Ngày kế tiếp, Tiểu Hoàng ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Tư Đồ tựa vào đầu giường, còn chính mình lại gối đầu lên bụng hắn.

“Tư Đồ?” – Tiểu Hoàng mơ màng gọi một tiếng, Tư Đồ nhẹ nhàng nựng mặt y – “Dậy rồi sao?”

Tiểu Hoàng choải tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn những tia nắng xuyên vào nhà – “Bây giờ là canh nào rồi?”

“Đã trưa rồi.” – Tư Đồ véo mặt y – “Còn chưa tỉnh ngủ hử?”

“Trưa rồi ư?” – Tiểu Hoàng hốt hoảng ngồi bật dậy tìm y phục – “Sao huynh không gọi ta dậy?”

“Trông ngươi ngủ say như thế, ta nỡ lòng nào gọi chứ.” – Tư Đồ cười hì hì chồm qua hôn lên trán y cái chóc – “Có đói không nào?”

Quả thật Tiểu Hoàng đang thấy bụng mình trống rỗng, cũng muốn ăn chút gì đó, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đưa mắt nhìn Tư Đồ – “Vậy còn huynh, vẫn chưa ăn sáng sao?”

Tư Đồ giả vờ tội nghiệp – “Ngươi ngủ đè lên bụng ta thế vậy ta làm sao mà dám động đậy chứ.”

Tiểu Hoàng vừa áy náy vừa đau lòng, vươn tay xoa xoa bụng cho Tư Đồ – “Có đói không?”

Tư Đồ cảm giác được bàn tay ấm áp mềm mại của Tiểu Hoàng, xoa đến mức tâm tư hắn loạn hết cả lên, liền thò tay tóm ngay lấy hôn mấy cái…Hắn tự dưng cảm thấy bụng mình đói ngấu lên, bèn đè Tiểu Hoàng xuống giường – “Tiên Tiên, cho ta hôn bụng cái nào.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt kéo vội chiếc áo cánh che đi phần bụng mình, ngượng ngùng bảo – “Sao huynh lại đòi hôn nơi ấy chứ?”

Tư Đồ bèn cúi xuống nói vào tai Tiểu Hoàng – “Thế thôi hôn mông nhé.”

“Không được!” – Tiểu Hoàng trừng mắt liếc Tư Đồ – “Không đứng đắn tí nào.”

Tư Đồ xoa bụng – “Ôi, đói chết rồi.”

Tiểu Hoàng cảm thấy bộ dạng của Tư Đồ rất đỗi đáng thương, đành nhượng bộ – “Thôi, cho huynh hôn đấy, nhưng phải nhẹ đấy nhé, kẻo không thì nhột lắm.”

Tư Đồ lập tức tươi tỉnh hắn, nghiêm mặt bảo – “Vậy ngươi nằm xuống, đưa bụng ra đây.”

Mặt Tiểu Hoàng càng lúc càng đỏ hơn, thế nhưng y vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, đưa tay kéo vạt áo để lộ bụng mình ra.

Tư Đồ nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Tiểu Hoàng, nhìn cả chiếc rốn nho nhỏ xinh xinh thì chợt nhớ đến bánh nếp mà Mộc Lăng kể hôm qua…mềm mại lại thơm thơm, đúng là cực phẩm chốn nhân gian mà.

“Sao huynh còn chưa hôn nữa?” – Tiểu Hoàng ấm ức nhìn Tư Đồ, lòng tự nhủ ––– bụng thì có gì đẹp đâu cơ chứ.

Tư Đồ nhẹ nhàng sờ thắt lưng Tiểu Hoàng – “Sao vẫn gầy thế này?”

Tiểu Hoàng nghe được trong giọng nói của Tư Đồ tràn đầy yêu thương thì thấy ngọt ngào lắm – “Gầy thì tốt mà.”

“Béo mới tốt chứ.” – Tư Đồ hôn nhẹ cái chóc lên bụng Tiểu Hoàng – “Đến khi nào mà cái bụng trở nên tròn vo thì mới tốt ấy.”

Tiểu Hoàng bị Tư Đồ trêu cho phá lên cười, muốn dùng tay đẩy hắn ra thì bị hắn tóm lấy. Tư Đồ nằm đè lên, hôn lấy hôn để trên bụng Tiểu Hoàng, kéo sang tận rốn…khiến cho Tiểu Hoàng nhột đến không thể ngưng cười được.

Hai người đùa nhau một phen, sau cùng cũng chịu rời giường.

“Ừm…” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Hôm nay sao không thấy Ngao Thịnh vào triều nhỉ?”

Tư Đồ nhún vai – “Còn chưa thấy nó đâu, chờ đến lúc ăn cơm ngươi tự mình hỏi đi.”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu. Hai người đang dở chuyện thì có tiếng đập cửa, Tiểu Hoàng lo lắng nhìn Tư Đồ, nhưng hắn chỉ khoát tay – “Là Ngao Thịnh.”

Tiểu Hoàng bước ra mở cửa, quả nhiên là Ngao Thịnh.

“Thịnh Nhi.” – Tiểu Hoàng thấy sắc mặt tên nhóc không mấy vui vẻ liền hỏi – “Có chuyện gì thế?”

Ngao Thịnh liếc ngang thấy có cả Tư Đồ ở đó bèn bước vào trong rồi đóng sầm cửa lại – “Phụ hoàng bảo chiều nay sẽ tổ chức đi săn.”

“Đi săn ư?” – Tiểu Hoàng cảm thấy rất kỳ quái – “Bây giờ là mùa đi săn sao?”

“Hôm nay có mấy tên thủ lĩnh các bộ tộc phương Bắc đến triều.” – Ngao Thịnh chau mày – “Có vài kẻ ngông cuồng tự đại, bảo rằng người Trung Nguyên chúng ta làm sao bì được tài cưỡi ngựa bắn cung của chúng.”

Tiểu Hoàng gật đầu tiếp lời – “Sau đó Thần Quý liền thay mặt người Trung Nguyên tranh luận, khẩu chiến với họ một phen, còn bảo là Thái tử điện hạ văn võ toàn tài, nếu không tin thì cứ tỷ thí đi, rồi cả Hoàng đế cũng tán đồng, có phải không?”

Ngao Thịnh há hốc mồm ra nhìn Tiểu Hoàng, mãi một lúc lâu mới hỏi lại – “Huynh…làm sao huynh biết?”

Tiểu Hoàng lắc đầu – “Xem chừng Thần Quý muốn mượn cơ hội lần này để làm cho đệ bẽ mặt.”

“Ta tuy rằng cũng thạo về cưỡi ngựa bắn cung đấy.” – Ngao Thịnh ngó Tiểu Hoàng – “Nhưng những người Mông Cổ kia dũng mãnh thiện chiến, cưỡi ngựa bắn cung lại lợi hại như thế, ta đây so ra chỉ e là kém xa bọn họ.”

Tiểu Hoàng đánh mắt sang Tư Đồ, Tư Đồ bèn gật đầu – “Yên tâm đi, dễ thôi mà, đảm bảo ngươi sẽ thắng cuộc.”

“Thật ư?” – Ngao Thịnh giật mình – “Như thế cũng được sao? Liệu có bị phát hiện không?”

“Đương nhiên là không.” – Tư Đồ cười đáp lại, nhưng vừa quay sang đã thấy Tiểu Hoàng dường như đang suy tư gì đó.

“Tiên Tiên?” – Tư Đồ hỏi – “Ngươi sao thế, lo lắng gì ư?”

Tiểu Hoàng vội lắc đầu – “Không phải…Ta chỉ nghĩ nếu Hoàng đế muốn tỷ thí, hoặc thậm chí là làm Thịnh Nhi mất mặt hay muốn hạ nhục uy phong của địch nhân…thì sẽ chọn bắn tên, cưỡi ngựa, đại loại thế…sao lại chọn săn bắn?”

Ngao Thịnh và Tư Đồ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy Tiểu Hoàng nói rất có lý.

“Thật ra lão Hoàng đế này đang tính toán gì vậy?” – Tư Đồ khẽ nhíu mày – “Hiện giờ còn chưa đến mùa săn bắn, huống hồ số lượng người tham gia đông như thế thì kết quả cũng khó bề khống chế. Tuy vậy, cũng là một dịp tốt để giả vờ đây.”

“Giả vờ…” – Tiểu Hoàng nghĩ một chút rồi hỏi Ngao Thịnh – “Thần Quý không tham gia à?”

Ngao Thịnh bật cười – “Đến cả dây cung hắn còn không kéo nổi, vậy tham gia kiểu gì chứ?”

Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Không phải đâu…Hoàng đế hạ lệnh đi săn có thể là muốn thêm phần thuận lợi cho Thần Quý đấy, lát nữa đệ phải cẩn thận nhiều hơn.”

Ngao Thịnh và Tư Đồ liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu – “Phải rồi, phụ hoàng có bảo đưa cả Hoàng Hoàng đến nữa.”

“Ta ư?” – Tiểu Hoàng không hiểu – “Ta chỉ là một văn nhân, các người đi săn thì ta đến để làm gì chứ?”

“Lão là hoàng đế mà, lão bảo muốn để huynh đi xem chuyện náo nhiệt thì ai mà dám phản bác.” – Ngao Thịnh nhún vai.

“Lão muốn làm trò gì đấy?” – Tư Đồ sờ cằm – “Đã thế thì ta và Mộc Lăng phải đi theo mới được, bảo cả Tương Thanh đi cùng nữa.”

“Cả Thanh cũng đi ư?” – Ngao Thịnh tựa chừng như không mấy hài lòng – “Cả năm nay y lúc nào cũng cải trang thành một văn nhân âm thầm giúp ta làm việc mà.”

Tư Đồ gật đầu – “Cũng bởi vì y là một văn nhân nên mới có cớ ở bên cạnh Tiên Tiên chứ sao.”

Ngao Thịnh sửng sốt, sau đó gật đầu theo – “Đúng thế thật, nếu có kẻ nào muốn nhân cơ hội này ra tay với Hoàng Hoàng thì nguy.”

Tư Đồ gật nhẹ, rồi lại nhìn Tiểu Hoàng, thấy y vẫn nhíu mày không nói gì. Tư Đồ sợ nhất là Tiểu Hoàng không vui, bởi thế vội vàng kéo y đến gần, dặn dò hạ nhân dâng thức ăn lên, dỗ dành đến lúc y chịu ăn mới thôi.

Ngao Thịnh thấy Tiểu Hoàng và Tư Đồ ân ân ái ái như thế thì hâm mộ không ngớt. Tiểu Hoàng thật sự rất ngoan, gần như Tư Đồ nói gì thì nghe nấy…còn tên Tương Thanh kia mới đáng ghét làm sao! Hắn càng nghĩ thì càng tức, cứ thế hậm hực bỏ đi.

Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ ăn uống nghỉ ngơi chốc lát, sau đó thay đổi y phục, cùng Ngao Thịnh ra bãi săn.

“Tiên Tiên!” – trước lúc khởi hành, Tư Đồ ngăn Tiểu Hoàng lại – “Ngươi phải cẩn thận đấy.”

Tiểu Hoàng vỗ nhẹ lên vai Tư Đồ – “Huynh an tâm đi, có Tương Thanh ở bên cạnh ta mà, sao có thể xảy ra việc gì chứ.”

“Ta cứ cảm thấy có việc gì mờ ám bên trong ấy.” – Tư Đồ lắc đầu – “Lão hoàng đế kia cáo già vô cùng, huống hồ gì trong lòng cũng toàn mưu ma chước quỷ.”

Tiểu Hoàng gật đầu đáp trả – “Huynh cũng giúp ta trông chừng Ngao Thịnh, chuyện con mồi trông cậy cả vào huynh và Mộc Lăng. Phen này Thịnh Nhi nhất định phải thắng.”

Tư Đồ ưng thuận – “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nó thua hay xảy ra việc gì đâu.”

Tiểu Hoàng kiễng chân lên hôn Tư Đồ một cái, vừa định xoay người đi thì bị Tư Đồ túm lại hôn lấy hôn để, mãi đến khi Tương Thanh đến tận nơi để đón mới lưu luyến rời tay.



Trên đường ra bãi săn Tiểu Hoàng và Tương Thanh ngồi chung một xe. Tiểu Hoàng thấy nét mặt Tương Thanh có vẻ lạnh nhạt, tựa hồ như đang có tâm sự bèn hỏi – “Huynh có tâm sự gì ư?”

Tương Thanh ngẩng lên nhìn Tiểu Hoàng, nhìn mãi hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu thừa nhận.

“Có thể nói với ta không?” – Tiểu Hoàng ngồi dịch về phía Tương Thanh – “Biết đâu chừng ta có thể giúp đỡ.”

Tiểu Hoàng luôn luôn có một năng lực thần kỳ, ấy là khiến người ta không cách chi cự tuyệt được. Tương Thanh khe khẽ thở dài kể với Tiểu Hoàng – “Tôi ở bên cạnh Ngao Thịnh suốt một năm qua, nhìn thấy thằng bé trưởng thành từng ngày, lại thấy mỗi ngày một thêm xa cách.”

Tiểu Hoàng thấy Tương Thanh có vẻ thương tâm – “Ngao Thịnh trước kia khiến huynh hoài niệm, còn Ngao Thịnh bây giờ khiến huynh sợ hãi, có phải không?”

Tương Thanh tỏ ra khó xử, cuối cùng đành gật đầu – “Tôi không biết câu nào của hắn là thật, câu nào là giả…”

“Cho nên huynh cũng không biết tình cảm của nó đối với huynh là thật hay là giả, đúng không nào?” – Tiểu Hoàng vừa hỏi vừa sửa sang lại ống tay áo mình.

Tương Thanh gật đầu, tỏ ra bất lực – “Tôi không thích sự thay đổi lớn như thế…cậu và bang chủ gần như không thay đổi gì, vậy vì sao Ngao Thịnh lại thay đổi nhanh đến thế chứ?”

Tiểu Hoàng dùng hai bàn tay chống cằm, khuỷu tay lại chống lên đầu gối, tủm tỉm cười mà nhìn Tương Thanh – “Thật ra ta và Tư Đồ cũng có thay đổi đấy.”

“Tôi không hề nhìn thấy vậy.” – Tương Thanh lắc đầu.

Tiểu Hoàng cười – “Nhìn không thấy là bởi vì tự chính bản thân huynh cũng đã thay đổi.”

“Hửm…?” – Tương Thanh có vẻ chưa kịp hiểu ra.

“Huynh thay đổi, Ngao Thịnh cũng thay đổi.” – Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Huynh cảm thấy được Ngao Thịnh thay đổi, nhưng ta và Tư Đồ thay đổi thì huynh lại bảo là không có.”

Tương Thanh có vẻ như đã bị làm cho rối trí – “Điều này có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là, thật ra chúng ta ai cũng thay đổi cả, có điều Thịnh Nhi thì thay đổi nhanh hơn một chút mà thôi.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Tương Thanh – “Khi ta vừa đến đây, lúc nhìn thấy Thịnh Nhi cũng giật mình, không biết đã xảy ra biến cố gì mà lại khiến một người thay đổi nhanh đến thế.”

“Tôi cũng không hiểu nổi.” – Tương Thanh lại lắc đầu – “Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng ngoại trừ việc dẹp yên phe đối lập, bồi dưỡng lực lượng của mình là không mấy dễ, nhưng cũng không phải khó khăn thì đâu còn việc gì khác. Hoàng đế không gây khó cho hắn, đối thủ cũng không làm gì nguy hại đến hắn, vậy nguyên nhân là do đâu.”

Tiểu Hoàng nhịn không được phải bật cười khiến cho Tương Thanh không sao hiểu nổi – “Sao thế, có việc gì buồn cười ư?”

Tiểu Hoàng lắc đầu – “Thằng bé còn có thể thay đổi vì ai khác nào? Còn chẳng phải là vì đuổi theo huynh đấy ư?”

“Tôi…?” – Tương Thanh vẫn chưa thấu suốt – “Hắn đuổi theo tôi làm gì chứ?”

Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn phía bên ngoài xe ngựa, thấy Ngao Thịnh đang chậm rãi cưỡi ngựa ở cách đó không xa, chốc chốc lại quay đầu liếc mắt về phía này.

“Huynh thật sự không nhìn ra chút gì sao?” – Tiểu Hoàng nhìn Tương Thanh – “Ta cảm thấy Thịnh Nhi…xem trọng huynh đấy.”

Tương Thanh ngượng ngùng lắc đầu, nhỏ giọng – “Tôi biết cậu muốn nói đến việc gì.”

Tiểu Hoàng có chút hơi xấu hổ. Thật ra y vốn định bảo là Ngao Thịnh thích Tương Thanh, nhưng lời ấy không làm sao thốt ra miệng được, đành phải sửa thành xem trọng.

“Hắn xem trọng tôi, tôi gánh không nổi đâu.” – Tương Thanh nói xong một câu liền ngậm chặt miệng không nói thêm câu gì khác. Tiểu Hoàng lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ. Thật sự thì giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì thế, sao cứ mỗi lúc một xa nhau thế này…

Sau đó hai người không nói gì nữa, xe ngựa cứ thong thả lăn bánh trên con lộ dài, cuối cùng cũng đến được bên ngoài bãi săn. Tiểu Hoàng và Tương Thanh xuống xe, theo sau Ngao Thịnh đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện