Đêm hôm đó, mọi người phải nghỉ lại bên ngoài. Lúc đầu, mọi người còn lo lắng vị hoàng hậu này mất hứng.. Ai ngờ...

-" Hả???? Ngủ ngoài trời??? Oa oa ~ thật là giống đi cắm trại!!! Hahaha ". Hứa Thanh Thanh vui vẻ cười tươi, mừng vui trước sự ngạc nhiên của đám hộ vệ.

... Mấy người bọn hắn chưa thấy ai ngủ ngoài trời mà vui vẻ như thế...

Hứa Thanh Thanh nhảy nhót nhìn bọn họ dựng lều trại, rất có tâm tình học hỏi khiến cho đám người đau cả đầu.

-" Bạch đại ca ~ cái này làm như thế nào ???"

-" hộ vệ đại ca này a ~ cái này là cái gì???"

Làm ơn điiii!! Có hoàng hậu nào lại gọi đám hộ vệ là đại ca chứ??? Bọn họ cũng không muốn bị ánh mắt đáng sợ của hoàng thượng chiếu vào đâu a ~~~

Lão Thiên ~~~ cứu!!! [ lão Thiên: Xin lỗi các ngươi.. Ta cứu không nổi. ]

Cuối cùng, chiếc lều cũng đã hoàn thành trước sự học hỏi nhiệt tình của Hứa Thanh Thanh và ánh mắt đáng sợ của Âu Dương Vũ Hiên.

Trong lúc ồn ào đó, Trúc Liên chỉ nhìn nhưng không tham gia vào.

Trúc Liên im lặng đứng, không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía rừng cây.

Xem ra, đêm nay không thể yên bình được.

Nàng sau khi đã học hỏi xong, lập tức chạy tới nhìn mấy người kia tạo lửa, tiếp tục hành trình học hỏi dài đằng đẵng của bản thân.

Nàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người vừa dùng hòn đá ma sát vào nhau mà tạo ra lửa.

Nói thật, nếu nàng không ở trong cái thân thể hoàng hậu này thì nàng nhất định sẽ quỳ xuống ngay lập tức, hét lớn muốn bái người kia làm sư phụ!!! .. Nhưng đành phải giữ thể hiện cho cái thân thể xinh đẹp này vậy ~

Trong nội tâm Hứa Thanh Thanh: Sư phụ ~~~ nhận của đệ tử một lạyyyyy.

Nội tâm người kia: hoàng hậu nhìn ta như vậy làm gì??? Ta không có làm gì mà??? Hoàng thượng ~~~ đừng có nhìn nô tài như thế!! Làm nổi hết da gà rồi!

Nội tâm chúng hộ vệ: Người kia thật đáng thương.

Nội tâm Vũ Hiên: hừ! Dám làm cho nàng ngưỡng mộ! Ngươi quá đáng ghét! Quá khó ưa!

Đến khi đám người đi săn về thì cái ánh mắt ngưỡng mộ của nàng mới rời khỏi người kia.

Cả cuộc đời làm hộ vệ của hắn, đau khổ nhất chính là hôm nay!

Sau khi chơi mệt, nàng yên tĩnh ngồi cạnh đống lửa nhìn bọn họ nướng thịt, lại bôi bôi lên thịt một ít gia vị..

-" oa ~ Thơm quá! ". Nàng kéo tay Trúc Liên, hít hít mùi hương bay tán loạn trong không khí.

Mấy người kia nhanh chóng đưa cho Vũ Hiên thúi và Hai nữ nhân duy nhất ở đây rồi tiếp tục công việc nướng thịt.

-" Lợi hại quá đi "

Lập tức, hai nữ nhân duy nhất mắt phát sáng.

-" oa ~ ngon quá! "

Vũ Hiên ngồi bên cạnh thầm khinh bỉ. Đương nhiên là ngon rồi! Bạch chính là người nấu ăn ngon duy nhất trong mấy tên hộ vệ của hắn mà.

Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Thanh vô cùng có hứng thú lén đi dạo một chút.

Nàng cầm trên tay bọc điểm tâm nho nhỏ, ngồi bên bờ hồ cách điểm dựng lều trại không xa, chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt. Ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao....

Nhưng chính lúc đó, một cơn gió mạnh bỗng vụt qua, nàng cảm thấy cơ thể bỗng nhiên bay lên cao. Sửng sốt nhận thấy bản thân đang bị một nam nhân hắc y che mặt bắt cóc...

-" AAAAAAAAAA TIỂU HIÊN!!! TIỂU HIÊN HIÊN!!! BỚ NGƯỜI TA BẮT CÓC MỸ NHÂNNNN " [ ==||... Có cần thêm chữ Mỹ nhân không???? ]

Hắc y nhân che mặt nhíu chặt mày, suýt nữa bị thanh âm đáng sợ của nàng làm thủng màng nhĩ.. Đến khi nghe hai chữ " mỹ nhân " thì nhịn không được khóe miệng giật giật...

Biết ngươi là mỹ nhân.. Nhưng bây giờ ngươi đang bị bắt cóc đấy! Còn có tâm tình nói như vậy sao?? Còn Tiểu Hiên? Tiểu Hiên Hiên? Là Cái tên hoàng thượng cặn bã đó???.... Đúng là buồn cười chết lão tử! Há há

Âu Dương Vũ Hiên đang buồn bực không thấy nữ nhân kia, đang định đi tìm thì lại nghe tiếng hét khủng khiếp..

Nghe " Tiểu Hiên Hiên ".. Mặt đen.

Nghe " mỹ nhân ".... Triệt để im lặng.

Tiếp tục có tiếng hét:

-" HIÊN HIÊN!!! PHU QUÂNNNNN! CÓ HÁI HOA TẶC AAAAAAAA –––– ". tiếng hét đột nhiên im bặt.

Nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng, nhanh chóng hô:

-" Bạch! mau đi theo ta cứu nàng!". Dứt lời liền điểm mũi chân, sử dụng khinh công bay đi.

Bạch cũng dẫn theo vài người đi theo, còn lại ở tại chỗ.

Vũ Hiên nhíu nhíu mày, nhanh chóng lần theo tiếng hét mà tới.. Thế nhưng ở đó lại không người.

Hẳn đã bị mang đi, trên đất còn có một ít điểm tâm bị đánh rơi.

Hắn nhìn điểm tâm trên đất, Nhíu chặt mày, áp chế lòng đang loạn, mắng:

-" Chết tiệt! "

Bạch đuổi tới, chỉ thấy chủ tử nhà mình đang tức giận vô cùng, chỉ để lại một câu đã biến mất.

-" Bạch! mau tìm kiếm!"

-" Vâng, chủ tử " . Bạch cùng vài người nữa lần đầu thấy chủ tử lo lắng đến như vậy cũng không nhiều lời, nhanh chóng đi tìm  

______________

Hứa Thanh Thanh đang hét tới vui vẻ lại bị một cú đánh sau gáy mà ngất xỉu tại trận.

Trước khi ngất còn rất đau khổ mà nghĩ:

"Tiểu Hiên Hiên! Nếu ngươi dám để hái hoa tặc cướp sắc của bổn cô nương!!! Bổn cô nương nhất định sẽ hưu ngươi aaaaaaaaaaaaa"

Sau đó liền bất tỉnh nhân sự, không còn biết trời trăng gì nữa.

Hắc y nhân ôm nữ nhân kia vào trong ngực, cảm thấy vô cùng, vô cùng phiền phức.

Hừ! Hắn đã bảo với Vương là để nữ nhân này vào cung nhất định sẽ gây phiền toái lớn! Bây giờ lại ra cái dạng này đây!

Hắc y nhân vừa nghĩ vừa vận khinh công nhanh chóng rời đi.

_____________

Trời ơi!

Cuối cùng cũng thi xong!!!

.... Bánh Bao ứ mún biết điểm. Ứ mún biết điểm T^T ~

T^T  ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện