Hàn thị thuận miệng tựa như lơ đãng nói với Tĩnh Quốc công bên cạnh: “Nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ cho Tây Lương Bổn gia mười ngày sau phải đưa người được chọn để hòa thân tới, phu quân phải chăng cũng nên sớm mang Mạt tỷ nhi qua chuẩn bị.”

Tĩnh Quốc công vốn đang ngồi yên xem đứa con gái đầu tiên của mình xuất giá, tâm trạng vẫn còn rất tốt, nhưng lời nói của Hàn thị khiến cho chân mày ông ta không khỏi nhíu lại, sau đó nói: “Thân phận của Mạt nhi đặc thù, chưa chắc đã là người thích hợp.”

Hàn thị trong lòng bực tức, nhưng lại mỉm cười: “Phu quân nói phải, nhưng chính là bởi vì thân phận của Mạt tỷ nhi cao quý nên mới là người thích hợp nhất, dù sao đâu phải ai cũng làm được Hách Hách Vương phi, không bằng phu quân hãy thương lượng thử với các vị thúc phụ của nhà tổ xem sao.”

Bà ta dừng lại một chút, lại phiền muộn nói: “Đều là tại thiếp thân vô năng, giờ Tiên nhi bị thương, Đan nhi cũng đã hứa gả cho người ta, thời gian này Mạt tỷ nhi lại có chút hiểu lầm với thiếp thân, nếu Mạt tỷ nhi không muốn cũng là chuyện đương nhiên…”

Lời này nói ra cực kỳ khéo léo, nếu tương lai Tây Lương Mạt không chịu hòa thân đến Hách Hách thì chính là trong lòng có oán giận với cha mẹ mà bất hiếu.

Tĩnh Quốc công trầm mặc, nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn thị vì vừa mới bệnh nặng một trận mà mất đi vẻ khí thế át người lúc bình thường, lại có thêm vài phần dịu dàng đáng thương, trong lòng thoáng rung động, vươn tay vỗ vỗ bả vai bà ta: “Mạt nhi là đứa trẻ hiểu lí lẽ, yên tâm.”

Hàn thị ngẩng đầu nhìn Tĩnh Quốc công, dịu dàng nói: “Phu quân, thiếp thân mới làm ít bánh hạt đào tơ vàng.”

Tĩnh Quốc công dừng một chút: “Ừm, tối nay xong việc sẽ đến lầu của nàng dùng bữa đêm.” Dứt lời liền xoay người đi tiếp đón đồng nghiệp.

Hàn thị vui sướng trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý ba phần, mấy ngày nay Quốc công gia đều ngủ ở chỗ Đổng di nương mới thu nạp, giờ bà ta đã lành bệnh, quyết tâm phải xử lý đám hồ ly kia thật triệt để.

Tây Lương Đan bước tới bên người bà ta, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tư Lưu Phong và Tây Lương Mạt đang trò chuyện vui vẻ với nhau, nghiến răng nói: “Mẫu thân, chẳng lẽ cứ để cho con tiện nhân kia được lợi mà đi làm Hách Hách Vương phi sao?”

Trải qua những chuyện này, Tây Lương Đan đã không còn vọng động như trước kia nữa, giờ kìm chế không tìm Tây Lương Mạt gây phiền phức ngay tại đây cũng là bởi vì Hàn thị đã an ủi nàng ta, Tây Lương Mạt chẳng còn sống trong phủ đệ được bao lâu nữa.

Hàn thị cười lạnh liếc nhìn một đôi lệ nhân cực kỳ xứng đôi đằng xa, âm hiểm cười mấy tiếng: “Con tưởng đó là vị trí tốt sao, dơ bẩn không khác kỹ nữ là bao, chết thế nào cũng không biết.”



Ngày thứ hai sau khi Tây Lương Sương được gả đi, chỗ Tây Lương Mạt mới nhận được tin tức, nhà tổ mở tiệc kim cúc, mấy ngày nữa Tĩnh Quốc công sẽ đưa cả đám tỷ muội quay về nhà tổ một chuyến để dự tiệc, sai Tây Lương Mạt chuẩn bị chút son phấn làm lễ vật.

Tây Lương Mạt chẳng nghĩ nhiều, hôm đó dậy sớm dùng chút cháo gạo tẻ bích ngọc cùng với nem hoa hồng chỉ bạc, đang định chỉnh trang đơn giản rồi ra sân hái chút hoa tươi về cho đám nha hoàn mài, Hà ma ma đã sai Bạch Ngọc bưng bát thuốc “bổ thân thể” kia bước vào.

Tây Lương Mạt nhìn bát thuốc tỏa ra hơi nóng kia, không tự chủ được nhíu mày: “Ma ma, hôm nay… hôm nay ta không uống có được không?”

Phương thuốc kia nàng đã sai Bạch ma ma đi tra thử, quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa còn là phương thuốc để bồi âm bổ thận tuyệt diệu, thậm chí cả lang trung trong dược phòng cũng muốn bỏ tiền ra mua.

Nhưng ngày nào cũng uống, mà cũng đã uống hơn một tháng rồi, nàng thật sự uống đến buồn nôn, dù khí sắc có khá hơn nhiều nhưng ngực dạo này cứ trướng trướng khó chịu, cũng không biết là có phải do quá bổ hay không.

Hà ma ma cười cười: “Lần này thì không thể để mặc Quận chúa giày vò thân thể được.”

Bạch Nhụy lập tức bưng dược thiện ra ngoài, vẻ mặt không còn gì để nói, Bạch Ngọc đứng một bên thì trực tiếp coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nàng.

Tây Lương Mạt rầu rĩ than mình không được yêu thích, nhận mệnh cầm bát thuốc lên uống.

Uống xong, Bạch ma ma cũng tiến vào, Hà ma ma lập tức thức thời lui ra bên ngoài, chỉ huy đám nha hoàn bà tử nhanh chóng đem số gạo mới lựa mua được lúc trước vo sạch sẽ ra nghiền thành bột để làm hồ.

Bạch ma ma bắt mạch cho Tây Lương Mạt một chút, lập tức cười nói: “Dạo này nội khí đan điền tiểu thư rất dồi dào, hoàn toàn vượt quá dự liệu của ta.”

“Đó cùng là nhờ đan dược ma ma cho hiệu quả.” Tây Lương Mạt cười cười, dạo này đúng là nàng cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất là ban đêm không còn mất ngủ nữa, hơn nữa cũng không bị gió thổi mưa ướt một chút đã cảm mạo, váng đầu, ngay cả ngồi cũng không nổi.

Tây Lương Mạt đi theo Bạch ma ma học tập điều động hơi thở, từ lúc bắt đầu luyện tập nội công, vốn thể chất của nàng đã bị hao tổn quá nhiều, Bạch ma ma vẫn lo nàng không thích ứng được, lại hối hận không sớm dạy nàng cách điều động nội tức.

Cho nên mới tìm chút đan dược trước kia Phiêu Miểu Chân nhân để lại cho nàng dùng.

Bạch ma ma mặc dù cảm thấy những đan dược kia đều là để cường kiện thân thể, nhưng mà nói có thể bổ đến mức có nội tức bắt đầu ngưng tụ bên trong đan điền tiểu thư thì có chút kỳ quái, nhưng bà cũng chẳng nghĩ nhiều, lại cùng Tây Lương Mạt ngồi xuống, tự mình vận công, hướng dẫn Tây Lương Mạt từ từ vận khí.

Mãi một lúc lâu sau, Tây Lương Mạt thần thanh khi sảng thu công, lại bảo Bạch ma ma ở trong phòng chỉ điểm qua cho một chút công pháp cầm nã linh tinh phù hợp với nữ tử, qua hơn nửa canh giờ mới chậm rãi xách giỏ ra cửa, dẫn đám nha hoàn ra vườn hoa.

Nàng lấy lý do mình ở trong phòng điều chế mài nghiền hương phấn, trong lúc luyện công chưa từng để kẻ khác lại gần, chính là vì không muốn để người khác biết được ý đồ của mình, dù sao có thân phận tiểu thư khuê các ở đây, hơn nữa cùng là để cho những kẻ muốn ra tay với nàng không ngờ tới mà đề phòng nàng ở điểm này.

Tây Lương Mạt xử lý những chuyện vụn vặt và chuẩn bị lễ vật cho ngày mai xong, bận rộn suốt cả một ngày, lại nghe Hà ma ma tới hồi báo lại Tây Lương Tiên mỗi ngày chữa chân đau đến chết đi sống lại.

Nàng mới cười nhạt: “Nhị muội muội phải thường xuyên bị như vậy thì mới không còn lòng dạ đi tính kế người khác.”

Hàn thị mời ngự y chuyên chẩn bệnh cho Quý phi tới chính là vì sợ nàng động tay động chân trong quá trình trị liệu của Tây Lương Tiên, đáng tiếc bà ta không biết Hà ma ma là người của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế nắm giữ phạm vi bên trong cung cấm, muốn bắt được nhược điểm của một ngự y thì có khó gì.

Huống chi nàng chẳng cần mạng của Tây Lương Tiên, chẳng qua là chỉ bảo ngự y lúc hạ dược trị liệu thì để Tây Lương Tiên cảm thụ một chút đau đớn điếng người mà thôi.

Dặn dò qua Hà ma ma vài chuyện xong, nàng mới thấy hơi mệt mỏi rửa mặt đi ngủ.

Bóng đêm lặng lẽ bao trùm, trăng lên lưng chừng.

Ngày mùa thu sáng sớm mát mẻ, ban đêm lạnh lẽo, cho nên vừa đến nửa đêm, gió lạnh đã bốc lên từng cơn.

Có một cái bóng trôi nổi theo gió lặng lẽ phiêu đãng lướt qua, khiến cho một bà tử đang đi tiểu đêm sợ đến mức định thét lên, cổ họng bỗng bị siết chặt, lập tức sùi bọt mép ngã xuống đất không nhúc nhích.

Gió lạnh đột nhiên thốc tấm màn bên giường Tây Lương Mạt lên, có một bóng đen lặng lẽ nhẹ nhàng tiến vào.

Bàn tay trắng bệch không có lấy một tia huyết sắc lẳng lặng vươn về phía Tây Lương Mạt, đúng vào khoảnh khắc khi chạm đến vạt áo của nàng, đột nhiên lại bị bắt lấy, sau đó bị bẻ mạnh một cái, nhưng tiếng xương cốt giòn tan không vang lên như dự liệu của Tây Lương Mạt, trên tay nàng lập tức xuất hiện một con dao sắc lạnh tỏa ra bốn phía yên lặng không chút tiếng động đâm về phía bụng dưới của đối phương, có điều con dao kia đột nhiên không thể động đậy nổi mà khựng lại giữa không trung.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng đủ nhẫn tâm đấy.” Giọng nói rung động như tiếng dây đàn Tiêu Vĩ gảy lên của nam tử vang lên trong bóng tối.

“Đối với loại vô sỉ, việc gì phải khách khí, ngài nói có đúng không, Cửu Thiên Tuế đại nhân.” Tây Lương Mạt nhìn tên yêu ma không có ti liêm sỉ nào đang cưới trên người mình hừ lạnh một tiếng.

Dung mạo tinh xảo đến chói mắt của Bách Lý Thanh vẫn nhuộm màu phấn tím đậm đà, càng khiến cho vẻ ngoài của hắn diễm lệ một cách quái dị, áo trong bằng gấm hoa lệ màu đen, khoác bên ngoài một chiếc trường bào màu tím hoa lệ thêu đầy những bông cúc thược dược cỡ lớn bằng chỉ vàng, trên người có một luồng hương thơm nhè nhẹ.

Hơn nửa đêm ra ngoài làm chuyện xấu, cũng chỉ có vị gia này mới dám ăn mặc lòe loẹt như vậy, một kẻ siêu cấp lòe loẹt! “Nào phải, trộm ngọc là việc phong nhã, sao lại vô sỉ, huống chi việc làm của bổn tọa, có thể nói là tình `luyện` cao thượng nữa kìa.” Bách Lý Thanh cười như không cười gảy gảy mấy sợi tóc mai, ánh mắt sâu thăm thẳm, phảng phất như vực thẳm đen ngòm ẩn chưa nguy hiểm khôn cùng, lại hấp dẫn người ta không tự chủ được mà chui đầu sa lưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện