Ngủ 1 đêm tinh thần sảng khoái vô cùng, cô thức dậy chuẩn bị đi làm
Lãnh Phong hôm qua nhân lúc cô ngủ say liền lén đi vào nằm bên cạnh
Sáng nay khi tỉnh dậy mở mắt ra thứ nhìn thấy đầu tiên là gương mặt phóng to của hắn
Hoan Hoan súyt chút té xuống giường
Cô tự nhủ phải bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy bước xuống giường

Chuẩn bị xong cô chạy như bay đến công ty
Cái tên đó từ sau khi biết cô vì hắn mà ghen với Lục Tuyết Nghi, cứ quấn lấy cô mãi

Không được, để hắn đắc ý như vậy trong lòng cô khó chịu
Cô đã lên kế hoạch rồi, hôm nay sẽ mặt dày mượn tiền Doãn tỷ rồi đập vào mặt hắn hiên ngang bước đi, rồi cô và hắn chẳng còn quan hệ gì nữa

Cô nợ Doãn tỷ chắc chắn sẽ không bị làm khó như tên biến thái này!
Quyết định vậy đi
Hoan Hoan nắm chặt 2 tay, có vẻ như lần này cô đã quyết tâm phải trốn tên chủ tịch hỗn đản đó

Nhưng điểm kỳ lạ là hôm nay Doãn tỷ vẫn chưa đi làm
Cô mặt mày ủ dột làm việc với tâm trạng nặng nề, không có 1 chút sức sống

Lãnh Phong như thường lệ, ngồi trong buồn cười quan sát cô
Thỏ con này chắc chắn đang muốn tìm thư ký Lâm mượn 1 khoảng tiền
Có lẽ hắn chọc giận cô quá trớn rồi
Nhưng bộ dạng tức giận đến đỏ mặt của cô rất đáng yêu nha
Lại thêm khuôn ngực quyến rũ kia cứ phập phồng làm hắn cứ muốn nhào tới lột bỏ toàn bộ bó buộc trên người cô

Hoan Hoan làm xong công việc đang ngồi trên ghế nhìn về nơi xa xăm
Doãn tỷ à, sao chị lại nghỉ nữa rồi!!!!!!!!
Thất vọng tràn trề, có lẽ phải đợi ngày mai xem sao

Đến giờ ăn trưa, Hoan Hoan đem theo cái bụng đói meo xuống nhà ăn
Hôm nay trong công ty không ai làm khó cô nữa
Có lẽ vì hôm qua Lãnh Phong trước mặt mọi người gọi cô là vợ

Cô vẫn thấy có người chỉ trỏ bàn tán, tuy không nghe được gì nhưng chắc chắn không phải nói tốt
Vì nếu họ có ý tốt thì cần gì phải nói sau lưng a? Chủ tịch Phong gọi cô là vợ, còn ra mặt giải vây giúp cô
Khiến trái tim thiếu nữ thành phố này tan nát
Kiếp trước cô ta giải cứu ngân hà hay sao mà bây giờ lại có được người đàn ông đẹp trai giàu có như thế?
Thật không cam tâm

Bị đem ra làm chuyện để tán gẫu cho người khác, cơm dù có ngon cũng thành dở
Cô mau chóng ăn cho có trong bụng rồi quay về phòng làm việc

Đi đến cửa đã thấy bóng dáng rất quen mắt đang đứng ở đó, cô nhanh chóng tiến lại, gương mặt có chút bất ngờ
'Bân Bân, sao anh lại ở đây?'

Tô Việt Bân thấy cô, gương mặt liền vui vẻ, sau đó lại cúi gằm mặt, giọng điệu cực kỳ gượng gạo
'Hoan Hoan ...'
Anh ta không biết đi đến tìm cô có phải là quá mặt dày hay không, chỉ cảm thấy bản thân mình có chút ích kỷ

Anh ta cứ ấp úng mãi chần chừ không nói
Mà không đúng, là không dám nói

'Anh sao vậy, có gì cần em giúp có đúng không?'

Anh ta lấy hết can đảm mở lời
'Anh biết mẹ anh đã mang lại rất nhiều rắc rối cho em ... nhưng ... cái đó ... anh biết bản thân mình vô dụng, chỉ có thể cầu xin em giúp anh nói với chủ tịch ... về công việc của anh ...'

Sau khi Tô Việt Bân úp mở nhưng cô cũng đoán được vài phần
Hôm trước hắn đã đuổi việc anh ấy, nên hôm nay Bân Bân ở đây chắc là muốn nhờ cô giúp anh

'Cái đó ... Bân Bân ... em nghĩ anh nhờ nhầm người rồi, em chỉ là nhân viên quét dọn thôi nên làm sao em có thể ...'
'Không, em chắc chắn có thể, chỉ cần em nói giúp anh 1 câu, chủ tịch đã nói ...'

Anh ta khựng lại
Lúc nãy trước khi cô về đây Tô Việt Bân đã gặp được Lãnh Phong

Anh ta tất nhiên khẩn khoản cầu xin, nhưng đáp lại là 1 màn lạnh tanh
Lãnh Phong vốn không muốn nói nhiều, nhưng chợt nhớ lại anh ta là anh họ của thỏ nhỏ
Khuôn mặt liền hiện lên ý gian xảo
'Nếu muốn tôi nhận cậu thì đi tìm Hoan Hoan, nếu cô ấy đồng ý tha thứ thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng không được phép để cô ấy biết cuộc trò chuyện của chúng ta'

Tô Việt Bân nhớ lại những gì hắn nói liền lẫn tránh
'Hoan Hoan, em có thể mà'
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện