Chương 147 —— diễn tập
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh hiện lên ý cười mê hoặc nhưng trong lòng có đôi chút thấp thỏm.
Cô sợ Hề Mặc sẽ từ chối mình.
Nhưng chỉ tại từ sâu trong lòng mình, không hiểu sao cô lại có gì đó tin rằng, hiện tại ắt hẳn Hề Mặc sẽ không từ chối cô, bởi vì cô cảm thấy Hề Mặc đối với cô rất tốt, rất rất tốt.
Cho dù Hề Mặc không có ý muốn như cô, thế nhưng chắc chắn nàng đã xem cô như một người bạn rất thân, nếu không Hề Mặc sẽ không làm nhiều chuyện vì cô, nhiều việc ngoại lệ như thế.
Cô qua lại giữa ranh giới mâu thuẫn này, tay vẫn đang cầm cherry, chờ Hề Mặc trả lời.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, yên lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Được, mình làm cùng cậu."
Nếu nói vừa rồi ý cười kia của Nguyễn Dạ Sênh như có gì đó e thẹn không dám nói, như nụ hoa chưa nở, thì giờ nghe được câu trả lời của Hề Mặc, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Dạ Sênh như nụ hoa nở rực rỡ.
Vì nụ cười đó, đôi mắt cô cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Hề Mặc nhìn nụ cười trong mắt cô, bên môi cũng khẽ cong lên.
Chỉ là vẫn có gì đó khá bất ngờ dù cô cảm thấy Hề Mặc sẽ đồng ý, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Hề Mặc sẽ đồng ý một cách dứt khoát như vậy, gần như không có băn khoăn hay do dự gì cả.
Hề Mặc nhìn thấy suy nghĩ ẩn chứa trong lòng cô, nói: "Mình nói rồi, mình nên bồi thường cậu thế nào sẽ bồi thường cậu thế ấy, chỉ cần biết cậu muốn mình bồi thường ra sao. Đây là lời hứa của mình, mình chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa."
"Ừm, mình biết cậu luôn là người nói được làm được." Tim Nguyễn Dạ Sênh lúc này như đã bị cảm hóa.
Nhưng ma xui thế nào, cô lại hỏi thêm một câu: "Nếu là người bạn khác, cậu cũng sẽ giữ lời hứa giống vậy sao?"
Dù gì tính cách Hề Mặc vốn đã nghiêm túc, một việc khi đã đáp ứng, lúc nào cũng sẽ hoàn thành đúng hạn một cách tốt nhất, nếu đã đồng ý giúp ai đó, nàng cũng sẽ một lời như vàng ngọc, nhất định ra sức giúp đỡ, không hề trốn tránh hay đùng đẩy trách nhiệm.
Cô lo lắng, sợ bản thân cũng chỉ là " những người bạn khác", việc nói được làm được của Hề Mặc cũng chỉ là cách đối xử bình đẳng.
Cô ngày càng tham lam, khi đã thành bạn của Hề Mặc, cô vẫn thấy điều đó không đủ, cô muốn trở thành một người bạn đặc biệt nhất.
Hề Mặc thong thả ăn quả cherry còn dang dở kia, sau đó bỏ đi hạt, lấy khăn giấy lau tay, nhìn Nguyễn Dạ Sênh nói: "Những người bạn khác, không ai giống cậu cả, muốn mình cùng cậu làm việc này."
Rõ ràng khi Hề Mặc nói lời này, giọng nói trông rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trái tim Nguyễn Dạ Sênh lại bỗng nhiên nhảy lên, tựa như có ai đang chạm vào nó, làm nó nóng lên.
Hề Mặc nói: "Chỉ có cậu mới muốn mình cùng cậu ăn cherry, người khác không ai làm như vậy, đối với chuyện cùng cậu ăn cherry, đương nhiên mình chỉ giữ lời với một mình cậu, dù sao cũng chỉ có mỗi cậu mới như vậy."
Trái tim nóng bỏng Nguyễn Dạ Sênh đập lên rộn ràng.
Hề Mặc nhìn cô: "Đây chỉ là một logic bình thường, đúng không?"
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười, nhỏ nhẹ trả lời.
Nghe thì là một câu logic gây mất hứng vô cùng nhưng khó hiểu là, tại sao cô lại cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
Hề Mặc đứng dậy: "Mình đến thư phòng lấy phần kịch bản in ra, như vậy sẽ dễ hơn cho việc diễn thử, cậu ở đây đợi mình một lát."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh ngoan ngoãn gật đầu, ngồi nhìn Hề Mặc đi lên.
Cho đến khi bóng dáng Hề Mặc biến mất khỏi cầu thang, cô nhìn không thấy nữa, lúc này mới thu lại tầm mắt, ngồi bên sofa, cúi đầu nhìn quả cherry trên tay từ nãy giờ vẫn chưa ăn.
Cô mua một loại cherry, là loại mà không tiện ăn hết trong một lần.
Với một người nhã nhặn như Hề Mặc, nếu muốn ăn hết quả cherry, bắt buộc phải ăn vài lần.
Nguyễn Dạ Sênh cầm hai quả cherry trên tay, nhẹ nhàng ăn một ít.
Lại ăn một ít.
Xung quanh hạt cherry, từng chút từng chút, cô ăn một cách rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Trong mắt cô lơ lửng hiện lên lớp sương mờ ảo, chỉ riêng mình cô ở đó ngồi ăn cherry cũng mang đến một sự hấp dẫn đặc biệt, dường như cô không phải đang ăn cherry mà đang gặm nhấm những suy đoán khiến tâm tình cô rung động.
Ăn xong, bên môi cô đọng lại một ít nước trái cây, cô khẽ vươn đầu lưỡi nếm hết vị cherry ở bên môi, cảm nhận phần dư vị như có như không còn xót lại.
Nguyễn Dạ Sênh ăn xong quả cherry ấy, ngồi ở sofa chờ đợi Hề Mặc trở xuống, cuối cùng nhìn thấy điện thoại có tin nhắn, cô vừa mở ra xem, là Trầm Khinh Biệt gửi tới.
Trầm Khinh Biệt gửi tin nhắn thoại đến nói: "Nguyễn Nguyễn, cậu đang làm gì vậy?"
Nếu là ngày thường, Nguyễn Dạ Sênh chắc chắn sẽ trò chuyện đôi câu cùng Trầm Khinh Biệt, thế nhưng tình huống hiện tại hết sức đặc biệt, cô không biết khi nào Hề Mặc sẽ đi xuống, đến khi đó làm chậm trễ việc cô ăn cherry với Hề Mặc, không phải, là làm chậm trễ việc cô và Hề Mặc diễn thử, một chuyện nghiêm túc như vậy, thật không thích đáng chút nào.
Nguyễn Dạ Sênh vội trả lời: "Vừa nằm xuống, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn cậu gửi đến."
Giọng nói Trầm Khinh Biệt có chút bực dọc: "Còn sớm như vậy mà đi ngủ?"
Nguyễn Dạ Sênh nhanh gõ chữ: "Không sớm nữa, cậu nhìn đồng hồ xem, cũng sắp 11 giờ rồi."
Trầm Khinh Biệt: "11 giờ thì tính là gì chứ, mấy hôm nay mình phải diễn đêm, có khi đến 2 giờ sáng mới được ngủ."
Nguyễn Dạ Sênh: "Vậy thì cậu càng phải biết tận dụng thời gian lúc này mà ngủ bù đi."
Trầm Khinh Biệt: "Tinh thần của mình lúc này rất phấn chấn, không thể nào ngủ được."
Nguyễn Dạ Sênh sốt ruột trong lòng, cô sợ Trầm Khinh Biệt mà nói là sẽ không thể nào yên, không gõ chữ nữa, cô nhanh gửi tin nhắn thoại đến.
Cô lười biếng ngáp một cái thật dài, thậm chí còn nằm xuống sofa, trở mình, mang âm thanh trở mình đó ghi rõ vào tin nhắn, đồng thời như mơ màng nói: "Bây giờ mình buồn ngủ chết đi được, ngay cả gõ chữ cũng lười nữa, không được rồi, bây giờ mình mở mắt không nổi nữa, ngày mai nói nhé, nói thêm nữa chắc mình không còn cầm được điện thoại mà rơi lên mặt mất."
Nguyễn Dạ Sênh diễn vô cùng trôi chảy, hết sức tự nhiên, Trầm Khinh Biệt thật lòng tin, cũng cảm thấy ngại vì đã quấy rầy giấc ngủ của cô, cuối cùng nói: "Thật ra mình muốn nói cho cậu biết, vừa rồi mình trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã đưa ra một quyết định quan trọng, chuyện này còn phải cảm ơn cậu nhiều, nếu như không có cậu, mình không chắc sẽ quyết tâm được."
Nguyễn Dạ Sênh vốn đang nheo mắt, đưa điện thoại sát bên tai, khẽ nhướng mắt lên, hỏi: "Quyết định gì?"
Trầm Khinh Biệt nói: "Cậu đã mệt vậy rồi, nhưng chuyện này nếu nói trong một chốc thì không thể nào nói rõ, giờ không nói nữa, nói sau đi. Ngủ ngon, Nguyễn Nguyễn."
Nguyễn Dạ Sênh lúc này như bị một bụm máu dâng lên ở cổ họng, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống.
Được rồi, cô vốn muốn nghe thêm chút chuyện, cuối cùng Trầm Khinh Biệt lại ngắt đi mạch tò mò của cô, cả câu chuyện cô chỉ nghe được phần mở đầu, trong lòng có chút bức bối. Một Trầm Khinh Biệt thích nói nhiều nhưng lúc này lại thật sự không nói tiếp, trong điện lại yên tĩnh lạ thường, Nguyễn Dạ Sênh nhiều chuyện không xong, chỉ đành dựa vào sofa suy nghĩ.
Sau một lúc, như nhớ đến gì đó, cô đoán ra khá nhiều thứ.
Tâm tư Trầm Khinh Biệt thật dễ đoán.
Hôm nay cô nói hỏi cô cũng vô dụng, bảo Trầm Khinh Biệt hỏi thẳng Úc An, có lẽ quyết định quan trọng theo lời Trầm Khinh Biệt nói, chính là chuyện này? Trầm Khinh Biệt nói là làm liền, một khi đã quyết định tuyệt đối sẽ không trì hoãn. Vừa mới nhắn tin với Nguyễn Dạ Sênh xong, liền sau đó cô gọi điện đến cho Úc An.
Mới vang lên hai hồi chuông, điện thoại nhanh chóng có người nghe.
Trầm Khinh Biệt siết chặt điện thoại, vừa có người nghe liền hỏi ngay: "A Úc, tại sao chị vứt bỏ em?"
Ở đầu dây bên kia, Úc An vừa nghe máy thì nhận được một câu chất vấn của Trầm Khinh Biệt trong tình trạng nóng nảy, trái tim thoáng chốc run lên, nháy mắt, nàng như bị Trầm Khinh Biệt kích thích đến cả người tê dại, tay run lên, điện thoại từ bên tai dần tuột xuống.
Nàng vội chấn chỉnh lại tinh thần, nhanh tay đè lại điện thoại, lần nữa đưa nó về bên tai.
Đột nhiên Trầm Khinh Biệt nghe thấy giọng nói của Lâm Thuấn Phong truyền đến: "Chị Úc An, em thấy chị suýt làm rơi điện thoại, không sao chứ?"
Úc An nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi ra ban công nghe điện thoại."
Sắc mặt Trầm Khinh Biệt chìm xuống.
Đã trễ thế này mà tên công tử bột vẫn còn ở cùng?
Sao, còn ra cả ban công?
Không phải ban công chỉ có ở mấy căn phòng trên tầng cao sao, A Úc nói muốn ra ban công nghe điện thoại, chẳng lẽ lúc này chị ấy với Lâm Thuấn Phong đang ở cùng một phòng nào đó? Khuya thế này, A Úc với tên công tử bột đó ở chung phòng?
Trong phòng nghe cũng không có bao nhiêu ồn ào, cũng không nghe thấy âm thanh của người khác, trong phòng chỉ có A Úc và tên công tử bột đó?
Bộ não của đại thám tử từ từ hiện lên đủ loại cảnh tượng, đột nhiên trở nên vô cùng tức giận.
Lâm Thuấn Phong còn quan tâm nói thêm một câu: "Ngoài ban công gió lớn, rất lạnh, chị mặc thêm áo khoác đi."
Trầm Khinh Biệt nghe thấy, trong lòng chua lên, nghĩ, tên công tử bột lại còn giả bộ ấm áp, diễn thêm cái trò này, chẳng lẽ A Úc thích loại quan tâm này sao?
Lòng Úc An sốt sắn, cũng mặc việc khoác thêm áo, trên người chỉ có mỗi chiếc áo len, nàng nhanh đi ra ban công, cửa ban công cũng đóng lại.
"Khanh Khanh, vừa rồi chị bận ít việc, không tiện để nói chuyện với em ngay." Úc An tựa vào thành ban công, đây là loại ban công có tầm nhìn rất rộng, không có cửa chắn gió, gió đông bên ngoài thổi vào làm tóc dài nàng lay động, một tay cô ôm lấy mình, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Trầm Khinh Biệt.
"Em biết, chị đang nói chuyện với tên công tử bột đó đúng không?" Trầm Khinh Biệt nói.
"Em nói gì?" Úc An buồn cười, cố gắng nói nhỏ, sợ Lâm Thuấn Phong nghe được: "Em nói Lâm Thuấn Phong là công tử bột?"
"Lẽ nào không phải?" Trầm Khinh Biệt nói: "Nhìn cậu ta đi, mặt nhỏ da trắng."
Úc An nói: "Mặt em càng nhỏ càng trắng hơn nhiều."
Trầm Khinh Biệt đang trong cơn bực bội, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Úc An nhét cho một viên kẹo ngọt vào miệng, lại còn ở khoảng cách xa xôi như thế.
Trong lòng cô có chút vui vẻ nhưng không vì thế mà dịu đi, nhất thời viên kẹo ngọt này lại làm trong cô vừa ngọt vừa chua vừa tức tối, cô nói: "Em trắng hơn cậu ta, nhưng cũng nhìn xem ở em có bao nhiêu đại ngôn cho mỹ phẩm cao cấp."
"Rồi, rồi, Khanh Khanh là giỏi nhất." Úc An mỉm cười, gió lạnh thổi đến người nàng nhưng hình như nàng không hề cảm giác được.
Trầm Khinh Biệt dịu giọng: "A Úc, chị đang ở ban công phải không, có mặc áo khoác đàng hoàng ra ngoài không đấy?"
"Đang ở ban công, có mặc chứ." Úc An diu dàng nói.
"Vừa rồi công tử bổ kêu chị mặc áo khác rồi hẵng ra ngoài thì chị đã đến ban công rồi, tốc độ mặc đồ của chị nhanh vậy sao, không cần đi đến giá treo để lấy áo luôn?" Tuy có đôi lúc Trầm Khinh Biệt ngây thơ nhưng đừng cho là cô ấy ngu ngốc, có khi những lời cô nói khó mà bắt bẻ được, các tác phẩm cô yêu thích đều là những tác phẩm thuộc thể loại trinh thám.
Úc An càng muốn cười, cô nhóc này đôi lúc sao lại thông minh như vậy, lại còn đáng yêu.
"Giá treo đồ ở ngay cạnh cửa ban công, chị ra mở cửa ban công thì tiện tay lấy luôn áo khoác." Úc An lừa cô, nói.
"Vậy thì tốt." Lúc này Trầm Khinh Biệt mới yên tâm, thì thầm nói: "Chị đừng để bị lạnh."
"Không đâu, chị mặc rất dày này." Úc An co người lại nói.
Nguyễn Dạ Sênh đang nằm ở sofa, chân bắt chéo, lắc qua lắc lại.
Cô nghĩ thầm, với tính cách của Trầm Khinh Biệt, đoán chừng lúc này đã gọi cho Úc An, cũng không biết hai người nói chuyện thế nào, đang nhọc lòng, đột nhiên chân trái bị một bàn tay đỡ lấy.
Hề Mặc gọi cô: "Dạ Sênh"
Người cô cứng đờ, vốn đôi chân đang đung đưa cũng dừng lại, cô quay lại nhìn.
Hề Mặc thả tay ra, hỏi cô: "Đang buồn ngủ sao, thấy cậu đột nhiên nằm xuống."
"Không buồn ngủ." Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, thời điểm quan trọng thế này sao lại buồn ngủ, cô vội lăn một vòng ở sofa ngồi dậy, nói: "Mình nằm xuống suy nghĩ một vài chuyện."
Tầm mắt cô rơi vào phần kịch bản trên tay Hề Mặc, hai mắt sáng lên.
"Cậu muốn diễn thử ở đâu?" Hề Mặc đưa quyển kịch bản cho cô, rồi đưa cho cô bút đánh dấu, hỏi cô.
"Đi đến bàn ăn bên kia, khá phù hợp với phân cảnh trong kịch bản, dù sao cherry cũng đặt trên bàn." Nguyễn Dạ Sênh xuống sofa, cầm lấy phần cherry đi đến bàn ăn, dọn đến hai chiếc ghế dựa để dễ hoạt động, mang chúng đên bên cạnh bàn ăn.
Hề Mặc đang chuyên chú đọc kịch bản, dùng bút để đánh dấu một vài chi tiết quan trọng, sau đó dựa vào mô tả trong kịch bản, bố trí vị trí của ghế.
Một chiếc ghế đặt gần bàn ăn.
Một chiếc khác đặt xa hơn.
Nàng thầm ước lượng khoảng cách, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở xa, rồi chỉ vào chiếc ghế ở bên trong: "Cậu ngồi xuống đi, chúng ta định vị trí."
Nguyễn Dạ Sênh theo lời nàng ngồi xuống chiếc ghế bên trong.
Hề Mặc ngồi thẳng người chỉnh tề, nói: "Cậu... đến gần một chút."
Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người về trước, đầu đến sát người nàng nhưng vẫn còn một đoạn nhỏ, với không tới.
Hề Mặc dịch chiếc ghế của mình vào trong, cũng nhìn Nguyễn Dạ Sênh mà nghiên người sang.
Hai người đồng thời nghiêng người vào giữa, mặt đến rất gần, môi cũng gần trong gang tấc.
Nhịp thở của Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu rối loạn, vẫn giữ tư thế gần nhau như vậy, nhỏ giọng hỏi nàng: "Như vậy là có thể dùng miệng cho nhau ăn rồi đúng không?"
"Ừm." Tạm thời Hề Mặc không lùi người về, ánh mắt nàng nhìn vào đôi môi đang khẽ nói của Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Khoảng cách này khá ổn, cậu có thể nghiêng tới đút mình, còn mình thì không với tới bàn ăn, phù hợp với mô tả trong kịch bản."
Nói xong câu này, nàng mới lùi lại.
Nguyễn Dạ Sênh thấy vậy, cũng lại ngồi thẳng người, hai mắt như đang cười, ngồi đoan trang xem Hề Mặc nghiêm túc bối trí cảnh diễn.
Rất nghiêm túc làm theo kịch bản.
Nghiêm túc đến hết sức đáng yêu.
Hề Mặc nói: "Vị trí ghế đã ổn, cậu nhớ kỹ sau đó không được di chuyển, vì trong kịch bản nói là ghế bị cố định trên sàn, không dịch chuyển được, chúng ta phải bảo đảm càng sát kịch bản càng tốt."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh bật cười: "Cố Như thật là, dựa vào thiết lập của bối cảnh, thật hao tâm tổn sức. Nhân vật của mình ngồi ở chiếc ghế gần bàn, có thể dùng miệng lấy cherry, còn nhân vật của cậu ở cách xa bàn, không thể nào với tới bàn ăn. Hai người bị trói trên ghế, ghế lại không thể di chuyển, trong tình huống thế này, ngoại trừ mình dùng miệng đút cho cậu ăn thì không còn biện pháp nào khác, như vậy người xem sẽ không cảm thấy việc hai nữ chính dùng miệng cho nhau ăn cherry là chuyện vô lý và đột ngột."
Dựa vào logic của phân cảnh, Cố Như thật sự đang muốn qua được kiểm duyệt.
Hề Mặc: "..."
"Ý mình là, để nhân vật của mình, dùng miệng đút cho nhân vật của cậu." Nguyễn Dạ Sênh cười, sửa lại lời.
"Cậu muốn xem lại kịch bản lần nữa không?" Hề Mặc hỏi cô.
"Không cần, đoạn này mình thuộc đến có thể đọc ngược lại luôn ròi."
Hề Mặc: "..."
"Cậu thì sao?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng.
"Mình... mình cũng không cần phải xem lại, bây giờ có thể trực tiếp diễn thử." Hề Mặc buông mắt, nói.
"Vậy bắt đầu thôi."
Nguyễn Dạ Sênh nói, lấy đến một quả cherry, dùng tay cầm, nói: "Mình cắn cherry để giữ cố định, cậu nghiêng đến đây, ăn một phần."
"Ăn một phần?" Hề Mặc cảm thấy có gì không đúng: "Không phải cậu giữ cherry, mình đến dùng miệng nhận lấy rồi tự ăn sao?"
==========================
Ed: Bủh lmao, mình cứ tưởng chương này sẽ là chương hai chị chạm môi, nhưng không, hey faq u Quân mẹ ghẻ! Giờ mình mới phát hiện, từ năm rồi khi mẻ viết song song hai bộ cho đến lúc ngập ngừng chương có chương không bây giờ, thì bộ Dò Hư Lăng mẻ đã viết hơn 200 chương, còn bộ này được gần 90 chương, faq u again Quân mẹ ghẻ!!!!
À tuần rồi ra ít chương là vì mình đang bị tha hóa vào trò minecraft, hic, mình chơi liền tù tì mấy ngày, xong cổ tôi bị trật luôn vì cắm đầu vào game, giờ thì đỡ ròi nma cố lắm mới dứt ra được để edit truyện, chương này mình edit hẳn 3 ngày, trong khi bình thường mất khoảng 5 6 tiếng 1 ngày, hic, xin mụi người thứ lỗi.
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh hiện lên ý cười mê hoặc nhưng trong lòng có đôi chút thấp thỏm.
Cô sợ Hề Mặc sẽ từ chối mình.
Nhưng chỉ tại từ sâu trong lòng mình, không hiểu sao cô lại có gì đó tin rằng, hiện tại ắt hẳn Hề Mặc sẽ không từ chối cô, bởi vì cô cảm thấy Hề Mặc đối với cô rất tốt, rất rất tốt.
Cho dù Hề Mặc không có ý muốn như cô, thế nhưng chắc chắn nàng đã xem cô như một người bạn rất thân, nếu không Hề Mặc sẽ không làm nhiều chuyện vì cô, nhiều việc ngoại lệ như thế.
Cô qua lại giữa ranh giới mâu thuẫn này, tay vẫn đang cầm cherry, chờ Hề Mặc trả lời.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, yên lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Được, mình làm cùng cậu."
Nếu nói vừa rồi ý cười kia của Nguyễn Dạ Sênh như có gì đó e thẹn không dám nói, như nụ hoa chưa nở, thì giờ nghe được câu trả lời của Hề Mặc, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Dạ Sênh như nụ hoa nở rực rỡ.
Vì nụ cười đó, đôi mắt cô cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Hề Mặc nhìn nụ cười trong mắt cô, bên môi cũng khẽ cong lên.
Chỉ là vẫn có gì đó khá bất ngờ dù cô cảm thấy Hề Mặc sẽ đồng ý, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Hề Mặc sẽ đồng ý một cách dứt khoát như vậy, gần như không có băn khoăn hay do dự gì cả.
Hề Mặc nhìn thấy suy nghĩ ẩn chứa trong lòng cô, nói: "Mình nói rồi, mình nên bồi thường cậu thế nào sẽ bồi thường cậu thế ấy, chỉ cần biết cậu muốn mình bồi thường ra sao. Đây là lời hứa của mình, mình chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa."
"Ừm, mình biết cậu luôn là người nói được làm được." Tim Nguyễn Dạ Sênh lúc này như đã bị cảm hóa.
Nhưng ma xui thế nào, cô lại hỏi thêm một câu: "Nếu là người bạn khác, cậu cũng sẽ giữ lời hứa giống vậy sao?"
Dù gì tính cách Hề Mặc vốn đã nghiêm túc, một việc khi đã đáp ứng, lúc nào cũng sẽ hoàn thành đúng hạn một cách tốt nhất, nếu đã đồng ý giúp ai đó, nàng cũng sẽ một lời như vàng ngọc, nhất định ra sức giúp đỡ, không hề trốn tránh hay đùng đẩy trách nhiệm.
Cô lo lắng, sợ bản thân cũng chỉ là " những người bạn khác", việc nói được làm được của Hề Mặc cũng chỉ là cách đối xử bình đẳng.
Cô ngày càng tham lam, khi đã thành bạn của Hề Mặc, cô vẫn thấy điều đó không đủ, cô muốn trở thành một người bạn đặc biệt nhất.
Hề Mặc thong thả ăn quả cherry còn dang dở kia, sau đó bỏ đi hạt, lấy khăn giấy lau tay, nhìn Nguyễn Dạ Sênh nói: "Những người bạn khác, không ai giống cậu cả, muốn mình cùng cậu làm việc này."
Rõ ràng khi Hề Mặc nói lời này, giọng nói trông rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trái tim Nguyễn Dạ Sênh lại bỗng nhiên nhảy lên, tựa như có ai đang chạm vào nó, làm nó nóng lên.
Hề Mặc nói: "Chỉ có cậu mới muốn mình cùng cậu ăn cherry, người khác không ai làm như vậy, đối với chuyện cùng cậu ăn cherry, đương nhiên mình chỉ giữ lời với một mình cậu, dù sao cũng chỉ có mỗi cậu mới như vậy."
Trái tim nóng bỏng Nguyễn Dạ Sênh đập lên rộn ràng.
Hề Mặc nhìn cô: "Đây chỉ là một logic bình thường, đúng không?"
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười, nhỏ nhẹ trả lời.
Nghe thì là một câu logic gây mất hứng vô cùng nhưng khó hiểu là, tại sao cô lại cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
Hề Mặc đứng dậy: "Mình đến thư phòng lấy phần kịch bản in ra, như vậy sẽ dễ hơn cho việc diễn thử, cậu ở đây đợi mình một lát."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh ngoan ngoãn gật đầu, ngồi nhìn Hề Mặc đi lên.
Cho đến khi bóng dáng Hề Mặc biến mất khỏi cầu thang, cô nhìn không thấy nữa, lúc này mới thu lại tầm mắt, ngồi bên sofa, cúi đầu nhìn quả cherry trên tay từ nãy giờ vẫn chưa ăn.
Cô mua một loại cherry, là loại mà không tiện ăn hết trong một lần.
Với một người nhã nhặn như Hề Mặc, nếu muốn ăn hết quả cherry, bắt buộc phải ăn vài lần.
Nguyễn Dạ Sênh cầm hai quả cherry trên tay, nhẹ nhàng ăn một ít.
Lại ăn một ít.
Xung quanh hạt cherry, từng chút từng chút, cô ăn một cách rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Trong mắt cô lơ lửng hiện lên lớp sương mờ ảo, chỉ riêng mình cô ở đó ngồi ăn cherry cũng mang đến một sự hấp dẫn đặc biệt, dường như cô không phải đang ăn cherry mà đang gặm nhấm những suy đoán khiến tâm tình cô rung động.
Ăn xong, bên môi cô đọng lại một ít nước trái cây, cô khẽ vươn đầu lưỡi nếm hết vị cherry ở bên môi, cảm nhận phần dư vị như có như không còn xót lại.
Nguyễn Dạ Sênh ăn xong quả cherry ấy, ngồi ở sofa chờ đợi Hề Mặc trở xuống, cuối cùng nhìn thấy điện thoại có tin nhắn, cô vừa mở ra xem, là Trầm Khinh Biệt gửi tới.
Trầm Khinh Biệt gửi tin nhắn thoại đến nói: "Nguyễn Nguyễn, cậu đang làm gì vậy?"
Nếu là ngày thường, Nguyễn Dạ Sênh chắc chắn sẽ trò chuyện đôi câu cùng Trầm Khinh Biệt, thế nhưng tình huống hiện tại hết sức đặc biệt, cô không biết khi nào Hề Mặc sẽ đi xuống, đến khi đó làm chậm trễ việc cô ăn cherry với Hề Mặc, không phải, là làm chậm trễ việc cô và Hề Mặc diễn thử, một chuyện nghiêm túc như vậy, thật không thích đáng chút nào.
Nguyễn Dạ Sênh vội trả lời: "Vừa nằm xuống, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn cậu gửi đến."
Giọng nói Trầm Khinh Biệt có chút bực dọc: "Còn sớm như vậy mà đi ngủ?"
Nguyễn Dạ Sênh nhanh gõ chữ: "Không sớm nữa, cậu nhìn đồng hồ xem, cũng sắp 11 giờ rồi."
Trầm Khinh Biệt: "11 giờ thì tính là gì chứ, mấy hôm nay mình phải diễn đêm, có khi đến 2 giờ sáng mới được ngủ."
Nguyễn Dạ Sênh: "Vậy thì cậu càng phải biết tận dụng thời gian lúc này mà ngủ bù đi."
Trầm Khinh Biệt: "Tinh thần của mình lúc này rất phấn chấn, không thể nào ngủ được."
Nguyễn Dạ Sênh sốt ruột trong lòng, cô sợ Trầm Khinh Biệt mà nói là sẽ không thể nào yên, không gõ chữ nữa, cô nhanh gửi tin nhắn thoại đến.
Cô lười biếng ngáp một cái thật dài, thậm chí còn nằm xuống sofa, trở mình, mang âm thanh trở mình đó ghi rõ vào tin nhắn, đồng thời như mơ màng nói: "Bây giờ mình buồn ngủ chết đi được, ngay cả gõ chữ cũng lười nữa, không được rồi, bây giờ mình mở mắt không nổi nữa, ngày mai nói nhé, nói thêm nữa chắc mình không còn cầm được điện thoại mà rơi lên mặt mất."
Nguyễn Dạ Sênh diễn vô cùng trôi chảy, hết sức tự nhiên, Trầm Khinh Biệt thật lòng tin, cũng cảm thấy ngại vì đã quấy rầy giấc ngủ của cô, cuối cùng nói: "Thật ra mình muốn nói cho cậu biết, vừa rồi mình trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã đưa ra một quyết định quan trọng, chuyện này còn phải cảm ơn cậu nhiều, nếu như không có cậu, mình không chắc sẽ quyết tâm được."
Nguyễn Dạ Sênh vốn đang nheo mắt, đưa điện thoại sát bên tai, khẽ nhướng mắt lên, hỏi: "Quyết định gì?"
Trầm Khinh Biệt nói: "Cậu đã mệt vậy rồi, nhưng chuyện này nếu nói trong một chốc thì không thể nào nói rõ, giờ không nói nữa, nói sau đi. Ngủ ngon, Nguyễn Nguyễn."
Nguyễn Dạ Sênh lúc này như bị một bụm máu dâng lên ở cổ họng, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống.
Được rồi, cô vốn muốn nghe thêm chút chuyện, cuối cùng Trầm Khinh Biệt lại ngắt đi mạch tò mò của cô, cả câu chuyện cô chỉ nghe được phần mở đầu, trong lòng có chút bức bối. Một Trầm Khinh Biệt thích nói nhiều nhưng lúc này lại thật sự không nói tiếp, trong điện lại yên tĩnh lạ thường, Nguyễn Dạ Sênh nhiều chuyện không xong, chỉ đành dựa vào sofa suy nghĩ.
Sau một lúc, như nhớ đến gì đó, cô đoán ra khá nhiều thứ.
Tâm tư Trầm Khinh Biệt thật dễ đoán.
Hôm nay cô nói hỏi cô cũng vô dụng, bảo Trầm Khinh Biệt hỏi thẳng Úc An, có lẽ quyết định quan trọng theo lời Trầm Khinh Biệt nói, chính là chuyện này? Trầm Khinh Biệt nói là làm liền, một khi đã quyết định tuyệt đối sẽ không trì hoãn. Vừa mới nhắn tin với Nguyễn Dạ Sênh xong, liền sau đó cô gọi điện đến cho Úc An.
Mới vang lên hai hồi chuông, điện thoại nhanh chóng có người nghe.
Trầm Khinh Biệt siết chặt điện thoại, vừa có người nghe liền hỏi ngay: "A Úc, tại sao chị vứt bỏ em?"
Ở đầu dây bên kia, Úc An vừa nghe máy thì nhận được một câu chất vấn của Trầm Khinh Biệt trong tình trạng nóng nảy, trái tim thoáng chốc run lên, nháy mắt, nàng như bị Trầm Khinh Biệt kích thích đến cả người tê dại, tay run lên, điện thoại từ bên tai dần tuột xuống.
Nàng vội chấn chỉnh lại tinh thần, nhanh tay đè lại điện thoại, lần nữa đưa nó về bên tai.
Đột nhiên Trầm Khinh Biệt nghe thấy giọng nói của Lâm Thuấn Phong truyền đến: "Chị Úc An, em thấy chị suýt làm rơi điện thoại, không sao chứ?"
Úc An nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi ra ban công nghe điện thoại."
Sắc mặt Trầm Khinh Biệt chìm xuống.
Đã trễ thế này mà tên công tử bột vẫn còn ở cùng?
Sao, còn ra cả ban công?
Không phải ban công chỉ có ở mấy căn phòng trên tầng cao sao, A Úc nói muốn ra ban công nghe điện thoại, chẳng lẽ lúc này chị ấy với Lâm Thuấn Phong đang ở cùng một phòng nào đó? Khuya thế này, A Úc với tên công tử bột đó ở chung phòng?
Trong phòng nghe cũng không có bao nhiêu ồn ào, cũng không nghe thấy âm thanh của người khác, trong phòng chỉ có A Úc và tên công tử bột đó?
Bộ não của đại thám tử từ từ hiện lên đủ loại cảnh tượng, đột nhiên trở nên vô cùng tức giận.
Lâm Thuấn Phong còn quan tâm nói thêm một câu: "Ngoài ban công gió lớn, rất lạnh, chị mặc thêm áo khoác đi."
Trầm Khinh Biệt nghe thấy, trong lòng chua lên, nghĩ, tên công tử bột lại còn giả bộ ấm áp, diễn thêm cái trò này, chẳng lẽ A Úc thích loại quan tâm này sao?
Lòng Úc An sốt sắn, cũng mặc việc khoác thêm áo, trên người chỉ có mỗi chiếc áo len, nàng nhanh đi ra ban công, cửa ban công cũng đóng lại.
"Khanh Khanh, vừa rồi chị bận ít việc, không tiện để nói chuyện với em ngay." Úc An tựa vào thành ban công, đây là loại ban công có tầm nhìn rất rộng, không có cửa chắn gió, gió đông bên ngoài thổi vào làm tóc dài nàng lay động, một tay cô ôm lấy mình, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Trầm Khinh Biệt.
"Em biết, chị đang nói chuyện với tên công tử bột đó đúng không?" Trầm Khinh Biệt nói.
"Em nói gì?" Úc An buồn cười, cố gắng nói nhỏ, sợ Lâm Thuấn Phong nghe được: "Em nói Lâm Thuấn Phong là công tử bột?"
"Lẽ nào không phải?" Trầm Khinh Biệt nói: "Nhìn cậu ta đi, mặt nhỏ da trắng."
Úc An nói: "Mặt em càng nhỏ càng trắng hơn nhiều."
Trầm Khinh Biệt đang trong cơn bực bội, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Úc An nhét cho một viên kẹo ngọt vào miệng, lại còn ở khoảng cách xa xôi như thế.
Trong lòng cô có chút vui vẻ nhưng không vì thế mà dịu đi, nhất thời viên kẹo ngọt này lại làm trong cô vừa ngọt vừa chua vừa tức tối, cô nói: "Em trắng hơn cậu ta, nhưng cũng nhìn xem ở em có bao nhiêu đại ngôn cho mỹ phẩm cao cấp."
"Rồi, rồi, Khanh Khanh là giỏi nhất." Úc An mỉm cười, gió lạnh thổi đến người nàng nhưng hình như nàng không hề cảm giác được.
Trầm Khinh Biệt dịu giọng: "A Úc, chị đang ở ban công phải không, có mặc áo khoác đàng hoàng ra ngoài không đấy?"
"Đang ở ban công, có mặc chứ." Úc An diu dàng nói.
"Vừa rồi công tử bổ kêu chị mặc áo khác rồi hẵng ra ngoài thì chị đã đến ban công rồi, tốc độ mặc đồ của chị nhanh vậy sao, không cần đi đến giá treo để lấy áo luôn?" Tuy có đôi lúc Trầm Khinh Biệt ngây thơ nhưng đừng cho là cô ấy ngu ngốc, có khi những lời cô nói khó mà bắt bẻ được, các tác phẩm cô yêu thích đều là những tác phẩm thuộc thể loại trinh thám.
Úc An càng muốn cười, cô nhóc này đôi lúc sao lại thông minh như vậy, lại còn đáng yêu.
"Giá treo đồ ở ngay cạnh cửa ban công, chị ra mở cửa ban công thì tiện tay lấy luôn áo khoác." Úc An lừa cô, nói.
"Vậy thì tốt." Lúc này Trầm Khinh Biệt mới yên tâm, thì thầm nói: "Chị đừng để bị lạnh."
"Không đâu, chị mặc rất dày này." Úc An co người lại nói.
Nguyễn Dạ Sênh đang nằm ở sofa, chân bắt chéo, lắc qua lắc lại.
Cô nghĩ thầm, với tính cách của Trầm Khinh Biệt, đoán chừng lúc này đã gọi cho Úc An, cũng không biết hai người nói chuyện thế nào, đang nhọc lòng, đột nhiên chân trái bị một bàn tay đỡ lấy.
Hề Mặc gọi cô: "Dạ Sênh"
Người cô cứng đờ, vốn đôi chân đang đung đưa cũng dừng lại, cô quay lại nhìn.
Hề Mặc thả tay ra, hỏi cô: "Đang buồn ngủ sao, thấy cậu đột nhiên nằm xuống."
"Không buồn ngủ." Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, thời điểm quan trọng thế này sao lại buồn ngủ, cô vội lăn một vòng ở sofa ngồi dậy, nói: "Mình nằm xuống suy nghĩ một vài chuyện."
Tầm mắt cô rơi vào phần kịch bản trên tay Hề Mặc, hai mắt sáng lên.
"Cậu muốn diễn thử ở đâu?" Hề Mặc đưa quyển kịch bản cho cô, rồi đưa cho cô bút đánh dấu, hỏi cô.
"Đi đến bàn ăn bên kia, khá phù hợp với phân cảnh trong kịch bản, dù sao cherry cũng đặt trên bàn." Nguyễn Dạ Sênh xuống sofa, cầm lấy phần cherry đi đến bàn ăn, dọn đến hai chiếc ghế dựa để dễ hoạt động, mang chúng đên bên cạnh bàn ăn.
Hề Mặc đang chuyên chú đọc kịch bản, dùng bút để đánh dấu một vài chi tiết quan trọng, sau đó dựa vào mô tả trong kịch bản, bố trí vị trí của ghế.
Một chiếc ghế đặt gần bàn ăn.
Một chiếc khác đặt xa hơn.
Nàng thầm ước lượng khoảng cách, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở xa, rồi chỉ vào chiếc ghế ở bên trong: "Cậu ngồi xuống đi, chúng ta định vị trí."
Nguyễn Dạ Sênh theo lời nàng ngồi xuống chiếc ghế bên trong.
Hề Mặc ngồi thẳng người chỉnh tề, nói: "Cậu... đến gần một chút."
Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người về trước, đầu đến sát người nàng nhưng vẫn còn một đoạn nhỏ, với không tới.
Hề Mặc dịch chiếc ghế của mình vào trong, cũng nhìn Nguyễn Dạ Sênh mà nghiên người sang.
Hai người đồng thời nghiêng người vào giữa, mặt đến rất gần, môi cũng gần trong gang tấc.
Nhịp thở của Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu rối loạn, vẫn giữ tư thế gần nhau như vậy, nhỏ giọng hỏi nàng: "Như vậy là có thể dùng miệng cho nhau ăn rồi đúng không?"
"Ừm." Tạm thời Hề Mặc không lùi người về, ánh mắt nàng nhìn vào đôi môi đang khẽ nói của Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Khoảng cách này khá ổn, cậu có thể nghiêng tới đút mình, còn mình thì không với tới bàn ăn, phù hợp với mô tả trong kịch bản."
Nói xong câu này, nàng mới lùi lại.
Nguyễn Dạ Sênh thấy vậy, cũng lại ngồi thẳng người, hai mắt như đang cười, ngồi đoan trang xem Hề Mặc nghiêm túc bối trí cảnh diễn.
Rất nghiêm túc làm theo kịch bản.
Nghiêm túc đến hết sức đáng yêu.
Hề Mặc nói: "Vị trí ghế đã ổn, cậu nhớ kỹ sau đó không được di chuyển, vì trong kịch bản nói là ghế bị cố định trên sàn, không dịch chuyển được, chúng ta phải bảo đảm càng sát kịch bản càng tốt."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh bật cười: "Cố Như thật là, dựa vào thiết lập của bối cảnh, thật hao tâm tổn sức. Nhân vật của mình ngồi ở chiếc ghế gần bàn, có thể dùng miệng lấy cherry, còn nhân vật của cậu ở cách xa bàn, không thể nào với tới bàn ăn. Hai người bị trói trên ghế, ghế lại không thể di chuyển, trong tình huống thế này, ngoại trừ mình dùng miệng đút cho cậu ăn thì không còn biện pháp nào khác, như vậy người xem sẽ không cảm thấy việc hai nữ chính dùng miệng cho nhau ăn cherry là chuyện vô lý và đột ngột."
Dựa vào logic của phân cảnh, Cố Như thật sự đang muốn qua được kiểm duyệt.
Hề Mặc: "..."
"Ý mình là, để nhân vật của mình, dùng miệng đút cho nhân vật của cậu." Nguyễn Dạ Sênh cười, sửa lại lời.
"Cậu muốn xem lại kịch bản lần nữa không?" Hề Mặc hỏi cô.
"Không cần, đoạn này mình thuộc đến có thể đọc ngược lại luôn ròi."
Hề Mặc: "..."
"Cậu thì sao?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng.
"Mình... mình cũng không cần phải xem lại, bây giờ có thể trực tiếp diễn thử." Hề Mặc buông mắt, nói.
"Vậy bắt đầu thôi."
Nguyễn Dạ Sênh nói, lấy đến một quả cherry, dùng tay cầm, nói: "Mình cắn cherry để giữ cố định, cậu nghiêng đến đây, ăn một phần."
"Ăn một phần?" Hề Mặc cảm thấy có gì không đúng: "Không phải cậu giữ cherry, mình đến dùng miệng nhận lấy rồi tự ăn sao?"
==========================
Ed: Bủh lmao, mình cứ tưởng chương này sẽ là chương hai chị chạm môi, nhưng không, hey faq u Quân mẹ ghẻ! Giờ mình mới phát hiện, từ năm rồi khi mẻ viết song song hai bộ cho đến lúc ngập ngừng chương có chương không bây giờ, thì bộ Dò Hư Lăng mẻ đã viết hơn 200 chương, còn bộ này được gần 90 chương, faq u again Quân mẹ ghẻ!!!!
À tuần rồi ra ít chương là vì mình đang bị tha hóa vào trò minecraft, hic, mình chơi liền tù tì mấy ngày, xong cổ tôi bị trật luôn vì cắm đầu vào game, giờ thì đỡ ròi nma cố lắm mới dứt ra được để edit truyện, chương này mình edit hẳn 3 ngày, trong khi bình thường mất khoảng 5 6 tiếng 1 ngày, hic, xin mụi người thứ lỗi.
Danh sách chương