Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tề Nhạc Nhân vẫn đi tìm Trần Bách Thất mua tình báo về Thánh thành. Đáng tiếc Trần Bách Thất cũng không có tư liệu tỉ mỉ nơi đó, chỉ có tấm bản đồ cũ Thánh thành mấy chục năm trước nên Tề Nhạc Nhân móc tiền ra mua. Thật ra Trần Bách Thất đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ “Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ” trở lại rồi bán tình báo cho cô.

Tề Nhạc Nhân thuận tiện hỏi cô có hứng thú với nhiệm vụ này không, mặc dù nhiệm vụ đã đủ người nhưng nếu Trần Bách Thất đồng ý gia nhập thì cậu có thể suy xét khuyên bác sĩ Lã lui ra, để hắn an toàn ở phòng khám qua ngày.

Trần Bách Thất nhìn cậu bằng ánh mắt cao thâm khó đoán: “Tôi có thể tồn tại ở thế giới này tám năm, dựa vào một nguyên tắc.”

“Nguyên tắc gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không tìm đường chết.” Trần Bách Thất nói.

“……”

“Loại nhiệm vụ đề cập đến ác ma xâm lấn hơn 20 năm trước, hoặc là độ khó cấp sử thi hoặc nhiệm vụ trải qua một chuỗi 9981 kiếp nạn rồi biến thành độ khó cấp sử thi. Tóm lại không có chỗ nào đơn giản hết. Các người vừa vào Thánh thành nhìn thấy cả thành đều là ác ma thì tôi cũng không cảm thấy kỳ quái đâu. Tự cầu nhiều phúc đi, đừng để tôi tảo mộ cho cậu.” Trần Bách Thất vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc Nhân cười tủm tỉm nói.

“Uy, đừng tùy tiện lập flag cho tôi.” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.

“Cậu vẫn nên ôm đùi Tô Hòa đi, nói không chừng trên người hắn có đạo cụ cưỡng chế thoát ly nhiệm vụ, nếu độ khó vượt quá khả năng thì tuyệt đối đừng tiến lên chịu chết, dù sao tương lai còn dài. Đáng tiếc cậu quá nghèo nếu không tôi đã bán mấy đạo cụ chất lượng tốt cho cậu rồi, hiện tại chỉ có thể tiện nghi bán cho cậu một ít bom mini. Chậc chậc, thực sự không kiếm được mấy đồng.” Mặc dù Tề Nhạc Nhân kiếm được không ít số ngày sinh tồn, nhưng trong mắt Trần Bách Thất cậu vẫn là quỷ nghèo, đứng trước mặt cô thật sự không thể xảo trá nổi.

Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn chi tiền mua sắm nhu yếu phẩm cho nhiệm vụ, buồn bực đi về nhà.

Nhiệm vụ cưỡng chế lần thứ nhất đã đến. Tháng đầu tiên, Tề Nhạc Nhân thực hiện hai nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu và Lâu đài khủng b0; một là nhiệm vụ chủ tuyến, một là nhiệm vụ phó bản. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ đều không tiêu hao số ngày sinh tồn còn thừa của người chơi, nhưng tính toán thì vẫn vượt qua thời gian sinh tồn của người chơi.

Nhiệm vụ cưỡng chế có thể trì hoãn trong vòng một tuần, quá hạn chưa bắt đầu sẽ bị cưỡng chế kéo vào thế giới nhiệm vụ. Nếu người chơi chấp hành một nhiệm vụ kéo dài đến hai tháng, thì một tuần sau khi nhiệm vụ kết thúc hắn nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ cưỡng chế lần nữa, mặt khác trong vòng một tuần lại hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế.

Người chơi ở Thế Giới Ác Mộng rất ghét ‘kỳ thi tháng’ bởi vì nó hầu như không có phần thưởng nhiệm vụ (trừ phi hoàn thành cấp độ cao) và độ khó tăng dần theo từng tháng. Tới năm thứ ba, những người chơi không đủ tiêu chuẩn tăng lên trình độ bản thân bắt đầu sôi nổi ngã ngựa, kỳ thi tháng không có cơ hội thi lại toàn bộ bị đào thải.

Tề Nhạc Nhân không lo lắng về thực lực bản thân, Ninh Chu có nói thẻ kỹ năng cộng với thực lực bản thân cậu đủ ứng phó ba đến năm nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng vì liên tiếp dính phải mấy nhiệm vụ có độ khó dị thường cho nên mới thường xuyên chật vật như vậy.

Bác sĩ Lã lộ ra vẻ mặt kinh hồn táng đảm sợ rằng kỳ thi tháng đầu tiên mình sẽ không qua được, liền chạy đến nhà Tề Nhạc Nhân cùng chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ. Tuy nhiệm vụ cưỡng chế lần đầu phân nửa là nhiệm vụ đơn, hai người cũng không thể cột cùng một chỗ nhưng ít nhiều khiến bác sĩ Lã cảm thấy an toàn.

Bất quá…

“Anh, anh, anh, anh, anh khỏe!” Bác sĩ Lã nhìn Ninh Chu đứng bên cửa sổ, chợt nhớ tới chuyện Tô Hòa nói lần trước, có một người bạn ở nhà Tề Nhạc Nhân.

Trong nháy mắt mở cửa Tề Nhạc Nhân rất muốn quăng cửa vào mặt bác sĩ Lã, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Ninh Chu và bác sĩ Lã sớm muộn gì cũng gặp nhau, sớm hay muộn cũng vậy thế nên đành dẫn người vào giới thiệu cho Ninh Chu.

“Bác sĩ Lã, vị này là Ninh Chu, người cùng tham gia nhiệm vụ ‘cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ’. Ninh Chu, đây là bác sĩ Lã tên đầy đủ Lã Thương Thự, bạn của tôi ở cùng Tân Thủ Thôn, hệ trị liệu.” Tề Nhạc Nhân giới thiệu hai người một cách đơn giản.

Hắc điểu đậu trên sô pha khó chịu cạc cạc gọi bậy, buộc Tề Nhạc Nhân cũng giới thiệu nó với bác sĩ Lã mới bỏ qua.

Bác sĩ Lã giương miệng, đánh giá người đối diện từ đầu đến chân sau đó kéo Tề Nhạc Nhân qua một bên, hỏi nhỏ bên tai cậu: “Nữ thần của cậu?”

Thời điểm này có cần nhạy bén thế không? Trong lòng Tề Nhạc Nhân phun tào một trận, thành thật gật đầu.

Vì thế bác sĩ Lã nở một nụ cười kỳ quái, ngượng ngùng xoắn xuýt ngồi xuống, dùng sức đánh giá Ninh Chu lại dùng sức đánh giá Tề Nhạc Nhân, bộ dáng cái gì hắn cũng hiểu. Tề Nhạc Nhân cảm thấy lấy năng lực não bổ của hắn, cho dù mình có 100 cái miệng cũng không giải thích rõ ràng.

Ninh Chu đáng thương căn bản không biết mình bị người ta mạnh mẽ ghép CP, hắn không quen ở cùng người lạ nên ngồi một lát liền lên lầu.

Chờ Ninh Chu rời đi, bác sĩ Lã nỗ lực áp chế cảm giác hưng phấn vì bát quái cố gắng nghiêm túc nói với Tề Nhạc Nhân: “Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, thật sự, tôi làm bác sĩ thấy nhiều rồi. Mỗi ngày có mấy bạn gay nhỏ tới khoa hậu môn trực tràng tìm đàn anh của tôi để khám; kỹ thuật của anh ấy không thể bắt bẻ, lấy dịch tuyến tiền liệt trong 30 giây làm được…”

“... Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải loại quan hệ này.”

Vẻ mặt bác sĩ Lã “Excuse me, hai người sống chung a.”

“Ninh Chu tới đây giúp tôi huấn luyện, phần thực đơn huấn luyện lần trước mà tôi đưa anh do hắn làm đó.” Tề Nhạc Nhân giải thích.

“Thì ra là thế...” Bác sĩ Lã bừng tỉnh đại ngộ sau đó nghiêng mắt liếc cậu một cái, ngoài cười trong không cười hỏi lại: “Cậu cho rằng loại chuyện ma quỷ này tôi sẽ tin? Không phải lúc hai người gặp nhau hôm kết thúc nhiệm vụ thì phần tình yêu chưa thấy ánh sáng này đã chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại biến thành hắn thân thiết huấn luyện cho cậu? Lần trước cậu đột nhiên mất tích tôi tìm khắp nơi cũng không thấy, quả nhiên cậu nghĩ thông suốt rồi tự mình truy nữ thần, đúng không? Hiện tại người đã tới tay, thế mà cậu lại nói hai người là tình anh em đơn thuần, ha hả.”

Tề Nhạc Nhân không còn gì để nói.

Tuy hai người đàn ông ở cùng nhau là chuyện bình thường, Tề Nhạc Nhân tin tưởng Ninh Chu căn bản không nghĩ nhiều thế, nhưng đứng trước bác sĩ Lã biết tình tiết trọng điểm thì lại không có lực thuyết phục. Dù sao hơn nửa tháng trước hai người còn nhất kiến chung tình, vượt lửa băng sông chết đi sống lại… sau đó phần tình yêu này liền chết. Kết quả chưa tới nửa tháng lại ở cùng một mái hiên, loại phát triển này có vẻ không thích hợp....

Nhưng Tề Nhạc Nhân không thể giải thích với bác sĩ Lã nhiệm vụ nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội —— mặc dù cậu cảm thấy sau khi giải thích bác sĩ Lã sẽ càng tin rằng mối quan hệ giữa họ không trong sạch... Thậm chí bản thân Tề Nhạc Nhân cũng bắt đầu hoài nghi, giữa cậu và Ninh Chu có phải có chút không thích hợp? Tề Nhạc Nhân đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi thời gian đổi địa điểm, cậu gặp Ninh Chu mang thân phận nữ, cậu sẽ yêu cô ấy không? Đáp án là sẽ. Thân là nữ tính Ninh Chu đáp ứng tất cả những kỳ vọng của cậu về nửa kia, bất kể khi nào ở đâu, chỉ cần gặp được thì cậu nhất định sẽ yêu cô ấy.

Nhưng nếu đổi một giới tính khác, cậu gặp Ninh Chu mang thân phận nam, liệu cậu có yêu hắn không?

Tề Nhạc Nhân cảm thấy, đáp án chỉ sợ là không.

Cậu có thể ngưỡng mộ, sùng bái, muốn trở thành bạn với hắn thậm chí là sinh tử chi giao, nhưng sẽ không yêu hắn. Bởi vì cậu sẽ suy xét khả năng không vượt quá giới hạn bạn bè, điểm này Ninh Chu còn cố chấp hơn cậu. Chẳng sợ trải qua trắc trở gian khổ, đồng sinh cộng tử, tình bạn giữa bọn họ càng thêm sâu đậm, thậm chí là tình thân, nhưng vĩnh viễn không thể trở thành tình yêu.

Tình cảm đơn giản mà cũng phức tạp, không có loại nào khắc sâu hơn, chỉ c4n sai một chút thôi, mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Tuy thời điểm bắt đầu có chút lối rẽ nhưng hiện tại hiểu lầm đã được cởi bỏ. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ trở thành bạn tốt, bạn tốt rất tốt, rất tốt.” Tề Nhạc Nhân nói, cậu nói rất chậm rất chậm, có lẽ bản thân còn có chút mê mang, nhưng cậu vẫn nói kiên định như thế.

Bác sĩ Lã lạnh nhạt nhìn cậu nửa ngày: “…Nga.”

“Thời gian không sai biệt lắm, bắt đầu nhiệm vụ cưỡng chế đi.” Tề Nhạc Nhân gác lại tạp niệm, tập trung đối phó khó khăn trước mắt.

Kéo thanh menu hệ thống, chọn nhiệm vụ cưỡng chế tháng này, Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã trước sau biến mất trong phòng.

Đại bàng đậu trên ghế sô pha vỗ cánh bay lên cầu thang trở về bên cạnh chủ nhân, Ninh Chu đứng ở cửa cầu thang vươn cánh tay để nó đặt chân. Ngữ ưng thân mật cọ cọ sườn mặt Ninh Chu, nó cảm giác được tâm trạng chủ nhân nên biểu hiện rất ngoan ngoãn.

Hai người trong phòng khách đã biến mất, Ninh Chu vốn định xuống lầu giúp họ thay nước, nhưng vừa vặn nghe thấy Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã nói tới mình cho nên đành dừng bước đứng ở cửa cầu thang.

Bạn bè…

Đây hẳn là khoảng cách chính xác nhất.

****

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện