Sau cơm trưa, tất cả ngươi trong Tây Lương gia tụ tập trong Lưu Danh Đường nghị sự, Dư lão thái quân lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt một cái, tuyên bố quyết định của bà ta trước mặt mọi người, đưa tên Tây Lương Mạt làm người được chọn để hòa thân lên cho Hoàng Đế, đưa nàng tới Hách Hách làm Vương phi của lão Vương Hách Hách.

Lão Vương Hách Hách năm nay đã hơn bốn mươi lăm, còn già hơn cả Tĩnh Quốc công, nay nghe nói lại phải hòa thân, các cô nương chưa gả của Tây Lương gia đều người người bất an, vội vàng thừa dịp đính hôn khi còn có thể, những người chưa đến tuổi cập kê hoặc không được sủng ái hàng đêm nằm trong lòng mẹ khóc lóc, hôm nay bỗng có một cô nương chi bên bị định xuống, tất cả mọi người ở Tây Lương gia đều thở phào một hơi.

Nhưng vị này thân phận có chút cao quý, chưa hẳn nàng ta hoặc Tĩnh Quốc công đã đồng ý, việc này có khả năng không thành, vì vậy mọi người lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tây Lương Mạt.

“Nếu lão thái quân đã quyết định, Mạt nhi đương nhiên nghe mệnh.” Tây Lương Mạt mỉm cười, dịu dàng đồng ý.

Mọi người lại không khỏi thở phào lần nữa, đám người Tây Lương Vũ nhìn có chút hả hê, nếu không e ngại phận nữ tử sợ rằng đã không nhịn được cười lớn tiếng, mà không ít nam tử trẻ tuổi thì dùng một loại ánh mắt khinh thường miệt thị nhìn Tây Lương Mạt, giống như Tây Lương Mạt đã là một kỹ nữ thấp hèn, có thể bừa bãi chọc ghẹo.

Quận chúa thì sao, đi Hách Hách cũng thành một kỹ nữ mà thôi, chi bằng… Hắc hắc.

Một vài người trao đổi ánh mắt dâm ô, càng thêm làm càn soi mói thân thể Tây Lương Mạt.

Tuy Tây Lương Mạt cảm thấy có chút không thích hợp nhưng vẫn không nói gì.

“Tốt lắm, đây mới là huyết mạch Tây Lương gia ta.” Nhìn Tây Lương Mạt dường như có chút thức thời, sắc mặt nghiêm túc cứng nhắc của Dư lão thái quân hơi thả lỏng một chút: “Từ nay trở đi ngươi sẽ ở lại nhà tổ, sẽ có ma ma tới dạy ngươi phong tục lễ nghi Hách Hách.”

“Mạt nhi, hôn sự cửa ngươi chưa hẳn chúng ta đã có thể làm chủ được, ngươi cần nghĩ cho kỹ.” Tĩnh Quốc công hơi nhíu mày, ông ta hoài nghi nàng hoàn toàn không hiểu vị trí Vương phi này đồng nghĩa với hủy hoại và nhục nhã.

“Tây Lương Vô Ngôn, tốt nhất ngươi nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi không chỉ là Tĩnh Quốc công mà còn là đệ tử Tây Lương gia ta, đời đời kiếp kiếp phải dâng hiến cuộc đời cho vinh quang gia tộc!” Dư lão thái quân trừng mắt lớn tiếng quát Tĩnh Quốc công.

Tĩnh Quốc công chinh chiến nhiều năm, lập công vô số, dù là Hoàng Đế cũng rất ít quát lớn ông ta như vậy, sắc mặt ông ta tái xanh, đang định nói thì bị Hàn thị đè chặt tay, đối diện với ánh mắt cầu xin của Hàn thị, giống như đang lo lắng ông ta mạo phạm lão thái quân, sẽ đối địch với gia tộc.

“Phụ thân không cần lo lắng cho Mạt nhi, Mạt nhi là một thành viên của Tây Lương gia đương nhiên nên làm chút hi sinh cho Tây Lương gia, huống hồ làm Vương phi còn rất vinh dự.” Tây Lương Mạt nhìn thấy hành động của Hàn thị, trong lòng cười lạnh, sau đó lại nhìn về phía lão thái quân: “Lão thái quân, Mạt nhi biết trước nay ngài trọng nhất quy củ, thưởng phạt rõ ràng, không biết nếu tỷ muội nhà tổ mạo phạm thiên thính có nên bị phạt không?”

Hàn thị biết thủ đoạn của Tây Lương Mạt, trong lòng nổi lên hồi chuông cảnh báo, đang định mở miệng thì Dư lão thái quân đã gật đầu vì cảm thấy có chút thoải mái khi Tây Lương Mạt ngoan ngoãn nhận lời, bà ta nói: “Đó là đương nhiên, mạo phạm thiên thính đương nhiên phải phạt nặng.”

Tây Lương Mạt thở dài một tiếng như cực kỳ nuối tiếc: “Mới vừa rồi Vũ tỷ nhi ở trong viện không chỉ vọng ngôn về tôn ti lễ pháp của thánh nhân mà còn tự mình bạt tai dạy dỗ cô nương khác, điều này khiến Mạt nhi khó hiểu, Tây Lương gia ta từ khi nào cho phép tiểu thư chưa xuất giá dạy dỗ người khác như loại nhà nghèo gây chiến, nghe nói Vũ tỷ nhi đã đính thân, nếu việc này truyền ra ngoài… Sợ rằng có tổn hại cho danh tiếng của Vũ tỷ nhi.”

Sắc mặt Triệu thị nhất thời trắng bệch, hung dữ nhìn về phía con gái mình, từ sau một phen giao thủ tại yến hội sắc phong ở Tây Lương gia, bà ta biết Tây Lương Mạt không đơn giản, nhưng Tây Lương Vũ không nghe bà ta cảnh cáo, dám đi trêu chọc thiếu nữ khó lường này!

Tây Lương Vũ giận dữ, lập tức đứng lên từ phía sau Triệu thị: “Ngươi nói bậy!”

“Vũ nhi, ngồi xuống!”

“Vũ nhi, không được vô lễ!”

Triệu thị cũng lão thái quân đồng thanh quát lớn khiến Tây Lương Vũ nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống, trên mặt lập tức hiện vẻ ấm ức.

Tây Lương Mạt lấy khăn che môi, tựa như đang tiếc hận: “Vũ tỷ nhi, ta vốn không muốn làm khó ngươi, nếu chỉ là tỷ muội đấu võ mồm thì không có gì, nhưng ma ma giáo dưỡng bên cạnh tỷ tỷ là nữ quan nhị phẩm từ trong cung ban xuống, vốn là Tư Thiện đại nhân bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, tỷ tỷ không giúp được ngươi.”

Đám người ở nhà tổ Tây Lương tộc không khỏi sợ hãi nhìn về phía ma ma trung tuổi đứng phía sau, lúc này mới phát hiện khí thế của bà mạnh mẽ hơn ma ma bình thường rất nhiều, thì ra là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương.

Hà ma ma hành lễ với Dư lão thái quân và Tây Lương lão thái công, cứng rắn nói: “Nô tỳ là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, nghe nói Tây Lương gia nặng nhất lễ nghi quy củ, không ngờ phải hoàn toàn thất vọng.”

Bà nói lại chuyện vừa xảy ra trong viện một lần nữa, cuối cùng lạnh như băng thêm một câu: “Chuyện này người biết sẽ nói là tỷ muội Quận chúa đấu võ mồm, người không biết sẽ cho là đại bất kính. Chúng ta ở bên Hoàng Hậu nương nương luôn phải thận trọng từ lời nói đến hành động, nương nương cũng thường lấy nữ tử của Tây Lương thế gia làm điểm phạm dạy dỗ phi tần, công chúa trong cung, có lẽ khi nô tỳ hồi cung báo cáo không thể không mời nương nương định giá lại.”

Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, trợn mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tây Lương Mạt không nhịn được than một tiếng trong lòng, cái gì gọi là người lõi lọc, đây mới là người lõi lọc, đạo lý nói ra không chỉ đủ phô trương mà còn ép Tây Lương gia không dám biện giải, càng không có cách nào truy cứu Hà ma ma có thật sự đi tố cáo hay không, cũng không ai choáng đầu mà thừa nhận tội bất kính này.

“Ma ma…” Triệu thị đang định nói gì đó thì Dư lão thái quân ngắt lời: “Ma ma nói rất đúng, là chúng ta quản giáo sơ suất, không biết ma ma cảm thấy nên giáo huấn thế nào mới được?”

Hà ma ma hoàn toàn không để ý tới giọng điệu có chút lấy lòng của Dư lão thái quân, chỉ lạnh băng nói: “Tội bất kính, ban thưởng mười Yên Chi Diễm.”

“Yên Chi Diễm?” Dư lão thái quân sửng sốt.

Hà ma ma không giải thích, chỉ lấy từ trong tay một thứ dài khoảng năm tấc làm từ thẻ trúc.

Triệu thị vừa nhìn liền biết thứ trên tay Hà ma ma là trúc phiến, nhất thời khẽ thở phào một hơi, kia chỉ là vài miếng trúc mỏng dùng sợi dây đỏ buộc lại với nhau mà thôi, bị thứ này đánh mười cái nhiều lắm là sưng đỏ mặt.

Tây Lương Vũ nào chịu chịu nhục trước mặt người khác, đang định nói thì bị Triệu thị nắm chặt bàn tay, lúc này nàng ta mới cứng họng nuốt lời định nói xuống.

“Quận chúa, dù sao Vũ nhi cũng là một cô gái, sao có thể chịu hình trước mặt mọi người, ngài xem có thể…” Triệu thị nhìn về phía Tây Lương Mạt, trong ánh mắt luôn cao ngạo mang theo chút cầu xin.

Tây Lương Mạt không nói gì, Hà ma ma đã mắt lạnh liếc sang: “Có gan làm sai phải có gan lãnh phạt, phu nhân không nỡ nô tỳ đương nhiên sẽ không ra tay với Vũ tỷ nhi, nô tỳ bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương là được.”

Dư lão thái quân lập tức lạnh mặt nghiêm nghị quát Triệu thị: “Lão đại gia (*cách gọi con dâu trong gia đình, vị trí của chồng/tên chồng+gia), còn không ngậm miệng? Ngươi quản gia không nghiêm nay còn muốn bao che khuyết điểm sao?”

Triệu thị ngạc nhiên, không dám tin nhìn mẹ chồng của mình, lập tức hạ tầm mắt, trong mắt ánh lên bi phẫn thật sâu.

Tây Lương Mạt nhìn rõ tất cả biểu cảm của bà ta trong mắt, bắt đầu trầm tư.

Bên này, Tây Lương Vũ bị hai bà từ ấn xuống, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn Hà ma ma cầm thẻ trúc mỏng di tới: “Lão chủ chứa, ngươi dám…”

Lời còn chưa dứt, thẻ trúc trên tay Hà ma ma đã không chút khách khí mà hạ xuống, Tây Lương Vũ chỉ cảm thấy mặt nhói đau, nước mắt tức khắc chảy xuống, không nhịn được gào lên một tiếng: “A!”

Hà ma ma mặc kệ nàng ta, tay không ngừng đánh xuống, Tây Lương Vũ kêu thảm thiết, trong phòng tràn ngập tiếng quất “chát chát”.

“Đại tỷ tỷ, Yên Chi Diễm là cái gì, vì sao Vũ tỷ nhi lại…” Tây Lương Nguyệt không nhịn được thấp giọng hỏi Tây Lương Mạt, đây cũng là nghi vấn của mọi người, vì sao Tây Lương Vũ không để ý đến hình tượng mà kêu thảm thiết như người bị làm nhục như vậy, ban đầu mọi người còn cảm thấy nàng ta cố tình ra vẻ, nhưng một lúc sau Tây Lương Vũ kêu thảm đến thay đổi hình dạng, miệng phun máu, không giống giả vờ.

“Phàm có cung phi, cung nữ vọng ngôn sẽ bị người trên ban thưởng hình phạt này, do một vị Quý phi nương nương cầm quyền lục cung trước kia sáng chế. Hình phạt này tạo thành từ sáu thẻ trúc, chính giữa mỏng, hai bên dày, quật xuống khiến thẻ trúc đập vào nhau, một lần đánh tương đương với mười lần đánh bằng thẻ trúc thông thường, lại khiến người chịu hình môi lưỡi máu thịt dưới da tan nát, nhưng sắc mặt vẫn mỹ lệ như tô son, vì vậy được gọi là Yên Chi Diễm.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói xong, những người trong hội trường cảm thấy hít vào toàn khí lạnh.

Dưới cái tên tươi đẹp diễm lệ như vậy là hình phạt tàn nhẫn như cắt lưỡi, kiếp này Vũ tỷ nhi coi như xong.

Trên mặt Triệu thị không còn chút sắc máu, lập tức nhìn về phía Dư lão thái quân và lão thái công, nhưng lão thái công giống như đang ngủ, mí mắt cũng không nâng, mà lão thái quân lại lạnh lẽo trừng mắt như đang cảnh cáo bà ta, nghe Tây Lương Vũ kêu thảm thiết, tim Triệu thị như bị đao cắt, nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận chúa, Vũ nhi ngu dốt, ngài tha cho con bé đi.”

Hà ma ma dừng tay, chỉ cứng tiếng nói: “Phu nhân không cần cầu xin Quận chúa, lão thân là ma ma giáo dưỡng trong cung ban cho Quận chúa, ngôn từ quy củ của Quận chúa cũng phải bị lão thân kiểm soát, nếu lão thái quân bằng lòng nói đỡ cho ũ tỷ nhi, lão thân có thể đáp lời Hoàng Hậu nương nương, việc này sẽ cho qua.”

Triệu thị như bị dội một gáo nước lạnh, bà ta còn không biết tính tình Dư lão thái quân lạnh bạc đến mức nào hay sao, vì Tây Lương gia cùng chính mình, lão thái quân nào chịu mở miệng trước mặt Hoàng Hậu nương nương, phu quân của Triệu thị lại là thứ vô dụng, bà ta càng không có chỗ dựa!

Bà ta đã mất một người con gái, lẽ nào còn phải xem một người con gái khác bị hủy hoại? Triệu thị không để ý đến những chuyện khác nữa, quỳ mạnh xuống trước mặt Tây Lương Mạt: “Quận chúa, cầu xin ngài.”

Tây Lương Mạt nhìn Triệu thị, bỗng nhàn nhạt nói: “Triệu phu nhân, đây là lần thứ hai.”

Triệu thị đương nhiên biết Tây Lương Mạt đang chỉ cái gì, bà ta cắn răng dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Ngày sau phàm là Quận chúa có nơi dùng đến, Triệu thị nhất định tận sức!”

Tây Lương Mạt không nói gì, Triệu thị bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt, lạnh giá sâu thẳm như một hồ nước đá của Tây Lương Mạt, thậm chí còn dẫn theo màu máu tanh, hoàn toàn không giống ánh mắt của một thiếu nữ mười lăm tuổi.

Triệu thị không dám nhìn tiếp, chỉ cúi đầu nói: “Nếu vi phạm lời thế, con cháu Triệu thị ta chết không có chỗ chôn.”

Lúc này Tây Lương Mạt mới than nhẹ một tiếng, nâng Triệu thị dậy: “Tấm lòng thương con của phu nhân sáng tỏ nhật nguyệt.”

Dư lão thái quân đã sớm bị hành vi của Triệu thị làm tức ngất, trong phòng loạn hoàn toàn, không ai để ý Tây Lương Mạt “khuyên can” Hà ma ma thế nào.

Triệu thị cũng mặc kệ những người khác dùng ánh mắt gì nhìn mình, chỉ hô hào thân tín của mình ôm Tây Lương Vũ đã đau đến ngất đi đi chạy chữa.

Tây Lương Mạt chỉnh lại vạt áo, chậm rãi bước khỏi Lưu Danh Đường hỗn loạn, chỉ nhàn nhạt nói với Bạch Nhụy: “Đêm nay để một ngọn đèn ngoài cửa, có người sẽ đến.”

Bạch Nhụy ngẩn ra, có chút khó hiểu rồi mới lập tức đáp vâng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện