Ngoài cửa sổ bỗng vọng đến tiếng rơi xuống nước “bõm” một cái, Tây Lương Mạt có chút kinh ngạc nhưng vẫn ngồi yên tựa như không biết gì, ở nơi này, muốn sống lâu dài thì có vài thứ không thể nhìn được.

Tư Lưu Phong cũng phảng phất như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại căng thẳng, thầm than, xem ra thám tử phái ra lại thất bại rồi, chỉ có thể lựa thời cơ khác điều tra xem rốt cuộc Bách Lý Thanh đã nói gì với Mạt nhi.

Không khí trên thuyền cực kỳ cổ quái áp bức, Bách Lý Thanh đuổi Tây Lương Mạt ra ngoài, dường như hoàn toàn quên béng mất trên thuyền còn có vị Đức tiểu Vương gia Tư Lưu Phong này.

Tư Lưu Phong đang nhìn những con sóng dập dờn, không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ bồn chồn.

Tây Lương Mạt cũng chẳng có tâm tư thu hút sự chú ý của hắn nữa, nàng trông thì có vẻ như đang thưởng thức chiếc thuyền lầu hoa lệ này, thực chất là đang âm thầm ghi nhớ lại những thái giám cung nhân thân cận ra vào gian phòng của Bách Lý Thanh vào trong lòng.

Trong lúc im lặng, Tư Lưu Phong chợt ngẩng đầu nhìn lên bờ: “Đến rồi.”

Tây Lương Mạt bấy giờ mới nhận ra, lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như một con mèo con bị hoảng sợ, đang muốn nhanh chóng chạy đi vậy, khiến cho trái tim của Tư Lưu Phong thoáng buông lỏng, chắc chắn Bách Lý Thanh thực sự đã uy hiếp đe dọa nàng ấy một phen, hẳn là không có chuyện gì khác.

Đám người của Cửu Thiên Tuế đương nhiên là phô trương thanh thế bước xuống thuyền, Tư Lưu Phong xuống thuyền rồi, lại sợ Tây lương Mạt còn kinh sợ chưa nguôi, xoay người vô cùng tự nhiên vươn tay về phía Tây lương Mạt, Tây Lương Mạt nhìn những ngón tay của hắn, thon dài hữu lực, không tái nhợt như những kẻ đọc sách quanh năm, cứ chìa ra như vậy, nàng lẳng lặng cúi người với Tư Lưu Phong, vươn tay vịn vào cánh tay của Bạch Nhụy đang đứng đón nàng, bước xuống thuyền.

Ánh mắt của Tư Lưu Phong thoáng trầm xuống, không ngờ một thiếu nữ yếu đuối như vậy mà lại cố chấp đến thế, đành thu tay, đi sau lưng các nàng.

Cảnh tượng tao nhã lễ độ này trong mắt những kẻ có tâm lại vô cùng gai mắt.

Tây Lương Tiên đã lên thuyền sớm hơn, không đi chung một thuyền với Tây Lương Đan, đến đây đã được nghe kể lại một màn trước khi lên đảo, ánh mắt nàng ta nheo lại nhìn Tây Lương Mạt tựa như một bông sen yêu kiều, còn cả Tư Lưu Phong nhìn thì như cách xa nhưng thực chất lại đang theo sát phía sau, không khỏi nhếch khóe miệng, cong lên một nụ cười nhu hòa, nghênh đón.

“Đan nhi giờ còn đang thay y phục, một thân chật vật, chẳng biết có bị phong hàn không đây, Mạt tỷ nhi lại du hồ tự tại với Tiểu Vương gia quá nhỉ.”

Tây Lương Mạt nhìn khuôn mặt cao quý dịu dàng của Tây Lương Tiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Thích khiến người khác mất tự tại, mình lại càng mất tự tại.”

Ánh mắt của Tây Lương Tiên thâm trầm, nói: “Vậy thì chúc Mạt tỷ nhi thực sự có thể tiếp tục tự tại ở đây.”

Dứt lời, nàng ta chẳng buồn nhìn Tây Lương Mạt một cái, ưu nhã xoay người bỏ đi, bước về phía các tiểu thư quý tộc cách đó không xa.

Đám tiểu thư kia nhìn về phía Tây Lương Mạt, quăng một ánh mắt khinh bỉ khác thường, thậm chí không chút khách khí đứng bên đó chỉ trỏ.

“Đại tiểu thư nhất định là lại ở đó chỉ hươu bảo ngựa* rồi.” Bạch Nhụy không nhịn được thấp giọng hừ một tiếng tức giận.

(*) Chỉ hươu bảo ngựa: đổi trắng thay đen; thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thần khác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử; Triệu Cao biếu Tần Nhị Thế một con hươu và nói: “Đây là con ngựa”. Nhị Thế cười: “Thừa tướng lầm rồi, sao lại bảo hươu là ngựa”. Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần. Người thì nói thật bảo đây là hươu. Kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sao đó Triệu Cao âm thầm giết chết những người nói là hươu.

Tâm trạng của Tây Lương Mạt cũng không tệ, coi như không thấy những lời bàn tán chỉ trỏ kia, chỉ ung dung nói: “Em có biết kết cục của kẻ chỉ hươu bảo ngựa kia trong lịch sử không?”

Bạch Nhụy chẳng qua chỉ là một nha hoàn, gần đây mới đi theo Tây Lương Mạt học được không ít chữ, có thể sử dụng thành ngữ đã là không tồi rồi, nào biết được những câu chuyện xưa trong sách sử.

Tây Lương Mạt vuốt những sợi tóc mai của mình, thản nhiên nói: “Người nọ tên Triệu Cao, cho dù hả hê được nhất thời, nhưng cuối cùng lại bị ngũ mã phanh thây, róc xương lóc thịt.”

Dứt lời, cũng nhìn ngắm phong cảnh của hòn đảo giữa hồ, Bạch Nhụy nghĩ đến cảnh tượng máu me kia mà không nhìn được rùng mình một cái, đuổi theo sát tiểu thư nhà mình.

Mà Tây Lương Tiên đang mỉm cười lắng nghe các quý nữ nói chuyện không hiểu sao lại hắt hơi một cái, lòng dạ thoáng bất an, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức bình tĩnh lại.

Tây Lương Mạt, ngươi có thể sống sót ra khỏi hòn đảo này thì mới thật sự là tự tại.

Hòn đảo giữa hồ này không hổ là nơi tuyệt nhất để hóng mát trong Ngự hoa viên, bốn bề gió mát chậm chậm thổi, hương sen bốn phía, liễu trên đảo mọc thành bóng râm, chẳng cần bất cứ thứ gì chống đỡ, tự nhiên đã ngăn chặn ánh mặt trời mãnh liệt lại, hoa viên giữa đảo chính là đủ loại hoa hồng nở theo mùa, đã sớm có cung nhân bố trí đồ dùng bữa khắp nơi, từng món điểm tâm, nước trà tinh xảo được đưa lên.

Trước mặt mỗi người được bày biện khác nhau tùy theo phẩm cấp cùng với khoảng cách với chỗ ngồi của Hoàng Đế, hậu phi, có thể thấy sự tôn ti khác biệt ở khắp mọi nơi.

Tây Lương Mạt mặc dù là tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công nhưng lại bị đuổi đến vị trí ở giữa gần cuối, trong đám quý nữ cao sang có không ít kẻ tỏ ra cười nhạo nhìn nàng chen chúc giữa một đám tiểu thư nhà quan tam phẩm, nhưng Tây Lương Mạt dường như chẳng hề ngần ngại chút nào.

Trước mặt nàng có bày một đĩa bánh hoa sen đọng sương xanh biếc, một đĩa dừa cuốn phỉ thúy, một đĩa mứt táo hoa hồng cùng một chén thúy hà lộ, mặc dù ít nhưng không có món nào là không tinh tế, ngửi thôi đã thấy mê người, nhìn mà khiến cho Bạch Nhụy bên cạnh chảy cả nước miếng.

Còn những món điểm tâm đủ loại màu sắc trước mặt những quý phu nhân và đám quý nữ có phẩm cấp kia thì lại càng phức tạp tinh xảo.

Đế hậu đều chưa tới, chỉ có các quý phi đến chào hỏi trước, tán gẫu việc nhà với các quý phu nhân, Hàn Nhị phu nhân đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội tiến lên đoàn tụ với chị ruột mình, Tây Lương Đan và Tây Lương Tiên cũng đi theo góp mặt, Tây Lương Mạt dĩ nhiên là không có phần, nàng cũng vui vẻ đến ung dung, tự mình dùng điểm tâm, có lúc cũng len lén gắp một miếng cho Bạch Nhụy, điểm tâm được vua ban cho không phải lúc nào cũng có, thỉnh thoảng có thần tử nào lập công, Hoàng đế mới ban thưởng xuống, hoặc trong nhà có vị nương nương nào có cấp bậc cao cũng thi thoảng mới được ban thưởng.

Đám người bên cạnh thấy vậy, lặng lẽ chụm lại tò mò bàn tán xôn xao.

“Nghe nói ở trong phủ, chẳng khác nào người làm..”

“Không nhận ra trông dịu dàng thùy mị thế kia mà lại là một kẻ dụ dỗ…”

Tây Lương Mạt hờ hững như chỗ không người, đoán chừng hai tỷ muội Tây Lương Đan và Tây Lương Tiên đã sớm nói mình không đáng một xu trước mặt đám quý nữ quen biết này rồi, nàng việc gì phải hao tâm tổn trí kia chứ.

Dưới vẻ hồn nhiên ưu nhã của nàng, sự bàn tán của mọi người bất giác nhạt dần.

Đằng xa, trên vị trí cao cao, Hàn quý phi mặt mũi như đào mận, cặp mắt cao sang đẹp đẽ, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều mang mùi vị tự nhiên, thậm chí còn mang theo hương vị của thiếu nữ, phảng phất như chỉ mới hai mươi tuổi hoa, năm đó bà ta cùng với Hàn Nhị phu nhân được xưng là Kinh thành song xu (*hai người đẹp ở Kinh thành), so với cô em ruột Hàn Nhị phu nhân lại có thêm vẻ thùy mị thướt tha khôn cùng, chẳng trách Hoàng đế lại sủng ái, được chung quyền quản lý lục cung, những chuyện bên ngoài đều do bà ta xử lý.

Có điều không biết nếu Tây Lương Tiên mà tiến cung, cùng dì mình hầu chung dượng thì sẽ có cảm giác quái dị thế nào.

Gia tộc của Hàn nhị phu nhân có thế lực lớn, đây cũng là lý do vì sao trước đây Tây Lương Mạt vẫn luôn chấp nhận cúi đầu hạ mình, chỉ tìm cách để thoát đi, nhưng hiện giờ…

Tây Lương Mạt còn đang trầm tư, bỗng nhiên có một cung nữ đi qua, dường như đạp trúng phải thứ gì, hũ rượu lớn trên tay “ào” một tiếng hắt hết lên đầu Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt trong lúc kinh hãi chỉ có thể kịp nghiêng người, mặc dù tránh khỏi việc bị hắt rượu đầy đầu nhưng nửa người thì vẫn bị ướt sũng.

Nàng nhanh chóng nhìn về phía cung nữ dường như vô ý mắc sai lầm kia, chuẩn xác bắt được một tia thất vọng nho nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt nàng ta, Tây Lương Mạt nguy hiểm nheo mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện