Câu nói của bác sĩ Lã khiến ba người kia phải chú ý, anh e hèm một tiếng rồi tiếp: “Đầu tiên, bỏ qua cái yếu tố ngoài ý muốn là tên sát nhân, thì thực ra, chúng ta bị cuốn vào một trò chơi giải đó thì đúng hơn, độ khó cho mục Chiến đấu rất thấp, bọn ma thì dễ giết, nhất là sau khi tìm được phương pháp…”

Tề Nhạc Nhân nhìn bác sĩ Lã một cái, người này lúc đánh “quái”, rõ ràng là gần như chẳng có tích sự gì.

“Cái yêu cầu: sống tới hừng đông, cần chúng ta tìm ra mối nguy hiểm chính là gì, và làm cách nào để tránh được nó. Câu hỏi này cần tới khả năng phân tích và giải đố. Nếu không nhận ra trận động đất, thì khi thời gian tới, chúng ta chết chắc. Vậy nên, mấu chốt không nằm ở việc đánh quái, mà là tìm ra lời giải. Thực ra câu đố này cũng không quá khỏ, bỏ qua cái ưu thế sân nhà là tôi, thì một người bình thường cũng có hi vọng sống sót không nhỏ. Dù sao thì tân thủ thôn này cũng có ít nhất mười lăm người chơi, nếu không có tên sát nhân, chắc chắn mọi người sẽ tụ lại với nhau, rồi cùng truy lùng đáp án bằng cách tìm manh mối, phân tích. Khả năng đoán được vụ động đất là rất cao.”

Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm: “Tiếc rằng lại có biến số.”

Bác sĩ Lã cũng nhẹ giọng đáp lại: “Đúng thế, biến số…Câu đố này không khó đối với kiểu chơi nhiều người, chỉ cần là cư dân của thành phố đều sẽ biết đến vụ động đất hai mươi năm trước, hơn nữa còn manh mối là hai lần chấn động, tìm ra đáp án chỉ là vấn đề thời gian. Vậy nên, có một bẫy nhỏ cũng chẳng phải điều bất thường. Bằng kinh nghiệm của một người chơi game kinh dị lâu năm như tôi, sát chiêu không nằm ở trận động đất, mà là ở thời gian.”

Nếu không nhận ra cái bẫy đó, chắc giờ họ đã thảnh thơi rời khỏi hầm trú ẩn để tìm kiếm những người chơi khác, rồi sẽ phải chết tức tưởi cả lũ. Rõ ràng đã biết mối nguy hiểm là gì, vậy mà nó lại đột ngột xảy đến trước một tiếng, thực không ngờ tới.

“Vậy giờ…chúng ta có nên…đi tìm những người khác không?” Tiết Doanh Doanh hỏi yếu ớt.

Bác sĩ Lã kiên định lắc đầu: “Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này. Chúng ta đã báo trước cho họ, coi như là hết lòng.”

“Nhưng phải hơn hai tiếng nữa mới đến động đất.” Tiết Doanh Doanh nhìn giờ, nói.

“Số bóng ma càng lúc càng nhiều. Để an toàn, đừng đi ra vẫn hơn, nhỡ như lại vướng vào cái mê cung cá vàng, trễ mất vài tiếng thì chắc chắn sẽ đi tong.” Bác sĩ Lã nghiêm mặt.

“A…thế thì thôi…” Tuy có chút áy náy, nhưng Tiết Doanh Doanh vẫn nghe theo lời đề nghị của bác sĩ Lã.

Tề Nhạc Nhân nhìn về phía cửa, chau mày. Thời gian còn nhiều, có lẽ ở đại sảnh tầng một đã có người đợi họ, mà những người ấy không biết thời gian xảy ra động đất đã có sự thay đổi…

“Tôi đi một chút.” Tôi Hòa đứng lên nói, “Viết giấy báo để lại thôi, sẽ về luôn.”

Bác sĩ Lã chỉ muốn ôm đầu thét lên: “Anh đi thì cứ đi đi, cắm flag làm gì!”

Tô Hòa cười: “Xin lỗi, nói lầm. Nhưng cậu đừng lo, từ đại sảnh đến đây cũng chỉ vài phút, không sao đâu.”

“……” Bác sĩ Lã chẳng muốn nói gì nữa, người này cuồng cắm flag à.

“Tôi đi với anh, có gì còn giúp được nhau.” Tề Nhạc Nhân hạ quyết tâm, đi ra ngoài xem xem.

Tô Hòa nhìn sâu vào ánh mắt cậu, rồi mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Hai người bước khỏi hầm trú ẩn trong ánh nhìn như dành cho liệt sĩ của bác sĩ Lã và Tiết Doanh Doanh. Tề Nhạc Nhân nhìn thời gian, 1 giờ 14 phút, còn hai tiếng nữa.

Khu viện dường như càng trở nên yên ắng và lạnh lẽo, sương mù cũng dày lên, trên đường đi còn vương lại huyết tương mà bọn họ rải xuống, quệt thêm cho khung nền trắng trống rỗng này vài đường nét kinh sợ.

Chung quanh chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở rất khẽ của họ. Có đôi lần, Tề Nhạc Nhân muốn gợi chuyện nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì.

Lúc đi ngang qua khung cửa sổ, khóe mắt cậu liếc thấy phần mặt nghiêng hoàn mỹ của Tô Hòa in lên tấm kính thủy tinh. Bóng hình ấy nhìn về phía cậu, mỉm cười.

Tề Nhạc Nhân rợn tóc gáy. Cậu nhớ lại lúc mình kéo tay “Tô Hòa”, rồi nhận ra thứ – này không phải hắn. Cảnh tượng tương đồng này lôi tuột cái ký ức kinh hoàng kia lên, khiến nó hiển hiện trong tâm trí. Cậu quay mặt đi, không dám nhìn vào mặt kính nữa mà cố ép mình chú tâm vào đoạn đường phía trước.

“Tôi làm cậu sợ à?” Tô Hòa cất tiếng hỏi, dịu dàng và êm ái.

“Khụ…không phải.” Đương nhiên là cậu sẽ không thừa nhận.

Tô Hòa cười khẽ một tiếng, chợt, giọng điệu hắn trở nên sâu thẳm hư đại dương: “Lúc cậu bảo muốn đi cùng tôi, tôi có chút bất ngờ.”

“Vì sao?” Tề Nhạc Nhân thắc mắc.

Tô Hòa quay sang, ánh mắt hắn cuốn lấy cậu, trên gương mặt hoàn mỹ ấy nở một nụ cười như có như không, sâu hun hút tựa vực thẳm: “Cậu cứ thế ngây ngốc đi theo, không ngờ rằng, tôi có ý đồ xấu xa gì sao?”

Khoảnh khắc ấy, da gà của Tề Nhạc Nhân bắn hết lên, cậu giật lùi về sau, vẻ mặt hoảng sợ. Tô Hòa đột nhiên cười rộ lên: “Dọa cậu đó.”

“!!!”

Thấy Tề Nhạc Nhân sắp xù lông đến nơi, hắn bèn giảng hoà: “Xin lỗi, tôi không nên dọa cậu như vậy. Nhưng là ánh mắt cậu nhìn tôi khi nãy khiến tôi không nhịn nổi liền…”

Liền giở giọng trêu chọc cậu nhóc cảnh giác này.

“Nếu không yên tâm thì để tôi đi trước đi.” Thấy cậu giận thật, Tô Hòa chủ động đi lên trước.

Tề Nhạc Nhân thoáng do dự giữa việc: nên quay lại hay tiếp tục đi cùng hắn, cuối cùng, cậu quyết định đi theo.

Tô Hòa bước thẳng về trước, để lại phía sau một hình bóng cao lớn, cùng với giọng nói ưu nhã vương vấn giữa không trung: “Tôi cảm thấy, thực ra cậu không tin tưởng tôi.”

Tề Nhạc Nhân muốn phản bác, nhưng nhớ lại cảm giác hoài nghi lúc ở bể cá vàng thì lại không nói được gì nữa.

Tô Hòa thản nhiên nói tiếp: “Thực ra tôi cũng thế. Tại nơi này, bất cứ kẻ nào cũng có thể là địch, có kẻ lộ liễu như tên sát nhân, cũng có kẻ lại âm thầm…”

Anh ta đang nói về ai? Tề Nhạc Nhân thầm thắc mắc.

“Ví dụ như cô nàng số 4 kia, khi còn sống, hẳn cô ấy là người cố chấp, có lẽ còn rất thông minh, chẳng qua là xui xẻo mà thôi.”

Nhớ tới cô gái đó, lòng cậu nặng trĩu.

“Ráng mà bình an rời khỏi nơi này đi, đến khi đó…Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nho nhỏ. Tin chắc rằng, sau này chúng ta sẽ là những người bạn.” Tô Hòa dừng bước trước cửa hành lanh, rồi xoay lại cười nói với Tề Nhạc Nhân.

Trong lúc cậu còn đang sững sờ thì hắn đã bước ra sảnh.

Trên đường quay về hầm sau khi để lại tờ giấy nhắn, Tề Nhạc Nhân bình tĩnh hơn. Giờ nhìn Tô Hòa, cậu không còn thấy sợ hãi nữa. Việc hắn thẳng thắn khiến cậu thả lỏng hơn nhiều, chí ít thì cậu cũng biết rằng Tô Hòa có cùng niềm hoài nghi với mình, điều này khiến khoảng cách giữa cả hai hẹp lại một chút.

Cậu buộc mình không thắc mắc về cái “bí mật nho nhỏ” của hắn. Trực giác mách bảo rằng, thứ đó sẽ chẳng “nho nhỏ” chút nào.

Không gặp thêm một ai, hơn nữa đã để lại giấy nhắn, cả hai mau chóng quay về hầm trí ẩn. Bác sĩ Lã và Tiết Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm – cái vẻ mặt mừng rỡ ấy khiến cậu khó chịu, hai người này chắc chắn đã tự tiện phán rằng họ chết chắc rồi.

Bác sĩ Lã kiên quyết đòi Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa phải chứng minh rằng mình hoàn toàn bình thường, vậy nên, vài phút sau, Tề Nhạc Nhân yên lặng quệt đống huyết tương trên mặt mình, bắn ánh nhìn lạnh toát về phía anh ta.

Bác sĩ Lã hoàn toàn bình tĩnh trước ánh mắt đó của cậu, nhưng lại bại trận trước nụ cười của Tô Hòa. Anh ta lấy cớ đi ngủ rồi chui vào tấm thảm lông được lôi ra từ balo.

Tiết Doanh Doanh cũng mệt, cô học theo bác sĩ Lã, tìm một góc để nghỉ ngơi.

Tề Nhạc Nhân từng ngủ một giấc ngắn, nhưng sau đó lại chết liên tục hai lần nên cho đến giờ cậu vẫn còn uể oải. Trái ngược với sự mệt mỏi của thể xác, tinh thần cậu hưng phấn vô cùng, đến độ không tài nào ngủ được. Vậy nên cậu ngồi xuống cạnh bác sĩ Lã, lôi cuốn sổ ra để ghi chép lại những việc đã xảy ra trong ngày.

“Này, tốt nhất là cậu đừng viết nhật ký.” Bác sĩ Lã thò đôi mắt tròn vo ra khỏi tấm thảm.

“Vì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Cậu không thấy là trong phim, hoặc game đều có một thứ tên là ‘Nhật ký’ à? Tức là, người nào viết nhật ký rất dễ chết, sau khi họ chết, cuốn nhật ký đó sẽ thành manh mối quan trọng cho nhân vật chính. Vậy nên, viết nhật ký chẳng khác nào cắm flag.” Bác sĩ Lã khẳng định.

Tề Nhạc Nhân quyết định không thèm để tâm tới anh ta.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến 3 giờ 13 phút, cả bốn người cùng tỉnh táo. Bác sĩ Lã nhìn chằm chằm vào phần đồng hồ trên di động.

3 giờ 13 phút, động đất, trời long đất lở, sóng cuộn biển gầm! Bọn họ đều cảm nhận được dòng năng lượng khủng khiếp truyền tới từ sâu trong lòng đất, nghe rõ tiếng cả tòa bệnh viện sụp đổ. Từng có vài lần, Tề Nhạc Nhân cảm thấy như mình sắp tiêu đời đến nơi, vậy nhưng căn hầm này lại chống trụ được trước sức tàn phá khốc liệt ấy, chỉ bị hư hỏng một vài chỗ.

Mấy chục giây rung chấn qua đi, Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Tử vong ngay sát bên sườn, nhưng cuối cùng, họ vẫn sống.

Ba tiếng nữa, là tới hừng đông.

Hết Q1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện