Tôi nghĩ đến Bàn Cổ Oán Linh nham hiểm cùng U Quân hung ác.

Lúc trước, Liễu Long Đình có thể đánh ngang với U Quân.

Hiện tại nếu Bàn Cổ Oán Linh cũng gia nhập, Liễu Long Đình lại không có Hỗn Độn Chung, chắc chắn không phải là đối thủ của bọn chúng.

Tôi thực sự không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với Liễu Long Đình.

Tôi vội vàng đi theo khí tức này, cố gắng tìm kiếm nơi mà Bàn Cổ Oán Linh và U Quân đã rời đi.

Tôi muốn đuổi kịp họ và cứu Liễu Long Đình trở về.

Hiện tại, bất cứ chuyện gì xảy ra với anh ấy đều là vì tôi, vì chống đỡ thay tôi.

Liễu Long Đình không có ở đây, tôi lập tức hoang mang lo sợ, kiểm tra trong sân cả nửa ngày trời, thậm chí còn kiểm tra khí tức ở toàn bộ nhà họ Liễu, nhưng tôi chỉ ngửi thấy một chút dấu vết của U Quân và Bàn Cổ Oán Linh trong sân.

Họ hoàn toàn không đi vào từ bên ngoài, cứ như thể họ đã trực sẵn trong nhà của chúng tôi vậy, đến không ai biết, đi không ai hay.

Năng lực của U Quân thì chúng tôi biết khá rõ, nhưng Bàn Cổ Oán Linh thì chúng tôi lại hoàn toàn mù tịt.

Thấy trời cũng đã sắp tối mà chưa tìm ra manh mối gì, tôi sốt ruột tới phát khóc.


Đúng lúc đang muốn lên thiên đình tìm Lạc Thần giúp đỡ, tôi chợt thấy Phượng Tố Thiên đang vội vã bay từ trên trời trở lại.

Nhìn thấy tôi trong sân, anh ta bay đến đáp xuống trước mặt tôi, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, vội vàng nói: “Liễu Long Đình, chủ nhân của tôi bị U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh bắt đi rồi, anh mau theo tôi đi cứu bọn họ!”
Đều tại tôi, lúc mới bước vào cửa chỉ nghĩ về Liễu Long Đình, không ngờ Phượng Tố Thiên lại không sao.

Thấy Phượng Tố Thiên biết Liễu Long Đình đang ở đâu, tôi nhanh chóng ngồi lên người Phượng Tố Thiên, bảo anh ta đưa tôi đi.

Phượng Tố Thiên ngay lập tức dang rộng đôi cánh bay lên cao, đưa tôi lên bầu trời chiều đầy nắng.

Tôi ngồi trên lưng của Phượng Tố Thiên.

Lúc đầu, Phượng Tố Thiên bay rất vội, nhưng sau khi chúng tôi bay được một lúc lâu, tốc độ của Phượng Tố Thiên dần chậm lại.

Chúng tôi cứ chạy theo mặt trời, xung quanh toàn là những đám mây nhiều màu sắc.

Bay lâu như vậy mà tôi vẫn không biết Phượng Tố Thiên sẽ đưa tôi đi đâu, trong lòng bỗng có chút nghi ngờ, liệu Phượng Tố Thiên có thực sự đưa tôi đi cứu Liễu Long Đình không.

Thế là tôi bèn hỏi Phượng Tố Thiên: “Phượng Tố Thiên, cậu đang đưa tôi đi đâu vậy?”
Lúc đầu, Phượng Tố Thiên không nói gì.

Anh ta không nói, tôi lại càng cảm thấy nghi ngờ.

Tôi đã ở bên anh ta lâu như vậy, chẳng lẽ lại không biết thói quen của anh ta là gì.

Tôi trực tiếp đứng lên trên lưng Phượng Tố Thiên hét lên một câu: “Bây giờ cậu đang dẫn tôi đi đâu?”
Giọng điệu của tôi lúc này có chút gay gắt, tính mạng của Liễu Long Đình đang bị đe dọa, mà lúc này Phượng Tố Thiên dường như đang giở trò với tôi.

Làm sao mà tôi không tức giận cho được.

Thấy tôi hét lên, Phượng Tố Thiên cũng nhận ra mình đã phạm sai lầm.

Anh ta quay cái đầu phượng hoàng của mình về phía tôi rồi nói: “Chủ nhân, chúng ta đi thôi, chúng ta không đấu lại Bàn Cổ Oán Linh đâu.

Hắn ta đã hấp thụ pháp lực của ba vị Tam Thanh rồi.

Trên đời này, hầu như không ai có thể đối phó với hắn ta được nữa.

Tôi không muốn giương mắt nhìn ngài vì Liễu Long Đình mà đâm đầu vào chỗ chết.”
Lúc Phượng Tố Thiên gọi tôi là chủ nhân, tôi có hơi giật mình, sau đó bình tĩnh hỏi Phương Tố Thiên, làm thế nào anh ta biết được thân phận của tôi.

“Liễu Long Đình đã nói với tôi.” Phượng Tố Thiên nói: “Anh ấy muốn tôi chăm sóc thật tốt cho ngài.”
“…”
Giờ phút này, tôi không biết phải nói gì.

Lúc nào Liễu Long Đình cũng nói sẽ không để tôi chết, có gì nguy hiểm, anh ấy đều gánh cho tôi.


Hóa ra anh ấy cũng giống như tôi.

Tôi nhờ Hoàng Tam Nương chăm sóc cho Liễu Long Đình sau khi tôi chết đi, nhưng thực ra Liễu Long Đình đang cố hết sức bảo vệ mạng sống của tôi.

Anh ấy cũng sợ rằng mình sẽ chết nên đã nhờ Phượng Tố Thiên chăm sóc cho tôi.

Chúng tôi làm những việc này khi mà cả hai bên đều không hề hay biết.

Hóa ra, tuy bề ngoài chúng tôi tràn đầy tự tin, nhưng phía sau lưng, chúng tôi đã sớm có dự định cho cái chết của mình.

“Anh có biết Liễu Long Đình đang ở đâu không?” Tôi bỏ qua lời nói của Phượng Tố Thiên, hỏi thẳng anh ta.

Phượng Tố Thiên im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Tôi biết.”
“Vậy hãy đưa tôi đi tìm anh ấy!” Tôi nói với Phượng Tố Thiên.

“Nhưng mà…!” Phượng Tố Thiên có chút không tình nguyện, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì đã bắt gặp ánh nhìn nghiêm nghị và kiên định của tôi.

Biết rằng một khi tôi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, anh ta đột nhiên ủ rũ, sau đó như thể cố gắng hạ quyết tâm, quay đầu đưa tôi quay về.

Tôi biết rằng, khi so sánh Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên, sự quan tâm và yêu thương của tôi dành cho Phượng Tố Thiên ít hơn nhiều so với Liễu Long Đình.

Nhưng Phượng Tố Thiên vẫn cứ luôn đối xử với tôi như vậy trong suốt nhiều năm qua.

Anh ta đã biết thân phận của tôi từ lâu, vừa rồi còn muốn nói dối tôi, định lừa tôi đi, nhưng bây giờ tôi lại ra lệnh phá vỡ mọi kế hoạch của anh ta.

Hiện tại, Phượng Tố Thiên không nói một lời nào, tôi biết rằng anh ta đang ấm ức.

Vì vậy, trên đường Phượng Tố Thiên đưa tôi về, tôi lo lắng nói với anh ta: “Tố Thiên, tôi có lỗi với anh.

Nếu anh tìm được con đường khác tốt hơn thì đừng đi theo tôi nữa, quá nguy hiểm.

Nếu anh còn theo tôi, sợ rằng sẽ bị tôi liên lụy, sẽ phải chết cùng với tôi.”
Hiện tại, Phượng Tố Thiên đã biến thành hình dáng của một con phượng hoàng, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cũng không biết biểu hiện của anh ta lúc này ra sao, chỉ nghe thấy âm thanh từ miệng của Phượng Tố Thiên truyền đến: “Tôi không có con đường nào khác, ngài chính là con đường của tôi.

Nếu ngài xảy ra bất kỳ chuyện gì, cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa.

Mạng của tôi là do ngài cứu về, dù có chết tôi cũng muốn chết cùng ngài.”
“Anh đúng là đồ ngốc.

Nếu anh cứ như vậy, tôi sẽ không cần anh nữa.” Lúc nói ra những lời này với Phượng Tố Thiên, tôi gần như đã khóc.

Nhưng lúc này, Phượng Tố Thiên lại giả bộ dửng dưng, nói với tôi: “Tôi không phải kẻ ngốc, kẻ ngốc sẽ không đủ tư cách ở bên cạnh ngài.

Tôi là phượng hoàng, là con phượng hoàng cuối cùng trên thế giới này, là thần thú của ngài, đây là điều mà cả thế gian đều biết.”

Giờ đây, tôi không thể đáp lại Phượng Tố Thiên được nữa, bởi nước mắt tôi đã lăn dài trên đám lông vũ của anh ta.

Hiện tại, trận chiến của chúng tôi với Bàn Cổ Oán Linh đã chính thức bắt đầu.

Lần này, chỉ cần tôi quay trở lại, số phận của chúng tôi sau này đã được định là người này sống thì kẻ kia phải chết.

Vận mệnh của chúng tôi đã định là gắn liền với nhau.

Một giọt pha lê trong suốt chảy dọc gương mặt Phượng Tố Thiên theo gió bay về phía tôi.

Tôi đưa tay ra hứng lấy giọt nước trong suốt và sáng bóng ấy.

Đây là nước mắt của Phượng Tố Thiên, nước mắt của phượng hoàng.

Nhìn giọt nước mắt này, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, nằm lên trên lưng Phượng Tố Thiên, thủ thỉ với anh ta: “Được thôi, chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Phượng Tố Thiên nghe tôi nói vậy thì ngẩng đầu lên trời, cất lên một tiếng kêu dài, sau đó nhanh chóng đưa tôi trở lại nhà họ Liễu.

Bây giờ Phượng Tố Thiên lại đưa tôi trở lại, tôi hỏi anh ta tại sao lại đưa tôi trở lại đây.

Phượng Tố Thiên nhìn quanh nhà họ Liễu rồi nói với tôi: “Bàn Cổ Oán Linh xuất hiện từ dưới mặt đất nhà họ Liễu rồi đưa chủ nhân của tôi đến thẳng động Hoa Tư, giờ họ đang ở trong đó.”
“Từ dưới mặt đất nhà họ Liễu?” Đột nhiên tôi có chút hiếu kỳ.

“Đúng vậy, trước kia thần động Hoa Tư chưa bị U Quân nuốt chửng, ông ta đã dùng pháp lực đào một cái hang nối thẳng từ động Hoa Tư đến nhà họ Liễu.

Nhưng chưa đợi ông ta đào xong thì đã bị U Quân chiếm lấy rồi.

Cũng không biết làm thế nào U Quân biết về cái hang này, sau đó bèn dẫn theo Bàn Cổ Oán Linh từ mặt đất chui lên và bắt chủ nhân của tôi đi.”
Bây giờ Phượng Tố Thiên không gọi tôi là chủ nhân, cũng vì muốn bảo vệ thân phận của tôi.

Còn về chuyện của thần động Hoa Tư, thì bởi vì trước kia U Quân và tôi đã từng lừa ông ta, lúc đó, ông ta nói rằng nhất định sẽ không để chúng tôi được yên.

Không ngờ rằng ông ta thậm chí còn tạo một đường thông ngầm nối nhà họ Liễu với động Hoa Tư, chỉ cần mở lỗ hổng ra rồi bắt chúng tôi vào động Hoa Tư thì mọi việc đều phải nghe theo chỉ dẫn của ông ta.

Nhưng bây giờ, U Quân đã chiếm lấy toàn bộ sức mạnh của thần động, anh ta có thể tùy ý khống chế không gian bí ẩn khổng lồ của động Hoa Tư, giống như cái cách anh ta đã làm với thần động Hoa Tư.

Hiện tại, toàn bộ động Hoa Tư đều là thế giới của U Quân, nếu lúc này tôi đi vào đó, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện