Khi nhìn thấy đàn bướm bay ra khỏi tòa lâu đài, Ninh Chu chợt nhận ra mình quá sơ ý. Hắn tập trung lực chú ý đề phòng ác ma lẻn vào lâu đài lại không nghĩ rằng kỳ thật nó mai phục ở bên trong, ẩn giấu sâu như thế, thời điểm hắn tuần tra lâu đài không hề cảm nhận được một chút ma lực nào.

Ngữ ưng trở về bọc hành lý sủng vật của mình, Ninh Chu bước nhanh xuống tầng cao nhất, tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên bậc thang đá yên tĩnh. Hắn đi đến trước cửa phòng, Tề Nhạc Nhân không có ở đó, chăn gấp chỉnh tề hẳn là cậu tỉnh dậy sau khi hắn rời đi.

Nhà ăn không có người, phòng nghỉ cũng không, không chỉ Tề Nhạc Nhân mà ngay cả bác sĩ Lã và Tô Hòa cũng không thấy bóng dáng, lâu đài cổ yên tĩnh đến quỷ dị. Ninh Chu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đi đến cửa phòng sách...

Đẩy cửa ra, người mà hắn muốn tìm đang an ổn ngồi bên cạnh bàn, hào hứng phấn chấn nói gì đó với Tô Hòa, người sau tựa hồ nói sự tình gì đó buồn cười, cậu cười haha lên. Đó không phải Tề Nhạc Nhân đứng trước mặt hắn, không có khẩn trương, sầu lo, lo sợ bất an, muốn nói lại thôi, chỉ có đơn thuần vui vẻ. Hắn chưa từng nhìn thấy biểu tình vui sướng nhẹ nhàng của cậu như vậy.

Hắn đã từng thấy rất nhiều nụ cười của Tề Nhạc Nhân như cười ôn nhu, cười hạnh phúc, cười chua xót... Chỉ là đứng trước mặt hắn, dù cậu cười thật xán lạn nhưng vẫn luôn giữ lại một tia cẩn thận. Vì cái gì? Vì cái gì cậu chưa từng cười như vậy trước mặt hắn? “Ninh Chu!” Tề Nhạc Nhân lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi về phía trước hai bước lại dừng. Cái loại quen thuộc thật cẩn thận lại hiện lên mặt cậu, hình như cậu có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại, chỉ làm ra vẻ bình thường quan tâm: “Vừa rồi tìm khắp nơi cũng không thấy anh đâu, anh không sao chứ?”

Ninh Chu lắc lắc đầu, tuy rằng bởi vì hành động theo đoàn đội nên hắn không trang bị kỹ năng ‘ngậm miệng thiền’ nhưng vẫn theo thói quen trầm mặc không nói. Tầm mắt lướt qua bả vai Tề Nhạc Nhân nhìn thấy dấu vết ghế dựa kéo lê trên sàn nhà, lần trước ở đó không có vết này, sách vở trên bàn cũng loạn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Sau bàn dài cách đó không xa, Tô Hòa ngẩng đầu đối mắt cười với hắn; kia hẳn là nụ cười thân thiện nhưng Ninh Chu theo bản năng không thích Tô Hòa, cũng không phải hắn có ý kiến gì với người này. Tô Hòa là một người dễ ở chung, thân thiết ôn nhu, thấy nhiều biết rộng, hơn nữa rất hay nói chuyện; họ chỉ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, ở bên nhau hòa bình không xảy ra việc gì đã là trạng thái tốt nhất.

“Nhạc Nhân, trước tiên đừng đi qua đó.” Tô Hòa gọi Tề Nhạc Nhân trở về.

Lúc này Tề Nhạc Nhân mới nhớ tới tình cảnh hai lần nguy hiểm vừa rồi, trong lòng không khỏi dừng lại, hoài nghi trong nháy mắt khiến cậu lập tức nhìn vào mắt Ninh Chu.

Ánh nến nhàn nhạt phản chiếu trong mắt hắn, ngọn lửa lay động giống như một đoàn băng hỏa thiêu đốt cố tình đọng lại trong chất vô cơ màu lam, tất cả cảm xúc quá khích đều bị băng tuyết bao trùm chỉ còn lại sự khắc chế cực đoan, như thể tất cả đều bị phá hủy.

Sẽ không sai, đó là ánh mắt Ninh Chu.

“Hẳn là Ninh Chu không sai.” Tính cách của Tề Nhạc Nhân không chắc chắn sẽ không đưa ra kết luận, chỉ nói theo một cách uyển chuyển: “Lại nói, con quái vật kia không phải đã chạy trốn rồi sao?”

“Cũng không nhất định, có lẽ nó còn ẩn nấp gần đây?” Tô Hòa nhàn nhạt nói.

Ngay cả khi nghi ngờ Ninh Chu, giọng điệu của Tô Hòa vẫn bình thản, không mang cảm xúc và thành kiến cá nhân, chỉ là trần thuật chuyện có khả năng là thật.

“Bất quá Ninh Chu tiên sinh là người Giáo đình, vậy thì dễ phân biệt, ác ma không thể thi triển thần thuật Giáo đình.” Tô Hòa nói.

“… Ninh Chu cũng không quá am hiểu.” Tề Nhạc Nhân tự tin không đủ nói.

Ninh Chu không nói gì, hắn rút đoản đao vắt bên đùi có dây lưng cố định ra khỏi vỏ, thánh khiết linh quang xuất hiện đánh tan nghi ngờ của ba người. Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ một người chẳng sợ lý do có hợp tình hợp lý đến mấy, thời điểm tiêu trừ hiểu lầm cũng làm cho người ta cảm thấy áy náy. Tề Nhạc Nhân tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng cậu lại xấu hổ không biết nói gì, đành cầm một cuốn sách lên đọc.

Bác sĩ Lã đỡ trán nhấp một ngụm trà, thiếu chút nữa hắn đã mở kỹ năng Wi-Fi hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

“Không lâu nữa là 12 giờ đêm rồi, chúng ta lại đến xác định hành động, yên tâm đi, bây giờ con quái vật đó sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu.” Tô Hòa mở chiếc đồng hồ quả quýt hoa lệ tinh xảo xác nhận thời gian.

Thương lượng hành động loại sự tình nghiêm túc này thu hút sự chú ý của mấy người, tập trung nghe Tô Hòa nói: “Đúng 12 đêm tôi sẽ sử dụng một bộ phận lĩnh vực can thiệp vào hiện thực, đảm bảo chúng ta sẽ không bị người hoặc thứ gì khác chú ý, bất quá các cậu không thể cách tôi quá xa, quá năm mét đại khái mất hiệu quả ẩn nấp.”

“Đêm nay hẳn có thể tìm được rất nhiều manh mối, có lẽ sẽ phát sinh chiến đấu, tôi nghĩ ác ma biến hình kia sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Tô Hòa nói.

Ninh Chu còn chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi: “…Nó muốn cây trâm tín vật của mẹ anh, có lẽ là muốn cầm cây trâm này thoát khỏi lĩnh vực?”

Do dự một hồi, Tề Nhạc Nhân vẫn lấy cây trâm tín vật ra: “Nếu không, anh bảo quản nó đi, dù sao đây vốn là đồ của mẹ anh...”

“Bây giờ giao nó cho Ninh Chu tiên sinh cũng muộn rồi... Kỳ thật khi biết mục đích của nó mà nói, thủ đoạn nó dùng rất dễ đoán, dùng biện pháp biến hình lừa gạt tín vật đã không thể thực hiện nữa. Có khả năng cậu sẽ giao tín vật cho người khác bảo quản, cho nên muốn bảo đảm bắt được tín vật lĩnh vực, cách tốt nhất là khiến chúng ta giao ra.” Tô Hòa đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, thong thả ung dung nói.

“Khiến cho?” Bác sĩ Lã nói thầm, rất có tự giác hỏi: “Không phải muốn bắt tôi làm con tin đó chứ?”

“Đây cũng là một khả năng, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Tô Hòa cười cười.

“.....” Vậy cũng quá tùy ý rồi, Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã vô ngữ nhìn Tô Hòa, có cần nói mát như vậy không?

Tô Hòa trấn định nói: “Đừng lo, chuyện chúng ta đối mặt chỉ là một đối thủ giấu đầu lòi đuôi không dám chính diện đối kháng. Nó trăm phương ngàn kế cẩn thận chỉ vì bản thân nhỏ yếu mà thôi, cho nên nhất định phải có lòng tin, lúc này chúng ta mới là thợ săn.”

Tô Hòa nói thế làm Tề Nhạc Nhân thông suốt, đúng vậy, cậu theo thói quen lấy góc độ kẻ yếu đối đãi với địch nhân, luôn lo lắng đề phòng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lúc này lại không giống thế, bởi vì cậu mang theo đồng đội thần a! Trước mặt đồng đội mang ngoại quải, một đối thủ không phải lĩnh vực cấp chú định phải bị b0p ch3t.

Tô Hòa ôn nhu nói: “Tuy nhiên vẫn nên chuẩn bị một chút... Ừm, tôi có ý tưởng này có thể thử một lần.”

……

……

……

Mặc dù Tề Nhạc Nhân chết trong đêm trăng non trong Trò Chơi Ác Mộng nhưng lần này cậu lại tràn ngập tự tin.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đồng hồ quả quýt của Tô Hòa đặt trên bàn vang lên tích tắc máy móc, cuối cùng, khi kim đồng hồ và kim phút cùng trọng điệp lên chữ số La Mã Ⅻ, hắn cầm lấy đồng hồ quả quýt lộ ra nụ cười thong dong, nói với ba người: “Đi thôi.”

Sau 12 giờ đêm, thế giới dường như không có gì bất đồng với trước đó, bốn người từ lâu đài lĩnh chủ một đường hướng đến khu vực phồn hoa của Thánh thành. Một mảnh tối tăm yên tĩnh, không có ánh trăng cũng không có ánh đèn, Tề Nhạc Nhân không có năng lực nhìn đêm luống cuống nói: “Không thể thắp đèn sao?”

Trong bóng tối ngữ ưng tránh trong bọc hành lý sủng vật bay ra, phát ra tiếng hừ chế nhạo, vỗ cánh bay vào màn đêm, ở phía trước dò đường.

Bác sĩ Lã còn thảm hơn Tề Nhạc Nhân, hắn lôi kéo quần áo Tề Nhạc Nhân sợ mình vướng chân dẫm một cái sẽ ngã thảm thiết trên đất bằng luôn.

“Chỉ sợ không được, nếu tôi bật đèn, người nơi xa nhìn vào sẽ thấy vô cùng kỳ lạ… Đại khái trong bán kính 5 mét nhìn thấy một hắc động có ánh sáng.” Tô Hòa nói.

Tưởng tượng như vậy có chút say, ẩn thân như vậy với không ẩn thân có gì khác nhau? Nên thành thật mà tiếp tục mò đường đi.

Trong một mảnh hắc ám, đôi mắt Tề Nhạc Nhân cũng dần dần thích ứng, dưới ánh sao mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng đồng bọn. Đáng tiếc cậu chỉ lo nhìn người mà không quan tâm dưới chân, một cước đạp lên tảng đá, trọng tâm không vững nghiêng về phía trước, tưởng rằng sắp té tới nơi không ngờ lại được người xách lên.

“… Cám ơn.” Tề Nhạc Nhân túm chặt cánh tay đã kéo mình, rầu rĩ nói tiếng cám ơn.

Ninh Chu yên lặng buông tay.

“Nếu lo lắng bị ngã, có thể nắm tay tôi.” Giọng nói Tô Hòa mang theo ý cười vang lên trong bóng đêm.

Tề Nhạc Nhân do dự một chút, còn chưa kịp hé răng bác sĩ Lã bên cạnh đã vui vẻ kêu lên: “Được nha, được nha! Vừa rồi tôi bị vướng quá trời hà, trời tối căn bản không nhìn thấy gì hết!” Nói xong vô cùng cao hứng nắm lấy cánh tay Tô Hòa.

Một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay Tề Nhạc Nhân, hắn quay đầu đi, trong bóng tối chỉ thấy bóng dáng Ninh Chu đang nhìn về phía trước, phảng phất người đang kéo cậu đi không liên quan tới hắn.

“Cẩn thận dưới chân.” Hắn nói.

“Nga… Ừm.” Tề Nhạc Nhân đáp lại hai tiếng. Hơi ấm trên cổ tay từ làn da truyền vào máu, truyền đến từng ngóc ngách con tim. Đó là nhiệt độ cơ th3 của một người khác, đến từ thân thể hoàn toàn khác cậu. Bọn họ có quá trình trưởng thành khác nhau, khác nhau về tính cách và sự yêu thích, khác nhau về tôn giáo tín ngưỡng, thậm chí không phải người cùng thế giới, vận mệnh lại giống nhau mà gặp gỡ, thậm chí yêu nhau..

Tề Nhạc Nhân nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lẳng lặng cảm thụ độ ấm trên cổ tay, cậu không nói lời nào cũng không dám động đậy.

Vì cái gì?

Người cậu đang nắm tay không còn bị cậu hiểu nhầm giới tính, cũng không phải tình nhân trong mộng nữa, nhưng trái tim cậu vẫn loạn nhịp vì hắn.

Không nên như thế, cậu vừa vui mừng vừa tuyệt vọng nghĩ, không nên như thế này.

***

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện