Nói xong, tiếng cười hung dữ và phóng đãng của Bàn Cổ Oán Linh cứ lởn vởn ở trong đầu của tôi.

Bàn Cổ Oán Linh coi tôi như một đồ vật cầm tặng cho U Quân, đây chính là điều nằm ngoài dự đoán của tôi.

Hiện tại Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình đang ở trong cơ thể của tôi, Liễu Long Đình đã rời khỏi Hỗn Độn Chung, đến lúc phải đối phó với U Quân, sợ rằng cũng sẽ quá sức.

Chỉ là nếu mà Bàn Cổ thật sự tin tưởng U Quân như vậy, giống như những gì hắn ta đã nói, nếu như những gì U Quân nói với tôi là thật, vậy thì chính là nói kế hoạch của anh ta đã thành công rồi phải không?
Chỉ cần U Quân có thể đánh bại Bàn Cổ Oán Linh từ bên trong, vậy thì chúng tôi đối phó với Bàn Cổ Oán Linh càng dễ dàng hơn sao?
Tuy rằng trong đầu tôi nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không dám chắc chắn hoàn toàn.

Lúc Bàn Cổ Oán Linh nói xong điều này với tôi, tôi lập tức giận dữ hỏi hắn ta: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì?” Bàn Cổ Oán Linh hỏi ngược lại tôi điều đó, sau đó trả lời tôi: “Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc cô là thể hệ sau của tôi, tôi muốn đem cô tặng cho ai thì tặng cho người đó, lẽ nào còn cần sự đồng ý của cô sao? Hơn nữa, mười nghìn năm trước, đáng lẽ cô đã kết hôn với U Quân, Liễu Long Đình đã cướp đi mọi thứ của U Quân, bây giờ tôi chỉ lấy lại từ anh ta từng thứ từng thứ một.”
Tôi không tin bất kì lời nói nào của Bàn Cổ Oán Linh là sự thật.


Vốn dĩ hắn ta đã hít tất cả những oán hận, hờn giận trên trái đất và trở thành một thứ có ý thức, nếu như hắn ta thật sự có lòng tốt thì sợ rằng ý thức của hắn ta sẽ biến mất không còn tung tích, làm gì còn cần chúng tôi đối phó với hắn ta.

“Vậy thì còn phải xem người có khả năng này không đã.”
Tôi lạnh lùng khịt mũi với Bàn Cổ Oán Linh, thể hiện sự coi thường hắn ta, một thứ mà ngay cả thân thể và linh hồn đều không có như hắn ta thì thật sự có thể chiến đấu vĩnh viễn với chúng tôi sao.

Sau khi Bàn Cổ nghe xong những lời tôi nói, một tràng cười ha ha ha vang lên trong đầu tôi, sau đó biến mất không còn dấu vết gì.

Lúc này, tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn U Quân, U Quân đang ôm lấy eo của tôi, bay nhanh về phía trước.

Vào lúc chúng tôi đến Vân Hải, U Quân đã hạ gục và mang theo tôi, cuối cùng tiến vào cổng địa ngục bên dưới của Vân Hải.

Sau cái chết của Phù Kinh Dương, U Minh Cung đã không có người ở, toàn bộ cánh cổng địa ngục đều hoang vắng, lạnh lẽo, mà lúc này U Quân đưa tôi vào cửa U Minh Cung, sau khi vào trong Điện U Minh, anh ta mới đặt tôi xuống, điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể của tôi, để tôi đứng bên cạnh anh ta.

“Cha nuôi, chúng con trở lại rồi.” U Quân hét lên một tiếng.

Nếu như tôi không nghe nhầm, U Quân gọi một tiếng cha nuôi này, chính là gọi Bàn Cổ Oán Linh.

Thật không nghĩ tới sự trợ giúp của tôi ngày hôm qua, vậy mà đã thúc đẩy mối quan hệ giữa U Quân và Bàn Cổ Oán Linh nhanh chóng như vậy.

Một làn khói lúc ẩn lúc hiện không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và U Quân, một giọng nói u ám nặng nề lại xuất hiện trong tâm trí của tôi, nhưng mà những lời nói này là Bàn Cổ Oán Linh nói với U Quân: “Nếu đã trở về rồi, cha nuôi sẽ chuẩn bị cho con một phần quà lớn.”
Nói xong, làn khói mờ ảo ẩn hiện lao vào cơ thể U Quân, trực tiếp giơ tay áo lên, vẫy một cái trong Điện U Minh lạnh giá, đột nhiên toàn bộ U Minh Cung được treo đèn đỏ ở trên cao, những bông hoa nhung đỏ treo khắp các cột xà lớn, những sợi chỉ đỏ bay phấp phới, chữ Hỉ được treo cao, trông giống như khung cảnh bái đường kết hôn, đồng thời trên người tôi và U Quân lúc này đều bị thay đổi bằng áo choàng đỏ, đầu đội kim quan.

Sau khi Bàn Cổ Oán Linh làm xong những việc này, làn khói lại nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể của U Quân.

Hắn ta phụ thuộc vào thân thể U Quân, giống như đi vào nín thở, bộ dáng lúc hắn ta đi ra với tốc độ bay rất nhanh, như là đang chạy trốn để giữ lấy mạng sống.


Xem ra, một thứ không có thân thể và linh hồn như hắn ta, nếu như muốn nhập vào cơ thể một người để sử dụng pháp thuật thì cũng sẽ gây ra những tổn hại lớn đối với hắn ta.

Thảo nào mà hắn ta lại tin tưởng U Quân đến như vậy, bởi vì ngoài U Quân ra, hầu như không có ai có thể giúp hắn ta như vậy, vừa mạnh mẽ, lại vừa trung thành.

“Cha nuôi, đây là có ý gì vậy?” U Quân hỏi Bàn Cổ Oán Linh.

Và Bàn Cổ Oán Linh cũng không kiêng dè gì trả lời, nói với U Quân: “Cha nuôi thấy con có tình cảm đặc biệt với Nữ Hi, người cha nuôi này cũng được coi là cha của Nữ Hi trên mọi phương diện.

Lúc trước hai người kết hôn, cha nuôi không có ở đó, vậy thì hôm nay cha nuôi sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người, cha nuôi với tư cách là cha của Nữ Hi, đồng ý giao cô ấy cho con.”
Bàn Cổ Oán Linh như vậy là cái loại gì cha của tôi, nhưng mặc dù tôi ghen ghét không muốn thừa nhận, nhưng mà những điều hắn ta nói quả thật không phải là không có lí.

Tôi là do tinh khí của hắn ta tu luyện mà thành, nếu không có hắn ta, thì cũng không có tôi.

Hiện tại tôi không thể cử động, muốn mắng chửi Bàn Cổ Oán Linh cũng không thể mở miệng mắng chửi được.

Còn U Quân thì vội vàng hơi cúi đầu, sau đó nói lời cảm ơn cha nuôi với Bàn Cổ Oán Linh.

Bây giờ U Quân không bận tâm đến việc Bàn Cổ Oán Linh sắp xếp để tôi ở bên cạnh anh ta một lần nữa, thậm chí còn có một chút vui mừng.

Đồng thời, sau khi Bàn Cổ Oán Linh đã làm những điều này cho U Quân, ánh mắt tức giận của U Quân nhìn Bàn Cổ Oán Linh đã biến hóa, trở nên kiên định hơn rất nhiều, sau đó nói với Bàn Cổ Oán Linh: “Cha nuôi đã coi con như con ruột, cả cuộc đời của U Quân con sẽ đi theo cha nuôi, người bảo gì con sẽ làm đó, giúp đỡ cha nuôi hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay.”
Mà sau khi nghe những lời nói của U Quân, tất nhiên là Bàn Cổ Oán Linh rất vui mừng, ha ha cười lớn nói với U Quân, hiện tại thời gian cũng đã không còn sớm, vì hôn lễ của chúng tôi đã được trời đất chứng giám từ trước, nên có thể bỏ qua bước bái đường, trực tiếp vào động phòng.

Hắn ta còn dùng giọng điệu rất đau khổ nói với U Quân là anh ta đã bị gây khó khăn rất lâu rồi, vợ của anh ta đã bị người đàn ông khác cướp mất, lần này chỉ cần có hắn ta ở đây, chắc chắn hắn ta sẽ không để tôi bị Liễu Long Đình mang đi.

Bàn Cổ Oán Linh đảm bảo với U Quân, nếu như thật sự quan tâm, đối xử tốt với U Quân, vậy thì hắn ta cũng còn là một người tốt, nhưng mà tôi nghĩ mọi việc xem ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, dưới sự yên bình này, chính là khởi đầu cho một cuộc đọ sức gió tanh mưa máu.

Sau khi U Quân và Bàn Cổ Oán Linh nói chuyện xong, anh ta trực tiếp nắm lấy tay tôi, kéo tay tôi đặt lên cổ anh ta, sau đó cúi xuống ôm eo của tôi, ôm ngang tôi lên, đi về phía tẩm cung.


Bởi vì kỹ năng diễn xuất của U Quân thật sự rất tốt, lúc anh ta nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy là anh ta đang nói thật, nhưng mà lúc anh ta nói chuyện với Bàn Cổ Oán Linh, tôi cũng cảm thấy những lời anh ta nói với Bàn Cổ Oán Linh cũng là sự thật, điều này khiến tôi không có cách nào để phán đoán.

Nếu như nói anh ta vì tôi mà phải ở bên cạnh Bàn Cổ Oán Linh, vậy thì hiện tại, Bàn Cổ Oán Linh đem tôi tặng cho anh ta, chỉ cần anh ta tiếp tục đi theo Bàn Cổ Oán Linh thì cả cuộc đời của tôi đều ở cạnh anh ta, điều này đối với U Quân mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, không biết anh ta có thay đổi ý định của mình hay không?
Lúc này trong lòng tôi thật sự rất hoảng loạn, không còn cách nào khác, chỉ hy vọng Liễu Long Đình sẽ đến cứu tôi ra, nhưng mà nghĩ đến việc Liễu Long Đình không có Hỗn Độn Chung, vốn dĩ không thể đánh bại được U Quân và Bàn Cổ.

Nếu như sau này tôi thật sự bị mắc kẹt trong U Minh Cung âm u, lạnh lẽo này, suốt đời tôi không thể gặp lại được anh ấy thì phải làm sao?
Sau Khi U Quân ôm tôi đi vào tẩm cung, anh ta trực tiếp đặt tôi xuống bên cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, vươn tay chạm vào mặt tôi, rất vui vẻ.

Tôi nhìn U Quân nhưng không thể nhìn rõ được con người anh ta, không thể tránh thoát khỏi anh ta, tôi khịt mũi một tiếng, ra hiệu cho anh ta bỏ tay xuống khỏi mặt tôi.

Nhưng lúc này, U Quân không bởi vì sự phản kháng của tôi mà dừng lại động tác, ngược lại càng nhẹ nhàng nói với tôi: “Nữ Hi, chỉ cần sau này chúng ta ở cùng một chỗ với cha nuôi, vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Mẹ anh ta!
Khi anh ta nói xong lời này với tôi, trong lòng tôi đột nhiên rất hối hận vì hôm qua đã cứu anh ta, loại người như anh ta thật sự một chút cũng không thể tin tưởng được, đều trách tôi não bị úng nước mới có thể lại tin anh ta một lần nữa!
Sau khi U Quân nói xong điều này, vốn dĩ anh ta không quan tâm đến bất kì cảm xúc nào trong ánh mắt đang nhìn anh ta của tôi.

Anh ta áp mặt về phía tôi, mở môi của tôi, cắn nhẹ lên đôi môi của tôi, sau đó hai cánh môi mát lạnh áp mạnh vào môi tôi, đầu lưỡi mềm mại ngay lập tức lao vào miệng tôi một cách điên cuồng, đồng thời vừa cởi áo khoác bên ngoài của tôi xuống, vừa đè tôi xuống chiếc giường phía sau chúng tôi!
Cái tên khốn kiếp này! Tôi khó khăn lắm mới có thể giúp anh ta chạy thoát, vậy mà bây giờ anh ta lại đến hãm hại tôi, nếu sớm biết như vậy, thì thật sự tôi nên giết chết anh ta ngày hôm qua.

Nếu như anh ta đối xử với tôi như thế này, tôi làm sao còn có thể đối mặt với Liễu Long Đình được nữa?
Khi U Quân hôn sâu, anh ta nắm lấy chân tôi bằng cả hai tay, tách ra và vòng qua eo anh ta, làm ra tư thế giao hoan giữa hai người, sau đó dừng lại, nói với thứ gì đó trong không khí bên cạnh giường của chúng tôi một câu: “Cha nuôi có thể ra ngoài được không, có cha nuôi ở đây, con có chút xấu hổ khi làm chuyện nam nữ.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện