Ngày hôm sau khi Chiêu Dương tỉnh giấc, nàng mệt mỏi từ từ ngồi dậy. Theo thối quen nàng đảo mắt một vòng căn phòng rộng lớn.

Nàng chợt nhận ra một điều, dường như nàng đã quen với lối sống của nơi này.

Mặc dù nàng có chút lưu luyến cái cảm giác hưng phấn khi cầm trên tay khẩu súng lục tuỳ thân, cảm giác phấn khởi khi láy chiếc xe đua đắt tiền với tốt độ kinh hoàng, cảm giác kích thích khi hoàn thành nhiệm vụ.

Không hiểu vì sao hôm nay trong lòng nàng lại có nhiều cảm xúc đến như vậy, nỗi bất an đột nhiên hiện lên trong lòng nàng.

Cũng đã lâu nàng không cảm nhận được sự bồn chồn như thế này, bàn tay mềm mại đang chống trên giường đột nhiên siết chặt tấm chăn lụa mỏng.

Tại thời hiện đại ở bệnh viện Thân Ái tọa lạc tại thành phố Paris, một người đàn ông trên người mặc áo blouse trắng, mang gâng tay, mặt che bởi một cái khẩu trang màu trắng chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc.

Hắn đẩy một chiếc xe đẩy phía trên đựng rất nhiều vụng cụ y tế, đi ngang qua bốn người đàn ông trên người mặc âu phục màu đen, đứng nghiêm túc bên ngoài phòng bệnh VIP 112.

Vừa dừng lại trước cửa phòng, hắn liền bị một người đàn ông chặn lại.

Tên bác sĩ liền hiểu ý nhìn người đàn ông giải thích.

- Tôi là bác sĩ đến kiểm tra bệnh nhân.

Tên mặc âu phục màu đen vô cùng cẩn thận, hắn nhìn tên thuộc hạ đứng bên cạnh, ý bảo tên thuộc hạ kiểm tra.

Trong lúc tên thuộc hạ kiểm tra chiếc xe đẩy và vụ cụ y tế, cặp mắt thâm dò của hắn luôn theo dõi vị bác sĩ.

Nhận được cái gật đầu OK của thuộc hạ, người đàn ông mặc âu phục màu đen mới an tâm cho vị bác sĩ đi vào bên trong phòng bệnh.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy nhẹ ra, hiện ra trước mặt tên bác sĩ là một cô gái đang thanh thản nằm trên giường bệnh, mặc dù sắc mặt của cô gái có phần nhợt nhạt nhưng tính mạng của cô gái được kéo dài bởi những thiết bị y tế tối tân nhất trên thế giới.

Tên bác sĩ đẩy khay thuốc vào bên trong, hắn xoay người đống cánh cửa phía sau lại.

Hắn bước đi chậm rãi đến gần giường bệnh, cử chỉ của hắn thật thận trọng không muốn kinh động đến bất kỳ ai.

Đứng bên cạnh giường bệnh, hắn thò tay vào trong túi áo blouse, lấy ra một cây dao phẫu thuật vô cùng sắc bén.

Thật kỳ lạ, hắn là một tên sát thủ giết người chuyên nghiệp, nhưng khi đối diện với cô gái không có chút gì uy hiếp đối với hắn, bàn tay đang cầm cây dao phẫu thuật của hắn lại vô thức toát mồ hôi lạnh.

Chắc có lẽ vì hắn biết cô gái nằm trên giường trước mặt, chính là một trong những sát thủ hàng đầu của tổ chức Kim Long, một người vô cùng nguy hiểm.

Cây dao phẫu thuật từ từ tiến đến gần cô gái, hắn dùng hết sức của mình đâm cây dao phẫu thuật xuống vị trí trái tim của cô gái.

Hôm nay mục đích mà hắn đến nơi này chính là lấy mạng của cô gái, nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì hắn chỉ có con đường chết.

Cây dao phẫu thuật chuẩn bị đâm mạnh xuống, đột nhiên cánh cửa phía sau bị một lực mạnh đá văng ra.

"Bang....."

Theo phản ứng tự nhiên tên sát thủ quay đầu lại, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn một bàn tay cường tráng từ đâu xuất hiện chụp lấy lưỡi dao sắc bén trên tay hắn.

Tên sát thủ hốt hoảng khi đối diện với người đàn ông với ánh mắt phát ra tia lửa.

Lãnh Tuấn dường như không biết đau là gì, anh dùng tay siết chặt lưỡi dao phẫu thuật.

Máu từ tay Lãnh Tuấn nhỉu xuống mặt đất, Lãnh Tuấn tức giận nâng chân đá vào bụng của tên sát thủ.

Tên sát thủ bị Lãnh Tuấn đá một cái, thân thể cao lớn văng về phía sau đụng vào cái bàn gỗ phát ra âm thanh lớn, cây dao phẫu thuật cũng vì vậy mà rơi xuống mặt đất.

Hắn đau đớn ôm bụng nằm dưới mặt đất, đến khi hắn lấy lại ý thức ngước mặt lên.

Hắn kinh hãi khi nhìn thấy Lãnh Tuấn đã đứng trước mặt hắn, cùng với bốn tên thuộc hạ.

Lãnh Tuấn lúc này nhìn y như ma quỷ, cặp mắt vì tức giận nên những tia máu đỏ hiện lên rõ ràng trong mắt anh.

Bàn tay bị thương của Lãnh Tuấn thản nhiên đặt bên hông, mặc kệ cho những giọt máu màu đỏ thẫm không ngừng nhỉu xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Lãnh Tuấn xoay mặt lại nhìn Chiêu Dương lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy cô không sao trong lòng anh cảm giác nhẹ nhõm hẳn.

Lãnh Tuấn bước đến trước mặt của tên sát thủ, không biết từ lúc nào trên tay anh đã cầm một khẩu súng lục.

Khẩu súng không có mắt chỉa thẳng vào đầu của tên sát thủ, giọng nói thâm trầm của Lãnh Tuấn vang lên.

- Ai sai mày đến đây? Tên sát thủ đau đớn gượng người lên, hắn nhìn thẳng vào mặt của Lãnh Tuấn.

Ánh mắt của Lãnh Tuấn nói cho hắn biết, hắn chỉ còn một con đường.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vươn tay chụp lấy cây dao phẫu thuật nằm dưới mặt đất bên cạnh hắn.

Lãnh Tuấn nhìn thấy, liền khom tới chặn hắn lại, nhưng đã quá muộn.

Hắn đã dùng cây dao phẫu thuật rạch một đường thật sâu ngang cổ tự vẫn, máu từ miệng vết thương trên cổ hắn phun ra tứ tung.

Nhìn thấy hạnh động tự hủy diệt của tên sát thủ, trong lòng Lãnh Tuấn càng thêm lo lắng.

Anh biết họ đến đây là vì Chiêu Dương.

Lãnh Tuấn nhìn bốn tên thuộc hạ, họ liền hiểu ý lôi tên sát thủ ra ngoài.

Lãnh Tuấn đi đến bên cạnh giường bệnh, bàn tay đang chảy máu vươn lên sờ vào gương mặt xanh xao của Chiêu Dương.

- Thật ra em đã điều tra được gì?

Vì sao họ lại muốn lấy mạng của em?

Lãnh Tuấn vừa nói vừa khom tới đặt lên trán Chiêu Dương một nụ hôn.

Ông trời thật trớ trêu, vì sao đến khi Chiêu Dương xảy ra chuyện anh mới biết mình yêu cô?

Chiêu Dương nằm trên giường bệnh, mặc dù cô vẫn không có ý thức nhưng khi bàn tay máu của  Lãnh Tuấn chạm vào mặt cô, trái tim cô lại truyền đến một cơn đau.

Đôi mày thanh tú của Chiêu Dương bắt giác cử động nhẹ, nhưng thật đáng tiếc Lãnh Tuấn không nhìn thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện