Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Ngày hôm sau, Tiết Tĩnh Xu đến cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu vẫn như ngày thường giữ nàng lại nói chuyện.

Hai người nói về kinh Phật một chút, đột nhiên thái hoàng thái hậu đổi chủ đề hỏi nàng: "Đêm qua hoàng thượng ở lại cung Tê Phượng hả?"

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu vô cùng căng thẳng, gật đầu, đứng dậy thi lễ một cái rồi nói: "Là bệ hạ lo thân thể con bị lạnh, lo đêm con không ngủ được nên mới không theo quy củ, xin hoàng tổ mẫu đừng trách cứ bệ hạ, là do con không phải."

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng trong chốc lát mới cười nói: "Đứa ngốc này, con cho rằng ta muốn trách con? Cái này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, đám quan muốn nói thì cứ cho họ nói đi. Hoàng đế cả ngày bận trăm công ngàn việc, vì giang sơn, một giây cũng không được buông lỏng, trong hậu cung cho hắn thả lỏng một chút thì đã sao? Nếu lúc nào cũng bắt hắn căng như dây đàn thì chẳng mấy chốc người sẽ sụp đổ.

Huống hồ ta biết rõ xưa nay con là một người vô cùng tuân thủ lễ nghĩa, nếu không phải hoàng đế cứ khăng khăng như vậy thì sao con lại theo hắn? Cứ ngồi xuống đi, không cần căng thẳng như vậy."

Tiết Tĩnh Xu hơi mấp máy môi rồi mới chậm rãi ngồi xuống.

Thái hoàng thái hậu lại nói: "Nhìn con bảo vệ hoàng thượng như thế, ta rất vui. Vợ chồng là phải vậy, ngươi che chở ta, ta bảo vệ ngươi, trong tâm trong mắt đều là đối phương, như vậy mới có thể lâu dài.

Nhưng không thể chuyện gì con cũng nghe theo ý hoàng đế. Đôi khi hắn đưa ra yêu cầu không hợp lí thì con phải khuyên nhủ hắn. Chức trách của hoàng hậu không giống như các phi tử bình thường. Các phi tử kia chỉ một lòng nghĩ cách nhận được sủng ái của hoàng đế, sinh được hoàng tử là cả đời không cần lo nghĩ. Con là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, thiên hạ chi mẫu, phải làm gương cho thiên hạ."

Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng gật đầu, "Dạ, cẩn tuân lời dạy bảo của hoàng tổ mẫu."

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một cái, cầm tay nàng vỗ nhè nhẹ: "Chuyện hôm tiệc đón xuân ta cũng biết hết rồi. Tiết gia chúng ta chẳng có được mấy đứa con trai bản lĩnh.

Ngay cả những đứa con gái, trừ con ra, ta chẳng để được ai vào mắt.

Tứ cô nương của Đại phòng, ta thấy quá lẳng lơ. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ tìm hôn sự cho nó, tìm một nhà khá giả gả đi, tránh cho nhà cửa náo loạn.

Còn muội muội ruột của con, xưa nay ta nghe nói tính khí nó kiêu căng không trị được, nhưng trong bữa tiệc lần này, trông nàng giống như một đứa bé nhu thuận yên tĩnh, chỉ là không biết tại sao thanh danh lại bị truyền ra như vậy."

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Hoàng tỗ mẫu không biết đâu, muội muội của con, ngoan thì ngoan nhưng không hề yên tĩnh một chút nào, chỉ là giả bộ lừa người mà thôi."

Hình như thái hoàng thái hậu có vẻ hứng thú, "Ồ? Thoạt nhìn cô nương này còn rất thích con, ta thấy nàng không còn nhỏ lắm, nếu con muốn có thể tìm hôn sự cho nàng."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nói: "Hôn nhân đại sự đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, tỷ tỷ như con đây chưa có phần xen vào."

Sao thái hoàng thái hậu không biết, nàng sợ mình nhúng tay vào sẽ khiến Tiết gia sinh ra vọng tưởng.

Trong lòng bà khẽ thở dài, không nhịn được nghĩ nếu đàn ông Tiết gia có thể có khí phách như hoàng hậu thì bà đã không cần lo lắng cho tiền đồ trong tương lai của nhà mẹ đẻ.

Bà thở dài: "Con làm rất tốt, về sau cứ như vậy đi. Tuy rằng với vị trí của chúng ta, nếu muốn tranh thủ chút lợi ích cho nhà mẹ để thì hoàng thượng cũng sẽ không nói gì nhưng không thể đỡ đàn ông Tiết gia lên được, nếu đưa họ lên quá cao, chỉ sợ rơi xuống sẽ rất đau. Thà rằng cứ để họ như thế này, đứng trên mặt đất, tuy không thể nở mày nở mặt như trước nhưng họ vẫn được hưởng không ít vinh hoa phú quý.

Nếu họ an phận thì có thể sống an ổn cả đời. Nhưng nếu không an phận thì con xem rồi khuyên trước mặt hoàng thượng, cách chức làm thứ dân cũng được mà đuổi ra khỏi kinh cũng tốt, dù thế nào giữ lại cho họ một mạng là được."

Tiết Tĩnh Xu lại gật đầu, "Con đều nhớ kĩ rồi, hoàng tổ mẫu cứ yên tâm."

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, thương tiếc nói: "Đứa bé ngoan, đến lúc đó làm khó cho con rồi. Nữ nhân chúng ta thật khổ, nếu hơi thiên vị nhà mẹ đẻ một chút thì vô số ánh mắt sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta, nói chúng ta lấy việc công làm việc tư. Nhưng nếu ta không có chút tình người nào thì lại có người nói ta vong ân phụ nghĩa."

Tiết Tĩnh Xu đáp lại: "Con không thèm quan tâm lời của người khác, hoàng tổ mẫu, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi."

Thái hoàng thái hậu cười nói: "Đúng, đúng, không thẹn với lương tâm."

Mấy ngày sau, cuối cùng nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu cũng hết.

Vào buổi sáng, trước khi hoàng đế vào triều, hai người cùng ngồi vào bàn uống canh.

Đột nhiên hoàng đế hỏi: "Hôm nay thân thể hoàng hậu đã khỏi hẳn chưa?"

Hắn cứ cố chấp khẳng định, nguyệt sự của nữ tử chính là trên người có vết thương, bởi vậy nên lúc này mới dùng hai chữ "khỏi hẳn".

Tiết Tĩnh Xu không ngờ nguyệt sự của mình vừa đi hắn liền hỏi. Cũng không biết hắn có đếm trên đầu ngón tay không? Nàng khẽ gật đầu nói: "Đã hết rồi."

Hoàng đế liền không nói gì nữa, cho đến khi hắn chuẩn bị vào triều, trước khi đi ra ngoài liền quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Nhất định đêm nay hoàng hậu phải nhớ chờ ta."

Dứt lời, không đợi Tiết Tĩnh Xu trả lời liền mang theo thái giám rời đi.

Tai Tiết Tĩnh Xu đỏ lên, cảm giác những lời này của hắn đều có thâm ý.

Cả bữa trưa và bữa tối hôm đó hoàng đế đều không tới.

Một mình Tiết Tĩnh Xu ăn bữa tối, đi vài vòng trong cung để tiêu thực rồi vào thiên điện đi tắm.

Mấy hôm nay vì thân thể bất tiện nên nàng chỉ dùng khăn ướt lau người là thôi, tuy nói thời tiết không nóng nhưng không được dính nước khiến cả người đều cảm thấy không được sạch sẽ.

Trong hồ tắm đã được đổ đầy nước ấm từ sớm, hoa trong Ngự hoa viên bắt đầu nở nên các cung nữ liền hái những bông hoa đẹp nhất thả vào trong bồn.

Hồ nước ấm bốc hơi nóng cùng hương thơm của hoa.

Tiết Tĩnh Xu vịn tay cung nữ cởi quần áo, chậm rãi bước vào hồ tắm, sau đó vẫy vẫy tay cho các nàng lui ra ngoài nghỉ ngơi, không cần hầu hạ nàng.

Cả người chìm trong làn nước ấm áp làm người ta vừa thoải mái dễ chịu vừa hài lòng, nàng dựa vào cạnh hồ chậm rãi vung vẩy nước, thậm chí còn hơi buồn ngủ.

Lúc nàng vừa ngủ vừa tỉnh chợt nghe thấy tiếng của hoàng đế truyền vào từ bên ngoài.

Nàng hơi mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bước vào phòng tắm.

Tiết Tĩnh Xu lập tức tỉnh tảo lại, đang định đứng dậy lấy khăn lau người thì thấy màn che hơi lay động. Người đã bước vào nên nàng đành trốn lại vào trong nước, để lộ một đôi mắt trợn tròn nhìn hoàng đế.

Hoàng đế thản nhiên nói: "Ta cũng chưa tắm, tắm cùng hoàng hậu đi."

Tiết Tĩnh Xu liền từ từ di chuyển sang bên kia rời xa chỗ hoàng đế, cả người đều giấu vào trong nước.

Hoàng đế thoải mái cởi áo nới dây lưng.

Vốn nàng định cố chấp nhìn hoàng đế nhưng thấy quần áo của hắn từng món từng món rơi xuống, cuối cùng không nhịn được, mặt đỏ lên.

Bởi vì đưa lưng về phía hoàng đế nên nàng chỉ nghe thấy tiếng khi hắn bước vào nước, khi hắn bơi về phía nàng.

Tiết Tĩnh Xu hơi co người, không có ý định né tránh nên hoàng đế thuận thế ôm nàng vào lòng.

Hai người từng trần trụi đối diện nhau nhiều lần, nhưng đó là ở trên giường, dưới ánh đèn mờ, chứ đâu như lúc này, dưới ánh nến sáng như ban ngày, dòng nước dập dềnh giữa hai người, càng thêm phần lả lướt.

Hoàng đế cúi đầu ngửi mùi hương của nàng rồi nói: "Người hoàng hậu thơm quá."

Tiết Tĩnh Xu không được tự nhiên nói: "Bệ hạ ngâm người trong này một lúc cũng sẽ được hương thơm vương trên người như vậy."

Hoàng đế nói: "Được hương vương trên người sao có thể thơm bằng hoàng hậu."

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn chỉ chăm chăm nói chuyện mà thân thể không hề ướt hết liền cầm chiếc gáo ngọc hất nước vào người hắn.

Nàng có lòng tốt tắm cho hắn nhưng người nọ lại không cảm kích, một tay không an phận sờ chỗ đây một chút, bóp chỗ kia một cái.

Tiết Tĩnh Xu tự nhiên bị hắn bóp chỗ thịt mềm trên eo thì cả người run lên, vội vàng giãy ra, hơi trừng mắt: "Bệ hạ làm cái gì đấy?"

Hoàng đế sờ cằm, nói: "Là lỗi của ta, quên mất hoàng hậu sợ nhất là bị ngứa. Hoàng hậu yên tâm, lần sau ta sẽ không làm thế nữa."

Nói xong liền thò tay ra trêu nàng.

Tiết Tĩnh Xu còn lâu mới tin hắn. Thấy hắn định đi qua liền vội vàng rẽ nước chạy sang bên kia.

Hoàng đế không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn ép vào trong góc, thật sự không thể trốn được nữa, đành mở to đôi mắt ngập nước cầu xin tha thứ.

Hoàng đế nói: "Đừng sợ, ta đâu có ăn thịt nàng."

Tiết Tĩnh Xu không có chỗ trốn, bị kéo vào ngực hoàng đế, căng thẳng phòng bị, sợ hoàng đế lại làm nàng ngứa nữa.

Hoàng đế thấy nàng hệt như con thỏ, hai lỗ tai dựng thẳng lên liền cúi đầu khẽ cắn nhẹ vào tai nàng: "Hoàng hậu thật đáng yêu."

Tiết Tĩnh Xu rụt cổ một cái rồi từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng lấy tay đẩy hắn, "Bệ hạ tắm trước đi."

"Trước?" Hoàng đế tìm sơ hở trong câu chữ của nàng, "Vậy có phải tí nữa có thể xảy ra chuyện khác không?"

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, hơi xẵng giọng nói: "Bệ hạ cần gì phải nói vậy, thiếp đã bao giờ thật sự từ chối người đâu."

Hoàng đế khẽ gật đầu, "Hoàng hậu đúng là tri kỉ, rất hiểu ý ta."

Tiết Tĩnh Xu không để ý đến hắn, cầm chiếc gáo ngọc hất nước vào người hắn. Trong lòng lại nghĩ, nếu hắn thấy nàng là tri kỉ, rất hiểu ý hắn thì tại sao khi giày vò nàng lại càng ngày càng không hạ thủ lưu tình?

Hôm nay tắm mất rất nhiều thời gian, chờ đến khi hoàng đế tắm xong thì đôi tay của Tiết Tĩnh Xu đã nhăn nheo hết cả lại.

Nàng buông chiếc gáo chuẩn bị đứng lên.

Bỗng nhiên hoàng đế ôm nàng từ phía sau nói: "Ta ôm hoàng hậu đi lên."

Chẳng biết có phải do ngâm nước nóng lâu hay không mà người nàng ấm hơn mọi khi nhiều.

Tiết Tĩnh Xu khẽ dựa vào người hắn rồi lập tức lại cứng đờ. Bởi vì nàng cảm nhận được có một thứ gì đó nóng hổi đang chọc vào người nàng.

Mà chẳng cần suy nghĩ cũng biết đó là thứ gì

Dường như hoàng đế không phát hiện ra biến hóa trên người mình, ôm nàng bước lên bậc thang của phòng tắm, chậm rãi bước đi.

Bởi vì động tác bước lên cầu thang đó mà mỗi lần bước, chym của hắn lại đâm vào mông nàng.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn đâm đến nỗi mặt đỏ sắp rỉ máu, cắn môi không nói gì.

Hoàng đế đặt nàng lên chiếc giường êm cạnh hồ tắm, mình cũng nằm lên theo, chống trên người nàng, tựa hồ hơi buồn rầu nói: "Xin hoàng hậu hãy giúp ta một chút, đột nhiên xuất hiện với bộ dạng như thế này sẽ bị người ta chê cười."

Ai dám chê cười ngươi? Huống hồ ngươi còn sợ bị người khác chê cười sao?

Còn không phải là thủ đoạn dỗ dành nàng à?

Nhưng dù biết đây là thủ đoạn của hoàng đế, Tiết Tĩnh Xu vẫn nhắm mắt lại, run rẩy vươn tay vòng lên cổ hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện