Nói về nhiệm vụ này một chút.” Tô Hòa nhấp một ngụm rượu nho màu sắc tươi đẹp: “Khoảng cách đến đêm trăng non còn hai ngày nữa, tuy rằng nhiệm vụ này có khả năng không thể hoàn thành, nhưng điểm mấu chốt là đêm nay. Đêm nay cần phải tìm điểm đột phá, nếu không chúng ta sẽ trì hoãn ở chỗ này ít nhất một tháng, mọi người cũng không muốn kết thúc nhiệm vụ lại đối mặt với vài lần ‘kỳ thi tháng’ đi.”

Bác sĩ Lã biến sắc: “Không, tuyệt đối không!!”

“Đầu tiên, nhiệm vụ yêu cầu là kết thúc cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, nhưng không có nói phần thưởng. Nhiệm vụ ở thế giới chủ tuyến thường như thế, không giống với nhiệm vụ phó bản thông báo phần thưởng trước, có đôi khi phương pháp hoàn thành rất mơ hồ, cần bản thân tự tìm hiểu.” Tô Hòa nói.

Tề Nhạc Nhân gật đầu, thời điểm Hiến Tế Nữ Vu cũng thế, căn bản không nói phần thưởng trước, đụng phải nhiệm vụ chi nhánh cũng không có nhắc nhở. Bất quá nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu rõ ràng hơn nhiệm vụ này nhiều, đại khái vì đó là nhiệm vụ tuần hoàn của thế giới chủ tuyến, quy tắc đúng ba năm tiến hành một lần.

“Kết thúc cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, có nghĩa là đột phá lĩnh vực. Nói một cách logic, nếu chủ nhân lĩnh vực chết đi thì lĩnh vực cũng sẽ biến mất, nhưng hiện tại lại không xảy ra điều này. Giáo đình ngưng kết tín ngưỡng lực bất đồng với lĩnh vực bình thường, điểm này tôi không rõ lắm, cần Ninh Chu tiên sinh giải thích nghi hoặc cho chúng tôi.” Tô Hòa nhàn nhạt nói.

“... Giáo đình hình thành lĩnh vực cần một vật phẩm, ngưng kết tín ngưỡng lực vào vật phẩm đó để tạo thành bán lĩnh vực.” Giọng nói thanh lãnh của Ninh Chu truyền đến nói ra bí mật lĩnh vực của Giáo đình. Tề Nhạc Nhân cẩn thận nhìn hắn, mặt trang sức kia Ninh Chu vẫn đeo trên cổ sao? Cậu không nhìn thấy vì có quần áo che đậy, nhưng cậu cảm thấy Ninh Chu hẳn là còn đeo nó.

“Tín vật của lĩnh vực này, chính là cây trâm kia.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân lấy cây trâm của Maria để trên tay, cây trâm nhỏ tinh xảo hơi nóng lên phảng phất như có sự sống. Quả thật nhờ chìa khóa là nó bọn họ mới vào lĩnh vực phong bế này được, nhưng nếu dùng quá nhiều nó cũng sẽ hỏng.

“Sau khi hình thành, bán lĩnh vực dần dần trưởng thành, quá trình có nhanh có chậm, đủ thân thiện và kiên định trong nháy mắt liền có thể ngưng tụ lĩnh vực. Sau khi hình thành lĩnh vực sẽ ngưng kết thành một tín vật khác, đại biểu cho... hủy diệt.”

Tô Hòa nhướng mày hứng thú: “Muốn hủy diệt lĩnh vực, sẽ dùng đến tín vật này sao?”

Ninh Chu gật đầu: “Lĩnh vực này đã chết, sẽ không còn tiến hóa cũng không bị chủ nhân lĩnh vực khống chế nữa, nó đã là một tiểu thế giới độc lập. Muốn kết thúc thì phải hủy đi tín vật hủy diệt.”

Hai tín vật ngưng kết tín ngưỡng, một đại diện cho sự sinh ra và một đại diện cho cái chết, bắt đầu và kết thúc... Đây là sự ảo diệu của lĩnh vực Giáo đình sao? Đáng tiếc bán lĩnh vực của Ninh Chu mới bắt đầu đã bị hủy diệt, Tề Nhạc Nhân không khỏi có chút phiền muộn.

“Xem ra chúng ta cần phải tìm được tín vật hủy diệt kia.” Tô Hòa nói, nhìn về phía Giáo đình cũ bị ma lực bao phủ: “Hừm… Trực giác của tôi nói nó hẳn ở đó.”

“Đúng là ở đó.” Ninh Chu nói.

“Hả?” “Ai?” Bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân đều ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao anh biết?”

Ninh Chu nhìn đống kiến trúc đổ nát trên đỉnh núi đằng xa, thấp giọng nói: “… Là bà ấy nói với tôi, bà dùng thanh kiếm đó, gi3t ch3t Ma vương.”

“... Anh quen biết vị thánh nữ tu sĩ đó?!” Bác sĩ Lã ngơ ngác hỏi.

“Bà ấy là mẹ tôi - Maria.” Ninh Chu nói.

“Người chơi?” Bác sĩ Lã khẩn trương hỏi.

Ninh Chu lắc đầu, hắn sẽ không dùng từ ngữ NPC để xưng hô người trong thế giới này. Trong mắt hắn, những người tự xưng là “người chơi” đều là người đến từ thế giới bên ngoài.

Vẻ mặt bác sĩ Lã suy sụp nhìn Tề Nhạc Nhân, muốn nói lại thôi.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, bác sĩ Lã há miệng rồi lại đóng, đóng rồi lại mở giống như cá mắc cạn trên bờ cát. Tô Hòa dường như đã đoán trước từ lâu, không nhanh không chậm nói: “Tình huống này rất thường thấy… Tiếp tục nói chuyện nhiệm vụ đi, hiện tại muốn kết thúc cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ cần lấy được thanh kiếm mà nữ sĩ Maria dùng gi3t ch3t Ma vương, nhưng trước khi lấy thanh kiếm nhất định phải mở kết giới ác ma bao phủ xung quanh Giáo đình. Theo manh mối hiện có, tai ách trăng non vô cùng có khả năng liên quan đến ác ma, chúng ta cần giải quyết tai ách trăng non trước... một vòng lại một vòng, đây là điển hình của nhiệm vụ liên hoàn.”

Vấn đề lại quay trở về tai ách trăng non, manh mối hiện tại về tai ách trăng non vẫn chưa hoàn chỉnh, bọn họ lớn mật suy đoán có liên quan đến ác ma —— theo Tề Nhạc Nhân hiểu biết Trò Chơi Ác Mộng đúng là thế.

“Như vầy đi, hai ngày sau đến đêm trăng non tôi sẽ bảo trì thanh tỉnh. Ở nhiệm vụ Lâu đài cổ tôi có được thẻ kỹ năng [ác ma lễ nghi], nếu lúc đó thực sự xuất hiện ác ma thì tôi cũng dùng ác ma hóa, nói không chừng có thể tìm được một số manh mối hữu dụng.” Tề Nhạc Nhân nói. Kỳ thực cậu có một chút sợ hãi, dù sao thì trong Trò Chơi Ác Mộng cậu chính là bị ác ma tấn công và chết vào đêm trăng non.

“Tôi nhớ là, kỹ năng kia yêu cầu ác ma kết tinh.” Tô Hòa nhớ rất rõ ràng.

“Tôi có cái này.” Tề Nhạc Nhân lấy ra một khối ác ma kết tinh, sau khi kết thúc nhiệm vụ nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội ác ma kết tinh còn sót lại không sung công, Sở thẩm phán hào phóng để lại cho cậu.

Tô Hòa cầm ác ma kết tinh lên quan sát một hồi, sau đó đột nhiên bật cười, dưới ánh dương quang nụ cười của hắn ấm áp như gió xuân: “Đây là mị ma kết tinh a.”

Bị liếc mắt liền nhìn thấu, Tề Nhạc Nhân: “……..”

Tô Hòa đưa ác ma kết tinh cho cậu, thời điểm thu tay khẽ dừng một chút: “Cúi đầu.”

Tề Nhạc Nhân không hiểu gì cúi đầu xuống, Tô Hòa dùng một tay vén tóc, tay kia lấy ra một mảnh cánh hoa lam bạch sắc trên tóc cậu, hẳn là dính phải lúc cậu ngủ trong hốc cây. Cánh hoa nhỏ mềm mại được ngón tay thon dài của Tô Hòa giữ lấy, thoạt nhìn chạm vào liền gãy.

“Hoa này cũng rất đẹp.” Tô Hòa nhìn Tề Nhạc Nhân cười.

“A… ừ, rất đẹp.” Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nói.

Ngữ ưng của Ninh Chu chơi đùa bốn phía đủ rồi cuối cùng cũng vỗ cánh bay về, nó đúng lý hợp tình đậu trên cái giỏ nghiêng đầu đánh giá mọi người. Nhìn thấy cánh hoa trên tay Tô Hòa, nó đột nhiên vỗ cánh cạc cạc kêu hai tiếng, một ngụm mổ cánh hoa kia, ngậm nó bay tới trên vai Ninh Chu đem cánh hoa ném vào tóc hắn.

Tề Nhạc Nhân nhìn cánh hoa trên tóc Ninh Chu, phối với khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm rõ ràng đang mê mang không rõ tình huống của hắn. Cậu không nhịn được phá lên cười, bị tiếng cười của cậu cảm nhiễm bác sĩ Lã cũng cười; cuối cùng là Tô Hòa, hắn cười khanh khách nhìn bọn họ, vẻ mặt tuấn mỹ ôn nhu.

Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ truyền đến làm mọi người vui vẻ để họ tạm thời thoát khỏi áp lực sinh tồn, hưởng thụ khoảng thời gian vui sướng dưới ánh nắng cùng hoa tươi. Đáng tiếc, thời gian vui sướng nhẹ nhàng luôn ngắn ngủi, sau khi kết thúc thời gian nghỉ buổi trưa bốn người tiếp tục thu thập manh mối về đêm trăng non, cho đến khi màn đêm buông xuống mới trở về lâu đài phủ lĩnh chủ.

Sau bữa tối, cả nhóm quay lại phòng sách tìm kiếm manh mối liên quan về đêm trăng non. Đọc một số tác giả bút ký viết về kinh nghiệm bản thân, nội dung đại đồng tiểu dị, kỳ lạ là không ai có thể viết được thứ mình gặp phải, bởi vì trước khi đặt bút xuống thì bọn họ cũng đã vĩnh viễn biến mất...

Mọi người ở đây đang đau khổ tìm kiếm, Tô Hòa suy tư ngồi ở cạnh bàn đột nhiên hỏi một câu làm người sởn tóc gáy: “Mọi người có chú ý tới không? Hôm nay chúng ta đi cả ngày trong Thánh Thành mà không gặp một người nào dưới hai mươi tuổi, một người cũng không.”

Tô Hòa hơi điều chỉnh tư thế, dùng mu bàn tay che sườn mặt, hỏi tiếp: “Cho nên cô gái nhỏ mà chúng ta nhìn thấy, đến tột cùng là ám chỉ cái gì?”

***

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện