Edit by Pink Lady & LinhMaroon
Đi vào? Tây Lương Mạt cắn răng, bề ngoài này của mình lừa người khác còn được, chứ muốn lừa Bách Lý Thanh?
Trừ khi nàng thật sự có thể khoác một bộ “da người” lên người!
Tây Lương Mạt nhìn trái nhìn phải không thấy ai, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Nhưng nàng vừa mới chạy tới khúc quanh hành lang thì đã đụng phải một bộ ngực đầy đặn, khiến cái mũi nhỏ đau nhói.
“Ai ui, trong phủ sao lại có kẻ lỗ mãng như thế, con nhỏ kia muốn tìm đường chết à!” Giọng nói quen thuộc của Trương ma ma vang lên trên đầu Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt chửi thầm. Quả nhiên, Trương ma ma lập tức xách cổ áo nàng, cả giận nói: “Quân Trúc, con nhỏ chết tiệt này, bảo ngươi mang đồ vào phòng tắm hầu hạ Đốc Công tắm rửa, sao ngươi lại chạy ra đây? Chán sống rồi hả!”
Tây Lương Mạt vội vàng ôm lấy tay Trương ma ma, nịnh nọt nói: “Ma ma, nô tỳ chưa từng thấy phong thái của Đốc Công, cũng chưa từng hầu hạ quý nhân tắm rửa, sợ tay chân vụng về ngược lại đắc tội Đốc Công, xin ma ma thứ lỗi.”
Trương ma ma thấy tiểu nha đầu nói rất đáng thương chỉ đành lắc đâu: “Ta chân vụng về, ngươi có tiền đồ chút đi, hôm nay là giao thừa, ai cũng bận rộn, nếu không còn đến lượt ngươi đi hầu hạ Đốc Công chắc?”
Bà dứt lời liền kéo Tây Lương Mạt đi về phía phòng tắm, hết kiên nhẫn nói: “Được rồi, ngươi đỡ một tay cho ta, học chút đi!
Tây Lương Mạt kinh hãi, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành bị kéo thẳng vào phòng tắm. Trương ma ma tiện tay nhét mấy thứ nàng đặt dưới đất vào tay nàng, lại kéo nàng tới một chỗ nước chảy để rửa tay, bôi một đống dầu thơm vào tay, rồi Trương ma ma kính cẩn quỳ gối bên ngoài bình phong, trên tay cầm một cái khăn trắng cùng một lọ dầu vừng.
“Đốc Công, nô tỳ tới đưa đồ, tiểu nha đầu vừa rồi từ nông thôn tới, mới vào phủ, chưa từng hầu hạ quý nhân, là tại nô tỳ sơ sẩy để nàng tới hầu hạ Đốc Công, xin Đốc Công trách phạt.”
Tây Lương Mạt cũng quỳ gối phía sau bà, phát hiện Trương ma ma nhìn có vẻ thô thiển khi hầu hạ người ta lại theo quy củ hầu hạ quý nhân trong cung cực kỳ tiêu chuẩn, chắc hẳn vị ma ma này cũng từ trong cung ra, hôm nay bận đến choáng đầu mới để một tiểu nha đầu mới vào như nàng hầu hạ chủ tử.
Bách Lý Thanh nhận lấy đồ trên tay Trương ma ma, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên sau tấm bình phong: “Lát nữa tới chỗ Tiểu Liên Tử lĩnh phạt, loại chuyện này bản tọa không muốn thấy lần thứ hai.”
Trương ma ma quỳ rạp trên mặt đất toát mồ hôi lạnh, thưa dạ nói: “Vâng.”
Gần đây tính tình Đốc Công càng lúc càng nắng mưa thất thường, đám hạ nhân bọn họ càng không dám đi sai nửa bước.
Sau đó không lâu, tiếng châu ngọc chạm vào nhau leng keng vang lên, Tây Lương Mạt vội vàng cuộn tròn người quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng thay đổi hình thể của mình để thân thể mình càng có vẻ nhỏ gầy, tránh cho lão yêu nghìn năm tinh mắt nào đó phát hiện.
Chỉ thoáng chốc, khóe mắt Tây Lương Mạt liếc thấy một mảnh áo bào màu tím thẫm thêu hoa văn nước biển rối rắm dừng ngay trước mắt mình, sau đó cảm thấy một ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu nàng bất cứ lúc nào dừng lại trên lưng, giống như bị một con yêu thú nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Cảm giác lạnh giá và cực kỳ đè nén khiến người ta không dám nhúc nhích, giống như ngay cả hơi nước trong phòng cũng bị ngưng tụ thành sương lạnh đè trên người.
Tây Lương Mạt hơi run run, tựa như tất cả nha hoàn sợ hãi khi phải đối mặt với chủ nhân lạnh lùng.
Nếu không ngẩng đầu, chỉ nhìn thế này sẽ không bị nhận ra mới đúng.
Quả nhiên, loại ánh mắt lạnh như dao này chỉ dừng trên người nàng chốc lát rồi dời đi, sau đó nàng liếc mắt thấy vạt áo ưu nhã như mây bay biến mất ngoài cửa.
Bầu không khí nặng nề trong phòng tan biến trong nháy mắt, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Ma ma, đều là lỗi của nô tỳ, làm hại ma ma bị phạt, nô tỳ bằng lòng dùng hai tháng tiền lương an ủi ma ma.” Tây Lương Mạt áy náy nói với Trương ma ma.
Nàng thật sự không muốn hại Trương ma ma bị phạt.
Sớm biết thì ra sư phụ đại nhân nhà nàng không tùy tiện để người vào hầu hạ tắm rửa, chỉ cần ở ngoài đưa khăn mặt dầu vừng thì nàng cũng không cần trốn tránh khổ như thế.
Trương ma ma ngạc nhiên nhìn Tây Lương Mạt, thấy nàng có vẻ chân thành cũng không khách khí, ra cửa liền khoát tay: “Quên đi, lần sau cẩn thận chút là được, nếu chọc giận Đốc Công hôm nay chỉ sợ không phải chỉ bị đánh là xong chuyện, ngươi về phòng bếp giúp việc trước đi, đợi ta đi Tả Giám gặp Liễu công công rồi nói sau.”
Tây Lương Mạt không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn xoay người nhìn theo Trương ma ma đi Tả Giám lĩnh phạt, nàng quay về phòng mình.
Trương ma ma lát nữa bị phạt không thể trở về ngay, không ai biết nàng đi đâu nên nàng không cần đi làm việc.
Vừa về phòng vừa vặn thấy Bạch Ngọc mặc trang phục nha đầu làm việc nặng bưng bồn nước vào, thấy Tây Lương Mạt nàng mới kinh ngạc nói: “Quận Chúa, sao người đi lâu thế mới về, Trương ma ma tìm người khắp nơi!”
“Ừ, ta vừa mới gặp Trương ma ma, sau này gọi ta cẩn thận chút, đừng để người ta nghe thấy.” Tây Lương Mạt xoay người tìm ra một bộ y phục dạ hành từ trong tủ.
Quận Chúa nghe rất giống Quân Trúc, nàng sợ Bạch Ngọc nhất thời không sửa miệng được nên trực tiếp dùng tên giả là Quân Trúc.
Bạch Ngọc “vâng” một tiếng, nhìn động tác của Tây Lương Mạt mới giật mình: “Quận… Quân Trúc, tối nay ngươi muốn ra ngoài à?”
Tây Lương Mạt gật đầu, vừa lấy các loại thuốc từ tủ ngầm trên đầu giường ra cẩn thận cất lên người vừa nói: “Ừ, đêm nay ta định đi thăm dò Hương Vân Phường, mùng một đại hội đoạt khôi trâm hoa sẽ tổ chức ở đó, hôm nay người chủ trì nhất định sẽ ở Hương Vân Phường xác nhận lần cuối xem chuẩn bị đầy đủ hết hay chưa.”
“Quân Trúc, làm vậy quá nguy hiểm, công lực của ngươi mới khôi phục ba, bốn phần, ta đi cùng ngươi!” Bạch Ngọc lo lắng buông bồn nước, cũng định đi thay quần áo.
Nàng tới Lạc Dương mới biết Quận Chúa tới đây trốn Thiên Tuế gia chỉ là thứ nhì, mục đích chính là tới điều tra tung tích của Thiên Lý Giáo.
Tây Lương Mạt đè bàn tay cầm y phục dạ hành của nàng xuống, nhàn nhạt nói: “Bạch Ngọc, em nên biết công lực của ta dù mới chỉ khôi phục ba, bốn phần vẫn cao hơn em, chúng ta không hiểu kỹ về Thiên Lý Giáo, cũng không biết trong đó có cao thủ hay không, nếu ta đánh không lại có thể chạy, nhưng nếu có thêm em nói không chừng sẽ thành trói buộc.”
Từ lâu nàng đã bảo Bạch ma ma thầm tìm hiểu tung tích của Thiên Lý Giáo, Bạch ma ma là thị tỳ của Phiêu Miểu chân nhân, cũng từng nhận được chân truyền của Phiêu Miểu chân nhân, từng là người trong giang hồ, tự có con đường tìm hiểu tin tức riêng.
Bạch ma ma tìm hiểu đến đại hội đoạt khôi trâm hoa ba năm một lần ở Lạc Dương thu hút không ít khách giang hồ cùng các mỹ cơ thanh lâu tham dự, trong thời điểm chuẩn bị đại hội Thiên Lý Giáo thường nhiều lần lui tới Lạc Dương, có nguồn tin cho biết lần này Thiên Lý Giáo sẽ có động tác lớn trên giang hồ nên tiêu phí không ít bạc vào đại hội này.
Hơn nữa, Tiểu Bạch từng đánh nhau với bồ câu trong vương phủ, cướp một phong thư về, nàng vô tình phát hiện thư này nhất định có liên quan tới Thiên Lý Giáo. Trong đó tuy không lộ nhiều tin tức nhưng rõ ràng là giọng điệu của kẻ trên sai bảo thuộc hạ. Ban đầu nàng cho rằng là Đại quản gia gửi đi, nhưng ngày thứ ba sau khi Đại quản gia bị bắt, Tiểu Bạch lại vô tình ngậm một phong thư nữa về, trên đó chỉ viết bốn chữ – cứu người, đoạt khôi.
Nói cách khác, trong vương phủ còn người của Thiên Lý Giáo, đồng thời cấp bậc không thấp.
Mà điều thật sự khiến Tây Lương Mạt hứng thú tới Lạc Dương lại là chuyện Bạch ma ma nghe được – bảo tàng.
Trên giang hồ từng lưu truyền một cố sự, kể rằng trăm năm trước một vị Đại nguyên soái từng đánh đông dẹp bắc, đoạt được bảo tàng rồi giấu đi, bởi vậy phải tội đế vương bị chém đầu, cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu, trước lúc lâm chung hắn đã giấu bảo tàng trong hổ phù của hắn.
Nay nhiều năm đã qua, tấm hổ phù kia hiện thế, khách giang hồ rục rịch động lòng.
Khi Bạch ma ma nói đến tin tức này vẻ mặt có vẻ phản đối: “Vài năm trước cũng có một ít bảo tàng hiện thế, cái gì mà bí tịch tuyệt thế võ công xuất hiện, luôn quấy động giang hồ, cuối cùng chưa thấy ai có bản lĩnh luyện được võ công tuyệt thế kia, đạt được bảo tàng vô thượng, thống nhất giang hồ.”
Ngược lại nàng lại cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện truyền miệng này: “Ma ma, thực sự có thần công đứng đầu, luyện thành có thể thiên hạ vô địch à?”
Bạch ma ma vừa thu dọn quần áo vừa cười nhạt: “Chưa nói đến võ lâm chính đạo, lục lâm hắc đạo, tà ma ngoại đạo vốn là thế chân vạc, không ai chinh phục được ai. Ngay cả minh chủ võ lâm là chưởng môn phái Võ Đang, đứng đầu cao thủ nội gia cũng bị tà ma hắc đạo giết chết khi tới Không Động làm khách, Không Động thì càng không cần nói, thật sự là đến chó gà cũng không tha. Người người đều nói là Huyết Ma Cung tà đạo gây nên, còn đi bao vây tiêu diệt Huyết Ma Cung, ép Huyết Ma Cung rời khỏi võ lâm Trung Nguyên. Nhưng nếu thật sự là Huyết Ma Cung làm, bọn họ có thể nào bị ép đến nhếch nhác bỏ chạy thế không?”
Tây Lương Mạt nghe vậy liền 囧, đó đương nhiên không phải Huyết Ma Cung làm, đó là chuyện tốt mà đám yêu nghiệt Tư Lễ Giám làm.
Thế lực dân gian nho nhỏ sao có thể đấu lại quan phủ, đây là định lý từ cổ tới kim.
Thế nhưng, Tây Lương Mạt phát hiện một chuyện vô cùng thú vị trong lời đồn về bảo tàng này.
Đại nguyên soái năm giữ binh mã thiên hạ bị Hoàng Đế chém đầu – Lam Đại nguyên soái bị Tuyên Văn Đế bức tử.
Hổ phù giấu bảo tàng – lệnh bài Lam gia.
Lời đồn này chẳng phải câu chuyện về Lam gia bị bóp méo hay sao?
Ngay cả hai yếu tố lớn đều trùng hợp với Lam gia đến vậy.
Thế nhưng, bí mật này vốn là cấm kỵ của triều đình, làm thế nào lại lưu truyền tới giang hồ? Còn xuất hiện đúng lúc Bách Lý Thanh muốn nàng tìm kiếm lệnh bài Lam gia, cộng thêm Thiên Lý Giáo cũng tham gia trong đó.
Chuyện này tự nhiên trở nên vô cùng kỳ diệu.
Nàng chưa bao giờ tin trên thế giới có nhiều trùng hợp và hiểu lầm đến thế, chỉ là có kẻ cố tình làm mưa làm gió mà thôi.
Vì vậy, nàng quyết định tới Lạc Dương tra xét một phen, có lẽ sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
“Chủ tử…” Bạch Ngọc nghèn nghẹn, không sai, cho dù nàng là người có võ nghệ cao nhất trong ba tỳ nữ, nhưng so với Quận Chúa quả thật chênh lệch khá xa, cho dù Quận Chúa chỉ khôi phục ba, bốn phần công lực nàng cũng không phải đối thủ của Quận Chúa.
Thế nhưng…
“Chủ tử, nhưng như vậy quá nguy hiểm!” Bạch Ngọc vẫn tỏ vẻ phản đối mãnh liệt, nàng từng thề muốn đồng sinh cộng tử với chủ tử, sao có thể để chủ tử một mình đi làm chuyện nguy hiểm như thế?
Tây Lương Mạt cười cười: “Em nói ta hao hết tâm tư chạy tới Lạc Dương, sợ bị sư phụ ta bắt, còn không thể không lẩn vào nha môn hành chính của Tư Lễ Giám làm tiểu nha hoàn, còn không vì điều tra chuyện này hay sao?”
Thật sự mà nói, nàng vô cùng hứng thú với lệnh bài Lam thị – hứng thú cá nhân.
Nếu lệnh bài này thật sự có chỗ trọng dụng, có lẽ nàng chưa chắc đã giao cho Bách Lý Thanh.
Hơn nữa hiện nay Bách Lý Thanh hứng thú với nàng, ai biết tương lai thế nào, lòng người là thứ không đáng tin nhất, huống hồ nếu Tư Lễ Giám rớt đài, chẳng lẽ nàng cũng phải xui xẻo theo?
Chính trị trước nay là thứ dơ bẩn nhất cũng là thứ từng giây từng phút như đi trên dây, không ai biết một giây sau ai sẽ quỳ dưới chân ai, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là khiến mình có năng lực đứng cao bất bại. Nàng không hẳn muốn mọi người quỳ gối dưới chân mình, nhưng nếu gặp thứ muốn nàng quỳ xuống, nàng nhất định phải khiến đối phương quỳ gối dưới chân mình.
Bạch Ngọc nhìn Tây Lương Mạt, biết mình khuyên không được, đành dặn dò nhất định phải cẩn thận, đồng thời giúp nàng kiểm tra lại những thứ tối nay cần mang đi.
Đợi tới khi mặt trời khuất bóng, hoàng hôn phủ xuống, Tây Lương Mạt xách hành lý lặng lẽ lật mình qua bờ tường. Hôm nay là giao thừa, trên đường đã không còn ai, mỗi nhà bắt đầu làm cơm tất niên, tiếng pháo lác đác vang lên trên con đường vắng vẻ.
Chỉ còn binh sĩ đến giờ trực thỉnh thoảng đi qua đi lại.
Nhưng chốc lát sau, nàng tới nơi náo nhiệt nhất Lạc Dương – bờ sông Lạc.
Bờ sông Lạc trùng trùng điệp điệp những căn lầu nhỏ giăng đèn kết hoa, chung quanh truyền đến tiếng pháo, tiếng cười kiều mị của phụ nữ, tiếng đám khách giang hồ lớn tiếng chòng ghẹo.
Người đến người đi, náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, lôi đài cao mấy trượng đã được dựng lên.
Đại hội đoạt khôi trâm hoa này chính là để chọn ra hoa khôi đẹp nhất trong đám hoa khôi tham dự, được xưng là Lạc Thần; mà đoạt khôi thì chỉ đám khách giang hồ lên lôi đài thi đấu, chọn ra người thắng cuối cùng trong hắc bạch lưỡng đạo, không chỉ có cơ hội được một đêm xuân với Lạc Thần, đồng thời trong ba năm còn được tôn là minh chủ võ lâm bạch đạo cùng khôi thủ lục lâm hắc đạo.
Về phần bọn họ có khả năng lãnh đạo hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ.
Vì vậy, Tây Lương Mạt từng tỏ vẻ ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này với Bách Lý Thanh, phản ứng của Bách Lý Thanh là khinh miệt.
Trong mắt hắn, cao thủ có lợi hại thế nào chăng nữa, không thuần phục trước mặt quyền thế nhất định sẽ bị giày xéo, huống hồ còn là một đám ô hợp giang hồ dùng luận võ để phân cao thấp mà không cần đến năng lực lãnh đạo.
Tây Lương Mạt trốn ở một góc bí mật nhìn trộm một lúc, Hương Vân Phường là thuyền hoa lầu các lớn nhất nơi này, cả tòa tiểu lâu dựng thành hình con thuyền, một nửa trên bờ một nửa trên mặt nước.
Nàng mở túi đồ ra, lặng lẽ thay trang phục nha đầu tạp dịch của Hương Vân Phường đã chuẩn bị sẵn, sau đó giấu đồ đi, cầm một cái rổ nhỏ lặng lẽ theo đuôi mấy nha đầu ra ngoài mua đồ đang cười nói đi ngang qua, hướng về phía Hương Vân Phường.
Tiến vào Hương Vân Phương cực kỳ thuận lợi.
Vào trong phường, nàng theo đám nha đầu đi thẳng về phía trước, âm thầm đánh giá kết cấu của Hương Vân Phường.
Ở giữa đã đặt hơn mười cái bàn vuông bằng gỗ lim, nhân sĩ giang hồ mặc đủ loại trang phục đang ngồi đó lớn tiếng cười đùa, thỉnh thoảng có vài cô gái mặc trang phục đạo cô hoặc hiệp nữ lẫn trong đó.
Thế nhưng không có người mặc trang phục Thiên Lý Giáo xuất hiện, chỉ có không ít vệ sĩ mặc áo vải màu xanh lam đang cảnh giác dò xét bốn phía.
Không biết thuộc môn phái nào, nhưng nhìn đám gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương cũng biết là một số cao thủ nội lực.
Tây Lương Mạt lặng lẽ quan sát một hồi, đang định lẩn vào đám đông tìm hiểu tin tức như mọi ngày thì bỗng bị một người túm vai, nàng giật mình vô thức muốn đánh trả, nhưng giây tiếp theo lập tức thu tay quay đầu nhìn về phía người kia.
“Ngươi là nha đầu từ đâu tới, vì sao ta chưa từng gặp ngươi?” Đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đầu đội trâm cài hoa hồng, mặc một chiếc áo gấm thêu bách điệp xuyên hoa hồng với váy mã diện màu xanh lam, rõ rành rành là trang phục tú bà, đang nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt từ trên xuống dưới, gương mặt phủ một lớp son phấn dày tràn ngập cảnh giác.
Tây Lương Mạt làm ra vẻ thành thật ngốc nghếch nói: “Nô… Nô tỳ… là… là… từ thôn Lạc Thủy, mẹ… mẹ nói nơi này có việc… việc làm, phòng bếp cho hai… hai lần tiền… Lần trước ta tới… không… không được chọn, lần này Thúy Nhi tỷ bị bệnh… ta tới thay tỷ ấy.”
Tú bà này tên là Kim ma ma, trước đó nàng đã hỏi thăm qua về tình hình Hương Vân Phường, chỉ không ngờ người này khôn khéo đến thế, nhìn một cái đã nhận ra nàng lạ mặt.
Kim ma ma biết gần đây phòng bếp thiếu người, tới thôn làng gần đấy chọn vài đứa trẻ thành thật lên thuyền giúp việc, nhưng bọn trẻ này nàng đều đã gặp, bao gồm cả Thúy Nhi kia. Có điều hôm nay không thấy nàng ta, có lẽ thật sự bị bệnh nên mới bảo nha đầu nói lắp này tới thay chân.
Nửa tin nửa ngờ nhìn Tây Lương Mạt một lúc, không phát hiện sơ hở nào, Kim ma ma không mất thời gian nói chuyện với nàng nữa, liền trừng mắt cảnh cáo nàng: “Lát nữa ngươi ở trong phòng bếp, không được đi lung tung, nếu gây ra chuyện gì… Hừ.”
Kim ma ma cười lạnh hai tiếng, chuyện hôm nay rất trọng đại, phải đề phòng thám tử của Tư Lễ Giám, nếu có kẻ khả nghi xuất hiện nàng thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tây Lương Mạt như bị dọa sợ, lập tức cúi đầu run run nói: “Vâng.”
Nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt vào phòng bếp, lại lệnh thị vệ ở cửa phòng bếp trông coi cẩn thận Kim ma ma mới xoay người rời đi.
Tây Lương Mạt lặng lẽ liếc bước chân mềm mại của nàng ta, thầm nghĩ ngay là tú bà Hương Vân Phường cũng là người luyện công, có thể thấy Hương Vân Phường này nhất định không đơn giản.
Cũng may khi đó vì trà trộn vào Hương Vân Phường, lo trước khỏi họa, từ sớm đã tốn không ít công hôm nay mới không bị vạch trần.
Có điều nàng nhớ Hương Vân Phường này là tần lâu sở quán lớn nhất Lạc Dương, có từ rất nhiều năm rồi.
Nếu nói bên trong Hương Vân Phường có chuyện khuất tất e rằng không phải chuyện sớm chiều.
Tây Lương Mạt ở trong phòng bếp giúp việc, thỉnh thoảng tính toán đồ ăn bưng ra ngoài mà không vội trộm chạy ra thám thính tin tức, trong phòng bếp đều là người giúp việc không được phép ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng phút, Tây Lương Mạt tính trăng đã lên cao rồi, bốn phía không ngừng vang lên tiếng pháo hoa, nàng mới đi tới trước mặt hai vệ sĩ canh cửa thấp giọng nói: “Hai vị đại ca, ta muốn đi nhà xí.”
Hai thủ vệ thấy Tây Lương Mạt luôn thành thật cũng không khó xử, sai một người đi theo Tây Lương Mạt đi nhà xí, một người ở lại tiếp tục trông coi.
Thủ vệ kia đi theo Tây Lương Mạt cách ba bước, luôn duy trì một tư thế phòng vệ, Tây Lương Mạt âm thầm giật mình bởi sự đề phòng của đối phương, với một nha đầu nhóm lửa thôi cũng phải cẩn thận đến thế, nhưng trên mặt không có bất cứ điều gì khác thường, ngoan ngoãn đi vào nhà xí.
Thủ vệ áo xanh kia thì chờ ở ngoài, chưa được mấy phút bỗng nghe bên trong có tiếng hét ngắn ngủi của cô gái: “A…!”
Thủ vệ áo xanh lập tức cảnh giác rút trường đao bên mình ra, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng một lúc lâu không nghe thấy hồi âm, thủ vệ kia không nhịn được dùng đao đẩy cửa nhà xí, cửa vừa mở ra liền phát hiện bên trong không một bóng người. Thủ vệ hoảng hốt, vô thức bước vào trong nhà xí một bước.
Chỉ một bước như thế hắn liền cảm thấy có chỗ không đúng, ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt chổng ngược của Tây Lương Mạt, há miệng phun ra một làn hương thơm về phía hắn.
Một giây sau thủ vệ lẳng lặng ngã xuống.
Tây Lương Mạt nhẹ nhàng thả người xuống, đón được thủ vệ kia, kéo hắn vào trong nhà xí, dùng thùng phân ở bên cạnh chụp vào sau đó nhanh chóng mặc y phục dạ hành màu đen vào. Nàng ra khỏi nhà xí, bật người nhảy lên, theo thân thuyền thoáng cái đã lên đến tầng ba,
Nàng đang định thò đầu ra thì thấy một đội thủ vệ áo lam đeo đao đi qua, Tây Lương Mạt giật mình đành phải xòe năm ngón tay bám chặt vào thân thuyền bằng gỗ trơn trượt, đong đưa ngoài khoang thuyền.
Nhưng đội thủ vệ này không có ý định bỏ đi, còn chia ra năm bước một trạm đứng canh gác ngoài khoang thuyền tầng ba, một người gần nhất chỉ cần hơi thò đầu ra ngoài sông là có thể thấy Tây Lương Mạt đang đeo bên ngoài khoang thuyền như nhền nhện.
Tây Lương Mạt cố gắng thả nhẹ hô hấp, trong lòng không khỏi bối rối, cho dù nàng bám ở đây không bị phát hiện thì cũng tiến thoái lưỡng nan.
Một lát sau, tròng mắt nàng đảo quanh, ngưng lực ở một tay, tay kia lặng lẽ sờ vào ngực móc ra cái gì ném xuống dưới.
Thứ kia thẳng tắp rơi xuống mặt sông Lạc kết băng, một giây sau, ngay khi sắp va phải mặt sông lại bỗng xoay vòng một cái giương cánh bay lên.
Thứ kia bay về phía mũi tàu, ngửa đầu kêu vài tiếng “cạc cạc”, lúc đầu không ai chú ý tới con chim xuất hiện giữa đêm đông, thế nhưng một khắc sau đám thủ vệ lầu ba dần cảm thấy có điểm không thích hợp.
Không biết từ đâu bay tới một đám chim bay quanh khoang thuyền, sau đó không ngờ bắt đầu lượn trên đầu đám thủ vệ mà… ị.
Đám thủ vệ áo xanh lập tức giận sôi máu, đồng loạt xua đám chim này.
“Thứ gì thế? Đây là…”
“Giữa mùa đông từ đâu ra lắm chim thế?”
“Năm mới năm me, xúi quẩy!”
Chính trong lúc hỗn loạn này, không ai chú ý một bóng người lặng lẽ bay lên tầng ba như quỷ, sau đó nhanh chóng lách vào trong bóng tối.
“Nhao nhao cái gì, biết đây là đâu không!” Bỗng cửa khoang thuyền mở ra, một người đàn ông trung niên thò người ra, lạnh giọng gầm lên với đám thủ vệ đang đuổi chim.
Đầu lĩnh thủ vệ lập tức khom người ôm quyền, cung kính nói: “Bẩm báo đường chủ Hình Đường, không biết từ đâu tới một lũ chim ị lên đầu các huynh đệ, nên…”
“Mấy bãi phân chim thôi, cũng chẳng phải cái đinh, bảo người của ngươi trông coi cho cẩn thận, nếu để người của Tư Lễ Giám trà trộn vào, quấy nhiễu chủ công, làm hỏng chuyện lớn thì các ngươi đừng mơ sống tiếp!” Đường chủ Hình Đường kia trực tiếp ngắt lời hắn, cười lạnh một tiếng sau đó đóng sầm cửa lại.
“Vâng!” Đầu lĩnh thủ vệ lập tức nói, bảo đám thuộc hạ không cần để ý tới lũ chim kia nữa, tiếp tục trở về vị trí của mình.
Tây Lương Mạt ẩn trong bóng tối thầm thở phào một hơi, sau đó xoay người lén lút tới gần gian phòng chất đầy quần áo đồ dùng. Nhìn khóa trên cửa, hai ngón tay nàng hơi dùng lực siết đứt dây khóa, sau đó lắc mình vào phòng.
Sau khi đóng kỹ cửa, nàng lập tức tới gần tường, dán lỗ tai lên vách tường, cố gắng nghe âm thanh từ sát vách.
Thế nhưng âm thanh bên kia quá nhỏ, nàng đành nhíu mày bỏ qua loại phương pháp này.
Nàng suy nghĩ một chút, từ túi nhỏ trên người lấy ra một cái bình thủy tinh, sau đó dùng một cái thìa đặc chế bé tẹo bôi chất lỏng bên trong lên góc tường.
Chỉ chốc lát sau, tường gỗ phát ra một làn khói tím, sau đó nhanh chóng bị ăn mòn.
Tây Lương Mạt bôi một lớp thuốc tường liền mỏng một phần, âm thanh cũng dần lớn hơn.
Cho đến khi…
“Mùi gì thế?”
“Như đốt cái gì thì phải.”
…
Tây Lương Mạt lập tức ngừng tay, đợi đối phương không tìm thấy mùi khét phát ra từ đâu, lần nữa thảo luận chính sự, nàng mới lẳng lặng ngồi trên sàn thuyền bằng gỗ thô, kìm nén hơi thở áp tai vào vách thuyền lần nữa.
Vách thuyền bị ăn mòn hơi lệch xuống phía dưới, Tây Lương Mạt phát hiện trước mặt còn có một cái ghế ngăn cản, vì vậy nàng trực tiếp dùng một thanh đao nhỏ đặc chế mở một cái lỗ.
Vách thuyền bỗng xuất hiện một cái lỗ mà không ai chú ý.
Tây Lương Mạt lặng lẽ quan sát khoang thuyền nhỏ này, nàng không thể nào ngờ rằng ánh mắt đầu tiên đã thấy một người quen cũ – Tần Đại quản gia?
Nàng nhíu mày, Bách Lý Thanh không nói cho nàng Đại quản gia đã chạy thoát.
Hơn nữa nơi như Tư Lễ Giám lão làm sao trốn ra được, lẽ nào có nội ứng?
“Lần này, tặc tử Tư Lễ Giám không thể giết chết lão phu, lão phu nhất định phải dùng hết lực lượng cả đời để diệt trừ đám gian nhân Tư Lễ Giám cùng Tử Y Khách chặt ta một tay kia!” Sắc mặt Đại quản gia tái nhợt nằm trên ghế mềm chỗ chủ tọa, lão thiếu một cánh tay, cộng thêm trên người trên mặt đều có không ít vết thương, gầy đến đáng sợ.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng thư sinh nho nhã đã không thấy đâu, Tần Đại quản gia nhìn giống như một lão già khô quắt, hoặc nên nói là một bộ xương di động, một con mắt cũng đã mù.
Có thể thấy thủ đoạn hành hình tàn nhẫn của Tư Lễ Giám.
Lúc này, người ngồi quanh khoang thuyền cũng căm phẫn phụ họa an ủi Tần Đại quản gia.
“Tôn chủ đại nhân, ngài yên tâm, chúng ta sớm muộn gì cũng báo thù cho ngài!”
“Ngài yên tâm dưỡng thương là được…”
Trong những người đó, bằng vị trí ẩn nấp của Tây Lương Mạt, phần lớn nàng không thấy được mặt, nhưng Tây Lương Mạt tương đối có thể xác định nếu những người này là nhân vật chủ chốt trong Thiên Lý Giáo, thì nàng đại khái chỉ biết một vị – Tôn chủ đại nhân.
Mà sau đó, một giọng nói lành lạnh nghe không ra nam nữ vang lên, hắn không an ủi Tần Đại quản gia mà lạnh nhạt chất vấn: “Tần tôn chủ, nhà tù Tư Lễ Giám xưa nay có tiếng dễ vào khó ra, khi chạy trốn ngươi không thấy quá thuận lợi à?”
Tần Đại quản gia lập tức nổi giận, hắn cắn răng nhìn chằm chằm người kia nói: “Thế nào? Lẽ nào ngay cả thuộc hạ giáo chủ cũng nghi ngờ sao? Ngài chớ quên, nếu ta muốn bán đứng Thiên Lý Giáo thì nhiều năm trước không cần trăm cay nghìn đắng giúp đỡ ngài!”
Giáo chủ?
Lẽ nào là giáo chủ của Thiên Lý Giáo thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả sư phụ đại yêu nghiệt nhà nàng cũng chưa từng bắt được?
Lỗ tai Tây Lương Mạt hơi động đậy, nàng bắt đầu cẩn thận phân tích giọng nói vị giáo chủ kia, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Vị giáo chủ kia im lặng một lúc cuối cùng dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Bản tôn đương nhiên biết công lao vất vả của Tần tôn chủ, có điều hiện nay thám tử Tư Lễ Giám không nơi nào không xuất hiện, hoạn quan Bách Lý Thanh thủ đoạn tàn nhẫn đê tiện, vì vậy không thể không đề phòng, ngươi đừng để trong lòng.”
Tuy Tần Đại quản gia vẫn có chút bực bội nhưng đối phương đã xuống nước, lão cũng không tiện nói gì nữa.
Bầu không khí lạnh đi một hồi, chủ đề lại chuyển tới đại hội đoạt khôi trâm hoa.
Hộ pháp Hình Đường Tây Lương Mạt đã từng thấy trước kia mang vẻ mặt lành lạnh nói: “Lần này nếu chúng ta có thể thu phục hết đám mãng phu giang hồ dưới kia, sau này có thể khiến bọn chúng là lính hầu cho Thiên Lý Giáo chúng ta, Tư Lễ Giám nhiều cao thủ đến đâu cũng kém cao thủ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo. Nếu có thể sai người đi ám sát gian tặc Bách Lý Thanh, Tư Lễ Giám còn gì đáng sợ? Giáo chủ chúng ta chỉ cần đứng ra kêu gọi, những người bất mãn Tư Lễ Giám dã man nhất định sẽ hưởng ứng vô số!”
Giáo chủ trầm ngâm nói: “Huyết Ma Cung dẫn đầu tà đạo là một lũ gặp lợi quên nghĩa, có thể để bản tôn sử dụng, có điều đám bạch đạo tự xưng hảo hán Lục Lâm…”
Đường chủ Hình Đường cười hắc hắc: “Giáo chủ cứ yên tâm, thứ gọi là bạch đào này đều thích thể diện, chúng ta đánh bại bọn chúng trong đại hội đoạt khôi trâm hoa, bọn chúng đương nhiên sẽ duy trì Thiên Lý Giáo chúng ta, về phần đám lỗ mãng Lục Lâm này… Nếu giáo chủ muốn chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng cũng có sao, bọn chúng vốn là tội phạm triều đình truy nã!”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này ý là… Lẽ nào trong quan phủ cũng có người của Thiên Lý Giáo?
Đám chủ sự, trưởng lão của Thiên Lý Giáo nghe vậy đồng loạt gật đầu nói đúng, đều nói ít ngày nữa đại sự sẽ thành.
Cố tình Tần Đại quản gia trước đó không nói gì lúc này lại ồm ồm nói một câu: “À, thật không? Nhưng theo lão phu biết, lần này bạch đạo có không ít cao thủ tới đây, chỉ kể đến cao thủ dùng độc của Đường Môn, kim cương trưởng của Liễu Trần Thiếu Lâm, cả bang chủ Tân Nhâm Bang nữa, e rằng thực lực đều bất phàm, không biết giáo chủ định đánh bại bọn họ thế nào?”
Đường chủ Hình Đường lập tức híp mắt nhìn sang, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Đại quản gia: “Tần tôn chủ, cho dù giáo chủ không có võ công cái thể, trí tuệ lại không thua lão giáo chủ, không đánh lại thì chúng ta dùng trí, hôm nay nhân vật lớn của hai đạo hắc bạch chẳng phải đều ở Hương Vân Phường của chúng ta hay sao!”
Tây Lương Mạt nhướng mày, ha, xem ra muốn giở gian kế.
Thế nhưng khi nàng đang định tiếp tục nghe lén kế hoạch của đối phương thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nghi hoặc: “Nhìn kia, cửa phòng kho sao lại hé mở thế nhỉ, không phải có trộm chứ?”
Tây Lương Mạt cả kinh, lập tức bật người tìm chỗ trốn nhưng đã không kịp nữa, cửa ngay sau đó bị mở ra.
Thủ vệ đứng ngoài chỉ thấy một bóng người chợt lóe lên, sau đó hắn hoảng sợ hô lên: “Người đâu, có thích…”
Chữ “khách” còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy trên cổ lạnh toát, sau đó máu tươi phun ra, đầu nghiên đi mềm oặt ngã xuống đất.
Nhưng một tiếng hét ngắn ngủi của hắn vẫn kinh động đám thủ vệ gần đấy.
“Không xong, có thám tử!”
“Bắt thích khách!”
Đám thủ vệ lập tức rút đao nhanh chóng nhằm về phía khoang thuyền, ngay cả người trong khoang chính cũng phát hiện có người ở sát vách, người tỉnh táo chút liền phản ứng nhận ra nơi phát ra mùi lạ vừa rồi.
Có người vận nội lực bổ một chưởng về phía vách phòng giữa phòng kho và khoang chính, góc tường kia đã bị ăn mòn cực mỏng, một chưởng bổ xuống lập tức biến thành mảnh vụn bay tứ tung.
Tây Lương Mạt ở một bên đang muốn phi thân ra ngoài bằng cửa sổ nhỏ, không ngờ vách tường bị người ta đánh nát trong giây lát, một luồng khí cực mạnh nháy mắt áp về phía Tây Lương Mạt.
Nội lực to lớn của đối phương ép Tây Lương Mạt hít thở không thông, mảnh gỗ vụn cắt lên y phục dạ hành của nàng mấy lỗ thủng, bức Tây Lương Mạt không thể không rời khỏi cửa sổ để né tránh.
Chính một lát trì hoãn như vậy, thông qua vách tường bị đập vỡ, khoang chính lập tức hiện ra lồ lộ, căn phòng tối rộng thoáng hơn, Tây Lương Mạt chớp mắt nhìn rõ ràng những người ở trong khoang thuyền.
Những người này tuy không mặc giáo phục Thiên Lý Giáo nhưng trên cổ hoặc bên hông đều đeo một miếng ngọc bội khắc chữ vạn.
Mà quả nhiên như nàng suy đoán, ngoại trừ Tần Đại quản gia nàng không nhận ra một ai.
Giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc một cái áo choàng, chỉ lộ ra hai con mắt, khiến người ta không nhìn rõ hình dạng của hắn, có điều bàn tay giơ lên hơi hồng cho thấy chính hắn là người dùng một chưởng vỗ nát vách thuyền.
Trong chớp mắt Tây Lương Mạt khắc thân hình đối phương vào trong đầu, chỉ cảm thấy thân hình kia thật sự quen thuộc.
Có lẽ, người nàng biết không chỉ một mình Tần Đại quản gia.
Thế nhưng lúc này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Bởi nàng mặc một thân y phục dạ hành, tay cầm đoản kiếm cũng đã bại lộ trước mắt đám người Thiên Lý Giáo.
Người kia dùng giọng nói tận lực biến đổi lạnh lúng nói: “Bắt tên thám tử này, nếu hắn không đưa tay chịu trói, giết ngay tại chỗ!”
Mặc kệ người này là người giang hồ hay thám tử của Tư Lễ Giám, đều không thể sống rời khỏi căn phòng này.
Trong mắt giáo chủ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Người của Thiên Lý Giáo nhanh chóng phóng về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhờ vào thân thủ linh hoạt cùng khinh công chạy giữa đám người Thiên Lý Giáo. Tuy trưởng lão cùng hộ pháp Thiên Lý Giáo đều rất kinh ngạc về khinh công tuyệt diệu của thám tử, nhất thời không bắt được nàng, nhưng bọn họ không có đạo nghĩa giang hồ gì đáng nói, lập tức liên thủ vây công.
Công lực của Tây Lương Mạt mới khôi phục ba, bốn phần, nếu là trước kia nàng còn có thể chắc chắn thoát thân khỏi đám người quần đấu này, nhưng hôm nay…
Nàng híp mắt, từ trong lòng lấy ra một ống trúc tạo hình kỳ lạ, đầu ống trúc hình đài sen, nàng lập tức đưa tay về phía đuôi ống vỗ mạnh.
Trong nháy mắt ống trúc kia tuôn ra vô số vật nhọn màu xanh lam bắn về phía trước đám Thiên Lý Giáo đang vây công.
Có hộ vệ Thiên Lý Giáo trúng châm xong lập tức ngã xuống đất đau đớn co người.
“Mau lùi lại, là bạo vũ lê hoa châm!” Hộ pháp Hình Đường là người có kiến thức, trong lúc kinh ngạc còn không quên hét lớn một tiếng, thân hình lùi mạnh đồng thời lập tức lấy thân che phía trước giáo chủ.
“Ngươi là người Đường Môn!” Một gã đường chủ Phong Đường khác kinh ngạc hô.
“Ra tất gặp máu, quay đầu không lành; tốc độ cực nhanh, vua của ám khí.” Khi khởi động, tổng cộng ba mươi bảy ngân châm kịch độc đồng loạt bắt ra, chính là ám khí truyền đời của Đường Môn Tứ Xuyên.
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, giọng nói sắc nhọn: “Coi như đám đạo chích Thiên Lý Giáo các ngươi có chút kiến thức, dám vọng tưởng thống nhất giang hồ! Hừ!”
Khi nói chuyện, thân hình nàng đã bật lên, nháy mắt đánh một chưởng đập vỡ cửa sổ nhỏ bay ra ngoài khoang thuyền.
Mà lúc này cũng chính là lúc nàng không còn sức lực, bão vũ lê hoa châm dùng xong cũng không thể thêm châm vào ngay được.
Giáo chủ lập tức quát lạnh một tiếng: “Chính là lúc này, lập tức giết ả!”
Vì vậy đám Thiên Lý Giáo nháy mắt phản ứng, mặc kệ đồng bọn trúng lê hoa châm, đồng thời dùng hết các loại ấm khí đánh chết Tây Lương Mạt.
Mắt thấy Tây Lương Mạt sắp bị ám khí phi tiêu xuyên thành tổ ong, nàng bỗng huýt một tiếng sáo sắc bén giữa không trung.
Không biết một luồng bóng đen từ đâu bay đến chắn trước mặt nàng, thay nàng đỡ gần như toàn bộ ám khí.
Người của Thiên Lý Giáo kinh hãi, cúi đầu nhìn thì ra là một lũ chim nhỏ như chim xanh, chim sẻ các loại.
Mà trên bầy trời không biết từ đâu vang lên một tiếng kêu sắc bén như ưng mà không phải ưng, bỗng nhiên vài bóng đen bắn qua cửa sổ mà Tây Lương Mạt vừa chạy thoát.
“Cạc các…”
“Két két…!”
Sau đó không chút khách khí bắt đầu công kích giáo đồ Thiên Lý Giáo, cái mỏ nhọn hoắt không ngừng mổ mắt cùng những phần lộ ra ngoài của giáo đồ Thiên Lý Giáo.
“Là quạ đen!”
“A… Mắt ta!”
Nhất thời, đám Thiên Lý Giáo đều hét ầm lên.
Đợi đến khi bọn chúng không còn hỗn loạn, bắt đầu đánh giết đám quạ đen hung ác độc địa không ngừng bay vào, cũng cố gắng nhảy khỏi cửa sổ lùng bắt Tây Lương Mạt thì phát hiện Tây Lương Mạt đã sớm không thấy bóng dáng.
“Xoẹt!” Một kiếm bay ngang chém vài con quạ rơi xuống máu tươi đầy đất, giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc áo choàng màu trắng nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lẽo rít qua kẽ răng: “Lục soát thuyền!”
Nữ nhân kia không thể nào biến mất khỏi nơi này trong thời gian ngắn như thế, nếu nàng có võ công như vậy đã không cần dùng thuật ngự cầm!
…
Tây Lương Mạt quả thực không thể biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Tuy nàng đã sớm sắp xếp xong lộ tuyến chạy trốn nhưng nàng không biết rằng Hương Vân Phường nhìn như có một nửa cố định trên bờ nhưng thực ra bản chất vẫn là một con thuyền kiên cố. Vì an toàn, Kim ma ma đã sai người nhổ neo thuyền khi thời gian mở tiệc sắp kết thúc, trong sông Lạc, trừ khi Tây Lương Mạt biến thành cá hoặc chim nếu không không có bản lĩnh bay qua mặt sông rộng lớn này.
Mà khi nàng nhìn thấy phía dươi là nước sông cuồn cuộn cộng mảnh băng, đành sửa lại tuyến đường, định xông qua từ phòng khách ở lầu hai.
Nhưng thân thể vừa rơi xuống phân nửa, một cửa sổ trên khoang tàu bỗng mở ra, một bàn tay vươn ta cực kỳ chuẩn xác túm lấy cánh tay nàng, sau đó không chút khách khí kéo nàng vào phòng.
Tây Lương Mạt hoảng hồn, người này võ công cao, nàng tuyệt đối không phải đối thủ, thế nhưng… Tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt nàng, tay cầm bạo vũ lê hoa châm đã thêm châm hướng về phía đối phương.
Nhưng người kia như biết từng động tác của nàng, trực tiếp bóp cổ tay nàng, khiến cổ tay nàng tê rần, bạo vũ lê hoa châm liền rơi xuống đất.
Sau đó, cái cằm nhỏ của Tây Lương Mạt bị một bàn tay chuẩn xác nắm lấy, một tay đối phương đè lên gáy nàng, rồi đôi môi thô bạo gặm cắn môi nàng.
Tây Lương Mạt bị ép mở cái miệng nhỏ, thoáng chốc tràn đầy hơi thở âm độc của người kia.
Người kia như muốn ăn nàng, liếm qua mỗi một tấc mềm mại trong miệng nàng, cuối cùng còn cắn mạnh lên đầu lưỡi nàng.
Đồng thời bàn tay cũng không chút kiêng dè xốc quần áo nàng lên dò xét vào trong.
Đi vào? Tây Lương Mạt cắn răng, bề ngoài này của mình lừa người khác còn được, chứ muốn lừa Bách Lý Thanh?
Trừ khi nàng thật sự có thể khoác một bộ “da người” lên người!
Tây Lương Mạt nhìn trái nhìn phải không thấy ai, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Nhưng nàng vừa mới chạy tới khúc quanh hành lang thì đã đụng phải một bộ ngực đầy đặn, khiến cái mũi nhỏ đau nhói.
“Ai ui, trong phủ sao lại có kẻ lỗ mãng như thế, con nhỏ kia muốn tìm đường chết à!” Giọng nói quen thuộc của Trương ma ma vang lên trên đầu Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt chửi thầm. Quả nhiên, Trương ma ma lập tức xách cổ áo nàng, cả giận nói: “Quân Trúc, con nhỏ chết tiệt này, bảo ngươi mang đồ vào phòng tắm hầu hạ Đốc Công tắm rửa, sao ngươi lại chạy ra đây? Chán sống rồi hả!”
Tây Lương Mạt vội vàng ôm lấy tay Trương ma ma, nịnh nọt nói: “Ma ma, nô tỳ chưa từng thấy phong thái của Đốc Công, cũng chưa từng hầu hạ quý nhân tắm rửa, sợ tay chân vụng về ngược lại đắc tội Đốc Công, xin ma ma thứ lỗi.”
Trương ma ma thấy tiểu nha đầu nói rất đáng thương chỉ đành lắc đâu: “Ta chân vụng về, ngươi có tiền đồ chút đi, hôm nay là giao thừa, ai cũng bận rộn, nếu không còn đến lượt ngươi đi hầu hạ Đốc Công chắc?”
Bà dứt lời liền kéo Tây Lương Mạt đi về phía phòng tắm, hết kiên nhẫn nói: “Được rồi, ngươi đỡ một tay cho ta, học chút đi!
Tây Lương Mạt kinh hãi, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành bị kéo thẳng vào phòng tắm. Trương ma ma tiện tay nhét mấy thứ nàng đặt dưới đất vào tay nàng, lại kéo nàng tới một chỗ nước chảy để rửa tay, bôi một đống dầu thơm vào tay, rồi Trương ma ma kính cẩn quỳ gối bên ngoài bình phong, trên tay cầm một cái khăn trắng cùng một lọ dầu vừng.
“Đốc Công, nô tỳ tới đưa đồ, tiểu nha đầu vừa rồi từ nông thôn tới, mới vào phủ, chưa từng hầu hạ quý nhân, là tại nô tỳ sơ sẩy để nàng tới hầu hạ Đốc Công, xin Đốc Công trách phạt.”
Tây Lương Mạt cũng quỳ gối phía sau bà, phát hiện Trương ma ma nhìn có vẻ thô thiển khi hầu hạ người ta lại theo quy củ hầu hạ quý nhân trong cung cực kỳ tiêu chuẩn, chắc hẳn vị ma ma này cũng từ trong cung ra, hôm nay bận đến choáng đầu mới để một tiểu nha đầu mới vào như nàng hầu hạ chủ tử.
Bách Lý Thanh nhận lấy đồ trên tay Trương ma ma, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên sau tấm bình phong: “Lát nữa tới chỗ Tiểu Liên Tử lĩnh phạt, loại chuyện này bản tọa không muốn thấy lần thứ hai.”
Trương ma ma quỳ rạp trên mặt đất toát mồ hôi lạnh, thưa dạ nói: “Vâng.”
Gần đây tính tình Đốc Công càng lúc càng nắng mưa thất thường, đám hạ nhân bọn họ càng không dám đi sai nửa bước.
Sau đó không lâu, tiếng châu ngọc chạm vào nhau leng keng vang lên, Tây Lương Mạt vội vàng cuộn tròn người quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng thay đổi hình thể của mình để thân thể mình càng có vẻ nhỏ gầy, tránh cho lão yêu nghìn năm tinh mắt nào đó phát hiện.
Chỉ thoáng chốc, khóe mắt Tây Lương Mạt liếc thấy một mảnh áo bào màu tím thẫm thêu hoa văn nước biển rối rắm dừng ngay trước mắt mình, sau đó cảm thấy một ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu nàng bất cứ lúc nào dừng lại trên lưng, giống như bị một con yêu thú nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Cảm giác lạnh giá và cực kỳ đè nén khiến người ta không dám nhúc nhích, giống như ngay cả hơi nước trong phòng cũng bị ngưng tụ thành sương lạnh đè trên người.
Tây Lương Mạt hơi run run, tựa như tất cả nha hoàn sợ hãi khi phải đối mặt với chủ nhân lạnh lùng.
Nếu không ngẩng đầu, chỉ nhìn thế này sẽ không bị nhận ra mới đúng.
Quả nhiên, loại ánh mắt lạnh như dao này chỉ dừng trên người nàng chốc lát rồi dời đi, sau đó nàng liếc mắt thấy vạt áo ưu nhã như mây bay biến mất ngoài cửa.
Bầu không khí nặng nề trong phòng tan biến trong nháy mắt, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Ma ma, đều là lỗi của nô tỳ, làm hại ma ma bị phạt, nô tỳ bằng lòng dùng hai tháng tiền lương an ủi ma ma.” Tây Lương Mạt áy náy nói với Trương ma ma.
Nàng thật sự không muốn hại Trương ma ma bị phạt.
Sớm biết thì ra sư phụ đại nhân nhà nàng không tùy tiện để người vào hầu hạ tắm rửa, chỉ cần ở ngoài đưa khăn mặt dầu vừng thì nàng cũng không cần trốn tránh khổ như thế.
Trương ma ma ngạc nhiên nhìn Tây Lương Mạt, thấy nàng có vẻ chân thành cũng không khách khí, ra cửa liền khoát tay: “Quên đi, lần sau cẩn thận chút là được, nếu chọc giận Đốc Công hôm nay chỉ sợ không phải chỉ bị đánh là xong chuyện, ngươi về phòng bếp giúp việc trước đi, đợi ta đi Tả Giám gặp Liễu công công rồi nói sau.”
Tây Lương Mạt không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn xoay người nhìn theo Trương ma ma đi Tả Giám lĩnh phạt, nàng quay về phòng mình.
Trương ma ma lát nữa bị phạt không thể trở về ngay, không ai biết nàng đi đâu nên nàng không cần đi làm việc.
Vừa về phòng vừa vặn thấy Bạch Ngọc mặc trang phục nha đầu làm việc nặng bưng bồn nước vào, thấy Tây Lương Mạt nàng mới kinh ngạc nói: “Quận Chúa, sao người đi lâu thế mới về, Trương ma ma tìm người khắp nơi!”
“Ừ, ta vừa mới gặp Trương ma ma, sau này gọi ta cẩn thận chút, đừng để người ta nghe thấy.” Tây Lương Mạt xoay người tìm ra một bộ y phục dạ hành từ trong tủ.
Quận Chúa nghe rất giống Quân Trúc, nàng sợ Bạch Ngọc nhất thời không sửa miệng được nên trực tiếp dùng tên giả là Quân Trúc.
Bạch Ngọc “vâng” một tiếng, nhìn động tác của Tây Lương Mạt mới giật mình: “Quận… Quân Trúc, tối nay ngươi muốn ra ngoài à?”
Tây Lương Mạt gật đầu, vừa lấy các loại thuốc từ tủ ngầm trên đầu giường ra cẩn thận cất lên người vừa nói: “Ừ, đêm nay ta định đi thăm dò Hương Vân Phường, mùng một đại hội đoạt khôi trâm hoa sẽ tổ chức ở đó, hôm nay người chủ trì nhất định sẽ ở Hương Vân Phường xác nhận lần cuối xem chuẩn bị đầy đủ hết hay chưa.”
“Quân Trúc, làm vậy quá nguy hiểm, công lực của ngươi mới khôi phục ba, bốn phần, ta đi cùng ngươi!” Bạch Ngọc lo lắng buông bồn nước, cũng định đi thay quần áo.
Nàng tới Lạc Dương mới biết Quận Chúa tới đây trốn Thiên Tuế gia chỉ là thứ nhì, mục đích chính là tới điều tra tung tích của Thiên Lý Giáo.
Tây Lương Mạt đè bàn tay cầm y phục dạ hành của nàng xuống, nhàn nhạt nói: “Bạch Ngọc, em nên biết công lực của ta dù mới chỉ khôi phục ba, bốn phần vẫn cao hơn em, chúng ta không hiểu kỹ về Thiên Lý Giáo, cũng không biết trong đó có cao thủ hay không, nếu ta đánh không lại có thể chạy, nhưng nếu có thêm em nói không chừng sẽ thành trói buộc.”
Từ lâu nàng đã bảo Bạch ma ma thầm tìm hiểu tung tích của Thiên Lý Giáo, Bạch ma ma là thị tỳ của Phiêu Miểu chân nhân, cũng từng nhận được chân truyền của Phiêu Miểu chân nhân, từng là người trong giang hồ, tự có con đường tìm hiểu tin tức riêng.
Bạch ma ma tìm hiểu đến đại hội đoạt khôi trâm hoa ba năm một lần ở Lạc Dương thu hút không ít khách giang hồ cùng các mỹ cơ thanh lâu tham dự, trong thời điểm chuẩn bị đại hội Thiên Lý Giáo thường nhiều lần lui tới Lạc Dương, có nguồn tin cho biết lần này Thiên Lý Giáo sẽ có động tác lớn trên giang hồ nên tiêu phí không ít bạc vào đại hội này.
Hơn nữa, Tiểu Bạch từng đánh nhau với bồ câu trong vương phủ, cướp một phong thư về, nàng vô tình phát hiện thư này nhất định có liên quan tới Thiên Lý Giáo. Trong đó tuy không lộ nhiều tin tức nhưng rõ ràng là giọng điệu của kẻ trên sai bảo thuộc hạ. Ban đầu nàng cho rằng là Đại quản gia gửi đi, nhưng ngày thứ ba sau khi Đại quản gia bị bắt, Tiểu Bạch lại vô tình ngậm một phong thư nữa về, trên đó chỉ viết bốn chữ – cứu người, đoạt khôi.
Nói cách khác, trong vương phủ còn người của Thiên Lý Giáo, đồng thời cấp bậc không thấp.
Mà điều thật sự khiến Tây Lương Mạt hứng thú tới Lạc Dương lại là chuyện Bạch ma ma nghe được – bảo tàng.
Trên giang hồ từng lưu truyền một cố sự, kể rằng trăm năm trước một vị Đại nguyên soái từng đánh đông dẹp bắc, đoạt được bảo tàng rồi giấu đi, bởi vậy phải tội đế vương bị chém đầu, cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu, trước lúc lâm chung hắn đã giấu bảo tàng trong hổ phù của hắn.
Nay nhiều năm đã qua, tấm hổ phù kia hiện thế, khách giang hồ rục rịch động lòng.
Khi Bạch ma ma nói đến tin tức này vẻ mặt có vẻ phản đối: “Vài năm trước cũng có một ít bảo tàng hiện thế, cái gì mà bí tịch tuyệt thế võ công xuất hiện, luôn quấy động giang hồ, cuối cùng chưa thấy ai có bản lĩnh luyện được võ công tuyệt thế kia, đạt được bảo tàng vô thượng, thống nhất giang hồ.”
Ngược lại nàng lại cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện truyền miệng này: “Ma ma, thực sự có thần công đứng đầu, luyện thành có thể thiên hạ vô địch à?”
Bạch ma ma vừa thu dọn quần áo vừa cười nhạt: “Chưa nói đến võ lâm chính đạo, lục lâm hắc đạo, tà ma ngoại đạo vốn là thế chân vạc, không ai chinh phục được ai. Ngay cả minh chủ võ lâm là chưởng môn phái Võ Đang, đứng đầu cao thủ nội gia cũng bị tà ma hắc đạo giết chết khi tới Không Động làm khách, Không Động thì càng không cần nói, thật sự là đến chó gà cũng không tha. Người người đều nói là Huyết Ma Cung tà đạo gây nên, còn đi bao vây tiêu diệt Huyết Ma Cung, ép Huyết Ma Cung rời khỏi võ lâm Trung Nguyên. Nhưng nếu thật sự là Huyết Ma Cung làm, bọn họ có thể nào bị ép đến nhếch nhác bỏ chạy thế không?”
Tây Lương Mạt nghe vậy liền 囧, đó đương nhiên không phải Huyết Ma Cung làm, đó là chuyện tốt mà đám yêu nghiệt Tư Lễ Giám làm.
Thế lực dân gian nho nhỏ sao có thể đấu lại quan phủ, đây là định lý từ cổ tới kim.
Thế nhưng, Tây Lương Mạt phát hiện một chuyện vô cùng thú vị trong lời đồn về bảo tàng này.
Đại nguyên soái năm giữ binh mã thiên hạ bị Hoàng Đế chém đầu – Lam Đại nguyên soái bị Tuyên Văn Đế bức tử.
Hổ phù giấu bảo tàng – lệnh bài Lam gia.
Lời đồn này chẳng phải câu chuyện về Lam gia bị bóp méo hay sao?
Ngay cả hai yếu tố lớn đều trùng hợp với Lam gia đến vậy.
Thế nhưng, bí mật này vốn là cấm kỵ của triều đình, làm thế nào lại lưu truyền tới giang hồ? Còn xuất hiện đúng lúc Bách Lý Thanh muốn nàng tìm kiếm lệnh bài Lam gia, cộng thêm Thiên Lý Giáo cũng tham gia trong đó.
Chuyện này tự nhiên trở nên vô cùng kỳ diệu.
Nàng chưa bao giờ tin trên thế giới có nhiều trùng hợp và hiểu lầm đến thế, chỉ là có kẻ cố tình làm mưa làm gió mà thôi.
Vì vậy, nàng quyết định tới Lạc Dương tra xét một phen, có lẽ sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
“Chủ tử…” Bạch Ngọc nghèn nghẹn, không sai, cho dù nàng là người có võ nghệ cao nhất trong ba tỳ nữ, nhưng so với Quận Chúa quả thật chênh lệch khá xa, cho dù Quận Chúa chỉ khôi phục ba, bốn phần công lực nàng cũng không phải đối thủ của Quận Chúa.
Thế nhưng…
“Chủ tử, nhưng như vậy quá nguy hiểm!” Bạch Ngọc vẫn tỏ vẻ phản đối mãnh liệt, nàng từng thề muốn đồng sinh cộng tử với chủ tử, sao có thể để chủ tử một mình đi làm chuyện nguy hiểm như thế?
Tây Lương Mạt cười cười: “Em nói ta hao hết tâm tư chạy tới Lạc Dương, sợ bị sư phụ ta bắt, còn không thể không lẩn vào nha môn hành chính của Tư Lễ Giám làm tiểu nha hoàn, còn không vì điều tra chuyện này hay sao?”
Thật sự mà nói, nàng vô cùng hứng thú với lệnh bài Lam thị – hứng thú cá nhân.
Nếu lệnh bài này thật sự có chỗ trọng dụng, có lẽ nàng chưa chắc đã giao cho Bách Lý Thanh.
Hơn nữa hiện nay Bách Lý Thanh hứng thú với nàng, ai biết tương lai thế nào, lòng người là thứ không đáng tin nhất, huống hồ nếu Tư Lễ Giám rớt đài, chẳng lẽ nàng cũng phải xui xẻo theo?
Chính trị trước nay là thứ dơ bẩn nhất cũng là thứ từng giây từng phút như đi trên dây, không ai biết một giây sau ai sẽ quỳ dưới chân ai, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là khiến mình có năng lực đứng cao bất bại. Nàng không hẳn muốn mọi người quỳ gối dưới chân mình, nhưng nếu gặp thứ muốn nàng quỳ xuống, nàng nhất định phải khiến đối phương quỳ gối dưới chân mình.
Bạch Ngọc nhìn Tây Lương Mạt, biết mình khuyên không được, đành dặn dò nhất định phải cẩn thận, đồng thời giúp nàng kiểm tra lại những thứ tối nay cần mang đi.
Đợi tới khi mặt trời khuất bóng, hoàng hôn phủ xuống, Tây Lương Mạt xách hành lý lặng lẽ lật mình qua bờ tường. Hôm nay là giao thừa, trên đường đã không còn ai, mỗi nhà bắt đầu làm cơm tất niên, tiếng pháo lác đác vang lên trên con đường vắng vẻ.
Chỉ còn binh sĩ đến giờ trực thỉnh thoảng đi qua đi lại.
Nhưng chốc lát sau, nàng tới nơi náo nhiệt nhất Lạc Dương – bờ sông Lạc.
Bờ sông Lạc trùng trùng điệp điệp những căn lầu nhỏ giăng đèn kết hoa, chung quanh truyền đến tiếng pháo, tiếng cười kiều mị của phụ nữ, tiếng đám khách giang hồ lớn tiếng chòng ghẹo.
Người đến người đi, náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, lôi đài cao mấy trượng đã được dựng lên.
Đại hội đoạt khôi trâm hoa này chính là để chọn ra hoa khôi đẹp nhất trong đám hoa khôi tham dự, được xưng là Lạc Thần; mà đoạt khôi thì chỉ đám khách giang hồ lên lôi đài thi đấu, chọn ra người thắng cuối cùng trong hắc bạch lưỡng đạo, không chỉ có cơ hội được một đêm xuân với Lạc Thần, đồng thời trong ba năm còn được tôn là minh chủ võ lâm bạch đạo cùng khôi thủ lục lâm hắc đạo.
Về phần bọn họ có khả năng lãnh đạo hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ.
Vì vậy, Tây Lương Mạt từng tỏ vẻ ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này với Bách Lý Thanh, phản ứng của Bách Lý Thanh là khinh miệt.
Trong mắt hắn, cao thủ có lợi hại thế nào chăng nữa, không thuần phục trước mặt quyền thế nhất định sẽ bị giày xéo, huống hồ còn là một đám ô hợp giang hồ dùng luận võ để phân cao thấp mà không cần đến năng lực lãnh đạo.
Tây Lương Mạt trốn ở một góc bí mật nhìn trộm một lúc, Hương Vân Phường là thuyền hoa lầu các lớn nhất nơi này, cả tòa tiểu lâu dựng thành hình con thuyền, một nửa trên bờ một nửa trên mặt nước.
Nàng mở túi đồ ra, lặng lẽ thay trang phục nha đầu tạp dịch của Hương Vân Phường đã chuẩn bị sẵn, sau đó giấu đồ đi, cầm một cái rổ nhỏ lặng lẽ theo đuôi mấy nha đầu ra ngoài mua đồ đang cười nói đi ngang qua, hướng về phía Hương Vân Phường.
Tiến vào Hương Vân Phương cực kỳ thuận lợi.
Vào trong phường, nàng theo đám nha đầu đi thẳng về phía trước, âm thầm đánh giá kết cấu của Hương Vân Phường.
Ở giữa đã đặt hơn mười cái bàn vuông bằng gỗ lim, nhân sĩ giang hồ mặc đủ loại trang phục đang ngồi đó lớn tiếng cười đùa, thỉnh thoảng có vài cô gái mặc trang phục đạo cô hoặc hiệp nữ lẫn trong đó.
Thế nhưng không có người mặc trang phục Thiên Lý Giáo xuất hiện, chỉ có không ít vệ sĩ mặc áo vải màu xanh lam đang cảnh giác dò xét bốn phía.
Không biết thuộc môn phái nào, nhưng nhìn đám gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương cũng biết là một số cao thủ nội lực.
Tây Lương Mạt lặng lẽ quan sát một hồi, đang định lẩn vào đám đông tìm hiểu tin tức như mọi ngày thì bỗng bị một người túm vai, nàng giật mình vô thức muốn đánh trả, nhưng giây tiếp theo lập tức thu tay quay đầu nhìn về phía người kia.
“Ngươi là nha đầu từ đâu tới, vì sao ta chưa từng gặp ngươi?” Đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đầu đội trâm cài hoa hồng, mặc một chiếc áo gấm thêu bách điệp xuyên hoa hồng với váy mã diện màu xanh lam, rõ rành rành là trang phục tú bà, đang nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt từ trên xuống dưới, gương mặt phủ một lớp son phấn dày tràn ngập cảnh giác.
Tây Lương Mạt làm ra vẻ thành thật ngốc nghếch nói: “Nô… Nô tỳ… là… là… từ thôn Lạc Thủy, mẹ… mẹ nói nơi này có việc… việc làm, phòng bếp cho hai… hai lần tiền… Lần trước ta tới… không… không được chọn, lần này Thúy Nhi tỷ bị bệnh… ta tới thay tỷ ấy.”
Tú bà này tên là Kim ma ma, trước đó nàng đã hỏi thăm qua về tình hình Hương Vân Phường, chỉ không ngờ người này khôn khéo đến thế, nhìn một cái đã nhận ra nàng lạ mặt.
Kim ma ma biết gần đây phòng bếp thiếu người, tới thôn làng gần đấy chọn vài đứa trẻ thành thật lên thuyền giúp việc, nhưng bọn trẻ này nàng đều đã gặp, bao gồm cả Thúy Nhi kia. Có điều hôm nay không thấy nàng ta, có lẽ thật sự bị bệnh nên mới bảo nha đầu nói lắp này tới thay chân.
Nửa tin nửa ngờ nhìn Tây Lương Mạt một lúc, không phát hiện sơ hở nào, Kim ma ma không mất thời gian nói chuyện với nàng nữa, liền trừng mắt cảnh cáo nàng: “Lát nữa ngươi ở trong phòng bếp, không được đi lung tung, nếu gây ra chuyện gì… Hừ.”
Kim ma ma cười lạnh hai tiếng, chuyện hôm nay rất trọng đại, phải đề phòng thám tử của Tư Lễ Giám, nếu có kẻ khả nghi xuất hiện nàng thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tây Lương Mạt như bị dọa sợ, lập tức cúi đầu run run nói: “Vâng.”
Nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt vào phòng bếp, lại lệnh thị vệ ở cửa phòng bếp trông coi cẩn thận Kim ma ma mới xoay người rời đi.
Tây Lương Mạt lặng lẽ liếc bước chân mềm mại của nàng ta, thầm nghĩ ngay là tú bà Hương Vân Phường cũng là người luyện công, có thể thấy Hương Vân Phường này nhất định không đơn giản.
Cũng may khi đó vì trà trộn vào Hương Vân Phường, lo trước khỏi họa, từ sớm đã tốn không ít công hôm nay mới không bị vạch trần.
Có điều nàng nhớ Hương Vân Phường này là tần lâu sở quán lớn nhất Lạc Dương, có từ rất nhiều năm rồi.
Nếu nói bên trong Hương Vân Phường có chuyện khuất tất e rằng không phải chuyện sớm chiều.
Tây Lương Mạt ở trong phòng bếp giúp việc, thỉnh thoảng tính toán đồ ăn bưng ra ngoài mà không vội trộm chạy ra thám thính tin tức, trong phòng bếp đều là người giúp việc không được phép ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng phút, Tây Lương Mạt tính trăng đã lên cao rồi, bốn phía không ngừng vang lên tiếng pháo hoa, nàng mới đi tới trước mặt hai vệ sĩ canh cửa thấp giọng nói: “Hai vị đại ca, ta muốn đi nhà xí.”
Hai thủ vệ thấy Tây Lương Mạt luôn thành thật cũng không khó xử, sai một người đi theo Tây Lương Mạt đi nhà xí, một người ở lại tiếp tục trông coi.
Thủ vệ kia đi theo Tây Lương Mạt cách ba bước, luôn duy trì một tư thế phòng vệ, Tây Lương Mạt âm thầm giật mình bởi sự đề phòng của đối phương, với một nha đầu nhóm lửa thôi cũng phải cẩn thận đến thế, nhưng trên mặt không có bất cứ điều gì khác thường, ngoan ngoãn đi vào nhà xí.
Thủ vệ áo xanh kia thì chờ ở ngoài, chưa được mấy phút bỗng nghe bên trong có tiếng hét ngắn ngủi của cô gái: “A…!”
Thủ vệ áo xanh lập tức cảnh giác rút trường đao bên mình ra, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng một lúc lâu không nghe thấy hồi âm, thủ vệ kia không nhịn được dùng đao đẩy cửa nhà xí, cửa vừa mở ra liền phát hiện bên trong không một bóng người. Thủ vệ hoảng hốt, vô thức bước vào trong nhà xí một bước.
Chỉ một bước như thế hắn liền cảm thấy có chỗ không đúng, ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt chổng ngược của Tây Lương Mạt, há miệng phun ra một làn hương thơm về phía hắn.
Một giây sau thủ vệ lẳng lặng ngã xuống.
Tây Lương Mạt nhẹ nhàng thả người xuống, đón được thủ vệ kia, kéo hắn vào trong nhà xí, dùng thùng phân ở bên cạnh chụp vào sau đó nhanh chóng mặc y phục dạ hành màu đen vào. Nàng ra khỏi nhà xí, bật người nhảy lên, theo thân thuyền thoáng cái đã lên đến tầng ba,
Nàng đang định thò đầu ra thì thấy một đội thủ vệ áo lam đeo đao đi qua, Tây Lương Mạt giật mình đành phải xòe năm ngón tay bám chặt vào thân thuyền bằng gỗ trơn trượt, đong đưa ngoài khoang thuyền.
Nhưng đội thủ vệ này không có ý định bỏ đi, còn chia ra năm bước một trạm đứng canh gác ngoài khoang thuyền tầng ba, một người gần nhất chỉ cần hơi thò đầu ra ngoài sông là có thể thấy Tây Lương Mạt đang đeo bên ngoài khoang thuyền như nhền nhện.
Tây Lương Mạt cố gắng thả nhẹ hô hấp, trong lòng không khỏi bối rối, cho dù nàng bám ở đây không bị phát hiện thì cũng tiến thoái lưỡng nan.
Một lát sau, tròng mắt nàng đảo quanh, ngưng lực ở một tay, tay kia lặng lẽ sờ vào ngực móc ra cái gì ném xuống dưới.
Thứ kia thẳng tắp rơi xuống mặt sông Lạc kết băng, một giây sau, ngay khi sắp va phải mặt sông lại bỗng xoay vòng một cái giương cánh bay lên.
Thứ kia bay về phía mũi tàu, ngửa đầu kêu vài tiếng “cạc cạc”, lúc đầu không ai chú ý tới con chim xuất hiện giữa đêm đông, thế nhưng một khắc sau đám thủ vệ lầu ba dần cảm thấy có điểm không thích hợp.
Không biết từ đâu bay tới một đám chim bay quanh khoang thuyền, sau đó không ngờ bắt đầu lượn trên đầu đám thủ vệ mà… ị.
Đám thủ vệ áo xanh lập tức giận sôi máu, đồng loạt xua đám chim này.
“Thứ gì thế? Đây là…”
“Giữa mùa đông từ đâu ra lắm chim thế?”
“Năm mới năm me, xúi quẩy!”
Chính trong lúc hỗn loạn này, không ai chú ý một bóng người lặng lẽ bay lên tầng ba như quỷ, sau đó nhanh chóng lách vào trong bóng tối.
“Nhao nhao cái gì, biết đây là đâu không!” Bỗng cửa khoang thuyền mở ra, một người đàn ông trung niên thò người ra, lạnh giọng gầm lên với đám thủ vệ đang đuổi chim.
Đầu lĩnh thủ vệ lập tức khom người ôm quyền, cung kính nói: “Bẩm báo đường chủ Hình Đường, không biết từ đâu tới một lũ chim ị lên đầu các huynh đệ, nên…”
“Mấy bãi phân chim thôi, cũng chẳng phải cái đinh, bảo người của ngươi trông coi cho cẩn thận, nếu để người của Tư Lễ Giám trà trộn vào, quấy nhiễu chủ công, làm hỏng chuyện lớn thì các ngươi đừng mơ sống tiếp!” Đường chủ Hình Đường kia trực tiếp ngắt lời hắn, cười lạnh một tiếng sau đó đóng sầm cửa lại.
“Vâng!” Đầu lĩnh thủ vệ lập tức nói, bảo đám thuộc hạ không cần để ý tới lũ chim kia nữa, tiếp tục trở về vị trí của mình.
Tây Lương Mạt ẩn trong bóng tối thầm thở phào một hơi, sau đó xoay người lén lút tới gần gian phòng chất đầy quần áo đồ dùng. Nhìn khóa trên cửa, hai ngón tay nàng hơi dùng lực siết đứt dây khóa, sau đó lắc mình vào phòng.
Sau khi đóng kỹ cửa, nàng lập tức tới gần tường, dán lỗ tai lên vách tường, cố gắng nghe âm thanh từ sát vách.
Thế nhưng âm thanh bên kia quá nhỏ, nàng đành nhíu mày bỏ qua loại phương pháp này.
Nàng suy nghĩ một chút, từ túi nhỏ trên người lấy ra một cái bình thủy tinh, sau đó dùng một cái thìa đặc chế bé tẹo bôi chất lỏng bên trong lên góc tường.
Chỉ chốc lát sau, tường gỗ phát ra một làn khói tím, sau đó nhanh chóng bị ăn mòn.
Tây Lương Mạt bôi một lớp thuốc tường liền mỏng một phần, âm thanh cũng dần lớn hơn.
Cho đến khi…
“Mùi gì thế?”
“Như đốt cái gì thì phải.”
…
Tây Lương Mạt lập tức ngừng tay, đợi đối phương không tìm thấy mùi khét phát ra từ đâu, lần nữa thảo luận chính sự, nàng mới lẳng lặng ngồi trên sàn thuyền bằng gỗ thô, kìm nén hơi thở áp tai vào vách thuyền lần nữa.
Vách thuyền bị ăn mòn hơi lệch xuống phía dưới, Tây Lương Mạt phát hiện trước mặt còn có một cái ghế ngăn cản, vì vậy nàng trực tiếp dùng một thanh đao nhỏ đặc chế mở một cái lỗ.
Vách thuyền bỗng xuất hiện một cái lỗ mà không ai chú ý.
Tây Lương Mạt lặng lẽ quan sát khoang thuyền nhỏ này, nàng không thể nào ngờ rằng ánh mắt đầu tiên đã thấy một người quen cũ – Tần Đại quản gia?
Nàng nhíu mày, Bách Lý Thanh không nói cho nàng Đại quản gia đã chạy thoát.
Hơn nữa nơi như Tư Lễ Giám lão làm sao trốn ra được, lẽ nào có nội ứng?
“Lần này, tặc tử Tư Lễ Giám không thể giết chết lão phu, lão phu nhất định phải dùng hết lực lượng cả đời để diệt trừ đám gian nhân Tư Lễ Giám cùng Tử Y Khách chặt ta một tay kia!” Sắc mặt Đại quản gia tái nhợt nằm trên ghế mềm chỗ chủ tọa, lão thiếu một cánh tay, cộng thêm trên người trên mặt đều có không ít vết thương, gầy đến đáng sợ.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng thư sinh nho nhã đã không thấy đâu, Tần Đại quản gia nhìn giống như một lão già khô quắt, hoặc nên nói là một bộ xương di động, một con mắt cũng đã mù.
Có thể thấy thủ đoạn hành hình tàn nhẫn của Tư Lễ Giám.
Lúc này, người ngồi quanh khoang thuyền cũng căm phẫn phụ họa an ủi Tần Đại quản gia.
“Tôn chủ đại nhân, ngài yên tâm, chúng ta sớm muộn gì cũng báo thù cho ngài!”
“Ngài yên tâm dưỡng thương là được…”
Trong những người đó, bằng vị trí ẩn nấp của Tây Lương Mạt, phần lớn nàng không thấy được mặt, nhưng Tây Lương Mạt tương đối có thể xác định nếu những người này là nhân vật chủ chốt trong Thiên Lý Giáo, thì nàng đại khái chỉ biết một vị – Tôn chủ đại nhân.
Mà sau đó, một giọng nói lành lạnh nghe không ra nam nữ vang lên, hắn không an ủi Tần Đại quản gia mà lạnh nhạt chất vấn: “Tần tôn chủ, nhà tù Tư Lễ Giám xưa nay có tiếng dễ vào khó ra, khi chạy trốn ngươi không thấy quá thuận lợi à?”
Tần Đại quản gia lập tức nổi giận, hắn cắn răng nhìn chằm chằm người kia nói: “Thế nào? Lẽ nào ngay cả thuộc hạ giáo chủ cũng nghi ngờ sao? Ngài chớ quên, nếu ta muốn bán đứng Thiên Lý Giáo thì nhiều năm trước không cần trăm cay nghìn đắng giúp đỡ ngài!”
Giáo chủ?
Lẽ nào là giáo chủ của Thiên Lý Giáo thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả sư phụ đại yêu nghiệt nhà nàng cũng chưa từng bắt được?
Lỗ tai Tây Lương Mạt hơi động đậy, nàng bắt đầu cẩn thận phân tích giọng nói vị giáo chủ kia, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Vị giáo chủ kia im lặng một lúc cuối cùng dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Bản tôn đương nhiên biết công lao vất vả của Tần tôn chủ, có điều hiện nay thám tử Tư Lễ Giám không nơi nào không xuất hiện, hoạn quan Bách Lý Thanh thủ đoạn tàn nhẫn đê tiện, vì vậy không thể không đề phòng, ngươi đừng để trong lòng.”
Tuy Tần Đại quản gia vẫn có chút bực bội nhưng đối phương đã xuống nước, lão cũng không tiện nói gì nữa.
Bầu không khí lạnh đi một hồi, chủ đề lại chuyển tới đại hội đoạt khôi trâm hoa.
Hộ pháp Hình Đường Tây Lương Mạt đã từng thấy trước kia mang vẻ mặt lành lạnh nói: “Lần này nếu chúng ta có thể thu phục hết đám mãng phu giang hồ dưới kia, sau này có thể khiến bọn chúng là lính hầu cho Thiên Lý Giáo chúng ta, Tư Lễ Giám nhiều cao thủ đến đâu cũng kém cao thủ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo. Nếu có thể sai người đi ám sát gian tặc Bách Lý Thanh, Tư Lễ Giám còn gì đáng sợ? Giáo chủ chúng ta chỉ cần đứng ra kêu gọi, những người bất mãn Tư Lễ Giám dã man nhất định sẽ hưởng ứng vô số!”
Giáo chủ trầm ngâm nói: “Huyết Ma Cung dẫn đầu tà đạo là một lũ gặp lợi quên nghĩa, có thể để bản tôn sử dụng, có điều đám bạch đạo tự xưng hảo hán Lục Lâm…”
Đường chủ Hình Đường cười hắc hắc: “Giáo chủ cứ yên tâm, thứ gọi là bạch đào này đều thích thể diện, chúng ta đánh bại bọn chúng trong đại hội đoạt khôi trâm hoa, bọn chúng đương nhiên sẽ duy trì Thiên Lý Giáo chúng ta, về phần đám lỗ mãng Lục Lâm này… Nếu giáo chủ muốn chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng cũng có sao, bọn chúng vốn là tội phạm triều đình truy nã!”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này ý là… Lẽ nào trong quan phủ cũng có người của Thiên Lý Giáo?
Đám chủ sự, trưởng lão của Thiên Lý Giáo nghe vậy đồng loạt gật đầu nói đúng, đều nói ít ngày nữa đại sự sẽ thành.
Cố tình Tần Đại quản gia trước đó không nói gì lúc này lại ồm ồm nói một câu: “À, thật không? Nhưng theo lão phu biết, lần này bạch đạo có không ít cao thủ tới đây, chỉ kể đến cao thủ dùng độc của Đường Môn, kim cương trưởng của Liễu Trần Thiếu Lâm, cả bang chủ Tân Nhâm Bang nữa, e rằng thực lực đều bất phàm, không biết giáo chủ định đánh bại bọn họ thế nào?”
Đường chủ Hình Đường lập tức híp mắt nhìn sang, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Đại quản gia: “Tần tôn chủ, cho dù giáo chủ không có võ công cái thể, trí tuệ lại không thua lão giáo chủ, không đánh lại thì chúng ta dùng trí, hôm nay nhân vật lớn của hai đạo hắc bạch chẳng phải đều ở Hương Vân Phường của chúng ta hay sao!”
Tây Lương Mạt nhướng mày, ha, xem ra muốn giở gian kế.
Thế nhưng khi nàng đang định tiếp tục nghe lén kế hoạch của đối phương thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nghi hoặc: “Nhìn kia, cửa phòng kho sao lại hé mở thế nhỉ, không phải có trộm chứ?”
Tây Lương Mạt cả kinh, lập tức bật người tìm chỗ trốn nhưng đã không kịp nữa, cửa ngay sau đó bị mở ra.
Thủ vệ đứng ngoài chỉ thấy một bóng người chợt lóe lên, sau đó hắn hoảng sợ hô lên: “Người đâu, có thích…”
Chữ “khách” còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy trên cổ lạnh toát, sau đó máu tươi phun ra, đầu nghiên đi mềm oặt ngã xuống đất.
Nhưng một tiếng hét ngắn ngủi của hắn vẫn kinh động đám thủ vệ gần đấy.
“Không xong, có thám tử!”
“Bắt thích khách!”
Đám thủ vệ lập tức rút đao nhanh chóng nhằm về phía khoang thuyền, ngay cả người trong khoang chính cũng phát hiện có người ở sát vách, người tỉnh táo chút liền phản ứng nhận ra nơi phát ra mùi lạ vừa rồi.
Có người vận nội lực bổ một chưởng về phía vách phòng giữa phòng kho và khoang chính, góc tường kia đã bị ăn mòn cực mỏng, một chưởng bổ xuống lập tức biến thành mảnh vụn bay tứ tung.
Tây Lương Mạt ở một bên đang muốn phi thân ra ngoài bằng cửa sổ nhỏ, không ngờ vách tường bị người ta đánh nát trong giây lát, một luồng khí cực mạnh nháy mắt áp về phía Tây Lương Mạt.
Nội lực to lớn của đối phương ép Tây Lương Mạt hít thở không thông, mảnh gỗ vụn cắt lên y phục dạ hành của nàng mấy lỗ thủng, bức Tây Lương Mạt không thể không rời khỏi cửa sổ để né tránh.
Chính một lát trì hoãn như vậy, thông qua vách tường bị đập vỡ, khoang chính lập tức hiện ra lồ lộ, căn phòng tối rộng thoáng hơn, Tây Lương Mạt chớp mắt nhìn rõ ràng những người ở trong khoang thuyền.
Những người này tuy không mặc giáo phục Thiên Lý Giáo nhưng trên cổ hoặc bên hông đều đeo một miếng ngọc bội khắc chữ vạn.
Mà quả nhiên như nàng suy đoán, ngoại trừ Tần Đại quản gia nàng không nhận ra một ai.
Giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc một cái áo choàng, chỉ lộ ra hai con mắt, khiến người ta không nhìn rõ hình dạng của hắn, có điều bàn tay giơ lên hơi hồng cho thấy chính hắn là người dùng một chưởng vỗ nát vách thuyền.
Trong chớp mắt Tây Lương Mạt khắc thân hình đối phương vào trong đầu, chỉ cảm thấy thân hình kia thật sự quen thuộc.
Có lẽ, người nàng biết không chỉ một mình Tần Đại quản gia.
Thế nhưng lúc này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Bởi nàng mặc một thân y phục dạ hành, tay cầm đoản kiếm cũng đã bại lộ trước mắt đám người Thiên Lý Giáo.
Người kia dùng giọng nói tận lực biến đổi lạnh lúng nói: “Bắt tên thám tử này, nếu hắn không đưa tay chịu trói, giết ngay tại chỗ!”
Mặc kệ người này là người giang hồ hay thám tử của Tư Lễ Giám, đều không thể sống rời khỏi căn phòng này.
Trong mắt giáo chủ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Người của Thiên Lý Giáo nhanh chóng phóng về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhờ vào thân thủ linh hoạt cùng khinh công chạy giữa đám người Thiên Lý Giáo. Tuy trưởng lão cùng hộ pháp Thiên Lý Giáo đều rất kinh ngạc về khinh công tuyệt diệu của thám tử, nhất thời không bắt được nàng, nhưng bọn họ không có đạo nghĩa giang hồ gì đáng nói, lập tức liên thủ vây công.
Công lực của Tây Lương Mạt mới khôi phục ba, bốn phần, nếu là trước kia nàng còn có thể chắc chắn thoát thân khỏi đám người quần đấu này, nhưng hôm nay…
Nàng híp mắt, từ trong lòng lấy ra một ống trúc tạo hình kỳ lạ, đầu ống trúc hình đài sen, nàng lập tức đưa tay về phía đuôi ống vỗ mạnh.
Trong nháy mắt ống trúc kia tuôn ra vô số vật nhọn màu xanh lam bắn về phía trước đám Thiên Lý Giáo đang vây công.
Có hộ vệ Thiên Lý Giáo trúng châm xong lập tức ngã xuống đất đau đớn co người.
“Mau lùi lại, là bạo vũ lê hoa châm!” Hộ pháp Hình Đường là người có kiến thức, trong lúc kinh ngạc còn không quên hét lớn một tiếng, thân hình lùi mạnh đồng thời lập tức lấy thân che phía trước giáo chủ.
“Ngươi là người Đường Môn!” Một gã đường chủ Phong Đường khác kinh ngạc hô.
“Ra tất gặp máu, quay đầu không lành; tốc độ cực nhanh, vua của ám khí.” Khi khởi động, tổng cộng ba mươi bảy ngân châm kịch độc đồng loạt bắt ra, chính là ám khí truyền đời của Đường Môn Tứ Xuyên.
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, giọng nói sắc nhọn: “Coi như đám đạo chích Thiên Lý Giáo các ngươi có chút kiến thức, dám vọng tưởng thống nhất giang hồ! Hừ!”
Khi nói chuyện, thân hình nàng đã bật lên, nháy mắt đánh một chưởng đập vỡ cửa sổ nhỏ bay ra ngoài khoang thuyền.
Mà lúc này cũng chính là lúc nàng không còn sức lực, bão vũ lê hoa châm dùng xong cũng không thể thêm châm vào ngay được.
Giáo chủ lập tức quát lạnh một tiếng: “Chính là lúc này, lập tức giết ả!”
Vì vậy đám Thiên Lý Giáo nháy mắt phản ứng, mặc kệ đồng bọn trúng lê hoa châm, đồng thời dùng hết các loại ấm khí đánh chết Tây Lương Mạt.
Mắt thấy Tây Lương Mạt sắp bị ám khí phi tiêu xuyên thành tổ ong, nàng bỗng huýt một tiếng sáo sắc bén giữa không trung.
Không biết một luồng bóng đen từ đâu bay đến chắn trước mặt nàng, thay nàng đỡ gần như toàn bộ ám khí.
Người của Thiên Lý Giáo kinh hãi, cúi đầu nhìn thì ra là một lũ chim nhỏ như chim xanh, chim sẻ các loại.
Mà trên bầy trời không biết từ đâu vang lên một tiếng kêu sắc bén như ưng mà không phải ưng, bỗng nhiên vài bóng đen bắn qua cửa sổ mà Tây Lương Mạt vừa chạy thoát.
“Cạc các…”
“Két két…!”
Sau đó không chút khách khí bắt đầu công kích giáo đồ Thiên Lý Giáo, cái mỏ nhọn hoắt không ngừng mổ mắt cùng những phần lộ ra ngoài của giáo đồ Thiên Lý Giáo.
“Là quạ đen!”
“A… Mắt ta!”
Nhất thời, đám Thiên Lý Giáo đều hét ầm lên.
Đợi đến khi bọn chúng không còn hỗn loạn, bắt đầu đánh giết đám quạ đen hung ác độc địa không ngừng bay vào, cũng cố gắng nhảy khỏi cửa sổ lùng bắt Tây Lương Mạt thì phát hiện Tây Lương Mạt đã sớm không thấy bóng dáng.
“Xoẹt!” Một kiếm bay ngang chém vài con quạ rơi xuống máu tươi đầy đất, giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc áo choàng màu trắng nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lẽo rít qua kẽ răng: “Lục soát thuyền!”
Nữ nhân kia không thể nào biến mất khỏi nơi này trong thời gian ngắn như thế, nếu nàng có võ công như vậy đã không cần dùng thuật ngự cầm!
…
Tây Lương Mạt quả thực không thể biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Tuy nàng đã sớm sắp xếp xong lộ tuyến chạy trốn nhưng nàng không biết rằng Hương Vân Phường nhìn như có một nửa cố định trên bờ nhưng thực ra bản chất vẫn là một con thuyền kiên cố. Vì an toàn, Kim ma ma đã sai người nhổ neo thuyền khi thời gian mở tiệc sắp kết thúc, trong sông Lạc, trừ khi Tây Lương Mạt biến thành cá hoặc chim nếu không không có bản lĩnh bay qua mặt sông rộng lớn này.
Mà khi nàng nhìn thấy phía dươi là nước sông cuồn cuộn cộng mảnh băng, đành sửa lại tuyến đường, định xông qua từ phòng khách ở lầu hai.
Nhưng thân thể vừa rơi xuống phân nửa, một cửa sổ trên khoang tàu bỗng mở ra, một bàn tay vươn ta cực kỳ chuẩn xác túm lấy cánh tay nàng, sau đó không chút khách khí kéo nàng vào phòng.
Tây Lương Mạt hoảng hồn, người này võ công cao, nàng tuyệt đối không phải đối thủ, thế nhưng… Tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt nàng, tay cầm bạo vũ lê hoa châm đã thêm châm hướng về phía đối phương.
Nhưng người kia như biết từng động tác của nàng, trực tiếp bóp cổ tay nàng, khiến cổ tay nàng tê rần, bạo vũ lê hoa châm liền rơi xuống đất.
Sau đó, cái cằm nhỏ của Tây Lương Mạt bị một bàn tay chuẩn xác nắm lấy, một tay đối phương đè lên gáy nàng, rồi đôi môi thô bạo gặm cắn môi nàng.
Tây Lương Mạt bị ép mở cái miệng nhỏ, thoáng chốc tràn đầy hơi thở âm độc của người kia.
Người kia như muốn ăn nàng, liếm qua mỗi một tấc mềm mại trong miệng nàng, cuối cùng còn cắn mạnh lên đầu lưỡi nàng.
Đồng thời bàn tay cũng không chút kiêng dè xốc quần áo nàng lên dò xét vào trong.
Danh sách chương