5.
Nghe những lời đó, sắc mặt anh ta lập tức biến sắc.
Sau đó tôi xoay người rời đi, nhưng ngay tại cầu thang lại gặp phải một bóng người quen thuộc, là La Ngọc Đình.
Đối phương khắp người nồng nặc mùi nước hoa, tô mày vẽ mắt, đồng phục đã thay thành bộ đồ mới nhất của MIU, nhìn không giống một học sinh cấp ba chút nào.
Biết rằng một bộ đồ đó có giá cao ngất trời tuyệt đối không thể đụng dơ, tôi nép sát vào tường đợi đối phương đi qua trước.
Tuy nhiên cô ta nhìn tôi, như nhìn một món đồ vật gì dơ bẩn lắm, mà nói: “Trình Lạc, tại sao cô lại ở đây?”
“ Tôi....tôi chỉ là đi ngang qua”
“Không thể nào, ở đây là cầu thang đi lên sân thượng”
Không đợi tôi giải thích, lông mày cô ta nhăn lại,tát thẳng vào mặt tôi hai bạt tai: “Tiện nhân! Có phải mày sớm biết Nhan Tự đang ở phía trên? Mày muốn câu dẫn anh ta có phải không?”
Đây đúng là, trăm miệng không thể giải thích! Tôi che mặt, nhất thời cảm thấy mặt như lửa đốt, đối phương thấy tôi trầm mặt, lại đá tôi một cái: “Nói đi! Câm rồi hả?”
Một loạt những lời tục tĩu ập vào, tôi chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt đầu, cố gắng hết sức bảo vệ khuôn mặt và đầu của mình.
Chống cự là vô dụng, ngược lại sẽ nhận lại nhiều sự trả thù hơn, tôi đã từng thử qua rồi.
Ngày đó, tôi đã có lần tát lại La Ngọc Đình, cô ta lập tức bỏ chạy, một lát sau cô ta liền gọi điện cho nhóm tay sai của mình, trực tiếp kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ.
Cách 1 tháng sau, xương sườn của tôi vẫn còn đau do bị giày cao gót dẫm đạp.
Mười mấy giây sau, đối phương cuối cùng cũng phát ti3t xong, xoa xoa cổ tay đau nhức, trừng mắt nhìn tôi “Đừng để tao nhìn thấy mày câu dẫn Nhan Tự, đến đó tao sẽ đá vào bụng mày. Cút!”
Nghe vậy, tôi rời đi không nói một lời.
Mà La Ngọc Đình chỉnh lại bộ đồ của mình, khôi phục lại bộ dáng tiểu thư kiêu ngạo vốn có, quay người đi lên hướng sân thượng. Nhìn thấy hình dáng cô ta biến mất sau cánh cửa, tôi nhanh chóng xuống lầu.
Lúc này, hầu như tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều đã về hết, chỉ còn một vài chú bảo vệ đang đi tuần tra, tôi nhân cơ hội túm lấy một người hung hãn nhất: “Chú! Cháu muốn báo, có người đang hẹn hò trên sân thượng!”
6.
Về tới nhà, trong nhà một mớ hỗn độn.
Mẹ tôi đầu bù tóc rối ngồi trên sofa cho em bé uống sữa.
Bà ta và ba tôi cố gắng hơn 10 năm, cuối cùng cũng đã sinh được một đứa con trai vào năm ngoái, kể từ lúc đó, tã giặt tã lót chưa giặt xong trở thành nhiệm vụ của tôi.
Trong nhà vệ sinh mờ tối, tôi ngồi xổm trên sàn vừa giặt vừa đọc sách tiếng anh ở bên cạnh. Đúng vào lúc này, ba tôi trở về. Ông ấy trở về rồi, không khí trong nhà càng buồn tẻ hơn.
Tôi giặt tương đối cũng xong rồi, bèn lau tay, thận trọng đứng bên cạnh ông ấy nói: “ Ba, ngày mai trường học có họp phụ huynh, ba có đi không?”
“Không có thời gian!”
Nhận được câu trả lời như trong dự đoán, tôi gật đầu liền bước về phòng. Cũng không biết mẹ tôi nói gì, bóng dáng cao lớn đó ở phòng khách đột nhiên hỏi: “Trình Lạc, kỳ thi tháng trước thi được bao nhiêu?”
Tôi sửng sốt: “Hạng 3 của lớp, hạng 65 của khối.”
“Ừ.”
Sau một lúc chờ đợi trong bầu không khí đầy ngột ngạt, ba tôi đột nhiên châm điếu thuốc: “Hay là mày đừng học nữa, mẹ mày ở nhà, chăm sóc em trai rất bận rộn.”
Lời vừa nói ra, tôi khóc rồi. Ba tôi bước qua vài bước, nhìn thấy tôi nước mắt đầy mặt liền mở miệng mắng: “Tao là đang thương lượng với mày, mày bày ra bộ dạng khóc lóc cho ai xem? Cho mày học đến cấp ba, vẫn chưa đủ cho mày mặt mũi?”
Tiếng thét kinh hoàng bạt vía, mặc dù tôi không nói gì, ông ta vẫn dùng lực túm lấy chùm tóc đuôi ngựa sau đầu tôi, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng hung dữ: “Tao cũng rất mệt, mày không thể hiểu chuyện một chút hay sao?”
Đối diện với khuôn mặt đáng sợ đó, tôi nhỏ giọng ngập ngừng: “Nhưng, nhưng thành tích của con tốt, chắc chắn có thể vào trường trọng điểm....”
“Một đứa con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì?”
Ông ta tức giận gầm lên một tiếng, khiến vách tường rung lên ù ù: “Ăn của tao, uống của tao, kêu mày không đi học mà thôi, có gì to tát sao? Ngày mai tao sẽ lên trường của mày, làm giấy thôi học cho mày!”
May mắn thay, vào lúc bạo lực lại lần nữa bắt đầu, hàng xóm lầu trên xuống gõ cửa, nghe nói nhà họ cũng có học sinh ôn thi, chúng tôi lại cãi nhau nữa thì sẽ báo cảnh sát.
Ba tôi kìm nén cơn nóng giận, nhặt chai bia uống một hơi cạn sạch.
Đợi ông ta uống gần như say rồi, tôi vừa muốn lén lén chạy về ôn tập, mẹ tôi lại xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, chưng ra bộ mặt lạnh nhạt: “Em trai mày lại đi ngoài rồi, đi giặt tã cho nó đi.”
Không biết có phải do vấn đề góc độ hay không, bây giờ tôi nhìn mặt của mẹ tôi, lại cảm thấy hơi giống La Ngọc Đình.
Cuối cùng, không phải ai cũng có bạo lực cảm xúc vô lý và không thể kiểm soát được.
7.
Mẹ tôi bởi vì tiết kiệm tiền tã giấy, nên thường xuyên bảo tôi giặt tả vào nửa đêm.
Điều này cũng làm cho tôi bị thiếu ngủ trầm trọng, thành tích trượt nhẹ.
Nhưng cho dù như vậy, lúc họp phụ huynh, tôi vẫn được chủ nhiệm lớp bầu chọn là học sinh xuất sắc của năm nay và được lên để phát biểu.
Trong cuộc họp, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da không ngừng nhìn tôi, vẻ mặt tinh tế.
Mà trong toàn bộ quá trình tôi phát biểu, trạng thái của tôi có hơi ngơ ngẩn, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến.
Giữa những tràng pháo tay, tôi gửi lời chào rồi bước xuống bục giảng, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ --- may mà ba tôi say vẫn chưa tỉnh dậy, cũng quên mất việc cho tôi nghỉ học, cũng tính là may mắn trong bất hạnh.
Tôi ra khỏi phòng học, không phát hiện người đàn ông đó theo ngay phía sau.
Không biết tự lúc nào, đối phương đi đến trước mặt tôi, vừa đi vừa phát ra một tiếng: “Trông khá giống với chủ tịch.”
“Thật sự rất giống, nhìn cứ như bản sao vậy---.”
Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt, cuối cùng cũng khiến tôi ngừng bước chân: “Thật ngại quá, chú ơi chú có việc gì sao?”
“Bạn học nhỏ đừng sợ.”
Người đó khách khí chào hỏi tôi, vẫn không quên đưa danh thiếp cho tôi: “Tôi không phải người xấu.”
Danh thiếp chất liệu là được mạ vàng, nhìn trất cao cấp, góc trên bên trái có 4 chữ lớn [tập đoàn Gia Bảo] được khắc hình vương miện sư tử.
Phía dưới vài hàng chữ nhỏ [Tống Quốc Phi trợ lý chủ tịch kiêm giám đốc hành chính]
Chắc hẳn là tên của đối phương.
Nhìn thấy tôi cầm danh thiếp với khuôn mặt nghi hoặc, vị tổng giám đốc Tống này khách khí nói: “Là như vầy, cháu cùng chủ tịch phu nhân quá cố trông rất giống nhau, có phải trong nhà họ Tống?”
Tôi lắc đầu: “Cháu họ Trình.”
“À.” Đối phương nghe xong, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Tôi đem danh thiếp trả lại cho chú ấy, gật đầu liền rời đi.
Vừa đi tới cửa phòng học, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hai tay bỏ vào túi quần, đứng chặn giữa hành lang, nhìn thấy tôi chậm chạp đi tới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Tối qua, tôi đi xem camera rồi.”
Nghe vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra được ý ác trong mắt đối phương.
Trường chúng tôi mặc dù là trường trung học tư thục, nhưng cũng giống như những trường trung học khác, đối với tác phong và kỷ luật ắt tương đối nghiêm trọng.
Bảo vệ không biết hai vị đại thần này, đêm qua nhất định chịu không ít khổ.
Không biết tại sao, lúc này tôi lại có chút muốn cười.
Đúng lúc chuông vào học vang lên, đối phương khuôn mặt bình tĩnh từ từ lùi phía sau, miệng hướng về phía tôi làm khẩu hình. [Cậu, chết, chắc, rồi.]
Tôi không sợ mà còn làm khẩu hình giống vậỵ trả lời lại [Mình, sợ, quá, đi.]
Đối mặt với thái độ khiêu khích của tôi, vẻ mặt của cậu thiếu niên ấy càng khó coi hơn.
Bất luận như thế nào, tôi chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ cần có thể nhịn đến tốt nghiệp trung học, tất cả sẽ kết thúc.
________________________________
Đến hẹn lại lên òooooooooo~
Nghe những lời đó, sắc mặt anh ta lập tức biến sắc.
Sau đó tôi xoay người rời đi, nhưng ngay tại cầu thang lại gặp phải một bóng người quen thuộc, là La Ngọc Đình.
Đối phương khắp người nồng nặc mùi nước hoa, tô mày vẽ mắt, đồng phục đã thay thành bộ đồ mới nhất của MIU, nhìn không giống một học sinh cấp ba chút nào.
Biết rằng một bộ đồ đó có giá cao ngất trời tuyệt đối không thể đụng dơ, tôi nép sát vào tường đợi đối phương đi qua trước.
Tuy nhiên cô ta nhìn tôi, như nhìn một món đồ vật gì dơ bẩn lắm, mà nói: “Trình Lạc, tại sao cô lại ở đây?”
“ Tôi....tôi chỉ là đi ngang qua”
“Không thể nào, ở đây là cầu thang đi lên sân thượng”
Không đợi tôi giải thích, lông mày cô ta nhăn lại,tát thẳng vào mặt tôi hai bạt tai: “Tiện nhân! Có phải mày sớm biết Nhan Tự đang ở phía trên? Mày muốn câu dẫn anh ta có phải không?”
Đây đúng là, trăm miệng không thể giải thích! Tôi che mặt, nhất thời cảm thấy mặt như lửa đốt, đối phương thấy tôi trầm mặt, lại đá tôi một cái: “Nói đi! Câm rồi hả?”
Một loạt những lời tục tĩu ập vào, tôi chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt đầu, cố gắng hết sức bảo vệ khuôn mặt và đầu của mình.
Chống cự là vô dụng, ngược lại sẽ nhận lại nhiều sự trả thù hơn, tôi đã từng thử qua rồi.
Ngày đó, tôi đã có lần tát lại La Ngọc Đình, cô ta lập tức bỏ chạy, một lát sau cô ta liền gọi điện cho nhóm tay sai của mình, trực tiếp kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ.
Cách 1 tháng sau, xương sườn của tôi vẫn còn đau do bị giày cao gót dẫm đạp.
Mười mấy giây sau, đối phương cuối cùng cũng phát ti3t xong, xoa xoa cổ tay đau nhức, trừng mắt nhìn tôi “Đừng để tao nhìn thấy mày câu dẫn Nhan Tự, đến đó tao sẽ đá vào bụng mày. Cút!”
Nghe vậy, tôi rời đi không nói một lời.
Mà La Ngọc Đình chỉnh lại bộ đồ của mình, khôi phục lại bộ dáng tiểu thư kiêu ngạo vốn có, quay người đi lên hướng sân thượng. Nhìn thấy hình dáng cô ta biến mất sau cánh cửa, tôi nhanh chóng xuống lầu.
Lúc này, hầu như tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều đã về hết, chỉ còn một vài chú bảo vệ đang đi tuần tra, tôi nhân cơ hội túm lấy một người hung hãn nhất: “Chú! Cháu muốn báo, có người đang hẹn hò trên sân thượng!”
6.
Về tới nhà, trong nhà một mớ hỗn độn.
Mẹ tôi đầu bù tóc rối ngồi trên sofa cho em bé uống sữa.
Bà ta và ba tôi cố gắng hơn 10 năm, cuối cùng cũng đã sinh được một đứa con trai vào năm ngoái, kể từ lúc đó, tã giặt tã lót chưa giặt xong trở thành nhiệm vụ của tôi.
Trong nhà vệ sinh mờ tối, tôi ngồi xổm trên sàn vừa giặt vừa đọc sách tiếng anh ở bên cạnh. Đúng vào lúc này, ba tôi trở về. Ông ấy trở về rồi, không khí trong nhà càng buồn tẻ hơn.
Tôi giặt tương đối cũng xong rồi, bèn lau tay, thận trọng đứng bên cạnh ông ấy nói: “ Ba, ngày mai trường học có họp phụ huynh, ba có đi không?”
“Không có thời gian!”
Nhận được câu trả lời như trong dự đoán, tôi gật đầu liền bước về phòng. Cũng không biết mẹ tôi nói gì, bóng dáng cao lớn đó ở phòng khách đột nhiên hỏi: “Trình Lạc, kỳ thi tháng trước thi được bao nhiêu?”
Tôi sửng sốt: “Hạng 3 của lớp, hạng 65 của khối.”
“Ừ.”
Sau một lúc chờ đợi trong bầu không khí đầy ngột ngạt, ba tôi đột nhiên châm điếu thuốc: “Hay là mày đừng học nữa, mẹ mày ở nhà, chăm sóc em trai rất bận rộn.”
Lời vừa nói ra, tôi khóc rồi. Ba tôi bước qua vài bước, nhìn thấy tôi nước mắt đầy mặt liền mở miệng mắng: “Tao là đang thương lượng với mày, mày bày ra bộ dạng khóc lóc cho ai xem? Cho mày học đến cấp ba, vẫn chưa đủ cho mày mặt mũi?”
Tiếng thét kinh hoàng bạt vía, mặc dù tôi không nói gì, ông ta vẫn dùng lực túm lấy chùm tóc đuôi ngựa sau đầu tôi, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng hung dữ: “Tao cũng rất mệt, mày không thể hiểu chuyện một chút hay sao?”
Đối diện với khuôn mặt đáng sợ đó, tôi nhỏ giọng ngập ngừng: “Nhưng, nhưng thành tích của con tốt, chắc chắn có thể vào trường trọng điểm....”
“Một đứa con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì?”
Ông ta tức giận gầm lên một tiếng, khiến vách tường rung lên ù ù: “Ăn của tao, uống của tao, kêu mày không đi học mà thôi, có gì to tát sao? Ngày mai tao sẽ lên trường của mày, làm giấy thôi học cho mày!”
May mắn thay, vào lúc bạo lực lại lần nữa bắt đầu, hàng xóm lầu trên xuống gõ cửa, nghe nói nhà họ cũng có học sinh ôn thi, chúng tôi lại cãi nhau nữa thì sẽ báo cảnh sát.
Ba tôi kìm nén cơn nóng giận, nhặt chai bia uống một hơi cạn sạch.
Đợi ông ta uống gần như say rồi, tôi vừa muốn lén lén chạy về ôn tập, mẹ tôi lại xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, chưng ra bộ mặt lạnh nhạt: “Em trai mày lại đi ngoài rồi, đi giặt tã cho nó đi.”
Không biết có phải do vấn đề góc độ hay không, bây giờ tôi nhìn mặt của mẹ tôi, lại cảm thấy hơi giống La Ngọc Đình.
Cuối cùng, không phải ai cũng có bạo lực cảm xúc vô lý và không thể kiểm soát được.
7.
Mẹ tôi bởi vì tiết kiệm tiền tã giấy, nên thường xuyên bảo tôi giặt tả vào nửa đêm.
Điều này cũng làm cho tôi bị thiếu ngủ trầm trọng, thành tích trượt nhẹ.
Nhưng cho dù như vậy, lúc họp phụ huynh, tôi vẫn được chủ nhiệm lớp bầu chọn là học sinh xuất sắc của năm nay và được lên để phát biểu.
Trong cuộc họp, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da không ngừng nhìn tôi, vẻ mặt tinh tế.
Mà trong toàn bộ quá trình tôi phát biểu, trạng thái của tôi có hơi ngơ ngẩn, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến.
Giữa những tràng pháo tay, tôi gửi lời chào rồi bước xuống bục giảng, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ --- may mà ba tôi say vẫn chưa tỉnh dậy, cũng quên mất việc cho tôi nghỉ học, cũng tính là may mắn trong bất hạnh.
Tôi ra khỏi phòng học, không phát hiện người đàn ông đó theo ngay phía sau.
Không biết tự lúc nào, đối phương đi đến trước mặt tôi, vừa đi vừa phát ra một tiếng: “Trông khá giống với chủ tịch.”
“Thật sự rất giống, nhìn cứ như bản sao vậy---.”
Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt, cuối cùng cũng khiến tôi ngừng bước chân: “Thật ngại quá, chú ơi chú có việc gì sao?”
“Bạn học nhỏ đừng sợ.”
Người đó khách khí chào hỏi tôi, vẫn không quên đưa danh thiếp cho tôi: “Tôi không phải người xấu.”
Danh thiếp chất liệu là được mạ vàng, nhìn trất cao cấp, góc trên bên trái có 4 chữ lớn [tập đoàn Gia Bảo] được khắc hình vương miện sư tử.
Phía dưới vài hàng chữ nhỏ [Tống Quốc Phi trợ lý chủ tịch kiêm giám đốc hành chính]
Chắc hẳn là tên của đối phương.
Nhìn thấy tôi cầm danh thiếp với khuôn mặt nghi hoặc, vị tổng giám đốc Tống này khách khí nói: “Là như vầy, cháu cùng chủ tịch phu nhân quá cố trông rất giống nhau, có phải trong nhà họ Tống?”
Tôi lắc đầu: “Cháu họ Trình.”
“À.” Đối phương nghe xong, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Tôi đem danh thiếp trả lại cho chú ấy, gật đầu liền rời đi.
Vừa đi tới cửa phòng học, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hai tay bỏ vào túi quần, đứng chặn giữa hành lang, nhìn thấy tôi chậm chạp đi tới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Tối qua, tôi đi xem camera rồi.”
Nghe vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra được ý ác trong mắt đối phương.
Trường chúng tôi mặc dù là trường trung học tư thục, nhưng cũng giống như những trường trung học khác, đối với tác phong và kỷ luật ắt tương đối nghiêm trọng.
Bảo vệ không biết hai vị đại thần này, đêm qua nhất định chịu không ít khổ.
Không biết tại sao, lúc này tôi lại có chút muốn cười.
Đúng lúc chuông vào học vang lên, đối phương khuôn mặt bình tĩnh từ từ lùi phía sau, miệng hướng về phía tôi làm khẩu hình. [Cậu, chết, chắc, rồi.]
Tôi không sợ mà còn làm khẩu hình giống vậỵ trả lời lại [Mình, sợ, quá, đi.]
Đối mặt với thái độ khiêu khích của tôi, vẻ mặt của cậu thiếu niên ấy càng khó coi hơn.
Bất luận như thế nào, tôi chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ cần có thể nhịn đến tốt nghiệp trung học, tất cả sẽ kết thúc.
________________________________
Đến hẹn lại lên òooooooooo~
Danh sách chương