Mở cửa, mi mắt cô nhíu lại, giọng bói có chút bất mãn
'Sao lại là cậu?'

'Sao không được là tôi?' Dương Hồng nhún vai khán nghị
Sau đó cậu xông vào nhà như thể chủ nhân ngôi nhà này là cậu vậy

Lâm Doãn đóng cửa sau đó cũng đi vào

Dương Hồng ngồi trên ghế sofa nhìn ngắm xung quanh, không quên chọc ngoáy cô 1 câu
'Oh, nhà cửa hôm nay sạch sẽ thật, có khách sao?'

'Bớt nói nhảm đi, đến đây làm gì?' cô phóng ánh mắt sắc nhọn như tên, bất mãn với câu hỏi vô duyên này

'Tôi chỉ đùa thôi, có cần khoa trương vậy không? Nhỏ mọn'

'Thôi đừng nhiều lời, muốn gì thì nói nhanh rồi cút đi'
Lâm Doãn tay chống hông ra dáng chủ nhà khó tính, chỉ muốn đuổi tên kỳ đà này nhanh nhất có thể

Dương Hồng hừ nhẹ, gương mặt khinh bỉ tột độ
'Hôm nay nghỉ muốn mời cô 1 bữa ...'

'Không rãnh'

'Nhà hàng Ý mỗi tháng chỉ tiếp 10 khách cũng không đi ư?' cậu dụ dỗ

'Không đi'

Nghe thấy cô kiên quyết, cậu buồn bã thở dài đứng dậy định đi về, trong miệng còn ai oán lầm bầm
'Lão đại đi dùng cơm với người khác, cô cũng không rãnh. Tôi đúng là đáng thương'

'Đợi đã!' cô khẩn trương giữ người, sực nhớ phải giữ dáng vẻ không quan tâm điềm đạm nên liền giả vờ hỏi nhỏ
'Cậu vừa nói gì vậy?'

'Tôi thật đáng thương' Dương Hồng nhìn cô đầy khó hiểu

'Câu trước'

'...' cậu chiêm nghiệm hồi lâu liền nói 'Lão đại đi dùng cơm với người khác rồi, ngay cả cô ...'

'Đi khi nào?'

' Ừ thì ... 5h đã đi'

Nghe xong cô dùng lực đẩy Dương Hồng ra khỏi nhà, cậu còn chưa kịp chuẩn bị đã thấy cánh cửa nhà cô đóng sầm lại

Hồng Hồng nhà ta đáng thương chẳng biết bản thân đã làm sai điều gì mà phải chịu cảnh ghẻ lạnh như thế liền ấm ức
Liễu Thanh hiện tại cũng chẳng thấy tung tích
Cậu đành phải lủi thủi lái chiếc xe audi chạy đi trong màn đêm hiu quạnh

Ring ring ....
Cuộc gọi đến đã làm tâm tình khó chịu của cậu bớt đi
Dương Hồng liền nghe máy
'Alo...'

Lâm Doãn đá bay đôi dép trong nhà đang mang, đi chân trần vào phòng bếp
Mở tủ lạnh nốc cạn 1 chai nước to sau đó ném vào xó

Mái tóc được chải chuốc uốn cong cẩn thận, cô đưa tay lên vò thành 1 đống nhàu nhĩ hệt như tổ chim

Đi lên phòng tắm, cầm lấy cái váy trắng đã chuẩn bị lúc nãy ném vào bồn tắm rồi mở van nước, bỏ xà phòng

Cô nhảy vào bồn rồi dậm thật mạnh, nước và xà phòng cùng văng tung toé tạo thành bong bóng rồi bám lên quần áo đang mặc
Nhưng Lâm Doãn cũng chẳng mảy may quan tâm đến

Cô như mụ điên, tức giận mắng chửi
'Chết đi! chết đi! khốn kiếp, đàn ông toàn là lũ khốn nạn, có mới nới cũ, gì mà hẹn hò, gì mà chỉ yêu mình thôi chứ, giả dối! chết đi! đừng để tôi gặp anh thêm lần nào nữa, nếu không anh sẽ như cái áo này, bị giẫm nán mới thôi'

_________
Sau 1 hồi trút giận, cô mệt mỏi ngồi luôn trong bồn tắm, dùng tay ôm lấy đầu gối, cúi mặt làm người khác chẳng thấy được biểu cảm

Chỉ thấy vai cô run lên, chẳng biết do nước trong bồn quá lạnh hay là vì nguyên nhân sâu xa nào khác

'huhuhu .... Bạch Dạ Phi Long chết tiệt...'
Cô thút thít

____________
Quán bar Ảo Vọng .....

Bạch Dạ Phi Long nâng ly rượu trong tay lên nhìn thứ chất lỏng màu nâu đỏ trong đó sóng sánh, biểu cảm có chút vui
'Sao rồi?'
Hắn hỏi

'Dương Hồng bị đuổi về rồi, chẳng thể thấy được ... chị dâu đang có biểu tình gì'
Liễu Thanh nói

Vài phút sau Dương Hồng liền tới, cậu thở hổn hển oán trách
'Liễu Thanh chết tiệt, bảo tôi đi tìm Lâm Doãn làm tôi bị bẻ mặt, giờ gọi tôi đến làm gì?!!!'

'Chuyện là ...' Liễu Thanh cũng chẳng hẹp hòi, nói cho cậu việc lão đại bọn họ muốn cậu nói cho cô nghe việc hắn đang hẹn hò với người khác

Dương Hồng nghe xong nhỏ 1 trái nho vào miệng ngao ngán nói
'Lão đại ... dù em có nói thì cũng có tác dụng gì đâu, bà chằn đó cũng chẳng thèm quan tâm đâu, ghen? lại càng không'

Hắn lườm 1 cái khiến cậu lạnh cả sống lưng
'Ừ thì Lâm Doãn ... nói tóm lại, em đã xem rất kỹ rồi, tâm trạng cô ấy rất tốt, cực kỳ tốt luôn, thiếu điều muốn đốt pháo ăn mừng, anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu'

'Trai tân như cậu thì biết cái mẹ gì? đó gọi là lạc mềm buột chặt' Liễu Thanh giễu cợt
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện