Edit by Hạ Vi Lam
Chương 54 :
Từ Nhu Gia nằm mơ. Nàng mơ thấy đời trước Tạ Tấn tạo phản không thành, mang theo nàng chạy trốn tứ phía. Lúc lang bạt giang hồ, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, về sau, Lục Định rốt cục dẫn người vây quanh bọn họ. Tạ Tấn dùng thân thể cao lớn của hắn che chở nàng, Từ Nhu Gia run lẩy bẩy nắm lấy xiêm y của hắn.
Mắt thấy Lục Định càng ngày càng gần, Tạ Tấn đột nhiên quay người, hung hăng bóp lấy cổ của nàng, ánh mắt âm tàn: " Để biểu muội còn sống mà chịu nhục, ta thà tự tay giết ngươi luôn!"
Cổ căng một cái, Từ Nhu Gia bỗng nhiên tỉnh lại!
Nàng nặng nề mà thở phì phò.
Ngọc Hoàn nằm trên mặt đất, nghe được động tĩnh vội vã bò lên, nghi hoặc hỏi: "Quận chúa sao thế?"
Nói xong liền muốn đi đốt đèn.
Từ Nhu Gia chưa tỉnh nói: "Không có việc gì, ác mộng thôi."
Ngọc Hoàn liền nhớ tới việc Trang vương bị thương, quận chúa khẳng định lại mơ tới nó. Nàng quỳ đến trước giường, nhẹ giọng trấn an Trang vương phi tương lai. Từ Nhu Gia một lần nữa nằm xuống, đưa lưng về phía Ngọc Hoàn, giả bộ ngủ thiếp đi. Lúc Ngọc Hoàn nằm ngủ lại, con mắt Từ Nhu Gia mới mở to. Hôm sau trời chưa sáng, Ngọc Hoàn quen thuộc sớm tỉnh, nàng chậm rãi ngồi thẳng, đứng dậy nhìn đằng trước, đã thấy chăn mền trên người quận chúa chẳng biết lúc nào bị nàng đạp đến dưới lòng bàn chân.
Ngọc Hoàn bật cười, đại cô nương mười sáu tuổi, sang năm liền xuất giá, quận chúa làm sao không đổi được bệnh đạp chăn mền?
Nàng đi giúp quận chúa đắp chăn. Nhưng mà lúc Ngọc Hoàn cúi đầu xuống, liền thấy hai gò má của quận chúa đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, giống như rất khó chịu. Ngọc Hoàn vội vàng sờ cái trán quận chúa, quả nhiên là nóng bỏng đến kinh người.
"Quận chúa bệnh rồi, nhanh đi báo nương nương!"
Đại trướng của Thục phi ngay ở phía trước, Ngọc Băng vội vã chạy đến, lại bị thị vệ trông coi phía ngoài ngăn cản, tối hôm qua Hoàng Thượng túc ở chỗ này, trừ phi việc gấp, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Ngọc Băng không biết việc quận chúa bệnh đối với Vĩnh Gia đế có tính là việc gấp hay không, nàng cũng không dám tự tiện xông vào. Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở trên trướng của ba vị thân vương Vương. Hôm qua cánh tay của Trang vương bị thương, Hoàng Thượng lệnh thái y đích thân chăm sóc...
Hoàn toàn yên tâm, Ngọc Băng bước nhanh hướng chỗ Trang vương tiến đến. Thị vệ thay Chu Kỳ trông coi, chính là Lục Định. Sắc trời không rõ, nhìn thấy Ngọc Băng, Lục Định nghi ngờ nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Ngọc Băng lo lắng giải thích: "Quận chúa phát sốt, cũng không biết là lúc nào thì nóng, bây giờ gọi gọi cũng không dậy, ta nghĩ Vương gia bên này có thái y, không biết có thể mượn dùng một lát hay không?"
A Đào bệnh ? Lục Định lập tức nói: "Ngươi chờ chút, ta đi mời Vương gia."
Nói xong, Lục Định liền tiến vào, đi đến bên trong mành lều phía trước, Lục Định vừa muốn mở miệng, màn cửa vẩy lên một cái, lộ ra thái y cùng Chu Kỳ.
"Đi thôi."
Chu Kỳ thần sắc thanh lãnh, quần áo chỉnh tề, chỉ có cánh tay trái quấn băng gạc. Lục Định ở phía trước dẫn đường. Mấy người rất nhanh liền đi tới chỗ Từ Nhu Gia. Ngọc Hoàn thay Từ Nhu Gia đắp kín mền mới mời bọn họ đi vào. Kia là Vương phi tương lai, Lục Định không cần phân phó liền đứng ở bên ngoài, thái y theo Chu Kỳ đi vào bên trong trướng.
Chu Kỳ dẫn đầu đi vào trước giường, liếc mắt liền thấy được Từ Nhu Gia. Mặt nàng rất đỏ, trên trán hơi ướt, hẳn là nha hoàn giúp nàng lau qua.
"Làm phiền Ngụy thái y." Chu Kỳ đứng ở một bên, hướng Ngụy thái y đã thay hắn rút mũi tên nói.
Ngụy thái y gật gật đầu, ngồi ở trên ghế chỗ bên trên Ngọc Băng. Ngọc Băng từ trong chăn lấy ra tay của Từ Nhu Gia.
Mặt của nàng đỏ như vậy, tay lại trắng nõn như ngọc, hai loại nhan sắc này vừa so sánh, nhìn thấy mà giật mình.
Ngụy thái y bắt mạch, lại hỏi Ngọc Băng, Ngọc Hoàn, quận chúa sinh hoạt thường ngày, lập tức giải thích nói: "Bãi săn ban ngày ấm gió to, quận chúa chỉ là nhiễm phong hàn, ta sẽ phân phó đơn thuốc, sáng tối sắc uống một lần, sau ba ngày có thể khôi phục rồi."
Ngọc Băng, Ngọc Hoàn nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vào lúc này, Từ Nhu Gia rốt cục bị giọng nam nhân không nên xuất hiện ở bên cạnh đánh thức. Nàng vô lực mở to mắt, nhìn thấy Ngụy thái y, vẻ mặt nàng mê mang.
Ngọc Băng kịp thời giải thích nguyên do: "Quận chúa, tối hôm qua người bị cảm lạnh nhiễm phong hàn, Vương gia mang theo Ngụy thái y đến thay ngài chẩn trị."
Mang theo Ngụy thái y ? Từ Nhu Gia hậu tri hậu giác hướng đầu giường nhìn, lúc này mới phát hiện Chu Kỳ trầm mặc đứng đó.
Nàng suy yếu cười một tiếng: "Vương gia."
Chu Kỳ lại lạnh lùng nói: " Tất cả các ngươi lui xuống."
Ngọc Băng, Ngọc Hoàn bận bịu mời Ngụy thái y ra ngoài cho thuốc. Người đi rồi, Chu Kỳ vẩy vạt áo lên, ngồi ở chỗ Ngụy thái y vừa mới ngồi, cùng Từ Nhu Gia mặt đối mặt. Từ Nhu Gia vô thức dời ánh mắt, thấy trong trướng thắp nến, Từ Nhu Gia giật mình: "Hiện tại là giờ nào rồi?"
Chẳng lẽ nàng hôn mê một ngày, trời đã tối luôn rồi? Nếu là như thế, Chu Kỳ buổi tối tới chỗ nàng bên này...
"Vừa qua khỏi giờ Dần." Chu Kỳ thấp giọng nói, " Phụ hoàng mẫu phi còn chưa tỉnh ngủ, Ngọc Băng mới đi tìm ta."
/ ~ giờ Dần là khoảng từ 3h00 – 5h00 sáng ~ /
Từ Nhu Gia rõ ràng. Vừa muốn nhắc nhở Chu Kỳ đi mau, miễn cho bị người khác phát hiện, ánh mắt lại rơi vào cánh tay trái quấn lấy băng gạc của hắn.
Từ Nhu Gia nhịn không được hỏi: "Vết thương của Vương gia sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều, biểu muội không cần quan tâm đâu." Chu Kỳ cấp tốc nói.
Nhưng Từ Nhu Gia biết hắn chỉ là đang dỗ nàng, nàng làm nữ công không cẩn thận đâm tới ngón tay đều đau rất lâu, Chu Kỳ trúng tên sâu như vậy, sẽ có bao nhiêu đau nhức ?
Đây đều là bởi vì nàng mà có. Có lẽ người mang bệnh so với bình thường yếu ớt hơn một chút, Từ Nhu Gia thân thể khó chịu, hiện ở trong lòng lại khó chịu, bên trong mắt hạnh liền rơi nước mắt, tự trách xoay người vùi sâu vào gối đầu bên trong: "Đều tại ta..."
Tiểu cô nương thấp giọng khóc nức nở, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, Chu Kỳ thấy, lại hận Tạ Tấn, vì hắn ta mà nàng bị ủy khuất đau lòng.
Nhưng mà Chu Kỳ không biết nên làm sao để dỗ nàng. Nàng khóc càng ngày càng lợi hại, Chu Kỳ thực sự không có cách, hướng phía trước nghiêng người nói: "Đừng khóc, Tạ Tấn mang ý đồ xấu, ta như thế nào trách ngươi."
Nói đến Tạ Tấn, Từ Nhu Gia càng khó chịu hơn. Đời trước nàng làm sao lại ngốc như vậy?
Nhưng trừ ngoại tổ mẫu, Từ Nhu Gia không cách nào trước bất kỳ ai kể ra phần ủy khuất này. Nàng kéo chăn mền, tránh ở trong chăn tiếp tục khóc. Chu Kỳ bỗng nhiên đau đầu, lần trước bị nàng làm cho đau đầu, còn là bởi vì hôn sựcủa biểu muội cùng Từ Diệu, thời điểm nàng miệng lưỡi bén nhọn chống đối hắn.
"Đừng khóc." Đối mặt với nàng, Chu Kỳ lần nữa khuyên nhủ.
Từ Nhu Gia chậm rãi khôi phục lý trí, thút tha thút thít nhắc nhở hắn: "Ừ, ta không khóc nữa, biểu ca đi nhanh đi, bị người khác trông thấy ngươi đến chỗ của ta không tốt đâu."
Bởi vì không dỗ được nàng, Chu Kỳ nhẫn nhịn một bụng bực bội, lúc này rốt cuộc tìm được chỗ tháo nước, trầm giọng nói: "Nàng là vị hôn thê của ta, nàng nhiễm phong hàn, ta tới thăm nàng có gì mà không thể?"
Nhưng mà giọng điệu hắn nghiêm túc, ngược lại giống như đang cáu Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia không dám lên tiếng nữa.Thấy nàng không động, bên trong chỉ có còn sót lại tiếng thút tha thút thít nhỏ bé, chân mày Chu Kỳ nhíu càng sâu, chẳng lẽ nàng còn đang len lén khóc ?
Bực bội lại, Chu Kỳ ôm đồm mở chăn mền đang ngăn trở ánh mắt hắn. Từ Nhu Gia giật nảy cả mình, mặc dù lúc này quần áo bên trong chắc chắn sẽ không khiến nàng lộ cái gì, nhưng nàng vẫn theo bản năng hai tay ôm ngực, chặn chính mình.
Chu Kỳ rõ ràng chỉ muốn thấy được con mắt khóc sưng cùng tóc dài xốc xếch của nàng, lại bị động tác của nàng bừng tỉnh, kịp thời xoay người sang chỗ khác: "Thật có lỗi, ta không phải cố ý."
Từ Nhu Gia mím môi, trước tiên là nhanh chóng kéo chăn mền lên, ngẩng đầu một cái, kinh ngạc chú ý, Chu Kỳ thế mà lại đỏ mặt cả lên.
Từ Nhu Gia: ...
Nguyên lai Trang vương lạnh lùng giống như cục băng, thế mà cũng sẽ lộ ra thái độ ngây ngô của thiếu niên mới có ? Từ Nhu Gia lúc đầu cũng không có cảm thấy cái gì, Chu Kỳ đỏ mặt, nàng đột nhiên cũng lúng túng.
Rủ xuống tầm mắt, Từ Nhu Gia nhỏ giọng nói: "Vương gia vẫn là đi mau đi."
Chu Kỳ không dám tiếp tục phản đối cái gì, thấp giọng dặn dò nàng hảo hảo dưỡng bệnh, liền cũng không quay đầu lại bước nhanh mà rời đi. Người đi rồi, màn rèm thật dày còn đang nhẹ nhàng lắc lư. Từ Nhu Gia nhìn màn rèm, trước mắt lần nữa lại hiện ra bên mặt ửng đỏcủa Chu Kỳ.
Nhắc tới cũng kỳ, bị hắn như thế quấy rầy một cái, những bóng ma kiếp trước tối hôm qua hại nàng trằn trọc giống như bị ánh sáng mặt trời xua tan, đều biến mất vô hình vô dạng. Tựa như đời trước nàng không thấy rõ con người Tạ Tấn, có lẽ, Từ Nhu Gia cũng xưa nay không từng chân chính hiểu rõ Tứ ca Chu Kỳ của nàng.
"Quận chúa, Vương gia đối với ngài thật tốt."
Sau khi Chu Kỳ đi, Ngọc Băng, Ngọc Hoàn đều tiến đến, trước tiên khen hắn nói,
" Nghe nói ngài bệnh, Vương gia đương nhiên mang thương thế dậy sớm cũng muốn đích thân qua nhìn ngài một cái mới yên tâm, trước kia nương nương chê Vương gia là tảng băng u cục lạnh lùng không có tình người, Vương gia buồn bực hay không buồn bực chúng ta không biết, nhưng nhìn bằng biểu hiện của Vương gia sáng nay, hắn đối với ngài mới không lạnh nhạt đâu!" Ngọc Hoàn đi theo gật đầu: "Ta nhìn á, Vương gia chỉ là mặt làm bộ lạnh lùng, kỳ thật trong lòng nóng hổi đây ! "
Từ Nhu Gia miễn cưỡng nằm , mặc cho hai nha hoàn trêu chọc nàng. Bất quá, nghe xong, trong nội tâm nàng lại có chút ngọt ngào.