Trong nơi ở của tên khổng lồ, nồi súp xanh pha nâu vẫn đương sôi ùng ục, Tề Nhạc Nhân tò mò nhìn qua, vừa ghé vào liền thấy mắt mũi tối sầm. Cái nồi này đã vượt qua ngưỡng món ăn ác mộng, thăng cấp thành hung khí giết người luôn rồi. Gã khổng lồ ăn cái này để sống sao? Đời sống sinh hoạt cũng khắc khổ ghê….
Tề Nhạc Nhân cẩn thận nhìn quanh. Cái xác nát tươm kia chẳng còn nổi hình người, chỉ có khung xương và những tảng thịt vương vãi đầy đất, những bộ phận khác đa phần ở trong nồi. Tề Nhạc Nhân thở dài, cậu không biết thi thể này của NPC hay người chơi, nhưng thực ra thì trong cái giờ phút này, rối rắm chuyện đó cũng làm được gì đâu….
Tề Nhạc Nhân đứng ngoài hang, gióng mắt vào trong. Phía đó tối hù, mơ hồ thấy được những vệt phản quang loang loáng trên mặt nước. Có lẽ do động này có địa thế thấp nên sau khi mưa, nước dồn vào trong, tích lại.
Cái cảm giác như bị ai theo dõi lại tới.
Sau khi trang bị kỹ năng “Trời mưa rồi, rút đồ vào thôi”, cái trực giác vốn đã tốt của Tề Nhạc Nhân càng trở nên nhạy bén. Cậu nhìn lướt qua dòng nhắc nhở của hệ thống, số lượt cảm nhận còn lại vẫn là 2/3, một lần đã dùng khi đám sói xuất hiện, giờ chưa mất thêm lượt nào, tức là chưa có chuyện nguy hiểm đến tính mạng? Là Lục Hữu Hân sao? Không, cảm giác này khác lúc đó…
Phía trong tối như vậy, nếu cứ thế mà vào khéo chừng sẽ bị đánh lén, chi bằng ngồi ngoài này đợi Đại pháp SL CD xong đã.
Hạ quyết tâm rồi, Tề Nhạc Nhân bèn ngồi ngoài cửa hang, vừa ăn vừa nghỉ ngơi hồi sức. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, thời gian CD chấm dứt, cậu mới cẩn thận bước vào.
Hang này lớn hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều. Tề Nhạc Nhân bật chiếc đèn mua từ Vùng đất Hoàng Hôn, khiến mọi thứ sáng bừng lên. Vũng nước dưới chân phản chiếu ánh đèn rực rỡ, khiến nơi u ám này càng trở nên sâu hoắm và quỷ dị.
Cứ như là có mối nguy nào sắp sửa nhảy xổ ra vậy. Tề Nhạc Nhân nghĩ.
Rơi vào cái cảnh đầy rẫy những nguy hiểm rình rập thế này, cậu có chút bất an. Nhưng nghĩ đến chuyện nữ thần cũng ở trong đó, Nhạc Nhân lại an tâm hơn nhiều….Không, mình đã sa đọa đến độ phải ôm đùi gái mà sống sao! Hơn nữa còn ôm vài lần rồi ấy chứ! Vô tích sự quá!
Hang này rộng tưởng chừng như vô hạn. Tề Nhạc Nhân đã qua khu nước đọng, hiện đang đứng trên đất bằng, chung quanh đều là đá vôi, ánh sáng mờ mờ, khó mà nhận ra phương hướng. Cậu tiếp tục đi về trước, cảm thấy như con đường này mãi chẳng có điểm dừng.
Chỗ này rốt cuộc sâu đến nhường nào? Tháp Hang Động ở đâu?
Càng đi vào trong, Tề Nhạc Nhân càng thấy sợ hãi, bóng tối vô cùng vô tận, chỉ có mình cậu rảo bước, những bóng khuất lờ mờ lén lút nhìn cậu như đang thì thầm một âm mưu ác độc nào đó.
Rắc một tiếng. Tề Nhạc Nhân cúi đầu, nhận ra mình vừa giẫm phải một khúc xương trắng hếu. Khúc xương đã bị phong hóa nên chỉ cần đặt chân lên một bước liền nát.
Là xương động vật hay là…
Tề Nhạc Nhân xách cao đèn lên, gắng để nó chiếu được càng xa càng tốt.
Nương vào ánh đèn, cậu nheo mắt nhìn về bóng tối xa xa, rồi bỗng nhiên trợn trừng mắt —
Giữa bóng tối vô ngần kia, cậu mơ hồ thấy được tầng tầng lớp lớp xương trắng đắp liên miên giữa hang động, vô biên vô hạn như một đại dương rộng lớn…Những bóng lửa ma chơi rập rờn giữa màn đêm, trôi nổi như những con sứa phát sáng nơi biển sâu. Ánh sáng mỏng manh không thể làm rực lên bóng tối, mà ngược lại, khiến cái hang này nhuốm thêm màu sắc ghê sợ.
Có bao loài sinh vật đã chết ở đây vậy? Chỗ này rõ ràng là một bãi mồ đầy xương nha!
Tề Nhạc Nhân sởn tóc gáy.
Luồng gió lạnh lẽo thổi từ phía trong, hất ra mùi vị tanh hôi.
Tề Nhạc Nhân run run, tay và đùi nổi da gà, cậu bất giác siết chặt tấm áo khoác, rồi đưa tay sờ con dao găm Tô Hòa tặng, nhưng lại nhận ra rằng mình đã cất tấm thẻ đó đi vì thiếu khe, giờ chi có con dao bình thường thôi.
Càng vào sâu, xương trắng càng nhiều, có giống của thú, có lại không biết của sinh vật nào. Tề Nhạc Nhân thậm chí còn thấy một chiếc răng nanh to như cánh tay mình. Cậu không thể tưởng tượng nổi đây là răng của loài động vật nào, nhìn chẳng giống của sinh vật trên Trái Đất…Cũng phải thôi, giờ cậu đâu còn ở Trái Đất nữa, trong cái thế giới ác mộng này, không chừng thực sự có những sinh vật đáng sợ chưa được biết đến, ví dụ như tên khổng lồ ngoài kia chẳng hạn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thấy được một bộ xương nom rất giống XƯƠNG RỒNG, cậu vẫn không khỏi sửng sốt.
Nó dài chừng hơn mười mét, riêng phần sọ đã lớn hơn chính cậu rồi, chứ đừng nói là tính thêm cánh. Tề Nhạc Nhân khó mà tưởng tượng được, khi còn sống, sinh vật này đã uy phong tới chừng nào. Tiếc rằng, giờ nó chỉ là một bộ xương trắng bị chôn nửa vời giữa lòng đất, nằm chết lặng giữa đống xương nhỏ bé khác, chực chờ một kẻ nào đấy ngẫm lại dáng vẻ oai hùng của nó.
Ánh nhìn chòng chọc của kẻ theo dõi kéo phăng cậu khỏi dòng suy nghĩ. Tề Nhạc Nhân vờ như mình đương bị bộ xương rồng kia thu hút, rồi nương vào lúc nghiêng mình đề liếc về phía đường vào hang – quả nhiên, một bóng trắng lóe qua sau tảng thạch nhũ, có kẻ đang núp ở đó.
Trái tim Tề Nhạc Nhân đập thình thịch, bởi cậu không rõ kẻ nọ là địch hay ta. Có thể cô nàng này có ý tốt, nhưng cũng có thể, cô ta đang mưu đồ điều gì ác độc. Cậu không đoán được, cũng không muốn đặt cược vào sự may mắn của mình.
Không được chủ quan, phải nghĩ ra cách nào đó để khống chế người nọ trước.
Tề Nhạc Nhân suy tư, cậu vờ như mình không phát hiện kẻ theo đuôi mà cứ thế đi vào trong.
Đoạn trên có mấy lối rẽ quanh co, Tề Nhạc Nhân bước vào một lối. Tới một chỗ ngoặt, cậu tắt đèn, núp cạnh vách đá, lẳng lặng đợi kẻ theo đuôi.
Bóng tối mịt mùng, thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất – giúp người ta biết rằng mình chưa mất đi thị giác – tỏa ra từ lớp rêu huỳnh quang bám trên đá.
Tĩnh lặng. Chỉ có tiếng hít thở của cậu, cùng tiếng nước nhỏ tí tách phía trên đỉnh.
Có ai đó nhẹ nhàng bước tới, kẻ này đi rất chậm, rất cẩn thận, ánh sáng nhạt nhòa làm khó cô ta. Tề Nhạc Nhân nghe được tiếng ả thoáng lảo đảo khi vấp phải viên đá trên nền. Xem chừng, ả không có khả năng nhìn rõ ban đêm.
Nếu vậy thì…Tề Nhạc Nhân chợt nghĩ ra một phương án.
Một tay cậu cầm dao găm, tay kia đặt ở công tắc đèn, ngay khi tiếng bước chân vang đến bên cạnh mình, cậu bật công tắc, ném đèn về phía ngã rẽ cô ta đứng –
Ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, kẻ nọ hô lên một tiếng rồi bất ngờ bị Tề Nhạc Nhân ghì xuống đất. Lưỡi dao lạnh lẽo đặt lên cổ ả, gần như đã rạch ra một vệt máu trên chiếc cổ ấy.
Bấy giờ, Tề Nhạc Nhân mới mở ra con mắt hẵng nheo nheo, cậu kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang bị mình đè xuống: “Anna?”
Thì ra, kẻ theo đuôi lại là NPC Anna từng ngồi chung xe ngựa với cậu.
Tới lúc này, Anna mới thoát khỏi trạng thái mù tạm thời khi nhìn vào luồng sáng mạnh khi nãy, cô khóc tức tưởi: “Cô cũng muốn giết tôi phải không….Tôi không muốn chết, hức hức, tôi chỉ muốn về nhà thôi…Đừng giết tôi!”
“Sao cô lại lén lút đi theo tôi?” Tề Nhạc Nhân nhíu mày hỏi.
“Tôi…tôi sợ…Có người muốn giết tôi, tôi sợ cô cũng muốn giết tôi, tôi không muốn chết…Nhưng mà tôi cũng chẳng biết đi đâu…” Anna khóc rống lên, thoạt trông cô nàng có vẻ đang vô cùng sợ hãi, cặp mắt xanh lục ầng ậng nước.
“Ellie đâu?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Tôi không biết…Chúng tôi tách nhau ra lúc chạy trốn…” Anna co rúm người lại, sợ sệt nhìn lưỡi dao trên cổ mình.
Tề Nhạc Nhân đã thấy yên tâm bèn rút con dao về: “Phía trong không an toàn, cô ra ngoài đi, khu rừng rộng thế này, không dễ đụng phải người khác đâu.”
“Tôi biết, tôi đi ngay đây.” Anna lập cập bò lên, hoảng hốt chạy khỏi hang.
Tề Nhạc Nhân nhìn theo bóng Anna, bỗng nhiên thấy có gì đó kỳ quái, linh tính mách bảo rằng: nếu cứ khiến cô ta đi như vậy, sẽ có chuyện xảy ra.
“Đợi chút, để tôi đưa cô ra ngoài, ở đây tối lắm.” Tề Nhạc Nhân nói, cậu nhặt đèn lên, đuổi theo Anna, quyết định phải nhìn tận mắt cô ta rời khỏi hang mới được.
Gương mặt trắng bệch của Anna nở ra một nụ cười biết ơn: “Cám ơn, cô tốt quá…”
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường mòn uốn lượn, khi về tới bãi tha ma lổn nhổn xương, xung quanh vẫn tĩnh mịch như vậy. Để tạm xua đi cái cảm giác nặng nề, Tề Nhạc Nhân kiếm chuyện để nói với Anna: “Sao cô lại bị chọn tham gia cuộc hiến tế này vậy?”
Anna vừa nghe tới chuyện đau lòng, nước mắt liền rơi lã chã: “Tôi cũng không biết…Bỗng nhiên một hôm, hoa văn đó xuất hiện trên tay tôi, tôi bị nhốt lại…Sau rồi có người trốn đi, tôi không dám, nên…nên mới tới đây.”
Đung là Ellie từng kể rằng có sáu người trốn đi. Hai trong số đó hẳn chính là người “truyền” hoa văn này cho cậu và nữ thần.
“Cứ ba năm lại hiến tế một lần, mấy thôn gần đây có nhiều thiếu nữ thế sao?” Tề Nhạc Nhân tiếp.
Anna sửng sốt: “Có một ít là từ nơi khác tới…Chẳng phải cô cũng thế sao?”
Theo lý lịch thì sáu người bọn họ đúng là bị trói tới rồi ép tham gia hiến tế thật.
Tề Nhạc Nhân ậm ừ vài tiếng cho qua, đang định hỏi tiếp thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở: [Trời mưa rồi, rút quần áo vào thôi] số lần cảm nhận còn lại: 1/3
Chết rồi!
Trong giờ phút nguy cấp, khả năng tiềm ẩn của Tề Nhạc Nhân hoàn toàn bùng nổ. Cậu quẳng đèn đi, lăn một vòng, mặc kệ đám xương trên đất. Một luồng gió sắc lẻm sượt qua, may là nó chưa kịp chém đôi người cậu ra.
Lăn trên đống xương khiến người Tề Nhạc Nhân đau nhói, cậu khó khăn lắm mới cựa quậy được, máu chảy xuống từ vết thương trên đầu trượt vào mắt, khiến những hình ảnh trước mặt bị phủ lên một màu hồng nhàn nhạt.
Anna cầm thanh đao trong tay, thở dài tiếng nuối rồi buông lời lạnh lẽo: “Ai nha, cô cảnh giác hơn tôi tưởng đó ~”
Sự xuất hiện đột ngột của thanh đao khiến Tề Nhạc Nhân rốt cuộc cũng nhận ra được điểm kỳ quái của Anna: ngay từ đầu, cô ta vốn là người chơi, nhưng lại giả làm NPC!
***
Ngọn đèn bị lẳng vào góc khi nãy tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, hất vào gương mặt Anna, khiến những nét dịu dàng, xinh xắn của cô ả trở nên dữ dằn và đáng sợ. Giọng nói yếu ớt giờ lại lạnh lùng giễu nhại, phảng phất cách nhấn nhả đầy cường điệu như thoại tuồng: “Né nhanh thật đấy. Chiêu này của tôi đã giết không biết bao nhiêu đứa ngu rồi.”
“Cô cũng là người chơi?” Tề Nhạc Nhân vừa lên tiếng đối đáp, vừa vắt óc nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát.
Tình huống này đối với cậu thì chưa đến mức tuyệt vọng. Tề Nhạc Nhân tự thấy may mắn khi đã kiên nhẫn đợi cho hết thời gian CD rồi mới đi vào hang, nếu không, cậu quả thực chỉ có một con đường chết. Nhưng giờ, chỉ cần phối hợp tốt các kỹ năng thì có thể phản kích.
“Hửm, chứ sao? Khả năng diễn xuất của tôi không tệ đó chứ?” Anna tươi cười bước về trước, chân đạp lên đống xương trắng, “Tôi thích chỗ này lắm, đúng là sân nhà của tôi mà. Vậy nên, cô có né được một lần cũng chẳng sao, tiện đây cho cô chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt mỹ của tôi đi. Nhớ cảm ơn tôi đó, vì đã giúp cô được chứng kiến điều kỳ diệu này trước khi chết.”
Nói xong, ngón tay Anna đặt hờ lên khe thẻ ở thắt lưng, rồi, bầu không khí xung quanh đông cứng lại. Tề Nhạc Nhân ngã sấp xuống đất, đột nhiên, cậu hoảng hốt rụt tay về. Khi nãy, chỉ trong một tích tắc, cậu cảm thấy bàn tay tựa đất của mình như bỗng bị tổn thương bởi giá rét. Có tiếng sột soạt vang lên bên tai, giữa những âm thanh lách cách khiến lòng người lo lắng, đống xương trên đất từ từ ghép với nhau thành một bộ xương hoàn chỉnh.
“Đứng lên nào, các vong hồn, cùng nhau nhảy múa vũ điệu tử vong.” Anna phô trương cái khao khát được trình diễn của mình, một tay nhấc váy, nhún gối cúi chào, tay kia cầm thanh đao giơ thẳng lên không trung, mồ xương ầm ầm đứng dậy! Trong ánh sáng mờ ảo, chúng tạo thành một quân đoàn tử vong đầy đáng sợ!
“Đầu tiên, mời khán giả vào chỗ ngồi.” Anna nở nụ cười tươi rói, chỉ đao về phía Tề Nhạc Nhân. Đám xương dưới chân cậu mau chóng ghép thành một chiếc ghế, rồi xích chặt chân cậu vào chỗ này. Lòng Tề Nhạc Nhâm trầm xuống, cảnh tượng kỳ lạ khi nãy khiến cậu thoáng sững sờ, thành ra mới không kịp né tránh. Chưa cần vội save, Tề Nhạc Nhân muốn xem, cô ả Anna đang chìm đắm vào buổi diễn này muốn làm gì.
Có lẽ do phải chết quá nhiều, nên giờ, Tề Nhạc Nhân dửng dưng với tử vong lắm, thậm chí còn có thế bình tĩnh tính xem “toi mạng” lúc nào thì hợp lý nhất. Nhưng…liệu đây có phải là chuyện tốt không?
“Xin hãy để tôi được giới thiệu cho vị khán giả đây, nơi này có rất nhiều khách quý hiếm. Ví như loài cọp răng kiếm đã tuyệt chủng này chẳng hạn.” Anna cười tủm tỉm rồi vung đao lên, bộ xương của con thú dữ lao về phía Tề Nhạc Nhân, luồng lửa hồn màu lam trên sọ khiến nó có thể cử động như khi còn sống. Hai chân trước của nó đặt lên ghế, cặp nanh dữ tợn kề sát yết hầu cậu như chực chờ muốn cắn.
Tề Nhạc Nhân cố ra vẻ bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Anna. Không phải cậu không sợ, chẳng qua là bởi có thẻ kỹ năng để dựa vào, nên cậu mới có thể an tâm đối mặt. Cùng lắm thì lại như lúc hạ gục gã khổng lồ ngoài kia, sống mái một phen.
Anna nhíu mày: “Xem ra khán giả này không hài lòng với mày rồi. Vậy thì, mời cậu gặp gỡ vị khách quý tiếp theo, Rắn khổng lồ cổ đại đã tuyệt chủng!”
Giọng điệu lạnh lẽo xen chút hưng phấn của cô nàng vang vọng khắp hang, tiếng xương lách cách ồn ào lại vang lên. Ở vùng ngoài tầm chiếu của ngọn đèn, một lửa hồn xanh biếc được thắp lên, sinh vật khổng lồ được đánh thức khỏi giấc ngủ bất tận, từ từ trườn qua cát đá, bò về phía Tề Nhạc Nhân.
“Thực ra thì, tôi thích ‘nó’ nhất cơ.” Anna vuốt ve bộ Xương rồng nằm tĩnh lặng, mê đắm vuốt theo đường cánh của nó, “Tiếc là, phải hi sinh một người mới có thể khiến nó tỉnh dậy….Cô bé đáng thương, em đồng ý giúp tôi chứ?”
“……”
“Cô phải cảm ơn tôi đấy.” Anna giở điệu âm độc. Bộ xương rắn xiết chặt lấy Tề Nhạc Nhân, khiến cậu đau đớn, “Biết đâu, sau khi chết rồi, cô sẽ được về nhà. Tôi thì chẳng muốn về chút nào, chỗ này vui thế cơ mà….Có bao nhiêu thứ, bao nhiêu thứ tuyệt diệu, tôi thích lắm đó.”
“Tạm biệt, chúc cô thuận buồm xuôi gió.” Anna mỉm cười với cậu, nâng váy, nhún gối chào.
Vốn Tề Nhạc Nhân định save để thoát thân, nhưng khi đột nhiên thấy được một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên từ phía xa, cậu dừng lại. Chỉ trong chớp mắt, một mũi tên bạc xuyên thủng ngực Anna. Nụ cười của ả đọng lại trên gương mặt, đôi mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, thân hình cô chậm rãi gục xuống.
Anna khụy xuống đất, tay ôm lấy ngực. Mũi đên sắc bén xuyên qua lồng ngực cô, cô nhìn bàn tay đẫm máu của mình, thều thào vài tiếng: “Không…cái…”
Ả chẳng còn sức để quay lại nhìn hung thủ, chỉ có thể găm ánh nhìn oán độc vào Tề Nhạc Nhân, bàn tay dính máu đặt hờ hững trên thắt lưng: “Như tôi…cùng…”
Ngụm máu đen trào ra khỏi miệng, ả đổ rạp xuống xuống, tắt thở.
Tiếng loảng xoảng ầm ầm vang lên, đám xương trắng mất đi lửa hồn, rơi vãi đầy đất. Tề Nhạc Nhân ngồi bệt xuống, ghế xương hóa thành mảnh vụn, đâm vào mông khiến cậu la lên oai oái.
Có tiếng bước chân vang lên từ phía sâu trong hang, Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu thì thấy một dáng người cao gầy đạp lên đám xương trắng, vượt màn đêm, đi tới.
Là cô ấy, chắc chắn là cô ấy!
Tề Nhạc Nhân bò dậy để đón, cậu gần như reo lên: “ Nữ thần! Cám ơn cô đã cứu tôi!”
Người bước đến chợt khựng lại, nét mặt cô lộ vẻ bối rối. Tề Nhạc Nhân còn chưa kịp tranh thủ dịp này để gần gũi với người ta hơn, thì con chim trên vai nữ thần đã ré lên: “Có địch! Có địch!”
Tề Nhạc Nhân sừng sỡ nhìn nó, đến nữ thần mà mày cũng dám lừa à? Sao nữ thần chưa hầm nó đi chứ?
Vừa nghe con chim đó nói vậy, nữ thần liền rút ngay cặp song đao trên đùi. Gần như là cũng ngay lúc ấy, Tề Nhạc Nhân nhận được lời nhắc của hệ thống: [Trời mưa rồi, rút quần áo vào thôi] số lần cảm nhận còn lại: 0/3. Thời gian CD: 23:59:59.
Thực sự có mối nguy đến tính mạng cơ à?!
Chung quanh đột nhiên vụt lên những đốm sáng mờ ảo, không phải sắc xanh lục của bóng lửa ma chơi, mà xanh biếc như đốm lửa hồn khi nãy. Ánh sáng vọt lên từ mặt đất, ngọn lửa trào ra, chẳng mấy chốc đã bọc lấy hai người, tạo thành một ma pháp trận hình tròn đầy rắc rối!
Trong lúc đất trời rung chuyển, cửa hang bị những tảng đá rơi xuống chặn cứng, không thể thoát bằng lối ấy. Cổ tay Tề Nhạc Nhân được ai đó túm chặt. Nữ thần không nói không rằng, kéo cậu chạy hộc tốc vào sâu bên trong. Bị lôi đi xềnh xệch như thế, cậu có chút lảo đảo, mém nữa là ngã sấp xuống. Từ phía sau vang lên tiếng rống kinh thiên động địa, khiến cả hang động run rẩy!
Tề Nhạc Nhân vừa chạy vừa ngoái lại nhìn – giữa bãi mồ xương khi nãy, một bộ xương rồng cháy hừng hực lửa hồn xanh biếc dần dần thức dậy từ cõi chết. Vị chúa tế từng thống trị muôn loài nhưng lại bị cái chết đánh gục ấy, trở về nhân gian, ngay tại nơi này! Khi nó sống lại, đội quân vong linh cũng được truyền sức sống một lần nữa, chúng lần tìm từng bộ phận của cơ thể mình trong đống xương, rồi lao về phía họ.
Tề Nhạc Nhân bị kéo vào một lối rẽ. Cậu cứ ngỡ thế là an toàn rồi, nhưng nào ngờ, bộ Xương Rồng kia lại vung cánh, điên cuồng lao vào trong. Ầm một tiếng, mặt đất rung lên, đá lăn ầm ầm từ trên xuống, hai người vất vá né tránh trận mưa đá. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Xương Rồng đứng trước ngõ rẽ, ngọn lửa hồn trong bụng nó chạy ngược lên cổ họng, dừng lại khoang miệng. Nó ngẩng cao cổ, gào lên, rồi phun lửa vào vách đá. Rầm một tiếng, đá bị nghiền nát.
Đá vụn, đá tảng rơi xối xả. Tề Nhạc Nhân ngỡ rằng mình chết chắc rồi, nhưng nào ngờ cậu lại được kéo xuống hồ nước lạnh băng dưới khe vực trước mắt. Đá rơi vào hồ bị dòng nước kìm lại. Hai người lặn sâu xuống, né được đống đá sụp trên đầu.
Giữa bóng tối lạnh lẽo, chỉ có đôi bàn tay giữ lấy cậu là ấm áp. Tề Nhạc Nhân mở mắt ra, cỏ dưới lòng hồ tỏa ánh huỳnh quang, cậu mơ hồ thấy được mình đang được người khác kéo đi, bơi vòng quanh trong. Tóc nữ thần tản ra, dưới đáy nước ảo mộng, cô tựa như một nhân ngư, kéo cậu thoát Địa Ngục, trở về trần gian.
Tề Nhạc Nhân cẩn thận nhìn quanh. Cái xác nát tươm kia chẳng còn nổi hình người, chỉ có khung xương và những tảng thịt vương vãi đầy đất, những bộ phận khác đa phần ở trong nồi. Tề Nhạc Nhân thở dài, cậu không biết thi thể này của NPC hay người chơi, nhưng thực ra thì trong cái giờ phút này, rối rắm chuyện đó cũng làm được gì đâu….
Tề Nhạc Nhân đứng ngoài hang, gióng mắt vào trong. Phía đó tối hù, mơ hồ thấy được những vệt phản quang loang loáng trên mặt nước. Có lẽ do động này có địa thế thấp nên sau khi mưa, nước dồn vào trong, tích lại.
Cái cảm giác như bị ai theo dõi lại tới.
Sau khi trang bị kỹ năng “Trời mưa rồi, rút đồ vào thôi”, cái trực giác vốn đã tốt của Tề Nhạc Nhân càng trở nên nhạy bén. Cậu nhìn lướt qua dòng nhắc nhở của hệ thống, số lượt cảm nhận còn lại vẫn là 2/3, một lần đã dùng khi đám sói xuất hiện, giờ chưa mất thêm lượt nào, tức là chưa có chuyện nguy hiểm đến tính mạng? Là Lục Hữu Hân sao? Không, cảm giác này khác lúc đó…
Phía trong tối như vậy, nếu cứ thế mà vào khéo chừng sẽ bị đánh lén, chi bằng ngồi ngoài này đợi Đại pháp SL CD xong đã.
Hạ quyết tâm rồi, Tề Nhạc Nhân bèn ngồi ngoài cửa hang, vừa ăn vừa nghỉ ngơi hồi sức. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, thời gian CD chấm dứt, cậu mới cẩn thận bước vào.
Hang này lớn hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều. Tề Nhạc Nhân bật chiếc đèn mua từ Vùng đất Hoàng Hôn, khiến mọi thứ sáng bừng lên. Vũng nước dưới chân phản chiếu ánh đèn rực rỡ, khiến nơi u ám này càng trở nên sâu hoắm và quỷ dị.
Cứ như là có mối nguy nào sắp sửa nhảy xổ ra vậy. Tề Nhạc Nhân nghĩ.
Rơi vào cái cảnh đầy rẫy những nguy hiểm rình rập thế này, cậu có chút bất an. Nhưng nghĩ đến chuyện nữ thần cũng ở trong đó, Nhạc Nhân lại an tâm hơn nhiều….Không, mình đã sa đọa đến độ phải ôm đùi gái mà sống sao! Hơn nữa còn ôm vài lần rồi ấy chứ! Vô tích sự quá!
Hang này rộng tưởng chừng như vô hạn. Tề Nhạc Nhân đã qua khu nước đọng, hiện đang đứng trên đất bằng, chung quanh đều là đá vôi, ánh sáng mờ mờ, khó mà nhận ra phương hướng. Cậu tiếp tục đi về trước, cảm thấy như con đường này mãi chẳng có điểm dừng.
Chỗ này rốt cuộc sâu đến nhường nào? Tháp Hang Động ở đâu?
Càng đi vào trong, Tề Nhạc Nhân càng thấy sợ hãi, bóng tối vô cùng vô tận, chỉ có mình cậu rảo bước, những bóng khuất lờ mờ lén lút nhìn cậu như đang thì thầm một âm mưu ác độc nào đó.
Rắc một tiếng. Tề Nhạc Nhân cúi đầu, nhận ra mình vừa giẫm phải một khúc xương trắng hếu. Khúc xương đã bị phong hóa nên chỉ cần đặt chân lên một bước liền nát.
Là xương động vật hay là…
Tề Nhạc Nhân xách cao đèn lên, gắng để nó chiếu được càng xa càng tốt.
Nương vào ánh đèn, cậu nheo mắt nhìn về bóng tối xa xa, rồi bỗng nhiên trợn trừng mắt —
Giữa bóng tối vô ngần kia, cậu mơ hồ thấy được tầng tầng lớp lớp xương trắng đắp liên miên giữa hang động, vô biên vô hạn như một đại dương rộng lớn…Những bóng lửa ma chơi rập rờn giữa màn đêm, trôi nổi như những con sứa phát sáng nơi biển sâu. Ánh sáng mỏng manh không thể làm rực lên bóng tối, mà ngược lại, khiến cái hang này nhuốm thêm màu sắc ghê sợ.
Có bao loài sinh vật đã chết ở đây vậy? Chỗ này rõ ràng là một bãi mồ đầy xương nha!
Tề Nhạc Nhân sởn tóc gáy.
Luồng gió lạnh lẽo thổi từ phía trong, hất ra mùi vị tanh hôi.
Tề Nhạc Nhân run run, tay và đùi nổi da gà, cậu bất giác siết chặt tấm áo khoác, rồi đưa tay sờ con dao găm Tô Hòa tặng, nhưng lại nhận ra rằng mình đã cất tấm thẻ đó đi vì thiếu khe, giờ chi có con dao bình thường thôi.
Càng vào sâu, xương trắng càng nhiều, có giống của thú, có lại không biết của sinh vật nào. Tề Nhạc Nhân thậm chí còn thấy một chiếc răng nanh to như cánh tay mình. Cậu không thể tưởng tượng nổi đây là răng của loài động vật nào, nhìn chẳng giống của sinh vật trên Trái Đất…Cũng phải thôi, giờ cậu đâu còn ở Trái Đất nữa, trong cái thế giới ác mộng này, không chừng thực sự có những sinh vật đáng sợ chưa được biết đến, ví dụ như tên khổng lồ ngoài kia chẳng hạn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thấy được một bộ xương nom rất giống XƯƠNG RỒNG, cậu vẫn không khỏi sửng sốt.
Nó dài chừng hơn mười mét, riêng phần sọ đã lớn hơn chính cậu rồi, chứ đừng nói là tính thêm cánh. Tề Nhạc Nhân khó mà tưởng tượng được, khi còn sống, sinh vật này đã uy phong tới chừng nào. Tiếc rằng, giờ nó chỉ là một bộ xương trắng bị chôn nửa vời giữa lòng đất, nằm chết lặng giữa đống xương nhỏ bé khác, chực chờ một kẻ nào đấy ngẫm lại dáng vẻ oai hùng của nó.
Ánh nhìn chòng chọc của kẻ theo dõi kéo phăng cậu khỏi dòng suy nghĩ. Tề Nhạc Nhân vờ như mình đương bị bộ xương rồng kia thu hút, rồi nương vào lúc nghiêng mình đề liếc về phía đường vào hang – quả nhiên, một bóng trắng lóe qua sau tảng thạch nhũ, có kẻ đang núp ở đó.
Trái tim Tề Nhạc Nhân đập thình thịch, bởi cậu không rõ kẻ nọ là địch hay ta. Có thể cô nàng này có ý tốt, nhưng cũng có thể, cô ta đang mưu đồ điều gì ác độc. Cậu không đoán được, cũng không muốn đặt cược vào sự may mắn của mình.
Không được chủ quan, phải nghĩ ra cách nào đó để khống chế người nọ trước.
Tề Nhạc Nhân suy tư, cậu vờ như mình không phát hiện kẻ theo đuôi mà cứ thế đi vào trong.
Đoạn trên có mấy lối rẽ quanh co, Tề Nhạc Nhân bước vào một lối. Tới một chỗ ngoặt, cậu tắt đèn, núp cạnh vách đá, lẳng lặng đợi kẻ theo đuôi.
Bóng tối mịt mùng, thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất – giúp người ta biết rằng mình chưa mất đi thị giác – tỏa ra từ lớp rêu huỳnh quang bám trên đá.
Tĩnh lặng. Chỉ có tiếng hít thở của cậu, cùng tiếng nước nhỏ tí tách phía trên đỉnh.
Có ai đó nhẹ nhàng bước tới, kẻ này đi rất chậm, rất cẩn thận, ánh sáng nhạt nhòa làm khó cô ta. Tề Nhạc Nhân nghe được tiếng ả thoáng lảo đảo khi vấp phải viên đá trên nền. Xem chừng, ả không có khả năng nhìn rõ ban đêm.
Nếu vậy thì…Tề Nhạc Nhân chợt nghĩ ra một phương án.
Một tay cậu cầm dao găm, tay kia đặt ở công tắc đèn, ngay khi tiếng bước chân vang đến bên cạnh mình, cậu bật công tắc, ném đèn về phía ngã rẽ cô ta đứng –
Ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, kẻ nọ hô lên một tiếng rồi bất ngờ bị Tề Nhạc Nhân ghì xuống đất. Lưỡi dao lạnh lẽo đặt lên cổ ả, gần như đã rạch ra một vệt máu trên chiếc cổ ấy.
Bấy giờ, Tề Nhạc Nhân mới mở ra con mắt hẵng nheo nheo, cậu kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang bị mình đè xuống: “Anna?”
Thì ra, kẻ theo đuôi lại là NPC Anna từng ngồi chung xe ngựa với cậu.
Tới lúc này, Anna mới thoát khỏi trạng thái mù tạm thời khi nhìn vào luồng sáng mạnh khi nãy, cô khóc tức tưởi: “Cô cũng muốn giết tôi phải không….Tôi không muốn chết, hức hức, tôi chỉ muốn về nhà thôi…Đừng giết tôi!”
“Sao cô lại lén lút đi theo tôi?” Tề Nhạc Nhân nhíu mày hỏi.
“Tôi…tôi sợ…Có người muốn giết tôi, tôi sợ cô cũng muốn giết tôi, tôi không muốn chết…Nhưng mà tôi cũng chẳng biết đi đâu…” Anna khóc rống lên, thoạt trông cô nàng có vẻ đang vô cùng sợ hãi, cặp mắt xanh lục ầng ậng nước.
“Ellie đâu?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Tôi không biết…Chúng tôi tách nhau ra lúc chạy trốn…” Anna co rúm người lại, sợ sệt nhìn lưỡi dao trên cổ mình.
Tề Nhạc Nhân đã thấy yên tâm bèn rút con dao về: “Phía trong không an toàn, cô ra ngoài đi, khu rừng rộng thế này, không dễ đụng phải người khác đâu.”
“Tôi biết, tôi đi ngay đây.” Anna lập cập bò lên, hoảng hốt chạy khỏi hang.
Tề Nhạc Nhân nhìn theo bóng Anna, bỗng nhiên thấy có gì đó kỳ quái, linh tính mách bảo rằng: nếu cứ khiến cô ta đi như vậy, sẽ có chuyện xảy ra.
“Đợi chút, để tôi đưa cô ra ngoài, ở đây tối lắm.” Tề Nhạc Nhân nói, cậu nhặt đèn lên, đuổi theo Anna, quyết định phải nhìn tận mắt cô ta rời khỏi hang mới được.
Gương mặt trắng bệch của Anna nở ra một nụ cười biết ơn: “Cám ơn, cô tốt quá…”
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường mòn uốn lượn, khi về tới bãi tha ma lổn nhổn xương, xung quanh vẫn tĩnh mịch như vậy. Để tạm xua đi cái cảm giác nặng nề, Tề Nhạc Nhân kiếm chuyện để nói với Anna: “Sao cô lại bị chọn tham gia cuộc hiến tế này vậy?”
Anna vừa nghe tới chuyện đau lòng, nước mắt liền rơi lã chã: “Tôi cũng không biết…Bỗng nhiên một hôm, hoa văn đó xuất hiện trên tay tôi, tôi bị nhốt lại…Sau rồi có người trốn đi, tôi không dám, nên…nên mới tới đây.”
Đung là Ellie từng kể rằng có sáu người trốn đi. Hai trong số đó hẳn chính là người “truyền” hoa văn này cho cậu và nữ thần.
“Cứ ba năm lại hiến tế một lần, mấy thôn gần đây có nhiều thiếu nữ thế sao?” Tề Nhạc Nhân tiếp.
Anna sửng sốt: “Có một ít là từ nơi khác tới…Chẳng phải cô cũng thế sao?”
Theo lý lịch thì sáu người bọn họ đúng là bị trói tới rồi ép tham gia hiến tế thật.
Tề Nhạc Nhân ậm ừ vài tiếng cho qua, đang định hỏi tiếp thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở: [Trời mưa rồi, rút quần áo vào thôi] số lần cảm nhận còn lại: 1/3
Chết rồi!
Trong giờ phút nguy cấp, khả năng tiềm ẩn của Tề Nhạc Nhân hoàn toàn bùng nổ. Cậu quẳng đèn đi, lăn một vòng, mặc kệ đám xương trên đất. Một luồng gió sắc lẻm sượt qua, may là nó chưa kịp chém đôi người cậu ra.
Lăn trên đống xương khiến người Tề Nhạc Nhân đau nhói, cậu khó khăn lắm mới cựa quậy được, máu chảy xuống từ vết thương trên đầu trượt vào mắt, khiến những hình ảnh trước mặt bị phủ lên một màu hồng nhàn nhạt.
Anna cầm thanh đao trong tay, thở dài tiếng nuối rồi buông lời lạnh lẽo: “Ai nha, cô cảnh giác hơn tôi tưởng đó ~”
Sự xuất hiện đột ngột của thanh đao khiến Tề Nhạc Nhân rốt cuộc cũng nhận ra được điểm kỳ quái của Anna: ngay từ đầu, cô ta vốn là người chơi, nhưng lại giả làm NPC!
***
Ngọn đèn bị lẳng vào góc khi nãy tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, hất vào gương mặt Anna, khiến những nét dịu dàng, xinh xắn của cô ả trở nên dữ dằn và đáng sợ. Giọng nói yếu ớt giờ lại lạnh lùng giễu nhại, phảng phất cách nhấn nhả đầy cường điệu như thoại tuồng: “Né nhanh thật đấy. Chiêu này của tôi đã giết không biết bao nhiêu đứa ngu rồi.”
“Cô cũng là người chơi?” Tề Nhạc Nhân vừa lên tiếng đối đáp, vừa vắt óc nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát.
Tình huống này đối với cậu thì chưa đến mức tuyệt vọng. Tề Nhạc Nhân tự thấy may mắn khi đã kiên nhẫn đợi cho hết thời gian CD rồi mới đi vào hang, nếu không, cậu quả thực chỉ có một con đường chết. Nhưng giờ, chỉ cần phối hợp tốt các kỹ năng thì có thể phản kích.
“Hửm, chứ sao? Khả năng diễn xuất của tôi không tệ đó chứ?” Anna tươi cười bước về trước, chân đạp lên đống xương trắng, “Tôi thích chỗ này lắm, đúng là sân nhà của tôi mà. Vậy nên, cô có né được một lần cũng chẳng sao, tiện đây cho cô chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt mỹ của tôi đi. Nhớ cảm ơn tôi đó, vì đã giúp cô được chứng kiến điều kỳ diệu này trước khi chết.”
Nói xong, ngón tay Anna đặt hờ lên khe thẻ ở thắt lưng, rồi, bầu không khí xung quanh đông cứng lại. Tề Nhạc Nhân ngã sấp xuống đất, đột nhiên, cậu hoảng hốt rụt tay về. Khi nãy, chỉ trong một tích tắc, cậu cảm thấy bàn tay tựa đất của mình như bỗng bị tổn thương bởi giá rét. Có tiếng sột soạt vang lên bên tai, giữa những âm thanh lách cách khiến lòng người lo lắng, đống xương trên đất từ từ ghép với nhau thành một bộ xương hoàn chỉnh.
“Đứng lên nào, các vong hồn, cùng nhau nhảy múa vũ điệu tử vong.” Anna phô trương cái khao khát được trình diễn của mình, một tay nhấc váy, nhún gối cúi chào, tay kia cầm thanh đao giơ thẳng lên không trung, mồ xương ầm ầm đứng dậy! Trong ánh sáng mờ ảo, chúng tạo thành một quân đoàn tử vong đầy đáng sợ!
“Đầu tiên, mời khán giả vào chỗ ngồi.” Anna nở nụ cười tươi rói, chỉ đao về phía Tề Nhạc Nhân. Đám xương dưới chân cậu mau chóng ghép thành một chiếc ghế, rồi xích chặt chân cậu vào chỗ này. Lòng Tề Nhạc Nhâm trầm xuống, cảnh tượng kỳ lạ khi nãy khiến cậu thoáng sững sờ, thành ra mới không kịp né tránh. Chưa cần vội save, Tề Nhạc Nhân muốn xem, cô ả Anna đang chìm đắm vào buổi diễn này muốn làm gì.
Có lẽ do phải chết quá nhiều, nên giờ, Tề Nhạc Nhân dửng dưng với tử vong lắm, thậm chí còn có thế bình tĩnh tính xem “toi mạng” lúc nào thì hợp lý nhất. Nhưng…liệu đây có phải là chuyện tốt không?
“Xin hãy để tôi được giới thiệu cho vị khán giả đây, nơi này có rất nhiều khách quý hiếm. Ví như loài cọp răng kiếm đã tuyệt chủng này chẳng hạn.” Anna cười tủm tỉm rồi vung đao lên, bộ xương của con thú dữ lao về phía Tề Nhạc Nhân, luồng lửa hồn màu lam trên sọ khiến nó có thể cử động như khi còn sống. Hai chân trước của nó đặt lên ghế, cặp nanh dữ tợn kề sát yết hầu cậu như chực chờ muốn cắn.
Tề Nhạc Nhân cố ra vẻ bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Anna. Không phải cậu không sợ, chẳng qua là bởi có thẻ kỹ năng để dựa vào, nên cậu mới có thể an tâm đối mặt. Cùng lắm thì lại như lúc hạ gục gã khổng lồ ngoài kia, sống mái một phen.
Anna nhíu mày: “Xem ra khán giả này không hài lòng với mày rồi. Vậy thì, mời cậu gặp gỡ vị khách quý tiếp theo, Rắn khổng lồ cổ đại đã tuyệt chủng!”
Giọng điệu lạnh lẽo xen chút hưng phấn của cô nàng vang vọng khắp hang, tiếng xương lách cách ồn ào lại vang lên. Ở vùng ngoài tầm chiếu của ngọn đèn, một lửa hồn xanh biếc được thắp lên, sinh vật khổng lồ được đánh thức khỏi giấc ngủ bất tận, từ từ trườn qua cát đá, bò về phía Tề Nhạc Nhân.
“Thực ra thì, tôi thích ‘nó’ nhất cơ.” Anna vuốt ve bộ Xương rồng nằm tĩnh lặng, mê đắm vuốt theo đường cánh của nó, “Tiếc là, phải hi sinh một người mới có thể khiến nó tỉnh dậy….Cô bé đáng thương, em đồng ý giúp tôi chứ?”
“……”
“Cô phải cảm ơn tôi đấy.” Anna giở điệu âm độc. Bộ xương rắn xiết chặt lấy Tề Nhạc Nhân, khiến cậu đau đớn, “Biết đâu, sau khi chết rồi, cô sẽ được về nhà. Tôi thì chẳng muốn về chút nào, chỗ này vui thế cơ mà….Có bao nhiêu thứ, bao nhiêu thứ tuyệt diệu, tôi thích lắm đó.”
“Tạm biệt, chúc cô thuận buồm xuôi gió.” Anna mỉm cười với cậu, nâng váy, nhún gối chào.
Vốn Tề Nhạc Nhân định save để thoát thân, nhưng khi đột nhiên thấy được một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên từ phía xa, cậu dừng lại. Chỉ trong chớp mắt, một mũi tên bạc xuyên thủng ngực Anna. Nụ cười của ả đọng lại trên gương mặt, đôi mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, thân hình cô chậm rãi gục xuống.
Anna khụy xuống đất, tay ôm lấy ngực. Mũi đên sắc bén xuyên qua lồng ngực cô, cô nhìn bàn tay đẫm máu của mình, thều thào vài tiếng: “Không…cái…”
Ả chẳng còn sức để quay lại nhìn hung thủ, chỉ có thể găm ánh nhìn oán độc vào Tề Nhạc Nhân, bàn tay dính máu đặt hờ hững trên thắt lưng: “Như tôi…cùng…”
Ngụm máu đen trào ra khỏi miệng, ả đổ rạp xuống xuống, tắt thở.
Tiếng loảng xoảng ầm ầm vang lên, đám xương trắng mất đi lửa hồn, rơi vãi đầy đất. Tề Nhạc Nhân ngồi bệt xuống, ghế xương hóa thành mảnh vụn, đâm vào mông khiến cậu la lên oai oái.
Có tiếng bước chân vang lên từ phía sâu trong hang, Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu thì thấy một dáng người cao gầy đạp lên đám xương trắng, vượt màn đêm, đi tới.
Là cô ấy, chắc chắn là cô ấy!
Tề Nhạc Nhân bò dậy để đón, cậu gần như reo lên: “ Nữ thần! Cám ơn cô đã cứu tôi!”
Người bước đến chợt khựng lại, nét mặt cô lộ vẻ bối rối. Tề Nhạc Nhân còn chưa kịp tranh thủ dịp này để gần gũi với người ta hơn, thì con chim trên vai nữ thần đã ré lên: “Có địch! Có địch!”
Tề Nhạc Nhân sừng sỡ nhìn nó, đến nữ thần mà mày cũng dám lừa à? Sao nữ thần chưa hầm nó đi chứ?
Vừa nghe con chim đó nói vậy, nữ thần liền rút ngay cặp song đao trên đùi. Gần như là cũng ngay lúc ấy, Tề Nhạc Nhân nhận được lời nhắc của hệ thống: [Trời mưa rồi, rút quần áo vào thôi] số lần cảm nhận còn lại: 0/3. Thời gian CD: 23:59:59.
Thực sự có mối nguy đến tính mạng cơ à?!
Chung quanh đột nhiên vụt lên những đốm sáng mờ ảo, không phải sắc xanh lục của bóng lửa ma chơi, mà xanh biếc như đốm lửa hồn khi nãy. Ánh sáng vọt lên từ mặt đất, ngọn lửa trào ra, chẳng mấy chốc đã bọc lấy hai người, tạo thành một ma pháp trận hình tròn đầy rắc rối!
Trong lúc đất trời rung chuyển, cửa hang bị những tảng đá rơi xuống chặn cứng, không thể thoát bằng lối ấy. Cổ tay Tề Nhạc Nhân được ai đó túm chặt. Nữ thần không nói không rằng, kéo cậu chạy hộc tốc vào sâu bên trong. Bị lôi đi xềnh xệch như thế, cậu có chút lảo đảo, mém nữa là ngã sấp xuống. Từ phía sau vang lên tiếng rống kinh thiên động địa, khiến cả hang động run rẩy!
Tề Nhạc Nhân vừa chạy vừa ngoái lại nhìn – giữa bãi mồ xương khi nãy, một bộ xương rồng cháy hừng hực lửa hồn xanh biếc dần dần thức dậy từ cõi chết. Vị chúa tế từng thống trị muôn loài nhưng lại bị cái chết đánh gục ấy, trở về nhân gian, ngay tại nơi này! Khi nó sống lại, đội quân vong linh cũng được truyền sức sống một lần nữa, chúng lần tìm từng bộ phận của cơ thể mình trong đống xương, rồi lao về phía họ.
Tề Nhạc Nhân bị kéo vào một lối rẽ. Cậu cứ ngỡ thế là an toàn rồi, nhưng nào ngờ, bộ Xương Rồng kia lại vung cánh, điên cuồng lao vào trong. Ầm một tiếng, mặt đất rung lên, đá lăn ầm ầm từ trên xuống, hai người vất vá né tránh trận mưa đá. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Xương Rồng đứng trước ngõ rẽ, ngọn lửa hồn trong bụng nó chạy ngược lên cổ họng, dừng lại khoang miệng. Nó ngẩng cao cổ, gào lên, rồi phun lửa vào vách đá. Rầm một tiếng, đá bị nghiền nát.
Đá vụn, đá tảng rơi xối xả. Tề Nhạc Nhân ngỡ rằng mình chết chắc rồi, nhưng nào ngờ cậu lại được kéo xuống hồ nước lạnh băng dưới khe vực trước mắt. Đá rơi vào hồ bị dòng nước kìm lại. Hai người lặn sâu xuống, né được đống đá sụp trên đầu.
Giữa bóng tối lạnh lẽo, chỉ có đôi bàn tay giữ lấy cậu là ấm áp. Tề Nhạc Nhân mở mắt ra, cỏ dưới lòng hồ tỏa ánh huỳnh quang, cậu mơ hồ thấy được mình đang được người khác kéo đi, bơi vòng quanh trong. Tóc nữ thần tản ra, dưới đáy nước ảo mộng, cô tựa như một nhân ngư, kéo cậu thoát Địa Ngục, trở về trần gian.
Danh sách chương