Về sự cố trong lâu đài cổ năm đó, theo cốt truyện thâm nhập, hiện giờ nhìn không giống như sự cố hỏa hoạn bình thường, về sau liên lụy đến tín ngưỡng ác ma, tình huống càng thêm phức tạp.
Bác sĩ Lã cũng từng nghi ngờ về nam chủ nhân Johan của lâu đài, suy đoán liệu hắn có thể hiến tế vợ mình cho ác ma hay không, nhưng Tô Hòa phản đối ý kiến này: “Sarah phu nhân là người bị hiến tế, điều này hẳn sẽ không sai, cô ấy có lý do đầy đủ nhất, chỗ phát ra tế phẩm cũng đều là cô ấy. Trước mắt tế phẩm có tóc, hàm răng và tròng mắt, dư lại ba khả năng: có thể là bộ phận tạo thành cơ th3 cô ấy, cũng có khả năng là vật phẩm có quan hệ với cô ấy. Tôi đề nghị tìm đủ mấy thứ này trước, nó có liên hệ đến độ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tại sao cô ấy lại hướng ác ma hiến tế? Cô ấy cầu xin cho mình có thể mang thai, hay cầu cho đứa con của mình được sống lại?” Bác sĩ Lã lại hỏi.
Tề Nhạc Nhân lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải.”
Trước mắt cậu đã gặp qua ảo cảnh mà nói, phu nhân điên dù yêu hài tử của mình, nhưng càng yêu chồng mình hơn, sau khi sinh non khiến cô ấy bùng nổ căn bệnh tâm thần, vấn đề tinh thần càng khiến cô yêu điên cuồng và say đắm; tựa như Nina nói, cô nghi ngờ chồng không chung thủy với mình. Mà nguồn gốc của sự nghi ngờ này..... đến từ người phụ nữ tên Adeline.
Theo nhật ký của Johan, phu nhân Sarah và Adeline hẳn là bạn bè hoặc họ hàng nhận thức từ nhỏ đến lớn, nhưng họ không phải chị em ruột; chính là Adeline đã chết, trước khi hai người họ tới Trung Quốc đã chết.
Từ tình huống phu nhân điên bám vào người Nam Lộ có thể thấy, cô ấy có vẻ rất ghen ghét Adeline, cho rằng nàng âm hồn không tan.....
“Tế phẩm có sáu cái, có ngụ ý gì không?” Bác sĩ Lã hỏi Tô Hòa.
“Ừm… chắc là do trong thế giới ác mộng, số 6 tượng trưng cho ác ma.”
Tô Hòa cười: “Những con số trong thế giới ác mộng rất có ý tứ, rất nhiều con số có hàm nghĩa đặc biệt. Ví dụ số 4 tượng trưng cho may mắn, số 7 đại diện cho ‘tôi yêu bạn’; nếu cậu muốn tỏ tình với NPC, liền có thể tặng cô ấy bảy đóa hồng đỏ, 77 đóa cũng có thể.”
“Thật ra trên địa cầu ít gây tai họa cho mấy đóa hoa hồng.” Bác sĩ Lã phun tào, vừa nói vừa theo Tô Hòa lên lầu.
“Còn không đi sao?” Hai người chuẩn bị đi lên cầu thang tìm phòng trẻ con ở lầu 3 lại phát hiện Tề Nhạc Nhân còn đang ngẩn người.
Tề Nhạc Nhân lên tiếng, từ trong trầm tư hồi phục tinh thần, tiếp tục đi lên trên.
Có lẽ lát nữa sẽ có càng nhiều manh mối giải thích được nghi hoặc của cậu.
Lầu 3 kết cấu tương tự lầu 2, số lượng phòng cũng xấp xỉ, Tề Nhạc Nhân trước tiên xách bác sĩ Lã ra: “Đến giờ phát huy tác dụng của anh rồi đó, cảm giác phòng nào là phòng trẻ con đi.”
Bác sĩ Lã cả giận nói: “Cậu cho rằng tôi là siêu thăm dò B sao?! Mở cửa trước tôi mới biết là phòng nào chớ.”
“Không phải anh là tay tìm đồ thiện nghệ sao?” Tề Nhạc Nhân tà tà liếc mắt nhìn hắn.
Bác sĩ Lã hừ một tiếng, cầm chìa khóa ra thử cửa. Tề Nhạc Nhân cùng Tô Hòa nghiên cứu vết máu trên mặt đất. Hai vết máu từ trên cầu thang vẫn luôn lan ra tới hành lang lầu 3, hơn nữa một đường kéo đến chỗ sâu trong hành lang; điều này làm người ta sợ hãi nhớ tới vết máu này từ trên người Tiếu Hồng bị xé thành hai nửa, thoạt nhìn mười phần khủng b0.
“Muốn đi xem không?” Tề Nhạc Nhân hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa chậm rãi lắc đầu: “Không sốt ruột. Tôi nghĩ hướng đó, hẳn là nơi đánh boss cuối cùng.”
“Ai?” Tề Nhạc Nhân phát ra giọng nói nghi vấn: “Nơi đó căn bản không mở được.”
Tô Hòa cười cười, chỉ chỉ đỉnh đầu: “Nói đúng ra, mặt trên mới đúng.”
“Mặt trên….” Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu nhìn trần nhà, bừng tỉnh nói: “Anh đang nói đến nóc hoa viên?”
“Ừm, cuối hành lang hẳn có cầu thang đi thông đến đỉnh chóp hoa viên lâu đài, vết máu có thể chỉ đường cho chúng ta; có lẽ sẽ gặp lại con chó kia, cho nên vẫn thu thập một ít manh mối đi, miễn cho độ hoàn thành quá thấp.” Tô Hòa trầm ổn nói.
Tề Nhạc Nhân dùng sức gật đầu. Chỗ tốt lớn nhất khi có Tô Hòa chính là cậu không cần động não, chỉ số IQ có thể nói là giống nhau; vì nhiệm vụ mà vắt hết óc đúng là một chuyện đau lòng, hiện tại bên cạnh mang theo bàn tay vàng, tức khắc nhẹ hơn nhiều, cậu chỉ cần ở thời khắc yêu cầu liều mạng vọt lên là được… Tuy rằng là “liều mạng” thiệt.
Bác sĩ Lã trong lúc bất hạnh mở cửa lộ ra một ngăn có bộ xương khô người hầu gái, hắn kinh hãi hét lên, Tề Nhạc Nhân bất lực bước tới hộ giá, bác sĩ Lã là linh vật kéo giá trị may mắn của cậu, trăm triệu không thể có tổn thất.
Bác sĩ Lã ngồi xổm trong góc với vẻ mặt sầu khổ chờ Tề Nhạc Nhân giải quyết bộ xương khô, Tô Hòa từ trên cao nhìn xuống hắn, đột nhiên thở dài, nghiêm túc nói: “Mặc dù có đôi khi may mắn rất quan trọng, nhưng chỉ may mắn thôi thì chưa đủ.”
Bác sĩ Lã ngập ngừng hai tiếng, nói nhỏ: “Tôi cũng biết, nhưng thật sự quá khó..... Từ nhỏ đến lớn, bất kể gặp phải khó khăn gì, cuối cùng không thể hiểu được mà giải quyết xong, thuận buồm xuôi gió mà đi…. Tôi…..”
Tô Hòa cùng ngồi xổm xuống như hắn, thân thiện vỗ vỗ vai: “Tôi hiểu rõ, muốn thay đổi thói quen chính mình hơn hai mươi năm không phải là chuyện dễ dàng. Này phải xem cậu thay đổi nhanh, hay cái chết đến nhanh hơn.”
Bác sĩ Lã u oán nhìn hắn một cái, cảm thấy toàn thân mình cắm đầy chữ ‘chết’.
“Được rồi!” Ba quyền nện xuống lập tức gi3t ch3t bộ xương khô Tề Nhạc Nhân ở phía trước hét lên, hai người đứng dậy, bác sĩ Lã tiếp tục mở cửa, lần này cuối cùng cũng tìm được đúng phòng.
Cánh cửa phủ bụi mở ra, cửa sổ đối diện cũng được bịt kín bằng gỗ, vì thời gian đã quá lâu nên cửa kính bị rách, nước mưa từ ngoài cửa sổ mang theo ánh sáng vào phòng, thường thường tia chớp chiếu sáng căn phòng không lớn này. Có những con thú nhồi bông lớn nhỏ ở các góc, bị đốt cháy thành từng mảnh, ngâm trong hơi ẩm mốc nên biến thành màu đen, ở dưới ánh sáng trắng bệch lộ vẻ âm trầm khủng khiếp.
Tề Nhạc Nhân một chân bước vào phòng liền dâng lên cảm giác khó chịu, sức mạnh ác ma ở đây mạnh hơn nhiều so với phòng đàn piano, cậu nhìn quanh một vòng, rốt cuộc đi đến nôi trẻ con mới dừng lại.
Đây không phải cảm giác được gì, mà là gây cho cậu ấn tượng sâu sắc dưới tầng hầm phu nhân điên ôm búp bê vải, mà trong chiếc nôi này, cùng con búp bê trong lồng nguc cô, giống nhau như đúc.
“Các anh tới xem...” Tề Nhạc Nhân kêu hai người tới xem, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng đóng cửa chói tai —— ‘phanh’ đánh vào v4t cứng nào đó.
Tề Nhạc Nhân quay đầu, Tô Hòa đứng ở cạnh cửa, trên tay cầm gậy chống khó khăn lắm mới để ở kẹt cửa, ngăn cánh cửa đóng lại.
Tô Hòa bất đắc dĩ cười nói: “Bất kể nhiệm vụ nào, quy luật đều giống nhau... cẩn thận, búp bê kia sắp sống lại.”
Hắn mới nói âm cuối, bầu không khí trong phòng trẻ con đột nhiên thay đổi, tiếng khanh khách cười khẽ của hài đồng từ các góc truyền đến, mấy con thú bông lớn chạy thoáng qua trên mặt đất nhanh như chuột, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm chợt lóe rồi biến mất.
Tề Nhạc Nhân nắm chủy thủ trong tay thật chặt, cậu dán người vào tường, cẩn thận nhìn kỹ những món đồ chơi cao cao thấp thấp trong phòng.
Chúng nó đang cười, đang động, các món đồ chơi được người chế tạo này bị lực lượng ác ma giao cho sinh mệnh tà ác, tùy thời đánh úp họ.
“Nha ——” Búp bê trong nôi phát ra một tiếng thét chói tai, xoay người lăn xuống nôi, chui vào giữa những con búp bê khác mà trốn.
Giống như hiệu lệnh, ban đầu nhóm thú bông động tác rất nhỏ cùng kêu lên khanh khách, từ sau lên trước đánh về phía bọn họ! ****
Các bạn nhớ chi tiết các con số đại biểu trong thế giới ác mộng nhé. Kết thúc bộ truyện có liên quan đến ý nghĩa các con số đấy.
- -----oOo------
Bác sĩ Lã cũng từng nghi ngờ về nam chủ nhân Johan của lâu đài, suy đoán liệu hắn có thể hiến tế vợ mình cho ác ma hay không, nhưng Tô Hòa phản đối ý kiến này: “Sarah phu nhân là người bị hiến tế, điều này hẳn sẽ không sai, cô ấy có lý do đầy đủ nhất, chỗ phát ra tế phẩm cũng đều là cô ấy. Trước mắt tế phẩm có tóc, hàm răng và tròng mắt, dư lại ba khả năng: có thể là bộ phận tạo thành cơ th3 cô ấy, cũng có khả năng là vật phẩm có quan hệ với cô ấy. Tôi đề nghị tìm đủ mấy thứ này trước, nó có liên hệ đến độ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tại sao cô ấy lại hướng ác ma hiến tế? Cô ấy cầu xin cho mình có thể mang thai, hay cầu cho đứa con của mình được sống lại?” Bác sĩ Lã lại hỏi.
Tề Nhạc Nhân lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải.”
Trước mắt cậu đã gặp qua ảo cảnh mà nói, phu nhân điên dù yêu hài tử của mình, nhưng càng yêu chồng mình hơn, sau khi sinh non khiến cô ấy bùng nổ căn bệnh tâm thần, vấn đề tinh thần càng khiến cô yêu điên cuồng và say đắm; tựa như Nina nói, cô nghi ngờ chồng không chung thủy với mình. Mà nguồn gốc của sự nghi ngờ này..... đến từ người phụ nữ tên Adeline.
Theo nhật ký của Johan, phu nhân Sarah và Adeline hẳn là bạn bè hoặc họ hàng nhận thức từ nhỏ đến lớn, nhưng họ không phải chị em ruột; chính là Adeline đã chết, trước khi hai người họ tới Trung Quốc đã chết.
Từ tình huống phu nhân điên bám vào người Nam Lộ có thể thấy, cô ấy có vẻ rất ghen ghét Adeline, cho rằng nàng âm hồn không tan.....
“Tế phẩm có sáu cái, có ngụ ý gì không?” Bác sĩ Lã hỏi Tô Hòa.
“Ừm… chắc là do trong thế giới ác mộng, số 6 tượng trưng cho ác ma.”
Tô Hòa cười: “Những con số trong thế giới ác mộng rất có ý tứ, rất nhiều con số có hàm nghĩa đặc biệt. Ví dụ số 4 tượng trưng cho may mắn, số 7 đại diện cho ‘tôi yêu bạn’; nếu cậu muốn tỏ tình với NPC, liền có thể tặng cô ấy bảy đóa hồng đỏ, 77 đóa cũng có thể.”
“Thật ra trên địa cầu ít gây tai họa cho mấy đóa hoa hồng.” Bác sĩ Lã phun tào, vừa nói vừa theo Tô Hòa lên lầu.
“Còn không đi sao?” Hai người chuẩn bị đi lên cầu thang tìm phòng trẻ con ở lầu 3 lại phát hiện Tề Nhạc Nhân còn đang ngẩn người.
Tề Nhạc Nhân lên tiếng, từ trong trầm tư hồi phục tinh thần, tiếp tục đi lên trên.
Có lẽ lát nữa sẽ có càng nhiều manh mối giải thích được nghi hoặc của cậu.
Lầu 3 kết cấu tương tự lầu 2, số lượng phòng cũng xấp xỉ, Tề Nhạc Nhân trước tiên xách bác sĩ Lã ra: “Đến giờ phát huy tác dụng của anh rồi đó, cảm giác phòng nào là phòng trẻ con đi.”
Bác sĩ Lã cả giận nói: “Cậu cho rằng tôi là siêu thăm dò B sao?! Mở cửa trước tôi mới biết là phòng nào chớ.”
“Không phải anh là tay tìm đồ thiện nghệ sao?” Tề Nhạc Nhân tà tà liếc mắt nhìn hắn.
Bác sĩ Lã hừ một tiếng, cầm chìa khóa ra thử cửa. Tề Nhạc Nhân cùng Tô Hòa nghiên cứu vết máu trên mặt đất. Hai vết máu từ trên cầu thang vẫn luôn lan ra tới hành lang lầu 3, hơn nữa một đường kéo đến chỗ sâu trong hành lang; điều này làm người ta sợ hãi nhớ tới vết máu này từ trên người Tiếu Hồng bị xé thành hai nửa, thoạt nhìn mười phần khủng b0.
“Muốn đi xem không?” Tề Nhạc Nhân hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa chậm rãi lắc đầu: “Không sốt ruột. Tôi nghĩ hướng đó, hẳn là nơi đánh boss cuối cùng.”
“Ai?” Tề Nhạc Nhân phát ra giọng nói nghi vấn: “Nơi đó căn bản không mở được.”
Tô Hòa cười cười, chỉ chỉ đỉnh đầu: “Nói đúng ra, mặt trên mới đúng.”
“Mặt trên….” Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu nhìn trần nhà, bừng tỉnh nói: “Anh đang nói đến nóc hoa viên?”
“Ừm, cuối hành lang hẳn có cầu thang đi thông đến đỉnh chóp hoa viên lâu đài, vết máu có thể chỉ đường cho chúng ta; có lẽ sẽ gặp lại con chó kia, cho nên vẫn thu thập một ít manh mối đi, miễn cho độ hoàn thành quá thấp.” Tô Hòa trầm ổn nói.
Tề Nhạc Nhân dùng sức gật đầu. Chỗ tốt lớn nhất khi có Tô Hòa chính là cậu không cần động não, chỉ số IQ có thể nói là giống nhau; vì nhiệm vụ mà vắt hết óc đúng là một chuyện đau lòng, hiện tại bên cạnh mang theo bàn tay vàng, tức khắc nhẹ hơn nhiều, cậu chỉ cần ở thời khắc yêu cầu liều mạng vọt lên là được… Tuy rằng là “liều mạng” thiệt.
Bác sĩ Lã trong lúc bất hạnh mở cửa lộ ra một ngăn có bộ xương khô người hầu gái, hắn kinh hãi hét lên, Tề Nhạc Nhân bất lực bước tới hộ giá, bác sĩ Lã là linh vật kéo giá trị may mắn của cậu, trăm triệu không thể có tổn thất.
Bác sĩ Lã ngồi xổm trong góc với vẻ mặt sầu khổ chờ Tề Nhạc Nhân giải quyết bộ xương khô, Tô Hòa từ trên cao nhìn xuống hắn, đột nhiên thở dài, nghiêm túc nói: “Mặc dù có đôi khi may mắn rất quan trọng, nhưng chỉ may mắn thôi thì chưa đủ.”
Bác sĩ Lã ngập ngừng hai tiếng, nói nhỏ: “Tôi cũng biết, nhưng thật sự quá khó..... Từ nhỏ đến lớn, bất kể gặp phải khó khăn gì, cuối cùng không thể hiểu được mà giải quyết xong, thuận buồm xuôi gió mà đi…. Tôi…..”
Tô Hòa cùng ngồi xổm xuống như hắn, thân thiện vỗ vỗ vai: “Tôi hiểu rõ, muốn thay đổi thói quen chính mình hơn hai mươi năm không phải là chuyện dễ dàng. Này phải xem cậu thay đổi nhanh, hay cái chết đến nhanh hơn.”
Bác sĩ Lã u oán nhìn hắn một cái, cảm thấy toàn thân mình cắm đầy chữ ‘chết’.
“Được rồi!” Ba quyền nện xuống lập tức gi3t ch3t bộ xương khô Tề Nhạc Nhân ở phía trước hét lên, hai người đứng dậy, bác sĩ Lã tiếp tục mở cửa, lần này cuối cùng cũng tìm được đúng phòng.
Cánh cửa phủ bụi mở ra, cửa sổ đối diện cũng được bịt kín bằng gỗ, vì thời gian đã quá lâu nên cửa kính bị rách, nước mưa từ ngoài cửa sổ mang theo ánh sáng vào phòng, thường thường tia chớp chiếu sáng căn phòng không lớn này. Có những con thú nhồi bông lớn nhỏ ở các góc, bị đốt cháy thành từng mảnh, ngâm trong hơi ẩm mốc nên biến thành màu đen, ở dưới ánh sáng trắng bệch lộ vẻ âm trầm khủng khiếp.
Tề Nhạc Nhân một chân bước vào phòng liền dâng lên cảm giác khó chịu, sức mạnh ác ma ở đây mạnh hơn nhiều so với phòng đàn piano, cậu nhìn quanh một vòng, rốt cuộc đi đến nôi trẻ con mới dừng lại.
Đây không phải cảm giác được gì, mà là gây cho cậu ấn tượng sâu sắc dưới tầng hầm phu nhân điên ôm búp bê vải, mà trong chiếc nôi này, cùng con búp bê trong lồng nguc cô, giống nhau như đúc.
“Các anh tới xem...” Tề Nhạc Nhân kêu hai người tới xem, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng đóng cửa chói tai —— ‘phanh’ đánh vào v4t cứng nào đó.
Tề Nhạc Nhân quay đầu, Tô Hòa đứng ở cạnh cửa, trên tay cầm gậy chống khó khăn lắm mới để ở kẹt cửa, ngăn cánh cửa đóng lại.
Tô Hòa bất đắc dĩ cười nói: “Bất kể nhiệm vụ nào, quy luật đều giống nhau... cẩn thận, búp bê kia sắp sống lại.”
Hắn mới nói âm cuối, bầu không khí trong phòng trẻ con đột nhiên thay đổi, tiếng khanh khách cười khẽ của hài đồng từ các góc truyền đến, mấy con thú bông lớn chạy thoáng qua trên mặt đất nhanh như chuột, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm chợt lóe rồi biến mất.
Tề Nhạc Nhân nắm chủy thủ trong tay thật chặt, cậu dán người vào tường, cẩn thận nhìn kỹ những món đồ chơi cao cao thấp thấp trong phòng.
Chúng nó đang cười, đang động, các món đồ chơi được người chế tạo này bị lực lượng ác ma giao cho sinh mệnh tà ác, tùy thời đánh úp họ.
“Nha ——” Búp bê trong nôi phát ra một tiếng thét chói tai, xoay người lăn xuống nôi, chui vào giữa những con búp bê khác mà trốn.
Giống như hiệu lệnh, ban đầu nhóm thú bông động tác rất nhỏ cùng kêu lên khanh khách, từ sau lên trước đánh về phía bọn họ! ****
Các bạn nhớ chi tiết các con số đại biểu trong thế giới ác mộng nhé. Kết thúc bộ truyện có liên quan đến ý nghĩa các con số đấy.
- -----oOo------
Danh sách chương