Trong phòng vô cùng mờ mịt, tấm màn được kéo lại kín mít, cơ hồ chắc chỉ có được vài tia sáng lọt qua.

Khách sạn mà đoàn phim chọn vừa mở ra không lâu, cách bố trí của khách sạn cũng mang một chút phong cách riêng, cửa phòng vừa mở ra chỉ có thể nhìn thấy được một góc nhỏ của căn phòng, còn lại đều bị khuất. Nguyễn Dạ Sênh tiến lên phía trước vài bước, lúc này mới nhìn thấy khu vực của chiếc giường, cô xem xét một lúc, lập tức đứng lại.

Trêи giường không có người, cái chăn đang trong trạng thái bị xốc lên.

Thẻ phòng lúc nãy đã bị Nhan Thính Hoan lấy đi, cơ bản Hề Mặc sẽ không có thẻ phòng, chắc chắn không thể đi ra ngoài, hơn nữa theo lời nói của Nhan Thính Hoan, Hề Mặc đang bị cảm khá nặng, luôn nằm ngủ trêи giường, càng chắc chắn không có khả năng đi ra ngoài mới đúng. Cánh cửa nhà vệ sinh là dùng loại kính mờ để thiết kế, hiện tại cửa đang đóng chặt, nhưng có thể nhìn thấy đèn phía bên trong đang tắt, thoạt nhìn qua không giống có người đang ở đó.

Vậy Hề Mặc đang ở đâu? Nguyễn Dạ Sênh cân nhắc một hồi, trong tiềm thức đã cảm thấy có gì đó không phù hợp, bắt đầu thăm dò, thấp giọng gọi: "Hề Mặc, cô ở đâu?"

"… Tôi đây."

Nguyễn Dạ Sênh vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên tiếng đáp lại.

Nguyễn Dạ Sênh dựa theo tiếng trả lời nhìn đến, liền thấy Hề Mặc chậm rãi từ gầm giường chui ra. Xem ra lúc nãy là nàng nằm ở phía dưới chiếc giường, cho nên từ vị trí đứng của Nguyễn Dạ Sênh nhìn đến, tầm nhìn bị hạn chế, thân ảnh Hề Mặc bị chiếc giường che khuất nên nhìn qua chắc chắn sẽ không thấy.

"Cô đang tìm cái gì ở đó?" Nguyễn Dạ Sênh không biết tại sao nàng lại chui xuống dưới đó, một người bình thường nếu có đánh rơi một món đồ nhỏ ở dưới đất sẽ sử dụng loại nửa quỳ nửa bò này để tìm một cách cẩn thận, cho nên lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới hỏi như vậy.

Nhưng vấn đề này vừa hỏi ra khỏi miệng, Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn Hề Mặc, cảm thấy hình như không đúng.

Sắc mặt hiện tại của Hề Mặc trắng bệch, một thân mồ hôi lạnh ướt đẫm, trêи tay vẫn đang cầm chiếc đèn giường, kϊƈɦ cỡ của chiếc đèn này của khách sạn là tương đối nhỏ, có thể dễ dàng tháo lắp. Mà bộ dáng nàng cầm chiếc đèn rất giống một loại tự vệ, có thể vừa rồi nàng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, cho đến khi nghe được giọng của Nguyễn Dạ Sênh, nàng mới bình tĩnh lại, lộ diện đi ra.

Nguyễn Dạ Sênh tâm tư kẽ động, trong một thoáng đã hiểu rõ toàn bộ. Vừa rồi Hề Mặc ở dưới đó, vốn không phải là tìm đồ bị rơi mất mà nàng đang trốn đi để tránh không cho người tiến vào nhìn thấy mình, mà cái đèn kia bị tháo ra được nàng xem là vũ khí tự vệ tạm thời.

Hề Mặc thấy ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh rơi vào chiếc đèn trêи tay mình không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng không nói gì, chỉ bước đi vài bước nhẹ nhàng, đem chiếc đèn trả lại chỗ cũ, rồi bật đèn trong căn phòng lên.

Thân thể nàng lảo đảo, nhìn về phía trước, ngay cả bước đi đều hiện rõ mười phần mệt mỏi, Nguyễn Dạ Sênh lo lắng, vốn muốn hỏi nàng vài câu, nhưng nhìn đến bộ dạng lúc này của nàng, không đành lòng hỏi tới hỏi lui, nhanh chóng tiến đến đỡ lấy nàng, muốn để cho nàng ngồi trêи giường nghỉ ngơi một chút.

Tại thời điểm Nguyễn Dạ Sênh vừa chạm đến cánh tay để đỡ lấy Hề Mặc, cảm giác như da thịt Hề Mặc nóng đến muốn làm bỏng tay cô, mồ hôi thấm ướt cả quần áo nàng đang mặc, cô vội quát lên: "Làm sao mà để nóng như vậy? Nhanh, nhanh nằm xuống."

Hề Mặc nửa ngồi nửa nằm, dựa đầu trêи giường, Nguyễn Dạ Sênh đến dùng nước nòng làm ướt khăn lau mặt, vắt khô rồi quay lại thay Hề Mặt lau mặt và cổ đang đổ đầy mồ hôi.

Động tác của nàng rất cẩn thận và đặc biệt nhu hòa, Hề Mặc nhìn thấy khuôn mặt cô gần sát, thấp giọng nói: "Vừa rồi chắc là hù dọa đến cô rồi?"

Nguyễn Dạ Sênh vừa lau vừa nói: "Cũng không có hù dọa đến tôi, chỉ là có chút lo lắng. Cô vừa rồi làm sao vậy, tại sao phải ở dưới đó, còn cầm đèn giường?"

Tuy trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần, nhưng vì muốn hiểu cho cảm giác của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh không trực tiếp hỏi nàng có phải là đang trốn tránh cái gì không, cũng không hỏi nàng đang che giấu điều gì. Dù sao thì loại hành động như thế đương nhiên là có chút cổ quái, vừa rồi cô cũng đã nhận ra Hề Mặc thấy xấu hổ, nếu như trực tiếp hỏi thẳng chỉ sợ là không thỏa đáng.

Hề Mặc bắt đầu trầm mặc.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Nếu hiện tại cô không muốn trả lời lời thì…cũng có thể không cần trả lời, dù gì chuyện quan trọng bây giờ là cô phải nghỉ ngơi thật tốt. Khi nào cô muốn nói ra, có thể mọi lúc tìm đến tôi, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện này."

"Tôi muốn."

Nguyễn Dạ Sênh nghe được hai chữ này, lập tức dừng động tác lại, nhìn xem Hề Mặc.

Mặc dù giọng nói của Hề Mặc là hữu khí vô lực, nhưng khi nhìn đến ánh mắt thì rất chuyên chú, nói: "Tôi muốn trả lời cô, bây giờ tôi phải trả lời. Nếu như tôi không trả lời cô rõ ràng thì… chắc chắn cô sẽ không hỏi lại, mà như vậy cô sẽ càng thêm lo lắng."

Khăn mặt trong tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh ôn nhu nói: "Được, cô nói, tôi nghe."

"Khi nãy tôi nằm thấy ác mộng." Thần sắc trong mắt Hề Mặc bắt đầu ảm đạm đi như bị đêm tối bao phủ lấy, nàng nói: "Thời điểm giật mình tỉnh giấc, trong đầu tôi trở nên hỗn loạn, sau đó tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng từ bên ngoài. Nói thật, lúc đấy tôi cảm thấy vô cùng khẩn trương, thẻ phòng chỉ tôi mới có, tuy nhiên nhân viên khách sạn cũng có thẻ dự phòng, nhưng nếu là nhân viên phục vụ phòng thì

đối phương hẳn là phải gõ cửa mới đúng, cho nên tôi nghĩ rằng có người dụng tâm muốn vào phòng tôi, lúc đó tôi chỉ muốn trốn đi, thuận tay cầm thêm đền giường để tự vệ."

"Tôi xin lỗi." Nguyễn Dạ Sênh chỉ cảm thấy áy náy trong một thoáng đã xông thẳng lên đầu: "Tôi sợ là cô đang ngủ, sợ quấy rầy đến cô nghỉ ngơi, nên không gõ cửa mà đi vào. Còn nữa, lúc kia không phải Thính Hoan đã đến phòng cô một lần sao, cô ấy đi mua thuốc cho cô, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ, lại sợ lát sau cô không ra mở cửa nên đành phải cầm lấy thẻ phòng của cô, tôi nghĩ cô cũng biết chuyện này."

"Cô không cần phải nói xin lỗi." Hề Mặc hiểu được, nhẹ gật đầu: "Tôi có nhớ là buổi sáng Nhan Thính Hoan có đến một lần, lúc ấy trạng thái tinh thần của tôi không được tốt lắm nên không có chú ý đến cô ấy nói gì, thì ra là lúc cô ấy lấy thẻ phòng đi có nói với tôi, chỉ tại tôi muốn ngủ nên không nghe rõ, còn cho rằng thẻ phòng vẫn còn ở trong phòng, thì ra là vấn đề của tôi."

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Đều là hiểu lầm, bây giờ thì không có việc gì rồi."

Sắc mặt Hề Mặc lại có chút ngưng trọng nhìn sang: "Cô không thấy kỳ quái sao?"

Đại khái là Nguyễn Dạ Sênh biết rõ ý tứ nàng hỏi là gì, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "… Chuyện gì?"

"Kỳ thật chuyện này chỉ là một chuyện rất nhỏ, một người bình thường cho dù cho biết rõ bên ngoài có người cố ý thử mở cửa phòng mình, cứ cho là có nghi hoặc thì hẳn cũng không giống tôi lại trốn đi như vậy, còn cầm lấy đồ vật để tự vệ." Hề Mặc rõ ràng, rành mạch hỏi cô: "Cô không cảm thấy tôi rất kỳ quái sao?"

Dù cho Hề Mặc không nói, thật ra Nguyễn Dạ Sênh cũng sớm cũng cảm nhận được điểm này rồi.

Trong sinh hoạt, khi một người ở trong tình thế như vậy, chắc chắn sẽ không phản ứng khác thường như Hề Mặc, mà họ sẽ bình tĩnh hơn nhiều. Cô luôn biết rằng Hề Mặc rất cảnh giác, trong giới không biết có bao nhiêu người muốn đào tư liệu của Hề Mặc, nhưng đó là chuyện rất khó và cũng bởi vì Hề Mặc quá mức cẩn thận, trước kia cô ít nhiều đã nghe qua vài lời đồn thổi của một vài cẩu tử, bọn họ nói Hề Mặc là từ trong tiềm thức mà phát sinh ra ý thức phản trinh sát, nhưng lần đó cũng chỉ là suy đoán quỷ dị của đám cẩu tử kia, còn lần này, Nguyễn Dạ Sênh đã cảm nhận được phản ứng của Hề Mặc thật sự là vô cùng kịch liệt.

Khả năng cẩn trọng của cô ấy, so với những minh tinh khác, thật sự là không cùng đẳng cấp.

Hiện tại Hề Mặc đang bị cảm, cơ thể của mình đang ở trạng thái yếu ớt, mặc dù đang trong trạng thái như thế, nàng vẫn có thể nhạy cảm phát giác được có người đang cố ý mở cửa phòng. Tuy nhiên, theo cách bố trí khá phức tạp của căn phòng, trước hết chưa nói đến có người mở cửa, mà là thời gian vô cùng ngắn ngủi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng lại có thể gánh lấy cơ thể đang yếu ớt tháo ngay chiếc đèm giường, sau đó liền trốn ngay ở dưới gầm giường, tùy thời cơ hành động.

Loạt phản ứng này không chỉ có cẩn thận, mà còn mang lấy sự quyết đoán và dũng cảm, nếu thật là có người tiến và là một vị khách không mời mà đến, chỉ cần người nọ đi đến gần chiếc giường, trước hết, cái đầu người nọ nhất định sẽ bị Hề Mặc hung hăng cầm đèn giường mà nện xuống, tiếp theo, thừa dịp người nọ bị đập đến bướm bay quanh đầu, lập tức Hề Mặc có thể tông cửa xông ra, thoát thân khỏi căn phòng.

Theo tâm lý học, loại phản ứng như vậy không phải chỉ một lần là có thể trở thành bản năng, mà là cần phải trải qua rất đáng kể, tích lũy một thời gian dài. Nó giống như là một lại phản xạ tự nhiên, hoặc có thể nói nó giống với việc những cảnh sát trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặc, là quân nhân hay là bộ đội đặc chủng các loại, cũng có thể là thời gian mỗi ngày họ phải ở trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, hoặc luôn bị một thế lực to lớn nào đó đuổi giết, phải sống trong một thế giới đầy mưu toan, tính toán, và vì phải ứng phó với những thứ gạt người kia, đành phải tự lập ra ý chí kiên cường, không ngại nguy khó, không để cho bản thân và những người quan trọng bên cạnh phải chịu tổn thương.

Còn có một loại nữa, là loại mà họ đã phải gánh chịu một đả kϊƈɦ rất lớn. Đối với chuyện này, bình thường sẽ để lại trong lòng họ một bóng ma, đó là nỗi ám ảnh, làm cho cuộc sống sinh hoạt sau này của họ vô thức phải đảm bảo mười phần cảnh giác, nhưng đó cũng chỉ là tự bảo vệ lấy mình trong tiềm thức, không muốn bản thân lặp lại cơn ác mộng kia.

Hề Mặc nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh không nói gì, đang trong bộ dáng suy nghĩ đến xuất thần, đôi mắt không khỏi buông xuống, trầm thấp nói: "Có phải cô thấy tôi buồn cười đúng không?"

Nguyễn Dạ Sênh phục hồi tinh thần, lập tức nói: "Không có. Tôi không thấy cô kỳ quái, cũng không thấy cô buồn cười, không có."

Hề Mặc nghe vậy, thần sắc hòa hoãn đi rất nhiều.

Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn lau giúp nàng, hiện giờ cũng có thể cảm nhận được nàng đang trầm tĩnh lại, nói: "Trêи thế giới này, nhân sinh của mỗi người không ai giống ai, mỗi người sẽ có những cách khác nhau để ứng xử với cùng một sự việc. Sẽ có rất nhiều người cảm thấy phản ứng của người khác là kỳ quái, là buồn cười, nhưng đó là vì họ không biết rõ nguyên nhân."

"Cô nói cô không thấy kỳ quái, cũng không thấy buồn cười, vậy cô đã biết rõ nguyên nhân rồi sao?" Sắc mặt Hề Mặc vẫn là tái nhợt đấy, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút ý tứ ít trêu chọc.

"Tôi không biết nguyên nhân." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Nhưng đó là tôi hiểu cô, chắc chắn là cô có nguyên nhân nào đó của mình."

Hề Mặc yên lặng nhìn xem cô.

"Khăn mặt không còn ấm nữa, tôi đi thay một ít nước." Nguyễn Dạ Sênh đứng lên, định rời đi, đột nhiên cô quay đầu lại nói : "Tôi thấy cô đổ rất nhiều mồ hôi, hay là tôi giúp cô lau người một chút?"

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh chỉ sợ là nàng đổ nhiều mồ hôi sẽ thấy không thoải mái, là thật lòng muốn giúp nàng lau người, lúc hỏi đến, ánh mắt vô cùng trong sáng.

Hề Mặc đón tiếp ánh mắt của cô, sau nửa ngày mới nói: "… Có thể, cám ơn cô."

Nguyễn Dạ Sênh đi lấy một chậu nước ấm đem tới, đặt ở dưới sàn cạnh giường, Hề Mặc thấy cô loay hoay bận rộn, ở bên cạnh nghiêm chỉnh ngồi thẳng tấp, rồi nhìn cô một cái, bắt đầu cởi đồ ngủ ra.

Vừa cởi đồ vừa nói: "Tôi đang cởi quần áo, cô đừng quay lại."

Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh thoáng nhảy lên, khom người lại không cử động, càng không dám quay đầu lại.

Hề Mặc đã cởi hết xong xuôi, thấy cô vẫn giữ nguyên bộ dáng khom khom, một mực bất động, thấy cô vẫn kiên trì như vậy ở đó, trong lòng rất muốn cười ra nhưng trêи mặt lại kéo căng, nói: "Tôi vẫn chưa cởi xong, cần thêm một ít thời gian, cô đừng quay lại nhưng có thể đứng thẳng lên."

Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới đứng thẳng người, đứng đấy một mực đưa lưng về phía Hề Mặc, tóc dài đang che đi hai lỗ tai đang phơn phớt biến hồng ở phía trong.

Một lát sau, Hề Mặc kéo chăn lại, chăn phủ lên người nàng, nằm im ở trêи giường nói: "Được rồi, cô tới đây đi."

Nguyễn Dạ Sênh một lần nữa cầm lấy khăn mặt, vươn tay ra, đem chăn Hề Mặc vừa đắp lại xốc lên, chuẩn bị giúp nàng lau ở trêи lưng.

Hề Mặc cảm giác được động tác của Nguyễn Dạ Sênh rất thoái mái, cũng không cảm thấy có chỗ nào băn khoăn hay thẹn thùng. Hôm qua, khi ở trêи xe, toàn thân nàng toàn ướt đẫm, cũng là Nguyễn Dạ Sênh giúp nàng thay quần áo, biểu hiện của Nguyễn Dạ Sênh vô cùng tự nhiên. Nhưng vừa rồi, lúc nàng cởi quần áo để Nguyễn Dạ Sênh quay lưng đi, Nguyễn Dạ Sênh đứng ở đó, rõ ràng hai bên tai là đỏ lên trông thấy.

Hình như là có gì không đúng.

Nguyễn Dạ Sênh vô cùng chuyên tâm giúp lau giúp Hề Mặc, Hề Mặc cảm thấy trêи lưng rất ấm áp, có khi Nguyễn Dạ Sênh còn nhẹ nhàng mát xa cho nàng vài cái, bên cạnh vừa ấn vừa hỏi: "Thoải mái không?"

Hề Mặc không biết phải trả lời cô thế nào, đành phải hàm hàm hồ hồ lên tiếng.

Nhưng rất nhanh sau đó Nguyễn Dạ Sênh rất nhanh không hỏi nữa, cô đem chăn nhấc lên mở ra thêm một ít, nhìn đến trêи eo của Hề Mặc lưu lại từng vết từng vết bầm tím do dây an toàn để lại, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Tuy Hề Mặc đang nằm sấp không nhìn thấy mặt cô, nhưng cũng có thể biết là cô đang nhìn cái gì, lúc này cảm thấy thật có lỗi nói: "Chỉ là ngày hôm qua mang dây an toàn nhiều lần quá, cô yên tâm đi, thoa thuốc lên rồi sẽ không để lại dấu vết gì trêи người cô đâu. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không để cho cơ thể cô có thương tích gì."

Phía sau hồi lâu vẫn không lên tiếng, Nguyễn Dạ Sênh vẫn tiếp tục lau người nàng, động tác rõ ràng nhẹ thêm một chút, qua một hồi cô mới nói: "… có phải rất đau hay không?"

"Cũng may bây giờ không thấy đau nữa."

"Lát nữa tôi lau xong, sẽ giúp cô thoa thuốc lên." Nguyễn Dạ Sênh nói xong, đem khăn mặt nhúng vào nước một lần nữa, vừa vắt khăn vừa nói: "Cô đừng nằm sấp nữa, xoay người lại."

Hề Mặc nghiêng cơ thể nhìn xem cô, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đồng thời dùng chăn lại bọc cơ thể cực kỳ chặt chẽ, ôm lấy ngực nói: "Lau lưng là được rồi, ở chỗ khác tôi có thể tự lau."

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng cuộn mình thành một đoàn, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười: "Cô rúc lại làm gì? Đây là thân thể của tôi, có quan hệ gì, từ nhỏ đến lớn tôi đã tắm vô số lần, thân thể của tôi có cái gì, chẳng lẽ tôi không biết?"

Cô ngước mặt lên, biểu lộ vô cùng tự nhiên, cảm giác như thật là không thèm để ý: "Hôm qua ở trêи xe, cũng là tôi giúp cô thay quần áo, cái này cũng không có gì?"

Hề Mặc hiện ra ánh mắt đang đáng giá cô từ trêи xuống dưới một lượt, hỏi ngược lại: "Đã như vậy, vậy vừa rồi khi tôi rồi cởi quần áo, cô xấu hổ cái gì? Không phải cô đã sớm quen với cơ thể của mình rồi sao, như thế lại cảm thấy xấu hổ, bây giờ là cô đang ngụy biện cho bản thân hả?"

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

"… Tôi không có." Nguyễn Dạ Sênh đã không còn dám nhìn thẳng: "Tôi quay lưng lại, làm sao cô có thể nhìn thấy mặt của tôi?"

"Tai cô đỏ lên."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Hề Mặc nói: "Nói thật đi!"

Nguyễn Dạ Sênh cố gắng đánh trống lãng: "Nếu thật sự cô thấy bất tiện, vậy thì chỉ lau lưng thôi. Cô uống thuốc trước đã, uống thuốc xong rồi thì hảo hảo ngủ một giấc, tôi đi rót nước cho cô."

"Cô không nói, tôi không uống thuốc."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Nguyễn Dạ Sênh không còn cách chạy thoát, đành phải nói: "Đây không phải là ngụy biện. Thật là tôi đã quen với cơ thể của mình, ngày hôm qua, tôi giúp cô thay quần áo cũng được, mới vừa rồi giúp cô lau lưng cũng tốt, trong mắt tôi chỉ đó là cơ thể của mình, giống với tôi tự thay quần áo cho mình, lau lưng cho bản thân, tôi cảm thấy không có gì, cho nên cô cũng không cần cảm thấy ngại."

"Tôi không có thấy ngại." Ở trong chăn Hề Mặc buồn bực nói.

Nguyễn Dạ Sênh bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói tiếp: "Tóm lại tôi đã quen với cơ thể của mình, còn khi nãy cô nhìn thấy… thấy tôi…"

"Tai đỏ lên." Hề Mặc thấy nàng "thấy… thấy" cả buổi, cũng chưa nói ra, giúp cô tiếp lời.

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Nguyễn Dạ Sênh là sợ mình nếu như không nói đến, lát nữa Hề Mặc thật sự giận dỗi không muốn uống thuốc thì không biết phải làm sao, đành hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Vừa rồi cô nhìn thấy… tai tôi đỏ, là vì tôi không quen với… động tác cởi quần áo của cô."

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh hai bên tai lại đỏ bừng, nhưng vẫn giải thích tiếp: "Cô yên tâm, tôi căn bản không có nhìn cô, cô đã nói tôi không được nhìn, tôi chắc chắn sẽ không nhìn. Chỉ là nghe nghe thấy cô nói cô đang cởi quần áo, khó tránh khỏi việc nghĩ đến động tác cô đang cởi quần áo, tôi đương nhiên là không quen."

Hề Mặc đem chăn kéo lên, trùm phủ lên cả đầu.

Nguyễn Dạ Sênh không biết vì cái gì đột nhiên lại luống cuống tay chân, sốt ruột đi kéo chăn của nàng xuống, muốn cho làm cho nàng thông khí, bên cạnh vừa lay lay nành vừa nói: "Cô đừng trùm đầu như vậy, bị cảm rồi càng phải giữ cho không khí lưu thông."

Hề Mặc bị nàng xốc một góc chăn lên rồi, lộ mặt ra, nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn xem nàng, sau nửa ngày mới nói: "Tai cô đang đỏ lên."

"Trùm kín chăn lại đương nhiên sẽ đỏ lên." Hề Mặc nói: "Tai cô không phải cũng đỏ sao?."

Vì vậy, tai của hai người đồng thời đỏ bừng lên, im lặng không nói gì.

_____hết chương 51_____

Ed: má ơi tiểu đường rồi T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện