Chương 145 —— trơn
Nguyễn Dạ Sênh nói xong, không khí ở sofa chợt yên tĩnh.
Hề Mặc không lên tiếng, toàn cảnh phòng khách chỉ có TV là vang lên tiếng động.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác Hề Mặc ở đằng sau không có chút phản ứng, nghe không thấy câu trả lời, nhìn không được cảm xúc, loại cảm giác vô định này tức khắc làm mặt cô đỏ lên.
Cô vội quay về phía sau, nhìn Hề Mặc.
Vừa lúc đó, cô đón lấy đôi mắt đen láy của Hề Mặc.
Đôi mắt kia nhìn trực diện vào cô, rất thẳng thắn, bên trong không hề chứa một chút tạp chất. Tựa như vừa rồi Hề Mặc ở đằng sau cứ nhìn cô chằm chằm, nếu không khi quay đầu lại, cô sẽ không phải đối diện với Hề Mặc thế này.
"Mình không biết, dù sao trước nay mình chưa từng giúp ai xoa bóp vai cả." Hề Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Dạ Sênh, sau một lúc nàng mới tiếp tục trả lời: "Chút nữa mình xoa giúp cậu, cậu xem xem mình có lợi hại hay không?"
Tim Nguyễn Dạ Sênh bỗng nhảy thót lên..
Ngay sau đó là tim đập vang đến mất kiểm soát, từng nhịp từng nhịp đập vang lên.
Biểu cảm của Hề Mặc vẫn là một nét nghiêm túc bình tĩnh, loại bình tĩnh ấy vào lúc này dường như biến thành chiếc màng che mặt, nó khiến Nguyễn Dạ Sênh phải bối rối, không thể phân biệt được, lời nói này của Hề Mặc rốt cuộc có còn ý nghĩa nào khác hay không.
Cô thử suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Hề Mặc nhưng không cách nào nắm bắt được chính xác, trong lòng có chút phấn khích nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều.
"Bắt đầu được chứ?" Tay Hề Mặc đặt lên vai Nguyễn Dạ Sênh, nâng lên rồi lại nhẹ hạ xuống, nhè nhẹ chạm vào cô.
Tựa như khi ấn lên những phím đàn dương cầm, chúng gõ vào thổn thức của Nguyễn Dạ Sênh.
"Được." Nguyễn Dạ Sênh khẽ nhúc nhích ngồi thẳng người, cô ôm chiếc gối nói: "Cậu xoa đi."
Ngón tay Hề Mặc ấn lên vai Nguyễn Dạ Sênh, xoa xoa.
Cho dù cách nhau một lớp vải, Nguyễn Dạ Sênh vẫn không đủ khả năng chống lại sự trêu đùa của ngón tay Hề Mặc. Mỗi lần Hề Mặc nhẹ xoa, da cô như tăng thêm một ít độ nóng, tựa như ở phía dưới đang có ngọn lửa nho nhỏ nào đó đang nung cô.
Hôm nay cả một buổi trưa đều là tìm thư, cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi, đúng là bả vai có mỏi đôi chút.
Lực tay của Hề Mặc vừa phải, không nhẹ đến nổi không có hiệu quả, cũng không nặng đến mức làm cô đau, vừa vặn làm giải phóng đau nhức ở bả vai, hơn nữa còn có thêm chút tê dại khó kiềm lòng.
Vừa rồi Hề Mặc được Nguyễn Dạ Sênh xoa bóp, vì không quen, vì sự khẩn trường không rõ nguyên do mà cơ vai của nàng càng xoa càng căng cứng.
Nhưng lúc này, Hề Mặc nhận thấy Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn khác với nàng.
Vai của Nguyễn Dạ Sênh, cực kỳ mềm mại.
Đây cũng lần đầu Hề Mặc biết, thì ra vai của con gái có thể mềm mại đến thế này.
Vai Nguyễn Dạ Sênh mượt mà, dán vào ngón tay Hề Mặc.
Nói cô yếu đuối không xương, thế nhưng phần xương bên dưới vừa vặn làm tôn lên đôi vai xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh, nói cô rắn chắn, thế nhưng khi Hề Mặc xoa bóp cho Nguyễn Dạ Sênh, đôi vai ấy lại mềm mại như nước, chúng chuyển động theo động tác của Hề Mặc, nhẹ nhàng lên xuống.
Vai cô như cơn sóng, từng đường cong nhấp nhô câu hồn.
Dưới lớp tóc mềm mại ẩn hiện chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, khẽ uốn lượn theo chuyển động của đôi vai. Làn da bạch sứ, dưới những sợi tóc, làn da ấy càng trở nên non mịn.
Hề Mặc không chớp mắt nhìn chiếc cổ của Nguyễn Dạ Sênh.
Là vì Nguyễn Dạ Sênh biết múa nên phần cổ mới xinh đẹp như vậy sao? Bởi vì phần cổ của vũ giả, thông thường đều rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Hề Mặc lại cảm thấy cũng không hẳn.
Tuy rằng việc nhảy múa có thể định nên hình dáng và nhịp điệu cho cơ thể, nhưng sự xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh, đó là trời sinh, không phải nhảy múa tạo nên Nguyễn Dạ Sênh, mà chính cô mới là người tạo nét đẹp động lòng cho từng động tác múa.
Khoan đã.
Cuối cùng là mình đang suy nghĩ gì vậy? Nét mặt Hề Mặc ngưng đọng, kéo suy nghĩ của mình trở lại.
Tại sao nàng lại suy diễn những vấn đề này.
Hề Mặc định lại thần trí, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, nghiêm túc xoa bóp vai cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh ỷ vào việc Hề Mặc không nhìn thấy, cô khẽ mím môi, trong mắt lay động đầy xuân thủy, thầm hưởng thụ ngón tay Hề Mặc vuốt ve.
Tuy không hẳn gọi là vuốt ve nhưng trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lúc này đã lay động, khó tránh việc mơ mộng kiều diễm.
Thật ra cũng chỉ là xoa bóp vai vài cái, nhưng sâu trong lòng, cô chỉ tiếc không được Hề Mặc xoa bóp cả người cô một lần, không, một lần làm sao đủ, cô thật mong Hề Mặc đem cô lăn qua lộn lại, đưa tới đưa lui.
Cô đang thức, nhưng ở sofa đánh một giấc mơ rất thiếu thực tế.
Trong giấc mơ này, cô cảm giác như tay Hề Mặc không chỉ đang xoa vai cô, mà còn men theo sống lưng đi xuống, đến eo rồi lại hạ xuống, từng chút từng chút nhóm lên ngọn lửa trong người cô.
Đương nhiên Nguyễn Dạ Sênh biết tất cả chỉ là do cô mơ mộng thôi.
Cô cắn môi mạnh hơn, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Cô áy náy với ý nghĩ xấu hổ của mình nhưng không thể dứt ra khỏi giấc mơ đó.
Bản thân cứ như vậy, thật sự là rất khó xử.
Nếu Hề Mặc biết, sẽ nghĩ cô thế nào?
Nguyễn Dạ Sênh chìm trong đống cảm xúc đầy mâu thuẫn và hỗn độn, rồi cảm nhận tay Hề Mặc run lên, mất đi lực xoa bóp. Bởi vì lớp áo bên trong của Nguyễn Dạ Sênh rất trơn mềm, tay Hề Mặc xoa bên lớp vải, bỗng trượt tay, trượt lên làn da của Nguyễn Dạ Sênh.
Vai Nguyễn Dạ Sênh cũng theo đó run lên.
Hề Mặc vội thu tay về.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở trước, cười nói: "Chắc lớp áo bên trong của mình hơi trơn, xoa bóp trên lớp vải như vậy rất khó kiểm soát lực phải không? Vậy cậu... vào đi."
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy câu nói này của mình quá mức ái muội, giải thích: "Ý mình là, cậu có thể đưa tay vào trong áo của mình, cứ đặt lên vai rồi xoa bóp giúp mình."
"Được chứ?" Hề Mặc hỏi.
"Đương nhiên là được." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình cảm thấy như vậy chắc sẽ thoải mái hơn."
"Sẽ thoải mái hơn?" Mạch não Hề Mặc tìm được chút logic trong đó, nói: "Vậy vừa rồi mình xoa cậu... xoa vai cậu, cậu cảm thấy thoải mái phải không?"
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Đúng, rất thoải mái."
"Vậy mình có lợi hại không?"
Lần này Nguyễn Dạ Sênh cười đến hai vai nhẹ run lên: "Tất nhiên, cái này chứng tỏ cậu vô cùng lợi hại."
Hề Mặc: "..."
Hề Mặc bị cô trêu đến không nói chuyện nữa, nhưng bàn tay lại nghe theo lời đề nghị của Nguyễn Dạ Sênh, đưa vào bên trong áo cô.
Lúc này tay Hề Mặc không còn cách trở mà dán lên làn da của Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc nhẹ xoa vài cái, Nguyễn Dạ Sênh như cảm thấy từng lỗ chân lông được rót đầy sự dịu dàng mà Hề Mặc cho cô, nhịp thở cô dần nặng hơn, đầu cố gắng thanh tỉnh, cũng không nói lời nào.
Lúc này, thế nhưng Hề Mặc lại đột nhiên lên tiếng: "Cậu nói do áo trơn nên để mình đi vào nhưng vai cậu ở bên trong còn... trơn hơn."
Từ trơn cuối cùng, nàng nói ra một cách khó khăn, cứ như muốn tìm cách loại trừ nó.
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Cô không hiểu, tại sao Hề Mặc lại nói vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, khi cô nghe thấy, tim cô đập liên hồi.
"Cậu thấy trơn thật sao?" Môi Nguyễn Dạ Sênh khẽ run, nói.
"...Ừm." Giọng nói Hề Mặc lộ ra vẻ nghiêm túc, trả lời: "Dựa theo sự đối lập của xúc giác, đúng là da cậu trơn hơn."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Câu này nghe vào, ban đầu có làm cho cô động lòng, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó trang trọng khó hiểu.
Tại sao Hề Mặc có thể nghiêm túc và chính kinh nói với cô cái gì mà sự đối lập của xác giác.
"Sao mình cảm thấy giọng điệu của cậu giống như đang thuyết trình vậy?" Nguyễn Dạ Sênh nói: "Sau khi so sánh, đưa ra kết luận rằng, da của mình là trơn hơn so với lớp áo bên trong, là như vậy phải không?"
"Không phải mình đang thuyết trình." Không hiểu sao Hề Mặc lại sốt sắn, nói: "Mình đang nói là da của cậu đẹp, cậu không cảm nhận được sao?"
Nguyễn Dạ Sênh bật cười thành tiếng: "Được rồi, mình cảm nhận được."
Hề Mặc càng thêm mất tự nhiên, dường như lúc này nàng không biết nên nói gì, ma xui thế nào, nàng lại nói một câu:: "Cậu dùng sữa tắm và dưỡng thể loại gì?"
Thiếu chút nữa Nguyễn Dạ Sênh phun ra.
Được rồi, không hổ danh thẳng nữ vũ trụ.
Cũng không hổ danh đầu gỗ.
Nếu cô bị bệnh, Hề Mặc nói với cô một câu uống nhiều nước ấm vào, cô cũng sẽ không bất ngờ.
"Trước đó cậu dùng cơ thể của mình, chúng ta đổi về cũng chưa được bao nhiêu ngày, mình đương nhiên vẫn dùng sữa tắm và dưỡng thể do cậu mua." Nguyễn Dạ Sênh lại buồn cười: "Không phải cậu là kẻ cuồng logic sao, chuyện rõ ràng như thế mà không suy ra được?"
"Mình hỏi là trước đây." Hề Mặc nói rõ ràng: "Dù sao việc dưỡng da cũng không phải là việc ngày một ngày hai, trước khi cùng cậu đổi cơ thể, khi tắm mình có thể cảm giác được da của cậu rất tốt, bản chất ban đầu đã là như vậy, là do trước kia cậu chăm sóc thời gian dài mới được như thế, sau này việc dưỡng da của mình không thể nào so sánh với cậu trước đây, thật ra mà nói thì không tính là gì cả, logic của mình không có vấn đề."
Nguyễn Dạ Sênh nghe những gì nàng nói, có chút ngạc nhiên, quay lại nhìn Hề Mặc, nói rồi lại thôi: "Cậu nói lúc cậu tắm..."
Tức khắc hai má Hề Mặc ửng đỏ, tay đang xoa bóp cũng dừng lại, nói: "Khi đó mình dùng cơ thể của cậu, khi tắm đương nhiên sẽ phải sờ lên người cậu. Mắt tuy nhắm lại nhưng tay thì khó tránh..."
Ngập ngừng một chút, Hề Mặc nói: "... Dù sao mình cũng phải tắm rửa."
Mặt Nguyễn Dạ Sênh cũng thoạt đỏ lên: "Mình biết, cậu không cần gấp gáp giải thích vậy đâu."
Hai người nhất thời không ai nói gì.
Hề Mặc tiếp tục giúp Nguyễn Dạ Sênh xoa bóp, Nguyễn Dạ Sênh sợ nàng xoa nhiều đau tay nên qua một lúc, cô bảo đã ổn không phải tiếp tục nữa, lúc này Hề Mặc mới ngừng tay, đứng lên nói: "Mình đi tắm rồi ngủ."
"Sớm vậy sao?"Nguyễn Dạ Sênh xem thời gian.
"Hôm nay hơi mệt, ngủ sớm một tí." Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu, gật đầu.
"Cậu cũng nên ngủ sớm." Hề Mặc đứng cạnh sofa, chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
"Được, cậu yên tâm." Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh chứa ý cười.
Hề Mặc đi lên lầu tắm, một mình Nguyễn Dạ Sênh ở phòng khách không có hứng thú, tắt TV, cũng đi theo lên lầu rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, cô đến trước phòng Hề Mặc gõ cửa, khi Hề Mặc mở cửa, nàng đã thay đồ ngủ, nhìn dáng vẻ có lẽ thật sự định nghỉ ngơi.
Nguyễn Dạ Sênh không tiện làm phiền nàng, cười nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hề Mặc đứng dưới ánh đèn nhu hòa của căn phòng, an tĩnh nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Cùng nhau chúc ngủ ngon, Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại phòng của mình.
Thời gian thật sự còn rất sớm, cô không thể nào ngủ được cho nên ngồi trong phòng nghịch điện thoại giết thời gian.
Cô dạo trên mạng, thỉnh thoảng tâm sự cùng "Hội chị em Thượng Hải tương thân tương ái", Lâm Đinh Sương và Lâm Đinh Vũ lại gửi đến ảnh tự sướng, trông khí sắc của Lâm Đinh Sương tốt hơn trước không ít, không còn vẻ ốm yếu. Thôi Gia Ngư cũng gửi đến một bức ảnh, là một bát mì nóng hổi, phía trên cho thêm hai miếng giăm bông, bên cạnh là một ly cà phê.
Lâm Đinh Sương đau lòng: "Gia Gia, đây là bữa chiều của chị sao? Sao giờ này chị mới ăn."
Lâm Đinh Vũ: "Em đừng để cho anh của em nhìn thấy, nếu không cậu ta sẽ mắng em."
Thôi Gia Ngư nổi giận: "Chị cho là tôi muốn ăn mấy thứ này hả? Bây giờ tôi phải tăng ca, nghĩ cách để bắt được bọn người xấu, làm gì có thời gian để ăn cơm, tôi là vì phục vụ nhân dân, sao giống như chị ngồi ở nhà hưởng thụ thoải mái."
Nguyễn Dạ Sênh: "Gọi một phần cơm hộp đi, tốt hơn so với ăn mì gói."
Thôi Gia Ngư: "Lười chờ đợi, lúc được nghỉ cũng sắp chết đói rồi, tự tay tìm gì đó đối phó là được."
Nguyễn Dạ Sênh không biết Thôi Gia Ngư điều tra về Dương Trận đến đâu rồi, trước chỉ biết được Dương Trận đang ở Thượng Hải, Thôi Gia Ngư cũng sẽ đến Thượng Hải trong thời gian tới. Lúc này cô không tiện hỏi Thôi Gia Ngư những việc liên quan đến vụ án, chỉ là câu được câu không trò chuyện.
Thôi Gia Ngư: "Sao Hề Mặc không vào đây nói chuyện?"
Thân là fan cuồng nhiệt, cô thật rất mong Hề Mặc xuất hiện, nhưng Hề Mặc rất ít vào đây trò chuyện, buổi tối hôm nay thì hoàn toàn vắng mặt.
Nguyễn Dạ Sênh: "Cô ấy ngủ rồi."
Lâm Đinh Sương: "Ngủ sớm vậy, đây là lão cán bộ làm việc và nghỉ ngơi sao?""
Thôi Gia Ngư bất mãn: "A Sương, sao em lại nói chuyện như vậy, gì mà lão cán bộ chứ, Hề Mặc còn rất trẻ có biết chưa? Đây là làm việc và nghỉ ngơi một cách khoa học."
Lâm Đinh Sương gửi cái biểu cảm oan ức: "Gia Gia, em chỉ so sánh vậy thôi, trên mạng người ta đều gọi vậy."
Thôi Gia Ngư: "So sánh cũng không được."
Lâm Đinh Vũ: "Vậy tôi so sánh được không?"
Thôi Gia Ngư: "Lâm Đinh Vũ, cô đi chết đi."
Lâm Đinh Vũ: "Thân là quan chức mà nguyền rủa người dân, cuối cùng thì do đạo đức suy đồi hay là nhân tính mục rữa?"
Thôi Gia Ngư: "..."
Nguyễn Dạ Sênh cười xem các nàng ở đó sôi nổi, cô cầm điện thoại đứng lên, đi đến cửa sổ.
Ngoài trời là màn mưa ngày đông lạnh lẽo, mưa lất phất đánh vào cửa kính, tầng sương mông lung bao lấy khung cảnh bên ngoài, trong phòng đầy ấm áp, trên lớp kính ngưng tụ những giọt nước.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ lau đi lớp hơi nước, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lướt qua sân viện, rơi vào tòa nhà ở bên kia, cô phát hiện lầu ba, ở hai căn phòng giữ quà và thư vẫn sáng đèn.
Là ai ở đó?
Không phải nói là tối hôm nay không tìm sao?
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ, cùng với việc hôm nay Hề Mặc ngủ sớm một cách bất thường, như đoán được gì đó, cô vội mặc quần áo rồi ra ngoài. Cô đi đến trước cửa phòng Hề Mặc, sau khi dán vào cửa nghe thử, thấy bên trong không có bất kì tiếng động gì.
Nhưng cô không thử gõ cửa.
Tuy rằng, cô chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán, nếu như lúc này cô gõ cửa, lỡ như Hề Mặc thật sự đang ngủ, trái lại nàng sẽ bị quấy rầy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Dạ Sênh đi xuống phòng khách bên dưới, đẩy cửa bước ra ngoài, cô mở dù rồi đi về tòa nhà bên kia. Cuối cùng suy đoán của cô có đúng hay không, đi đến đó chân tướng sẽ rõ ràng.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh đi rất nhanh, không bao lâu đã đến nơi, mở cửa lầu dưới, cô lặng lẽ đi đến lầu ba, lúc này nghe thấy âm thanh tìm kiếm ở phòng chứa quà.
Hơn nữa còn truyền đến giọng của Chu Văn Hứa: "Hề Mặc, em đừng buồn."
Hề Mặc thật sự đang ở đây.
Tim Nguyễn Dạ Sênh bỗng nhảy lên, vội bước nhanh đến cửa phòng chứa quà, đèn sáng trong phòng chiếu ra ngoài cửa. Nguyễn Dạ Sênh đứng dưới ánh đèn, nhìn trong vào trong phòng.
Hề Mặc tựa người vào kệ đựng, cúi đầu, nét mặt nghiêm trọng.
Dưới chân nàng lộn xộn đầy quà.
"Hề Mặc." Nhìn thấy tình cảnh ấy, không biết sao, mắt Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên chua xót, không ngủ cho đàng hoàng, vậy mà trộm chạy đến đây tìm quà.
Hề Mặc nghe thấy giọng của Nguyễn Dạ Sênh, tức khắc nàng giật mình, khi quay sang thì thấy Nguyễn Dạ Sênh đang nhìn vào đây.
Nguyễn Dạ Sênh trách cứ: "Kẻ nào nói dối là đi ngủ sớm?"
Hề Mặc: "..."
Nàng điều chỉnh lại tâm tình đang sa sút của mình, bất giác đứng thẳng người, ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, nàng luôn thể hiện ra một nàng đoan trang và đẹp đẽ nhất.
"Anh Nhị, cậu ấy sao vậy?" Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy có gì đó không thích hợp, hỏi Chu Văn Hứa.
Chu Văn Hứa biết hết mọi chuyện và cũng dám nói ra.
Đôi khi hỏi chuyện Chu Văn Hứa còn tốt hơn nhiều so với đi hỏi cái đầu gỗ này.
Chu Văn Hứa thở dài: "Nguyễn tiểu thư, vừa rồi tôi và Hề Mặc đem phần quà còn xót lại ở đây kiểm tra, cũng đã tìm hết một lượt nhưng không tìm được món quà nào của em cả. Quà của em, không có ở đây."
Nguyễn Dạ Sênh nói xong, không khí ở sofa chợt yên tĩnh.
Hề Mặc không lên tiếng, toàn cảnh phòng khách chỉ có TV là vang lên tiếng động.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác Hề Mặc ở đằng sau không có chút phản ứng, nghe không thấy câu trả lời, nhìn không được cảm xúc, loại cảm giác vô định này tức khắc làm mặt cô đỏ lên.
Cô vội quay về phía sau, nhìn Hề Mặc.
Vừa lúc đó, cô đón lấy đôi mắt đen láy của Hề Mặc.
Đôi mắt kia nhìn trực diện vào cô, rất thẳng thắn, bên trong không hề chứa một chút tạp chất. Tựa như vừa rồi Hề Mặc ở đằng sau cứ nhìn cô chằm chằm, nếu không khi quay đầu lại, cô sẽ không phải đối diện với Hề Mặc thế này.
"Mình không biết, dù sao trước nay mình chưa từng giúp ai xoa bóp vai cả." Hề Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Dạ Sênh, sau một lúc nàng mới tiếp tục trả lời: "Chút nữa mình xoa giúp cậu, cậu xem xem mình có lợi hại hay không?"
Tim Nguyễn Dạ Sênh bỗng nhảy thót lên..
Ngay sau đó là tim đập vang đến mất kiểm soát, từng nhịp từng nhịp đập vang lên.
Biểu cảm của Hề Mặc vẫn là một nét nghiêm túc bình tĩnh, loại bình tĩnh ấy vào lúc này dường như biến thành chiếc màng che mặt, nó khiến Nguyễn Dạ Sênh phải bối rối, không thể phân biệt được, lời nói này của Hề Mặc rốt cuộc có còn ý nghĩa nào khác hay không.
Cô thử suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Hề Mặc nhưng không cách nào nắm bắt được chính xác, trong lòng có chút phấn khích nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều.
"Bắt đầu được chứ?" Tay Hề Mặc đặt lên vai Nguyễn Dạ Sênh, nâng lên rồi lại nhẹ hạ xuống, nhè nhẹ chạm vào cô.
Tựa như khi ấn lên những phím đàn dương cầm, chúng gõ vào thổn thức của Nguyễn Dạ Sênh.
"Được." Nguyễn Dạ Sênh khẽ nhúc nhích ngồi thẳng người, cô ôm chiếc gối nói: "Cậu xoa đi."
Ngón tay Hề Mặc ấn lên vai Nguyễn Dạ Sênh, xoa xoa.
Cho dù cách nhau một lớp vải, Nguyễn Dạ Sênh vẫn không đủ khả năng chống lại sự trêu đùa của ngón tay Hề Mặc. Mỗi lần Hề Mặc nhẹ xoa, da cô như tăng thêm một ít độ nóng, tựa như ở phía dưới đang có ngọn lửa nho nhỏ nào đó đang nung cô.
Hôm nay cả một buổi trưa đều là tìm thư, cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi, đúng là bả vai có mỏi đôi chút.
Lực tay của Hề Mặc vừa phải, không nhẹ đến nổi không có hiệu quả, cũng không nặng đến mức làm cô đau, vừa vặn làm giải phóng đau nhức ở bả vai, hơn nữa còn có thêm chút tê dại khó kiềm lòng.
Vừa rồi Hề Mặc được Nguyễn Dạ Sênh xoa bóp, vì không quen, vì sự khẩn trường không rõ nguyên do mà cơ vai của nàng càng xoa càng căng cứng.
Nhưng lúc này, Hề Mặc nhận thấy Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn khác với nàng.
Vai của Nguyễn Dạ Sênh, cực kỳ mềm mại.
Đây cũng lần đầu Hề Mặc biết, thì ra vai của con gái có thể mềm mại đến thế này.
Vai Nguyễn Dạ Sênh mượt mà, dán vào ngón tay Hề Mặc.
Nói cô yếu đuối không xương, thế nhưng phần xương bên dưới vừa vặn làm tôn lên đôi vai xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh, nói cô rắn chắn, thế nhưng khi Hề Mặc xoa bóp cho Nguyễn Dạ Sênh, đôi vai ấy lại mềm mại như nước, chúng chuyển động theo động tác của Hề Mặc, nhẹ nhàng lên xuống.
Vai cô như cơn sóng, từng đường cong nhấp nhô câu hồn.
Dưới lớp tóc mềm mại ẩn hiện chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, khẽ uốn lượn theo chuyển động của đôi vai. Làn da bạch sứ, dưới những sợi tóc, làn da ấy càng trở nên non mịn.
Hề Mặc không chớp mắt nhìn chiếc cổ của Nguyễn Dạ Sênh.
Là vì Nguyễn Dạ Sênh biết múa nên phần cổ mới xinh đẹp như vậy sao? Bởi vì phần cổ của vũ giả, thông thường đều rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Hề Mặc lại cảm thấy cũng không hẳn.
Tuy rằng việc nhảy múa có thể định nên hình dáng và nhịp điệu cho cơ thể, nhưng sự xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh, đó là trời sinh, không phải nhảy múa tạo nên Nguyễn Dạ Sênh, mà chính cô mới là người tạo nét đẹp động lòng cho từng động tác múa.
Khoan đã.
Cuối cùng là mình đang suy nghĩ gì vậy? Nét mặt Hề Mặc ngưng đọng, kéo suy nghĩ của mình trở lại.
Tại sao nàng lại suy diễn những vấn đề này.
Hề Mặc định lại thần trí, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, nghiêm túc xoa bóp vai cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh ỷ vào việc Hề Mặc không nhìn thấy, cô khẽ mím môi, trong mắt lay động đầy xuân thủy, thầm hưởng thụ ngón tay Hề Mặc vuốt ve.
Tuy không hẳn gọi là vuốt ve nhưng trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lúc này đã lay động, khó tránh việc mơ mộng kiều diễm.
Thật ra cũng chỉ là xoa bóp vai vài cái, nhưng sâu trong lòng, cô chỉ tiếc không được Hề Mặc xoa bóp cả người cô một lần, không, một lần làm sao đủ, cô thật mong Hề Mặc đem cô lăn qua lộn lại, đưa tới đưa lui.
Cô đang thức, nhưng ở sofa đánh một giấc mơ rất thiếu thực tế.
Trong giấc mơ này, cô cảm giác như tay Hề Mặc không chỉ đang xoa vai cô, mà còn men theo sống lưng đi xuống, đến eo rồi lại hạ xuống, từng chút từng chút nhóm lên ngọn lửa trong người cô.
Đương nhiên Nguyễn Dạ Sênh biết tất cả chỉ là do cô mơ mộng thôi.
Cô cắn môi mạnh hơn, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Cô áy náy với ý nghĩ xấu hổ của mình nhưng không thể dứt ra khỏi giấc mơ đó.
Bản thân cứ như vậy, thật sự là rất khó xử.
Nếu Hề Mặc biết, sẽ nghĩ cô thế nào?
Nguyễn Dạ Sênh chìm trong đống cảm xúc đầy mâu thuẫn và hỗn độn, rồi cảm nhận tay Hề Mặc run lên, mất đi lực xoa bóp. Bởi vì lớp áo bên trong của Nguyễn Dạ Sênh rất trơn mềm, tay Hề Mặc xoa bên lớp vải, bỗng trượt tay, trượt lên làn da của Nguyễn Dạ Sênh.
Vai Nguyễn Dạ Sênh cũng theo đó run lên.
Hề Mặc vội thu tay về.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở trước, cười nói: "Chắc lớp áo bên trong của mình hơi trơn, xoa bóp trên lớp vải như vậy rất khó kiểm soát lực phải không? Vậy cậu... vào đi."
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy câu nói này của mình quá mức ái muội, giải thích: "Ý mình là, cậu có thể đưa tay vào trong áo của mình, cứ đặt lên vai rồi xoa bóp giúp mình."
"Được chứ?" Hề Mặc hỏi.
"Đương nhiên là được." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình cảm thấy như vậy chắc sẽ thoải mái hơn."
"Sẽ thoải mái hơn?" Mạch não Hề Mặc tìm được chút logic trong đó, nói: "Vậy vừa rồi mình xoa cậu... xoa vai cậu, cậu cảm thấy thoải mái phải không?"
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Đúng, rất thoải mái."
"Vậy mình có lợi hại không?"
Lần này Nguyễn Dạ Sênh cười đến hai vai nhẹ run lên: "Tất nhiên, cái này chứng tỏ cậu vô cùng lợi hại."
Hề Mặc: "..."
Hề Mặc bị cô trêu đến không nói chuyện nữa, nhưng bàn tay lại nghe theo lời đề nghị của Nguyễn Dạ Sênh, đưa vào bên trong áo cô.
Lúc này tay Hề Mặc không còn cách trở mà dán lên làn da của Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc nhẹ xoa vài cái, Nguyễn Dạ Sênh như cảm thấy từng lỗ chân lông được rót đầy sự dịu dàng mà Hề Mặc cho cô, nhịp thở cô dần nặng hơn, đầu cố gắng thanh tỉnh, cũng không nói lời nào.
Lúc này, thế nhưng Hề Mặc lại đột nhiên lên tiếng: "Cậu nói do áo trơn nên để mình đi vào nhưng vai cậu ở bên trong còn... trơn hơn."
Từ trơn cuối cùng, nàng nói ra một cách khó khăn, cứ như muốn tìm cách loại trừ nó.
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Cô không hiểu, tại sao Hề Mặc lại nói vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, khi cô nghe thấy, tim cô đập liên hồi.
"Cậu thấy trơn thật sao?" Môi Nguyễn Dạ Sênh khẽ run, nói.
"...Ừm." Giọng nói Hề Mặc lộ ra vẻ nghiêm túc, trả lời: "Dựa theo sự đối lập của xúc giác, đúng là da cậu trơn hơn."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Câu này nghe vào, ban đầu có làm cho cô động lòng, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó trang trọng khó hiểu.
Tại sao Hề Mặc có thể nghiêm túc và chính kinh nói với cô cái gì mà sự đối lập của xác giác.
"Sao mình cảm thấy giọng điệu của cậu giống như đang thuyết trình vậy?" Nguyễn Dạ Sênh nói: "Sau khi so sánh, đưa ra kết luận rằng, da của mình là trơn hơn so với lớp áo bên trong, là như vậy phải không?"
"Không phải mình đang thuyết trình." Không hiểu sao Hề Mặc lại sốt sắn, nói: "Mình đang nói là da của cậu đẹp, cậu không cảm nhận được sao?"
Nguyễn Dạ Sênh bật cười thành tiếng: "Được rồi, mình cảm nhận được."
Hề Mặc càng thêm mất tự nhiên, dường như lúc này nàng không biết nên nói gì, ma xui thế nào, nàng lại nói một câu:: "Cậu dùng sữa tắm và dưỡng thể loại gì?"
Thiếu chút nữa Nguyễn Dạ Sênh phun ra.
Được rồi, không hổ danh thẳng nữ vũ trụ.
Cũng không hổ danh đầu gỗ.
Nếu cô bị bệnh, Hề Mặc nói với cô một câu uống nhiều nước ấm vào, cô cũng sẽ không bất ngờ.
"Trước đó cậu dùng cơ thể của mình, chúng ta đổi về cũng chưa được bao nhiêu ngày, mình đương nhiên vẫn dùng sữa tắm và dưỡng thể do cậu mua." Nguyễn Dạ Sênh lại buồn cười: "Không phải cậu là kẻ cuồng logic sao, chuyện rõ ràng như thế mà không suy ra được?"
"Mình hỏi là trước đây." Hề Mặc nói rõ ràng: "Dù sao việc dưỡng da cũng không phải là việc ngày một ngày hai, trước khi cùng cậu đổi cơ thể, khi tắm mình có thể cảm giác được da của cậu rất tốt, bản chất ban đầu đã là như vậy, là do trước kia cậu chăm sóc thời gian dài mới được như thế, sau này việc dưỡng da của mình không thể nào so sánh với cậu trước đây, thật ra mà nói thì không tính là gì cả, logic của mình không có vấn đề."
Nguyễn Dạ Sênh nghe những gì nàng nói, có chút ngạc nhiên, quay lại nhìn Hề Mặc, nói rồi lại thôi: "Cậu nói lúc cậu tắm..."
Tức khắc hai má Hề Mặc ửng đỏ, tay đang xoa bóp cũng dừng lại, nói: "Khi đó mình dùng cơ thể của cậu, khi tắm đương nhiên sẽ phải sờ lên người cậu. Mắt tuy nhắm lại nhưng tay thì khó tránh..."
Ngập ngừng một chút, Hề Mặc nói: "... Dù sao mình cũng phải tắm rửa."
Mặt Nguyễn Dạ Sênh cũng thoạt đỏ lên: "Mình biết, cậu không cần gấp gáp giải thích vậy đâu."
Hai người nhất thời không ai nói gì.
Hề Mặc tiếp tục giúp Nguyễn Dạ Sênh xoa bóp, Nguyễn Dạ Sênh sợ nàng xoa nhiều đau tay nên qua một lúc, cô bảo đã ổn không phải tiếp tục nữa, lúc này Hề Mặc mới ngừng tay, đứng lên nói: "Mình đi tắm rồi ngủ."
"Sớm vậy sao?"Nguyễn Dạ Sênh xem thời gian.
"Hôm nay hơi mệt, ngủ sớm một tí." Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu, gật đầu.
"Cậu cũng nên ngủ sớm." Hề Mặc đứng cạnh sofa, chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
"Được, cậu yên tâm." Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh chứa ý cười.
Hề Mặc đi lên lầu tắm, một mình Nguyễn Dạ Sênh ở phòng khách không có hứng thú, tắt TV, cũng đi theo lên lầu rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, cô đến trước phòng Hề Mặc gõ cửa, khi Hề Mặc mở cửa, nàng đã thay đồ ngủ, nhìn dáng vẻ có lẽ thật sự định nghỉ ngơi.
Nguyễn Dạ Sênh không tiện làm phiền nàng, cười nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hề Mặc đứng dưới ánh đèn nhu hòa của căn phòng, an tĩnh nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Cùng nhau chúc ngủ ngon, Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại phòng của mình.
Thời gian thật sự còn rất sớm, cô không thể nào ngủ được cho nên ngồi trong phòng nghịch điện thoại giết thời gian.
Cô dạo trên mạng, thỉnh thoảng tâm sự cùng "Hội chị em Thượng Hải tương thân tương ái", Lâm Đinh Sương và Lâm Đinh Vũ lại gửi đến ảnh tự sướng, trông khí sắc của Lâm Đinh Sương tốt hơn trước không ít, không còn vẻ ốm yếu. Thôi Gia Ngư cũng gửi đến một bức ảnh, là một bát mì nóng hổi, phía trên cho thêm hai miếng giăm bông, bên cạnh là một ly cà phê.
Lâm Đinh Sương đau lòng: "Gia Gia, đây là bữa chiều của chị sao? Sao giờ này chị mới ăn."
Lâm Đinh Vũ: "Em đừng để cho anh của em nhìn thấy, nếu không cậu ta sẽ mắng em."
Thôi Gia Ngư nổi giận: "Chị cho là tôi muốn ăn mấy thứ này hả? Bây giờ tôi phải tăng ca, nghĩ cách để bắt được bọn người xấu, làm gì có thời gian để ăn cơm, tôi là vì phục vụ nhân dân, sao giống như chị ngồi ở nhà hưởng thụ thoải mái."
Nguyễn Dạ Sênh: "Gọi một phần cơm hộp đi, tốt hơn so với ăn mì gói."
Thôi Gia Ngư: "Lười chờ đợi, lúc được nghỉ cũng sắp chết đói rồi, tự tay tìm gì đó đối phó là được."
Nguyễn Dạ Sênh không biết Thôi Gia Ngư điều tra về Dương Trận đến đâu rồi, trước chỉ biết được Dương Trận đang ở Thượng Hải, Thôi Gia Ngư cũng sẽ đến Thượng Hải trong thời gian tới. Lúc này cô không tiện hỏi Thôi Gia Ngư những việc liên quan đến vụ án, chỉ là câu được câu không trò chuyện.
Thôi Gia Ngư: "Sao Hề Mặc không vào đây nói chuyện?"
Thân là fan cuồng nhiệt, cô thật rất mong Hề Mặc xuất hiện, nhưng Hề Mặc rất ít vào đây trò chuyện, buổi tối hôm nay thì hoàn toàn vắng mặt.
Nguyễn Dạ Sênh: "Cô ấy ngủ rồi."
Lâm Đinh Sương: "Ngủ sớm vậy, đây là lão cán bộ làm việc và nghỉ ngơi sao?""
Thôi Gia Ngư bất mãn: "A Sương, sao em lại nói chuyện như vậy, gì mà lão cán bộ chứ, Hề Mặc còn rất trẻ có biết chưa? Đây là làm việc và nghỉ ngơi một cách khoa học."
Lâm Đinh Sương gửi cái biểu cảm oan ức: "Gia Gia, em chỉ so sánh vậy thôi, trên mạng người ta đều gọi vậy."
Thôi Gia Ngư: "So sánh cũng không được."
Lâm Đinh Vũ: "Vậy tôi so sánh được không?"
Thôi Gia Ngư: "Lâm Đinh Vũ, cô đi chết đi."
Lâm Đinh Vũ: "Thân là quan chức mà nguyền rủa người dân, cuối cùng thì do đạo đức suy đồi hay là nhân tính mục rữa?"
Thôi Gia Ngư: "..."
Nguyễn Dạ Sênh cười xem các nàng ở đó sôi nổi, cô cầm điện thoại đứng lên, đi đến cửa sổ.
Ngoài trời là màn mưa ngày đông lạnh lẽo, mưa lất phất đánh vào cửa kính, tầng sương mông lung bao lấy khung cảnh bên ngoài, trong phòng đầy ấm áp, trên lớp kính ngưng tụ những giọt nước.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ lau đi lớp hơi nước, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lướt qua sân viện, rơi vào tòa nhà ở bên kia, cô phát hiện lầu ba, ở hai căn phòng giữ quà và thư vẫn sáng đèn.
Là ai ở đó?
Không phải nói là tối hôm nay không tìm sao?
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ, cùng với việc hôm nay Hề Mặc ngủ sớm một cách bất thường, như đoán được gì đó, cô vội mặc quần áo rồi ra ngoài. Cô đi đến trước cửa phòng Hề Mặc, sau khi dán vào cửa nghe thử, thấy bên trong không có bất kì tiếng động gì.
Nhưng cô không thử gõ cửa.
Tuy rằng, cô chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán, nếu như lúc này cô gõ cửa, lỡ như Hề Mặc thật sự đang ngủ, trái lại nàng sẽ bị quấy rầy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Dạ Sênh đi xuống phòng khách bên dưới, đẩy cửa bước ra ngoài, cô mở dù rồi đi về tòa nhà bên kia. Cuối cùng suy đoán của cô có đúng hay không, đi đến đó chân tướng sẽ rõ ràng.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh đi rất nhanh, không bao lâu đã đến nơi, mở cửa lầu dưới, cô lặng lẽ đi đến lầu ba, lúc này nghe thấy âm thanh tìm kiếm ở phòng chứa quà.
Hơn nữa còn truyền đến giọng của Chu Văn Hứa: "Hề Mặc, em đừng buồn."
Hề Mặc thật sự đang ở đây.
Tim Nguyễn Dạ Sênh bỗng nhảy lên, vội bước nhanh đến cửa phòng chứa quà, đèn sáng trong phòng chiếu ra ngoài cửa. Nguyễn Dạ Sênh đứng dưới ánh đèn, nhìn trong vào trong phòng.
Hề Mặc tựa người vào kệ đựng, cúi đầu, nét mặt nghiêm trọng.
Dưới chân nàng lộn xộn đầy quà.
"Hề Mặc." Nhìn thấy tình cảnh ấy, không biết sao, mắt Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên chua xót, không ngủ cho đàng hoàng, vậy mà trộm chạy đến đây tìm quà.
Hề Mặc nghe thấy giọng của Nguyễn Dạ Sênh, tức khắc nàng giật mình, khi quay sang thì thấy Nguyễn Dạ Sênh đang nhìn vào đây.
Nguyễn Dạ Sênh trách cứ: "Kẻ nào nói dối là đi ngủ sớm?"
Hề Mặc: "..."
Nàng điều chỉnh lại tâm tình đang sa sút của mình, bất giác đứng thẳng người, ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, nàng luôn thể hiện ra một nàng đoan trang và đẹp đẽ nhất.
"Anh Nhị, cậu ấy sao vậy?" Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy có gì đó không thích hợp, hỏi Chu Văn Hứa.
Chu Văn Hứa biết hết mọi chuyện và cũng dám nói ra.
Đôi khi hỏi chuyện Chu Văn Hứa còn tốt hơn nhiều so với đi hỏi cái đầu gỗ này.
Chu Văn Hứa thở dài: "Nguyễn tiểu thư, vừa rồi tôi và Hề Mặc đem phần quà còn xót lại ở đây kiểm tra, cũng đã tìm hết một lượt nhưng không tìm được món quà nào của em cả. Quà của em, không có ở đây."
Danh sách chương