏ mạng nếu Hoài Ân không tương trợ.
"Ân nhân xin Người cho Ta đi theo hầu hạ Người.." A Hán đáng thương hề hề nhìn Hoài Ân.
"Chuyện này không được Ta nghĩ huynh nên trở về gia.." Hoài Ân không thể hứa với A Hán vì quy định tông môn.
"A Hán không còn chỗ để về cầu xin ân nhân cho A Hán đi theo hầu hạ người".
Thấy khuyên thế nào cũng không được Hoài Ân đành phải chịu thua." Nếu huynh đã không chỗ để về thì đi cùng Ta nhưng đừng gọi ta là ân nhân Ta tên là Hoài Ân,còn nữa Ta sống ở trên núi băng, huynh có thể chịu được?.Còn có Sư Phụ, Ta không chắc Người sẽ..thôi kệ, huynh đi theo Ta..tới đâu hay Tới đó vậy."
"Nếu không kêu bằng ân nhân vậy Thiếu gia...thiếu gia không cần lo A Hán có thể chịu được cái lạnh, Nếu Thiếu gia thấy khó xử thì Ta có thể ở phía dưới núi..chỉ cần thiếu gia cần là có Ta."
"Nếu vậy chúng Ta trở về thôi."
"A Hán giúp Thiếu gia vác đồ"
"Không cần Ta tự làm được, huynh cứ thu thập đồ đạc rồi cùng Ta đi."
"Y phục ta để lại khách điếm, ta nhanh chóng thu xếp không để thiếu gia đợi lâu". A Hán rất nhanh chóng trở lại, cả hai cùng trở về núi.
"Sư phụ đồ nhi đã trở về" .Hoài Ân nhìn xung quanh tìm kiếm Vô Đạo Chân Nhân nhưng không thấy, chỉ thấy một cô nương mặt y phục hồng phấn ngồi quay đầu từ trước đến nay nào có người ngoài đến đây.
" Cho hỏi Cô nương là".
"Phía dưới đáy lấp lánh, là gì vậy nhỉ?"Hoài Ân lặng xuống tiếp cận, là một chiếc hộp gỗ bị băng đóng bên trong.Hoài Ân cố gắng lấy nhưng chiếc hộp như dính chặt dưới đáy hồ, Hoài Ân cố gắng dùng tay đấm thật mạnh vào khối băng nhưng do dưới nước, sức lực lại bị giảm mà chẳng thể lấy được.
Ngày hôm sau Hoài Ân cũng lần nữa lặn xuống đáy hồ, lần này Hoài Ân tuyệt đối không ngừng đấm vào khối băng dưới đáy, đấm đến cả tay ghỉ huyết hòa với làn thủy băng,Hoài Ân rốt cuộc có thể lấy được chiếc hộp đem lên.
"Đúng là Ngươi làm khó Ta quá…Là vàng, báo vật..hay bí tịch.." Hoài Ân chỉ vào chiếc hộp tay vuốt ve bên trong không biết là thứ gì không ngừng tò mò. Hoài Ân mở chiếc hộp ra, bên trong là một thanh kiếm rỉ sét, Hoài Ân tay vừa chạm nhẹ vào Thanh kiếm,thì tay bị cắt qua một vết huyết nhỏ từng giọt từng giọt lên thân kiếm,kì lạ là tất cả huyết đều như rút vào trong kiếm.Hoài Ân kinh ngạc trong lòng suy nghĩ "không lẽ là ma kiếm" .
Thanh kiếm sau khi đã Hấp thu huyết bổng rung lên rỉ sét bong trốc, thanh kiếm dấy lên hàn quang, ánh sáng của kiếm làm Hoài Ân chóa cả mắt.
Vô Đạo Chân Nhân lúc này xuất hiện, nhìn thấy thanh kiếm không khỏi bất ngờ."Ngươi đúng là người được chọn..hảo lắm..hảo lắm."
"Sư phụ thanh kiếm này..sao lại.." Hoài Ân nhìn Vô Đạo Chân Nhân chỉ vào thanh kiếm.
"Đây là Hàn Long kiếm, sở dĩ nó hút lấy huyết của Ngươi vì ngươi là người được nó lựa chọn truyền thừa."
"Ý sư phụ là..." Hoài Ân còn đang mờ mịt.
"Hàn Long Kiếm là của Sư tôn đút ra, là thần kiếm thượng cổ, sở dĩ nó nằm dưới hàn đàm này là để chờ người được chọn, chỉ có máu của Người được chọn mới có thể khai kiếm...."
Nghe Vô Đạo Chân Nhân nói thế Hoài Ân trong lòng mừng rỡ, kiếm biết chọn chủ, kiếm có linh tính.." Sư phụ Ta thật sự có thể dùng nó".
" Bởi vì nó chọn Ngươi, nên sẽ chẳng ai dùng được nó ngoại trừ chủ nhân thực sự.."
"Đồ nhi đã hiểu..Ân nhi sẽ cố gắng luyện tập võ công thật hảo, để có thể xúng đáng với Hàn Long Kiếm." Hoài Ân cầm lấy thanh kiếm,thay vì lúc nãy chỉ là một thanh kiếm rỉ, nay tróc đi lớp rĩ sét ấy chính là một thanh bảo kiếm, Hoài Ân cứ như bị thanh kiếm thu hút, chăm chú không rời.Thân kiếm đều là màu bạc, chuôi kiếm là hình rồng uốn lượng , phía mắt rồng là viên ngọc lưu ly xanh,đúng là mỹ lệ.
"Từ nay chúng ta sẽ là bằng hữu, người còn kiếm còn.." Hoài Ân vừa nói xong thanh kiếm liền rung bần bật trong tay như ngầm đồng ý.
Hoài Ân ở Hàn băng cung luôn siêng năng luyện võ, không những vậy còn học thạo cả cầm, kì, thi, họa. Vô Đạo Chân nhân chính là chỉ bảo hết lòng, Người luôn là đánh giá cao Hoài Ân.
"Ân nhi hôm nay lại xuống núi mua lương thực, nhớ là phải dịch dung rõ không",
"Đồ nhi đã biết."
Hoài Ân thắm thoát đã được mười một tuổi, tuy nói là còn tiểu nhưng đã dài một thước sáu,nói đến chiều dài này chắc chắn là nhờ vào kĩ năng bơi lặn của Hoài Ân,so với những người đồng lứa thì nhìn không ra. tuy trường dáng nhưng dầu gì cũng là nữ nhân vì vậy mà tướng khi giả trang nam tử cũng chỉ là thư sinh.
Nói đến lúc nào sư phụ cũng bắt dịch dung cũng có một lý do quan trọng đó là vào hai năm trước xuống núi đem không ích phiền toái đến. những tiểu cô nương chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt thật của Hoài Ân thì tâm đều bị câu đi. Hoài Ân cũng từng bị nhan sắc của mình câu dẫn mấy lần. nhiều lúc nhìn dung trong nước không khỏi tự nói. Nhìn nhan trong nước khuôn mặt tuấn mỹ, mắt phượng đầy phong tình quyến rũ, mi dày đậm, cao thẳng mũi, chỉ cần một cái nhếch môi cũng đủ câu hồn nhiếp phách, môi lại đỏ mọng, nước da trắng như tuyết làm nữ nhân cũng phải tị hiềm .Nàng dù sao cũng tự hào vì bản thân ít nhiều cũng thừa hưởng nét đẹp của Mẫu Thân, còn Tống Chân Xương cũng may là không phải giống hắn.
Sau khi đã mua những thứ cần thiết trở về núi, trên đường Hoài Ân gặp một một nhóm cướp bốc đang đuổi giết một Thiếu niên,tuy nói luyện võ đã lâu,nhưng tất cả chỉ với sói và gấu, chưa bao giờ giao chiến trực diện với người. lần này xuống núi đã có dịp, nên Hoài Ân liền dùng lá cây thành ám khi phóng đến ba tên cường đạo.lá cây tuy mỏng manh nhưng chỉ cần có nội công thì thành vũ khí đáng sợ, Hoài Ân chỉ cho mỗi tên một lá đã làm chúng đứt lìa chân. Chỉ thấy bọn cường đạo ngã xuống, ôm lấy chân đứt lìa.
“Ta ra tay có lẽ hơi mạnh nhỉ.”
Thấy ba tên cường đạo kia đã mất năng lực phản khán, Thiếu niên bị truy đuổi liền chộp lấy đao chặt lấy đầu cả ba. Hoài Ân đứng hình một chốc,nhưng lại không hề thấy đáng sợ, có trãi qua mới có trưởng thành,thế giới này người ăn người là chuyện thường, tuy nói vậy nhưng trong lòng Hoài Ân không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Thiếu niên kia tiến đến. "Đa tạ ân nhân cứu giúp."
"Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ , không cần khách khí"
Thiếu niên kia quỳ xuống " Xin ân nhân nhận ta một lại".
Hoài Ân đỡ lấy thiếu niên"Huynh đừng làm như vậy".
"Nếu không nhờ ân nhân giúp đỡ thì A Hán không bao giờ có thể trả thù cho phụ mẫu và muội muội được..."
“Ngươi nói ba tên này..”
“Phải…”
A Hán vừa nói nước mắt không ngừng rơi. thì ra ba tên côn đồ kia là kẻ cướp, tiến đến nhà a hán trên núi nhìn thấy Muội muội A Hán liền động sắc tâm, không những làm nhục Muội muội A Hán mà còn giết luôn cả nhà a Hán, đến lúc A Hán trở về mới biết được liền nhanh chóng tìm bọn chúng trả thù , nhưng chỉ có một ít công phu không đánh lại ba tên lực lưỡng, suýt nữa phải bỏ mạng nếu Hoài Ân không tương trợ.
"Ân nhân xin Người cho Ta đi theo hầu hạ Người.." A Hán đáng thương hề hề nhìn Hoài Ân.
"Chuyện này không được Ta nghĩ huynh nên trở về gia.." Hoài Ân không thể hứa với A Hán vì quy định tông môn.
"A Hán không còn chỗ để về cầu xin ân nhân cho A Hán đi theo hầu hạ người".
Thấy khuyên thế nào cũng không được Hoài Ân đành phải chịu thua." Nếu huynh đã không chỗ để về thì đi cùng Ta nhưng đừng gọi ta là ân nhân Ta tên là Hoài Ân,còn nữa Ta sống ở trên núi băng, huynh có thể chịu được?.Còn có Sư Phụ, Ta không chắc Người sẽ..thôi kệ, huynh đi theo Ta..tới đâu hay Tới đó vậy."
"Nếu không kêu bằng ân nhân vậy Thiếu gia...thiếu gia không cần lo A Hán có thể chịu được cái lạnh, Nếu Thiếu gia thấy khó xử thì Ta có thể ở phía dưới núi..chỉ cần thiếu gia cần là có Ta."
"Nếu vậy chúng Ta trở về thôi."
"A Hán giúp Thiếu gia vác đồ"
"Không cần Ta tự làm được, huynh cứ thu thập đồ đạc rồi cùng Ta đi."
"Y phục ta để lại khách điếm, ta nhanh chóng thu xếp không để thiếu gia đợi lâu". A Hán rất nhanh chóng trở lại, cả hai cùng trở về núi.
"Sư phụ đồ nhi đã trở về" .Hoài Ân nhìn xung quanh tìm kiếm Vô Đạo Chân Nhân nhưng không thấy, chỉ thấy một cô nương mặt y phục hồng phấn ngồi quay đầu từ trước đến nay nào có người ngoài đến đây.
" Cho hỏi Cô nương là".
Danh sách chương