Tẩm cung thái tử.

Vương Cửu rót ra giọt cuối cùng còn lại trong vò, thở dài nói: “Điện hạ, đã hết rồi.”

Chúc Vân Cảnh để đũa xuống: “Vậy cô không ăn.”

Vương Cửu sốt ruột khuyên hắn: “Điện hạ, người không thể bởi vì không còn rượu mà ngay cả bữa cơm cũng không chịu ăn, coi như người không quan tâm đến thân thể mình, nhưng tốt xấu gì cũng phải chăm sóc tiểu điện hạ trong bụng…”

Chúc Vân Cảnh mắt lạnh liếc tới, Vương Cửu lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng nói: “Là nô tài nói sai, mong điện hạ thứ tội… Về đồ ăn, nhiều ít gì người cũng dùng một chút được không?”

Trong khoảng thời gian này mỗi bữa Chúc Vân Cảnh đều phải nhờ vào vò rượu mơ Hạ Hoài Linh đưa tới khai vị mới ăn được, bây giờ rượu đã cạn kiệt, khiến cho khẩu vị của hắn cũng không còn.

Chúc Vân Cảnh bất đắt dĩ cầm lấy đũa, mới vừa ăn được hai miếng, thì cơn chua bỗng trào ngược từ dạ dày xông lên thẳng yết hầu, hắn lập tức ném đũa, mệt nhoài nằm xuống, mặc cho Vương Cửu có khuyên nhủ ra sao cũng không thèm quan tâm.

Vương Cửu xoa xoa mồ hôi trên trán, từ sau khi điện hạ mang thai quả nhiên là càng ngày càng khó hầu hạ.

Lúc xế chiều, Chúc Vân Tuyên có đến thăm Chúc Vân Cảnh, kể từ lúc Chúc Vân Cảnh bị cấm túc, thì vị tiểu đệ đệ này cũng đã tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên được Chúc Vân Cảnh cho vào cửa.

Chúc Vân Tuyên vừa nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật liên miên của Chúc Vân Cảnh liền đỏ cả vành mắt, như muốn rớt nước mắt ngay tại chỗ, không còn dáng dấp cười đùa hí hửng như thường ngày nữa. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn uể oải an ủi đối phương: “Cô không sao, không chết được.”

Chúc Vân Tuyên lau mắt, nức nở nói: “Tại sao mấy lần trước thái tử ca ca huynh lại không muốn gặp đệ, đệ vô cùng lo lắng cho huynh.”

Chúc Vân Cảnh giơ tay xoa đầu Chúc Vân Tuyên: “Không phải cô không có gì hay sao, cô không muốn khiến đệ bị liên lụy vào, việc này không liên quan gì với đệ, đệ không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này.”

Chúc Vân Tuyên càng lo lắng hơn: “Nhưng đệ nghe người ta nói những triều thần kia đều bẩm tấu lên muốn trị cữu cữu tội chết, còn muốn phế thái tử nữa, thật sự nghiêm trọng vậy sao?”

“Có người mượn đề tài để nói chuyện của mình* mà thôi, không phải phụ hoàng cũng không để ý tới bọn họ hay sao?”Chúc Vân Cảnh mỏi mệt lắc đầu, “Đệ yên tâm, phụ hoàng sẽ không dễ dàng phế bỏ ngôi vị thái tử của cô như vậy.”

— Gốc: 借题发挥 mượn câu chuyện hiện tại để dẫn dắt sang ý khác, nói lên ý kiến của mình.

“Nhưng mà sự tình đã ồn ào đến mức như vậy, phụ hoàng thật sự sẽ xử nhẹ sao?”

“Cô là thái tử phụ hoàng tự mình định ra, chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của lão nhân gia, thì người sẽ không động đến cô, chủ ý của bọn người kia đã đi sai hướng. Hơn nữa mà nói, nếu như cô bị phế thật, không phải còn có đệ sao?”

Chúc Vân Cảnh am hiểu sâu sắc tâm tư Chiêu Dương đế, chỉ cần hắn không làm ra chuyện đến mức đại nghịch bất đạo, thì phụ hoàng nhất định sẽ bảo vệ hắn, dù cho có nhiều người chê trách lên án đi chăng nữa, cũng coi như không ăn thua gì. Có điều sau khi trải qua những chuyện này, thì chuyện phụ hoàng cảm thấy thất vọng với hắn cũng là sự thật, sau này hắn phải càng cẩn trọng hơn hơn, không thể bước nhầm thêm một bước nào nữa.

Chúc Vân Tuyên hoảng hồn: “Đệ không được đâu, thái tử ca ca huynh tuyệt đối đừng nói ra mấy câu như thế, huynh nhất định phải khỏe mạnh, đệ không được, thật sự không được mà.”

“Có gì mà không được.” Vẻ mặt Chúc Vân Cảnh lạnh đi, “Cô đã sớm nói qua, đệ cùng cô đều là đích tử, cao quý hơn bọn người Chúc Vân Tuần, cô không cho đệ coi thường bản thân, nếu như thật sự có một ngày như vậy, đệ không được cũng phải được.”

Chúc Vân Tuyên trưng ra vẻ mặt đưa đám không biết nên phản bác làm sao, Chúc Vân Cảnh xoa xoa mi tâm, thanh âm chậm lại: “Còn chưa tới bước kia, cho nên bây giờ đệ không cần bận tâm, sau này đệ cũng nhớ cẩn thận một ít, còn về phần Tạ gia.. cứ để mặc bọn họ đi.”

Chúc Vân Tuyên do dự gật đầu: “Đệ nhớ kỹ rồi.”

Chúc Vân Cảnh thở dài nói: “Trong lòng đệ hiểu rõ là được, đệ từ nhỏ đã thông minh, hà tất phải giấu dốt trước mắt mọi người, sau này dụng chút tâm tư vào việc học tập, cốt là để phụ hoàng nhìn thấy đệ không hề thua kém bất kỳ người nào.”

“Đệ nào có chứ…”

“Có hay không đệ tự rõ ràng, mẫu hậu mất sớm, trên dưới đóng cung này chỉ có đệ là người thân cận nhất với cô, cho dù cô đề phòng kẻ nào cũng chưa từng đề phòng đệ, cô cũng tin đệ là người duy nhất sẽ khiến không khiến cô thất vọng. Đệ không cần như thế trước mặt cô, nếu như đệ không chịu thua kém dù là một chút, thì ngày sau cho dù là giúp cô hay giúp chính mình, đều sẽ trở nên có ích.”

“Thái tử ca ca…” Chúc Vân Tuyên nhào tới trên người Chúc Vân Cảnh gào khóc.

Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ giơ tay tách Chúc Vân Tuyên ra, ngăn cho đối phương không đụng tới bụng mình, rồi đưa khăn tới: “Đừng khóc, đệ cũng mười lăm rồi, khóc sướt mướt như này ra thể thống gì.”

Chúc Vân Tuyên lung tung lau đi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ, trong lúc lúc này vẫm cảm thấy bất an: “Huynh thật sự sẽ không sao đúng không?”

“Sẽ không, chí ít hiện tại không biết.”

Điều Chúc Vân Cảnh suy đoán là đúng, tuy rằng Chiêu Dương đế cáu giận vì bản thân hắn không hăng hái, nhưng chưa từng nhúc nhích qua ý nghĩ phế truất thái tử, toàn bộ sớ dâng kết tội Chúc Vân Cảnh đều bị nhấn chìm, còn mượn chuyện khác để xứ trí người Ngự sử ồn ào hung tàn kia. Lần này đám quân thần cũng xem như là thấy rõ, ngoại trừ một số hiếm ôm tâm tư khác, còn lại đều an phận. Cuối tháng, Chiêu Dương đế trực tiếp hạ thánh chỉ, chọn ra một chính phi hai trắc phi cho Chúc Vân Cảnh, các nàng đều là nhi nữ nhà quan lớn quyền quý, điều này chính là nói rõ cho tất cả mọi người biết, thái tử vẫn là thái tử như cũ, không ai có thể động vào.

Trong lúc Chiêu Dương đế đổ bệnh, Chúc Vân Cảnh có chủ động đi thăm, còn dùng thái độ thành khẩn nhận sai, cuối cùng cũng coi như để cho Chiêu Dương đế an lòng một chút. Vào tháng sáu, Chiêu Dương đế lấy lý do thân thể không khỏe, hạ chỉ sớm hồi cung.

Chúc Vân Cảnh đúng là khá yêu thích biệt cung này, nhưng hoàng đế đã nói phải trở về, hắn cũng chỉ có thể căn dặn hạ nhân đi thu dọn đồ đạc.

Vương Cửu chỉ huy người khuân đồ, trong lúc tay chân luống cuống có làm vỡ một lọ hoa bạch ngọc. Chúc Vân Cảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe được âm thanh, bèn cau mày mở mắt ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Vương Cửu nhanh chóng thỉnh tội, Chúc Vân Cảnh liếc nhìn gã một cái: “Hai ngày nay ngươi xảy ra chuyện gì? Sao đều mất tập trung như vậy?”

Vương Cửu cúi đầu, lắp bắp nói: “Không… Không có gì.”

Chúc Vân Cảnh buồn bực phất phất tay: “Thôi, gọi người tới thu dọn đi.”

Nửa giờ sau, Vương Cửu lần thứ hai đi vào bẩm báo cùng Chúc Vân Cảnh,  nói là Định Viễn hầu lại phái người đưa thêm vài vò rượu mơ tới đây.

Chúc Vân Cảnh trừng mắt về phía gã: “Ngươi nói với hắn?”

Vương Cửu nhỏ giọng giải thích: “Hai ngày trước hầu gia có tới đây một chuyến, chỉ đứng ngay cửa, không đi vào cũng không để nô tài vào bẩm với người. Hắn chỉ hỏi thăm người, sau đó nô tài thuận miệng nói người thích rượu mơ lần trước hặn tặng cho, nô tài cũng là vì thấy khẩu vị mấy ngày nay của người không tốt mới nói cùng hầu gia.”

“Ngươi đúng là kỳ quái, chuyện của cô cũng dám tùy ý nói với người ngoài?”

Vương Cửu quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tài cũng chỉ nói mỗi chuyện này mà thôi, chuyện khác một câu không nên nói cũng không dám nói, xin điện hạ thứ tội!”

“Thật sự không nói gì nữa?”

“Thật không có!”

“Có cho ngươi cũng không dám, ” Chúc Vân Cảnh tức giận, “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa!”

Có điều ngày hôm đó, nhờ có rượu Hạ Hoài Linh đưa tới, hắn đúng là hiếm thấy ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Ngày ấy khi khởi hành hồi cung, Chúc Vân Cảnh ở trong đoàn xe nhìn thấy Hạ Hoài Linh đang đặc biệt đi đến thỉnh an với mình. Hạ Hoài Linh đứng bên cạnh xe, cách một bức rèm thăm hỏi Chúc Vân Cảnh: “Hôm qua đưa rượu cho điện hạ, điện hạ vẫn còn thích chứ?”

Thanh âm Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt:”Hầu gia quả là có lòng rồi.”

Ngoài xe vang lên một tiếng cười khẽ, Hạ Hoài Linh vui vẻ nói: “Điện hạ thích là tốt rồi, lần tới nếu không còn thần sẽ kêu người đem đến Đông cung.”

“Đa tạ.” Chúc Vân Cảnh cũng không tỏ ra khách khí, dù gì tiểu nghiệt chủng trong bụng hắn cũng có phần của Hạ Hoài Linh, đưa vài vò rượu tới mà thôi, có đáng là gì.

“Điện hạ không cần khách khí với thần.”

“Định Viễn hầu thỉnh an cô như vậy trước mặt mọi người, không sợ sẽ khiến người ta ngờ vực sao?” Chúc Vân Cảnh châm chọc nói, “Bây giờ người người đều tránh người thái tử này không kịp, chỉ còn mình hầu gia bám chặt dính sát, cũng không biết người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào.”

“Điện hạ nói quá lời, người là thái tử, nào có ai dám bất kính đối với người.” Hạ Hoài Linh tưởng tượng ra bộ dáng khi Chúc Vân Cảnh nói ra câu này, đối phương nhất định là đang nhướng đôi lông mày, còn híp cặp mắt phượng xinh đẹp kia lại nổi giận đùng đùng. Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh chợt sâu sắc thêm, còn chứa đựng chút dịu dàng mà ngay chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được.

“Người bất kính với cô vô số, hầu gia cần gì phải nói mấy lời trái lương tâm mình.”

Ngược lại những lời Chúc Vân Cảnh nói này không hề giả, hai ngày trước Chiêu Dương đế đã hạ chỉ, thu hồi tước vị Tạ Sùng Minh, tuần phủ Giang Nam cũng những người khác liên quan đến vụ này cũng bị cách chức lưu vong, không hạ lệnh tử hình, cũng không biết có phải là do hoàng đế có phải bận tâm đến Chúc Vân Cảnh hay không. Nếu như những người khác bị xử tội nặng, mà không chút nào hỏi trách thái tử vốn là người liên quan đến án thì cũng thật là không còn gì để nói. Hiện tại hoàng đế đã quyết tâm muốn bảo vệ thái tử, những người khác cũng không nói được gì, nhưng một khi đứng nơi đầu sóng ngọn gió*, ai cũng sẽ không dại dột mà xuất hiện trước mặt Chúc Vân Cảnh.

— nơi đầu sóng ngọn gió: ví von đang trong giai đoạn đấu tranh kịch liệt

Chỉ có Hạ Hoài Linh, gần như căn bản không hề quan tâm đến việc người khác thấy thế nào.

“Chí ít có thần kính trọng người.”

Ngươi kính trọng cái rắm! Chính là ngươi làm chuyện bất kính nhất với cô thì có! Chúc Vân Cảnh không muốn nhiều lời với hắn, bèn kêu người xuất phát.

Hạ Hoài Linh đứng ở một bên, đưa mắt nhìn xe kéo thái tử dần dần đi xa, ánh mắt cũng từ từ trở nên nặng trĩu.

“Hình như biểu huynh đặc biệt quan tâm đến thái tử?”

Thanh âm bất thình lình của Chúc Vân Tuần chợt vang lên từ phía sau, Hạ Hoài Linh thu nụ cười lại, xoay người vấn an với đối phương: “Điện hạ còn chưa đi sao?”

“Trời hãy còn sớm, không vội, ” Chúc Vân Tuần khẽ lắc đầu, “Ta chỉ là không nghĩ tới, biểu huynh lại thân thiết với thái tử như vậy.”

Dễ dàng nhận biết được cuộc đối thoại ban nãy giữa hắn và Chúc Vân Cảnh, toàn bộ đều lọt vào tai Chúc Vân Tuần. Hạ Hoài Linh cũng không để ý mấy, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Điện hạ hiểu lầm, thái tử điện hạ cũng không hề vui vẻ khi thấy ta.”

“Phải vậy không?” Chúc Vân Tuần cong môi cười cợt, “Vậy cũng không có gì ngạc nhiên, thái tử hắn chính là tính khí như thế, hung hăng vênh váo quen thuộc, có thể được hắn đánh giá cao một chút đúng là hiếm thấy, huống chi biểu huynh lại là người họ Hạ, thái tử hắn không ưa nhất.. e rằng chính là người nhà họ Hạ.”

Lời Chúc Vân Tuần vừa nói ý hữu sở chỉ*, Hạ Hoài Linh chỉ giả vờ không biết, nhắc nhở ngược lại  hắn: “Điện hạ cùng thái tử điện hạ là huynh đệ ruột, lẽ ra nên hoà thuận sống chung mới phải, người cần gì lúc nào cũng xoi mói hắn.”

“Trái lại ta đang nghĩ, có lẽ thái tử cũng không vui khi thấy ta, ta cũng đâu còn biện pháp nào nữa.”Chúc Vân Tuần cười nói, “Ta cũng không cố ý xoi mói hắn, những lời ta nói vừa rồi không phải ai nấy cũng đều biết hay sao?”

Hạ Hoài Linh không tiếp tục nói nữa, trời sinh Chúc Vân Tuần cùng Chúc Vân Cảnh đã là quan hệ đối chọi, chỉ với đôi câu khuyên bảo của hắn cũng không thể thay đổi được cái gì, mà hắn cũng không muốn dây vào.

Hạ Hoài Linh cáo từ rời đi, Chúc Vân Tuần nhìn bóng lưng của đối phương, vẻ mặt hơi sẫm lại, một lát sau đáy mắt lại hiện lên một vệt tựa như cười mà không phải cười, sau đó xoay người nhanh chân lên xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện