"Vậy lúc Đường Đường giúp cô ấy xin nghỉ phép là khi nào?"

Trong lòng Hề Mặc cảm thấy nghi hoặc nhưng trêи mặt lại không có biểu hiện gì, giống như chỉ tùy tiện hỏi thống trù mà thôi.

Thống trù trả lời: "Ước chừng là 20 phút trước a, khi nãy tôi ở chỗ của đạo diễn Lâm nên đúng lúc nghe thấy."

Đột nhiên Hề Mặc như nghĩ đến điều gì, bước nhanh đến ghế sô pha, cúi người lấy điện thoại từ trong túi xách. Những lúc nàng hóa trang, điện thoại thường để ở một bên, mà đối với phim cổ trang, việc hóa trang phải tinh tế nên rất phức tạp, đợi hoàn thành xong thì cũng đã tốn không ít thời gian.

Hề Mặc ấn mở điện thoại ra xem, nhìn thấy trêи màn hình hiện lên hai tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh.

Tin đầu tiên là: "Tôi tạm thời có một số việc cần giải quyết, hôm nay tôi không đến phim trường, Đường Đường sẽ đến xin phép nghỉ với đạo diễn Lâm giúp tôi."

Thời gian là 40' trước.

Một tin nhắn khác: "Cô đừng quá lo lắng cho tôi, không có chuyện gì cả, đợi tôi trở về sẽ nói với cô sau."

Tin này được gửi đến là nửa tiếng sau đó.

Do vừa rồi nàng vội hóa trang, cho nên không nhìn thấy điện thoại, bây giờ nhìn thấy thật ra Nguyễn Dạ Sênh đã sớm thông báo trước cho mình, không biết là có chuyện gì, nhưng cảm thấy có chút cảm giác được trấn an. Tuy ngoài mặt thì là yên tâm, nhưng thực chất nàng đang rất lo lắng, theo lý thì bình thường Nguyễn Dạ Sênh sẽ không xin nghỉ phép một cách đơn giản như vậy, mà gần đây lại không có thông cáo gì quan trọng, tương đối là an nhàn, lần này lại đột ngột xin nghỉ phép, có thể là đã chuyện quan trọng hơn cản trở cô.

Là chuyện gì? Rất phiền phức sao?

Nguyễn Dạ Sênh tựa hồ biết nàng sẽ nhớ đến cho nên sau khi nhắn tin thứ thất, qua 10' sau lại nhắn cho nàng thêm một tin, để nàng đừng lo lắng.

Cô thật sự rất hiểu nàng.

Hề Mặc trả lời tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh, nhắc nhở là mình đã biết, cất di động vào, nói với thống trù: "Cô ấy đã nói cho tôi chuyện xin nghỉ phép rồi, là do khi nãy tôi hơi bận, không kịp xem tin nhắn của cô ấy."

Thống trù híp mắt lại cười đến sáng lạn: "Tôi nói này, Nguyễn Nguyễn, chị và Hề tỷ thân nhau như vậy, làm sao Hề tỷ không nói cho chị biết được chứ."

Hề Mặc cũng cười cười. Đợi đến khi thống trù đi, nàng trở lại ngồi lên ghế sô pha, nhìn đến thức ăn mà nàng đặc biệt mua cho Nguyễn Dạ Sênh vẫn còn nằm trêи bàn, ngồi suy tư.

Bởi vì Nguyễn Dạ Sênh xin phép nghỉ, hai phân cảnh hôm nay của Định Ách và Đặng Tuy đành tạm thời dời về sau, thay bằng phân cảnh của Định Ách và nhận vật khác.

Khoảng mười giờ sáng, Trầm Khinh Biệt và Úc An đi vào phim trường. Trước đó đã sớm làm quen với mọi người, nên có mấy nhân viên đi đến ân cần tiếp đãi hai người, Trầm Khinh Biệt nho nhã lễ độ cười nói: "Mọi người cứ làm việc đi, không cần lo lắng, chúng tôi tự tiện tham quan là được rồi, lát nữa Nghiêm Mộ sẽ đến tìm chúng tôi."

Nhân viên vội nói: "Khanh Khanh tỷ, đừng nói vậy, khó có được một lần đến đây, đây là đều chúng tôi nên làm. Đạo diễn Lâm đã đặc biệt giao phó, để chúng tôi chiếu cố chị và An tỷ."

Trầm Khinh Biệt nghịch ngợm, trừng mắt nhìn: "Thay tôi nói cảm ơn tới đạo diễn Lâm. Chỉ là tôi thấy mọi người ai cũng bận rộn nhiều việc, nếu như làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim sẽ không hay cho lắm, nếu như vậy, thật sự lần sau tôi cũng không dám đến thăm đoàn nữa."

Nhân viên nghe thấy cô nói như vậy, phơi phới như xuân phong tháng ba, mọi người ai cũng nói Khanh Khanh tỷ rất ôn nhu lại còn nhã nhặn, lịch sự, hiền hòa chu đáo, một chút kiêu ngạo cũng không có, hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật sự là danh bất hư truyền.

Bọn họ nói thêm vài câu với Trầm Khinh Biệt, vui mừng rạo rực yên tâm đi làm việc.

Trầm Khinh Biệt di chuyển cái ghế, tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, nhìn xen Hề Mặc đang diễn cùng người khác.

Trêи mặt vô cùng hứng thú.

Quả thật từ sáng sớm Nguyễn Dạ Sênh đã rời khỏi Hoành Điếm, đi đến một thành phố khác.

Khi trời vừa mới tờ mờ sáng, cô nhận được tin nhắn của Nhan Thính Hoan, nhìn đến nội dung tin nhắn, tay không tự chủ mà run lên, điện thoại suýt nữa đã rơi xuống. Cô không chút do dự, thu xếp hành lý lập tức đi ra ngoài, để tài xế đến khách sạn đón cô.

Tài xế là người do Lộ Thanh Minh đặc biệt sắp xếp, đột nhiên rời khỏi Hoành Điếm, đương nhiên chuyện này không thể gạt được Lộ Thanh Minh, Nguyễn Dạ Sênh dứt khoát thông báo cho Lộ Thanh Minh là mình phải đi một chuyến, nhưng cô không nói rõ ràng nguyên nhân, chỉ đơn giản nói là có chuyện quan trọng.

Mỗi người đều có quyền riêng tư, đương nhiên Hề Mặc cũng không ngoại lệ. Trước kia, nếu có những chuyện Hề Mặc không muốn giải thích, Lộ Thanh Minh sẽ tôn trọng quyết định của nàng, huống hồ, anh ta tin tưởng Hề Mặc sẽ làm việc đúng mực, sẽ không gây ra rắc rối, Nguyễn Dạ Sênh cũng biết điều này, chỉ cần cô nói rõ ràng hành trình chuyến đi này, lại mang Cố Tê Tùng để đảm bảo an toàn, chắc chắn Lộ Thanh Minh sẽ không can thiệp vào sự việc lần này.

Tại tòa chung cư ở một thành phố nào đó, chiếc xe dừng lại.

Lái xe đường dàì như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, Nguyễn Dạ Sênh căn dặn tài xế sau khi đỗ xe xong thì đi đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi, đến khi nào quay trở về sẽ thông báo. Tài xế nhận lời, Nguyễn Dạ Sênh giao phó vài câu cho Cố Tê Tùng đang trêи xe, sau đó cô đeo khẩu trang bước xuống xe, đi vào tòa chung cư, nhấn thang máy lên lầu.

Khi Nguyễn Dạ Sênh đã lên lầu, tài xế lái xe đi, đỗ xe ở ven đường, lúc này Cố Tê Tùng y theo lời dặn ra khỏi xe, đến một quán bên cạnh tòa chung cư gọi một ly cà phê, từ cửa sổ nhìn qua, vừa uống vừa nhìn chăm chú cửa ra vào của tòa chung cư.

Tầng hai mươi sáu, Nguyễn Dạ Sênh bước ra khỏi thang máy, đi đến trước một căn hộ, gõ cửa.

Cửa mở, khe cửa không rộng không hẹp, lộ ra gương mặt của Nhan Thính Hoan. Trang dung lúc nào cũng tinh xảo của cô hôm nay lại toát ra vẻ mệt mỏi, mặc cho có trang điểm cũng không che giấu được.

Nguyễn Dạ Sênh đi vào, Nhan Thính Hoan ở phía sau đóng cửa lại.

"Uống chút gì không?" Nhan Thính Hoan hỏi cô.

"Nước là tốt rồi." Nguyễn Dạ Sênh cởi khẩu trang, ngồi xuống sô pha, trêи bàn vẫn còn thức ăn thừa của Nhan Thính Hoan, thêm vài lon bia rỗng, nhìn có chút hỗn loạn, cô đứng lên dọn dẹp lại, đem vỏ thức ăn và lon bia bỏ vào túi nhựa giao hàng, đi đến phòng bếp ném chúng vào thùng rác.

Nhan Thính Hoan vừa rót nước đi ra, nhìn thấy cười nói: "Được rồi được rồi, đừng dọn dẹp nữa, tôi chỉ ở vài ngày tôi."

Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày: "Ở vài ngày thì cũng phải sạch sẽ."

Nhan Thính Hoan chế giễu nói: "Nguyễn Nguyễn, cô định dùng thân phận của Hề Mặc ở đây dọn rác sao, tôi thấy không quen đâu, Hề Mặc người ta có gia thế gì, tay vàng tay ngọc của một đại tiểu thư mà cô lại dùng để dọn vệ sinh, cô không sợ sau này cô ấy biết sẽ tức giận hả?"

"Cô đừng đùa nữa." Trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh có chút ủ dột: "Tôi từ xa gấp gáp chạy đến đây, không phải để nghe mấy lời đùa giỡn này đâu."

Sắc mặt của Nhan Thính Hoan cũng bắt đầu chìm xuống, đem ly nước đưa cho cô "Tôi không phải là sợ cô lo lắng sao, chỉ là tạo một chút không khí thôi mà."

"… Tôi không lo lắng." Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, nhìn chất lỏng trong suốt bên trong ly nước nhưng lại uống không dô.

Nhan Thính Hoan ngồi xuống, nghiêm trọng nói: "Nguyễn Nguyễn, mặc cho kết quả lần này có chính xác hay không, cô không được phép khổ sở."

Nguyễn Dạ Sênh không lên tiếng.

Sau nửa ngày, cô mới nói: "Những lần trước đều không có kết quả, hiện giờ tôi cũng không trông đợi nhiều. Tôi không sao đâu."

Nhan Thính Hoan thở dài: "Thật ra lần này cô không cần đích thân đến đây, lát nữa người đến rồi, tôi sẽ thay cô tra hỏi, khi về Hoành Điếm tôi sẽ nói kỹ càng lại cho cô. Ở xa như vậy, rất mệt mỏi, đã xin nghỉ phép ở đoàn phim rồi sao? Cô bây giờ không giống như trước kia, bây giờ cô đang sinh hoạt dưới thân phận của Hề Mặc, sẽ có rất nhiều bất tiện, lúc đi còn phải đề phòng cẩu tử chụp hình, không cần tôi nhắc nhở có lẽ cô cũng phải biết rõ điều này."

Nguyễn Dạ Sênh ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút run rẩy: "Đã rất lâu rồi không có tin tức gì, khó có được một chút manh mối. Lúc này mặc kệ có kết quả gì hay không, tôi phải chính tai mình nghe thấy tất cả."

Nhan Thính Hoan đã quen với việc cô lúc nào cũng tươi cười, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng lại không thể nói ra một câu an ủi nào, chỉ biết vỗ vỗ vai cô.

Hai người ngồi trong nhà hồi lâu, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Nhan Thính Hoan nháy mắt với Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh ngầm hiểu, đứng lên, cô không quên mang theo ly nước của mình trêи bàn đi vào căn phòng bên trong.

Khép hờ cửa phòng, cô yên lặng chờ đợi ở sau cánh cửa, căn hộ diện tích không lớn, chỉ cách một cánh cửa như thế này, động tĩnh và tiếng nói ở bên ngoài đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.

Nhan Thính Hoan đi qua mở cửa, phía ngoài là hai gã đàn ông.

Một gã cao to vạm vỡ, thần sắt lạnh lùng, ăn mặc rất trang trọng, một gã khác có vẻ nhỏ tuổi hơn người còn lại, trêи đầu đội mũ lưỡi trai, ánh mắt khép lại đánh giá khắp nơi, giống như đang lo lắng một loài thú hoang nào đó trong rừng đang rình rậm mình.

"Vào đi." Nhan Thính Hoan nói.

Gã ăn mặc chính trang gật đầu, đưa tay kéo kéo quần áo của gã đội mũ lưỡi trai, dễ dàng kéo hắn đi vào.

Gã ăn mặc chính trang đi vào nhà sau rồi ngồi xuống, gã đội mũ lưỡi trai kia lại không dám ngồi, xoay người, cúi đầu co rúm đứng ở đằng kia, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về Nhan Thính Hoan.

Người đàn ông mặc chính trang nói: "Ngồi xuống."

Mũ lưỡi trai vẫn không dám ngồi.

Người đàn ông mặc chính trang liền liếc hắn một cái.

Không biết có phải mũ lưỡi trai đã từng bị hắn ta hù dọa hay không, ngay lập tức liền đặt ʍôиɠ ngồi xuống.

Nhan Thính Hoan đưa cho người đàn ông mặc chính trang một lon bia, nói: "Thôi Gia Thụ, cậu cũng đừng có dọa hắn ta nữa, trêи đường đi đừng nói là cậu đã làm cái gì hắn rồi đấy, nhìn xem bộ dạng hắn sợ hãi thành gì rồi."

Không đợi Thôi Gia Thụ trả lời, mũ lưỡi trai lập tức lắp bắp nói: "Thính Hoan tỷ, chị thật sự là có tuệ nhãn, Thôi ca, dọc đường anh ta đúng thật là…"

"Tôi hỏi cậu hả?" Nhan Thính Hoan vốn đang cười, sau đó trừng hắn: "Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi."

Mũ lưỡi trai lập tức chỉnh sửa lại tư thế ngồi một cách đoan chính.

Thôi Gia Thụ thoạt nhìn giống như không thích những kẻ nói lảm nhảm, uống một ngụm bia, nói với mũ lưỡi trai: "Cậu đem những chuyện đã nói với tôi, một lần nói rõ chi tiết, tỉ mỉ lại cho Thính Hoan nghe."

Nhan Thính Hoan cầm vài tấm hình lên nhìn, trong lòng chờ đợi, đặt chúng xuống bàn, yêu cầu mũ lưỡi trai nhìn xem.

Mũ lưỡi trai gom góp lại nhìn thật kỹ, Nhan Thính Hoan cười cười nói với hắn: "Được rồi, cậu nhìn kỹ những tấm hình này, có phải đúng là người trong ảnh này hay không? Nếu như nội dung lần này cậu nói với tôi, cho dù chỉ một chút không giống với khi Thôi Gia Thụ nghe được thì– "

Nhan Thính Hoan nói đến đây liền dừng lại, đưa tay chỉnh lại mũ lưỡi trai của hắn lại ngay ngắn, lúc này mới cười nói: "Cậu sẽ biết ngay kết quả của mình khi dám lừa dối tôi."

Mũ lưỡi trai cảm giác được khi cô thay mình chỉnh lại mũ lưỡi trai giống như đang muốn vặn đầu của mình xuống, miệng không ngừng đảm bảo: "Tôi thề! Lần này nói sẽ giống với khi nới cho Thôi ca nghe, tôi sẽ không nói dối, các người phải nghe thật cẩn thận đấy!"

Nhan Thính Hoan từ từ ngồi xuống: "Tôi đang cẩn thận nghe đây."

Mũ lưỡi trai nhìn đi nhìn lại tấm ảnh mấy lần, nói: "Bốn ngày trước, khi tôi đang đánh nhau một trận sinh tử ở Trường Sa, cầm cự thương tích, tôi đi đến bệnh viện để chữa trị, ngay sau đó, ở hành lang của bệnh viện tôi đã nhìn thấy người trong tấm ảnh này."

Ở trong phòng, Nguyễn Dạ Sênh vừa nghe thấy, hô hấp bỗng nhiên ngưng trệ, cô nhẹ nhàng lui lại một bước, tay chống lên tường, cả người bất giác run rẩy.

"Cậu chắn chắn chính là người trong ảnh này?" Nhan Thính Hoan trịnh trọng hỏi lại thêm lần nữa.

"Bởi vì tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt, không thấy được chính diện, đối phương đi rất nhanh, tôi không thể chắc chắn 100% là người trong tấm ảnh. Thật lâu trước đây, Thôi ca đã căn dặn tôi phải đặc biệt chú ý, tôi đã nhiều lần nhìn qua những tấm ảnh, đối với mặt và tướng mạo của người này tôi rất quen thuộc, lúc đấy, khi nhìn thấy một bên mặt kia, trong lòng tôi đã sinh nghi ngờ. Hơn nữa khi người đó xoay người, tôi còn nhìn thấy trêи tay người này rõ ràng có vết sẹo, mà đúng lúc trêи tay người ở trong tấm ảnh cũng có, cái này là quá rõ."

Nguyễn Dạ Sênh cắn cắn môi. Trong căn phòng thiếu sáng, loại im ắng như tờ này như chìm vào người cô, cùng cô hòa làm một thể.

"Còn một chuyện rất đặc biệt." Từ trong yết hầu của mũ lưỡi trai như chứa sự khẩn trương, giọng nói cũng thấp xuống rất nhiều, tựa như hắn đã chạm đến một bí mật không thể nói: "Bên cạnh còn có một người đi theo, hình như là trước đây tôi đã từng đề cập với các người, còn có một chuỗi kí tự dài gồm chữ và số gì gì đó, cái gì 5 ah 8 ah 3 ah gì đấy, phi phi phi, phức tạp quá, cụ thể tôi đã quên là gì rồi."

Hắn có chút ủ rũ: "Nói đi nói lại đều là do người này, hại tôi hôm nay phải xui xẻo như vậy, nhảy vào cái hố lửa, có muốn nhảy ra cũng không được."

Nhan Thính Hoan nhìn thoáng qua Thôi Gia Thụ, từ trong điện thoại đưa ra một chuỗi kí tự: XFH25081637.

Cô đem chuỗi dài này đọc qua một lần, mũ lưỡi trai ngơ ngơ ngáo ngáo nói: "Chắc là cái này, tôi vốn không nhớ rõ nó, dù sao nó là dãy kí tự ở trêи tay người đó, chắc các người cũng đã thấy qua."

Nhan Thính Hoan đưa chuỗi kí tự này qua cho Thôi Gia Thụ xem, Thôi Gia Thụ gật gật đầu.

Đạt được xác nhận chính xác từ Thôi Gia Thụ, Nhan Thính Hoan lẩm nhẫm đọc lại nó một lần nữa.

Nguyễn Dạ Sênh biết rõ Nhan Thính Hoan đang cố ý đọc cho cô nghe, sau khi nghe xong, so sánh lại hoàn toàn đúng, sắc mặt cô liền chìm xuống.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Nguyễn Dạ Sênh sáng lên, khi cô bước vào thì đã để ở chế độ yên lặng, cầm điện thoại trêи tay, thuận tiện mở ra xem.

Cô trốn ở phía sau cánh cửa, ấn mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn gửi đến là của Hề Mặc.

"Buổi sáng tôi đã quay xong, đang ăn trưa. Cô đã ăn rồi sao?"

Không biết thế nào, khi nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh bỗng nổi lên đau xót.

Không phải vì khổ sở, mà vì cô như đang nghẹn lại, trong cái căn phòng ngột ngạt, u tối hít thở không thông, thì đột nhiên lại nhận được một chút ôn hòa như thế này.

Cô hiểu Hề Mặc, biết rõ tính tình của Hề Mặc, bình thường sẽ không nhắn cho người khác những tin như thế này, có lẽ trước đây cảm thấy nó nhàm chán, nhỏ nhặt. Nhưng hôm nay, Hề Mặc lại chủ động hỏi cô những thứ nhỏ nhặt này.

Ăn rồi sao?

Có lẽ thật sự không phải muốn biết là mình đã ăn chưa?

Trong căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người khác sinh ra áp lực, Nguyễn Dạ Sênh trốn đằng sau cánh cửa, đang nghe lén những nội dung làm lòng người phải hỗn loạn, đột nhiên lại nhìn thấy cái tin nhắn như thế, nghĩ đến một địa phương đang ở rất xa kia, nơi có một người mãi mãi chiếm trọn trái tim mình, nhớ thương nàng, đột nhiên có một loại cảm xúc không thể nói thành lời.

"Vẫn chưa, đang định đi ăn." Nguyễn Dạ Sênh trả lời nàng.

Hết chương 71

Ed: Suy đoán nào, chuyện gì chuyện gì đây, hồi sau sẽ rõ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện