Ngay cả Nhan Thính Hoan cũng cảm thấy khó nhằn, tâm tình Nguyễn Dạ Sênh càng trở nên nặng nề hơn, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hối hận: "Xem ra quyết định quan sát phòng bên kia lần này, chúng ta đã bứt dây động rừng."
Cô cúi đầu: "Tôi đã đưa ra quyết định sai lầm."
Mặc dù Nguyễn Dạ Sênh không biết Hề Mặc rốt cuộc đã nhìn thấy gì từ mắt mèo, nhưng cô có thể khẳng định Hề Mặc đã vô cùng sợ hãi.
Cô nhận hoàn toàn lỗi lầm của buổi tối ngày hôm nay vào người mình vì đã để chuyện này xảy ra với Hề Mặc.
Nếu như tối nay cô không định theo dõi căn phòng bên cạnh thì Hề Mặc đã có thể nghỉ ngơi từ sớm, và có lẽ mọi chuyện xảy ra phía bên kia cũng sẽ chẳng liên quan gì đến Hề Mặc. Hề Mặc sẽ không phải chờ đợi cùng cô cho đến giờ này và càng không cần vì những động tĩnh của căn phòng kia mà đi đến mắt mèo kiểm tra tình hình bên ngoài.
"Nguyễn Nguyễn, cô không hề sai." Nhan Thính Hoan đưa khăn giấy được bao lại tới: "Theo dõi lần này vẫn thu được kết quả nhất định, ít nhất đối với một số chuyện chúng ta có thêm một ít hiểu biết, sau này khi ứng phó cũng sẽ có tâm lý tốt hơn, không để đối phương xoay chuyển một cách dễ dàng."
"Là thứ gì?" Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, cẩn thận mở ra.
"Tàn tro của nhang muỗi. Tôi đi qua bên kia lén lấy một ít đem về, nói không chừng trong đấy sẽ có chút manh mối."
Nguyễn Dạ Sênh vừa nghe, kinh ngạc nói: "Cái gì? Không phải cô nói chỉ đi ra ngoài xem xét tình huống thôi sao, tại sao lại còn đi vào phòng kia? Chẳng lẽ cô quên là camera của cảnh sát vẫn còn đó, cảnh sát chắc chắn vẫn còn cho người quán sát hình ảnh camera, cô đi vào đó không phải sẽ bị cảnh sát nhìn thấy sao?"
Nhan Thính Hoan nặng nề lắc đầu: "Không sao, camera bên kia đã bị bà ta phá hỏng, e là phía cảnh sát bên kia bây giờ đang rất hỗn loạn."
"Phá hỏng rồi sao?" Nguyễn Dạ Sêng từ đầu đến cuối luôn ở trong phòng Hề Mặc, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
"Đúng, tôi nhìn thấy chúng bị bà ta tiêu hủy ngay trước mặt cảnh sát, thậm chí bà ta còn nói tiếng chào buổi tối với cảnh sát." Nhan Thính Hoan nhớ lại diễn cản vừa rồi, nói: "Khi hai người nhận ra tôi không ổn, lúc đi qua đỡ tôi thì thật ra lúc đó tôi vẫn còn chút ý thức mơ hồ, tôi có thể mơ màng nhìn thấy bà ta phá hỏng camera nhưng mắt tôi không tài nào mở ra được, càng không thể nhúc nhích cơ thể."
Nguyễn Da Sênh liền thở phài nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không nên dính dáng tới cảnh sát, nếu không sẽ rất phiền phức."
"Biết mà, tôi có chừng mực."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn đống tàn tro, cũng không biết phải làm thế nào, cô đem nó trả lại cho Nhan Thính Hoan, nói: "Đối với cái này, cô thật không có chút manh mối nào sao?"
"Không biết, không nghe thấy gì cả." Nhan Thính Hoan đi đến chiếc ghế dựa, ngồi xuống: "Tôi giữ lại trước, sau này sẽ tiếp tục điều tra."
Nguyễn Dạ Sênh tâm sự nặng nề ngồi xuống: "Hiện giờ hình ảnh theo dõi bên kia không có, camera hành lang thì có nhiều góc chết, khu vực bên ngoài phòng Hề Mặc và phòng bên cạnh đều không quay được, muốn tìm được manh mối còn khó hơn lên trời. Lần trước có người đặt tờ giấy đe dọa ở trước cửa phòng, chắc cô còn nhớ, tra xét đã lâu đến giờ vẫn chưa thể biết được là do ai làm."
Cô càng nghĩ thì càng đau đầu, ủ rủ nói: "Sau sự kiện đe dọa lần đó, thật ra chúng tôi cũng biết camera an ninh ở đây rất tệ hại, nhưng nếu như ngang nhiên đi yêu cầu phía bên khách sạn trang bị thêm camera ở hành lang thì quá không thực tế, tôi và Hề Mặc đã nghĩ đến biện pháp tự trang bị camera mini ở phía ngoài cửa phòng, nếu không ai chú ý nói không chừng có thế nhìn thấy được gì đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đây là khách sạn, nếu tự lắp camera mini mà để nhân viên khách sạn phát hiện thì có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ, nhất là tôi lại thường hay đến phòng của Hề Mặc, bên cạnh tôi thường có nhiều phóng viên đi theo, nếu không may chuyện tự lắp camera mini này truyền đến phía phóng viên sẽ rất phiền phức, cho nên cứ do dự đến giờ vẫn chưa làm."
Bởi vì những hành vi vô sỉ và bất hợp pháp của một số thành phần xã hội mà hiện giờ mọi người đối với việc ở khách sạn lắp đạt camera mini rất căm ghét, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Nếu như loại camera này bị phát hiện, nhất là nơi tập hợp nhiều minh tinh như khách sạn của đoàn phim, chắc chắn chuyện này sẽ gây ra ồn ào không hề nhỏ.
Ở tầng lầu của Hề Mặc có vài tiểu minh tinh, mà với cái giới giải trí như sông sâu khó dò này, phần lớn mọi người đều rất nhạy cảm, nếu bị người khác phát hiện ra rồi hiểu lầm, cho rằng hai người ở sau lưng họ làm gì, vậy thì càng thảm hơn, hai người không dám mạo hiểm như thế.
"Chuyện này cũng hết cách." Nhan Thính Hoan biết Nguyễn Dạ Sênh khó xử, nói: "Ai bảo nghề nghiệp của hai người là diễn viên, nhất là Hề Mặc, quá nhiều ánh mắt tập trung vào cô ấy, ăn một bữa cơm thôi cũng có thể bị chụp lén, loại nghề nghiệp mà ngày ngày giờ giờ đều phải phơi bày trước công chúng, mà hiện giờ lại bị những chuyện này trộn lẫn vào nhau, thì hai người cũng chỉ biết bó tay bó chân mà thôi, mỗi bước đi đều phải cẩn thận."
Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày rơi vào im lắng.
Khi các minh tinh đã chọn con đường đối diện với ống kính máy quay và sự chú ý của đại chúng, lựa chọn một cuộc sống với những hào quang của ánh đèn thì đồng nghĩa, họ phải chấp nhận với những hàng chục hàng trăm ống kính máy quay khác từ xã hội ngoài kia, sẽ không còn cái gọi là sự riêng tư.
Thật đáng buồn và thật nực cười.
Một khi dấng thân vào đó sẽ không một ai thoát ra khỏi quy tắc ống kính này.
Trừ khi họ chấp nhận vứt bỏ hết thảy mọi vinh quang.
Tình nguyện quay về cuộc sống không tiếng tăm.
Nhan Thính Hoan thở dài, lại nhẹ giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, phải biết rằng lúc trước cô lựa chọn rời khỏi giới giải trí đang lúc bản thân rất nổi tiếng, qua nhiều năm yên ắng, truyền thông và đại chúng cuối cùng mới cách xa cô, khi đó cô mới thuận lợi để…"
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nhảy loạn, vội vàng đưa ngón trỏ dán lên môi, ra hiệu cho Nhan Thính Hoan không được nhắc đến chuyện này.
Hề Mặc vẫn còn trong phòng tắm, có thể sẽ nghe thấy.
Nhan Thính Hoan cũng kịp nhận ra mình lỡ lời, giơ tay im lặng tỏ ý xin lỗi với Nguyễn Dạ Sênh.
Trong lúc này, Hề Mặc tựa lưng vào cửa trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, im lặng.
Đúng là nàng đã nghe được.
Cho dù chỉ nghe được một nửa, nhưng với lối suy nghĩ chu toàn thì nàng đã ít nhiều đoán ra được tại sao Nguyễn Dạ Sênh trước kia lại rời giới giải trí.
Như suy đoán lúc trước của nàng, là Nguyễn Dạ Sênh tự nguyện từ bỏ.
Không có cái gì gọi là phong sát, cũng không ai bức cô.
Đây là do Nguyễn Dạ Sênh lựa chọn.
Cho dù Hề Mặc không biết lý do vì sao Nguyễn Dạ Sênh phải làm như vậy nhưng nàng biết, chắc chắn Nguyễn Dạ Sênh làm vậy là vì chuyện cực kỳ quan trọng, cho nên mới đưa ra quyết định như thế. Đối với sự nhiệt thành của Nguyễn Dạ Sênh với nghề diễn viên này, để phải lựa chọn như thế chắc chắn là vô cùng khó khăn và đau khổ, nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn làm, điều này đủ để chứng minh chuyện mà Nguyễn Dạ Sênh phải làm, có lẽ với cô nó còn quan trọng hơn cái nghề diễn viên.
Rốt cuộc thì Hề Mặc cũng đã ý thức được, bản thân đã phạm sai lầm.
Sau khi cả hai hoán đổi cơ thể cho nhau, nàng bởi vì không thể yên lòng với việc Nguyễn Dạ Sênh đang giữ lấy cơ thể của mình mà bắt buộc cô phải luôn nằm trong tầm quan sát của nàng, rồi làm cho cô ấy đồng ý để nàng lấy danh nghĩa Nguyễn Dạ Sênh đi đến chỗ của Lâm Khải Đường phỏng vấn, để hai người cùng nhập đoàn.
Mà khi quay Tuy Đình, hết một đợt rồi một đợt lăng xê cho phim, điều này cũng đã làm Nguyễn Dạ Sênh quay về với ánh mắt của đại chúng.
Truyền thông chú ý đến Nguyễn Dạ Sênh, fans cũng nhớ đến cô.
Nguyễn Dạ Sênh giành được rất nhiều sự quan tâm, có lẽ sau này, sự quan tâm từ phía ngoài sẽ không thể dừng lại.
Nhưng điều này, Nguyễn Dạ Sênh có thật sự muốn không? Chỉ vì sự không yên lòng của bản thân, bất tri bất giác Nguyễn Dạ Sênh lại bị nàng lần nữa kéo về giới giải trí.
Hề Mặc cảm thấy một sự hối hận mãnh liệt, một sự hối hận đang cuộn trào như sóng biển trong nàng, khiến nàng không cách nào yên ổn. Quả thật, khi nàng và Nguyễn Dạ Sênh hoán đổi cơ thế, bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng thật sự có quyền quyết định đối với cơ thể Nguyễn Dạ Sênh sao, thật sự có quyền quyết định để cô ấy gia nhập đoàn phim Tuy Đình này sao?
Rốt cuộc Nguyễn Dạ Sênh nghĩ gì, bản thân nàng có thật sự suy nghĩ tới chưa?
Vì sao từ trước đến nay, nàng chưa từng tự hỏi bản thân mình về những vấn đề này.
Lúc trước, nàng đối xử lãnh đạm xa cách với Nguyễn Dạ Sênh, đương nhiên sẽ không thể hiểu được cảm nhận của Nguyễn Dạ Sênh. Mà bây giờ, nàng sớm đã quen với sự tồn tại của Nguyễn Dạ Sênh bên cạnh nàng, có phải chính thói quen này đã làm cho nàng quên đi cảm nhận thật sự của Nguyễn Dạ Sênh?
Lần đầu tiên trong đời, Hề Mặc bởi vì ba chữ Nguyễn Dạ Sênh mà từ tận sau trong lòng chất chứa sự đau nhói khó có thể diễn tả.
Hề Mặc bụm mặt, lưng dọc theo cánh cửa từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm trêи mặt sàn, gần như là ngốc lăng ngồi đó nhìn sàn phòng tắm.
"Tớ xin lỗi… xin lỗi." Nàng lặng lẽ thì thào.
Cùng lúc đó, Thôi Gia Ngư còn đang bận rộn ở hành lang khách sang qua qua lại lại, nhân thủ không đủ, cô lại khẩn cấp điều đến một nhóm để trợ giúp.
Cảnh sát canh gác lối thang bộ nói không nhìn thấy Đinh Kỳ Hồng đi xuống, những lối ra khác nói rằng không thấy một bóng người, Thôi Gia Ngư vừa chạy đi vừa thông qua tại nghe trách cứ: "Trước đó có sắp xếp người vào ở phòng sát bên Đinh Kỳ Hồng mục đích đó là có thể trước tiên khống chế đường lui của Đinh Kỳ Hồng, bây giờ thì người đâu! Lúc tôi đi đến trước cửa phòng của Đinh Kỳ Hồng cửa đóng chặt, căn phòng bị theo dõi có động tĩnh lớn đến như vậy tại sao một chút phản ứng cũng không có để cho Đinh Kỳ Hồng trốn thoát, người phụ trách liên lạc của hắn rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy! Lẽ nào không ai báo cho hắn biết hay sao!"
"Xin lỗi sếp, khi Đinh Kỳ Hồng phá hỏng camera tôi đã nhanh chóng liên hệ người theo dõi bên đó, nhưng không có ai đáp lại." Một trong những cảnh sát ở đó nhanh chóng trả lời: "Tôi bây giờ nhanh chóng chạy đến phòng của hắn xem, có tình huống gì sẽ lập tức báo cáo."
Trước đây Thôi Gia Ngư cảm thấy tố chất tổ đội này của cô rất không tồi, vậy mà bây giờ lại bị tình huống của Đinh Kỳ Hồng làm cho tay chân luống cuống.
Đinh Kỳ Hồng này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Qua một lúc, vị cảnh sát vừa đi kiểm tra báo cáo lại: "Sếp, tôi đi vào phòng của người theo dõi Đinh Kỳ Hồng thì hắn vẫn còn ở trong đó thế nhưng đã ngất đi, không biết đã hôn mê từ lúc nào."
Thôi Gia Ngư nghiến răng nghiến lợi, một cảnh sát chuyên nghiệp được huấn luyện nghiêm ngặt cư nhiên lại có thể ngất đi trong phòng?
Nếu như do Đinh Kỳ Hồng ra tay, vậy thì rốt cuộc đã làm bằng cách nào.
Trước mắt, làm gì cũng không tìm thấy Đinh Kỳ Hồng ở bất kỳ lối ra nào, hành lang không thấy, thanh bộ cũng không, chẳng đã lẽ dùng cách gì trốn vào phòng?
Thôi Gia Ngư triệu tập nhân thủ, lấy lý do "Kiểm tra bất ngờ xem khách sạn có tuân theo quy định, chỉ cho phép người có chứng minh thư đăng ký phòng hay không." rồi bắt đầu đi kiểm tra từng phòng.
Thôi Gia Ngư không phải kẻ dễ bắt nạt, cũng không tiếc phải trả giá thời gian và tinh lực. Cô phân chia tổ sắp xếp người, mỗi tổ sẽ phụ trách một tầng, gặp phòng không có người thì để nhân viên khách sạn quẹt thẻ, trực tiếp vào trong kiểm tra.
Nếu như có người ở trong, thì mỗi phòng mỗi gõ cửa.
Toàn bộ khách trọ ở khách sạn đều bị đánh thức, tuy nhiên trước mặt là cảnh sát kiểm tra theo đúng luật thì cũng không còn cách nào, đành ngoan ngoãn đưa ra chứng minh thư. Cảnh sát dựa theo cớ đó cẩn thận kiểm tra, đi vào phòng, trong phòng có ai và đang làm gì, vừa nhìn đã biết ngay.
Trong đó có vài phòng phản ứng rất chậm chạp, mở cửa cũng ấp a ấp úng, tìm đủ mọi lý do không muốn cảnh sát đi vào kiểm tra, vừa điều tra thì phát hiện một phòng đang tổ chức đánh bạc và hai phòng đang quan hệ không đứng đắn.
Nhất là Liễu Vu Ti, chết sống không để cảnh sát đi vào, cảnh sát cho rằng Đinh Kỳ Hồng đang ở bên trong, kết quả vừa tràn vào thì nhìn thấy một người bọc chăn kín mít trêи giường, cảnh sát lập tức ra lệnh cho người kia lộ mặt.
Đối phương run cầm cập dở đầu ra, vừa thấy là y quan không chỉnh tề.
Người này cũng là một diễn viên trong đoàn phim, mặt đỏ bừng bừng nói: "Cái này…cái này đồng chí cảnh sát, chúng tôi tâm đầu ý hợp, không tính là phạm tội phải không?"
Liễu Vu Ti vừa xấu hổ vừa giận tím gan, thật là tự sát đi cho rồi.
Cô tự hỏi tại sao lại xui xẻo tới mức này, lần trước cô và một nam diễn viên vào khách sạn, kết quả bởi vì mặt trời công lý soi đường mà cảnh sát đi vào khách sạn kia tóm gọn được cả tổ chức tội phạm, cô bất hạnh liên lụy bị kiểm tra phòng.
Thế nhưng bây giờ đi tới Hoành Điếm, mặt trời công lý ở Bắc Kinh xa xôi kia, đã đi xa như vậy rồi, vẫn còn sáng chói đến như thế sao?
Liễu Vu Ti tự tin và háo hức ngóng trông mấy người khác trong tổ diễn viên bị kiểm phòng cũng bị bắt như thế này, vậy mới tính là công bằng.
Bên này Nguyễn Dạ Sênh đã sớm đoán được cảnh sát sẽ tiến hành kiểm tra phòng, nói chuyện với Nhan Thính Hoan một lát rồi thúc giục Nhan Thính Hoan trở về nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại ngày mai nói tiếp.
"Nguyễn Nguyễn, cô không đi à?" Nhan Thính Hoan đứng lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Một lát cảnh sát đến đây gõ cửa, vào kiểm tra rồi thấy cô và Hề Mặc vẫn ở cùng một phòng thế này, cô giải thích sao đây? Nói là bạn bè tốt nên ngủ chung?"
Hề Mặc trong phòng tắm nghe đến một chữ cũng không bỏ xót: "…"
"Thì chỉ cần nói phải đối kịch bản là được." Nguyễn Dạ Sênh xua xua tay: "Cái này quá đơn giản."
Thật ra cô biết hiện tại bản thân nên rời đi.
Nhưng trước đó Hề Mặc vừa bị kϊƈɦ thích, cô không muốn bỏ lại nàng.
Hết chương
Cô cúi đầu: "Tôi đã đưa ra quyết định sai lầm."
Mặc dù Nguyễn Dạ Sênh không biết Hề Mặc rốt cuộc đã nhìn thấy gì từ mắt mèo, nhưng cô có thể khẳng định Hề Mặc đã vô cùng sợ hãi.
Cô nhận hoàn toàn lỗi lầm của buổi tối ngày hôm nay vào người mình vì đã để chuyện này xảy ra với Hề Mặc.
Nếu như tối nay cô không định theo dõi căn phòng bên cạnh thì Hề Mặc đã có thể nghỉ ngơi từ sớm, và có lẽ mọi chuyện xảy ra phía bên kia cũng sẽ chẳng liên quan gì đến Hề Mặc. Hề Mặc sẽ không phải chờ đợi cùng cô cho đến giờ này và càng không cần vì những động tĩnh của căn phòng kia mà đi đến mắt mèo kiểm tra tình hình bên ngoài.
"Nguyễn Nguyễn, cô không hề sai." Nhan Thính Hoan đưa khăn giấy được bao lại tới: "Theo dõi lần này vẫn thu được kết quả nhất định, ít nhất đối với một số chuyện chúng ta có thêm một ít hiểu biết, sau này khi ứng phó cũng sẽ có tâm lý tốt hơn, không để đối phương xoay chuyển một cách dễ dàng."
"Là thứ gì?" Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, cẩn thận mở ra.
"Tàn tro của nhang muỗi. Tôi đi qua bên kia lén lấy một ít đem về, nói không chừng trong đấy sẽ có chút manh mối."
Nguyễn Dạ Sênh vừa nghe, kinh ngạc nói: "Cái gì? Không phải cô nói chỉ đi ra ngoài xem xét tình huống thôi sao, tại sao lại còn đi vào phòng kia? Chẳng lẽ cô quên là camera của cảnh sát vẫn còn đó, cảnh sát chắc chắn vẫn còn cho người quán sát hình ảnh camera, cô đi vào đó không phải sẽ bị cảnh sát nhìn thấy sao?"
Nhan Thính Hoan nặng nề lắc đầu: "Không sao, camera bên kia đã bị bà ta phá hỏng, e là phía cảnh sát bên kia bây giờ đang rất hỗn loạn."
"Phá hỏng rồi sao?" Nguyễn Dạ Sêng từ đầu đến cuối luôn ở trong phòng Hề Mặc, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
"Đúng, tôi nhìn thấy chúng bị bà ta tiêu hủy ngay trước mặt cảnh sát, thậm chí bà ta còn nói tiếng chào buổi tối với cảnh sát." Nhan Thính Hoan nhớ lại diễn cản vừa rồi, nói: "Khi hai người nhận ra tôi không ổn, lúc đi qua đỡ tôi thì thật ra lúc đó tôi vẫn còn chút ý thức mơ hồ, tôi có thể mơ màng nhìn thấy bà ta phá hỏng camera nhưng mắt tôi không tài nào mở ra được, càng không thể nhúc nhích cơ thể."
Nguyễn Da Sênh liền thở phài nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không nên dính dáng tới cảnh sát, nếu không sẽ rất phiền phức."
"Biết mà, tôi có chừng mực."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn đống tàn tro, cũng không biết phải làm thế nào, cô đem nó trả lại cho Nhan Thính Hoan, nói: "Đối với cái này, cô thật không có chút manh mối nào sao?"
"Không biết, không nghe thấy gì cả." Nhan Thính Hoan đi đến chiếc ghế dựa, ngồi xuống: "Tôi giữ lại trước, sau này sẽ tiếp tục điều tra."
Nguyễn Dạ Sênh tâm sự nặng nề ngồi xuống: "Hiện giờ hình ảnh theo dõi bên kia không có, camera hành lang thì có nhiều góc chết, khu vực bên ngoài phòng Hề Mặc và phòng bên cạnh đều không quay được, muốn tìm được manh mối còn khó hơn lên trời. Lần trước có người đặt tờ giấy đe dọa ở trước cửa phòng, chắc cô còn nhớ, tra xét đã lâu đến giờ vẫn chưa thể biết được là do ai làm."
Cô càng nghĩ thì càng đau đầu, ủ rủ nói: "Sau sự kiện đe dọa lần đó, thật ra chúng tôi cũng biết camera an ninh ở đây rất tệ hại, nhưng nếu như ngang nhiên đi yêu cầu phía bên khách sạn trang bị thêm camera ở hành lang thì quá không thực tế, tôi và Hề Mặc đã nghĩ đến biện pháp tự trang bị camera mini ở phía ngoài cửa phòng, nếu không ai chú ý nói không chừng có thế nhìn thấy được gì đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đây là khách sạn, nếu tự lắp camera mini mà để nhân viên khách sạn phát hiện thì có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ, nhất là tôi lại thường hay đến phòng của Hề Mặc, bên cạnh tôi thường có nhiều phóng viên đi theo, nếu không may chuyện tự lắp camera mini này truyền đến phía phóng viên sẽ rất phiền phức, cho nên cứ do dự đến giờ vẫn chưa làm."
Bởi vì những hành vi vô sỉ và bất hợp pháp của một số thành phần xã hội mà hiện giờ mọi người đối với việc ở khách sạn lắp đạt camera mini rất căm ghét, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Nếu như loại camera này bị phát hiện, nhất là nơi tập hợp nhiều minh tinh như khách sạn của đoàn phim, chắc chắn chuyện này sẽ gây ra ồn ào không hề nhỏ.
Ở tầng lầu của Hề Mặc có vài tiểu minh tinh, mà với cái giới giải trí như sông sâu khó dò này, phần lớn mọi người đều rất nhạy cảm, nếu bị người khác phát hiện ra rồi hiểu lầm, cho rằng hai người ở sau lưng họ làm gì, vậy thì càng thảm hơn, hai người không dám mạo hiểm như thế.
"Chuyện này cũng hết cách." Nhan Thính Hoan biết Nguyễn Dạ Sênh khó xử, nói: "Ai bảo nghề nghiệp của hai người là diễn viên, nhất là Hề Mặc, quá nhiều ánh mắt tập trung vào cô ấy, ăn một bữa cơm thôi cũng có thể bị chụp lén, loại nghề nghiệp mà ngày ngày giờ giờ đều phải phơi bày trước công chúng, mà hiện giờ lại bị những chuyện này trộn lẫn vào nhau, thì hai người cũng chỉ biết bó tay bó chân mà thôi, mỗi bước đi đều phải cẩn thận."
Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày rơi vào im lắng.
Khi các minh tinh đã chọn con đường đối diện với ống kính máy quay và sự chú ý của đại chúng, lựa chọn một cuộc sống với những hào quang của ánh đèn thì đồng nghĩa, họ phải chấp nhận với những hàng chục hàng trăm ống kính máy quay khác từ xã hội ngoài kia, sẽ không còn cái gọi là sự riêng tư.
Thật đáng buồn và thật nực cười.
Một khi dấng thân vào đó sẽ không một ai thoát ra khỏi quy tắc ống kính này.
Trừ khi họ chấp nhận vứt bỏ hết thảy mọi vinh quang.
Tình nguyện quay về cuộc sống không tiếng tăm.
Nhan Thính Hoan thở dài, lại nhẹ giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, phải biết rằng lúc trước cô lựa chọn rời khỏi giới giải trí đang lúc bản thân rất nổi tiếng, qua nhiều năm yên ắng, truyền thông và đại chúng cuối cùng mới cách xa cô, khi đó cô mới thuận lợi để…"
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nhảy loạn, vội vàng đưa ngón trỏ dán lên môi, ra hiệu cho Nhan Thính Hoan không được nhắc đến chuyện này.
Hề Mặc vẫn còn trong phòng tắm, có thể sẽ nghe thấy.
Nhan Thính Hoan cũng kịp nhận ra mình lỡ lời, giơ tay im lặng tỏ ý xin lỗi với Nguyễn Dạ Sênh.
Trong lúc này, Hề Mặc tựa lưng vào cửa trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, im lặng.
Đúng là nàng đã nghe được.
Cho dù chỉ nghe được một nửa, nhưng với lối suy nghĩ chu toàn thì nàng đã ít nhiều đoán ra được tại sao Nguyễn Dạ Sênh trước kia lại rời giới giải trí.
Như suy đoán lúc trước của nàng, là Nguyễn Dạ Sênh tự nguyện từ bỏ.
Không có cái gì gọi là phong sát, cũng không ai bức cô.
Đây là do Nguyễn Dạ Sênh lựa chọn.
Cho dù Hề Mặc không biết lý do vì sao Nguyễn Dạ Sênh phải làm như vậy nhưng nàng biết, chắc chắn Nguyễn Dạ Sênh làm vậy là vì chuyện cực kỳ quan trọng, cho nên mới đưa ra quyết định như thế. Đối với sự nhiệt thành của Nguyễn Dạ Sênh với nghề diễn viên này, để phải lựa chọn như thế chắc chắn là vô cùng khó khăn và đau khổ, nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn làm, điều này đủ để chứng minh chuyện mà Nguyễn Dạ Sênh phải làm, có lẽ với cô nó còn quan trọng hơn cái nghề diễn viên.
Rốt cuộc thì Hề Mặc cũng đã ý thức được, bản thân đã phạm sai lầm.
Sau khi cả hai hoán đổi cơ thể cho nhau, nàng bởi vì không thể yên lòng với việc Nguyễn Dạ Sênh đang giữ lấy cơ thể của mình mà bắt buộc cô phải luôn nằm trong tầm quan sát của nàng, rồi làm cho cô ấy đồng ý để nàng lấy danh nghĩa Nguyễn Dạ Sênh đi đến chỗ của Lâm Khải Đường phỏng vấn, để hai người cùng nhập đoàn.
Mà khi quay Tuy Đình, hết một đợt rồi một đợt lăng xê cho phim, điều này cũng đã làm Nguyễn Dạ Sênh quay về với ánh mắt của đại chúng.
Truyền thông chú ý đến Nguyễn Dạ Sênh, fans cũng nhớ đến cô.
Nguyễn Dạ Sênh giành được rất nhiều sự quan tâm, có lẽ sau này, sự quan tâm từ phía ngoài sẽ không thể dừng lại.
Nhưng điều này, Nguyễn Dạ Sênh có thật sự muốn không? Chỉ vì sự không yên lòng của bản thân, bất tri bất giác Nguyễn Dạ Sênh lại bị nàng lần nữa kéo về giới giải trí.
Hề Mặc cảm thấy một sự hối hận mãnh liệt, một sự hối hận đang cuộn trào như sóng biển trong nàng, khiến nàng không cách nào yên ổn. Quả thật, khi nàng và Nguyễn Dạ Sênh hoán đổi cơ thế, bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng thật sự có quyền quyết định đối với cơ thể Nguyễn Dạ Sênh sao, thật sự có quyền quyết định để cô ấy gia nhập đoàn phim Tuy Đình này sao?
Rốt cuộc Nguyễn Dạ Sênh nghĩ gì, bản thân nàng có thật sự suy nghĩ tới chưa?
Vì sao từ trước đến nay, nàng chưa từng tự hỏi bản thân mình về những vấn đề này.
Lúc trước, nàng đối xử lãnh đạm xa cách với Nguyễn Dạ Sênh, đương nhiên sẽ không thể hiểu được cảm nhận của Nguyễn Dạ Sênh. Mà bây giờ, nàng sớm đã quen với sự tồn tại của Nguyễn Dạ Sênh bên cạnh nàng, có phải chính thói quen này đã làm cho nàng quên đi cảm nhận thật sự của Nguyễn Dạ Sênh?
Lần đầu tiên trong đời, Hề Mặc bởi vì ba chữ Nguyễn Dạ Sênh mà từ tận sau trong lòng chất chứa sự đau nhói khó có thể diễn tả.
Hề Mặc bụm mặt, lưng dọc theo cánh cửa từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm trêи mặt sàn, gần như là ngốc lăng ngồi đó nhìn sàn phòng tắm.
"Tớ xin lỗi… xin lỗi." Nàng lặng lẽ thì thào.
Cùng lúc đó, Thôi Gia Ngư còn đang bận rộn ở hành lang khách sang qua qua lại lại, nhân thủ không đủ, cô lại khẩn cấp điều đến một nhóm để trợ giúp.
Cảnh sát canh gác lối thang bộ nói không nhìn thấy Đinh Kỳ Hồng đi xuống, những lối ra khác nói rằng không thấy một bóng người, Thôi Gia Ngư vừa chạy đi vừa thông qua tại nghe trách cứ: "Trước đó có sắp xếp người vào ở phòng sát bên Đinh Kỳ Hồng mục đích đó là có thể trước tiên khống chế đường lui của Đinh Kỳ Hồng, bây giờ thì người đâu! Lúc tôi đi đến trước cửa phòng của Đinh Kỳ Hồng cửa đóng chặt, căn phòng bị theo dõi có động tĩnh lớn đến như vậy tại sao một chút phản ứng cũng không có để cho Đinh Kỳ Hồng trốn thoát, người phụ trách liên lạc của hắn rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy! Lẽ nào không ai báo cho hắn biết hay sao!"
"Xin lỗi sếp, khi Đinh Kỳ Hồng phá hỏng camera tôi đã nhanh chóng liên hệ người theo dõi bên đó, nhưng không có ai đáp lại." Một trong những cảnh sát ở đó nhanh chóng trả lời: "Tôi bây giờ nhanh chóng chạy đến phòng của hắn xem, có tình huống gì sẽ lập tức báo cáo."
Trước đây Thôi Gia Ngư cảm thấy tố chất tổ đội này của cô rất không tồi, vậy mà bây giờ lại bị tình huống của Đinh Kỳ Hồng làm cho tay chân luống cuống.
Đinh Kỳ Hồng này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Qua một lúc, vị cảnh sát vừa đi kiểm tra báo cáo lại: "Sếp, tôi đi vào phòng của người theo dõi Đinh Kỳ Hồng thì hắn vẫn còn ở trong đó thế nhưng đã ngất đi, không biết đã hôn mê từ lúc nào."
Thôi Gia Ngư nghiến răng nghiến lợi, một cảnh sát chuyên nghiệp được huấn luyện nghiêm ngặt cư nhiên lại có thể ngất đi trong phòng?
Nếu như do Đinh Kỳ Hồng ra tay, vậy thì rốt cuộc đã làm bằng cách nào.
Trước mắt, làm gì cũng không tìm thấy Đinh Kỳ Hồng ở bất kỳ lối ra nào, hành lang không thấy, thanh bộ cũng không, chẳng đã lẽ dùng cách gì trốn vào phòng?
Thôi Gia Ngư triệu tập nhân thủ, lấy lý do "Kiểm tra bất ngờ xem khách sạn có tuân theo quy định, chỉ cho phép người có chứng minh thư đăng ký phòng hay không." rồi bắt đầu đi kiểm tra từng phòng.
Thôi Gia Ngư không phải kẻ dễ bắt nạt, cũng không tiếc phải trả giá thời gian và tinh lực. Cô phân chia tổ sắp xếp người, mỗi tổ sẽ phụ trách một tầng, gặp phòng không có người thì để nhân viên khách sạn quẹt thẻ, trực tiếp vào trong kiểm tra.
Nếu như có người ở trong, thì mỗi phòng mỗi gõ cửa.
Toàn bộ khách trọ ở khách sạn đều bị đánh thức, tuy nhiên trước mặt là cảnh sát kiểm tra theo đúng luật thì cũng không còn cách nào, đành ngoan ngoãn đưa ra chứng minh thư. Cảnh sát dựa theo cớ đó cẩn thận kiểm tra, đi vào phòng, trong phòng có ai và đang làm gì, vừa nhìn đã biết ngay.
Trong đó có vài phòng phản ứng rất chậm chạp, mở cửa cũng ấp a ấp úng, tìm đủ mọi lý do không muốn cảnh sát đi vào kiểm tra, vừa điều tra thì phát hiện một phòng đang tổ chức đánh bạc và hai phòng đang quan hệ không đứng đắn.
Nhất là Liễu Vu Ti, chết sống không để cảnh sát đi vào, cảnh sát cho rằng Đinh Kỳ Hồng đang ở bên trong, kết quả vừa tràn vào thì nhìn thấy một người bọc chăn kín mít trêи giường, cảnh sát lập tức ra lệnh cho người kia lộ mặt.
Đối phương run cầm cập dở đầu ra, vừa thấy là y quan không chỉnh tề.
Người này cũng là một diễn viên trong đoàn phim, mặt đỏ bừng bừng nói: "Cái này…cái này đồng chí cảnh sát, chúng tôi tâm đầu ý hợp, không tính là phạm tội phải không?"
Liễu Vu Ti vừa xấu hổ vừa giận tím gan, thật là tự sát đi cho rồi.
Cô tự hỏi tại sao lại xui xẻo tới mức này, lần trước cô và một nam diễn viên vào khách sạn, kết quả bởi vì mặt trời công lý soi đường mà cảnh sát đi vào khách sạn kia tóm gọn được cả tổ chức tội phạm, cô bất hạnh liên lụy bị kiểm tra phòng.
Thế nhưng bây giờ đi tới Hoành Điếm, mặt trời công lý ở Bắc Kinh xa xôi kia, đã đi xa như vậy rồi, vẫn còn sáng chói đến như thế sao?
Liễu Vu Ti tự tin và háo hức ngóng trông mấy người khác trong tổ diễn viên bị kiểm phòng cũng bị bắt như thế này, vậy mới tính là công bằng.
Bên này Nguyễn Dạ Sênh đã sớm đoán được cảnh sát sẽ tiến hành kiểm tra phòng, nói chuyện với Nhan Thính Hoan một lát rồi thúc giục Nhan Thính Hoan trở về nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại ngày mai nói tiếp.
"Nguyễn Nguyễn, cô không đi à?" Nhan Thính Hoan đứng lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Một lát cảnh sát đến đây gõ cửa, vào kiểm tra rồi thấy cô và Hề Mặc vẫn ở cùng một phòng thế này, cô giải thích sao đây? Nói là bạn bè tốt nên ngủ chung?"
Hề Mặc trong phòng tắm nghe đến một chữ cũng không bỏ xót: "…"
"Thì chỉ cần nói phải đối kịch bản là được." Nguyễn Dạ Sênh xua xua tay: "Cái này quá đơn giản."
Thật ra cô biết hiện tại bản thân nên rời đi.
Nhưng trước đó Hề Mặc vừa bị kϊƈɦ thích, cô không muốn bỏ lại nàng.
Hết chương
Danh sách chương