Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Người nói câu đó là vị thất sư huynh kia. Trần Cảnh nhìn một nhóm bọn họ lên tới đây, nhìn Nhan Lạc Nương đi sau cùng, rồi sau đó quay mặt về hướng cũ, miệng đáp:
- Chư vị đều là cao đồ Tiên môn, hà tất phải tới nơi phàm tục này của ta chứ? Đại sư huynh đi đầu không nói chuyện mà chỉ nhìn miếu Hà Bá trước mặt, còn những người khác thì nhìn Trần Cảnh đang ngồi trước cửa miếu.
Vị thất sư huynh kia lại nói tiếp:
- Bọn ta là người tu hành, tất nhiên nếu muốn thì có thể thuận gió lên chín tầng trời hay theo sóng nhập vào địa phủ. Cho dù có là tiên sơn thánh địa hay nơi tầm thường dơ bẩn thì cũng đều như thế, muốn tới thì tới.
- Chỉ sợ lời nói thấp kém làm bẩn tai của tiên gia mà thôi.
- Ha ha, thường nghe người ta nói, những nơi thấp kém dơ bẩn thì có khi lại sinh ra âm thanh đại đạo đấy thôi?
Thất sư huynh cười khẽ, đám sư huynh đệ quanh gã cũng bật cười. Gã nói câu này mang đầy tính châm chọc, đến đám sư muội bên cạnh cũng nghe ra, tuy không bật cười thành tiếng như đám nam nhân, nhưng nhìn biểu hiện cũng có thể nhận ra được ý tứ của các nàng.
Trần Cảnh không nói gì nữa, chỉ thấy thân thể sương khói của hắn chậm rãi tán mờ dần rồi cuối cùng tiêu tan đi mất.
Hồng đại hiệp vẫn luôn đứng nơi đó, không còn kiên nhẫn nữa, hét lớn một tiếng:
- Tên tiểu đạo sĩ trời đánh kia, Hà Bá gia ta thần thông vô biên, một đạo sĩ nhỏ nhoi như ngươi làm sao biết được?
- A? Thần thông vô biên? Có thần thông gì đây?
Hồng đại hiệp lập tức tiến lên vài bước, nói tiếp:
- Hà Bá gia ta đã từng chém qua tên Hà Bá ngang ngược càn rỡ, đi vào phủ Thành Hoàng, xông vào điện Tần Quảng cõi âm, từng một kiếm đại náo châu Hắc Diệu, cũng một kiếm đó xông vào Côn Lôn. Mấy chuyện này, các người làm sao so được chứ?
- Ha ha, không thể tưởng tượng được một con tôm sông lại nói ra mấy lời kinh người đến vậy. Ha ha, chỉ là, không biết đây là làm việc trong mộng của ngươi hả?
Thất sư huynh nhìn đám huynh muội xung quanh, vừa cười vừa nói.
Hồng đại hiệp rất tức giận, quơ quơ thanh kiếm sáng loáng kẹp trong càng, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nhìn thấy cô nàng kia không? Môn phái của cô ta đã bị Hà Bá gia diệt sạch đó. Các ngươi nên nhanh chóng rời đi, bằng không Hà Bá gia nhà ta nổi cơn lên, giết lên sơn môn, diệt sạch môn phái đám các ngươi cũng không chừng.
- Muốn chết!
Tên thất sư huynh nổi giận, vung tay đánh ra một đạo bùa chú màu xanh bắn nhanh đến Hồng đại hiệp. Thế nhưng đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi từ trong miếu Hà Bá ra, ánh sáng xanh của bùa chú theo gió tán đi mất.
- Mọi người hà tất phải chấp nhặt với nó chứ. Nó cũng chỉ là yêu linh mới kết nội đan, mà các người lại là đệ tử Tiên môn. Chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này với nó, chuyện lan truyền đi, quý môn không có gì tốt đẹp cả.
Giọng nói từ trong miếu truyền ra.
- Ha ha ha, nó là thú cưỡi của ngươi, không chấp nhặt với nó thì đành tìm ngươi vậy.
Thất sư huynh nói xong bèn tiếng lên trước một bước, lạnh lùng nói.
Nhan Lạc Nương vội bước lên ngăn trước mặt thất sư huynh, nói:
- Thất sư huynh, chúng ta đi thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn thất sư huynh, ánh mắt đầy cầu xin.
- Thất sư đệ, chúng ta đi.
Đột nhiên đại sư huynh mở miệng nói. Nói xong, y nhanh chóng trở ngược xuống trước, mấy người khác lục tục theo sau, Nhan Lạc Nương bước đi sau cùng. Nàng nhìn miếu Hà Bá an tĩnh, nhìn Hồng đại hiệp và vỏ sò xanh biếc trước miếu Hà Bá, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người bước xuống phía dưới con đê.
Hồng đại hiệp nhìn Nhan Lạc Nương dần rời đi xa, lúc này nó mới thu kiếm trở lại, oán hận nói:
- Hà Bá gia nói thế sự vô thường, lòng người khó lường. Trước đây ta còn không hiểu là ý gì, nhưng nay nhìn bọn họ thì đã hiểu. Vỏ sò muội muội, muội nói xem ta đây có tính là đã giác ngộ?
Thấy vò sỏ không để ý tới, nó bèn nhìn qua Tiểu Bạch Long, lớn tiếng nói:
- Tiểu Bạch Long, vừa rồi nếu đánh nhau thật, ngươi có động thủ hay không?
Tiểu Bạch Long lập tức khẳng định:
- Tất nhiên rồi, ngươi không nhìn thấy ta còn lôi cả pháp bảo ra rồi sao?
Tiểu Bạch Long vừa nói, vừa giơ giơ cục gạch màu xanh trong tay lên. Nói xong, cô bé lại còn quay lại nhìn con trâu nước bên cạnh nói tiếp:
- Ta còn lén nói với A Ngưu là nếu có đánh nhau, thì nó cũng phải lấy sừng húc vào bọn họ.
Con trâu nước nghe thế, ngửa cổ kêu lên một tiếng, tựa như xác nhận lấy lời của Tiểu Bạch Long.
- Đó mà cũng gọi là pháp bảo?
Hồng đại hiệp hỏi ngay:
- Có muốn Hồng gia đưa cho ngươi một kiện pháp bảo kinh thiên động địa hay không?
Hồng đại hiệp nhìn cục gạch xanh trong tay Tiểu Bạch Long, xem thường nói.
- Ngươi dám coi thường pháp bảo của ta? Có tin ta đập ngươi hay không? Đến lúc đó đừng có đến mách với Hà Bá gia.
Tiểu Bạch Long giơ giơ cục gạch trong tay, lớn tiếng dọa dẫm.
Hồng đại hiệp giận dữ, rút thanh kiếm giấu trong vỏ tôm ra, định xông lên đánh nhau thì một tiếng thở dài vọng ra từ miếu Hà Bá. Nghe thấy tiếng thở dài đó, Hồng đại hiệp lập tức dừng lại, miệng nói:
- Nếu không phải Hà Bá gia ở đây, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là pháp bảo chân chính.
Tiểu Bạch Long không nhường nhịn, lớn tiếng cãi:
- Đừng tưởng có nhiều chân thì ta sợ ngươi, một gạch đập lên đầu ngươi thì có nhiều chân hơn cũng phải nằm gục tại chỗ.
Chuyện đấu võ mồm là chuyện thường ngày đối với hai đứa nó. Chỉ cần những lúc Trần Cảnh không giảng đạo thì chúng nó sẽ đấu võ mồm với nhau. Trước đây chỉ có Hồng đại hiệp và vỏ sò, vỏ sò luôn trầm mặc, cho nên luôn rất yên tĩnh. Còn cục gạch xanh kia của Tiểu Bạch Long là xuất phát từ một ngày Hồng đại hiệp khoe khoang pháo bảo với nó. Tức thì ngay hôm kế, Tiểu Bạch Long đã lôi cục gạch này từ nơi nào đó, nói là pháp bảo của mình, hơn nữa ngày nào cũng mang trên người.
* * *
Ngày hôm sau, đoàn người Nhan Lạc Nương rời khỏi nơi đây.
Nhưng đến sập tối, trên không trung của miếu Hà Bá Tú Xuân loan xuất hiện một người mặc đạo bào đen tuyền, đứng trên đám mây nhìn miếu Hà Bá nhỏ bé bên dưới. Khóe miệng y cười khẽ, rồi y móc một lá bùa như làm bằng ngọc trong người ra, phất tay, lá bùa hóa thành một chùm sáng chiếu rọi xuống khắp vùng đất bên dưới. Những nơi ánh sáng đi qua, linh khí trời đất điên cuồng lao tới, rồi lại như được dẫn dắt mà kéo cả đến miếu Hà Bá. Nếu lúc này có người ngẩng đầu nhìn trời, sẽ thấy có một chùm sáng xanh chiếu xuống miếu Hà Bá rồi biến mất không còn tung tích.
Ngay khi ánh sáng biến mất, người đứng trên đám mây đột nhiên quát khẽ một tiếng, âm thanh như núi vỡ, rồi sau đó lại thì thầm: "Phong thần!"
Khoảng không trên miếu Hà Bá đột nhiên nổi lên mây gió vần vũ, kéo đến bao phủ kín cả miếu Hà Bá Tú Xuân loan, rồi tích tắc sau lại chợt biến mất. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Xong việc, người đứng trong đám mây phất tay áo, đạp mây rời đi.
Núi sông vẫn như trước, nhưng lại có điểm khác lạ.
Trong mắt người tu hành có cảnh giới nhất định, Tú Xuân loan lúc này đã không còn có bao nhiêu linh khí cả. Nước sông vốn tràn trề linh khí, chảy vào vùng Tú Xuân loan lại như trở thành một đầm nước chết, không có sinh cơ. Hồng đại hiệp và vỏ sò ở trong hà vực nhận thấy đầu tiên, Hồng đại hiệp bèn lao ra khỏi mặt nước, giận dữ nhìn bầu trời chửi mắng:
- Mấy tên trời đánh kia đều không tốt lành gì, ý xấu đầy mình, ỷ học được mấy thứ đạo pháp vớ vẩn, đi đến đâu khinh rẻ người đến đó. Chúng ta không trêu chọc các ngươi, các ngươi lại tới tận đây khiêu khích chúng ta. Đợi lão tôm ta đây học được thần thông, nhất định sẽ đến san bằng sơn môn của các ngươi.
Nó đứng cạnh bờ sông, ngẩng đầu nhìn trời mắng chửi, vừa mắng vừa rảo bước đến miếu Hà Bá, còn vỏ sò thì đứng từ xa nhìn về miếu.
- Vỏ sò muội muội, Hà Bá gia không sao chứ!
Hồng đại hiệp lớn tiếng hỏi, đồng thời nhanh chóng đi đến miếu Hà Bá. Khi nó nhìn thấy miếu thì lập tức kinh hãi. Toàn bộ miếu Hà Bá lúc này tràn đầy cảm giác hoang tàn, bụi bặm khắp nơi, thậm chí nhang thắp trước tượng Hà Bá cũng đã tắt.
Trước kia, miếu Hà Bá không vương lấy một hạt bụi, hiện giờ không chỉ có đèn nhang bị tắt mất, mà trên bàn thờ cũng đầy bụi, bám khắp cả tượng thần, dường như chỗ nào cũng đầy bụi bặm cả. Hồng đại hiệp cực kỳ hoảng sợ, vội vàng gọi lớn:
- Hà Bá gia, Hà Bá gia….
Gọi liên tục nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại, Hồng đại hiệp trở nên luống cuống, chạy quanh tượng thần, kêu lớn:
- Hà Bá gia, ngài không sao chứ… Hà Bá gia…
- Tên đạo sĩ trời đánh, phép thuật ngươi cao cường thì đi tìm truyền nhân Côn Lôn đi, tới đây khoe khoáng cái rắm à. Còn chạy tới đây ám toán Hà Bá gia, Hồng gia ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không thành Tiên đạo, trở thành oán linh bị đày vĩnh viễn dưới địa ngục.
Hồng đại hiệp lao ra khỏi miếu Hà Bá, ngầng lên trời mắng to.
Vỏ sò thì đứng trước miếu, nhìn vào bên trong, rồi lại nhìn vào cô gái đang dốc toàn tâm toàn ý đào cuốc miếu Hà Bá bên kia. Vỏ sò không biết nàng ta tên gì, chỉ biết Hà Bá gia đi ra khỏi cõi âm thì đã trúng lời nguyền gì đó nên tâm trí bị mê muội, trong thời gian tâm trí mê muội đó đã diệt sạch toàn bộ môn phái của nàng ta.
Lúc này, mỗi cuốc nàng ta bổ xuống đều đào lên được từng tảng bùn đất lớn. Hiện tượng này đã xuất hiện từ hôm qua, khi vỏ sò nhìn thấy tên thất sư huynh kia vẽ ra một đạo linh phù phong cấm miếu Hà Bá trước khi rời đi. Đạo phong cấm đó bị Hà Bá gia nhanh chóng phá giải trong đêm, nhưng gã vẫn chưa từ bỏ ý định, đã rời đi nhưng vẫn lén quay lại hạ xuống một đạo bùa khác. Chẳng qua vỏ sò tin rằng Hà Bá gia tuyệt đối không thể bị phong cấm đơn giản vậy được.
Vỏ sò định ngăn cô gái đang đào miếu Hà Bá kia lại, vì chiếu theo tình hình này, không tới vài nữa miếu Hà Bá sẽ bị đào đổ mất. Nếu Hà Bá gia không bị phong cấm thì sẽ không phải e sợ cô gái kia, nhưng hiện tại thì khác, nó phải thu xếp mọi chuyện cho tốt đã. Đang lúc nó định khiến cô gái kia an tĩnh lại thì cả tòa miếu chợt lóe lên ánh sáng xanh biếc, tiếng kiếm ngân vang lên như dư âm của tiếng đàn, du dương kéo dài. Khi tiếng kiếm ngân lên, vỏ sò nhìn thấy cái khí tức hoang tàn trong miếu Hà Bá tựa hồ như lập tức tiêu tán đi, tựa như có một dòng nước cam lồ đổ xuống trong trong đêm đen tối tăm, gột rửa toàn bộ ngôi miếu. Chỉ sau chốc lát, miếu Hà Bá đã khôi phục được vẻ tươi mát và đầy sức sống, nhang đèn trong miếu lại cháy lên lần nữa, hết thảy bụi bặm cũng biến mất.
Hồng đại hiệp rất cao hứng, nó hô lớn:
- Con biết tên tiểu nhân kia không thể làm gì được Hà Bá gia mà. Chỉ là một đám người chưa từng trải việc đời, Hà Bá gia không chấp nhặt với bọn họ thôi.
* * *
Đoàn người Nhan Lạc Nương chỉ như hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, lúc đầu có thể tạo thành vài vòng gợn sóng, nhưng sau đó cũng lại dần khôi phục yên ả như lúc đầu.
Trần Cảnh vẫn cứ ngày ngày ngồi trước miếu Hà Bá giảng giải cho đám yêu linh ngây ngô những lí giải đạo lý của bản thân. Chỉ cần có yêu linh tới hỏi, hắn đều trả lời. Nếu không có người hỏi thì hắn lại tu hành, tiếp tục hút vào lực lượng trời trăng và các ngôi sao, tụ tập linh khí của hà vực.
Ngày qua ngày, quy luật của năm tháng tựa như con sóng trên mặt sông, từng đợt từng đợt vỗ vào bờ. Dùng mắt thường có thể không nhận ra được vạn vật đang thay đổi, thế nhưng chúng nó lại không ngừng biến hóa, chỉ có điều người thường khó nhận ra nổi mà thôi.
Nhất niệm nhập vi, tập trung từ những nhỏ nhất mà hiểu ra những biến chuyển của đất trời. Loại cảnh giới này người bình thường há có thể đạt được.
-----oo0oo-----
oOo
Người nói câu đó là vị thất sư huynh kia. Trần Cảnh nhìn một nhóm bọn họ lên tới đây, nhìn Nhan Lạc Nương đi sau cùng, rồi sau đó quay mặt về hướng cũ, miệng đáp:
- Chư vị đều là cao đồ Tiên môn, hà tất phải tới nơi phàm tục này của ta chứ? Đại sư huynh đi đầu không nói chuyện mà chỉ nhìn miếu Hà Bá trước mặt, còn những người khác thì nhìn Trần Cảnh đang ngồi trước cửa miếu.
Vị thất sư huynh kia lại nói tiếp:
- Bọn ta là người tu hành, tất nhiên nếu muốn thì có thể thuận gió lên chín tầng trời hay theo sóng nhập vào địa phủ. Cho dù có là tiên sơn thánh địa hay nơi tầm thường dơ bẩn thì cũng đều như thế, muốn tới thì tới.
- Chỉ sợ lời nói thấp kém làm bẩn tai của tiên gia mà thôi.
- Ha ha, thường nghe người ta nói, những nơi thấp kém dơ bẩn thì có khi lại sinh ra âm thanh đại đạo đấy thôi?
Thất sư huynh cười khẽ, đám sư huynh đệ quanh gã cũng bật cười. Gã nói câu này mang đầy tính châm chọc, đến đám sư muội bên cạnh cũng nghe ra, tuy không bật cười thành tiếng như đám nam nhân, nhưng nhìn biểu hiện cũng có thể nhận ra được ý tứ của các nàng.
Trần Cảnh không nói gì nữa, chỉ thấy thân thể sương khói của hắn chậm rãi tán mờ dần rồi cuối cùng tiêu tan đi mất.
Hồng đại hiệp vẫn luôn đứng nơi đó, không còn kiên nhẫn nữa, hét lớn một tiếng:
- Tên tiểu đạo sĩ trời đánh kia, Hà Bá gia ta thần thông vô biên, một đạo sĩ nhỏ nhoi như ngươi làm sao biết được?
- A? Thần thông vô biên? Có thần thông gì đây?
Hồng đại hiệp lập tức tiến lên vài bước, nói tiếp:
- Hà Bá gia ta đã từng chém qua tên Hà Bá ngang ngược càn rỡ, đi vào phủ Thành Hoàng, xông vào điện Tần Quảng cõi âm, từng một kiếm đại náo châu Hắc Diệu, cũng một kiếm đó xông vào Côn Lôn. Mấy chuyện này, các người làm sao so được chứ?
- Ha ha, không thể tưởng tượng được một con tôm sông lại nói ra mấy lời kinh người đến vậy. Ha ha, chỉ là, không biết đây là làm việc trong mộng của ngươi hả?
Thất sư huynh nhìn đám huynh muội xung quanh, vừa cười vừa nói.
Hồng đại hiệp rất tức giận, quơ quơ thanh kiếm sáng loáng kẹp trong càng, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nhìn thấy cô nàng kia không? Môn phái của cô ta đã bị Hà Bá gia diệt sạch đó. Các ngươi nên nhanh chóng rời đi, bằng không Hà Bá gia nhà ta nổi cơn lên, giết lên sơn môn, diệt sạch môn phái đám các ngươi cũng không chừng.
- Muốn chết!
Tên thất sư huynh nổi giận, vung tay đánh ra một đạo bùa chú màu xanh bắn nhanh đến Hồng đại hiệp. Thế nhưng đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi từ trong miếu Hà Bá ra, ánh sáng xanh của bùa chú theo gió tán đi mất.
- Mọi người hà tất phải chấp nhặt với nó chứ. Nó cũng chỉ là yêu linh mới kết nội đan, mà các người lại là đệ tử Tiên môn. Chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này với nó, chuyện lan truyền đi, quý môn không có gì tốt đẹp cả.
Giọng nói từ trong miếu truyền ra.
- Ha ha ha, nó là thú cưỡi của ngươi, không chấp nhặt với nó thì đành tìm ngươi vậy.
Thất sư huynh nói xong bèn tiếng lên trước một bước, lạnh lùng nói.
Nhan Lạc Nương vội bước lên ngăn trước mặt thất sư huynh, nói:
- Thất sư huynh, chúng ta đi thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn thất sư huynh, ánh mắt đầy cầu xin.
- Thất sư đệ, chúng ta đi.
Đột nhiên đại sư huynh mở miệng nói. Nói xong, y nhanh chóng trở ngược xuống trước, mấy người khác lục tục theo sau, Nhan Lạc Nương bước đi sau cùng. Nàng nhìn miếu Hà Bá an tĩnh, nhìn Hồng đại hiệp và vỏ sò xanh biếc trước miếu Hà Bá, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người bước xuống phía dưới con đê.
Hồng đại hiệp nhìn Nhan Lạc Nương dần rời đi xa, lúc này nó mới thu kiếm trở lại, oán hận nói:
- Hà Bá gia nói thế sự vô thường, lòng người khó lường. Trước đây ta còn không hiểu là ý gì, nhưng nay nhìn bọn họ thì đã hiểu. Vỏ sò muội muội, muội nói xem ta đây có tính là đã giác ngộ?
Thấy vò sỏ không để ý tới, nó bèn nhìn qua Tiểu Bạch Long, lớn tiếng nói:
- Tiểu Bạch Long, vừa rồi nếu đánh nhau thật, ngươi có động thủ hay không?
Tiểu Bạch Long lập tức khẳng định:
- Tất nhiên rồi, ngươi không nhìn thấy ta còn lôi cả pháp bảo ra rồi sao?
Tiểu Bạch Long vừa nói, vừa giơ giơ cục gạch màu xanh trong tay lên. Nói xong, cô bé lại còn quay lại nhìn con trâu nước bên cạnh nói tiếp:
- Ta còn lén nói với A Ngưu là nếu có đánh nhau, thì nó cũng phải lấy sừng húc vào bọn họ.
Con trâu nước nghe thế, ngửa cổ kêu lên một tiếng, tựa như xác nhận lấy lời của Tiểu Bạch Long.
- Đó mà cũng gọi là pháp bảo?
Hồng đại hiệp hỏi ngay:
- Có muốn Hồng gia đưa cho ngươi một kiện pháp bảo kinh thiên động địa hay không?
Hồng đại hiệp nhìn cục gạch xanh trong tay Tiểu Bạch Long, xem thường nói.
- Ngươi dám coi thường pháp bảo của ta? Có tin ta đập ngươi hay không? Đến lúc đó đừng có đến mách với Hà Bá gia.
Tiểu Bạch Long giơ giơ cục gạch trong tay, lớn tiếng dọa dẫm.
Hồng đại hiệp giận dữ, rút thanh kiếm giấu trong vỏ tôm ra, định xông lên đánh nhau thì một tiếng thở dài vọng ra từ miếu Hà Bá. Nghe thấy tiếng thở dài đó, Hồng đại hiệp lập tức dừng lại, miệng nói:
- Nếu không phải Hà Bá gia ở đây, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là pháp bảo chân chính.
Tiểu Bạch Long không nhường nhịn, lớn tiếng cãi:
- Đừng tưởng có nhiều chân thì ta sợ ngươi, một gạch đập lên đầu ngươi thì có nhiều chân hơn cũng phải nằm gục tại chỗ.
Chuyện đấu võ mồm là chuyện thường ngày đối với hai đứa nó. Chỉ cần những lúc Trần Cảnh không giảng đạo thì chúng nó sẽ đấu võ mồm với nhau. Trước đây chỉ có Hồng đại hiệp và vỏ sò, vỏ sò luôn trầm mặc, cho nên luôn rất yên tĩnh. Còn cục gạch xanh kia của Tiểu Bạch Long là xuất phát từ một ngày Hồng đại hiệp khoe khoang pháo bảo với nó. Tức thì ngay hôm kế, Tiểu Bạch Long đã lôi cục gạch này từ nơi nào đó, nói là pháp bảo của mình, hơn nữa ngày nào cũng mang trên người.
* * *
Ngày hôm sau, đoàn người Nhan Lạc Nương rời khỏi nơi đây.
Nhưng đến sập tối, trên không trung của miếu Hà Bá Tú Xuân loan xuất hiện một người mặc đạo bào đen tuyền, đứng trên đám mây nhìn miếu Hà Bá nhỏ bé bên dưới. Khóe miệng y cười khẽ, rồi y móc một lá bùa như làm bằng ngọc trong người ra, phất tay, lá bùa hóa thành một chùm sáng chiếu rọi xuống khắp vùng đất bên dưới. Những nơi ánh sáng đi qua, linh khí trời đất điên cuồng lao tới, rồi lại như được dẫn dắt mà kéo cả đến miếu Hà Bá. Nếu lúc này có người ngẩng đầu nhìn trời, sẽ thấy có một chùm sáng xanh chiếu xuống miếu Hà Bá rồi biến mất không còn tung tích.
Ngay khi ánh sáng biến mất, người đứng trên đám mây đột nhiên quát khẽ một tiếng, âm thanh như núi vỡ, rồi sau đó lại thì thầm: "Phong thần!"
Khoảng không trên miếu Hà Bá đột nhiên nổi lên mây gió vần vũ, kéo đến bao phủ kín cả miếu Hà Bá Tú Xuân loan, rồi tích tắc sau lại chợt biến mất. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Xong việc, người đứng trong đám mây phất tay áo, đạp mây rời đi.
Núi sông vẫn như trước, nhưng lại có điểm khác lạ.
Trong mắt người tu hành có cảnh giới nhất định, Tú Xuân loan lúc này đã không còn có bao nhiêu linh khí cả. Nước sông vốn tràn trề linh khí, chảy vào vùng Tú Xuân loan lại như trở thành một đầm nước chết, không có sinh cơ. Hồng đại hiệp và vỏ sò ở trong hà vực nhận thấy đầu tiên, Hồng đại hiệp bèn lao ra khỏi mặt nước, giận dữ nhìn bầu trời chửi mắng:
- Mấy tên trời đánh kia đều không tốt lành gì, ý xấu đầy mình, ỷ học được mấy thứ đạo pháp vớ vẩn, đi đến đâu khinh rẻ người đến đó. Chúng ta không trêu chọc các ngươi, các ngươi lại tới tận đây khiêu khích chúng ta. Đợi lão tôm ta đây học được thần thông, nhất định sẽ đến san bằng sơn môn của các ngươi.
Nó đứng cạnh bờ sông, ngẩng đầu nhìn trời mắng chửi, vừa mắng vừa rảo bước đến miếu Hà Bá, còn vỏ sò thì đứng từ xa nhìn về miếu.
- Vỏ sò muội muội, Hà Bá gia không sao chứ!
Hồng đại hiệp lớn tiếng hỏi, đồng thời nhanh chóng đi đến miếu Hà Bá. Khi nó nhìn thấy miếu thì lập tức kinh hãi. Toàn bộ miếu Hà Bá lúc này tràn đầy cảm giác hoang tàn, bụi bặm khắp nơi, thậm chí nhang thắp trước tượng Hà Bá cũng đã tắt.
Trước kia, miếu Hà Bá không vương lấy một hạt bụi, hiện giờ không chỉ có đèn nhang bị tắt mất, mà trên bàn thờ cũng đầy bụi, bám khắp cả tượng thần, dường như chỗ nào cũng đầy bụi bặm cả. Hồng đại hiệp cực kỳ hoảng sợ, vội vàng gọi lớn:
- Hà Bá gia, Hà Bá gia….
Gọi liên tục nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại, Hồng đại hiệp trở nên luống cuống, chạy quanh tượng thần, kêu lớn:
- Hà Bá gia, ngài không sao chứ… Hà Bá gia…
- Tên đạo sĩ trời đánh, phép thuật ngươi cao cường thì đi tìm truyền nhân Côn Lôn đi, tới đây khoe khoáng cái rắm à. Còn chạy tới đây ám toán Hà Bá gia, Hồng gia ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không thành Tiên đạo, trở thành oán linh bị đày vĩnh viễn dưới địa ngục.
Hồng đại hiệp lao ra khỏi miếu Hà Bá, ngầng lên trời mắng to.
Vỏ sò thì đứng trước miếu, nhìn vào bên trong, rồi lại nhìn vào cô gái đang dốc toàn tâm toàn ý đào cuốc miếu Hà Bá bên kia. Vỏ sò không biết nàng ta tên gì, chỉ biết Hà Bá gia đi ra khỏi cõi âm thì đã trúng lời nguyền gì đó nên tâm trí bị mê muội, trong thời gian tâm trí mê muội đó đã diệt sạch toàn bộ môn phái của nàng ta.
Lúc này, mỗi cuốc nàng ta bổ xuống đều đào lên được từng tảng bùn đất lớn. Hiện tượng này đã xuất hiện từ hôm qua, khi vỏ sò nhìn thấy tên thất sư huynh kia vẽ ra một đạo linh phù phong cấm miếu Hà Bá trước khi rời đi. Đạo phong cấm đó bị Hà Bá gia nhanh chóng phá giải trong đêm, nhưng gã vẫn chưa từ bỏ ý định, đã rời đi nhưng vẫn lén quay lại hạ xuống một đạo bùa khác. Chẳng qua vỏ sò tin rằng Hà Bá gia tuyệt đối không thể bị phong cấm đơn giản vậy được.
Vỏ sò định ngăn cô gái đang đào miếu Hà Bá kia lại, vì chiếu theo tình hình này, không tới vài nữa miếu Hà Bá sẽ bị đào đổ mất. Nếu Hà Bá gia không bị phong cấm thì sẽ không phải e sợ cô gái kia, nhưng hiện tại thì khác, nó phải thu xếp mọi chuyện cho tốt đã. Đang lúc nó định khiến cô gái kia an tĩnh lại thì cả tòa miếu chợt lóe lên ánh sáng xanh biếc, tiếng kiếm ngân vang lên như dư âm của tiếng đàn, du dương kéo dài. Khi tiếng kiếm ngân lên, vỏ sò nhìn thấy cái khí tức hoang tàn trong miếu Hà Bá tựa hồ như lập tức tiêu tán đi, tựa như có một dòng nước cam lồ đổ xuống trong trong đêm đen tối tăm, gột rửa toàn bộ ngôi miếu. Chỉ sau chốc lát, miếu Hà Bá đã khôi phục được vẻ tươi mát và đầy sức sống, nhang đèn trong miếu lại cháy lên lần nữa, hết thảy bụi bặm cũng biến mất.
Hồng đại hiệp rất cao hứng, nó hô lớn:
- Con biết tên tiểu nhân kia không thể làm gì được Hà Bá gia mà. Chỉ là một đám người chưa từng trải việc đời, Hà Bá gia không chấp nhặt với bọn họ thôi.
* * *
Đoàn người Nhan Lạc Nương chỉ như hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, lúc đầu có thể tạo thành vài vòng gợn sóng, nhưng sau đó cũng lại dần khôi phục yên ả như lúc đầu.
Trần Cảnh vẫn cứ ngày ngày ngồi trước miếu Hà Bá giảng giải cho đám yêu linh ngây ngô những lí giải đạo lý của bản thân. Chỉ cần có yêu linh tới hỏi, hắn đều trả lời. Nếu không có người hỏi thì hắn lại tu hành, tiếp tục hút vào lực lượng trời trăng và các ngôi sao, tụ tập linh khí của hà vực.
Ngày qua ngày, quy luật của năm tháng tựa như con sóng trên mặt sông, từng đợt từng đợt vỗ vào bờ. Dùng mắt thường có thể không nhận ra được vạn vật đang thay đổi, thế nhưng chúng nó lại không ngừng biến hóa, chỉ có điều người thường khó nhận ra nổi mà thôi.
Nhất niệm nhập vi, tập trung từ những nhỏ nhất mà hiểu ra những biến chuyển của đất trời. Loại cảnh giới này người bình thường há có thể đạt được.
-----oo0oo-----
Danh sách chương