"Bảo bối, bảo bối, ngươi thế nào lại không nói chuyện."
Nữ nhân bên cạnh mở miệng, chính là từng tiếng đòi mạng.
Hề Mặc tự động loại bỏ cách xưng hô ghê tởm nổi da gà của Nhan Thính Hoan, đồng thời thu hồi điện thoại di động, cười nói: "Mới vừa cũng người khác bàn chuyện kết thúc công việc, bây giờ thì xong rồi."
Nguyễn Dạ Sênh cũng rất ghê tởm, cái gì Điềm Tâm Nhi làm sao mà gọi ra miệng cho được.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định sau này cùng Nhan Thính Hoan nói chuyện không dùng từ xưng hô, trực tiếp nói nội dung, như vậy chí ít sẽ không bởi vì gọi sai mà lộ ra sơ hở.
"Trước đây ngươi cũng không bận rộn như vậy." Nhan Thính Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, tiếu ý nghiền ngẫm: "Nghĩ không ra ta đi một vòng, trở lại chỗ ngươi thì có thu hoạch rồi."
Hề Mặc bình tĩnh nói: "Vận khí tốt mà thôi. Bất quá đây chỉ là thử vai, vẫn chưa xác định."
Thân là người đại diện ngươi lại không vì diễn viên kéo hợp đồng thì thôi đi, hiện tại diễn viên tự mình tranh thủ được cơ hội ngươi cư nhiên còn kinh ngạc như vậy! Cũng không phải đi một vòng trở lại thì có con, xin hỏi ngươi rốt cuộc có cái gì hảo kinh ngạc!
Nhan Thính Hoan trừng mắt nhìn, hỏi: "Lâm Khải Đường đây là diễn trò gì? Hắn giấu ngược lại rất kín a, chưa từng nghe được động tĩnh gì, ngươi trước cùng ta nói một chút."
Hề Mặc không chịu nổi lúc này khi nói chuyện luôn cần thể hiện sự nhiệt tình, gần quá rồi, mùi nước hoa vô cùng cợt nhã trêи người Nhan Thính Hoan khiến cô rất không thích ứng.
Đáng thương cho cô còn phải diễn kịch, nên còn không thể lui lại, chỉ có thể chịu đựng mùi hương cợt nhã kia: "Đây còn chưa xác định, nếu như xác định rồi, ta mới nói với ngươi sẽ tốt hơn."
Nhan Thính Hoan bĩu môi, tay phải giơ lên, ngón trỏ chỉ mặt Hề Mặc, nhất thời không hài lòng: "Đáng ghét, ta là người đại diện của ngươi, hai ta có hợp đồng, có quyền lợi cũng có nghĩa vụ biết công tác của ngươi. Hiện tại được rồi, ngươi còn giả vờ thần bí với ta?"
Hề Mặc bị Nhan Thính Hoan chọt vào mặt, trong lòng thiếu chút nữa bạo phát: "……"
Nữ nhân bệnh thần kinh ngươi cách xa ta một chút!
Trong lòng cô quả thực là kinh đào hãi lãng giống như bạch nương* tử nổi sóng nhấn chìm Kim Sơn tự, nhưng bề ngoài không biểu lộ ra dù chỉ nửa điểm, chỉ là đúng mực nở ra một nụ cười, cũng không trốn tránh. (bạch xà trong truyện thanh xà bạch xà )
Cô không thể trốn, cũng không dám trốn, dù sao cô bây giờ còn không thăm dò rõ Nguyễn Dạ Sênh trước đây rốt cuộc là ứng xử với Nhan Thính Hoan như thế nào. Nếu như Nhan Thính Hoan trước đây cũng chọc qua khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh cũng không phản ứng, vậy hiện tại cô lẫn tránh không phải khiến người sinh nghi sao. Hơn nữa dựa theo tính tình Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cảm thấy sau khi cô ấy bị Nhan Thính Hoan chọc vào mặt nhất định cũng sẽ cười híp mắt chọc trở lại.
Sau đó các nàng ngươi chọt ta một cái, ta chọt ngươi một cái, chọt qua chọt lại, thực sự là trò vui a.
Trong lòng Hề Mặc yên lặng chúc hai người các cô bị chọt thành cái sàng.
Nhan Thính Hoan tựa hồ thỏa hiệp rồi, nhún vai: "Vậy được rồi, định ra sau khi xác định rồi ngươi hãy nói cùng ta. Được rồi, Đường Đường nói ngươi hiện tại đã đổi số điện thoại, lẽ nào bây giờ đang dùng số mới? Số lúc trước đã dùng lâu như vậy, vì sao muốn đổi."
Nhan Thính Hoan nói xong, một bên cúi đầu ấn điện thoại di động.
Hề Mặc tùy ý nói: "Cũng không xem như đổi số mới, dãy số kia ta vẫn còn giữ lại. Bất quá sau này ngươi muốn liên hệ với ta, vẫn nên gọi số mới đi, Đường Đường hẳn là đã nói cho ngươi biết rồi?"
Nhan Thính Hoan lắc lắc điện thoại di động: "Ân, ta lưu lại rồi. Vốn dĩ muốn gọi vào số mới của ngươi, suy nghĩ một chút, vẫn nên đến chỗ này, hảo hảo cho ngươi một kinh hỉ."
Hề Mặc mỉm cười: "Ta cũng thật là, vô cùng "kinh hỉ" đây."
Nhan Thính Hoan dường như có tin nhắn, cô chạm mở nhìn một chút, khóe môi mơ hồ hiện lên một tia cười khó phát hiện.
Bên kia có một nhân viên công tác từ trong phòng bước ra, đang hướng đi đến bên này, Nhan Thính Hoan híp mắt suy nghĩ đột nhiên thình lình hỏi một câu: "Bảo bối, mới vừa rồi ta nói chuyện với ngươi lâu như vậy, nhĩ hảo giống như ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Điềm Tâm Nhi. Vì sao ta cảm thấy ngươi đối với ta không nhiệt tình như trước đây nga."
Hề Mặc: "……"
Nên đến tóm lại sẽ đến.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy!
"Nguyễn tiểu thư, mời đến đây một chút, đạo diễn Lâm tìm ngươi." Nhân viên kia đến đây.
Hề Mặc thoáng chốc như được đại xá, ưu nhã đứng dậy, cười nói: "Tốt, phiền ngươi rồi."
Nhân viên trong phòng làm việc của Lâm Khải Đường cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu minh tinh, hiện tại thấy Hề Mặc, cũng chính là khuôn mặt cùng tư thái của Nguyễn Dạ Sênh, trong lòng cũng là vô cùng kinh ngạc, không khỏi lại nhìn vài lần.
Hai năm gần đây chưa từng gặp qua người mới nào khí chất xuất chúng, dáng vẻ câu người như vậy.
Hề Mặc hướng Nhan Thính Hoan đang ngồi trêи sô pha nói: "Ta vào trong, ngươi ở đây chờ ta."
Nhan Thính Hoan cười híp mắt gật đầu.
"Nguyễn tiểu thư xin đi bên này." Nhân viên dẫn đường, Hề Mặc lập tức cùng cô ấy đi, có thể chạy trốn nữ nhân tâm thần kia cho dù chỉ nửa giờ cũng đã là ông trời ban ơn rồi.
Hề Mặc đi rồi, tiếu ý trêи mặt Nhan Thính Hoan lúc này mới chuyển thành ý vị thâm trường, cô tiếp tục trả lời tin nhắn trước đó." Dạ Sênh, ta cảm thấy cô ấy rất thú vị. Ngươi cũng vậy, đến lúc đó cô ấy thật sự gọi ta Điềm Tâm Nhi thì làm sao bây giờ, cô ấy diễn ngươi diễn đến chuyên nghiệp như vậy, nói không chừng sẽ tin là thật mà gọi ta như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh trả lời: "Ngươi nhớ kỹ lúc tiếp xúc cùng cô ấy lời nói cử chỉ phải đúng mực, không nên quá mức chọc ghẹo cô ấy."
Nhan Thính Hoan nhẹ nhàng táp lưỡi, đánh chữ: "Ta cảm thấy là ngươi đang chọc ghẹo cô ấy đi? Phải, phải, chỉ cho phép ngươi chọc ghẹo, ta không được. Nói chung chuyện ngươi giao cho ta, ta chính thức tiếp nhận."
Dừng lại một lúc, tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh lại đến: "Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy nhìn ra."
"Dĩ nhiên, ta sẽ. Giống như lúc trước bảo vệ ngươi."
Hề Mặc theo nhân viên đi vào phòng làm việc, bên trong phòng làm việc lại có một tấm kính mờ, bên trong có một phong cách khác.
Nhân viên giao cho cô một kịch bản thử vai hơi mỏng: "Đạo diễn Lâm nói cho ngươi xem thử kịch bàn trước, chuẩn bị cho tốt, đến giờ ngươi lại vào thử vai. Sau khi xem xong, xin trả lại kịch bản cho ta."
Hề Mặc khách khí nói: "Tốt. Cảm ơn."
Nhân viên rót trà cho cô, cô an vị lật xem kịch bản.
Kịch bản thứ quan trọng trong những thứ quan trọng, có vai trò quyết định rất lớn đến số phận của một một bộ phim, trong công tác bảo mật tiền kỳ kịch bản được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Để tránh kịch bản lộ ra ngoài, mất sức hấp dẫn , thông thường nếu như không phải diễn viên có hồng nhân, lúc đầu khi khởi quay bên đoàn phim cũng sẽ không mang kịch bản hoàn chỉnh ra, thậm chí có một số công tay sản xuất phim truyền hình cùng điện ảnh lớn, cho dù là diễn viên nổi tiếng, trước khi ký hợp đồng cũng sẽ không nhìn thấy kịch bản hoàn chỉnh.
Hiện tại Hề Mặc chỉ là một diễn viên mới đi thử vai, nên kịch bản thử vai của cô thật ra rất đơn giản.
Phía trước miêu tả một chút bối cảnh của bộ phim, cố sự đại khái, định vị phân tích, các mối quan hệ của vai cô muốn thử, tương đương với một đạo diễn giải thích về bộ phim cho diễn viên. Có đôi khi thử vai, đạo diễn sẽ lên sân khấu diễn cùng, rất rõ ràng cô là một "người mới", bây giờ còn không tới đãi ngộ này.
Phần sau chính là cành lần này cô cần thử và mấy đoạn lời thoại, đều là đoạn ngắn, cái này rất mang tính khảo nghiệm sự sắc xảo và năng lực thông hiểu của diễn viên.
Bất quá lúc trước cô làm nữ chủ, Lâm Khải Đường vì mời cô, sáng sớm đã đưa cho cô kịch bản hoàn chỉnh,nên hiểu biết của cô đối với bộ phim có thể nói là vô cùng sâu sắc.
Bộ phim này là một bộ cung đình chính kịch thời Hán, tên là Tuy Đình.
Tuy Đình nói về Đông Hán và Hoàng Hậu Đặng Tuy lúc sinh thời, trong lịch sử Đặng Tuy là một vị Hoàng Hậu địa vị vô cùng cao, thuở nhỏ đọc sách, đầy bụng kinh luân, dung mạo cực kỳ xuất chúng, Hậu Hán Thư đối với nàng đánh giá rất cao.
Nàng tuy là Hoàng Hậu, sau lại trở thành thái hậu, bắt đầu lâm triều nghị chính đến mười sáu năm, nhưng từ hậu cung bước ra triều đình, đồng thời có nhiều đóng góp, bình ngoại an nội, có thể khiến vương triều Đông Hán từ lung lay sắp đổ dần dần vững chắc, bách tính an cư lạc nghiệp, nàng tuệ nhãn trọng tài, cũng có cống hiến vượt bậc.
Đáng quý nhất chính là Đặng Tuy trong lúc chấp chính, cần chính khắc kỷ, đối với người trong tộc quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, trước đó Đông Hán lưu lại hậu hoạn trí mạng, cũng chính là ngoại thích cùng hoạn quan tham gia vào chính sự, hiện tượng này phải được ngăn chặn.
Đặng Tuy tại triều đình công lao lưu truyền hậu thế, đáng tiếc là một nữ tử, mười sáu năm làm thái hậu thức khuya dậy sớm cầm giữ triều chính, điểm ấy cũng khiến rất nhiều người trong lòng phẫn uất, bất quá hậu thế đối với nàng vẫn là tốt nhiều hơn xấu.
Trong bộ phim này, để đạt hiệu quả kịch tính, tăng tỷ suất người xem, hình tượng Đặng Tuy cũng trở nên phức tạp phức tạp lập thể.
Lúc trước Hề Mặc nhận vai nữ chính Đặng Tuy, hiện tại biến thành Nguyễn Dạ Sênh, cô lần này thử vai là thị nữ thϊế͙p͙ thân từ lúc nhỏ của Đặng Tuy, Định Ách.
Định Ách cũng là một vai vô cùng phức tạp,xuyên suốt bộ phim, một mực ở bên cạnh Đặng Tuy.
Nàng lúc trước được tổ phụ của Đặng Tuy là Đặng Vũ nhặt về, đúng lúc Đặng Tuy sinh trọng bệnh, vẫn không thấy khởi sắc, kết quả nàng vào phủ ngày thứ ba, bệnh tình của Đặng Tuy liền dần dần chuyển tốt.
Vì vậy Đặng Vũ ban tên cho nàng , để nàng làm bạn bên cạnh Đặng Tuy, tên gọi là "Định Ách".
Cũng chính là mang ý nghĩ vì Đặng Tuy loại trừ vận rủi.
Định Ách rõ ràng là nữ phụ bất hạnh, nàng vẫn luôn thủ hộ bên cạnh Đặng Tuy, nhưng lại mang theo mục đích khác, làm nô tỳ, trước ở hậu cung, sau theo vào triều đình, cô bao nhiêu lần vì Đặng Tuy vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng vẫn phản bội Đặng Tuy, là yêu hay hận điều đầy mâu thuẫn.
Một khi vai diễn này thành công, cũng rất dễ lấy được lòng khán giả, quen mặt diễn viên rồi, nhân khí dĩ nhiên có thể được tăng cao, một khi người mới có thể diễn thành công vai này, khoảng cách đến nổi tiếng cũng sẽ không xa.
Hề Mặc đối với kịch bản quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thô sơ giản lược nhìn giảng giải ở đoạn trước , liền nhảy đến đọc nội dung cần thử vai.
Không thể không nói, kịch bản thử vai này rất xảo quyệt.
Cảnh đầu tiên đến cảnh thứ ba, cư nhiên cả ba cảnh đều là Định Ách "xướng nặc".
Ở Hán Triều, kẻ bề dưới đáp lại người trêи "vâng, tuân mệnh", hoặc sẽ dùng thái độ cung kính hành lễ, đáp lại "vâng".
Đây là hành động cẩn tuân phân phó đi làm việc, được gọi là xướng nặc.
Sau đó còn có một đoạn lời thoại vô cùng dài, đây là đang thử khả năng thuộc thoại của diễn viên.
Diễn xuất đối với Hề ảnh hậu là không thành vấn đề, ngoại trừ khả năng diễn xuất cô còn có mặt mũi, có tiền, có đùi.
Hề Mặc sáng sớm thì đã nắm rõ, bất quá vẫn làm ra vẻ mà ngồi dọc kịch bản, dù sao thì bên cạnh có người chăm chú nhìn đây, nhìn kỹ kịch bản sẽ để lại ấn tượng tốt cho người khác.
Đại khái xem hơn mười phút, Hề Mặc đứng lên, đem kịch bản thử vai trả cho nhân viên kia,: "Ta xong rồi, xin hỏi đạo diễn Lâm bên kia ta có thể tiến vào sao?"
Nhân viên hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn cô giống như nhìn quái vật: "Được rồi sao?"
Hề Mặc đạm nhạt nói: "Có thể."
Nhân viên lập tức nói: "Ta đi nói với đạo diễn Lâm,." Dứt lời cô lại quay đầu: "Nguyễn tiểu thư, lời thoại ngươi thực sự đều nhớ kỹ? Kịch bản ta lấy đi rồi sẽ không thể xem lại nữa, ngươi rốt cuộc có muốn xem thêm một chút không."
"Không cần."
Nhân viên nhìn dung mạo xinh đẹp của cô, kỳ quái gật đầu: "Ngươi trí nhớ tốt như vậy, ta lần đầu nhìn thấy."
Hề Mặc mỉm cười nói: "Trước khi đến ta đã học cách ghi nhớ nhanh, học thử một tháng, không thu bất cứ phí dụng gì."
"Thực sự hiệu quả như vậy?" Nhân viên nói: "Ta vẫn hay quên việc, già lú lẫn đến bị đạo diễn Lâm mắng. Nguyễn tiểu thư, ngươi học ở đâu?"
Hề Mặc nghiễm nhiên dáng vẻ nghiêm túc, chỉ chỉ bên ngoài: "Người đại diện của ta ghi danh cho ta. Đợi lúc rảnh rỗi ngươi có thể cô ấy."
Nữ nhân bên cạnh mở miệng, chính là từng tiếng đòi mạng.
Hề Mặc tự động loại bỏ cách xưng hô ghê tởm nổi da gà của Nhan Thính Hoan, đồng thời thu hồi điện thoại di động, cười nói: "Mới vừa cũng người khác bàn chuyện kết thúc công việc, bây giờ thì xong rồi."
Nguyễn Dạ Sênh cũng rất ghê tởm, cái gì Điềm Tâm Nhi làm sao mà gọi ra miệng cho được.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định sau này cùng Nhan Thính Hoan nói chuyện không dùng từ xưng hô, trực tiếp nói nội dung, như vậy chí ít sẽ không bởi vì gọi sai mà lộ ra sơ hở.
"Trước đây ngươi cũng không bận rộn như vậy." Nhan Thính Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, tiếu ý nghiền ngẫm: "Nghĩ không ra ta đi một vòng, trở lại chỗ ngươi thì có thu hoạch rồi."
Hề Mặc bình tĩnh nói: "Vận khí tốt mà thôi. Bất quá đây chỉ là thử vai, vẫn chưa xác định."
Thân là người đại diện ngươi lại không vì diễn viên kéo hợp đồng thì thôi đi, hiện tại diễn viên tự mình tranh thủ được cơ hội ngươi cư nhiên còn kinh ngạc như vậy! Cũng không phải đi một vòng trở lại thì có con, xin hỏi ngươi rốt cuộc có cái gì hảo kinh ngạc!
Nhan Thính Hoan trừng mắt nhìn, hỏi: "Lâm Khải Đường đây là diễn trò gì? Hắn giấu ngược lại rất kín a, chưa từng nghe được động tĩnh gì, ngươi trước cùng ta nói một chút."
Hề Mặc không chịu nổi lúc này khi nói chuyện luôn cần thể hiện sự nhiệt tình, gần quá rồi, mùi nước hoa vô cùng cợt nhã trêи người Nhan Thính Hoan khiến cô rất không thích ứng.
Đáng thương cho cô còn phải diễn kịch, nên còn không thể lui lại, chỉ có thể chịu đựng mùi hương cợt nhã kia: "Đây còn chưa xác định, nếu như xác định rồi, ta mới nói với ngươi sẽ tốt hơn."
Nhan Thính Hoan bĩu môi, tay phải giơ lên, ngón trỏ chỉ mặt Hề Mặc, nhất thời không hài lòng: "Đáng ghét, ta là người đại diện của ngươi, hai ta có hợp đồng, có quyền lợi cũng có nghĩa vụ biết công tác của ngươi. Hiện tại được rồi, ngươi còn giả vờ thần bí với ta?"
Hề Mặc bị Nhan Thính Hoan chọt vào mặt, trong lòng thiếu chút nữa bạo phát: "……"
Nữ nhân bệnh thần kinh ngươi cách xa ta một chút!
Trong lòng cô quả thực là kinh đào hãi lãng giống như bạch nương* tử nổi sóng nhấn chìm Kim Sơn tự, nhưng bề ngoài không biểu lộ ra dù chỉ nửa điểm, chỉ là đúng mực nở ra một nụ cười, cũng không trốn tránh. (bạch xà trong truyện thanh xà bạch xà )
Cô không thể trốn, cũng không dám trốn, dù sao cô bây giờ còn không thăm dò rõ Nguyễn Dạ Sênh trước đây rốt cuộc là ứng xử với Nhan Thính Hoan như thế nào. Nếu như Nhan Thính Hoan trước đây cũng chọc qua khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh cũng không phản ứng, vậy hiện tại cô lẫn tránh không phải khiến người sinh nghi sao. Hơn nữa dựa theo tính tình Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cảm thấy sau khi cô ấy bị Nhan Thính Hoan chọc vào mặt nhất định cũng sẽ cười híp mắt chọc trở lại.
Sau đó các nàng ngươi chọt ta một cái, ta chọt ngươi một cái, chọt qua chọt lại, thực sự là trò vui a.
Trong lòng Hề Mặc yên lặng chúc hai người các cô bị chọt thành cái sàng.
Nhan Thính Hoan tựa hồ thỏa hiệp rồi, nhún vai: "Vậy được rồi, định ra sau khi xác định rồi ngươi hãy nói cùng ta. Được rồi, Đường Đường nói ngươi hiện tại đã đổi số điện thoại, lẽ nào bây giờ đang dùng số mới? Số lúc trước đã dùng lâu như vậy, vì sao muốn đổi."
Nhan Thính Hoan nói xong, một bên cúi đầu ấn điện thoại di động.
Hề Mặc tùy ý nói: "Cũng không xem như đổi số mới, dãy số kia ta vẫn còn giữ lại. Bất quá sau này ngươi muốn liên hệ với ta, vẫn nên gọi số mới đi, Đường Đường hẳn là đã nói cho ngươi biết rồi?"
Nhan Thính Hoan lắc lắc điện thoại di động: "Ân, ta lưu lại rồi. Vốn dĩ muốn gọi vào số mới của ngươi, suy nghĩ một chút, vẫn nên đến chỗ này, hảo hảo cho ngươi một kinh hỉ."
Hề Mặc mỉm cười: "Ta cũng thật là, vô cùng "kinh hỉ" đây."
Nhan Thính Hoan dường như có tin nhắn, cô chạm mở nhìn một chút, khóe môi mơ hồ hiện lên một tia cười khó phát hiện.
Bên kia có một nhân viên công tác từ trong phòng bước ra, đang hướng đi đến bên này, Nhan Thính Hoan híp mắt suy nghĩ đột nhiên thình lình hỏi một câu: "Bảo bối, mới vừa rồi ta nói chuyện với ngươi lâu như vậy, nhĩ hảo giống như ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Điềm Tâm Nhi. Vì sao ta cảm thấy ngươi đối với ta không nhiệt tình như trước đây nga."
Hề Mặc: "……"
Nên đến tóm lại sẽ đến.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy!
"Nguyễn tiểu thư, mời đến đây một chút, đạo diễn Lâm tìm ngươi." Nhân viên kia đến đây.
Hề Mặc thoáng chốc như được đại xá, ưu nhã đứng dậy, cười nói: "Tốt, phiền ngươi rồi."
Nhân viên trong phòng làm việc của Lâm Khải Đường cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu minh tinh, hiện tại thấy Hề Mặc, cũng chính là khuôn mặt cùng tư thái của Nguyễn Dạ Sênh, trong lòng cũng là vô cùng kinh ngạc, không khỏi lại nhìn vài lần.
Hai năm gần đây chưa từng gặp qua người mới nào khí chất xuất chúng, dáng vẻ câu người như vậy.
Hề Mặc hướng Nhan Thính Hoan đang ngồi trêи sô pha nói: "Ta vào trong, ngươi ở đây chờ ta."
Nhan Thính Hoan cười híp mắt gật đầu.
"Nguyễn tiểu thư xin đi bên này." Nhân viên dẫn đường, Hề Mặc lập tức cùng cô ấy đi, có thể chạy trốn nữ nhân tâm thần kia cho dù chỉ nửa giờ cũng đã là ông trời ban ơn rồi.
Hề Mặc đi rồi, tiếu ý trêи mặt Nhan Thính Hoan lúc này mới chuyển thành ý vị thâm trường, cô tiếp tục trả lời tin nhắn trước đó." Dạ Sênh, ta cảm thấy cô ấy rất thú vị. Ngươi cũng vậy, đến lúc đó cô ấy thật sự gọi ta Điềm Tâm Nhi thì làm sao bây giờ, cô ấy diễn ngươi diễn đến chuyên nghiệp như vậy, nói không chừng sẽ tin là thật mà gọi ta như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh trả lời: "Ngươi nhớ kỹ lúc tiếp xúc cùng cô ấy lời nói cử chỉ phải đúng mực, không nên quá mức chọc ghẹo cô ấy."
Nhan Thính Hoan nhẹ nhàng táp lưỡi, đánh chữ: "Ta cảm thấy là ngươi đang chọc ghẹo cô ấy đi? Phải, phải, chỉ cho phép ngươi chọc ghẹo, ta không được. Nói chung chuyện ngươi giao cho ta, ta chính thức tiếp nhận."
Dừng lại một lúc, tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh lại đến: "Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy nhìn ra."
"Dĩ nhiên, ta sẽ. Giống như lúc trước bảo vệ ngươi."
Hề Mặc theo nhân viên đi vào phòng làm việc, bên trong phòng làm việc lại có một tấm kính mờ, bên trong có một phong cách khác.
Nhân viên giao cho cô một kịch bản thử vai hơi mỏng: "Đạo diễn Lâm nói cho ngươi xem thử kịch bàn trước, chuẩn bị cho tốt, đến giờ ngươi lại vào thử vai. Sau khi xem xong, xin trả lại kịch bản cho ta."
Hề Mặc khách khí nói: "Tốt. Cảm ơn."
Nhân viên rót trà cho cô, cô an vị lật xem kịch bản.
Kịch bản thứ quan trọng trong những thứ quan trọng, có vai trò quyết định rất lớn đến số phận của một một bộ phim, trong công tác bảo mật tiền kỳ kịch bản được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Để tránh kịch bản lộ ra ngoài, mất sức hấp dẫn , thông thường nếu như không phải diễn viên có hồng nhân, lúc đầu khi khởi quay bên đoàn phim cũng sẽ không mang kịch bản hoàn chỉnh ra, thậm chí có một số công tay sản xuất phim truyền hình cùng điện ảnh lớn, cho dù là diễn viên nổi tiếng, trước khi ký hợp đồng cũng sẽ không nhìn thấy kịch bản hoàn chỉnh.
Hiện tại Hề Mặc chỉ là một diễn viên mới đi thử vai, nên kịch bản thử vai của cô thật ra rất đơn giản.
Phía trước miêu tả một chút bối cảnh của bộ phim, cố sự đại khái, định vị phân tích, các mối quan hệ của vai cô muốn thử, tương đương với một đạo diễn giải thích về bộ phim cho diễn viên. Có đôi khi thử vai, đạo diễn sẽ lên sân khấu diễn cùng, rất rõ ràng cô là một "người mới", bây giờ còn không tới đãi ngộ này.
Phần sau chính là cành lần này cô cần thử và mấy đoạn lời thoại, đều là đoạn ngắn, cái này rất mang tính khảo nghiệm sự sắc xảo và năng lực thông hiểu của diễn viên.
Bất quá lúc trước cô làm nữ chủ, Lâm Khải Đường vì mời cô, sáng sớm đã đưa cho cô kịch bản hoàn chỉnh,nên hiểu biết của cô đối với bộ phim có thể nói là vô cùng sâu sắc.
Bộ phim này là một bộ cung đình chính kịch thời Hán, tên là Tuy Đình.
Tuy Đình nói về Đông Hán và Hoàng Hậu Đặng Tuy lúc sinh thời, trong lịch sử Đặng Tuy là một vị Hoàng Hậu địa vị vô cùng cao, thuở nhỏ đọc sách, đầy bụng kinh luân, dung mạo cực kỳ xuất chúng, Hậu Hán Thư đối với nàng đánh giá rất cao.
Nàng tuy là Hoàng Hậu, sau lại trở thành thái hậu, bắt đầu lâm triều nghị chính đến mười sáu năm, nhưng từ hậu cung bước ra triều đình, đồng thời có nhiều đóng góp, bình ngoại an nội, có thể khiến vương triều Đông Hán từ lung lay sắp đổ dần dần vững chắc, bách tính an cư lạc nghiệp, nàng tuệ nhãn trọng tài, cũng có cống hiến vượt bậc.
Đáng quý nhất chính là Đặng Tuy trong lúc chấp chính, cần chính khắc kỷ, đối với người trong tộc quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, trước đó Đông Hán lưu lại hậu hoạn trí mạng, cũng chính là ngoại thích cùng hoạn quan tham gia vào chính sự, hiện tượng này phải được ngăn chặn.
Đặng Tuy tại triều đình công lao lưu truyền hậu thế, đáng tiếc là một nữ tử, mười sáu năm làm thái hậu thức khuya dậy sớm cầm giữ triều chính, điểm ấy cũng khiến rất nhiều người trong lòng phẫn uất, bất quá hậu thế đối với nàng vẫn là tốt nhiều hơn xấu.
Trong bộ phim này, để đạt hiệu quả kịch tính, tăng tỷ suất người xem, hình tượng Đặng Tuy cũng trở nên phức tạp phức tạp lập thể.
Lúc trước Hề Mặc nhận vai nữ chính Đặng Tuy, hiện tại biến thành Nguyễn Dạ Sênh, cô lần này thử vai là thị nữ thϊế͙p͙ thân từ lúc nhỏ của Đặng Tuy, Định Ách.
Định Ách cũng là một vai vô cùng phức tạp,xuyên suốt bộ phim, một mực ở bên cạnh Đặng Tuy.
Nàng lúc trước được tổ phụ của Đặng Tuy là Đặng Vũ nhặt về, đúng lúc Đặng Tuy sinh trọng bệnh, vẫn không thấy khởi sắc, kết quả nàng vào phủ ngày thứ ba, bệnh tình của Đặng Tuy liền dần dần chuyển tốt.
Vì vậy Đặng Vũ ban tên cho nàng , để nàng làm bạn bên cạnh Đặng Tuy, tên gọi là "Định Ách".
Cũng chính là mang ý nghĩ vì Đặng Tuy loại trừ vận rủi.
Định Ách rõ ràng là nữ phụ bất hạnh, nàng vẫn luôn thủ hộ bên cạnh Đặng Tuy, nhưng lại mang theo mục đích khác, làm nô tỳ, trước ở hậu cung, sau theo vào triều đình, cô bao nhiêu lần vì Đặng Tuy vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng vẫn phản bội Đặng Tuy, là yêu hay hận điều đầy mâu thuẫn.
Một khi vai diễn này thành công, cũng rất dễ lấy được lòng khán giả, quen mặt diễn viên rồi, nhân khí dĩ nhiên có thể được tăng cao, một khi người mới có thể diễn thành công vai này, khoảng cách đến nổi tiếng cũng sẽ không xa.
Hề Mặc đối với kịch bản quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thô sơ giản lược nhìn giảng giải ở đoạn trước , liền nhảy đến đọc nội dung cần thử vai.
Không thể không nói, kịch bản thử vai này rất xảo quyệt.
Cảnh đầu tiên đến cảnh thứ ba, cư nhiên cả ba cảnh đều là Định Ách "xướng nặc".
Ở Hán Triều, kẻ bề dưới đáp lại người trêи "vâng, tuân mệnh", hoặc sẽ dùng thái độ cung kính hành lễ, đáp lại "vâng".
Đây là hành động cẩn tuân phân phó đi làm việc, được gọi là xướng nặc.
Sau đó còn có một đoạn lời thoại vô cùng dài, đây là đang thử khả năng thuộc thoại của diễn viên.
Diễn xuất đối với Hề ảnh hậu là không thành vấn đề, ngoại trừ khả năng diễn xuất cô còn có mặt mũi, có tiền, có đùi.
Hề Mặc sáng sớm thì đã nắm rõ, bất quá vẫn làm ra vẻ mà ngồi dọc kịch bản, dù sao thì bên cạnh có người chăm chú nhìn đây, nhìn kỹ kịch bản sẽ để lại ấn tượng tốt cho người khác.
Đại khái xem hơn mười phút, Hề Mặc đứng lên, đem kịch bản thử vai trả cho nhân viên kia,: "Ta xong rồi, xin hỏi đạo diễn Lâm bên kia ta có thể tiến vào sao?"
Nhân viên hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn cô giống như nhìn quái vật: "Được rồi sao?"
Hề Mặc đạm nhạt nói: "Có thể."
Nhân viên lập tức nói: "Ta đi nói với đạo diễn Lâm,." Dứt lời cô lại quay đầu: "Nguyễn tiểu thư, lời thoại ngươi thực sự đều nhớ kỹ? Kịch bản ta lấy đi rồi sẽ không thể xem lại nữa, ngươi rốt cuộc có muốn xem thêm một chút không."
"Không cần."
Nhân viên nhìn dung mạo xinh đẹp của cô, kỳ quái gật đầu: "Ngươi trí nhớ tốt như vậy, ta lần đầu nhìn thấy."
Hề Mặc mỉm cười nói: "Trước khi đến ta đã học cách ghi nhớ nhanh, học thử một tháng, không thu bất cứ phí dụng gì."
"Thực sự hiệu quả như vậy?" Nhân viên nói: "Ta vẫn hay quên việc, già lú lẫn đến bị đạo diễn Lâm mắng. Nguyễn tiểu thư, ngươi học ở đâu?"
Hề Mặc nghiễm nhiên dáng vẻ nghiêm túc, chỉ chỉ bên ngoài: "Người đại diện của ta ghi danh cho ta. Đợi lúc rảnh rỗi ngươi có thể cô ấy."
Danh sách chương