Ngụm trà trong miệng làm Nhan Nhất Minh sặc sụa ho khan, chờ tới khi hoãn lại mới ngây ra nhìn Giản Ngọc Diễn, giọng nói rất yếu ớt: “Công tử, ngươi đang đùa đấy à?”
“Lúc trước đều do ta yếu đuối mới hại nàng phải hủy dung, cuối cùng còn bức nàng rời khỏi ta nữa.” Giản Ngọc Diễn vẫn nắm chặt bức họa kia, kích động nói: “Bây giờ cuối cùng ta cũng đã tìm được nàng rồi, ta nhất định phải đưa nàng về.”
Nhan Nhất Minh đặt chén trà xuống, giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, gương mặt vừa rồi còn đầy ý cười chợt trở nên lạnh băng. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Giản Ngọc Diễn: “Nếu ta không cho phép thì sao?”
Giản Ngọc Diễn sửng sốt, thẳng thừng nói: “Chúng ta đã ước định...”
“Chúng ta ước định ta giúp công tử tìm được nàng, nhưng không hề ước định công tử vì một nữ tử mà vứt bỏ mọi thứ ra sau đầu!”
Nhan Nhất Minh đột nhiên nổi giận.
“Ngươi vẫn luôn không phân rõ tình thế nặng nhẹ!”
Vẫn luôn không phân rõ tình thế nặng nhẹ, trông thì có vẻ dịu dàng hào phóng, nhưng thật ra lại cực kỳ ích kỷ.
So với Giang Dật và Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh không hề có cảm giác nợ tình với Giản Ngọc Diễn. Tuy rằng mọi chuyện đều do nàng chủ động sắp đặt. Nhưng kết cục diễn ra như vậy đều do chính Giản Ngọc Diễn mà ra.
Lúc trước hắn không phân định rõ bản thân rốt cuộc yêu ai nên để lại một vết sẹo trên mặt nàng. Hắn không dám đối nghịch với Giản thừa tướng, không dám bộc lộ chân tướng cho nàng, cuối cùng mới rơi vào tình huống này. Bốn năm trôi qua, hắn vẫn không muốn gánh vác và đối mặt, lãng phí thời gian suốt bốn năm.
Hiện giờ Giản Ngọc Diễn lại bỗng nhiên nói hắn muốn đích thân đi đón nàng về? Lực hành động bất ngờ tăng vọt, còn chỉ số thông minh lại đưa chó ăn hết rồi à?
Giản Ngọc Diễn bỗng chốc không hiểu ý của Nhan Nhất Minh là gì. Hắn và Lâm An quận chúa mới quen biết chưa đầy ba tháng mà thôi. Vì sao Lâm An quận chúa lại nhắc tới “vĩnh viễn” chứ?
Nhưng không đợi Giản Ngọc Diễn suy nghĩ sâu xa, Nhan Nhất Minh đã thay đổi thái độ khách khí ngày thường, trở nên hùng hổ dọa người.
“Đến bây giờ công tử vẫn mang cái thân phận không thể ra ngoài ánh sáng kia, còn chưa bước lên được vị trí kia đâu. Ngàn vạn lần đừng quá xem nặng chính mình.” Nhan Nhất Minh cười mỉa, gương mặt xinh đẹp chói mắt của nàng vì thể hiện ra châm chọc mà khiến người ta có phần không dám nhìn thẳng: “Ta đang giúp công tử đấy, có được hay không là do ta nói, còn công tử cũng phải nghe theo.”
Giản Ngọc Diễn thật sự không hiểu vì sao một nữ tử lại có thể có uy thế như vậy, đôi mắt phượng của nàng tựa như một con dao được mài sắc, khiến trái tim người ta như đóng băng, làm hắn nhớ đến cảm giác hít thở không thông khi nhìn kỵ binh Bắc Doanh dạo phố lúc Thiệu Kinh Vũ hồi kinh lần đó.
Hắn không quá hướng tới vị trí cao cao tại thượng kia, cũng chưa từng khát khao đứng trên vạn người. Nhưng hắn có lòng tự tôn cơ bản của một nam tử.
Có thể thấy được, hành vi của Nhan Nhất Minh lúc này khiến quý công tử ngày thường nho nhã dịu dàng cảm thấy không ổn, cũng cực kỳ không thích.
Nhan Nhất Minh cảm giác được, chỉ là không để vào mắt. Đừng nói gì khác, trong chuyện này Giản Ngọc Diễn thật sự quá đáng, nàng cần nói những lời thích hợp để điều tiết tâm tình.
“Ta có thể hiểu được công tử mong nhớ cô nương kia. Nhưng công tử đã bao giờ nghĩ tới, hiện tại trong Kinh ai ai cũng đều bàn luận chuyện hai ta, còn ngươi thì lại buông tay đi tìm nữ nhân của mình. Ngươi có nghĩ đến mặt mũi của ta không? Ta vì công tử mà lừa gạt Giản thừa tướng, nếu công tử đi tìm người dẫn tới việc Giản thừa tướng nghi kỵ, hủy diệt toàn bộ kế hoạch lúc trước thì sẽ đặt ta vào vị trí nào? Ta tận tâm tận lực vì ngươi, ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết. Hành vi như vậy khiến người ta khó tránh lạnh thấu tim gan. Ta đồng ý giúp công tử tìm vị cô nương kia, giờ ta tìm được rồi, nhưng chuyện công tử đồng ý lại không làm được lấy một chuyện. Tính tình ta có tốt hơn nữa cũng không có nghĩa là ta dễ bắt nạt.”
Giản Ngọc Diễn siết chặt bức họa. Sau bốn năm mới nghe được tin của A Minh, hắn thật sự khó kiềm chế được hưng phấn nên mới nói ra lời như vậy.
Lâm An quận chúa đột nhiên răn dạy một trận, tuy đều là lời không dễ nghe nhưng rốt cuộc vẫn là hắn làm sai trước. Giản Ngọc Diễn chậm rãi hít sâu một hơi, giọng trầm thêm vài phần: “Lời này là do ta nhất thời không đúng mực, Quận chúa cứ coi như không nghe thấy đi.”
Nhan Nhất Minh từng cho rằng, thiếu niên bừng bừng phấn chấn như Thiệu Kinh Vũ chẳng khác nào vầng dương trên cao, về sau mới phát hiện trái tim giấu sâu trong sự nhiệt tình mới là ích kỷ nhất. Nàng cũng từng cho rằng người dịu dàng ôn nhã như Giản Ngọc Diễn là biết nghĩ cho người khác nhất, giờ mới nhận ra nội tâm hắn cũng thật lạnh bạc.
Cho dù là nhất thời kích động, nhưng đây cũng là sự thể hiện chân thật nhất tính cách của hắn. Nhan Nhất Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Công tử có thể tỉnh táo lại là tốt rồi.”
Hai người đều yên tĩnh thật lâu, sau đó Giản Ngọc Diễn lại bất ngờ hỏi nàng:
“Ngươi không sợ ta sẽ ghi hận, sau này nếu mọi sự đã thành sẽ vì chuyện này mà hãm hại ngươi sao?”
“Không đâu.” Nhan Nhất Minh đáp rất nhanh.
Giản Ngọc Diễn kinh ngạc, rốt cuộc là nàng quá tin tưởng hắn hay quá tự tin?
Nhưng không ngờ Nhan Nhất Minh chợt cười nhạo một tiếng: “Đến cả chết ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi thu sau tính sổ hay sao? Còn lúc này bàn chuyện có thành hay không thì còn sớm lắm, chờ tới khi công tử thật sự có thể đi lên vị trí kia rồi hẵng nói sau.”
Dứt lời, nàng đứng dậy nói một tiếng “cáo từ”, sau đó rời đi không chút lưu luyến.
Giản Ngọc Diễn yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng Nhan Nhất Minh, nhớ tới lời Nhan Nhất Minh vừa nói thì khẽ thì thào.
“Ngay cả chết còn không sợ, vậy rốt cuộc ngươi sợ cái gì?”
“Sợ không về được nhà chứ còn sợ gì!” Quả Táo thính lực vô cùng tốt, nghe vậy liền than thở. Nó lắc lư trên không trung nhìn Nhan Nhất Minh vẫn không lộ ra chút vui giận đi đằng trước, bay sát tới nói: “Kí chủ, chúng ta tới Ngự Cảnh Lâu ăn cái gì đi.”
“Ngươi là máy móc, đến cả mùi còn không ngửi ra được.” Nhan Nhất Minh châm chọc Quả Táo một câu, sau đó cười nói: “Ta biết ngươi muốn an ủi ta, ta không giận đâu, mà giờ còn chưa đến giờ cơm, ta chưa đói.”
Muốn ăn cái gì nhưng lại không đói bụng, Nhan Nhất Minh còn đang rối rắm có nên đi tới vệ đường nếm thử quà vặt không thì có người chợt vươn một thanh đồ chơi làm bằng đường đến trước mặt nàng.
Ngón tay người này thon dài, khớp xương rõ ràng, giọng nói cũng trong sáng dễ nghe, mang theo vài phần ý cười đưa đồ chơi bằng đường đến trước mặt nàng.
Nhan Nhất Minh ngước lên, gương mặt tuấn nhã tươi rói của Giang Dật rất gần, cách nàng không tới nửa mét.
Cũng vì hai người bọn họ rất nhiều năm rồi không ở cạnh nhau mà không chút đề phòng như vậy. Hắn cười giúp nàng ngăn ánh nắng chói chang, dùng ánh mắt biết cười nhìn nàng chăm chú. Ký ức quen thuộc chợt dâng lên trong lòng, nàng chưa kịp suy nghĩ đã quen tay nhận lấy đồ chơi bằng đường trong tay hắn.
Ánh mắt Giang Dật càng thêm dịu dàng đẹp đẽ, mà chờ tới khi Nhan Nhất Minh nhận rõ người trước mặt liền vội vàng lui bước, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
“Mấy văn tiền thôi mà.” Giang Dật không bị ảnh hưởng chút nào, nhướng mày cười nói: “Lúc không vui ăn cái gì ngọt sẽ khá lên nhiều.”
Nhan Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên, sao Giang Dật biết nàng khó chịu không vui? Mà Giang Dật không biết cố ý hay vô tình hiểu sai ánh mắt của nàng, giải thích một câu: “Thê tử ta từng nói, ăn đồ ngọt sẽ khiến người ta vui vẻ lên.”
Nhan Nhất Minh giả ngu nhìn sang chỗ khác.
Nàng thích đồ ngọt, Giang Dật luôn cảm thấy nàng ăn ngọt quá nhiều. Sau đấy nàng nghiêm trang giải thích với hắn rằng ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn.
Nhưng bởi vì sức khỏe nàng không cho phép nên Giang Dật vẫn cắt xén một phần điểm tâm của nàng. Thường thì sau khi sai người mang Phù Dung Cao đi, hắn sẽ mỉm cười nhìn nàng hờn dỗi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nếu nàng không vui ta sẽ đùa cho nàng vui, nếu nàng vui vẻ ta sẽ vui vẻ cùng nàng, ta tự mình bù lại phần đường cắt xén của nàng.”
Cho nên dù có vui vẻ hay không, hắn sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Khi đó Giang Dật chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, vừa nói lời tâm tình là miệng ngọt vô cùng. Nhan Nhất Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Dật vừa mới chớm tuổi vị thành niên đã biết tán gái, sau đó hắn lập tức dịu dàng nâng cằm nàng lên, khom người hôn nhẹ lên môi nàng.
Thời gian bốn năm trông thì có vẻ bình thản, thật ra nhớ lại cũng là những tháng ngày an yên nhất của nàng suốt bao năm qua.
Nhan Nhất Minh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đồ chơi bằng đường trong tay.
Là một nữ tử thướt tha yêu kiều, tinh xảo đến mức nàng không nỡ hạ miệng. Đang định nói gì thì lại thoáng thấy trong tay Giang Dật vẫn còn một đồ chơi bằng đường nữa.
Là một thư sinh cầm quạt.
Nhan Nhất Minh nhanh chóng dời mắt đi, nhẹ nhàng cắn mất chiếc quạt tròn trong tay nữ tử bằng đường, cười nói: “Cảm ơn Giang đại nhân.”
Dừng một chút, nàng còn bổ sung: “Ngọt quá.”
Giang Dật cười híp mắt, nhìn không ra bất cứ manh mối gì, tựa như chưa từng nhìn thấy bức “thơ Thọ” mà Nhan Nhất Minh từng viết trong đại thọ Hoàng hậu vậy.
Nhan Nhất Minh có trí nhớ của bốn người, nhưng lại chỉ biết hai loại nét chữ.
Lúc trước trở thành đào kép chỉ nhớ rõ quá khứ bi kịch và từng khúc ca xướng, khi là Nhan giáo úy cũng chỉ nhớ được sự thật tàn khốc khi mất hết người nhà. Quá khứ của hai nữ tử đều quá bi thảm, vì cuộc sống, vì miếng cơm manh áo mà liều mạng giãy dụa, chưa từng hiểu cầm kỳ thư họa gì, chưa từng học thi thư lễ nghi.
Chỉ có khi là Nhan tiểu thư, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, làm Giang tiểu thư đọc binh pháp thi thư.
Ngày ấy đại thọ Hoàng hậu, Nhan Nhất Minh được mời vào cung, Nhan phu nhân và Thái tử đều ở đó, Nhan Nhất Minh vì tị hiềm nên đương nhiên không dám dùng nét chữ của Nhan tiểu thư, chỉ có thể lựa chọn nét chữ không ai biết của Giang tiểu thư.
Chữ này ngoại trừ Giang Dật ra không ai nhận biết cả. Nàng còn tận mắt thấy Hoàng hậu tự mình duyệt hết thơ Thọ, sau đó cung nữ cất toàn bộ chồng giấy dày vào cung Khôn Ninh.
Số giấy này sẽ được ném vào chậu than ngay sau khi kết thúc lễ mừng thọ, sáng hôm sau là biến mất sạch sẽ.
Hiện giờ đã qua hơn một tháng, Giang Dật lại vẫn luôn không có động tĩnh gì, nàng cũng dần yên lòng lại. Cho dù lo lắng chữ viết thì giờ nàng cũng yên tâm rồi. Dù sao Giang Dật cũng chỉ là ngoại thần, sao có thể xuất hiện tại yến hội trong cung. Toàn bộ thơ Thọ đã được thu vào cung Khôn Ninh, đương nhiên sẽ không truyền lưu ra bên ngoài.
Nhưng ai biết tờ thơ Thọ nàng viết lại vẫn rơi vào tay Giang Dật.
Không ai phát hiện ra xấp giấy thật dày kia đã thiếu mất một tờ, cũng không có ai biết Giang Dật cầm tờ giấy mang nét chữ quen thuộc kia ngồi trong đình nghỉ tạm của Giang phủ trọn một đêm, mãi tới khi bình minh dâng lên mới đứng dậy thay triều phục, tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Quả Táo im lặng ngậm miệng lại, hai người bước dọc con phố Kim Lăng thật dài, mãi đến khi Giang Dật có việc rời đi.
Nhan Nhất Minh nhìn một đồ chơi bằng đường khác Giang Dật đưa, chính là hình thư sinh Giang Dật vẫn luôn cầm trong tay. Vừa rồi lúc rời đi, Giang Dật rất thuận tay nhét nó vào tay nàng.
Nhan Nhất Minh giơ đồ chơi bằng đường lên trước ánh nắng quay qua quay lại, cuối cùng cắm nó vào chậu hoa ngoài cửa sổ. Sau khi nàng ngủ trưa dậy thì đồ chơi bằng đường đã bị ánh mặt trời nóng cháy hun thành nước đường sền sệt.
Cuối cùng không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
“Lúc trước đều do ta yếu đuối mới hại nàng phải hủy dung, cuối cùng còn bức nàng rời khỏi ta nữa.” Giản Ngọc Diễn vẫn nắm chặt bức họa kia, kích động nói: “Bây giờ cuối cùng ta cũng đã tìm được nàng rồi, ta nhất định phải đưa nàng về.”
Nhan Nhất Minh đặt chén trà xuống, giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, gương mặt vừa rồi còn đầy ý cười chợt trở nên lạnh băng. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Giản Ngọc Diễn: “Nếu ta không cho phép thì sao?”
Giản Ngọc Diễn sửng sốt, thẳng thừng nói: “Chúng ta đã ước định...”
“Chúng ta ước định ta giúp công tử tìm được nàng, nhưng không hề ước định công tử vì một nữ tử mà vứt bỏ mọi thứ ra sau đầu!”
Nhan Nhất Minh đột nhiên nổi giận.
“Ngươi vẫn luôn không phân rõ tình thế nặng nhẹ!”
Vẫn luôn không phân rõ tình thế nặng nhẹ, trông thì có vẻ dịu dàng hào phóng, nhưng thật ra lại cực kỳ ích kỷ.
So với Giang Dật và Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh không hề có cảm giác nợ tình với Giản Ngọc Diễn. Tuy rằng mọi chuyện đều do nàng chủ động sắp đặt. Nhưng kết cục diễn ra như vậy đều do chính Giản Ngọc Diễn mà ra.
Lúc trước hắn không phân định rõ bản thân rốt cuộc yêu ai nên để lại một vết sẹo trên mặt nàng. Hắn không dám đối nghịch với Giản thừa tướng, không dám bộc lộ chân tướng cho nàng, cuối cùng mới rơi vào tình huống này. Bốn năm trôi qua, hắn vẫn không muốn gánh vác và đối mặt, lãng phí thời gian suốt bốn năm.
Hiện giờ Giản Ngọc Diễn lại bỗng nhiên nói hắn muốn đích thân đi đón nàng về? Lực hành động bất ngờ tăng vọt, còn chỉ số thông minh lại đưa chó ăn hết rồi à?
Giản Ngọc Diễn bỗng chốc không hiểu ý của Nhan Nhất Minh là gì. Hắn và Lâm An quận chúa mới quen biết chưa đầy ba tháng mà thôi. Vì sao Lâm An quận chúa lại nhắc tới “vĩnh viễn” chứ?
Nhưng không đợi Giản Ngọc Diễn suy nghĩ sâu xa, Nhan Nhất Minh đã thay đổi thái độ khách khí ngày thường, trở nên hùng hổ dọa người.
“Đến bây giờ công tử vẫn mang cái thân phận không thể ra ngoài ánh sáng kia, còn chưa bước lên được vị trí kia đâu. Ngàn vạn lần đừng quá xem nặng chính mình.” Nhan Nhất Minh cười mỉa, gương mặt xinh đẹp chói mắt của nàng vì thể hiện ra châm chọc mà khiến người ta có phần không dám nhìn thẳng: “Ta đang giúp công tử đấy, có được hay không là do ta nói, còn công tử cũng phải nghe theo.”
Giản Ngọc Diễn thật sự không hiểu vì sao một nữ tử lại có thể có uy thế như vậy, đôi mắt phượng của nàng tựa như một con dao được mài sắc, khiến trái tim người ta như đóng băng, làm hắn nhớ đến cảm giác hít thở không thông khi nhìn kỵ binh Bắc Doanh dạo phố lúc Thiệu Kinh Vũ hồi kinh lần đó.
Hắn không quá hướng tới vị trí cao cao tại thượng kia, cũng chưa từng khát khao đứng trên vạn người. Nhưng hắn có lòng tự tôn cơ bản của một nam tử.
Có thể thấy được, hành vi của Nhan Nhất Minh lúc này khiến quý công tử ngày thường nho nhã dịu dàng cảm thấy không ổn, cũng cực kỳ không thích.
Nhan Nhất Minh cảm giác được, chỉ là không để vào mắt. Đừng nói gì khác, trong chuyện này Giản Ngọc Diễn thật sự quá đáng, nàng cần nói những lời thích hợp để điều tiết tâm tình.
“Ta có thể hiểu được công tử mong nhớ cô nương kia. Nhưng công tử đã bao giờ nghĩ tới, hiện tại trong Kinh ai ai cũng đều bàn luận chuyện hai ta, còn ngươi thì lại buông tay đi tìm nữ nhân của mình. Ngươi có nghĩ đến mặt mũi của ta không? Ta vì công tử mà lừa gạt Giản thừa tướng, nếu công tử đi tìm người dẫn tới việc Giản thừa tướng nghi kỵ, hủy diệt toàn bộ kế hoạch lúc trước thì sẽ đặt ta vào vị trí nào? Ta tận tâm tận lực vì ngươi, ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết. Hành vi như vậy khiến người ta khó tránh lạnh thấu tim gan. Ta đồng ý giúp công tử tìm vị cô nương kia, giờ ta tìm được rồi, nhưng chuyện công tử đồng ý lại không làm được lấy một chuyện. Tính tình ta có tốt hơn nữa cũng không có nghĩa là ta dễ bắt nạt.”
Giản Ngọc Diễn siết chặt bức họa. Sau bốn năm mới nghe được tin của A Minh, hắn thật sự khó kiềm chế được hưng phấn nên mới nói ra lời như vậy.
Lâm An quận chúa đột nhiên răn dạy một trận, tuy đều là lời không dễ nghe nhưng rốt cuộc vẫn là hắn làm sai trước. Giản Ngọc Diễn chậm rãi hít sâu một hơi, giọng trầm thêm vài phần: “Lời này là do ta nhất thời không đúng mực, Quận chúa cứ coi như không nghe thấy đi.”
Nhan Nhất Minh từng cho rằng, thiếu niên bừng bừng phấn chấn như Thiệu Kinh Vũ chẳng khác nào vầng dương trên cao, về sau mới phát hiện trái tim giấu sâu trong sự nhiệt tình mới là ích kỷ nhất. Nàng cũng từng cho rằng người dịu dàng ôn nhã như Giản Ngọc Diễn là biết nghĩ cho người khác nhất, giờ mới nhận ra nội tâm hắn cũng thật lạnh bạc.
Cho dù là nhất thời kích động, nhưng đây cũng là sự thể hiện chân thật nhất tính cách của hắn. Nhan Nhất Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Công tử có thể tỉnh táo lại là tốt rồi.”
Hai người đều yên tĩnh thật lâu, sau đó Giản Ngọc Diễn lại bất ngờ hỏi nàng:
“Ngươi không sợ ta sẽ ghi hận, sau này nếu mọi sự đã thành sẽ vì chuyện này mà hãm hại ngươi sao?”
“Không đâu.” Nhan Nhất Minh đáp rất nhanh.
Giản Ngọc Diễn kinh ngạc, rốt cuộc là nàng quá tin tưởng hắn hay quá tự tin?
Nhưng không ngờ Nhan Nhất Minh chợt cười nhạo một tiếng: “Đến cả chết ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi thu sau tính sổ hay sao? Còn lúc này bàn chuyện có thành hay không thì còn sớm lắm, chờ tới khi công tử thật sự có thể đi lên vị trí kia rồi hẵng nói sau.”
Dứt lời, nàng đứng dậy nói một tiếng “cáo từ”, sau đó rời đi không chút lưu luyến.
Giản Ngọc Diễn yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng Nhan Nhất Minh, nhớ tới lời Nhan Nhất Minh vừa nói thì khẽ thì thào.
“Ngay cả chết còn không sợ, vậy rốt cuộc ngươi sợ cái gì?”
“Sợ không về được nhà chứ còn sợ gì!” Quả Táo thính lực vô cùng tốt, nghe vậy liền than thở. Nó lắc lư trên không trung nhìn Nhan Nhất Minh vẫn không lộ ra chút vui giận đi đằng trước, bay sát tới nói: “Kí chủ, chúng ta tới Ngự Cảnh Lâu ăn cái gì đi.”
“Ngươi là máy móc, đến cả mùi còn không ngửi ra được.” Nhan Nhất Minh châm chọc Quả Táo một câu, sau đó cười nói: “Ta biết ngươi muốn an ủi ta, ta không giận đâu, mà giờ còn chưa đến giờ cơm, ta chưa đói.”
Muốn ăn cái gì nhưng lại không đói bụng, Nhan Nhất Minh còn đang rối rắm có nên đi tới vệ đường nếm thử quà vặt không thì có người chợt vươn một thanh đồ chơi làm bằng đường đến trước mặt nàng.
Ngón tay người này thon dài, khớp xương rõ ràng, giọng nói cũng trong sáng dễ nghe, mang theo vài phần ý cười đưa đồ chơi bằng đường đến trước mặt nàng.
Nhan Nhất Minh ngước lên, gương mặt tuấn nhã tươi rói của Giang Dật rất gần, cách nàng không tới nửa mét.
Cũng vì hai người bọn họ rất nhiều năm rồi không ở cạnh nhau mà không chút đề phòng như vậy. Hắn cười giúp nàng ngăn ánh nắng chói chang, dùng ánh mắt biết cười nhìn nàng chăm chú. Ký ức quen thuộc chợt dâng lên trong lòng, nàng chưa kịp suy nghĩ đã quen tay nhận lấy đồ chơi bằng đường trong tay hắn.
Ánh mắt Giang Dật càng thêm dịu dàng đẹp đẽ, mà chờ tới khi Nhan Nhất Minh nhận rõ người trước mặt liền vội vàng lui bước, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
“Mấy văn tiền thôi mà.” Giang Dật không bị ảnh hưởng chút nào, nhướng mày cười nói: “Lúc không vui ăn cái gì ngọt sẽ khá lên nhiều.”
Nhan Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên, sao Giang Dật biết nàng khó chịu không vui? Mà Giang Dật không biết cố ý hay vô tình hiểu sai ánh mắt của nàng, giải thích một câu: “Thê tử ta từng nói, ăn đồ ngọt sẽ khiến người ta vui vẻ lên.”
Nhan Nhất Minh giả ngu nhìn sang chỗ khác.
Nàng thích đồ ngọt, Giang Dật luôn cảm thấy nàng ăn ngọt quá nhiều. Sau đấy nàng nghiêm trang giải thích với hắn rằng ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn.
Nhưng bởi vì sức khỏe nàng không cho phép nên Giang Dật vẫn cắt xén một phần điểm tâm của nàng. Thường thì sau khi sai người mang Phù Dung Cao đi, hắn sẽ mỉm cười nhìn nàng hờn dỗi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nếu nàng không vui ta sẽ đùa cho nàng vui, nếu nàng vui vẻ ta sẽ vui vẻ cùng nàng, ta tự mình bù lại phần đường cắt xén của nàng.”
Cho nên dù có vui vẻ hay không, hắn sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Khi đó Giang Dật chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, vừa nói lời tâm tình là miệng ngọt vô cùng. Nhan Nhất Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Dật vừa mới chớm tuổi vị thành niên đã biết tán gái, sau đó hắn lập tức dịu dàng nâng cằm nàng lên, khom người hôn nhẹ lên môi nàng.
Thời gian bốn năm trông thì có vẻ bình thản, thật ra nhớ lại cũng là những tháng ngày an yên nhất của nàng suốt bao năm qua.
Nhan Nhất Minh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đồ chơi bằng đường trong tay.
Là một nữ tử thướt tha yêu kiều, tinh xảo đến mức nàng không nỡ hạ miệng. Đang định nói gì thì lại thoáng thấy trong tay Giang Dật vẫn còn một đồ chơi bằng đường nữa.
Là một thư sinh cầm quạt.
Nhan Nhất Minh nhanh chóng dời mắt đi, nhẹ nhàng cắn mất chiếc quạt tròn trong tay nữ tử bằng đường, cười nói: “Cảm ơn Giang đại nhân.”
Dừng một chút, nàng còn bổ sung: “Ngọt quá.”
Giang Dật cười híp mắt, nhìn không ra bất cứ manh mối gì, tựa như chưa từng nhìn thấy bức “thơ Thọ” mà Nhan Nhất Minh từng viết trong đại thọ Hoàng hậu vậy.
Nhan Nhất Minh có trí nhớ của bốn người, nhưng lại chỉ biết hai loại nét chữ.
Lúc trước trở thành đào kép chỉ nhớ rõ quá khứ bi kịch và từng khúc ca xướng, khi là Nhan giáo úy cũng chỉ nhớ được sự thật tàn khốc khi mất hết người nhà. Quá khứ của hai nữ tử đều quá bi thảm, vì cuộc sống, vì miếng cơm manh áo mà liều mạng giãy dụa, chưa từng hiểu cầm kỳ thư họa gì, chưa từng học thi thư lễ nghi.
Chỉ có khi là Nhan tiểu thư, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, làm Giang tiểu thư đọc binh pháp thi thư.
Ngày ấy đại thọ Hoàng hậu, Nhan Nhất Minh được mời vào cung, Nhan phu nhân và Thái tử đều ở đó, Nhan Nhất Minh vì tị hiềm nên đương nhiên không dám dùng nét chữ của Nhan tiểu thư, chỉ có thể lựa chọn nét chữ không ai biết của Giang tiểu thư.
Chữ này ngoại trừ Giang Dật ra không ai nhận biết cả. Nàng còn tận mắt thấy Hoàng hậu tự mình duyệt hết thơ Thọ, sau đó cung nữ cất toàn bộ chồng giấy dày vào cung Khôn Ninh.
Số giấy này sẽ được ném vào chậu than ngay sau khi kết thúc lễ mừng thọ, sáng hôm sau là biến mất sạch sẽ.
Hiện giờ đã qua hơn một tháng, Giang Dật lại vẫn luôn không có động tĩnh gì, nàng cũng dần yên lòng lại. Cho dù lo lắng chữ viết thì giờ nàng cũng yên tâm rồi. Dù sao Giang Dật cũng chỉ là ngoại thần, sao có thể xuất hiện tại yến hội trong cung. Toàn bộ thơ Thọ đã được thu vào cung Khôn Ninh, đương nhiên sẽ không truyền lưu ra bên ngoài.
Nhưng ai biết tờ thơ Thọ nàng viết lại vẫn rơi vào tay Giang Dật.
Không ai phát hiện ra xấp giấy thật dày kia đã thiếu mất một tờ, cũng không có ai biết Giang Dật cầm tờ giấy mang nét chữ quen thuộc kia ngồi trong đình nghỉ tạm của Giang phủ trọn một đêm, mãi tới khi bình minh dâng lên mới đứng dậy thay triều phục, tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Quả Táo im lặng ngậm miệng lại, hai người bước dọc con phố Kim Lăng thật dài, mãi đến khi Giang Dật có việc rời đi.
Nhan Nhất Minh nhìn một đồ chơi bằng đường khác Giang Dật đưa, chính là hình thư sinh Giang Dật vẫn luôn cầm trong tay. Vừa rồi lúc rời đi, Giang Dật rất thuận tay nhét nó vào tay nàng.
Nhan Nhất Minh giơ đồ chơi bằng đường lên trước ánh nắng quay qua quay lại, cuối cùng cắm nó vào chậu hoa ngoài cửa sổ. Sau khi nàng ngủ trưa dậy thì đồ chơi bằng đường đã bị ánh mặt trời nóng cháy hun thành nước đường sền sệt.
Cuối cùng không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
Danh sách chương