Trong lúc Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương đang đưa mắt trừng nhau, đột nhiên từ xa xa một đám người phóng ngựa về phía của mình.

Đám thuộc hạ lập tức đứng chặn trước mặt Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương, biến thân thành một bức tường sắt cứng rắng, thủ sẳn tư thế phòng bị.

Đám người ngồi trên lưng ngựa vừa nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn liền phóng xuống.

Một nam nhân trên người mang đậm khí chất chủ tử cung kính bước tới trước mặt Nhậm Thái Tuấn.

Chiêu Dương đứng một bên, đánh giá nam nhân trước mặt, trong lòng đưa ra kết luận.

Nam nhân này chính là Mã Đà Lam, thái tử của bộ tộc Mã Cơ Hàn.

Tên nam nhân với khí chất cao ngạo, tỏ ra khẩn trương nhìn Nhậm Thái Tuấn nói với giọng khách khí.

- Nhậm Tướng Quân, ngài có sao không? Chúng tôi vừa bắt được tin, người của Bộ Tộc Khắc Thiệp lập mưu tính kế muốn hành thích ngài trên đường, khã hãn đã ra lệnh chúng tôi đến tiếp viện ngay.

Chiêu Dương nghe tên nam nhân nói, trong lòng khinh thường.

- Đợi các người đến, chắc Nhậm Tướng Quân đã chầu Diêm Vương.

Lời nói của Chiêu Dương khiến sắc mặt Mã Đà Lam tối đen như mực.

Mã Đà Lam là người thông minh, hắn liền quan sát sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn.

Nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn vẫn nghiêm mặt, không có ý định lên tiếng trách móc tên binh sĩ vừa thốt ra những lời bất kính không phân tôn ti, hắn cũng đành nuốt xuống cục tức này.

Nếu không phải trước khi đến đây, phụ thân không ngừng căn dặn.

" Nhậm Thái Tuấn là đường sống duy nhất của bộ tộc Mã Cơ Hàn chúng ta.

Ngàn lần vạn lần con không được đắc tội với ngài ấy."

Nghĩ đến lời nói của phụ thân, Mã Đà Lam mới cố dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng.

- Nhậm Tướng Quân, thứ lỗi vì chúng tôi đã đến trễ.

Mã Đà Lam vừa nói vừa cúi thấp đầu tỏ ra hối lỗi, nói xong hắn ngước mặt lên nhìn Nhậm Thái Tuấn.

Bắt gặp thần sắc lạnh lùng của Nhậm Thái Tuấn, Mã Đà Lam cảm giác lúng túng trong.

Hàn khí trên người Nhậm Thái Tuấn không phải do đám người của Mã Đà Lam mà ra.

Thật ra là vì người nào đó đã khiến lòng hắn không yên.

Nhậm Thái Tuấn không quan tâm đến

Mã Đà Lam, hắn nhìn Chiêu Dương lạnh giọng nói.

- Ta sẽ tính sổ với nàng sau!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thản nhiên chòang tay qua eo nàng, dùng sức ôm nàng ngồi lên lưng ngựa.

- Đi!

Chúng ta đến diện kiến khã hãn.

Nhậm Thái Tuấn vừa nói xong, hắn liền giục ngựa phóng về phía trước.

Đám người của Mã Đà Lam và Trương Vệ lập tức lên ngựa phóng theo sau.

Chiêu Dương ngồi phía trước thân hình mảnh mai được Nhậm Thái Tuấn bao bọc trong vòng tay cường tráng, tấm lưng nàng chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn ta.

Mùi đàn hương nam tính tỏa ra từ trên người hắn xông thẳng vào mũi nàng, khiến lòng nàng xao xuyến.

Nàng quay đầu lại nhìn vào nam nhân, đang dùng cả thân thể vạm vỡ của mình để bảo vệ nàng.

Gương mặt của chàng gần nàng trong gang tấc, ánh mắt này bờ môi này sao cứ in sâu vào tâm trí nàng.

Trái tim nàng đột nhiên đập loạn, hai gò má ửng hồng.

Kỳ thật không biết vì sao vào khoảnh khắc này, nàng chẳng còn quan tâm đến việc mình có thể trở về lại thời đại của mình nữa không.

Tận sâu trong trái tim nàng lại khao khát tình yêu của chàng, khao khát tình cảm mà nàng đã đánh mất từ lúc vừa mới sinh ra đời, khi cha mẹ bỏ rơi nàng.

Ngồi trên lưng ngựa chạy ngang qua cánh đồng rộng lớn được bao phủ bởi một rừng hoa oải hương màu tím, hơi gió mang theo mùi hương thơm ngạt ngào nồng đậm của hương vị tình yêu.

Chiêu Dương ngây người nhìn vào cảnh tượng trước mắt, nó đẹp làm sao mơ mộng đến dường nào.

Lúc này trong lòng Chiêu Dương chợt nghĩ đến câu chuyện tình lãng mạn phía sau những đóa hoa oải hương màu tím sẫm này.

Hoa oải hương là loài hoa Chiêu Dương yêu thích nhất, không phải vì mùi hương nồng nặc của bản thân loài hoa Oải Hương, mà vì câu chuyện tình đằng sau những đóa hoa xinh đẹp này.

Truyền thuyết nói rằng Hoa Oải Hương là loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy, hai người yêu nhau dù phải trải qua thời gian bao lâu gặp bao khó khăn trắc trở, tình yêu của họ vẫn bền vững, đến cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau.

Mặc dù thời gian họ ở cạnh nhau không bao lâu, nhưng dù thời gian dài cả đời hay chỉ ngắn ngủi một hai ngày, chỉ cần họ thật lòng yêu nhau thì thời gian đó cũng đã đủ để lại trong lòng ký ức sâu dậm về đối phương.

Một khi đã yêu thì hãy yêu hết mình yêu thoải mái yêu mảnh liệt, và hãy trân trọng từng giây từng phút bên cạnh đối phương.

Để sau này khi đối phương vì lý do gì đó không còn ở bên cạnh mình nữa, mình sẽ không cảm thấy tiếc nuối vì đã không trân quý tình cảm của hai người.

Chiêu Dương cười thật tươi, tay chỉ vào cánh đồng hoa phía trước.

- Wow.......... Đẹp quá.

Chàng thấy không?

Hoa Oải Hương thật xinh đẹp.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của nàng, trong lòng cảm thấy rất vui.

Hắn gật đầu một tay giữa chặt dây cương, tay còn lại choàng qua vòng eo nhỏ của nàng ôm nàng thật chặt vào lòng.

Cảm giác sung sướng khi có nàng bên cạnh, khiến một người không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu như hắn chìm đắm trong hạnh phúc.

Giờ phút này chỉ cần ở bên cạnh nàng cái được gọi là quyền khuynh Thiên hạ, đối với hắn không còn quan trong.

Nhậm Thái Tuấn nhìn vào cánh đồng hoa màu tìm hỏi.

- Nàng gọi những bông hoa này là gì?

Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này, tuy rất đẹp nhưng màu tím sẫm lại khiến lòng hắn không yên.

Nghe Nhậm Thái Tuấn hỏi vậy Chiêu Dương mới chợt nhớ lại, chắc có lẽ ở nơi này tên của loài hoa này cũng khác.

- Hoa này ở chỗ thiếp được gọi là hoa Oải Hương.

Nó tượng trưng cho một mối tình chung thủy.

Nhậm Thái Tuấn không nói gì, hắn không biết nàng đến từ nơi nào nhưng hắn biết chắc một điều, loài hoa Oải Hương này cũng giống như tình yêu của hắn dành cho nàng.

Một mối tình chung thủy.

Cảnh đẹp trước mắt trôi qua thật nhanh, không bao lâu họ đã đến doanh trại của bộ tộc Mã Cơ Hàn.

Một doanh trại rộng lớn được bao quanh bở cánh đồng cỏ màu xanh tươi mát, và một doanh trại chăn nuôi, nuôi những con dê, bò, cừu và ngựa.

Chiêu Dương quan sát nơi này, trong doanh trại có khoảng chừng 50 cái lều vải được thiết kế một cách tinh vi.

Đối với người Mã Cơ Hàn thì những liều vải rộng lớn này chính là ngôi nhà của bọn họ.

Trong lúc Chiêu Dương còn đang nhìn đông nhìn tây, đột nhiên bàn tay mạnh mẽ của Nhậm Thái Tuấn đưa ra trước mặt nàng.

Nàng vươn tay nắm lấy bàn tay ám áp của hắn xuống ngựa.

Đoàn người của Mã Đà Lam và Trương Vệ vừa kịp thời đuổi tới, Mã Đà Lam cung kính bước tới.

- Tướng Quân, mời ngài.

Mã Đà Lam khom người làm động tác mời Nhậm Thái Tuấn vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện