Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say nên Tiết Tĩnh Xu không kịp phản ứng xem bản thân đang ở chỗ nào.

Nhưng rất nhanh sau đó, sự đau nhức đã nhắc nàng nhớ lại chuyện tối hôm qua. Không những vậy, sự ấm áp của người bên cạnh liên tục truyền đến bên người nàng.

Nàng cứng người, không biết có nên đứng lên hay không? Hoàng thượng tỉnh lại sớm hơn nàng, thấy nàng có động tĩnh đã lập tức nói: "Tỉnh rồi sao? Người còn khó chịu hay không?"

Tiết Tĩnh Xu xoay đầu nhìn hắn thấy hoàng thượng đang tựa ở đầu giường, tóc chưa buộc nên rối bung, khuôn mặt lạnh lùng bị màu đỏ của màn trướng hòa tan thành vài phần nhu hòa.

Nàng lắc đầu: "Thần thiếp không sao, bây giờ là giờ gì rồi? Thiếp ngủ quên phải không?"

Ngày thứ hai sau động phòng, nàng và hoàng thượng còn phải tế thần, sau đó đi Tông Miếu cúng tế xin được tổ tiên tiếp nhận.

Hoàng thượng đáp lời: "Chưa tới giờ, bây giờ có thể đứng lên không?"

"Có thể." Tiết Tĩnh Xu nói

Lúc này hoàng thượng mới gọi cung nhân vào hầu hạ.

Các cung nữ đứng chờ ở ngoài từ sớm nối đuôi nhau đi vào, người cầm khay người cầm chậu vàng, mười mấy người đâu vào đấy im lặng đi vào, một chút tiếng động cũng không có.

Có cung nữ tiến tới vén màn giường lên, nắng sớm chiếu vào trong giường.

Đột nhiên xuất hiện trước nhiều người như vậy khiến Tiết Tĩnh Xu không khỏi cảm thấy không được tự nhiên nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện các cung nữ đều cúi đầu, ngay cả khi trả lời cũng không có ai ngẩng lên, càng không ai dám nhìn trộm nàng. Điều này khiến nàng thấy thật quái dị nhưng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mấy cung nữ chia ra vây quanh nàng với hoàng đế, mỗi người ở một bên thay quần áo.

Nữ quan trang điểm cho Tiết Tĩnh Xu rồi thay cát phục để làm lễ cúng tế, trên đầu vẫn là mũ phượng nhưng nhỏ hơn hôm qua.

Bên này nàng vừa trang điểm xong thì bên kia hoàng đế cũng đã chuẩn bị tốt, hai người cùng nhau tới chính điện cung Tê Phượng.

Trong điện đã dọn xong bàn tế, đầu tiên hai người thực hiện ba quỳ chín lạy tế trời đất rồi hành lễ thần Phật.

Sau đó lại trở về thiên điện, cung nhân đang chuẩn bị bữa ăn, bữa đầu tiên hai người ăn cùng nhau gọi là bữa cơm đoàn viên, phải được bày vào long phượng hỉ đặt trên giường.

Vì đồ ăn sáng chưa được chuẩn bị xong nên hai người ngồi một bên thưởng thức trà do cung nhân mang tới.

Đột nhiên Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Hoàng thượng, khi nào chúng ta đi vấn an thái hoàng thái hậu?"

Hoàng thượng nói: "Khâm Thiên Giám đã xem ngày đẹp là hai mươi tháng hai."

Đó chính là ngày mai.

Nghi lễ hoàng gia và dân gian hơi khác nhau, nếu là nhà người dân bình thường thì ngày thứ hai sau khi vào cửa tân nương đã ra mắt bố mẹ chồng ngay, còn nàng phải đợi ngày tốt mới được.

Tính ra đã hai mươi ngày kể từ lúc đưa sính lễ nàng không được gặp thái hoàng thái hậu rồi.

"Gần đây Phan thần y có tiến cung không ạ?"

"Ngày mười lăm tháng hai hắn đã tới bắt mạch, tình trạng hoàng tổ mẫu đã ổn định, nàng đừng lo."

Tiết Tĩnh Xu chỉ khẽ gật đầu. Nàng biết từ ổn định ở đây có nghĩa là gì, có lẽ từ nay về sau thái hoàng thái hậu sẽ không đau không bệnh thế nhưng dù vậy thì cũng chỉ được nửa năm, một năm nữa.

Thực ra số lần gặp mặt của nàng với lão nhân gia còn không bằng số lần gặp Chu lão thái quân nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng gần gũi với bà, loại tình cảm này nàng không thể thấy được trên người trưởng bối khác.

Sư phụ bên trong am ni cô cũng coi như là trưởng bối của nàng nhưng do trở ngại về thân phận nên họ chỉ coi nàng nửa tiểu thư nửa đồ đệ dù có quan tâm cũng không đủ yêu thương.

Lần đầu tiên tiến cung thấy thái hoàng thái hậu, trong lòng nàng đã nghĩ có lẽ bà nhà người ta cũng hiền lành dễ gần như vậy.

Nhưng vị nhân gia hiền lành này lại chẳng còn bao lâu nữa.

Trong lòng nàng đang suy nghĩ linh tinh thì cơm đoàn viên đã bày xong, cung nhân mời đế hậu di giá nên Tiết Tĩnh Xu vội vàng thu lại nỗi lòng mình.

Cung nhân đang chuẩn bị đỡ Tiết Tĩnh Xu lên giường thì hoàng thượng lại nhanh tay, mấy cung nữ phục vụ vội vàng lui sang một bên.

Tuy là hoàng đế đỡ Tiết Tĩnh Xu nhưng sức hắn lớn nên gần như là vừa ôm vừa đỡ cả người nàng đi.

Sau khi ngồi xuống thì Tiết Tĩnh Xu không động đậy nữa. Thực ra thân thể của nàng vẫn còn khó chịu, đặc biệt là mỗi lần cất bước đều cảm thấy có gì đó cộm cộm mài qua nên khi cung nữ tới đỡ nàng có chút phiền não, vì giường cao như vậy dù chân có đạp lên lưng người nàng cũng bước không nổi.

Hoàng thượng trực tiếp ẵm nàng đi dù làm nàng cảm thấy lúng túng nhưng cũng có phần thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc bàn không lớn lắm được đặt khoảng hai mươi chiếc đĩa chén nhỏ, mỗi thứ đều lớn bằng bàn tay của nàng. Mỗi đĩa đều có đôi có cặp, rõ ràng là chia đều thức ăn cho nàng và hoàng đế nhưng tận hai mươi đĩa, cho dù mỗi đĩa chỉ nếm một miếng thì nàng cũng không ăn nổi.

Nữ quan hầu bữa đứng ở bên giường, thấy mắt hoàng thượng đang nhìn đĩa bánh trôi song hỉ thì vội vươn đũa bạc ra gắp vào bát của hắn, một viên khác thì đưa vào bát của Tiết Tĩnh Xu.

Viên bánh trông như bánh trôi nhưng lớn hơn một chút, ước chừng là bằng nắm đấm trẻ con, mặt trên in màu hồng song hỉ xen thêm các sợi xanh đỏ trông rất vui mắt.

Tiết Tĩnh Xu gắp lên cắn một miếng nhỏ, vỏ bánh trôi rất mềm, có lẽ là đã bỏ thêm bột nếp, bên trong ngọt lại không ngấy, dẻo dẻo ngon miệng, không giống củ từ mà cũng không phải hạt sen, không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.

Nàng ăn một miếng thì bình phẩm trong lòng, mãi mới ăn xong một nửa mà ngẩng đầu lên lại thấy hoàng thượng đã ăn xong hết đang đợi nàng.

Nàng đỏ mặt không dám từ từ thưởng thức nữa mà vội vã nuốt vào.

Hoàng thượng đưa bát canh nóng đến bên tay nàng: "Chậm một chút."

Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng cảm ơn.

Vừa nuốt canh xong thì nữ quan lại gắp sủi cảo cho nàng.

Sủi cảo cũng lớn hơn bình thường một chút, nhân to gần bằng nửa bàn tay của nàng, da bọc bên ngoài rất mỏng gần như có thể nhìn thấy nguyên liệu bên trong.

Sau khi nếm Tiết Tĩnh Xu nhận ra vị thịt cua, nước canh bồ câu và hương sò điệp.

Hoàng thượng ăn chậm hơn lần trước rất nhiều, đến khi Tiết Tĩnh Xu nuốt xong miếng cuối cùng thì hắn mới đặt đũa xuống.

Nữ quan lại đưa cho nàng một bát trân châu trông vô cùng khéo léo đẹp đẽ, hình dạng cực kì mê người

Tiết Tĩnh Xu hơi nhíu mày, cảm thấy khó khăn vì nàng không ăn nhanh được.

Nàng ăn bát trân châu này thật chậm.

Không đợi nữ quan tiếp tục chia thức ăn hoàng thượng đã nói: "Ngươi đi xuống đi."

Nữ quan sững sờ, lập tức khom người lui ra.

Hoàng thượng lại vẫy tay cho tất cả cung nhân đều lui ra.

Sau khi không còn ai nữa, hoàng thượng mới quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Không ăn được phải không?"

Tiết Tĩnh Xu đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Còn có thể ăn thêm một chút."

Hình như hoàng đế đã cười một cái.

Tiết Tĩnh Xu nghe thấy âm thanh liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn nhưng vẻ mặt hắn lại như bình thường không có gì khác nên không khỏi hoài nghi là mình nghe nhầm.

Hoàng thượng nói: "Đây là quy củ của tổ tông định ra nên cần phải ăn hết cả bàn này, tí nữa còn có nữ quan đến kiểm tra."

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, phải ăn xong một bàn này mà mỗi người một nửa, nếu là nam tử sức ăn lớn thì còn có thể nhưng mấy hoàng hậu trước đây làm sao mà ăn hết được? Chẳng nhẽ chỉ có mình nàng ăn ít?

Hoàng thượng chậm rãi nói: "Thế nhưng quy củ là chết, người mới là sống nên nếu thấy không thoải mái có thể không cần tuân theo."

Tiết Tĩnh Xu nhướng mi: "Ý người là đổ sạch sao?"

"Nàng xem trong phòng này có thể đổ được vào đâu, bình bát bảo à?"

Tiết Tĩnh Xu nhìn hoàng thượng một chút rồi lại quay đầu nhìn bình bát bảo, nói thật với vẻ mặt của hắn, nàng không biết hắn đang nói thật hay nói đùa nữa.

Hoàng thượng nói: "Đừng nhìn"

Hắn đưa một bát đến cho Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu trừng cái bát, hắn nói thay đổi là hắn gắp cho nàng ăn sao?

"Nàng cắn một miếng đi." Hoàng thượng thấy nàng không động đậy liền thúc giục.

Tiết Tĩnh Xu không thể làm gì khác đành gắp lên cắn một cái, tuy hương vị rất ngon nhưng nàng không có tâm tình gì để thưởng thức.

Thấy nàng ăn xong hoàng thượng liền cầm đũa gắp nốt phần còn lại cho vào trong miệng.

Dù Tiết Tĩnh Xu trầm ổn thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng bất chấp lễ nghi trừng mắt nhìn hắn.

Hoàng thượng ăn xong phần của nàng rồi ăn nốt phần của mình.

Sau đó cách làm này cứ lặp đi lặp lại như vậy, gắp cho Tiết Tĩnh Xu cắn một miếng rồi còn bao nhiêu đều vào hết bụng hắn.

Tốc độ ăn cơm của hai người nhanh hơn nhiều, không lâu sau toàn bộ thức ăn đều được tiêu diệt sạch.

Tiết Tĩnh Xu không nhịn được nhìn bụng của hoàng thượng, đai lưng nạm ngọc vẫn nguyên, cơ thể rắn chắc khiến nàng sinh ra cảm giác kính nể kỳ dị. Từ nhỏ đến lớn người bên cạnh nàng có thể ăn nhiều cũng không thiếu, Liễu Nhi cũng nằm trong số đó thế nhưng so với hoàng thượng thì sức ăn của Liễu Nhi không đáng để nhắc tới.

Hoàng thượng hạ đũa xuống hỏi nàng: "No rồi?"

Tiết Tĩnh Xu gật đầu.

Hoàng thượng liền nói: "Sức ăn của nàng so với người khác quá ít, nếu không ăn được thì phải chia thành bữa. Cung Tê Phượng có phòng bếp nhỏ nên ta sẽ cho người đúng giờ mang nguyên liệu tươi mới tới."

Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, sức ăn của nàng nhỏ hơn mọi người chút nhưng sức ăn của người cũng lớn hơn bình thường không ít đâu.

Thế nhưng lời này không thể nói, hoàng thượng ăn nhiều như vậy chẳng phải là ăn thay nàng sao?

Nàng hỏi thăm: "Hoàng thượng ăn no chưa?"

Hoàng thượng hơi gật đầu: "Bảy tám phần rồi."

Tiết Tĩnh Xu không nói gì nữa

Hoàng thượng gọi người vào dọn dẹp.

Quả thật nữ quan tới kiểm tra hai người có ăn hết bữa cơm đoàn viên hay không. Sau khi thấy đĩa của hoàng thượng sạch sẽ nàng cũng không lấy làm lạ, nhưng đĩa của hoàng hậu nương nương cũng không còn chút nào khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể chất vấn nên đành phải thi lễ lui xuống.

Thực tế lúc nàng tới kiểm tra Tiết Tĩnh Xu còn cảm thấy chột dạ, đây là lần đầu tiên nàng nói dối.

Nàng âm thầm liếc hoàng thượng thấy vẻ mặt hắn trầm ổn thì trong lòng lại cảm thấy bội phục.

Thế nhưng lại nói, nàng cũng chưa từng nhìn thấy hoàng thượng có vẻ mặt khác.

Ngay cả... ngay cả tối qua cũng như vậy.

Nàng bỗng cảm thấy nóng mặt, xoay đầu sang chỗ khác nhìn cung nhân bận rộn dọn dẹp.

Hoàng thượng quay đầu thấy nét mặt nàng thì hỏi: "Nóng sao?"

Tiết Tĩnh Xu không thể nói thật chỉ có thể gật đầu: "Có chút nóng."

Hoàng thượng lập tức sai người mở cửa sổ.

Bây giờ là tháng hai, là đầu xuân nên ngoài cửa sổ toàn một màu xanh biếc. Một gốc cây ngọc lan tím đã nở ra mấy đóa hoa, một chút gió thổi vào trong nhà cũng mang theo mùi thơm của cỏ xanh tươi mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện