" lão nô vô cùng biết ơn An tiểu thư,lão nô không biết phải làm gì để đền đáp ơn cứu mạng của An tiểu thư đây...nhà lão nô cũng chỉ còn chút đồng bạc lẻ,thôi thì xin An tiểu thư nhận lấy để lão nô không phải mang tật vong ơn"-trước cửa một cửa tiệm thuốc khá lớn,một ông lão tuổi gần sáu mươi đang rối rít cúi đầu trước một tiểu cô nương thanh tú mặc áo vải xanh ngọc,cẩn thận lấy một ít đồng bạc còn lại trong túi đưa cho nàng.Tiểu cô nương kia chau mày,dùng hai tay nắm bàn tay ông lão lại,đẩy lùi về phía ông,phật ý nói:
"Trương bá bá à,chắc bá cũng biết tiểu thư nhà ta là con người như thế nào rồi...Tiểu thư sẽ không nhận những thứ này đâu,người chỉ muốn đem chút tài năng ra giúp đỡ cho mọi người thôi.Thiên tai còn đầy như vậy,bá và gia đình cứ giữ lại số tiền này mà sống qua ngày đi...nếu mà có gì khó khăn hoặc có người nào cần giúp đỡ cứ đến Ngâm Nguyệt quầy này tìm chúng ta.Lúc đó chúng ta sẽ giúp đỡ hết sức mình..."-Tiểu cô nương cười nhẹ,còn không quên dặn dò Trương lão phía trước cẩn thận một chút ,đem một túi bạc đưa cho ông sau đó mới đi vào bên trong,bước lên thẳng tầng lầu ở phía trên.Nàng dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn thơm,khẽ gõ ba tiếng,bên trong liền có tiếng đáp lại:
"Vào đi"
Thảo Nhu đẩy cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ,mái tóc đen dài suôn mượt của nàng chỉ được buộc lỏng bằng lụa ngắn.Một bờ vai trắng ngần mịn màng thoát ẩn thoát hiện sau lớp vải tơ thượng hạng,khuôn mặt tú lệ hướng ra phía cửa số nhìn xuống con phố vắng vẻ của buổi chiều tàn bên dưới,không rõ cảm xúc.Bên cạnh nàng còn có đặt một cuốn y thư và tách trà nóng đã vơi đi hơn nửa.Thảo Nhu liền đem bình trà trên bàn đến rót nước mới,yên lặng nhìn cảnh đẹp kỳ lạ đang diễn ra.Tất nhiên vị mỹ nhân này không ai khác mà đúng là An Nguyệt-người vừa trốn được khỏi hoàng cung không lâu.Cô vẫn duy trì trạng thái như cũ,cất tiếng hỏi:
"Sao?Trương bá bá đã rời đi chưa?Em đã đưa ngân lượng cho ông ấy rồi chứ?"
"Tất nhiên là em đã làm xong rồi...ông ta cũng thật là...Lúc đầu cón lớn tiếng nói cái gì mà không tin thật sự có bồ tát sống,khăng khăng không cho tiểu thư bắt mạch chẩn bệnh cho cháu hắn.Nếu không phải để tiểu thư vất vả đi hái thuốc chữa trị thì thằng nhỏ đó có sống khỏe như vầy được không chứ?Bây giờ đi rối rít cảm ơn không ngừng...thật là xoay như chong chóng mà."-Thảo Như bực mình nói,ngồi xuống bên cạnh tiểu thư nhà mình mà tố cáo tội trạng.An Nguyệt xoay người ngồi dậy,xoa xoa tóc của nàng một cái,cười nói:
"Em cứ mặc kệ ông ta đi,nhưng không được tỏ thái độ gì nhé.Nếu không chuyện làm ăn của ta sẽ bị ảnh hưởng đó.Trời cũng tối rồi,em đi xuống xem thử Minh Xuân và Quế Chi đi phát chẩn về chưa rồi cùng Thư Hồng đóng cửa tiệm lại đi.Ta muốn nằm một lát rồi sẽ xuống dùng bữa cùng mọi người sau.Em nhớ cẩn thận một chút,e là đêm nay sẽ có bão lớn đó, nhớ không được để nước làm ướt thuốc của ta "-An Nguyệt nói thêm vài câu rồi nhàm chán nằm xuống giường lần nữa,nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia.Kể ra thời gian cũng trôi nhanh thật...cô đã rời khỏi hoàng cung gần một tháng rồi...Ban đầu cũng khá khó khăn nhưng nhờ sự giúp đỡ tận tình của mọi người mà cô đã có một tiệm thuốc nho nhỏ.An Nguyệt đã quyết định chọn nơi này để làm vì cô không muốn mình gặp rắc rối...vùng này nằm ở ranh giới Kỳ quốc và Tinh quốc,đang gánh chịu chút thiên tai không lớn lắm,nhưng đủ để cô có được giây phút bình yên mà chờ đợi...Trưởng công chúa nói rằng khi nào thời cơ đến thì cô sẽ tự khắc quay về...An Nguyệt cô không biết bản thân phải chờ đợi đến khi nào nữa đây? Vũ Hiên đế kia cũng đã dựng lại hòa bình trên khắp Kỳ quốc,muôn dân ca tụng tài trị quốc như thần của hắn, lan truyền đến tận nơi hẻo lánh này.Còn chuyện hắn đã giải tán toàn bộ hậu cung mà chỉ giữ lại duy nhất Hiền phi, phong nàng lên chức quý phi ...khắp nơi đều không khỏi ngưỡng mộ phúc đức của nàng làm An Nguyệt cũng vui vẻ.Cô nghĩ sớm muộn gì hắn cũng sẽ quên mất cô mà thôi,bằng chứng là Hiền phi chưa tới tận đây thăm hỏi cô lần nào do quá bận bịu.Liệu lúc cô trở về dự đại hôn của tam vương gia thì hắn cũng sẽ quên luôn khuôn mặt này của cô không chừng...
An Nguyệt nghĩ đến đó thì hạ tầm mắt xuống,cảm giác vui vẻ cũng vơi dần đi từ lúc nào,cô đóng cửa sổ lại rồi bước ra phía ngoài...
Trong lúc đó...ở một nơi nào đó....
"Hôm nay đến đây thôi,buổi ngày mai trẫm sẽ giải quyết hết những chính sách này của các quan..."-nam nhân mặc long bào ngồi trên ngai vàng giữa Thanh Long điện lên tiếng kết thúc buổi bàn luận riêng vào buổi chiều tà,khuôn mặt nghiêm khắc mọi ngày nhanh chóng dịu xuống,mang theo chút mệt mỏi rời khỏi nơi đang ngồi,đợi người trong phòng đã vơi đi hết hắn mới cởi long bào trên người ra,nói một tiếng bằng giọng khàn khàn:
"Không cần theo trẫm,đến bảo quý phi đừng đợi trẫm làm gì"-xong xuôi liền ngay lập tức rời đi đâu mất.Ngô công công nhìn theo hướng bóng lưng thẳng tắp kia rời đi mà chỉ biết thở dài.Bảo hắn đến bẩm báo cho người kia thì có ích gì ?Ngày nào mọi thứ chẳng diễn ra như vậy?Từ lúc phong quý phi đến giờ có đến Vạn Cúc hiên lần nào nữa đâu?Chỉ có trong ngoài hoàng cung vẫn không ngừng ca tụng tình cảm sâu sắc màhoàng thượng dành cho quý phi...có ai biết được chân tướng bên trong hay lý do không sắc phong hoàng hậu đâu chứ?Ngô công công lắc lắc đầu,ông hướng theo con đường ban nãy mà đi...quỷ thần mới biết được thật ra Thanh Long điện này có một đường tắt rất gần chỗ kia,đêm nào hoàng thượng cũng ở trong đống điêu tàn đó đến tận sáng sớm mới trở về...
Ngô Trung dừng chân trước cửa một tòa các,nhưng dường như đã bị thiêu cháy gần hết không còn nhìn thấy được bảng tên phía bên trên,ông nhanh chóng đi vào rồi lẳng lặng đứng nép sau một gốc cây đào to lớn,đủ để nhìn thấy mọi việc đang diễn ra phía bên trong....Bằng cách nào đó ngọn lửa kia đã được dập tắt kịp thời,chỉ đủ để thiêu cháy đúng ngay tư phòng của người đó...không thể nhìn rõ thân thể nữa.Ông còn nhớ rất rõ ngày hôm đó...sau khi hoàng thượng giải quyết xong mọi công việc liền nghe được tin dữ,không chần chừ dùng hết phần công lực còn lại trong người mà bay đến...chỉ là đã quá trễ,người kia đã đi mất rồi...Hoàng thượng bỏ ăn uống hết ba ngày,quanh quẩn trong Như Nguyệt các này để uống rượu...đến bây giờ vẫn như vậy,người cũng ngày càng gầy đi...bảo làm sao ông có thể không lo lắng đây?
Ngô Trung lại thở dài,ông ra khỏi chỗ nấp mà đi thẳng vào bên trong.Khung cảnh vẫn được giữ nguyên từ khi người kia chết...mà lúc này người ông cần tìm đang gục đầu bên một chiếc bàn thấp,nơi người kia vẫn hay ngồi,bình rượu rỗng rơi đầy trên mặt đất,bên cạnh còn có bút lông và một bức họa còn chưa khô mực.Ông nhẹ nhàng mà cẩn thận đi đến bên cạnh , nhìn thật kỹ bức họa kia:Đó là một mỹ nhân xinh đẹp đứng dưới tán cây hoa quế,khẽ đưa ngón tay thon dài chạm lên cánh hoa màu vàng nhạt,nụ cười của nàng như làm bừng sáng lên mọi vật chung quanh...người này đúng là An sung viên...
"An Nguyệt..."-Bất chợt một tiếng nỉ non vang lên bên cạnh.Ngô Trung hơi cứng người quay sang nhìn,nhưng người kia không hề thức giấc,chắc chỉ là một giấc mộng...
Ngô Trung không làm gì nữa,chuyện này ông cũng chỉ có thể im lặng không có ý kiến...chỉ là thật đáng thương chovị quý phi kia...nàng ấy bây giờ giống như một lá chắn cho cơn mưa đang diễn ra tận sâu bên trong vậy...
Nhưng khi nào cơn mưa này mới dứt?Hay chỉ muốn hòa cùng chút nước đã tan đi đây?
"Trương bá bá à,chắc bá cũng biết tiểu thư nhà ta là con người như thế nào rồi...Tiểu thư sẽ không nhận những thứ này đâu,người chỉ muốn đem chút tài năng ra giúp đỡ cho mọi người thôi.Thiên tai còn đầy như vậy,bá và gia đình cứ giữ lại số tiền này mà sống qua ngày đi...nếu mà có gì khó khăn hoặc có người nào cần giúp đỡ cứ đến Ngâm Nguyệt quầy này tìm chúng ta.Lúc đó chúng ta sẽ giúp đỡ hết sức mình..."-Tiểu cô nương cười nhẹ,còn không quên dặn dò Trương lão phía trước cẩn thận một chút ,đem một túi bạc đưa cho ông sau đó mới đi vào bên trong,bước lên thẳng tầng lầu ở phía trên.Nàng dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn thơm,khẽ gõ ba tiếng,bên trong liền có tiếng đáp lại:
"Vào đi"
Thảo Nhu đẩy cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ,mái tóc đen dài suôn mượt của nàng chỉ được buộc lỏng bằng lụa ngắn.Một bờ vai trắng ngần mịn màng thoát ẩn thoát hiện sau lớp vải tơ thượng hạng,khuôn mặt tú lệ hướng ra phía cửa số nhìn xuống con phố vắng vẻ của buổi chiều tàn bên dưới,không rõ cảm xúc.Bên cạnh nàng còn có đặt một cuốn y thư và tách trà nóng đã vơi đi hơn nửa.Thảo Nhu liền đem bình trà trên bàn đến rót nước mới,yên lặng nhìn cảnh đẹp kỳ lạ đang diễn ra.Tất nhiên vị mỹ nhân này không ai khác mà đúng là An Nguyệt-người vừa trốn được khỏi hoàng cung không lâu.Cô vẫn duy trì trạng thái như cũ,cất tiếng hỏi:
"Sao?Trương bá bá đã rời đi chưa?Em đã đưa ngân lượng cho ông ấy rồi chứ?"
"Tất nhiên là em đã làm xong rồi...ông ta cũng thật là...Lúc đầu cón lớn tiếng nói cái gì mà không tin thật sự có bồ tát sống,khăng khăng không cho tiểu thư bắt mạch chẩn bệnh cho cháu hắn.Nếu không phải để tiểu thư vất vả đi hái thuốc chữa trị thì thằng nhỏ đó có sống khỏe như vầy được không chứ?Bây giờ đi rối rít cảm ơn không ngừng...thật là xoay như chong chóng mà."-Thảo Như bực mình nói,ngồi xuống bên cạnh tiểu thư nhà mình mà tố cáo tội trạng.An Nguyệt xoay người ngồi dậy,xoa xoa tóc của nàng một cái,cười nói:
"Em cứ mặc kệ ông ta đi,nhưng không được tỏ thái độ gì nhé.Nếu không chuyện làm ăn của ta sẽ bị ảnh hưởng đó.Trời cũng tối rồi,em đi xuống xem thử Minh Xuân và Quế Chi đi phát chẩn về chưa rồi cùng Thư Hồng đóng cửa tiệm lại đi.Ta muốn nằm một lát rồi sẽ xuống dùng bữa cùng mọi người sau.Em nhớ cẩn thận một chút,e là đêm nay sẽ có bão lớn đó, nhớ không được để nước làm ướt thuốc của ta "-An Nguyệt nói thêm vài câu rồi nhàm chán nằm xuống giường lần nữa,nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia.Kể ra thời gian cũng trôi nhanh thật...cô đã rời khỏi hoàng cung gần một tháng rồi...Ban đầu cũng khá khó khăn nhưng nhờ sự giúp đỡ tận tình của mọi người mà cô đã có một tiệm thuốc nho nhỏ.An Nguyệt đã quyết định chọn nơi này để làm vì cô không muốn mình gặp rắc rối...vùng này nằm ở ranh giới Kỳ quốc và Tinh quốc,đang gánh chịu chút thiên tai không lớn lắm,nhưng đủ để cô có được giây phút bình yên mà chờ đợi...Trưởng công chúa nói rằng khi nào thời cơ đến thì cô sẽ tự khắc quay về...An Nguyệt cô không biết bản thân phải chờ đợi đến khi nào nữa đây? Vũ Hiên đế kia cũng đã dựng lại hòa bình trên khắp Kỳ quốc,muôn dân ca tụng tài trị quốc như thần của hắn, lan truyền đến tận nơi hẻo lánh này.Còn chuyện hắn đã giải tán toàn bộ hậu cung mà chỉ giữ lại duy nhất Hiền phi, phong nàng lên chức quý phi ...khắp nơi đều không khỏi ngưỡng mộ phúc đức của nàng làm An Nguyệt cũng vui vẻ.Cô nghĩ sớm muộn gì hắn cũng sẽ quên mất cô mà thôi,bằng chứng là Hiền phi chưa tới tận đây thăm hỏi cô lần nào do quá bận bịu.Liệu lúc cô trở về dự đại hôn của tam vương gia thì hắn cũng sẽ quên luôn khuôn mặt này của cô không chừng...
An Nguyệt nghĩ đến đó thì hạ tầm mắt xuống,cảm giác vui vẻ cũng vơi dần đi từ lúc nào,cô đóng cửa sổ lại rồi bước ra phía ngoài...
Trong lúc đó...ở một nơi nào đó....
"Hôm nay đến đây thôi,buổi ngày mai trẫm sẽ giải quyết hết những chính sách này của các quan..."-nam nhân mặc long bào ngồi trên ngai vàng giữa Thanh Long điện lên tiếng kết thúc buổi bàn luận riêng vào buổi chiều tà,khuôn mặt nghiêm khắc mọi ngày nhanh chóng dịu xuống,mang theo chút mệt mỏi rời khỏi nơi đang ngồi,đợi người trong phòng đã vơi đi hết hắn mới cởi long bào trên người ra,nói một tiếng bằng giọng khàn khàn:
"Không cần theo trẫm,đến bảo quý phi đừng đợi trẫm làm gì"-xong xuôi liền ngay lập tức rời đi đâu mất.Ngô công công nhìn theo hướng bóng lưng thẳng tắp kia rời đi mà chỉ biết thở dài.Bảo hắn đến bẩm báo cho người kia thì có ích gì ?Ngày nào mọi thứ chẳng diễn ra như vậy?Từ lúc phong quý phi đến giờ có đến Vạn Cúc hiên lần nào nữa đâu?Chỉ có trong ngoài hoàng cung vẫn không ngừng ca tụng tình cảm sâu sắc màhoàng thượng dành cho quý phi...có ai biết được chân tướng bên trong hay lý do không sắc phong hoàng hậu đâu chứ?Ngô công công lắc lắc đầu,ông hướng theo con đường ban nãy mà đi...quỷ thần mới biết được thật ra Thanh Long điện này có một đường tắt rất gần chỗ kia,đêm nào hoàng thượng cũng ở trong đống điêu tàn đó đến tận sáng sớm mới trở về...
Ngô Trung dừng chân trước cửa một tòa các,nhưng dường như đã bị thiêu cháy gần hết không còn nhìn thấy được bảng tên phía bên trên,ông nhanh chóng đi vào rồi lẳng lặng đứng nép sau một gốc cây đào to lớn,đủ để nhìn thấy mọi việc đang diễn ra phía bên trong....Bằng cách nào đó ngọn lửa kia đã được dập tắt kịp thời,chỉ đủ để thiêu cháy đúng ngay tư phòng của người đó...không thể nhìn rõ thân thể nữa.Ông còn nhớ rất rõ ngày hôm đó...sau khi hoàng thượng giải quyết xong mọi công việc liền nghe được tin dữ,không chần chừ dùng hết phần công lực còn lại trong người mà bay đến...chỉ là đã quá trễ,người kia đã đi mất rồi...Hoàng thượng bỏ ăn uống hết ba ngày,quanh quẩn trong Như Nguyệt các này để uống rượu...đến bây giờ vẫn như vậy,người cũng ngày càng gầy đi...bảo làm sao ông có thể không lo lắng đây?
Ngô Trung lại thở dài,ông ra khỏi chỗ nấp mà đi thẳng vào bên trong.Khung cảnh vẫn được giữ nguyên từ khi người kia chết...mà lúc này người ông cần tìm đang gục đầu bên một chiếc bàn thấp,nơi người kia vẫn hay ngồi,bình rượu rỗng rơi đầy trên mặt đất,bên cạnh còn có bút lông và một bức họa còn chưa khô mực.Ông nhẹ nhàng mà cẩn thận đi đến bên cạnh , nhìn thật kỹ bức họa kia:Đó là một mỹ nhân xinh đẹp đứng dưới tán cây hoa quế,khẽ đưa ngón tay thon dài chạm lên cánh hoa màu vàng nhạt,nụ cười của nàng như làm bừng sáng lên mọi vật chung quanh...người này đúng là An sung viên...
"An Nguyệt..."-Bất chợt một tiếng nỉ non vang lên bên cạnh.Ngô Trung hơi cứng người quay sang nhìn,nhưng người kia không hề thức giấc,chắc chỉ là một giấc mộng...
Ngô Trung không làm gì nữa,chuyện này ông cũng chỉ có thể im lặng không có ý kiến...chỉ là thật đáng thương chovị quý phi kia...nàng ấy bây giờ giống như một lá chắn cho cơn mưa đang diễn ra tận sâu bên trong vậy...
Nhưng khi nào cơn mưa này mới dứt?Hay chỉ muốn hòa cùng chút nước đã tan đi đây?
Danh sách chương