Hiện tại chính là mùa hạ. Hoa viên Đặng phủ hoa đang nở rộ tươi đẹp, Nguyễn Dạ Sênh đi trêи đường mòn, Hề Mặc không trước không sau đi bên cạnh nàng, máy quay theo bước chân của các nàng chậm rãi di chuyển.
Tất cả mọi người ở đây đang nhìn chăm chú vào tiêu điểm là hai người.
Nhân viên là bởi vì cần làm việc, không chuyển mắt không chuyển mắt mà nhìn chăm chú, Phùng Đường Đường là bởi vì mê gái. Nàng ôm một đống đồ ăn vặt ngồi dưới ô, xé mở một túi khoai tây chiên, nhưng cũng không nhét vào trong miệng, chỉ vô thức cầm trêи tay, đôi mắt nhìn Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đang quay phim bên kia, trêи mặt nhìn sắp si ngốc, trong lòng gào khóc kêu to, nghiễm nhiên trở thành fan lớn, tiến vào cảnh giới vô song.
Nguyễn Nguyễn cùng Hề tỷ cùng đóng phim, Phùng Đường Đường muốn khóc.
Dựa theo kịch bản, sau một lúc Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu nhìn Hề Mặc bên cạnh, đã mở miệng: "Định Ách, phụ thân muốn đưa ta tiến cung."
Hề Mặc hay tay giao chấp, đặt trước người, trong khiêm tốn lộ ra vài phần đoan trang, không nói gì.
Lúc đầu Đặng Tuy ở trước mặt Định Ách không giữ bí mật gì, Định Ách không giỏi ăn nói, rất nhiều thời gian đều đóng vai người nghe, Đặng Tuy cũng biết tính cách của nàng, mặc dù không đáp lại bằng ngôn ngữ, Đặng Tuy vẫn như cũ có thể vô cùng dĩ nhiên mà nói hết – nàng biết nàng ấy đang chăm chú nghe nàng nói.
Vì vậy Nguyễn Dạ Sênh nhìn đôi mắt của Hề Mặc, nói tiếp: "Lúc trước hắn gọi ta đến thư phòng nói chuyện, nói ta tuổi tác đã đến, có một số việc cũng nên chuẩn bị, ngụ ý là đã xem bức họa của ta trình lên cho bệ hạ xem qua."
Hề Mặc cũng không nói gì khác, nhìn phía trước, giọng nói thản nhiên nói: "Tiểu thư, thu thiên* ở phía trước."
* xích đu
"Vậy chúng ta đi mau." Nguyễn Dạ Sênh giống như đang cười, xoay người lại nắm tay Hề Mặc, kéo nàng đi về phía xích đu. Bước chân của Hề Mặc có chút câu nệ, sau đó câu nệ mà theo nàng, dáng vẻ nhắm mắt theo đuôi có chút ngốc nghếch, Nguyễn Dạ Sênh ở phía trước vô cùng thân thiết chê cười nàng: "Ngươi thực sự luôn khuôn mẫu, Mộc Đầu Nhân."
Hề Mặc nghe vậy, thấp đầu nói: "…. Ân."
Dựa theo kịch bản, ở đây vốn dĩ nên biểu hiện ra vẻ câu nệ của Định Ách, đối lập với vẻ ngây thơ rực rỡ lúc đầu của Đặng Tuy, Hề Mặc diễn rất đúng chỗ, Nguyễn Dạ Sênh cũng phối hợp đến thiên y vô phùng, nhưng Hề Mặc chính là cảm giác được bản thân khẩn trương tựa hồ đã không phải dựa theo lý giải của cô đối với kịch bản mà diễn nữa, loại câu nệ khẩn trương khẩn trương này đang chân thực mọc rễ trong lòng cô.
Không biết thiên trời quá nóng, hay là bởi vì nguyên nhân khác, lòng bàn tay của cô phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, loại xúc cảm này khiến cô rất khó chịu.
Nguyễn Dạ Sênh đã cảm giác được, tay nhẹ nới lỏng, nhưng rồi lại nắm chặt tay cô.
Loại khó chịu được buông lỏng rồi lại bị nắm chặt này, càng thêm sâu sắc, nhưng Hề Mặc chỉ đành kiên trì cầm tay Nguyễn Dạ Sênh.
Rất nhiều người sẽ cho rằng diễn viên chỉ là con hát, tất cả hỉ nộ ái ố đều là căn cứ kịch bản yêu cầu mà diễn xuất, bất quá khoác lên một tấm da giả, nói như vậy dĩ nhiên sẽ có rất nhiều diễn viên phản bác, cây ngay không sợ chết đứng mà nói ta dùng tình cảm chân thật để diễn, nhân vật là ta , ta chính là nhân vật, cách nói này quả thực chính là vũ nhục vân vân, nhưng Hề Mặc nghe đến những lời như vậy, cô không có nửa điểm phản ứng.
Có lẽ cô đã sớm bản thân bản thân phân tích hoàn toàn triệt để, cho rằng bản thân thật ra chính là như vậy, những người đó chỉ là đang nói lên sự thật, nên không cần phản bác.
Cô ở trước mặt công chúng thể hiện kỹ năng diễn xuất cao siêu, nên khóc thì khóc, cười cười thì cười, nên ẩn ý đưa tình thì ẩn ý đưa tình, nên bệnh tâm thần thì bệnh tâm thần, mỗi một diễn cảm một động tác một động tác đều chấn động nhân tâm. Vai diễn đến tay cô tựa như được giao cho một linh hồn tươi mới, tuy rằng cô có rất nhiều điểm tiêu cực nhưng những điểm tiêu cực này cũng rất ít ảnh hưởng đến diễn xuất của cô. Chính vì vậy cô có thể thu phóng diễn xuất một cách bình thường tự nhiên, khiến cô mỗi lần đều có thể thu hoạch vô số fan hâm mộ, những fan này là bị diễn xuất của cô cảm nhiễm, phân không rõ hiện thực cùng hư huyễn, cho dù là ở trong hiện thực, rất nhiều người vẫn quen dùng tên nhân vật mình thích đến xưng hô cô, mọi người đem những mặt tốt của nhân vật gắn lên người Hề Mặc, càng làm cho loại cuồng nhiệt yêu thích tăng lên, yêu cô yêu đến điên cuồng.
Nhưng mà Hề Mặc biết, diễn chính là diễn, cho dù cô diễn chân thật hơn nữa thì cũng chỉ là diễn. Không ít diễn viên bởi vì diễn vô cùng nhập tâm dùng tình cảm đặt vào nhân vật mà rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với bạn diễn, cô ở phương diện này lại phân biệt quá mức rõ ràng.
Cô tàn nhẫn đem diễn xuất cùng cảm thụ chân chính của nội tâm cốt nhục chia cắt, vì diễn xuất, cô có thể tùy thời tùy chỗ tinh thần phân liệt, nhưng cô biết, đó cũng không phải là cô.
Mà hiện tại ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, bất quá chỉ là một cảnh đơn giản, còn là loại chi tiết nhỏ chỉ như da lông, nhưng cô dĩ nhiên sẽ cảm thấy ở sâu trong nội tâm chân chính câu nệ – cũng không phải do cô diễn xuất, có lẽ là lần đầu tiên mếm trải, vì vậy loại cảm thụ xa lạ này thậm chí khiến cô có chút thất thố.
Cũng may năng lực điều chỉnh của Hề Mặc rất mạnh, chỉ chốc lát đã bình ổn lại, đem loại cảm giác khó chịu này đè nén xuống, cô một lần nữa trở lại trạng thái của Định Ách, cũng bình tĩnh đem Định Ách cùng bản ngã của mình phân tách, tiếp tục đóng phim.
Vài máy quay điều chỉnh góc máy, trong đó có một máy chủ yếu đặc tả hai người, Hề Mặc cẩn thận đem Nguyễn Dạ Sênh đỡ lên thu thiên.
Đặng Tuy vẫn vô cùng ỷ lại Định Ách, Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи thu thiên, mỉm cười nhìn Hề Mặc: "Lần này đẩy chậm một chút, cũng không cần quá cao."
"Yên tâm, tiểu thư." Hề Mặc nói.
Hề Mặc sau lưng Nguyễn Dạ Sênh đẩy thu thiên, khí trời quá nóng, ngay cả ánh dương quang đều trở nên trong suốt, phát ra rất nhiều quang vựng, ánh sáng khiến người ta nhịn không được muốn híp mắt. Thu thiên lần nữa đu trở về, Hề Mặc bảo vệ thắt lưng của Nguyễn Dạ Sênh, để phòng Nguyễn Dạ Sênh không cẩn thận ngã xuống, cô cúi đầu, có thể thấy quang vựng rơi vào vật trang sức của Nguyễn Dạ Sênh, thiểm quang lóe lên.
Phùng Đường Đường ở bên ngoài nhìn thấy, trong lòng nói cảnh này nhìn thế nào lại lãng mạn như vậy, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Nàng không phân biệt rõ thật giả nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy kϊƈɦ động, máu cả người đều sôi sục. Sau đó nàng quay đầu lại nhìn một chút, thấy vệ sĩ Cố Tê Tùng đang đứng thẳng tắp cách đó không xa, giống như tạo trấn hộ pháp, liền lập tức hướng Cố Tê Tùng vẫy tay, khiến hắn đến dưới tán ô nghỉ mát.
Cố Tê Tùng đi đến, Phùng Đường Đường đưa túi khoai tây đã mở ra cho hắn: "Cố ca, ăn một chút không?"
"Cảm ơn." Cố Tê Tùng treo lên khuôn mặt đáy nồi gật đầu nói cảm ơn, nhưng lại không ăn, đôi mắt lần thứ hai nhìn về phía bên kia. Trải qua chuyện con gà trước đó, hắn thoạt nhìn cả người buộc chặt, chốc lát cũng không dám thả lỏng.
Phùng Đường Đường biết hắn làm việc chuyên nghiệp, cũng không quấy rầy hắn nữa, vì vậy đem túi khoai tây chiên cầm lại trêи tay, tiếp tục hăng hái bừng bừng mà quan sát, tay lại tùy ý giơ lên, như vậy Cố Tê Tùng muốn ăn cũng có thể đưa tay đến lấy.
Bên kia Nguyễn Dạ Sênh đưa lưng về phía Hề Mặc, còn đang nhập vai, nói: "Chuyện ta vào cùng, Định Ách ngươi nghĩ thế nào?"
Hề Mặc nhẹ nhàng chậm chạp đẩy thu thiên, nói: "Ta không có suy nghĩ gì. Cách nghĩ của tiểu thư chính là cách nghĩ của ta, cho nên tiểu thư ngươi hiện nay cảm nhận thế nào, có thể nói cùng ta. Ta sẽ luôn lắng nghe."
Cô đã thoát khỏi cảm giác không cẩn thận chân chính nhập vai trước đó, có thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đối diễn cung Nguyễn Dạ Sênh. Diễn xuất của cô mây trôi nước chảy, hơn nữa ở sâu trong lòng bình lặng này cô cảm nhận được một ít tự tại quen thuộc trước đây, loại cảm thụ nội tâm bị xâm lấn rốt cuộc bị cô hoàn toàn bỏ xuống.
Tốt, cô vẫn là cô của trước kia.
Không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà phát sinh thay đổi.
…… Lại càng không bởi vì nữ nhân trước mắt mà phát sinh thay đổi.
Khóe miệng Nguyễn Dạ Sênh vẫn như cũ lộ ra tiếu ý, nhưng lại cúi đầu, tựa hồ mang theo nhợt nhạt sầu lo: "Ta nguyện ý vào cung. Ta hiểu ý tứ của phụ thân, tổ phụ quy tiên đã lâu, Đặng gia vẫn yên ấm, thậm chí vẫn còn vinh hiển, nhưng chỉ sợ sau này ơn trạch ngày một ít, thánh sủng mất dần, hắn khiến ta tiến cung, cũng là vì suy nghĩ cho cơ nghiệp sau này của Đặng gia. Hôm nay triều đình sóng ngầm không dứt, bệ hạ cùng Đậu thái hậu âm thầm tranh đối, phụ thân hôm nay cũng không biết đứng về bên nào, chỉ sợ một ngày chọc giận Đậu thái hậu mà nhận lấy mầm họa, nhưng cũng sợ bệ hạ bất mãn, bị kẹp ở giữa, kinh hồn táng đảm. Phụ thân nói qua triều đình sớm muộn gì cũng sinh biến, chỉ là không biết biến cố rốt cuộc khi nào sẽ đến, nếu ta vào cung, cũng có thể một mặt phụng dưỡng bệ hạ, một mặt phụng dưỡng Đậu thái hậu, thay phụ thân quan sát tình hình, nếu một khi ngày đó đến, cũng không đến mức chân tay luống cuống, mặc cho người xâm lược."
Nguyễn Dạ Sênh đem một chuỗi lời thoại dài nói xong, không nửa điểm trúc trắc, phối hợp biểu tình cùng động tác tự nhiên, Phùng Đường Đường nhìn đến quên ăn, trong lòng nói lúc Hề tỷ không nổi tính khí, không nghiêm túc, quả thực chính là nữ thần. Mắt nhìn qua một lần sẽ biến thành fan não tàn, còn là loại có hội chứng rối loạn thần kinh, bên cạnh không biết lúc nào có thêm một người, thì ra là chuyên viên hóa trang, chuyên viên hóa trang nhìn chuyên chú, còn cầm đồ ăn vặt của Phùng Đường Đường mà ăn, hai fan não tàn cùng ngồi ăn như hai con sóc, thỉnh thoảng trao đổi cảm tưởng, tán thán một chút về diễn xuất của hai người bên kia, bên cạnh vẫn cắm một cọc gỗ là Cố Tê Tùng.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh dứt lời, lại khúc khích nở nụ cười: "Định Ách, ta một mặt nói sau khi tiến cung sẽ thế này thế kia, lại không nghĩ hiện tại ngay cả bát tự cũng chưa xem, là ta nói còn quá sớm."
Hề Mặc nhàn nhạt nói: "Với dung mạo và khí chất của tiểu thư, học rộng hiểu nhiều, chỉ cần tiểu thư muốn, vào cung là việc tất nhiên, Chỉ là tiểu thư mặc dù nguyện ý, nhưng là không vui."
Hai người đối thoại một hồi, đều có thể phối hợp tốt với đối phương.
Nguyễn Dạ Sênh ý bảo Hề Mặc đẩy cao một chút, nàng dịu dàng ngồi trêи thu thiên, giống như một con phi điểu tự do: "Ta vào cung là vì Đặng gia, mà ta cùng với bệ hạ chưa từng gặp mặt, lại phải hầu hạ bên cạnh, làm sao có thể hài lòng. Bất quá ta nghĩ ngày sau gặp bệ hạ, có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, nếu ta có thể thật sự yêu hắn, dĩ nhiên sẽ càng hài lòng. Tam ca không muốn ta vào cung, vô cùng bất mãn, nói ta lần này suy nghĩ quá ngây thơ, phụ thân biết được gọi tam ca đến giáo huấn, cũng không biết tam ca hiện nay chạy đi nơi nào rồi."
Thu thiên ổn định trêи tay Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh trong chắp mắt dừng lại ngẩng đầu lên: "Định Ách, ngươi cảm thấy ta ngây thơ sao?"
Hề Mặc nhìn vào đôi mắt của nàng, thấy bên trong lóng lánh lân quang, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Không biết vì sao, cô nhìn như thấy xanh miết tinh thuần nhưng kì thực mê ly ngơ ngẩn của trước kia trong ánh mắt ấy.
Thời đại học, cô từng nói Nguyễn Dạ Sênh ngây thơ, còn là dùng loại ngữ khí đau đầu khó chịu mà nói.
Khi đó khí tràng quanh người cô đủ để cho mọi người bên cạnh nhượng bộ lui binh, mà Nguyễn Dạ Sênh luôn có thể không coi ai ra gì tiến đến gần cô, cô tự nhận không quen thân với Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh tựa hồ lại luôn nhận thức không rõ, có lẽ là trùng hợp, có hai lần Nguyễn Dạ Sênh gặp cô trêи cùng một con đường, sau đó Nguyễn Dạ Sênh thường xuyên dậy sớm ở con đường đó chờ cô đi ngang qua.
Nhưng mà cô khi đó cũng không cảm kϊƈɦ, bởi vì có chút nguyên nhân nên đã thay đổi đường khác để đến phòng học, chỉ là có một lần cô lần nữa đi ngang qua con đường đó, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn chờ ở chỗ kia.
Khi đó Nguyễn Dạ Sênh vẫn là dáng vẻ ngây ngô như vậy, mặc váy trắng, đứng dưới mưa phùn, nàng còn có thể cầm ô xoay mấy vòng dưới mưa, cười khanh khách đưa tay hứng những giọt mưa rơi.
"Ngây thơ, ấu trĩ." Đây là Hề Mặc lúc đó đi ngang qua đã nói với nàng.
Trong trí nhớ, nàng xác thực đã từng ngây thơ.
Nhưng sau đó nàng đã thay đổi, sau một kỳ nghỉ dài, nàng lần nữa trở lại, Hề Mặc thiếu chút nữa đã không nhận ra nàng.
Nguyễn Dạ Sênh lột xác quá nhanh, nhanh đến giống như nắn lại cốt cách của nàng, bất quá chỉ một đoạn thời gian không gặp, ngây ngô của nàng hoàn toàn rút đi, đối nhân xử thế thành thục hữu lễ, giảo hoạt khéo léo, khéo léo đến trở thành yêu tinh có tiếng trong trường. Nàng thông minh, quyến rũ, giống như mang lên một chiếc mặt nạ tươi cười, ai cũng nhìn không thấu nàng, ở giữa đám người, thủ đoạn điêu luyện.
Máy vẫn tiếp tục ghi hình, từ bắt đầu đến bây giờ Lâm Khải Đường chưa từng hô cắt, toàn thân sảng kɧօáϊ mà viết hai chữ thoả mãn. Hắn cũng không biết cảm thụ của Hề Mặc lúc này, dù sao tất cả biểu hiện trong ống kính đều có thể nói là hoàn mỹ, không nghĩ tới hai người không hề có tiếp xúc nhưng lần đầu tiên hợp tác lại có thể ăn ý như vậy, Lâm Khải Đường vui vẻ, những nhân viên khác càng cao hứng, quá trình quay phim càng thuận lợi bọn họ lại càng dễ dàng, không cần bị dằn vặt quay lại nhiều lần.
Lòng bàn tay Hề Mặc lại giống như trước đó, ra một tầng mồ hôi.
Cũng may lúc này trong kịch bản không cần Định Ách lên tiếng, lúc này vẫn là lời thoại của Đặng Tuy, Nguyễn Dạ Sênh tự giễu mỉm cười: "Cũng phải, dù sao thì vào cung rồi sẽ hoàn toàn bất đồng. Tam ca lo lắng ta quá ngây thơ, nhưng quả thật là không cần."
Ánh mắt Hề Mặc phiêu hốt, cô nhớ đến Nguyễn Dạ Sênh trước kia, thiếu chút nữa đã phân không rõ hồi ức cùng hiện thực, loại cảm thụ thẩm thấu đến nội tâm lại một lần nữa khiến cô trở nên vô thố.
Lâm Khải Đường không rõ nội tình nhìn đặc tả biểu cảm của Hề Mặc trêи màn ảnh, nhìn cô chuẩn xác thể hiện biểu cảm, kϊƈɦ động đến thần kinh yêu thích giật mạnh. Bất quá hắn thân làm đạo diễn cũng không tiện biểu hiện ra bản thân kϊƈɦ động , vì vậy cứ phải nghẹn lấy, đến mức lông mi cũng run lên.
Hề Mặc tay vịn thắt lưng Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng đẩy thu thiên.
Cô hoãn giọng nói: "Ta sẽ ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư ở trong cung, ta cũng sẽ ở trong cung. Mặc dù sau này mọi việc không lường được, tiểu thư ngươi cũng có thể tiếp tục ngây thơ ở trước mặt ta."
Giọng nói rất nhẹ rồi lại nhu hòa, tan trong ánh nắng mùa hạ.
— Mẹ của ta ơi!
Phùng Đường Đường nghe thế, thiếu chút nữa ôm chuyên viên hóa trang từ trêи ghế nhảy dựng lên, rung cờ thét chói tai. Nhưng mà nàng đâu có cây cờ nào, trong tay chỉ có một túi khoai tây chiên, muốn phe phẩy khoai tây chiên thao thế, nhưng chỉ thấy túi khoai đã sắp trống rỗng, Cố Tê Tùng vẻ mặt hũ nút ở bên cạnh ăn khoai tây chiến trong túi khoai tây của nàng, răng rắc răng rắc, vừa ăn vừa xem Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đỗi diễn ở bên kia, tuy rằng vẫn là khuôn mặt người chết, thoạt nhìn lại thấy lóe lên chút hứng thú.
Phùng Đường Đường biết có thể Cố ca cả nàng cũng muốn gia nhập đội ngũ fan não tàn rồi.
Hề Mặc nói xong câu này,đúng lúc thu thiên mang theo Nguyễn Dạ Sênh đánh trở về, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh bang bang thẳng nhảy, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn Hề Mặc, bên tai đỏ bừng.
Hề Mặc cũng cúi đầu thấy bên tai Nguyễn Dạ Sênh đỏ ửng, hai người đối diện, cô đột nhiên cũng có chút luống cuống tay chân, lần này hai người chưa từng cân nhắc phối hợp tiết tấu của thu thiên, dây thu thiên rung lắc một cái, Nguyễn Dạ Sênh ngồi không vững, thân thể nghiêng về phía trước sắp sửa ngã xuống.
Lâm Khải Đường vốn tưởng rằng cảnh này quay rất thuận lợi, hắn cũng sắp quên chứ cắt đọc thế nào, Nguyễn Dạ Sênh vừa nghiêng về phía trước hắn sợ đến thiếu chút nữa bật dậy từ trêи ghế, đồng thời hô to một tiếng: "Cắt!"
Cùng lúc đó, trường quay từ bầu không khí ngưng đọng trước đó chuyển sang sôi trào, fan não tàn Phùng Đường Đường lo lắng đến bật dậy, lúc này fan não tàn Cố Tê Tùng giận tái mặt, thiếu chút nữa thì chạy đến.
May mà Hề Mặc từ lâu đã đưa tay giữ lại, mắt thấy giữ không được, cô vô thức sải bước về phía trước, từ phía sau vững vàng ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи thu thiên, hai tay Hề Mặc từ phía sau gắt gao ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh, lúc này tốt xấu gì cũng xem như ổn định được thu thiên.
Nguyễn Dạ Sênh: "…."
Hề Mặc cảm giác được Nguyễn Dạ Sênh trong lòng cô lặng yên không một tiếng động, lại thấy lỗ tai Nguyễn Dạ Sênh gần như sắp xuất huyết, nhất thời cũng ngây người.
Sau đó mới cảm giác được trong tay cô đang nắm hai khối rất tròn mềm mại, trêи mặt lúc trắng lúc đỏ, cuống quít rụt tay từ trước ngực Nguyễn Dạ Sênh trở về.
Nguyễn Dạ Sênh vội vã nhảy xuống khỏi thu thiên, xoay người, đứng đến thẳng tắp, giống như một hoàng hoa khuê nữ bị khinh bạc, nàng mím môi, nhưng vẻ mặt rồi lại giống như ngậm xuân, không nói lời nào.
Hề Mặc: "…."
….. Ta không phi lễ ngươi!
……Đó vốn dĩ chính là ngực của ta!
Tất cả mọi người ở đây đang nhìn chăm chú vào tiêu điểm là hai người.
Nhân viên là bởi vì cần làm việc, không chuyển mắt không chuyển mắt mà nhìn chăm chú, Phùng Đường Đường là bởi vì mê gái. Nàng ôm một đống đồ ăn vặt ngồi dưới ô, xé mở một túi khoai tây chiên, nhưng cũng không nhét vào trong miệng, chỉ vô thức cầm trêи tay, đôi mắt nhìn Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đang quay phim bên kia, trêи mặt nhìn sắp si ngốc, trong lòng gào khóc kêu to, nghiễm nhiên trở thành fan lớn, tiến vào cảnh giới vô song.
Nguyễn Nguyễn cùng Hề tỷ cùng đóng phim, Phùng Đường Đường muốn khóc.
Dựa theo kịch bản, sau một lúc Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu nhìn Hề Mặc bên cạnh, đã mở miệng: "Định Ách, phụ thân muốn đưa ta tiến cung."
Hề Mặc hay tay giao chấp, đặt trước người, trong khiêm tốn lộ ra vài phần đoan trang, không nói gì.
Lúc đầu Đặng Tuy ở trước mặt Định Ách không giữ bí mật gì, Định Ách không giỏi ăn nói, rất nhiều thời gian đều đóng vai người nghe, Đặng Tuy cũng biết tính cách của nàng, mặc dù không đáp lại bằng ngôn ngữ, Đặng Tuy vẫn như cũ có thể vô cùng dĩ nhiên mà nói hết – nàng biết nàng ấy đang chăm chú nghe nàng nói.
Vì vậy Nguyễn Dạ Sênh nhìn đôi mắt của Hề Mặc, nói tiếp: "Lúc trước hắn gọi ta đến thư phòng nói chuyện, nói ta tuổi tác đã đến, có một số việc cũng nên chuẩn bị, ngụ ý là đã xem bức họa của ta trình lên cho bệ hạ xem qua."
Hề Mặc cũng không nói gì khác, nhìn phía trước, giọng nói thản nhiên nói: "Tiểu thư, thu thiên* ở phía trước."
* xích đu
"Vậy chúng ta đi mau." Nguyễn Dạ Sênh giống như đang cười, xoay người lại nắm tay Hề Mặc, kéo nàng đi về phía xích đu. Bước chân của Hề Mặc có chút câu nệ, sau đó câu nệ mà theo nàng, dáng vẻ nhắm mắt theo đuôi có chút ngốc nghếch, Nguyễn Dạ Sênh ở phía trước vô cùng thân thiết chê cười nàng: "Ngươi thực sự luôn khuôn mẫu, Mộc Đầu Nhân."
Hề Mặc nghe vậy, thấp đầu nói: "…. Ân."
Dựa theo kịch bản, ở đây vốn dĩ nên biểu hiện ra vẻ câu nệ của Định Ách, đối lập với vẻ ngây thơ rực rỡ lúc đầu của Đặng Tuy, Hề Mặc diễn rất đúng chỗ, Nguyễn Dạ Sênh cũng phối hợp đến thiên y vô phùng, nhưng Hề Mặc chính là cảm giác được bản thân khẩn trương tựa hồ đã không phải dựa theo lý giải của cô đối với kịch bản mà diễn nữa, loại câu nệ khẩn trương khẩn trương này đang chân thực mọc rễ trong lòng cô.
Không biết thiên trời quá nóng, hay là bởi vì nguyên nhân khác, lòng bàn tay của cô phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, loại xúc cảm này khiến cô rất khó chịu.
Nguyễn Dạ Sênh đã cảm giác được, tay nhẹ nới lỏng, nhưng rồi lại nắm chặt tay cô.
Loại khó chịu được buông lỏng rồi lại bị nắm chặt này, càng thêm sâu sắc, nhưng Hề Mặc chỉ đành kiên trì cầm tay Nguyễn Dạ Sênh.
Rất nhiều người sẽ cho rằng diễn viên chỉ là con hát, tất cả hỉ nộ ái ố đều là căn cứ kịch bản yêu cầu mà diễn xuất, bất quá khoác lên một tấm da giả, nói như vậy dĩ nhiên sẽ có rất nhiều diễn viên phản bác, cây ngay không sợ chết đứng mà nói ta dùng tình cảm chân thật để diễn, nhân vật là ta , ta chính là nhân vật, cách nói này quả thực chính là vũ nhục vân vân, nhưng Hề Mặc nghe đến những lời như vậy, cô không có nửa điểm phản ứng.
Có lẽ cô đã sớm bản thân bản thân phân tích hoàn toàn triệt để, cho rằng bản thân thật ra chính là như vậy, những người đó chỉ là đang nói lên sự thật, nên không cần phản bác.
Cô ở trước mặt công chúng thể hiện kỹ năng diễn xuất cao siêu, nên khóc thì khóc, cười cười thì cười, nên ẩn ý đưa tình thì ẩn ý đưa tình, nên bệnh tâm thần thì bệnh tâm thần, mỗi một diễn cảm một động tác một động tác đều chấn động nhân tâm. Vai diễn đến tay cô tựa như được giao cho một linh hồn tươi mới, tuy rằng cô có rất nhiều điểm tiêu cực nhưng những điểm tiêu cực này cũng rất ít ảnh hưởng đến diễn xuất của cô. Chính vì vậy cô có thể thu phóng diễn xuất một cách bình thường tự nhiên, khiến cô mỗi lần đều có thể thu hoạch vô số fan hâm mộ, những fan này là bị diễn xuất của cô cảm nhiễm, phân không rõ hiện thực cùng hư huyễn, cho dù là ở trong hiện thực, rất nhiều người vẫn quen dùng tên nhân vật mình thích đến xưng hô cô, mọi người đem những mặt tốt của nhân vật gắn lên người Hề Mặc, càng làm cho loại cuồng nhiệt yêu thích tăng lên, yêu cô yêu đến điên cuồng.
Nhưng mà Hề Mặc biết, diễn chính là diễn, cho dù cô diễn chân thật hơn nữa thì cũng chỉ là diễn. Không ít diễn viên bởi vì diễn vô cùng nhập tâm dùng tình cảm đặt vào nhân vật mà rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với bạn diễn, cô ở phương diện này lại phân biệt quá mức rõ ràng.
Cô tàn nhẫn đem diễn xuất cùng cảm thụ chân chính của nội tâm cốt nhục chia cắt, vì diễn xuất, cô có thể tùy thời tùy chỗ tinh thần phân liệt, nhưng cô biết, đó cũng không phải là cô.
Mà hiện tại ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, bất quá chỉ là một cảnh đơn giản, còn là loại chi tiết nhỏ chỉ như da lông, nhưng cô dĩ nhiên sẽ cảm thấy ở sâu trong nội tâm chân chính câu nệ – cũng không phải do cô diễn xuất, có lẽ là lần đầu tiên mếm trải, vì vậy loại cảm thụ xa lạ này thậm chí khiến cô có chút thất thố.
Cũng may năng lực điều chỉnh của Hề Mặc rất mạnh, chỉ chốc lát đã bình ổn lại, đem loại cảm giác khó chịu này đè nén xuống, cô một lần nữa trở lại trạng thái của Định Ách, cũng bình tĩnh đem Định Ách cùng bản ngã của mình phân tách, tiếp tục đóng phim.
Vài máy quay điều chỉnh góc máy, trong đó có một máy chủ yếu đặc tả hai người, Hề Mặc cẩn thận đem Nguyễn Dạ Sênh đỡ lên thu thiên.
Đặng Tuy vẫn vô cùng ỷ lại Định Ách, Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи thu thiên, mỉm cười nhìn Hề Mặc: "Lần này đẩy chậm một chút, cũng không cần quá cao."
"Yên tâm, tiểu thư." Hề Mặc nói.
Hề Mặc sau lưng Nguyễn Dạ Sênh đẩy thu thiên, khí trời quá nóng, ngay cả ánh dương quang đều trở nên trong suốt, phát ra rất nhiều quang vựng, ánh sáng khiến người ta nhịn không được muốn híp mắt. Thu thiên lần nữa đu trở về, Hề Mặc bảo vệ thắt lưng của Nguyễn Dạ Sênh, để phòng Nguyễn Dạ Sênh không cẩn thận ngã xuống, cô cúi đầu, có thể thấy quang vựng rơi vào vật trang sức của Nguyễn Dạ Sênh, thiểm quang lóe lên.
Phùng Đường Đường ở bên ngoài nhìn thấy, trong lòng nói cảnh này nhìn thế nào lại lãng mạn như vậy, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Nàng không phân biệt rõ thật giả nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy kϊƈɦ động, máu cả người đều sôi sục. Sau đó nàng quay đầu lại nhìn một chút, thấy vệ sĩ Cố Tê Tùng đang đứng thẳng tắp cách đó không xa, giống như tạo trấn hộ pháp, liền lập tức hướng Cố Tê Tùng vẫy tay, khiến hắn đến dưới tán ô nghỉ mát.
Cố Tê Tùng đi đến, Phùng Đường Đường đưa túi khoai tây đã mở ra cho hắn: "Cố ca, ăn một chút không?"
"Cảm ơn." Cố Tê Tùng treo lên khuôn mặt đáy nồi gật đầu nói cảm ơn, nhưng lại không ăn, đôi mắt lần thứ hai nhìn về phía bên kia. Trải qua chuyện con gà trước đó, hắn thoạt nhìn cả người buộc chặt, chốc lát cũng không dám thả lỏng.
Phùng Đường Đường biết hắn làm việc chuyên nghiệp, cũng không quấy rầy hắn nữa, vì vậy đem túi khoai tây chiên cầm lại trêи tay, tiếp tục hăng hái bừng bừng mà quan sát, tay lại tùy ý giơ lên, như vậy Cố Tê Tùng muốn ăn cũng có thể đưa tay đến lấy.
Bên kia Nguyễn Dạ Sênh đưa lưng về phía Hề Mặc, còn đang nhập vai, nói: "Chuyện ta vào cùng, Định Ách ngươi nghĩ thế nào?"
Hề Mặc nhẹ nhàng chậm chạp đẩy thu thiên, nói: "Ta không có suy nghĩ gì. Cách nghĩ của tiểu thư chính là cách nghĩ của ta, cho nên tiểu thư ngươi hiện nay cảm nhận thế nào, có thể nói cùng ta. Ta sẽ luôn lắng nghe."
Cô đã thoát khỏi cảm giác không cẩn thận chân chính nhập vai trước đó, có thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đối diễn cung Nguyễn Dạ Sênh. Diễn xuất của cô mây trôi nước chảy, hơn nữa ở sâu trong lòng bình lặng này cô cảm nhận được một ít tự tại quen thuộc trước đây, loại cảm thụ nội tâm bị xâm lấn rốt cuộc bị cô hoàn toàn bỏ xuống.
Tốt, cô vẫn là cô của trước kia.
Không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà phát sinh thay đổi.
…… Lại càng không bởi vì nữ nhân trước mắt mà phát sinh thay đổi.
Khóe miệng Nguyễn Dạ Sênh vẫn như cũ lộ ra tiếu ý, nhưng lại cúi đầu, tựa hồ mang theo nhợt nhạt sầu lo: "Ta nguyện ý vào cung. Ta hiểu ý tứ của phụ thân, tổ phụ quy tiên đã lâu, Đặng gia vẫn yên ấm, thậm chí vẫn còn vinh hiển, nhưng chỉ sợ sau này ơn trạch ngày một ít, thánh sủng mất dần, hắn khiến ta tiến cung, cũng là vì suy nghĩ cho cơ nghiệp sau này của Đặng gia. Hôm nay triều đình sóng ngầm không dứt, bệ hạ cùng Đậu thái hậu âm thầm tranh đối, phụ thân hôm nay cũng không biết đứng về bên nào, chỉ sợ một ngày chọc giận Đậu thái hậu mà nhận lấy mầm họa, nhưng cũng sợ bệ hạ bất mãn, bị kẹp ở giữa, kinh hồn táng đảm. Phụ thân nói qua triều đình sớm muộn gì cũng sinh biến, chỉ là không biết biến cố rốt cuộc khi nào sẽ đến, nếu ta vào cung, cũng có thể một mặt phụng dưỡng bệ hạ, một mặt phụng dưỡng Đậu thái hậu, thay phụ thân quan sát tình hình, nếu một khi ngày đó đến, cũng không đến mức chân tay luống cuống, mặc cho người xâm lược."
Nguyễn Dạ Sênh đem một chuỗi lời thoại dài nói xong, không nửa điểm trúc trắc, phối hợp biểu tình cùng động tác tự nhiên, Phùng Đường Đường nhìn đến quên ăn, trong lòng nói lúc Hề tỷ không nổi tính khí, không nghiêm túc, quả thực chính là nữ thần. Mắt nhìn qua một lần sẽ biến thành fan não tàn, còn là loại có hội chứng rối loạn thần kinh, bên cạnh không biết lúc nào có thêm một người, thì ra là chuyên viên hóa trang, chuyên viên hóa trang nhìn chuyên chú, còn cầm đồ ăn vặt của Phùng Đường Đường mà ăn, hai fan não tàn cùng ngồi ăn như hai con sóc, thỉnh thoảng trao đổi cảm tưởng, tán thán một chút về diễn xuất của hai người bên kia, bên cạnh vẫn cắm một cọc gỗ là Cố Tê Tùng.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh dứt lời, lại khúc khích nở nụ cười: "Định Ách, ta một mặt nói sau khi tiến cung sẽ thế này thế kia, lại không nghĩ hiện tại ngay cả bát tự cũng chưa xem, là ta nói còn quá sớm."
Hề Mặc nhàn nhạt nói: "Với dung mạo và khí chất của tiểu thư, học rộng hiểu nhiều, chỉ cần tiểu thư muốn, vào cung là việc tất nhiên, Chỉ là tiểu thư mặc dù nguyện ý, nhưng là không vui."
Hai người đối thoại một hồi, đều có thể phối hợp tốt với đối phương.
Nguyễn Dạ Sênh ý bảo Hề Mặc đẩy cao một chút, nàng dịu dàng ngồi trêи thu thiên, giống như một con phi điểu tự do: "Ta vào cung là vì Đặng gia, mà ta cùng với bệ hạ chưa từng gặp mặt, lại phải hầu hạ bên cạnh, làm sao có thể hài lòng. Bất quá ta nghĩ ngày sau gặp bệ hạ, có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, nếu ta có thể thật sự yêu hắn, dĩ nhiên sẽ càng hài lòng. Tam ca không muốn ta vào cung, vô cùng bất mãn, nói ta lần này suy nghĩ quá ngây thơ, phụ thân biết được gọi tam ca đến giáo huấn, cũng không biết tam ca hiện nay chạy đi nơi nào rồi."
Thu thiên ổn định trêи tay Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh trong chắp mắt dừng lại ngẩng đầu lên: "Định Ách, ngươi cảm thấy ta ngây thơ sao?"
Hề Mặc nhìn vào đôi mắt của nàng, thấy bên trong lóng lánh lân quang, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Không biết vì sao, cô nhìn như thấy xanh miết tinh thuần nhưng kì thực mê ly ngơ ngẩn của trước kia trong ánh mắt ấy.
Thời đại học, cô từng nói Nguyễn Dạ Sênh ngây thơ, còn là dùng loại ngữ khí đau đầu khó chịu mà nói.
Khi đó khí tràng quanh người cô đủ để cho mọi người bên cạnh nhượng bộ lui binh, mà Nguyễn Dạ Sênh luôn có thể không coi ai ra gì tiến đến gần cô, cô tự nhận không quen thân với Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh tựa hồ lại luôn nhận thức không rõ, có lẽ là trùng hợp, có hai lần Nguyễn Dạ Sênh gặp cô trêи cùng một con đường, sau đó Nguyễn Dạ Sênh thường xuyên dậy sớm ở con đường đó chờ cô đi ngang qua.
Nhưng mà cô khi đó cũng không cảm kϊƈɦ, bởi vì có chút nguyên nhân nên đã thay đổi đường khác để đến phòng học, chỉ là có một lần cô lần nữa đi ngang qua con đường đó, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn chờ ở chỗ kia.
Khi đó Nguyễn Dạ Sênh vẫn là dáng vẻ ngây ngô như vậy, mặc váy trắng, đứng dưới mưa phùn, nàng còn có thể cầm ô xoay mấy vòng dưới mưa, cười khanh khách đưa tay hứng những giọt mưa rơi.
"Ngây thơ, ấu trĩ." Đây là Hề Mặc lúc đó đi ngang qua đã nói với nàng.
Trong trí nhớ, nàng xác thực đã từng ngây thơ.
Nhưng sau đó nàng đã thay đổi, sau một kỳ nghỉ dài, nàng lần nữa trở lại, Hề Mặc thiếu chút nữa đã không nhận ra nàng.
Nguyễn Dạ Sênh lột xác quá nhanh, nhanh đến giống như nắn lại cốt cách của nàng, bất quá chỉ một đoạn thời gian không gặp, ngây ngô của nàng hoàn toàn rút đi, đối nhân xử thế thành thục hữu lễ, giảo hoạt khéo léo, khéo léo đến trở thành yêu tinh có tiếng trong trường. Nàng thông minh, quyến rũ, giống như mang lên một chiếc mặt nạ tươi cười, ai cũng nhìn không thấu nàng, ở giữa đám người, thủ đoạn điêu luyện.
Máy vẫn tiếp tục ghi hình, từ bắt đầu đến bây giờ Lâm Khải Đường chưa từng hô cắt, toàn thân sảng kɧօáϊ mà viết hai chữ thoả mãn. Hắn cũng không biết cảm thụ của Hề Mặc lúc này, dù sao tất cả biểu hiện trong ống kính đều có thể nói là hoàn mỹ, không nghĩ tới hai người không hề có tiếp xúc nhưng lần đầu tiên hợp tác lại có thể ăn ý như vậy, Lâm Khải Đường vui vẻ, những nhân viên khác càng cao hứng, quá trình quay phim càng thuận lợi bọn họ lại càng dễ dàng, không cần bị dằn vặt quay lại nhiều lần.
Lòng bàn tay Hề Mặc lại giống như trước đó, ra một tầng mồ hôi.
Cũng may lúc này trong kịch bản không cần Định Ách lên tiếng, lúc này vẫn là lời thoại của Đặng Tuy, Nguyễn Dạ Sênh tự giễu mỉm cười: "Cũng phải, dù sao thì vào cung rồi sẽ hoàn toàn bất đồng. Tam ca lo lắng ta quá ngây thơ, nhưng quả thật là không cần."
Ánh mắt Hề Mặc phiêu hốt, cô nhớ đến Nguyễn Dạ Sênh trước kia, thiếu chút nữa đã phân không rõ hồi ức cùng hiện thực, loại cảm thụ thẩm thấu đến nội tâm lại một lần nữa khiến cô trở nên vô thố.
Lâm Khải Đường không rõ nội tình nhìn đặc tả biểu cảm của Hề Mặc trêи màn ảnh, nhìn cô chuẩn xác thể hiện biểu cảm, kϊƈɦ động đến thần kinh yêu thích giật mạnh. Bất quá hắn thân làm đạo diễn cũng không tiện biểu hiện ra bản thân kϊƈɦ động , vì vậy cứ phải nghẹn lấy, đến mức lông mi cũng run lên.
Hề Mặc tay vịn thắt lưng Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng đẩy thu thiên.
Cô hoãn giọng nói: "Ta sẽ ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư ở trong cung, ta cũng sẽ ở trong cung. Mặc dù sau này mọi việc không lường được, tiểu thư ngươi cũng có thể tiếp tục ngây thơ ở trước mặt ta."
Giọng nói rất nhẹ rồi lại nhu hòa, tan trong ánh nắng mùa hạ.
— Mẹ của ta ơi!
Phùng Đường Đường nghe thế, thiếu chút nữa ôm chuyên viên hóa trang từ trêи ghế nhảy dựng lên, rung cờ thét chói tai. Nhưng mà nàng đâu có cây cờ nào, trong tay chỉ có một túi khoai tây chiên, muốn phe phẩy khoai tây chiên thao thế, nhưng chỉ thấy túi khoai đã sắp trống rỗng, Cố Tê Tùng vẻ mặt hũ nút ở bên cạnh ăn khoai tây chiến trong túi khoai tây của nàng, răng rắc răng rắc, vừa ăn vừa xem Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đỗi diễn ở bên kia, tuy rằng vẫn là khuôn mặt người chết, thoạt nhìn lại thấy lóe lên chút hứng thú.
Phùng Đường Đường biết có thể Cố ca cả nàng cũng muốn gia nhập đội ngũ fan não tàn rồi.
Hề Mặc nói xong câu này,đúng lúc thu thiên mang theo Nguyễn Dạ Sênh đánh trở về, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh bang bang thẳng nhảy, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn Hề Mặc, bên tai đỏ bừng.
Hề Mặc cũng cúi đầu thấy bên tai Nguyễn Dạ Sênh đỏ ửng, hai người đối diện, cô đột nhiên cũng có chút luống cuống tay chân, lần này hai người chưa từng cân nhắc phối hợp tiết tấu của thu thiên, dây thu thiên rung lắc một cái, Nguyễn Dạ Sênh ngồi không vững, thân thể nghiêng về phía trước sắp sửa ngã xuống.
Lâm Khải Đường vốn tưởng rằng cảnh này quay rất thuận lợi, hắn cũng sắp quên chứ cắt đọc thế nào, Nguyễn Dạ Sênh vừa nghiêng về phía trước hắn sợ đến thiếu chút nữa bật dậy từ trêи ghế, đồng thời hô to một tiếng: "Cắt!"
Cùng lúc đó, trường quay từ bầu không khí ngưng đọng trước đó chuyển sang sôi trào, fan não tàn Phùng Đường Đường lo lắng đến bật dậy, lúc này fan não tàn Cố Tê Tùng giận tái mặt, thiếu chút nữa thì chạy đến.
May mà Hề Mặc từ lâu đã đưa tay giữ lại, mắt thấy giữ không được, cô vô thức sải bước về phía trước, từ phía sau vững vàng ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи thu thiên, hai tay Hề Mặc từ phía sau gắt gao ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh, lúc này tốt xấu gì cũng xem như ổn định được thu thiên.
Nguyễn Dạ Sênh: "…."
Hề Mặc cảm giác được Nguyễn Dạ Sênh trong lòng cô lặng yên không một tiếng động, lại thấy lỗ tai Nguyễn Dạ Sênh gần như sắp xuất huyết, nhất thời cũng ngây người.
Sau đó mới cảm giác được trong tay cô đang nắm hai khối rất tròn mềm mại, trêи mặt lúc trắng lúc đỏ, cuống quít rụt tay từ trước ngực Nguyễn Dạ Sênh trở về.
Nguyễn Dạ Sênh vội vã nhảy xuống khỏi thu thiên, xoay người, đứng đến thẳng tắp, giống như một hoàng hoa khuê nữ bị khinh bạc, nàng mím môi, nhưng vẻ mặt rồi lại giống như ngậm xuân, không nói lời nào.
Hề Mặc: "…."
….. Ta không phi lễ ngươi!
……Đó vốn dĩ chính là ngực của ta!
Danh sách chương