Chương 61: Một đường thoát chết
*
Trên thiên không, một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên, rồi ánh chớp sáng rọi khắp mặt đất, một giây, và tắt hẳn.
Trời đổ mưa.
Những giọt mưa nặng nề rơi xuống, mang đến xúc cảm lạnh lẽo tột độ.
Cô gái lại đứng lên một lần nữa, chỉ là quanh thân bây giờ phủ thêm một tầng khói đen u ám. Âm trầm, áp lực cùng với đè nén tất cả những sinh vật sống quanh nơi này.
Ám hệ, lại trở về...
Hơn nửa tháng trước.
Khi Thiên đạo giáng xuống tử kiếp, trạng thái tang thi cấp ba của Hoàn Lam Anh đã bị lực lượng khủng bố đó phong ấn lại. Bởi vì Ám hệ cũng xuất hiện vào thời gian đó, và nén toàn bộ năng lượng bảo vệ não chính của bản thân, nên dị năng này cũng đi theo mà bị áp chế sâu trong cơ thể.
Lần chiến đấu này đã khiến cho Lam Anh rơi vào trạng thái cạn kiệt năng lượng không gian và thủy hệ, lực lượng cuối cùng mà cô dồn hết để chống đỡ kia, đã đánh vỡ tầng áp chế mỏng manh đó.
Hắc Ám tuôn ra bằng hình thức khói đen, đặc quyệt, bao phủ cơ thể cô, như một hố đen điên cuồng cắn nuốt những vật chất xung quanh để chuyển hoán thành năng lượng dị năng vốn có.
Mà bây giờ, Lam Anh cảm giác được tình huống của bản thân không tốt lắm. Con ngươi trong mắt phải đen và sâu hơn, cô cảm thấy cơ thể nặng nề, tràn đầy áp lực mong muốn được giải phóng nó. Đúng thế, không phải là sống chết trước mắt, mà là chính bản thân cô đang tự đèn nén tâm thần của mình. Hay nói đúng hơn là tinh thần lực trong cô, không mạnh lắm, nhưng nó có tính ổn định và bình thường vẫn điều khiển năng lượng hai thứ dị năng rất tốt. Hiện giờ Ám hệ lại ra ngoài, tinh thần của cô bắt đầu loạn lên và có xu hướng mất khống chế, thành ra Lam Anh bắt đầu thấy mơ màng lên...
Tai họa trước mắt từ mèo đen và thiếu niên vẫn chưa được trừ bỏ, mà lí trí mình sắp phá tan xông ra. Càng ngày càng nặng nề muốn điên lên, muốn phá tan xiềng xích của linh hồn rồi bùng nổ... Không, cô không thể cho mình thêm một phút do dự nào cả.
Tình trạng của Lam Anh có thể nói dễ hiểu hơn là: tinh thần của cô đã rơi vào mệt mỏi, lí trí loạn lên, cơ thể thậm chí đuối sức để khống chế hai dị năng còn lại. Nhưng năng lượng Ám hệ sung túc đầy đủ, phảng phất như có thể đánh thêm một trăm trận nữa.
Ra là vậy, ra là vậy...
Con người rất ghét Ám hệ, cho đến giờ phút này, Lam Anh đã hiểu được một góc. Nó cường đại, nó mạnh mẽ thôn phệ năng lượng nguyên tố trong không khí mà hai loại dị năng vừa nãy đã tán ra, để tạo nên lực lượng khủng bố của riêng nó. Và khi linh hồn cô khống chế nó không nổi, cơ thể không chịu được nữa... Thứ dị năng này, sẽ ăn mòn tinh thần, sẽ phản lại mà điều khiển tất cả những gì cô đang có.
"Ha ha ha ha ha..."
Một tiếng cười dữ tợn và chói tai vang lên, ánh mắt của Lam Anh hơi thanh tỉnh, lí trí dần bị bạo ngược lấy đầy mà nhìn về thiếu niên kia.
Đối với sự thay đổi âm u của cô gái, hắn không hề cảm thấy bị áp lực. Ngược lại, thiếu niên nhếch mép cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng đỏ rực tiến về phía cô, nói như thể đang thực hiện nghi thức kì quái nào đó:
"Tang thi vương, hoan nghênh giá lâm..."
Lam Anh vẫn đứng yên một chỗ, bình tĩnh nhìn hắn. Nhưng ám hệ quanh cô giống như điên cuồng, khói đen đặc với hình thù kỳ dị loạn xạ quay cuồng trong không khí.
Cơ hồ cô chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã như một tia chớp vọt tới đứng ngay trước mặt cô. Bàn tay phải của hắn giơ lên, năm ngón tay chạm vào cũng như chế trụ đầu tóc cô.
"...Cút ra..."
Lam Anh siết tay, Ám hệ như phát cuồng tràn lên phía trước, hưng phấn đánh lên thân thể của hắn, hòng muốn cắn nuốt lực lượng mỹ miều ngay trước mắt.
Nhưng trước sự kinh hãi một lần nữa của Lam Anh, vô số cột khói đen bị hút thẳng vào cơ thể thiếu niên mà không hề có dấu hiệu bị ăn mòn, hay năng lực bị cắn nuốt.
Thiếu niên này, năng lực của hắn không chỉ áp chế cô tuyệt đối, mà còn là khắc tinh, thôn tính mớ năng lượng Ám hệ của Lam Anh.
Lam Anh trầm mặc, tình cảnh chuyển ngược hoàn toàn chặt đứt mọi đường lui của cô. Lồng ngực nặng nề muốn bùng nổ, hung hăng kéo ngược năng lượng lại tụ tập. Nếu hắn ra tay, cô cũng đồng thời tự bạo, thề chết cũng phải cắn xuống một miếng thịt của hắn!
Trên đầu lành lạnh, im lặng quỉ dị.
Thiếu niên dừng việc thôn phệ khói đen, dứt ra mà lùi lại.
Lam Anh đã có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi của hắn, làm cô cũng đi theo cảm thấy bất ngờ.
"Ta thật không thể hiểu, vì sao ngươi lại không có ký ức truyền thừa?"
"..."
Lam Anh mím môi, đôi mắt nhìn hắn trở nên lạnh lẽo. Cô không hiểu hắn nói thế nghĩa là gì, nhưng có thể từ câu chữ mà đoán được một chút. Vẻ mặt của thiếu niên tự nhiên trở nên kì lại, hắn phá lên cười khàn khàn và nói:
"Hóa ra là ngươi không tiếp thu được..."
Hắn lại tự hỏi chính mình:
"Không thể nào, lại có lực lượng khác chặn lại ư..."
Cảm thấy hắn tạm thời đã không phát động công kích, Lam Anh cũng muốn nói ra rất rất nhiều nghi vấn trong đầu. Môi cô nhúc nhích, nhưng lời ra lại hỏi:
"Làm sao để, tiếp thu ký ức đó?"
Tiếp thu để làm gì, ký ức đó có gì, là truyền thừa từ tổ tiên của "chủng tộc" này sao? Cô biết tang thi quái vật này nọ chỉ là cách gọi chung của con người tiến hóa, nhưng những vấn đề khác thì cô hoàn toàn không hiểu cũng không biết. Vả lại, cô có cảm giác nặng nề, nếu tiếp thu lấy, cô sẽ không còn là "Hoàn Lam Anh" như ban đầu nữa. Mà cái nhóm hệ thống, miệng kín còn hơn kim khâu, sống chết đến nơi của chủ cũng không muốn khai ra cội nguồn mọi việc.
...
Mắt thiếu niên cụp xuống nhìn con người nhỏ bé trước mắt. Hắn biết cô chính là tang thi cấp cao, chả hiểu lí do gì mà cô lại mang cơ thể loài người, nhưng Ám hệ đặc biệt như vậy, không thể nào nhầm lẫn được. Hắn nhấp môi, ác ý nói:
"Ta làm sao mà biết!"
"Hay ngươi thử ăn thịt người đi, uống máu cũng được, càng nhiều càng tốt."
Thiếu niên lại cười quỉ dị, trong tiếng mưa càng lớn càng khó nghe muốn chết. Lam Anh cố gắng nhịn lại trước khi sức mạnh của cơ thể điên cuồng tập hợp. Đôi mắt của cô lóe lên tia sáng đen tối, hỏi một câu cuối:
"Vậy, ngươi là thứ gì..?"
Nụ cười của thiếu niên thu hồi lại, nhưng độ cong của khóe môi vẫn không thay đổi, hắn hơi nghiêng đầu:
"Để ta, nhớ xem..." Hắn nói vậy khiến Lam Anh hết biết hỏi điều gì nữa, trước khi hắn lại cười, hai tay cô vung lên, đôi môi khẽ mở:
"BẠO!"
Thiếu niên liếc qua, đáy mắt màu đỏ u ám hiện lên sự ngạc nhiên, khí lưu xoay tròn bên người hắn. Cảm giác được không gian đang co dãn cực mạnh, thiếu niên cười lớn, bàn tay trái hóa móng vuốt kéo dài thành sợi Hắc Ám đánh mạnh về phía cô gái.
Thực hiện chiêu này thêm lần nữa, Lam Anh đã cảm thấy trước mắt quay cuồng, hai chân như đeo chì không thể di chuyển. Lực lượng không gian sắp nổ tung lại bị sợi dây đen kia va chạm, cắn nuốt. Lam Anh cắn chặt răng, cố gắng thúc đẩy năng lực khiến không gian bạo phát động, thân hình run rẩy cực mạnh vì cận kề sự mất khống chế.
Đúng lúc này, một bóng đen vọt tới kèm theo âm thanh kêu xa:
"Meo! Meo!!!"
Con mèo đen lao vụt tới, thân thể nho nhỏ đánh mạnh lên những sợi roi đen. Xích! Xích!... Chúng lặp tức tan rã thành khói đen mà lượn lờ theo không khí, lực lượng không gian lặp tức được giải phóng.
Theo đó, không gian bao phủ chung quanh bỗng rung động kịch liệt, một bức tường không gian trong suốt bọc cả không khí bên người thiếu niên. Vô số tia khói đen từ cơ thể cô cũng theo đó mà đổ lên, đặt sệt tới mức hóa thành chất lỏng bao hắn thành một cái kén đen ngòm.
Ầm...Ầm...Tách! Tách! Âm vang lớn điếng tai do va chạm vang lên, trước khi tại nơi đó nổ tung một tiếng vang trời: ĐÙNG!!!
Bụi đất bốc lên cao, nơi thiếu niên đứng chỉ để lại một cái hố sâu tròn trịa, mọi thứ trong bán kính nơi đó đã hoàn toàn vỡ tan biến mất vào không khí. Khung cảnh vặn vẹo thêm một lát rồi ngưng lại, một vài vết nứt kéo dài trên mặt đất, tia khói đen còn sót lại cũng đi theo tan rã.
Và khi bụi bặm lắng xuống, Lam Anh đã điên cuồng chạy rất rất xa.
Roạt!!
Một vết rách không gian lại được tách mở, thiếu niên bước ra, thân hình không hề có một chút dấu vết được xem là bị thương. Hắn khoanh tay, nở một nụ cười của kẻ điên loạn.
...
Dồn tất cả lực lượng còn sót lại mà bỏ chạy, tâm trí Lam Anh đã rơi vào sự trống rỗng, đại não chẳng thể nghĩ được việc gì khác ngoài chạy.
"Meo!!!" Tiếng mèo kêu phía sau đuổi theo lưng cô, một bóng đen nhỏ bé lao đến nhảy và đứng vững trên vai cô.
Lam Anh chẳng còn biết nó định làm gì nữa, cô cũng không có tâm thần để ý đến sự nguy hiểm nó có thể mang đến, chỉ chạy chạy và chạy... Chạy trốn khỏi cái chết.
.