'Haha, xem ra mày cũng không ngu ngốc lắm'
Hắn không còn hoà nhã nữa, giọng cười ngày càng ghê rợn

Hoan Hoan lui về sau cố gắng giữ khoảng cách

'Nếu đã vậy thì tao cũng không vòng vo nữa, có người bảo tao giết mày nhưng nếu mày làm lão đây vui vẻ thì có khi tao sẽ tha cho'

Có người muốn giết cô?
Chẳng lẽ Diệp Tử đã nói cho Lãnh Phong biết nên hắn mới tương kế tựu kế giả vờ không biết thả cô đi nhưng thật ra là âm thầm xử lý? 'Phải làm gì thì mới tha cho tôi?' Hoan Hoan dè chừng
'Làm cho đàn ông vui chẳng lẽ cần tao dạy mày sao hahaha'

Tên khốn này làm cô buồn nôn
Hoan Hoan xoay người lần nữa chạy đi. Hắn cũng nhanh chóng đuổi theo

Không mang giày chạy 1 đoạn khá xa chân của cô thật sự rất đau
Trên đồi có cỏ là lá cây nhưng những vật cứng như đá hay mảnh thủy cũng không phải không có
Mỗi lần chạy chúng luôn cắt vào chân
Nhưng nếu không chạy thì cô sẽ mất mạng

Phải cố gắng lên, thương có thể lành nhưng mạng chỉ có 1

Lương Sa dù sao cũng là đàn ông, chân cô cũng đang đau chạy được 1 lúc liền bị hắn túm được tay áo
'Hahaha xem mày còn chạy đi đâu'
'Thả ra!!!'

Cô chống trả quyết liệt, hắn mất kiên nhẫn liền tát cô 1 cái thật mạnh khiến Hoan Hoan choáng váng ngã xuống đất

Lương Sa ngay lập tức dùng thân thể mập mạp đè lên
'Hahaha, để tao xem thử người làm ấm giường của Phong tổng thì có gì khác biệt so với những con đàn bà khác nào'

Hắn đưa tay muốn cởi nút áo, Hoan Hoan mở miệng cắn
Hắn đau điếng la lên
Lợi dụng thời cơ cô đứng dậy chạy đi nhưng chân đau nên chạy càng lúc càng chậm

Lương Sa đứng dậy nghiến răng, mắt long lên sòng sọc
''Con mẹ nó, mày dám cắn tao sao, con khốn!!!'

Hắn xông đến đá vào lưng cô 1 cái thật mạnh
Mất thăng bằng Hoan Hoan liền ngã xuống đồi

Hắn đứng đó nhìn cô biến mất dần trong bóng tối, nhưng chỉ 1 lúc liền tỉnh táo

Đáng lẽ định chơi đùa với nó rồi sau đó sẽ giết sau, nhưng bây giờ không cần nữa
Ngã từ đây xuống thì dù mình đồng da sắt cũng sẽ vỡ vụng thành từng mảnh thôi

Lấy điện thoại ra bấm 1 dãy số rồi thờ ơ nói
'Tôi đã giải quyết xong rồi, tiền cũng nên chuyển vào tài khoản đi'

'Được rồi, sẽ không thiếu 1 xu đâu, làm tốt lắm'
Diệp Tử nhếch môi cười rồi cúp máy

Ả ta từng nói rằng chỉ cần không có Hoan Hoan thì Phong tổng chắc chắn sẽ thuộc về riêng ả
Chỉ cần cô ta biến mất khỏi thế gian này thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết rồi
Dám tranh giành thứ của tôi, cô xứng sao?
'Muốn trách thì trách cô mệnh khổ đi'

Xử lý xong chướng ngại đó tâm tình tốt hơn hẳn, bây giờ chỉ cần xử lý khéo léo trước mặt ngài Phong thì cô chính là phu nhân rồi

______________
Hôm nay công việc rất nhiều cho nên đến tận khuya Lãnh Phong mới có thể về
Buồn ngủ muốn chết
Nhanh chóng chạy đến phòng thỏ con
Nghĩ đến cô hắn vui vẻ nở nụ cười

Lăng Huệ ở trước cửa phòng lễ phép cúi chào

'Cô ấy đâu?' hắn hỏi
'Chị Hoan Hoan đang ngủ ạ, hôm nay chắc là có hơi mệt mỏi'
Hắn chỉ gật đầu không nói gì nữa, nhẹ nhàng mở cửa bước vào

Người trên giường đắp chăn kín mặt cho nên hắn không thấy rõ
Lãnh Phong bước đến vén chăn nhưng gương mặt trong chăn lại không phải là gương mặt mà hắn muốn thấy
Thỏ con của hắn đâu rồi?

Động tác kéo chăn cũng không nhẹ nhàng nữa
Hắn ném cái chăn xuống đất

Ai đây? Lại dám mặc quần áo của thỏ con
Hắn hoàn toàn không nhớ ra Diệp Tử, vì đối với hắn ngoài Hoan Hoan những kẻ khác đều như sâu bọ

Cô ta choáng váng ôm lấy đầu, giả vờ ngạc nhiên
'Phong tổng ... tại sao ngài ... tôi ... tôi ... sao tôi lại ở đây?'

Lãnh Phong nhíu mày, gương mặt không có nỗi nụ cười
'**Cô ấy đâu!!!'
'Phong tổng ... thật ra ...'

'CÔ ẤY ĐÂU**!!!'

Lăng Huệ nghe tiếng thét của hắn liền rợn tóc gáy lập tức chạy vào xem
Phong tổng tuy đối xử với mọi người thờ ơ lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ thấy ngài ấy tức giận như vậy
Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn ném Diệp Tử từ trên giường xuống, Lăng Huệ nhìn thấy hít vào 1 hơi lạnh

Nhưng không phải cô đang lo lắng cho người bị ném kia mà là đang không hiểu chuyện gì xảy ra
Sao Diệp Tử lại mặc áo quần của chị Hoan Hoan vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện