Trời còn chưa sáng, Quý công công đã vội vàng kinh động đến Long nhan.
- Cốc.....Cốc.....
Tiếp theo mấy tiến gõ cửa chính là giọng nói hoảng hốt của Quý công công.
- Hoàng thượng, có chuyện lớn rồi.....
Nhậm Thái Tuấn đang nằm thoải mái ôm Chiêu Dương trên long sàn, nghe giọng nói gấp gáp có phần hốt hoảng của Quý công công hắn từ từ ngồi dậy.
Chiêu Dương biết nếu không có chuyện quan trọng, Quý công công sẽ không kinh động đến long nhan.
Chiêu Dương xuống giường bước tới giá áo, cầm lấy chiếc lông bào quý giá của Hoàng thượng.
Khi nàng quay lại, Nhậm Thái Tuấn đã uy nghiêm ngồi trên mép giường, nàng nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, bước tới bên cạnh giúp hắn mặc vào long bào.
Bàn tay mềm mại vô thì sờ khắp nơi trên cơ thể của hắn, khiến dục vọng trong long hắn trỗi dậy.
Hắn bất thình lình choàng tay qua eo nàng kéo mạnh một cái, thân thể mềm mại nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Nàng ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn hắn, thừa lúc nàng ngẩng đầu hắn bá đạo ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng.
Nàng không phản kháng ngược lại còn nhiệt tình đáp trả.
Một lúc sau hắn buông đôi môi sưng đỏ của nàng ra, ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước bọt trên môi nàng.
Chiêu Dương nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào.
- Chào buổi sáng ông xã.
Hắn bất ngờ với cách xưng hô này của nàng.
Hắn nhìn nàng khó hiểu hỏi.
- Nàng gọi trẫm là gì?
Nàng tươi cười đáp.
- Ở quê của thiếp hai từ ông xã có nghĩa là phu quân, nhưng ông xã chỉ có được một ái thê mà thôi.
Mặc dù hắn không biết quê hương của nàng ở đâu, nhưng hắn biết một điều.
- Nàng đang ám chỉ trẫm không được nạp thêm thiếp?
Hắn vừa nói vừa nhướng mày nhìn nàng.
Nàng không do dự đáp.
- Chí ít khi thiếp còn ở bên cạnh chàng, thì không được.
Nhậm Thái Tuấn nhíu nhẹ đôi mày râm, lời nói của nàng mang theo hàm ý gì? Nhậm Thái Tuấn định hỏi nàng.
- Hoàng thượng....Hoàng thượng...
Lời chưa kịp nói ra đã bị tiếng gọi bên ngoài cửa của Quý công công ngăn lại.
Nhậm Thái Tuấn nhìn vì hướng cửa cất giọng oai nghiêm.
- Vào đi!
Quý công công vừa nghe được mệnh lệnh của Hoàng thượng, ông liền vội vàng bước vào trong.
Nhìn thậy Hoàng thượng uy nghiêm ngồi trên long sàn, ông bước tới chấp tay cúi đầu hành lễ.
- Bẫm Hoàng thượng, Quốc Cửu Lưu Phàm cùng một đám quan chức trời hừng sáng đã đến điện Ngự Long chờ diện kiến người.
Nhậm Thái Tuấn sa sầm mặt, sự phẫn nộ hiện rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta.
Chiêu Dương nhìn thấy thần sắc của hắn, trong lòng không hiểu, nàng nhìn Quý công công nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Quý công công không trả lời Chiêu Dương ngay, ông ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, không thấy Hoàng thượng ngăn cảng Quý công công cung kính giải thích.
- Nô tài nghĩ Quốc Cửu Lưu Phàm và đám quan viên đến tìm Hoàng thượng là vì chuyện của Ngộc Nhi Tiểu thư.
Nghe những gì Quý công công nói Chiêu Dương mới hiểu, thật không ngờ Quốc Cửu Lưu Phàm không đơn giản, ông có tai mắt khắp nơi, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ.
Việc của Ngọc Nhi vừa mới xảy ra khuya hôm qua, vậy mà sáng hôm nay họ đã đến đồi công đạo.
Nếu Chiêu Dương đoán không lầm thì giống như những bộ phim cổ trang thời xưa.
Quốc Cửu Lưu Phàm sẽ cùng đồng bọn của mình đến thị uy với Hoàng thượng, muốn cho Hoàng thượng biết ai mới là người nắm trong tay thế lực hùng hậu nhất trong triều.
Nghĩ đến cảnh mấy vị vua bị loạn thần tặc tử uy hiếp, trong lòng Chiêu Dương chợt hiện lên cảm giác bất an.
Chẳng lẽ họ định dùng lý do này để mưu triều đoạt vị?
Mặc dù Nhậm Thái Tuấn đang nhìn Quý công công, như một gốc nào trong mắt hắn lại thu hết từng biểu cảm trên mặt nàng.
Nhìn thấy nàng lo lắng vì hắn, khóe môi hắn hơi công lên.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng kéo một cái, trong lúc nàng bất cẩn bị hắn kéo mạnh thân thể mảnh mai ngã về phía hắn.
Hắn nhanh tay ôm gọn nàng, đặt nàng ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn.
Quý công công nhìn thấy cảnh Hoàng thượng âu yếm với Chiêu Quý Phi, ông cúi đầu không dám nhìn hai người.
Nhậm Thái Tuấn yêu thương đặt tay lên cằm nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để nàng đối diện với long nhan, cất giọng oai hùng.
- Trẫm đã có dự liệu, nàng không cần phải lo.
Nghe hắn nói vậy nàng gật đầu tin tưởng.
Phải hắn là ai chứ, là Nhậm Thái Tuấn, là Thuận Đế một trong những vị vừa anh minh nhất trong lịch sử.
Nhậm Thái Tuấn trên người khoát vào lông bào, đội nón vàng ngồi oai hùng trên ngai vàng nhìn xuống một đám thần tử lúc này đang cúi đầu cung kính phía dưới, miệng thì lúc nào cũng thốt lên những lời.
"Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, thần có thể hy sinh cả mạng sống này để bảo vệ ngai vàng."
Miệng thì nói vậy, nhưng Nhậm Thái Tuấn quá hiểu lòng dạ của bọn họ.
Một đám vô lại chỉ tham lợi trước mắt mà không nghĩ đến hậu hoạn về sau.
Nhìn thấy Hoàng thượng Quốc Cửu Lưu Phàm và mười mấy vị quan chức, từ quan nhất phẩm cho đến ngủ phẩm liền hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế......
Nhậm Thái Tuấn với thần sắc kiêu ngạo khí thế oai hùng nhì họ cất giọng uy nghiêm.
- Miễn lễ, chúng ái khanh bình thân.
Quốc Cửu Lưu Phàm và mấy vị quan chức nghe vậy liền đứng thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Tuy là nói nhìn Hoàng thượng nhưng trên thực tế không một ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng thượng.
Trong ánh mắt của Hoàng thượng tàng ẩn điều gì đó, khiến họ cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chiêu Dương ngồi phía sau bức bình phong bên phải của Hoàng thượng, nàng cẩn thận quan sát từng người phía dưới.
Chiêu Dương nhếch môi cười khinh thường, một đám ngụy quân tử.
Mặc dù bề ngoài họ đứng trước mặt Hoàng thượng với khí thế hùng hồn, thế nhưng ngoài Quốc Cửu Lưu Phàm ra, những người còn lại đều là kẻ hèn nhát, trong lòng không ngừng rung sợ.
Chắc có lẽ như người ta thường nói, có tật giật mình.
- Cốc.....Cốc.....
Tiếp theo mấy tiến gõ cửa chính là giọng nói hoảng hốt của Quý công công.
- Hoàng thượng, có chuyện lớn rồi.....
Nhậm Thái Tuấn đang nằm thoải mái ôm Chiêu Dương trên long sàn, nghe giọng nói gấp gáp có phần hốt hoảng của Quý công công hắn từ từ ngồi dậy.
Chiêu Dương biết nếu không có chuyện quan trọng, Quý công công sẽ không kinh động đến long nhan.
Chiêu Dương xuống giường bước tới giá áo, cầm lấy chiếc lông bào quý giá của Hoàng thượng.
Khi nàng quay lại, Nhậm Thái Tuấn đã uy nghiêm ngồi trên mép giường, nàng nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, bước tới bên cạnh giúp hắn mặc vào long bào.
Bàn tay mềm mại vô thì sờ khắp nơi trên cơ thể của hắn, khiến dục vọng trong long hắn trỗi dậy.
Hắn bất thình lình choàng tay qua eo nàng kéo mạnh một cái, thân thể mềm mại nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Nàng ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn hắn, thừa lúc nàng ngẩng đầu hắn bá đạo ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng.
Nàng không phản kháng ngược lại còn nhiệt tình đáp trả.
Một lúc sau hắn buông đôi môi sưng đỏ của nàng ra, ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước bọt trên môi nàng.
Chiêu Dương nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào.
- Chào buổi sáng ông xã.
Hắn bất ngờ với cách xưng hô này của nàng.
Hắn nhìn nàng khó hiểu hỏi.
- Nàng gọi trẫm là gì?
Nàng tươi cười đáp.
- Ở quê của thiếp hai từ ông xã có nghĩa là phu quân, nhưng ông xã chỉ có được một ái thê mà thôi.
Mặc dù hắn không biết quê hương của nàng ở đâu, nhưng hắn biết một điều.
- Nàng đang ám chỉ trẫm không được nạp thêm thiếp?
Hắn vừa nói vừa nhướng mày nhìn nàng.
Nàng không do dự đáp.
- Chí ít khi thiếp còn ở bên cạnh chàng, thì không được.
Nhậm Thái Tuấn nhíu nhẹ đôi mày râm, lời nói của nàng mang theo hàm ý gì? Nhậm Thái Tuấn định hỏi nàng.
- Hoàng thượng....Hoàng thượng...
Lời chưa kịp nói ra đã bị tiếng gọi bên ngoài cửa của Quý công công ngăn lại.
Nhậm Thái Tuấn nhìn vì hướng cửa cất giọng oai nghiêm.
- Vào đi!
Quý công công vừa nghe được mệnh lệnh của Hoàng thượng, ông liền vội vàng bước vào trong.
Nhìn thậy Hoàng thượng uy nghiêm ngồi trên long sàn, ông bước tới chấp tay cúi đầu hành lễ.
- Bẫm Hoàng thượng, Quốc Cửu Lưu Phàm cùng một đám quan chức trời hừng sáng đã đến điện Ngự Long chờ diện kiến người.
Nhậm Thái Tuấn sa sầm mặt, sự phẫn nộ hiện rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta.
Chiêu Dương nhìn thấy thần sắc của hắn, trong lòng không hiểu, nàng nhìn Quý công công nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Quý công công không trả lời Chiêu Dương ngay, ông ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, không thấy Hoàng thượng ngăn cảng Quý công công cung kính giải thích.
- Nô tài nghĩ Quốc Cửu Lưu Phàm và đám quan viên đến tìm Hoàng thượng là vì chuyện của Ngộc Nhi Tiểu thư.
Nghe những gì Quý công công nói Chiêu Dương mới hiểu, thật không ngờ Quốc Cửu Lưu Phàm không đơn giản, ông có tai mắt khắp nơi, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ.
Việc của Ngọc Nhi vừa mới xảy ra khuya hôm qua, vậy mà sáng hôm nay họ đã đến đồi công đạo.
Nếu Chiêu Dương đoán không lầm thì giống như những bộ phim cổ trang thời xưa.
Quốc Cửu Lưu Phàm sẽ cùng đồng bọn của mình đến thị uy với Hoàng thượng, muốn cho Hoàng thượng biết ai mới là người nắm trong tay thế lực hùng hậu nhất trong triều.
Nghĩ đến cảnh mấy vị vua bị loạn thần tặc tử uy hiếp, trong lòng Chiêu Dương chợt hiện lên cảm giác bất an.
Chẳng lẽ họ định dùng lý do này để mưu triều đoạt vị?
Mặc dù Nhậm Thái Tuấn đang nhìn Quý công công, như một gốc nào trong mắt hắn lại thu hết từng biểu cảm trên mặt nàng.
Nhìn thấy nàng lo lắng vì hắn, khóe môi hắn hơi công lên.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng kéo một cái, trong lúc nàng bất cẩn bị hắn kéo mạnh thân thể mảnh mai ngã về phía hắn.
Hắn nhanh tay ôm gọn nàng, đặt nàng ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn.
Quý công công nhìn thấy cảnh Hoàng thượng âu yếm với Chiêu Quý Phi, ông cúi đầu không dám nhìn hai người.
Nhậm Thái Tuấn yêu thương đặt tay lên cằm nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để nàng đối diện với long nhan, cất giọng oai hùng.
- Trẫm đã có dự liệu, nàng không cần phải lo.
Nghe hắn nói vậy nàng gật đầu tin tưởng.
Phải hắn là ai chứ, là Nhậm Thái Tuấn, là Thuận Đế một trong những vị vừa anh minh nhất trong lịch sử.
Nhậm Thái Tuấn trên người khoát vào lông bào, đội nón vàng ngồi oai hùng trên ngai vàng nhìn xuống một đám thần tử lúc này đang cúi đầu cung kính phía dưới, miệng thì lúc nào cũng thốt lên những lời.
"Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, thần có thể hy sinh cả mạng sống này để bảo vệ ngai vàng."
Miệng thì nói vậy, nhưng Nhậm Thái Tuấn quá hiểu lòng dạ của bọn họ.
Một đám vô lại chỉ tham lợi trước mắt mà không nghĩ đến hậu hoạn về sau.
Nhìn thấy Hoàng thượng Quốc Cửu Lưu Phàm và mười mấy vị quan chức, từ quan nhất phẩm cho đến ngủ phẩm liền hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế......
Nhậm Thái Tuấn với thần sắc kiêu ngạo khí thế oai hùng nhì họ cất giọng uy nghiêm.
- Miễn lễ, chúng ái khanh bình thân.
Quốc Cửu Lưu Phàm và mấy vị quan chức nghe vậy liền đứng thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Tuy là nói nhìn Hoàng thượng nhưng trên thực tế không một ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng thượng.
Trong ánh mắt của Hoàng thượng tàng ẩn điều gì đó, khiến họ cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chiêu Dương ngồi phía sau bức bình phong bên phải của Hoàng thượng, nàng cẩn thận quan sát từng người phía dưới.
Chiêu Dương nhếch môi cười khinh thường, một đám ngụy quân tử.
Mặc dù bề ngoài họ đứng trước mặt Hoàng thượng với khí thế hùng hồn, thế nhưng ngoài Quốc Cửu Lưu Phàm ra, những người còn lại đều là kẻ hèn nhát, trong lòng không ngừng rung sợ.
Chắc có lẽ như người ta thường nói, có tật giật mình.
Danh sách chương