Hạ Hoài Linh hiện tại cũng đã trở về quân doanh điều binh khiển tướng, cũng như chuẩn bị cho việc xuất chinh. Chúc Vân Cảnh thấy trời cũng đã dần vào đông, bèn kêu người thu xếp kha khá quần áo dày giữ ấm cho đối phương, ngay cả mấy đôi giày hành quân to sụ cũng xếp vào tận mấy đôi. Lần này Hạ Hoài Linh đi, cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Chúc Vân Cảnh vẫn luôn cảm thấy bất an, thế nhưng chưa từng biểu hiện lên mặt.

Hai ngày sau, Hạ Hoài Linh lại đi một chuyến về quý phủ. Khi hắn vào cửa, Chúc Vân Cảnh đang ngây ngốc ôm Nguyên Bảo tựa trên giường, vật nhỏ kia vốn nào hiểu được vẻ mặt u sầu vì xa cách của cha mình, chỉ biết ngồi ở trong lòng Chúc Vân Cảnh hí hoáy chơi với hổ bông, cho dù tự chơi một mình cũng chơi đến vui vẻ.

Hạ Hoài Linh thấy vậy bèn tiến lại gần cả hai. Nguyên Bảo vừa nghe được tiếng động, chợt ngẩng đầu lên, sau đó đôi mắt tròn xoe bắt đầu lóe sáng cười khúc khích giang hai tay muốn Hạ Hoài Linh ôm nhóc bay cao.

Hạ Hoài Linh ôm lấy nhóc chơi đùa một trận đã đời, khi đến cuối lại hôn một cái lên trán nhóc, đám râu mới nhú đâm vào trán khiến Nguyên Bảo cứ cười khúc khích không ngừng. Chúc Vân Cảnh yên lặng nhìn hai cha con vui vẻ, lúc sau đợi đến khi Hạ Hoài Linh ôm Nguyên Bảo ngồi sát mình mới nhè nhẹ lên tiếng: “Đã chuẩn bị xong xuôi cho việc xuất chinh chưa?”

Hạ Hoài Linh khẽ cười: “Ban nãy quản gia có nói hết cho ta nghe rồi, ngươi đúng là suy nghĩ chu đáo, món đồ gì cũng kêu người chuẩn bị đầy đủ cho ta, chỉ sợ ta ra ngoài chịu khổ. Có một thê tử như vậy, thì còn cầu mong gì nữa?”

Khoé miệng Chúc Vân Cảnh hơi nhếch lên: “.. Ngươi mau ngậm miệng, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí này.”

Song bắt đầu đổi đề tài: “Sao ngươi lại đột nhiên trở về? Là có chuyện gì nữa sao?”

Hạ Hoài Linh lột vỏ quýt thành hình cánh hoa, rồi cầm trong tay cho Nguyên Bảo mút nước bên trong, thuận miệng nói: “Cũng không có gì quan trọng, tất cả mọi thứ chuẩn bị cho việc xuất binh gần như đã xong xuôi, hai ngày nữa sẽ xuất phát lên đường. Ban nãy Khương Diễn có đến bẩm báo chuyện ở thành Hỗ Dương, cho nên ta liền trở về một chuyến.”

“Thành Hỗ Dương xảy ra chuyện gì? Cha con Tằng gia trở về sao? Đã tìm ra tang vật chưa?”

Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: “Không có, bọn họ nửa đường nghe được phong thanh, cho nên giấu hàng hóa ở đâu đó rồi, Khương Diễn có dẫn người xuống Dương huyện cũng không có thu hoạch được gì, thế nhưng cũng may là bắt được người, mặc kệ bọn họ chịu thừa nhận hay không, bằng chứng của Trần Bác giả cùng thủ hạ đều nằm trong tay chúng ta. Bọn họ cứ chối đây đẩy, ngay cả cái tên Tằng Diệu Tổ còn không tỏ ra sợ chút nào, phải nhờ đến Khương Diễn nảy ra sáng kiến gạt hắn, nói cha cùng huynh của hắn bị bắt quả tang tại trận, không ngờ đối phương lại tin cái rụp kinh hoảng đến mức khai tất cả ra, chuyện nhà bọn họ đúng thực là có qua lại làm ăn với Lâm gia ở Giang Nam. Trước khi đi ta sẽ bẩm tấu ngọn nguồn chuyện này lên bệ hạ, sau đó để bệ hạ phái người điều tra tiếp.”

Chuyện tình bổng chốc liên quan đến Tề vương, dám chắc là bệ hạ còn để bụng hơn cả bọn họ. Còn nhớ lúc trước Hạ Hoài Linh chỉ được mật chỉ điều tra cái chết của Tiền nguyên soái, hiện tại mọi chuyện tra ra còn nhiều hơn thế, thế nhưng bây giờ hắn cũng không có hứng thú đâu truy tra tiếp.

Đáng tiếc những chuyện này vẫn chưa có chuyện nào dính dáng đến Chúc Vân Tuần, khiến cho bọn họ vẫn không tài nào nắm được nhược điểm của đối phương.

Chúc Vân Cảnh cau mày, đang định nói gì đó, liền bị Nguyên Bảo đang ngồi trong lòng Hạ Hoài Linh lôi kéo sự chú ý qua. Vật nhỏ tham ăn kia cứ liên tục chép miệng, nước bọt chảy lênh láng, khi nhìn thấy Chúc Vân Cảnh nhìn mình liền cong môi cười ngu người. Chúc Vân Cảnh chợt không nói gì thêm, một bên lấy khăn tay giúp Nguyên Bảo lau miệng, một bên nhắc nhở Hạ Hoài Linh: “Đừng cho nó ăn nhiều như vậy, ăn nữa sẽ bị đau bụng.”

Hạ Hoài Linh nghe xong cười cười thuận theo rút tay ra, Nguyên Bảo liền vẫy vẫy tay nhỏ xíu mình bập bẹ kêu mấy tiếng, Chúc Vân Cảnh lúc này nhéo nhéo mũi con trai ngốc nhà mình: “Không được ăn nữa, làm nũng cũng vô ích.”

Hạ Hoài Linh đặt Nguyên Bảo xuống, vỗ nhẹ mấy cái lên mông nhi tử nhà mình, sau đó để nhóc tự chơi, còn mình nắm lấy tay Chúc Vân Cảnh: “Ta thấy nãy giờ ngươi cứ mất tập trung, đang lo lắng cho ta sao?”

Chúc Vân Cảnh rủ mắt, im lặng một lúc lâu, mới lầm bầm nói: “Ta lo lắng cho ngươi làm gì, ngươi không phải đánh đâu thắng đó sao? Lần này đến đó tuyệt đối đừng làm hỏng uy danh của mình là được.”

Quả nhiên là đang lo lắng, trong lòng Hạ Hoài Linh chợt cảm thấy thỏa mãn, đang định trêu ghẹo đối phương một chút nữa, thì quản gia chợt đưa thư tới ngắt ngang hai người: “Hầu gia, phu nhân, là thư từ trong kinh gửi tới.”

Những lá thư đặc biệt được gửi tới từ trong kinh này chỉ có thể là của Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Cảnh nhận lấy thư, lần này vẫn là một xấp dày cộm, sau đó lật từng trang một đọc nội dung bên trong, vẻ mắt từ từ trở nên khó đoán. Hạ Hoài Linh đứng ở bên cạnh lúc này lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chúc Vân Cảnh khẽ cười giễu một tiếng: “Có liên quan đến Chúc Vân Tuần.”

“Hắn bị gì vậy?”

Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nói: “Vừa nói không nắm được nhược điểm của hắn, thì hắn liền đưa tới cửa. Dường như hắn đang lên kế hoạch phái người cải trang thành người Di đi chặn lại lương thực tiền của do Binh bộ vận chuyển ở bên kia tiền tuyến.”

Hạ Hoài Linh nghe xong nhướng mày thắc mắc: “Chặn lương thực bổng lại? Hắn muốn làm gì?”

Chiêu Dương đế truyền chỉ Hạ Hoài Linh mang binh đi cứu viện trong lúc tòa thành trì kia bị công chiếm, đồng thời cũng hạ lệnh Binh bộ nhanh chóng vận chuyển đầy đủ lương thực tiền của qua. Giờ Chúc Vân Tuần kia lại gan to tày trời đánh chủ ý tới chuyện này, chẳng lẽ hắn ta thật sự bị điên rồi? “Đương nhiên hắn không điên rồi. ” Chúc Vân Cảnh khinh bỉ nói, “Tháng trước cửu hoàng tử do Lương phi sinh ra đã chào đời, bệ hạ suýt chút nữa đã trực tiếp phong thái tử, cũng may có thái hậu cùng đám thần nội các khuyên can mới tạm thời giữ ỳ định lại trong lòng, Chúc Vân Tuần kia sao mà không sốt ruột cho được. Mặc dù bệ hạ đã phân phong chư tử, thế nhưng không có ban tặng đất đai gì, hiện tại chỉ dựa vào chút lương bổng ít ỏi từ tước vương kia thì sao có thể lôi kéo đám hạ thần mua chuộc lòng bọn họ nổi. Nếu Chúc Vân Tuần lúc này ngồi yên không ôm ấp mưu đồ xấu, thì e không phải là con người của hắn rồi.”

Còn mấy chuyện như mất đi lương thực tiền của, những tướng sĩ con dân bên kia tiền tuyến kia sẽ ra sao, thì Chúc Vân Tuần kia nào mà bận tâm màng đến.

Con ngươi Hạ Hoài Linh chợt trầm đi: “Lẽ nào hắn không sợ thất thủ bại lộ hay sao?”

“A Tuyên nói đám người kia khá nắm chắc chuyện này, còn nói dường như Hạ gia cũng nhúng tay vào… Vậy ngươi dự định thế nào?”

Hạ Hoài Linh nhíu mỗi lúc một chặt: “Là tổ phụ cùng nhị thúc của ta sao?”

“Bọn họ biết rõ người cầm binh là ngươi, còn tính toán làm mấy chuyện như vậy, đúng là không chút nào quan tâm đến sống chết của ngươi rồi.” Chúc Vân Cảnh vô cùng tức giận, cũng như cảm thấy không đáng thay Hạ Hoài Linh. Chỉ vì Hạ Hoài Linh không chịu qua cùng phe với bọn họ nâng đỡ Chúc Vân Tuần, mà bọn họ lại không nể chút tình nghĩa xưa cũ nào, đây thực sự quá khiến người ta thất vọng.

Hạ Hoài Linh nhẹ nhàng thở dài: “Thôi bỏ đi, ta cũng sớm biết sẽ có một ngày đi tới bước này.”

“Một khi chuyện xảy ra, khó tránh khỏi khỏi việc sẽ không dính dáng tới ngươi, dù sao ngươi cũng là người họ Hạ.” Chúc Vân Cảnh nhắc nhở Hạ Hoài Linh, thực ra kể từ sau khi Chúc Vân Tuyên biết chuyện, đối phương vẫn chưa định hành động gì, chỉ viết thư báo cho cả hai để bọn họ quyết định. Không ai biết được trong lòng Chiêu Dương đế suy nghĩ gì, thế nhưng chuyện này nổ ra, cho dù Hạ Hoài Linh khi đó có đang chiến đấu quên mình tại tiền tuyết, thì cũng khó mà đảm bảo được chuyện hoàng đế không nghi ngờ hắn đứng chung thuyền với người Hạ gia.

Hạ Hoài Linh lắc đầu: “Không cần lo lắng, chỉ cần ta đoạt lại tòa thành trì kia về lập được quân công, thì cho dù bệ hạ có hoài nghi thế nào, cũng sẽ lấy công bù trừ tội, không để ta dính dáng vào. Ngươi cứ để cho Thụy vương điện hạ muốn làm gì thì làm đi.”

“… Ngươi thật sự không sợ sao?”

“Ta chưa từng sợ.” Hạ Hoài Linh cười nói.

Thấy Hạ Hoài Linh như vậy, Chúc Vân Cảnh cũng không nghĩ nhiều nữa, mà chỉ bình tĩnh phân tích vấn đề: “Hiện tại A Tuyên cũng chưa thể làm được gì, chuyện này hắn chỉ nghe phong thanh, không có chút bằng chứng chứng cứ nào. Bây giờ nếu muốn định tội Chúc Vân Tuần, thì phải chờ đến khi đối phương hành động, bắt được tang chứng vật chứng.”

“Ý của ngươi là?”

“Phái người đi theo dõi sát sao kho lương thực tiền của ở binh bộ, bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu*.”

— Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu: (xuất phát từ tác phẩm “Sơn Mộc” của Trang Tử): có ý châm chọc những kẻ tầm nhìn hạn hẹp chỉ biết lợi ích trước mắt, không màng đến tai họa về sau.

“Mặc dù ngươi có thể bắt được đám người kia, thì cũng chưa chắc bọn họ sẽ khai là chủ ý của Chúc Vân Tuần.” Hạ Hoài Linh không tán đồng mấy với cách của đối phương.

Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Đương nhiên là phải theo dõi bọn họ cho đến khi bọn họ ôm tiền của quay về kinh thành, chờ đến lúc ôm hết sạch về thì vạch trần bọn họ. Đến lúc đó đám người kia chắc chắn không chối được, sao dám nói là bị người Di chặn đường cướp đây?”

“Còn lương thực tiền của phục vụ cho chiến sự tiền tuyến thì sao đây?”

Chúc Vân Cảnh con ngươi chuyển động: “Lấy chinh lương ở đây, thành Hỗ Dương này nhiều thương nhân như vậy, chẳng lẽ còn phải bận tâm chuyện không đồng bạc nào nộp cho quân lương sao? Việc này không cần ngươi tự mình đứng ra, ngươi cho ta ba ngày, ta đảm bảo sẽ làm xong trước khi đại quân xuất chinh.”

Những thương hộ ở thành Hỗ Dương này tư thông với người Di nhiều năm như vậy, thu được biết bao nhiêu là đồng tiền dơ bẩn, hiện tại cũng là thời khắc để bọn họ nôn ra một chút rồi.

Hạ Hoài Linh nắm chặt tay Chúc Vân Cảnh, cười thở dài: “Sao ngươi cứ cho là mình ngu xuẩn vậy, hiện tại còn không ai thông minh bằng ngươi.”

Bị ai kia chọc vào chỗ đau, Chúc Vân Cảnh bèn tức giận rút tay tay, đẩy vai Hạ Hoài Linh: “Ngươi bớt nói mấy lời xua nịnh này đi, lúc trước ta quả thực ngu xuẩn, không hiểu lòng người dẫn đến việc trọng dụng sai lầm, nay đã chịu đủ bài học rồi, sao dám không khắc ghi sâu vào lòng được chứ?”

Hạ Hoài Linh lại nắm tay đối phương kéo về mình, sau đó cúi đầu hôn một cái lên lòng bàn tay: “Đó cũng là ưu điểm của ngươi, hà tất chi cứ hạ thấp chính mình.”

Nếu Chúc Vân Cảnh không nhẹ dạ như vậy, thì sao hắn có thể nhanh chóng cạy ra lớp khóa phòng bị trong tim đối phương được đây. Đối với một người có thân phận thái tử của một đất nước mà nói, thì đây là một khuyết điểm trí mạng, thế nhưng nếu là người bên cạnh mình, chân chính hiểu được quý trọng thì sẽ hiểu được đây chính là một báu vật vô giá.

Đầu ngón tay bị đôi môi Hạ Hoài Linh nhẹ lướt qua, khiến cho hàng mi Chúc Vân Cảnh hơi run khẽ nói: “Ngươi đừng hôn.. Nguyên Bảo đang nhìn kìa.”

Hạ Hoài Linh quay đầu nhìn, liền thấy đứa con trai ngốc nhà mình một bên đang nằm sấp cắn móng tay chảy đầy nước bọt, một bên trợn to hai mắt tò mò nhìn hai người: “….”

Chúc Vân Cảnh thì lại bị vẻ mặt bất đắc dĩ khó diễn tả thành lời của đối phương làm cho buồn cười, bèn cười nhìn Hạ Hoài Linh chớp chớp đôi mắt. Sau khi vui cười một trận xong, đợi đến khi Hạ Hoài Linh thấy Chúc Vân Cảnh chuẩn bị đốt thư mới đột nhiên hỏi: “Chúc Vân Tuần làm việc luôn luôn cẩn thận, hắn một khi đã có ý định cướp, hẳn là sẽ chuẩn bị chu đáo vẹn toàn đôi đường, thế tại sao  Thụy vương điện hạ lại biết được chuyện cơ mật này?”

Cũng không trách sao Hạ Hoài Linh lại nghĩ như vậy, dù sao mấy tin này chắc chắn sẽ không nghe được một chút gì từ người dân trong kinh, Chúc Vân Tuần lại là một người vô cùng cẩn thận, một khi bắt đầu bắt tay làm chuyện, thì sao có thể dễ dàng bị Chúc Vân Tuyên tìm ra như thế được?

Chúc Vân Cảnh chần chừ lên tiếng: “Trong thư A Tuyên không nhắc đến, nhưng hắn bảo tin này tuyệt đối đáng tin..  Có điều cũng không có việc gì, chúng ta biết thời biết thế chờ xem động thái của Chúc Vân Tuần là được rồi.”

Hoàng thành, điện Khải Tường.

Sắc trời âm u, một trận tuyết đầu mùa mịt mù lạnh lẽo thấu xương cứ lẳng lặng mà tới. Chúc Vân Tuyên lúc này đang thơ thẩn hồn mây đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn những mảng tuyết rơi đọng lại trên mái ngói cong* từ phía xa xa.

HÃnh ánh cà liÃn quan

Chợt có tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Người kia tựa cười không phải cười vang lên từ phía sau: “Điện hạ, ta cũng phải tổn hết bao nhiêu công sức mới giúp ngài hỏi thăm được tin tức này, vậy ngài dự định báo đáp ta làm sao đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện