"Nương nương,tại sao người lại làm..."-Quế Chi nhảy chân sáo trên con đường lót gạch,tò mò hỏi An Nguyệt đang thong thả đi ở phía trước,còn không ngừng ngửa mặt lên trời.
"Ta có chủ ý riêng của ta,em cứ yên tâm "-An Nguyệt cười trả lời,nhìn lên bầu trời xanh xinh đẹp.Cô cảm thấy nếu hoàng cung này mà được tự do tự tại,chẳng phải tranh đấu gì thì hay biết mấy.Tư vị quả thật cũng không tệ lắm,chứ suốt ngày đi móc méo hay mỉa mai người khác,nhất là cô biết cái phận nữ phụ này sớm muộn gì cũng đi tong...từ giờ đến đó cũng chẳng còn xa nữa đâu "
"Quế Chi à,em cứ đi về trước đi,ta đi một mình là được rồi"-Cô quay lại nhìn nha đầu phía sau một lát rồi nói.Lúc cô đi dạo thật không muốn bị làm phiền ,huống chi cô còn phải nghĩ cách "giúp đỡ" người ta nữa.
"Nhưng...nương nương"
"Ta biết đường về mà,cứ đi đi"-An Nguyệt nói xong trực tiếp chạy cái vèo đi mất,để lại phía sau là Quế Chi mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
An Nguyệt vui vẻ đi về một hướng nào đó mà cô cũng không rõ nữa,tới một khuôn viên tuyệt đẹp.Nhân sinh trong cung giống như nuôi dưỡng thiên nhiên ấy,nơi nào cũng giống" bồng lai tiên cảnh" cả!.Cô đi theo con đường lát đá trắng tới một lương đình nhỏ cuối lối đi,bên trong hình như không có ai cả...nhưng trên bàn lại bày sẵn rất nhiều món ăn cao lương mỹ vị,còn bốc khói nghi ngút.An Nguyệt nhìn lại bụng nhỏ mấy bữa nay chứa toàn rau xanh của mình,vừa xoa xoa vừa tự lẩm bẩm:
"Đúng lúc mình đang thèm thịt nha,đói muốn chết rồi đây.Sơn thần thổ địa...hoàng cung thổ địa...ông Táo gì gì đó không ngăn cản thì con ăn à"-Cô xoay người 180 độ để xem có ai xung quanh không,sau đó mới rón rén ngồi vào ghế,từ từ thưởng thức từng món.Quả thật là đồ ăn cao cấp có khác nha,mùi vị thật là ngon ! Lúc đó từ phía xa của lương đình,có hai người đang bước tới,theo sau là một tiểu thái giám.Phong thái cao quý và khuôn mặt tuấn tú vô cùng nổi bật,nhưng một người lại mang theo sự lạnh nhạt thâm trầm,người kia thì ấm áp dịu dàng.Tiểu thái giám thấy trong lương đình có người đang ngồi thì vô cùng tức giận:
"Thật to gan,sao lại có kẻ dám đụng tay đến ngự thiện của hoàng thượng!"
"Ta có chủ ý riêng của ta,em cứ yên tâm "-An Nguyệt cười trả lời,nhìn lên bầu trời xanh xinh đẹp.Cô cảm thấy nếu hoàng cung này mà được tự do tự tại,chẳng phải tranh đấu gì thì hay biết mấy.Tư vị quả thật cũng không tệ lắm,chứ suốt ngày đi móc méo hay mỉa mai người khác,nhất là cô biết cái phận nữ phụ này sớm muộn gì cũng đi tong...từ giờ đến đó cũng chẳng còn xa nữa đâu "
"Quế Chi à,em cứ đi về trước đi,ta đi một mình là được rồi"-Cô quay lại nhìn nha đầu phía sau một lát rồi nói.Lúc cô đi dạo thật không muốn bị làm phiền ,huống chi cô còn phải nghĩ cách "giúp đỡ" người ta nữa.
"Nhưng...nương nương"
"Ta biết đường về mà,cứ đi đi"-An Nguyệt nói xong trực tiếp chạy cái vèo đi mất,để lại phía sau là Quế Chi mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
An Nguyệt vui vẻ đi về một hướng nào đó mà cô cũng không rõ nữa,tới một khuôn viên tuyệt đẹp.Nhân sinh trong cung giống như nuôi dưỡng thiên nhiên ấy,nơi nào cũng giống" bồng lai tiên cảnh" cả!.Cô đi theo con đường lát đá trắng tới một lương đình nhỏ cuối lối đi,bên trong hình như không có ai cả...nhưng trên bàn lại bày sẵn rất nhiều món ăn cao lương mỹ vị,còn bốc khói nghi ngút.An Nguyệt nhìn lại bụng nhỏ mấy bữa nay chứa toàn rau xanh của mình,vừa xoa xoa vừa tự lẩm bẩm:
"Đúng lúc mình đang thèm thịt nha,đói muốn chết rồi đây.Sơn thần thổ địa...hoàng cung thổ địa...ông Táo gì gì đó không ngăn cản thì con ăn à"-Cô xoay người 180 độ để xem có ai xung quanh không,sau đó mới rón rén ngồi vào ghế,từ từ thưởng thức từng món.Quả thật là đồ ăn cao cấp có khác nha,mùi vị thật là ngon ! Lúc đó từ phía xa của lương đình,có hai người đang bước tới,theo sau là một tiểu thái giám.Phong thái cao quý và khuôn mặt tuấn tú vô cùng nổi bật,nhưng một người lại mang theo sự lạnh nhạt thâm trầm,người kia thì ấm áp dịu dàng.Tiểu thái giám thấy trong lương đình có người đang ngồi thì vô cùng tức giận:
"Thật to gan,sao lại có kẻ dám đụng tay đến ngự thiện của hoàng thượng!"
Danh sách chương