Khi tôi lại nghe được giọng nói quen thuộc của Liễu Long Đình và Liễu Kiều Nhi, lòng tôi không chịu nổi, hốc mắt bỗng nóng lên.

Để Liễu Long Đình và Liễu Kiều Nhi không thấy cảm xúc thật của mình, tôi làm bộ vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của Ánh Nguyệt.

Sau đó nói với Liễu Long Đằng và Liễu Kiều Nhi, kêu hai đứa dẫn Ánh Nguyệt đi chơi, tôi có chút việc muốn nói chuyện với anh ba của hai đứa.

Mối quan hệ của ba đứa trẻ rất tốt, khi tôi vừa nói như thế, Ánh Nguyệt cũng chạy tới chỗ Liễu Long Đình và Liễu Kiều Nhi, dắt họ ra sân chơi.

Lúc này Liễu Long Đình cũng từ trong phòng ra ngoài, thấy tôi tìm anh ấy.

Từ lúc nhìn thấy tôi đợi anh ấy ở ngoài phòng, ánh mắt anh ấy vẫn nhìn tôi, anh ấy cứ nhìn tôi, tiến lại gần và hỏi khẽ tôi: “Em về rồi à?”
Tôi sợ rằng Liễu Long Đình không biết phải nói gì với tôi vào lúc này, biểu cảm anh ấy đang nói với tôi có chút khẩn trương và ngạc nhiên, vẫn còn một chút gì đó cô quạnh.


Nhìn người đàn ông mà tôi yêu ở trước mặt, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, muốn nói cho anh ấy biết tôi yêu anh ấy, cho dù sức mạnh của Hỗn Độn Chung biến mất, tôi vẫn yêu anh ấy như trước, không có giảm đi chút nào.

Nhưng từ lúc tôi nghĩ tôi phải chết, những lời ấy bỗng nhiên nghẹn ở trong lòng tôi.

Tôi đã định sẵn là không sống được nữa, nếu như tôi nói yêu Liễu Long Đình, tôi không muốn Liễu Long Đình đau khổ sau khi tôi chết, nên tôi mong muốn anh ấy sống thật tốt như trước dây.

Chắc là Hoàng Tam Nương đã biết được chuyện tình cảm của tôi và Liễu Long Đình.

Lần này cô ấy đến hỗ trợ chuyện gia đình cho Liễu Long Đình.

Hoàng Tam Nương cũng rất thích Liễu Long Đình, nếu như cô ấy có thể thay tôi chăm sóc Liễu Long Đình, tôi nghĩ mình có thể yên tâm ra đi.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới về sau người ở bên cạnh Liễu Long Đình không phải là tôi, trong lòng tôi đau như dao cắt.

Tôi không muốn để Liễu Long Đình cảm nhận được sự đau khổ của mình, vì thế đã kiềm chế rất nhiều lời muốn nói với anh ấy.

Cố nhịn xuống những khát khao trong lòng, trả lời Liễu Long Đình một câu: “Ừ, em về lấy trái tim của mình.”
Khi tôi bình tĩnh nói với Liễu Long Đình những lời này, vẻ mặt của Liễu Long Đình có hơi thất vọng, nhưng anh ấy dường như đoán được tôi tới gặp anh ấy, gặp lại lần nữa lại trong tình cảnh này, cho nên anh ấy cứ như vậy nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu một cái và nói với tôi: “Em vào nhà ngồi đi, anh sẽ lấy nó cho em.”
Trái tim của tôi không còn ở trên người anh ấy sao? Trong lúc tôi nghi ngờ chuyện này, Liễu Long Đình thấy tôi nói chuyện ngập ngừng với anh ấy, sau đó giống như nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Em làm sao thế, bây giờ cũng không muốn vào nhà à?”
Tôi thoáng nhìn qua Liễu Long Đình, không hề trả lời anh ấy một câu, sau đó bước chân đi vào nhà họ Liễu.

E rằng lần này là lần cuối cùng tôi tới nhà họ Liễu, sân trong quen thuộc này, mùi hương quen thuộc này, khiến tôi ngửi thấy mà đã muốn rưng rưng.

Khi Liễu Long Đình mời tôi ngồi trong phòng, anh ấy bảo Hoàng Tam Nương mang cho tôi một ít đồ ăn nhẹ, sau đó anh ấy vội vã đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của Liễu Long Đình vội vàng bước ra, lòng tôi không khỏi khó chịu, đôi mắt tôi nóng lòng nhìn theo bóng hình của anh ấy trong chớp mắt, muốn nhân cơ hội cuối cùng này nhìn anh ấy nhiều hơn nữa.


Hoàng Tam Nương đã bưng hoa quả đi tới chỗ tôi, thấy tôi vẫn luôn nhìn hình bóng của Liễu Long Đình ngoài cửa, vì vậy đoán được tình cảm của tôi đối với Liễu Long Đình, cô ấy nói: “Vì sao không nói cho anh ấy biết tình cảm của cô, lúc phá vỡ Hỗn Độn Chung, anh ấy cũng đau đớn gần chết, muốn cô đến tìm anh ấy, chỉ cần cô cho anh ấy thấy tấm lòng của mình, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Liễu Long Đình vẫn luôn nghĩ là tôi vì Hỗn Độn Chung mới yêu anh ấy, nhưng anh không biết, cho dù không có Hỗn Độn Chung tôi vẫn yêu anh ấy như trước.

Nếu như tôi vẫn có thể sống được, đương nhiên tôi cũng mong muốn nói cho Liễu Long Đình biết là tôi yêu anh ấy, muốn lấy anh ấy, muốn sống cùng anh ấy trọn đời.

Nhưng lúc này, tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là mơ, tôi không có cơ hội để ở cùng anh ấy thêm một lần nữa.

“Tôi không có cơ hội.” Tôi ngẩng đầu nhìn Hoàng Tam Nương, nhìn thấy vẻ mặt của bản thân mình trong mắt của Hoàng Tam Nương lúc này đau lòng đến mức nào.

“Không có cách nào sống sao?” Hoàng Tam Nương hỏi tôi.

Sau khi Hoàng Tam Nương nói xong, nước mắt của tôi nhịn đã lâu chảy xuống trong chớp mắt, mỗi người ai cũng chịu đựng nỗi tủi thân lớn, nhưng không có cách nào nhận được sự thoải mái và không có cách gì hoàn thành mong muốn của mình.

Tôi lắc đầu với Hoàng Tam Nương, nói cho cô ấy biết tôi không còn đường lui, sau đó nói với cô ấy: “Tam Nương, khi tôi đi, cô hãy thay tôi chăm sóc anh ấy thật tốt, tôi biết cô vẫn luôn thích anh ấy, cho nên làm phiền cô…”
Sau lời nói này, tôi đã bật khóc, dù còn bao nhiêu lời cũng không có cách nào nói ra.

Tam Nương thấy dáng vẻ của tôi như vậy, vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, đưa cho tôi chiếc khăn lụa để cho tôi lau nước mắt, có phần không nỡ và tiếc nuối, nói: “Nhưng cô biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cô cũng không phải không biết trong lòng của anh ấy chỉ có cô.”
“Không đâu, sau khi tôi chết, anh ấy cũng sẽ hết hy vọng với tôi, tôi rời đi, tôi không muốn anh ấy phải sống cô độc một mình.

Tam Nương, tôi thực sự xin cô, đáp ứng thỉnh cầu của tôi, được không? Đây là lần đầu tiên tôi cần xin cô, cũng là lần cuối tôi cầu xin cô, tôi không muốn anh ấy phải sống trong đau khổ.”
Tôi biết rằng sau khi tôi chết, tôi không có quyền xen vào cuộc sống của Liễu Long Đình, nhưng tôi không thể yên tâm.

Hoàng Tam Nương thấy tôi đang khóc rất đau khổ, cho nên cô ấy đã đưa tay ra lau nước mắt cho tôi, thậm chí còn nói với tôi nhẹ nhàng hơn, ngay cả giọng nói cũng mang sự cảm thông, cô ấy đứng dậy và gật đầu, đồng ý nói: “Được rồi được rồi, tôi đồng ý với cô, cho dù không đồng ý tôi cũng sẽ chăm sóc Liễu Long Đình thật tốt, ngược lại cô không thấy bản thân chịu quá nhiều oan ức sao?”
Tôi lắc đầu với Hoàng Tam Nương, tôi không hề tủi thân, miễn là Liễu Long Đình về sau sống thật tốt, tôi làm gì cũng cam lòng.


Thấy dáng vẻ lúc này của tôi, Hoàng Tam Nương cũng không biết nói gì cho phải, chỉ tiếc cho tôi mà nói: “Cô còn gì muốn nói với Liễu Long Đình không? Bây giờ nói không nên lời, sau này có cơ hội tôi sẽ giúp cô truyền đạt cho anh ấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hoàng Tam Nương, trong một lúc không hiểu tại sao cô ấy lại muốn làm như vậy.

Hoàng Tam Nương cũng ngồi bên cạnh tôi, thở dài nói với tôi: “Tôi cũng giống cô, không muốn để cho cho Liễu Long Đình phải đau khổ.”
Tôi im lặng trong một lúc, đứng dậy cầm giấy bút, tất cả những điều muốn nói với Liễu Long Đình đều ở trong đầu.

Thế nhưng sau khi tôi suy nghĩ thật lâu thì những lời đó chỉ còn lại hơn hai mươi chữ, viết xong gấp lại, sau đó giao cho Hoàng Tam Nương đưa cho anh ấy, tôi nói: “Cảm ơn cô, Tam Nương.”
Hoàng Tam Nương nhận lấy, đứng dậy rồi nói với tôi: “Không có gì mà phải cảm ơn, ai bảo chúng ta cùng yêu một người.

Cô mau bình thường lại đi, anh ấy chắc là sắp trở về, nhìn thấy cô khóc thành bộ dạng như vậy, anh ấy có lẽ sẽ rất đau lòng.”
Tôi gật đầu, vội vàng lau sạch nước mắt, sau đó ổn định lại cảm xúc, ngồi xuống ghế chờ Liễu Long Đình mang trái tim của tôi về.

Liễu Long Đình đi rất lâu, đúng lúc anh ấy quay lại là một tiếng đồng hồ sau.

Lúc anh trở về, ánh mắt hơi mệt mỏi, nhưng nét mặt vẫn bình thản, anh ấy đi đến gần tôi và đưa chiếc hộp đang cầm trên tay cho tôi rồi nói: “Trái tim của em đang ở trong chiếc hộp này, bây giờ anh trả lại nó cho em.”
Khi tôi mở hộp gấm mà Liễu Long Đình đã đưa cho tôi, bên trong có một quả tim đỏ tươi vẫn còn đang đập, nhìn thấy trái tim này, tôi không thể dễ dàng kiềm chế được nước mắt, suýt nữa thì khóc.

Liễu Long Đình đã dứt khoát như vậy, anh ấy đã trao trái tim đó cho tôi mà không muốn giữ lại nó, cũng không hỏi tôi làm gì với trái tim này, liệu anh ấy có còn quan tâm đến tôi nữa không? Hay anh ấy đã biết rõ kết cục của tôi và cảm thấy rằng giữa tôi và anh ấy là không thể, nên anh ấy không muốn lãng phí thêm nhiều biểu hiện khác?
Nghĩ đến đây, tôi thực sự không nhịn được sắp khóc, nhanh chóng vươn tay cầm lấy hộp gấm trong tay Liễu Long Đình, muốn gọi Ánh Nguyệt rời đi.

Nhưng khi vươn tay định cầm lấy hộp gấm trong tay Liễu Long Đình, Liễu Long Đình đột nhiên ôm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lòng, sau đó nghẹn ngào nói: “Em thật sự không có gì để nói với anh sao? Mối quan hệ của chúng ta bao nhiêu năm trôi qua đều vô ích sao? Em có biết rằng anh yêu em rất nhiều, cho dù em không còn yêu anh nữa…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện