Dịch giả: †Ares†

oOo

Khỉ núi hét lên khi đã biến nhỏ như một món đồ chơi, rồi bị đạo nhân thu vào trong tay áo. Chuỗi Phật châu kia cũng đã sớm rơi vào tay đạo nhân.

Khỉ núi vừa cầu cứu Hư Linh. Trong lòng nó, lúc này chỉ có Hư Linh mới có thể cứu được mình. Nhưng lúc nó hét, Hư Linh còn đang tập trung ứng phó với cái hồ lô có phong cách cổ xưa, dưới đáy khắc chữ bùa màu bạc, có thể hút đến nửa nước sông kia.

Lúc này, hồ lô kia đã bị một bàn tay nắm chặt. Chủ nhân của bàn tay này đương nhiên là Hư Linh. Trên tay của nàng bốc khói đen mờ mờ, mà không riêng tay, toàn thân nàng đều như thế. Những người biết nàng là quỷ thể, chỉ vừa nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, nhất định sẽ nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng nàng sẽ tiêu tán trong hư không.

Tiếng hét của khỉ núi Tùng Thanh chẳng vang được bao xa trong tiếng nước sông chảy xiết, nhưng Hư Linh lại nghe rõ ràng. Nàng lập tức quay đầu lại, đạp không mà đi, rồi không chút chần chờ, lập tức lấy ra Chiếu Hồn bảo giám chiếu đến. Chỉ thấy một luồng sáng đen chiếu lên lưng của đạo nhân kia, pháp bào trên người đạo nhân đột nhiên tỏa ra một tầng hào quang dịu nhẹ. Ánh sáng đen dừng trên người đạo nhân, lóe mạnh rồi biến mất, đạo nhân kia giống như một con chim bị trúng tên, rơi từ trên không xuống. Nhưng không đợi đạo nhân rớt xuống đất, thân thể của đạo nhân bỗng mờ đi, tới khi mờ ảo như sắp biến mất, lại thấy một con khỉ mặc đạo bào cầm kiếm đột ngột xuất hiện, đồng thời đạo nhân kia cũng hiện rõ trở lại. Hai mắt con khỉ kia đỏ quạch, nghiến răng, diện mạo hung ác chém xuống một kiếm, chặt đứt đầu đạo nhân.

Hư Linh nhướng mày, một tay vẫn nắm thật chặt hồ lô kia, tay còn lại cầm chắc Chiếu Hồn bảo giám, lạnh giọng nói với đám người trên bầu trời:

- Bá Lăng có hơn hai mươi vạn sinh linh chờ các ngươi đi cứu, các ngươi lại ngồi ở đây nhìn bọn họ chết đi. Chúng ta đi cứu, các ngươi lại không cho, tại sao như vậy chứ? Tiếng của Hư Linh truyền cực xa trong đêm. Không ai trả lời nàng, chỉ có tiếng đàn văng vẳng cùng tiếng kiếm ngân vang đứt quãng đáp lại. Tiếng đàn giống như đang trả lời: "Vô dụng, những lời ngươi nói đều vô dụng. Bá Lăng nhất định phải biến mất khỏi thế gian."

Mà tiếng kiếm ngân giống như đang nói: "Tại sao chúng ta sẽ phải chết... Tại sao, tại sao?!"

- Tại sao các ngươi không cứu, tại sao còn không cho phép chúng ta đi cứu? Tại sao?

Hư Linh lớn tiếng hỏi.

- Không phải chúng ta không cứu, mà là thời cơ chưa đến. Ngươi nói ngươi đi cứu, nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy đê Kinh Hà bị phá, tai họa muôn dân. Hà Bá Kinh Hà chẳng qua là oán linh nơi âm thế, nghiệp chướng nặng nề, sớm nên bị đày vào địa ngục luân hồi. Thế nhưng hắn lại cố bám víu dương thế, cuồng vọng tự xưng thần. Năm đó Diệp Thanh Tuyết cam đoan hắn sẽ không rời khỏi thủy vực Kinh Hà, giờ chẳng những rời khỏi, còn vọng tưởng xưng thần Bá Lăng. Bàn về nhân quả của việc này, tất cả đều bắt nguồn từ hắn, hai mươi vạn sinh linh đều vì hắn mà chết. Mà những yêu linh tai họa nhân thế các ngươi, không dốc lòng tu hành, lại còn ở nơi này nói xằng bậy mê hoặc lòng người, loạn cương thường trời đất, hủy trật tự nhân gian, sớm nên vĩnh viễn giam các ngươi trong Trấn Yêu tháp.

Người nói chuyện đạo bào màu vàng cam, đầu đội mũ tinh quan, chân xỏ giày đạp vân, nhìn từ trên không xuống.

Hư Linh ngẩng đầu, nghe đối phương nói Trấn Yêu tháp, trong lòng căng thẳng, hỏi:

- Ngươi là đệ tử Côn Lôn?

- Người tu hành trong thiên hạ đều có thể xưng là đệ tử Côn Lôn.

Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng cam lạnh lùng nói.

Hư Linh im lặng, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Kỳ thật nàng không nhìn cũng biết, trên bầu trời có rất nhiều người, chẳng qua nàng muốn thử xem có thể nhìn ra điều gì qua nét mặt bọn họ hay không. Nhưng nàng thất vọng rồi, nàng không thấy được điều mình muốn thấy.

Dưới ánh nhìn của đám người kia, Hư Linh cúi đầu, tới khi ngẩng đầu lại thì đã giơ Chiếu Hồn bảo giám lên. Trong nháy mắt ấy, sóng sông lại dâng trào mãnh liệt, mơ hồ còn nghe được cả tiếng niệm chú của vỏ sò từ Tú Xuân loan xa xôi.

Chỉ thấy Chiếu Hồn bảo giám trong tay Hư Linh chợt lóe sáng lên rồi lại tắt, lập tức có một người ngay cả ngăn cản cũng không kịp, rơi thẳng xuống, tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra. Còn cái hồ lô kia cũng bị Hư Linh thả tay ra, để mặc nó rơi vào trong nước, như là đã bị biến thành một cái hồ lô bình thường. Chiếu Hồn bảo giám trong tay nàng lại lóe lên, ánh sáng đen chớp tắt, lại có người ngã từ trên không trung xuống. Từ trong sóng nước, Phiên Thiên ấn vẫn ép phía trên Hồng đại hiệp bỗng bị đẩy ngược lên. Hồng đại hiệp toàn thân là máu giãy giụa bò dậy, hét lớn một tiếng, cưỡi sóng phóng đi về phía trước. Sóng nước càng thêm mãnh liệt, lao ào ào về hướng Bá Lăng.

Không ai dự đoán được Chiếu Hồn bảo giám trong tay Hư Linh lại lợi hại như thế, từng người đều kinh sợ, vung tay muốn tung ra pháp bảo. Chiếu Hồn bảo giám lại chớp tắt, ánh sáng đen lóe ra, chỉ cần bị ánh sáng ấy chiếu phải thì không một người nào trên không trung được bình yên, ào ào ngã xuống. Không một ai có thể cản ánh sáng ấy, chỉ người nào nhanh chóng bỏ chạy mới may mắn thoát khỏi.

Cả đám khiếp vía, như thiêu thân bị kinh hãi bay tránh tán loạn.

- Bảo vật trong tay quỷ vật lợi hại, mọi người cẩn thận.

Người hô lên lời này chính là đạo nhân mặc đạo bào màu vàng cam kia. Chỉ thấy trên người y bao phủ một tầng sáng vàng, không biết là pháp thuật gì, cũng không biết có phải từ bảo vật hộ thân hay không, nhưng Chiếu Hồn bảo giám trên tay Hư Linh chiếu lên thân thể y lại chỉ làm cho y khẽ run lên. Ngay sau đó, y quát lớn một tiếng, trong tay đã có thêm một chiếc tháp nhỏ màu vàng. Tháp có chia tầng, trên cao nhất có hai chữ bùa viết bằng chu sa đỏ như máu ghi "Trấn Yêu".

Nếu Trần Cảnh ở nơi này, nhất định có thể nhận ra tòa Trấn Yêu tháp này và tòa tháp hắn nhìn thấy lúc ở trong núi Côn Lôn gần như y hệt nhau, nhưng vẫn có thể phân biệt được hai tháp không phải là một.

Thế gian có lời đồn, rất nhiều môn phái đều có pháp bảo tiên thiên, chỉ là những bảo vật này chẳng biết tại sao đều tổn hại linh tính, đã không xứng được gọi là pháp bảo tiên thiên nữa. Tuy vậy, uy lực của chúng vẫn vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều linh bảo được người tu hành tế luyện ra. Chỉ là phần lớn những pháp bảo tiên thiên bị tổn hại linh tính này không phải muốn là có thể sử dụng được, hầu hết phải dựa vào trận pháp sơn môn trợ lực, mà chính chúng cũng là điểm quan trọng của trận pháp sơn môn.

Những môn phái này không phải rất lớn, nhưng lại có gốc rễ cực sâu, mà đệ tử trong môn phần lớn vừa nhập môn đã tế luyện một loại pháp bảo nào đó, giống như Phiên Thiên ấn hay thừng Khổn Tiên vậy. Nguyên nhân chính là vì chuẩn bị cho việc sẽ có lúc sử dụng bảo vật trấn phái trong sơn môn.

Trấn Yêu tháp trong tay đạo nhân kia vừa xuất hiện, lập tức đã tỏa ra ánh vàng lấp lánh chói mắt. Trong làn hào quang ấy, tòa tháp ban đầu đứng được trong lòng bàn tay đạo nhân bắt đầu đón gió lớn dần, trong nháy mắt này đã không phân biệt được Trấn Yêu tháp là một pháp bảo chân thật hay chỉ là một đạo pháp thuật nữa. Nhìn Trấn Yêu tháp ở trong hư không bỗng có cảm giác như nhìn ảnh ngược trong nước. Nó như đong đưa lay động theo làn sóng gợn vô hình, nhưng uy áp phô thiên cái địa kia lại tạo cho người ta có một cảm giác vô cùng chân thật.

Chiếu Hồn bảo giám trong tay Hư Linh lại lóe sáng, chiếu rơi mấy người vọng tưởng định sử dụng pháp bảo, rồi tiếp tục chiếu tới đạo nhân kia. Nhưng trong nhát mắt ấy, đạo nhân đã biến mất trong vầng hào quang từ Trấn Yêu tháp.

Mà Trấn Yêu tháp vừa xuất hiện trong hư không thì từ trong núi Côn Lôn - điểm bắt nguồn của Kinh Hà tít xa xôi, đột nhiên hiện lên một tòa tháp vàng hình dạng tương tự. Tòa tháp này hiện ở trên cao, phóng ra hào quang vạn trượng, tựa như mặt trời lên chiếu ánh sáng lên mặt đất.

Ánh vàng chiếu tới đâu, chư tà phải tránh tới đó. Rất nhiều yêu linh đang tu hành trong núi lập tức chạy trốn về động phủ của mình, mà âm linh lại càng núp thật xa. Trên không núi Côn Lôn vừa hiện tháp vàng, rất nhiều người biết đây là có đệ tử Côn Lôn đang mượn lực lượng của Trấn Yêu tháp trong sơn môn để trấn yêu.

Trên đời, chỉ có Côn Lôn có thể làm được chuyện mượn uy lực của pháp bảo sơn môn trong khoảng cách tới vạn dặm như vậy. Các môn phái khác dù cũng được truyền thừa pháp bảo tiên thiên, lại chẳng qua chỉ có thể mượn lực trong vòng trăm dặm quanh sơn môn, nhiều lắm cũng chỉ ngàn dặm. Chỉ có Côn Lôn có thể trải khắp châu Cửu Hoa, trấn nhiếp vạn dặm.

Chiếu Hồn bảo giám trong tay Hư Linh chiếu một luồng sáng đen về phía Trấn Yêu tháp. Chỉ thấy Trấn Yêu tháp kia chậm rãi hạ xuống, tựa như bị ánh sáng đen kia kéo xuống...

* * *

Nước sông vẫn cuồn cuộn chảy, thẳng hướng thành Bá Lăng. Có người lấy pháp bảo đánh về phía Hồng đại hiệp trong sóng sông, Hồng đại hiệp lại rất cơ trí chui vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa. Mà pháp bảo đánh lên sóng sông, cũng không thể ngăn cản đường đi của sóng nước.

Ở lỗ hổng chân đê Tú Xuân loan, vỏ sò vẫn đang điều khiển sóng. Nó không chỉ phải dẫn sóng nước đến Bá Lăng, mà còn một nhiệm vụ càng thêm quan trọng là thủ hộ miếu Hà Bá, chính xác là thủ hộ tượng Hà Bá.

Tượng thần chính là thân thể của Trần Cảnh, là gốc rễ của hắn. Có lẽ còn rất nhiều người không biết, nhưng vỏ sò lại biết. Năm đó nó tận mắt nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết phong cấm thân thể của Trần Cảnh vào trong tượng thần.

Đột nhiên, trên bầu trời có người đạp không đến, không phải một người, mà là ba. Hiển nhiên bọn họ muốn giải quyết đầu sỏ làm nước ngập nhân gian là vỏ sò. Người tới không nói câu nào, một kẻ trên không trung ném ra một đạo linh phù. Linh phù hóa thành một cái lưới chụp xuống phía lỗ hổng ở chân đê. Tuy rằng vỏ sò không xuất hiện trên mặt sông, nhưng chỉ cần là người tu hành đều có thể cảm ứng được vị trí có dao động linh khí. Cái lưới kia lóe lên, đã chụp tới đích, nước sông nháy mắt chậm lại. Thế nhưng chỉ tích tắc sau, giữa sông cuộn trào lên một ngọn sóng, cuốn cái lưới kia đi. Người trên không kia thất kinh, gã không biết vỏ sò có linh phù của Hà Bá, có thể điều động linh lực toàn bộ khúc sông Tú Xuân loan, mà phép ngự thủy của bản thân nó cũng huyền bí khó lường.

Đạo nhân tuy kinh hãi, nhưng cũng không hoảng hốt, lại tháo một khối ngọc bội từ bên hông xuống. Ngọc bội tản ra ánh sáng trắng trong suốt trong đêm tối. Trong quầng sáng, có thể nhìn được, bên trong ngọc bội hình như phong ấn một con thuồng luồng. Đây là Thanh Long bội thường thấy ở trên người các đạo sĩ. Tuy rằng gọi là Thanh Long bội, nhưng bên trong lại phong ấn một con rắn sắp hóa thuồng luồng. Cũng có nhiều người phong ấn những loại linh thú khác ở trong đó.

Đạo nhân tháo ngọc bội xuống, quăng ra. Ngọc bội vẽ một đường cong trong hư không, rồi đột nhiên biến mất, một con thuồng luồng vảy xanh thật lớn đột ngột xuất hiện, có điều kém xa hình thể của Giao Long Vương năm đó. Thế nhưng nó vừa xuất hiện cũng khiến gió mây biến sắc. Nó há mồm kêu rít, phun ra một luồng gió đen, thân thể uốn éo, nơi nó đi qua đều sinh ra một đám sương.

Thuồng luồng xanh cực kỳ chân thật, cũng cực kỳ hoang dại, hai mắt ánh xanh, lộ vẻ hung ác, lao thẳng xuống Tú Xuân loan. Nó vừa chạm mặt sông, sóng lập tức cuộn trào. Từ xa nhìn lại, con thuồng luồng xanh kia giống như một con rồng xanh, không ngừng uốn lượn trong nước, thấy đầu không thấy đuôi, thấy đuôi chẳng gặp đầu, rồi tức tốc bành trướng, thoáng cái đã muốn che kín mặt sông, rồi chìm hẳn xuống mặt nước.

Sóng sông dâng trào dữ dội, giữa sông bỗng xuất hiện một vòng xoáy nước cực lớn. Đạo nhân trên bầu trời đứng im, chăm chú nhìn xuống chờ kết quả. Trong lúc gã đấu pháp với vỏ sò tại đây, hai người còn lại bay thẳng đến miếu Hà Bá. Một người hạ xuống trước miếu, nhìn nhìn vào bên trong, cuối cùng lóe lên tiến vào. Mà người còn lại trực tiếp xuyên vào qua nóc miếu như vô hình, không một tiếng động.

Hai người kia tiến vào miếu, đạo nhân trên không trung tự nhiên biết. Nhưng để gã không ngờ là, bất kể ở giữa sông hay ở trong thần miếu đều không có động tĩnh gì cả. Xoáy nước trên mặt sông từ từ tan đi, con thuồng luồng xanh kia không thấy xuất hiện lại. Tay gã vội bắt pháp quyết, cảm ứng với thuồng luồng kia đã biến mất. Gã vừa sợ vừa giận, lấy từ trong tay áo ra một thanh kiếm sắt màu xám. Kiếm này rất ngắn, tựa như đồ chơi của trẻ con, có điều vừa xuất hiện đã tỏa ra sát khí nhàn nhạt. Nhưng rồi đạo nhân vẫn chỉ đứng bất động trên hư không, tay nắm kiếm, không dám xuống sông. Qua một hồi, gã thở dài một tiếng, đạp không rời đi.

Cùng lúc đạo nhân rời đi, từ trong nước sông xuất hiện một con rắn đen thật lớn. Nó uốn éo trên mặt sông, hóa thành một con rắn nhỏ, ngẩng đẩu nhìn bầu trời, chính là Cửu Âm. Nó nhìn một hồi, lập tức lại lặn xuống phía lỗ hổng chân đê.

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện