Trận chiến này có thể coi là một chiến thắng lớn.

Tả Hiền Vương tận số bị tiêu diệt, quân chủ lực của quân Mông Cổ thương vong hơn một nửa, 8 vạn quân của Tây Lộ Quân thiệt hại tám, chín phần, nhưng đã diệt được 7 vạn quân Mông Cổ, bắt giam hơn 2 vạn tù binh.

Sau khi thống kê quân số, hơn 5 vạn người thương vong của quân Hạ đã diệt được 15 vạn quân Mông Cổ.

Trận trước còn nói sẽ để cho vùng biên giới được hòa bình trong năm năm, nhưng sau trận này, quân Mông Cổ thua thảm hại, không thể quay lại được như trước đây, chứ đừng nói là tấn công thêm lần hai.

Trong lòng Thiệu Kinh Vũ chợt cảm thấy bi ai, cho dù những binh sĩ tham gia trận chiến này phải hy sinh xương máu rất nhiều, nhưng Hoàng đế và các hoàng thần ở Kim Lăng xa xôi không nhìn thấy những sự khốc liệt này nên chỉ nói một câu, trận này thắng rất đẹp.

Thiệu Kinh Vũ tự nhiên hiểu ra lúc đầu khi hắn nói chuyện với Ninh quốc công, Ninh quốc công nghe hắn nói chí lớn của mình ở sa trường thì chỉ ngậm ngùi cười, nói hắn tuổi trẻ ngông cuồng. Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng Ninh quốc công cười mình vì hắn không biết được sự hiểm ác của chiến tranh, nhưng hiện giờ sau khi đã thực sự đối mặt với sự tàn khốc của sa trường, hắn cũng chỉ biết cười ngậm ngùi.

Nếu có thể, hắn cũng hy vọng từ giờ về sau không còn chiến tranh nữa.

Tin tức trên chiến trường đã có người phi ngựa nước đại đưa về Kim Lăng. Còn Thiệu Kinh Vũ sắp xếp lại đơn giản những công việc sau chiến tranh xong thì dẫn Nhan Nhất Minh và một trăm người nữa đi về phía Bắc Bình.

Bắc Bình có Việt Vương, là người rất được Bệ hạ ân sủng, lúc trước Hoàng đế còn ban cho Việt Vương mấy vị ngự y rất giỏi.

Quân y chỉ có thể xử lý qua loa vết thương, lần trước hắn hỏi bao giờ Nhan Nhất Minh có thể tỉnh lại thì không ngờ ông ta lại nói, đáng lý ra Nhan Giáo úy đã chết từ lâu rồi, không hiểu vì sao vẫn còn thở được.

Nếu không phải Vân Hiểu cố gắng ngăn lại thì Thiệu Kinh Vũ đã chém đầu ông ta ngay lúc đó.

Thiệu Kinh Vũ không dám chắc một giây sau Nhan Nhất Minh có ngừng thở hay không. Hắn để Vân Hiểu ở lại doanh trại còn mình đi về Bắc Bình.

Vân Hiểu dũng cảm, xung phong đưa Nhan Nhất Minh đến Bắc Bình để Thiệu Kinh Vũ ở lại doanh trại chủ trì đại cục.

“Quân Mông đã không còn sức lực để phản kháng nữa rồi, còn đại cục gì nữa?”

Thiệu Kinh Vũ phản bác lại như vậy.

Vân Hiểu thật sự không hiểu, bắt đầu từ khi nào Nhan Nhất Minh lại trở nên quan trọng với Thiệu Kinh Vũ như vậy, thậm chí còn quan trọng hơn nhiệm vụ trong quân, hắn thà chấp nhận bị Bệ hạ hỏi tội thì cũng phải cứu sống được Nhan Nhất Minh.

Hơn nữa để hắn ta hộ tống đi thì có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ còn có bí mật gì chắc?

Hắn ta không biết khi Thiệu Kinh Vũ rạch áo của Nhan Nhất Minh ra, cuối cùng phát hiện thiếu niên đang rong ruổi trên chiến trường này không phải là một người đàn ông, trong lòng Thiệu Kinh Vũ có tâm trạng thế nào.

Đến khi phát hiện ra Nhan Nhất Minh là phụ nữ, Thiệu Kinh Vũ mới kinh ngạc hiểu ra rất nhiều điều.

Vì sao nàng thường tránh người khác để ở một mình, vì sao nàng trầm lặng ít nói, vì sao nàng nói mình quyết sẽ không lấy vợ.

Bởi vì nàng căn bản không phải là một nam nhân, bởi vì nàng có một bí mật vô cùng lớn.

Thiệu Kinh Vũ chưa phải chưa từng nghe qua câu chuyện Mộc Lan thay cha tòng quân nhưng hắn cũng chỉ coi đó là một câu chuyện. Không ngờ bây giờ hắn thật sự nhìn thấy một nữ nhân rong ruổi trên sa trường, cải trang thành một nam nhân, búi tóc lên cao, cầm trường đao báo thù cho đất nước.

Thiệu Kinh Vũ không thể tưởng tượng được, khi lần đầu tiên nàng cầm đao, lần đầu tiên nàng gϊếŧ người, khi đối diện với thiên quân vạn mã, trong lòng nàng có tâm trạng thế nào.

Đó là giây phút bất ngờ nhất suốt hơn 18 năm qua của hắn.

Và cũng tại đúng giây phút đó, Thiệu Kinh Vũ hoàn toàn kéo giãn khoảng cách giữa Nhan Nhất Minh và tất cả nữ nhân trên thế gian này.

Khí phách của nàng, sự trung nghĩa của nàng khiến tất cả những nữ nhân khác hoàn toàn biến mất, khiến hắn không thể rời mắt được nữa.

Lại một ngày nữa qua đi, Thiệu Kinh Vũ vẫn cảm thấy vì sao lại có một nữ nhân như vậy?

Vì sao lại có một nữ nhân vì quốc gia mà đặt mình vào giữa sự sống và cái chết như vậy?

Nhan Nhất Minh bị thương quá nặng, trên người sau khi được băng bó đơn giản xong, chỉ khẽ cử động một chút cũng ứa máu ra. Phải nhanh chóng đến được Bắc Bình, nhưng lại không được để xe ngựa quá rung lắc. Thiệu Kinh Vũ chỉ có thể cẩn thận giữ nàng ở trong lòng.

Hắn cẩn thận chỉnh lại tóc cho Nhan Nhất Minh, ngón tay chạm vào da thịt đã lạnh ngắt như người chết của nàng.

Lúc này Nhan Nhất Minh tỉnh lại, nói một cách chính xác là ý thức đã tỉnh lại, nhưng người trong lòng Thiệu Kinh Vũ vẫn đang ngủ li bì. Trong khi đó Nhan Nhất Minh thực sự lại đang ngồi trong không gian hư ảo để nói chuyện với Quả Táo.

Không ngờ vết thương quá nặng lại làm ảnh hưởng đến thần trí, mấy ngày liên tục nàng đều mơ mơ màng màng.

Nếu lần này không phải Quả Táo đã đóng lại xúc cảm đau đớn của nàng, nàng thật sự không chịu được nữa. Thật sự là quá đau, cảm giác khi bị đâm vào eo khi đó vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Trước giây phút tỉnh lại khi rút mũi tên đó ra, Nhan Nhất Minh thật sự cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã lại ngất đi, không phải chịu sự giày vò như thế nữa.

Hiện tại nàng đang chờ ở không gian hư ảo nhưng nàng thật sự không muốn trở về cơ thể đó. Không cần nghĩ cũng biết khi quay về sẽ đau thế nào, hơn nữa còn không được nhúc nhích.

Hai người nhìn Thiệu Kinh Vũ ôm cơ thể kia vô cùng cẩn thận, Quả Táo nhắc nhở nàng: “Mức độ thiện cảm của Thiệu Kinh Vũ đã đầy rồi.”

Lúc trước cũng đã gần 100%, hiện giờ thân phận của nàng bị bại lộ, việc nàng là nữ nhân khiến hắn vô cùng bất ngờ. Cho dù là hắn bất ngờ, thương xót hay bất cứ cảm xúc gì thì việc công lược Thiệu Kinh Vũ cũng đã hoàn thành.

Nhiệm vụ công lược đã hoàn thành, hiện giờ nàng rời đi cũng không có gì nhưng vì SSR nên Nhan Nhất Minh vẫn tiếp tục ở đây thêm một khoảng thời gian nữa để hoàn thành cái gọi là thời cơ.

Nhan Nhất Minh nhìn Quả Táo bằng ánh mắt sâu xa: “Nể mặt ta đang bị thương nặng như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết là thời cơ gì không?”

Quả Táo dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Nhan Nhất Minh vô cùng thảm hại, một lúc sau mới chán nản lên tiếng.

“Theo tình tiết trong kịch bản, Thiệu gia sẽ đứng về phía Giản Ngọc Diễn, cũng có nghĩa là về sau Thiệu Kinh Vũ sẽ gia nhập vào hàng ngũ phục quốc, mà ban đầu chính Giản Ngọc Nhi đã cảm hóa hắn, để hắn quay lại chính đạo.”

Nhan Nhất Minh nhanh chóng hiểu ra: “Vậy nên thời cơ này chính là để Thiệu Kinh Vũ thay đổi, hoặc có thể nói là để hắn ta thoát ly khỏi Thiệu gia?”

Quả Táo thở dài như rất được an ủi: “Thông minh.”

“Lúc đầu là Giản Ngọc Nhi đã khuyên Thiệu Kinh Vũ, nhưng hiện giờ đã không còn Giản Ngọc Nhi nữa nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngài thôi.”

Nhan Nhất Minh gật đầu.

Sau khi trải qua chiến trường, nghĩ lại những cuộc đấu đá trong nhà, Nhan Nhất Minh đều cảm thấy khá cảm động.

Chỉ có điều mấy ngày này, nàng vẫn tiếp tục ở đây đánh cờ với Quả Táo, tiện thể nghĩ tiếp xem tiếp sau nên làm như thế nào.

Thiệu Kinh Vũ đã cho người phi ngựa nhanh đến phủ Việt Vương ở Bắc Bình để thông báo. Sau khi Nam Cung Diệp nghe tin Nhan Nhất Minh bị thương nặng, vội vàng cho người đi chuẩn bị.

Nghĩ lại cái người có nốt ruồi son giống y như của A Minh kia, khiến hắn không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết. Chỉ là không ngờ mới có mấy tháng thôi mà đã bị thương tới mức đưa về đây.

Phủ Việt Vương có ngự y do lúc đầu Bệ hạ phái tới, Nam Cung Diệp không hề lề mề, bảo thái y ở trong phủ đợi hầu Thiệu Kinh Vũ, để khám bệnh ngay sau khi người kia đến đây.

Nhìn thấy mấy vị ngự y cùng muốn đi vào, Thiệu Kinh Vũ đột nhiên nói: “Đợi đã.”

Nam Cung Diệp quay đầu lại: “Sao vậy?”

Dù sao Nhan Nhất Minh vẫn là một nữ nhân, Thiệu Kinh Vũ thật sự không thể chấp nhận được việc một đám nam nhân chữa bệnh cho nàng, cuối cùng hắn chỉ để lại một người có y thuật tinh thông nhất.

Nam Cung Diệp để ý đến Thiệu Kinh Vũ, một lát sau hắn mới nói: “Tùy ngươi, chỉ cần sau khi xong chuyện cho ta biết nguyên nhân là được.”

Nam Cung Diệp không phải là Vân Hiểu, Thiệu Kinh Vũ không thể ra lệnh cho hắn ra ngoài. Hơn nữa ngự y là người của phủ Việt Vương, cho dù hắn không nói thì nếu như Nam Cung Diệp hỏi, ngự y vẫn nói cho hắn biết sự thật.

Thiệu Kinh Vũ im lặng một lát rồi thấp giọng hứa: “Thần đương nhiên sẽ nói cho vương gia biết sự thật.”

Nói xong, hắn cất bước vào phòng.

Đã có ngự y giỏi nhất, loại thuốc tốt nhất, so với người quân y trước đây thì người ngự y này điềm tĩnh hơn rất nhiều. Hoặc có lẽ ông không hề biết người đang nằm ở đây là Nhan tướng quân, người nổi danh trên khắp thao trường mà chỉ coi đây như một nữ tử bình thường.

Lão ngự y không thể hiểu được vì sao một nữ tử tử lại bị thương thành ra như vậy. Ông không kìm được định hỏi, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt rất không tốt của Thiệu Kinh Vũ, ông bèn đè hết tất cả mọi nghi hoặc vào trong lòng.

Không chỉ như vậy, điều khiến ngự y kinh ngạc nhất là mặc dù bị thương thành như vậy nhưng cô nương này vẫn còn thở. Cô nương này đúng là số lớn mạng lớn, sau khi bận hơn nửa canh giờ, ông mới lau mồ hôi rồi nói: “Nếu vị cô nương này có thể vượt qua, về sau nhất định không có vấn đề gì nữa. Nếu cô nương này có thể kiên trì được đến đây, tin rằng cát nhân ắt có thiên tướng.”

Thiệu Kinh Vũ gật đầu “ừm” một tiếng, đến khi lão ngự y chuẩn bị đi hắn mới nói: “Nếu Vương gia có hỏi, cứ trả lời đúng như sự thật.”

Trong lòng ngự y kinh ngạc, chẳng lẽ Vương gia cũng quen biết nữ tử này sao?

Lúc về gặp Vương gia, Nam Cung Diệp hỏi người bị thương thế nào rồi, ngự y cẩn thận trả lời: “Vị cô nương này mặc dù bị thương rất nghiêm…”

Nam Cung Diệp lập tức ngẩng đầu lên: “Cô nương?”

“Đúng… đúng vậy.” Ngự y không hiểu lắm, cô nương… thì làm sao?

Nam Cung Diệp ngồi lại xuống: “Ông nói tiếp đi.”

Ngự y mới nhắc lại tất cả những gì Thiệu Kinh Vũ vừa nói nhắc lại một lần nữa. Nam Cung Diệp xua tay ra lệnh cho ông đi xuống, một lúc sau đó hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhan giáo úy.

Lại là một nữ tử?

Sau đó, Nam Cung Diệp sắp xếp cho Thiệu Kinh Vũ ở trong phủ Việt Vương, lúc này Thiệu Kinh Vũ mới bắt đầu viết sớ dâng lên cho Bệ hạ.

Tin chiến trận báo đi chỉ đơn giản là đã giành đại thắng nhưng hắn vẫn phải kể lại rõ ràng những chi tiết của trận chiến này.

Nhưng đến gần khi hạ bút hắn lại chần chừ.

Bởi vì vết thương của Nhan Nhất Minh và thân phận của nàng.

Cho đến tận bây giờ, khi nhìn thấy cả người nàng chằng chịt vết thương, trong lòng hắn vẫn cảm thấy đau đớn. Ngự y nói kín đáo nhưng hắn vẫn hiểu vẫn có khả năng Nhan Nhất Minh vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa. Kể cả nàng có tỉnh lại, Thiệu Kinh Vũ cũng không muốn để nàng phải kinh qua chiến trường, đổi thành một thân phận khác.

Cơ thể của nàng như vậy thật sự không chịu được.

Hơn nữa nữ tử tòng quân là một đại tội, nghiêm trọng hơn có thể nói là tội khi quân. Thiệu Kinh Vũ đã coi Nhan Nhất Minh là người sẽ đi cùng mình quãng đời còn lại, vậy nên thân phận của nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ.

Một khi bị lộ, hắn không thể biết chắc Bệ hạ sẽ xử lý thế nào.

Vậy nên nếu vĩnh viễn giấu đi bí mật này thì sao?

Liệu có một cách nào mà Bệ hạ vừa không trách tội, vừa có thể ở bên nhau không cần lo lắng gì?

Bàn tay cầm bút lông của Thiệu Kinh Vũ run rẩy, cuối cùng hắn lần lượt viết xuống từng từ, từng chữ một.

Buổi tối hôm đó, Nam Cung Diệp cầm bức sớ đó đến tìm hắn, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười giễu cợt, hắn từ từ nói.

“Nhan giáo úy bị thương quá nặng, đã hy sinh ở chiến trường, từ nay về sau không còn Nhan giáo úy mà chỉ còn Nhan cô nương. Thiệu Kinh Vũ, ngươi làm vậy không phải quá ích kỷ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện