Edit by Hạ Vi Lam
Chương 57 :
Thái hậu mang theo Tạ Tấn đi Pháp Hoa Tự, hồi kinh thì Tạ Tấn lại không ở bên. Đường đường là thế tử Anh Quốc Công sẽ không hiểu thấu mà nghĩ quẩn lưu trong chùa niệm kinh đi? Cái cớ này, kinh thành không ai tin tưởng cả. Nhưng Thái hậu nói Tạ Tấn niệm kinh, thần tử hoặc bách tính cho dù muốn chất vấn, cũng tuyệt không dám đi đến trước mặt Thái hậu hỏi thăm cho rõ ràng. Chỉ có vợ chồng Anh Quốc Công mới có tư cách. Không đợi hai vợ chồng cầu kiến Thái hậu, Thái hậu đã gặp bọn họ trước. Ba người nói chuyện gì, không ai biết được, một đám người chờ xem náo nhiệt mới phát hiện, vợ chồng Anh Quốc Công lại yên lặng tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn cảm ơn.
Tháng chín, toàn bộ kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận việc này. Có người bảoTạ Tấn bị đi "Tù" ở Pháp Hoa Tự vì liên quan với việc Trang vương bị thương ở bãi săn, nhưng mà, Hoàng Thượng đã tha thứ Tạ Tấn, Trang vương cũng rộng lượng bảo việc này không có liên quan gì với Tạ Tấn, vì sao Thái hậu muốn nghiêm trị người nhà mẹ đẻ của bà như thế?
Có ít người thông minh đoán được Thái hậu là thí tốt giữ xe, còn những người hồ đồ kia, dù sao cũng chỉ dám phỏng đoán bí mật lung tung, tại phủ Anh quốc công, trong cung cũng không ảnh hưởng. Nhưng khi Từ Nhu Gia phát hiện, ngoại tổ mẫu giống như trong một đêm biến già hơn rất nhiều. Nếu như đây là trừng phạt Tạ Tấn...
Từ Nhu Gia tự trách mà đứng lên. Đời trước ngoại tổ mẫu một mực che chở nàng, trong lòng Từ Nhu Gia, ngoại tổ mẫu chính là trời của nàng, vô luận kinh thành phát sinh đại sự gì, ngoại tổ mẫu đều sẽ vững vàng đứng ở trước mặt nàng. Cho nên mỗi lần bị ủy khuất, Từ Nhu Gia đều sẽ ngay lập tức tìm ngoại tổ mẫu thổ lộ hết, nuôi thành thói quen, nàng dĩ nhiên đã quên, ngoại tổ mẫu cũng chỉ là một người có máu có thịt mà thôi.
Đầu Đông Tuyết, Thái hậu ngã bệnh.
Phong Hàn không phải là bệnh nghiêm trọng, nhưng Thái hậu nhiễm phong hàn, lại lộ ra càng ngày càng tiều tụy. Từ Nhu Gia cũng không nén được nữa, quỳ gối trước giường bệnh của Thái hậu, vô cùng áy náy mà nói: "Ngoại tổ mẫu, đều tại ta không hiểu chuyện, nếu như ta sớm một chút nói với hắn rõ ràng, hắn có lẽ sẽ không đi đến bước kia nữa."
Thái hậu cúi đầu, liền thấy tiểu cô nương thế mà đang khóc, lẳng lặng mà khóc, nước mắt thành chuỗi dọc theo khuôn mặt trắng noãn kia rơi xuống. Thái hậu gấp gáp, ý đồ muốn ngồi dậy.
"Ngài đừng nhúc nhích!"
Từ Nhu Gia liền vội vàng đứng lên, ấn vào bả vai của ngoại tổ mẫu,để cho bà tiếp tục nằm. Một ngồi một nằm, tư thế này, Thái hậu nhìn nước mắt của nàng càng rõ hơn.
Giữ chặt tay của cháu gái ngoại, Thái hậu thở dài nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi có thể nói với hắn cái gì, nói cho hắn biết các ngươi thành hôn? Vậy hắn dùng cái này áp chế ngươi nhất định phải gả cho hắn thì làm sao bây giờ?"
Từ Nhu Gia nằm trong ngực ngoại tổ mẫu, nức nở nói: "Ta không quan tâm hắn, ta chỉ muốn ngoại tổ mẫu sống lâu trăm tuổi."
Thái hậu cười, sờ đầu tiểu cô nương nói: "Chiều ngươi, ta phạt hắn, nhưng không thể trường mệnh..."
"Ngoại tổ mẫu!" Từ Nhu Gia một tay bịt miệng Thái hậu, không cho phép bà nói lung tung.
Miệng bị che lấy, con mắt Thái hậu cũng đang cười, kéo tay Từ Nhu Gia ra rồi nói: "Ta phạt hắn,nhưng đấy là do hắn nên phạt, kia cũng là hắn tự ngậm quả đắng, ngươi và Lão Tứ không liên quan."
Từ Nhu Gia nhìn nếp nhăn trên khóe mắt của ngoại tổ mẫu, mếu máo nói: "Ngài thế này, tâm ta đau lắm."
Thái hậu nhân tiện nói: "Vậy ngươi liền dỗ dành ngoại tổ mẫu vui vẻ là được."
Từ Nhu Gia buồn bã nói: "Ta cũng muốn, nhưng trong khố phòng của ngài bảo bối gì đều có, ta cũng không biết nên dùng cái gì giúp ngài vui vẻ, y phục vớ giày những cái kia đều sớm đã đưa qua, ngài cũng không hiếm có."
Thái hậu cười tủm tỉm: "Vậy liền đưa ta thứ mới mẻ là được."
Từ Nhu Gia: "Như thế nào mới tính là thứ mới mẻ?"
Thái hậu liếc về phía bụng của nàng: "Sớm ngày sinh cho ta cháu ngoại là được."
Từ Nhu Gia: ...
Xấu hổ quá đi, Từ Nhu Gia cắn cắn môi, không thèm đếm xỉa, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần có thể giúp ngài vui vẻ, sinh thì sinh vậy."
Thái hậu sững sờ, lập tức vỗ cháu gái ngoại một cái: "Thật sự là ở cùng Lục thị lâu qua rồi, cái gì cũng dám nói!"
Mặt Từ Nhu Gia ửng hồng, ngoài miệng không chịu thua: "Giống cô mẫu lại có gì không ổn chứ, trong lòng không giấu sự tình, sống lại tự tại hơn nhiều."
Thái hậu khẽ nói: "Gọi là người ngốc có phúc ngốc, gặp được cữu cữu ngươi đó."
Vừa dứt lời, Vĩnh Gia đế tới thăm mẫu thân. Từ Nhu Gia nói nhỏ: "Cữu cữu thật hiếu thuận, trách không được ngài mỗi ngày khen hắn."
Thái hậu trừng nàng: "Càng nói càng không đứng đắn, ở bên cạnh ta thì có thể, tương lai làm Vương phi, tuyệt đối đừng học mẹ chồng của ngươi."
Thái hậu vẫn là hi vọng cháu gái ngoại một tay mình nuôi nấng nói chuyện hành động ưu nhã, hiển thị rõ phong thái quý nữ.
Từ Nhu Gia cười hắc hắc, Vĩnh Gia đế tiến đến, nàng lập tức quy củ hành lễ, còn vụng trộm hướng Thái hậu nháy mắt. Tiểu cô nương giống như nước trong veo, như hoa kiểu diễm cả ngày hầu ở bên người bà, nghĩ trăm phương ngàn kế khiến bà vui vẻ, u uất trong lòng Thái hậu triệt đều tiêu tán hết đi.
Quá khứ đều đã qua, bà sống hơn nửa đời người, rõ hết đạo lý, đó chính là nhìn về phía trước nhiều lên, đừng nghĩ về cái cũ mà lại tiếc rẻ.
Sang năm mới, kinh thành lại náo nhiệt, Tứ Hoàng Tử - Trang vương sắp đại hôn !
Hai năm này Thục phi nương nương chuyên sủng hậu cung, chính cung con trai trưởng Hoài Vương lại chậm chạp không có thụ phong Thái tử, dẫn đến việc bách tính, thần tử đối với hạ vị thái tử sinh ra các loại suy đoán, trong đó Nhị hoàng tử Ninh Vương phong lưu không nên thân, Tam hoàng tử Kính Vương u ám không được sủng ái, Ngũ hoàng tử vẫn còn con nít, Hoài Vương cùng Trang vương thuận lý thành chương biến thành hai ứng cử viên sốt dẻo nhất. Bởi vì những suy đoán này, hôn sự Trang vương đặc biệt làm cho người ta chú ý quan tâm.
Từ Nhu Gia ở hoàng cung, nên không nghe được lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài, mà sống lại một đời, nàng đối với việc lấy chồng này cũng không giống nàng dâu chân chính mới gả, không khẩn trương cũng không bất an như vậy.
Cháu ngoại gái thật yên lặng chuẩn bị gả, Thái hậu lại bắt đầu lo lắng, Lão Tứ đã đủ chững chạc, nhưng vạn nhất cháu gái gả đi sau cũng như gả lần trước, mọi chuyện biết phân tấc, thủ rõ quy củ, thời gian vợ chồng trẻ sẽ biến thành cái dạng gì?
Thái hậu cảm thấy, một người thê tử đối đãi lúc đoan trang lúc lại hào phóng, nhưng lúc cùng trượng phu ở chung, quá đoan trang, quá nhã nhặn ngược lại không ổn.
Nam nhân ấy mà, vô luận thân phận cao quý hay ti tiện, đều như nhau, không thích quy củ như vậy.
Đêm trước khi cháu gái ngoại xuất giá, Thái hậu đưa nàng gọi vào bên người, nghiêm túc hỏi: "Nhu Gia, ngươi chuẩn bị làm sao cùng tứ ca ngươi ở chung chưa?"
Từ Nhu Gia kỳ quái mà liếc nhìn ngoại tổ mẫu, đáp: "Đương nhiên là làm tốt việc nằm trong phận sự, chiếu cố sinh hoạt thường ngày."
Thái hậu trừng mắt: "Ta hỏi chính là bí mật vợ chồng ở chung đó."
Từ Nhu Gia mặt nóng lên, quay đầu nói: "Ngài hỏi cái này làm gì."
Thái hậu không đáp, chỉ dùng mệnh lệnh giọng nói: "Tứ ca quá đứng đắn, ngươi nhiệt tình một chút, ta vẫn chờ ôm cháu ngoại đấy nha!"
Từ Nhu Gia giật mình nhìn xem bà. Thái hậu cũng rất giật mình, nàng còn tưởng rằng cháu ngoại gái sẽ ngượng mà chạy mất.
"Ánh mắt đó của ngươi là ý gì?" Thái hậu hỏi.
Từ Nhu Gia không khách khí chút nào, cười: "Ngoại tổ mẫu có lẽ không biết, buổi chiều cô mẫu đến, lời nói của ngài và Lục Thị giống nhau như đúc."
Thái hậu: ...
Bà cùng Lục thị thế mà lại nghĩ giống nhau ?
Khó được trông thấy ngoại tổ mẫu ăn quả đắng, Từ Nhu Gia bên cạnh cười chạy đi, tiếp tục trêu ghẹo nói: "Quả nhiên không phải người một nhà, không tiến cùng một cửa!"
Thái hậu cho dù bình dị gần gũi, bà đều là danh môn quý nữ, hiện nay là Thái hậu, tuyệt đối không muốn nghe người khác đem bà cùng Lục thị kia bảo giống nhau đâu!
"Lại nói nữa, có tin ta bảo tứ ca của ngươi tới dặn dò một phen không hả?" Nhìn qua tiểu cô nương, Thái hậu mở miệng uy hiếp nói.
Ngoại tổ mẫu muốn nhắc nhở Chu Kỳ bí mật đối với nàng nhiệt tình hơn một chút?
Từ Nhu Gia lập tức không cười được nữa !