Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 51:
 
Nhưng nàng sẽ không nói cho Tiền Nguyên Hằng đâu, bằng không hắn lại đắc ý tự mãn, suốt mấy ngày không chịu yên.
 
Viên Hoàn nhanh chóng sai người đem bàn ghế tới, còn chu đáo kêu người dựng lọng che trên đầu, cung kính mời hoàng hậu nương nương ngồi xuống, bản thân cũng đứng hưởng ké chút bóng râm.
 
Sau đó trơ mắt nhìn hoàng đế bệ hạ đứng dưới nắng sớm ngày hè tuôn mồ hôi như tắm.
 
Tần Ninh nhìn đến say mê, trà nước trên bàn đều đã lạnh cũng không bưng lên uống một ngụm.
 
Viên Hoàn thấy thế chỉ cảm thấy hàm răng đau nhức.
 
Trước kia hoàng hậu nương nương thờ ơ lãnh đạm, thì ra là vì bệ hạ mặc long bào không làm người thích, bộ dạng hiện tại của nương nương, may mà bệ hạ không nhìn thấy, bằng không đuôi rồng chắc sẽ vểnh lên tận trời.
 
Cũng chỉ có mình hoàng hậu nương nương mới cảm thấy ngài tốt.
 
Tiền Chính Hiên thân thể yếu ớt là sự thật, khi không có Tần Ninh y còn có thể cố gắng chống đỡ, tiểu hài tử vừa trông thấy mẫu thân, cho dù không mệt, cũng sẽ cảm thấy bản thân mệt chết mất tủi thân chết mất.
 
Y chạy vài vòng, ngưỡng mộ liếc mắt nhìn phụ thân rực rỡ lóa mắt trong võ trường, chầm chậm dừng lại, bước tới trước mặt Tần Ninh.
 
“Mẹ, con mệt quá, có thể nghỉ một chút không.” Chuyện mẹ đã đồng ý, phụ hoàng dù không bằng lòng cũng sẽ không nói gì đâu.
 
Tiền Chính Hiên suy nghĩ thực tốt đẹp.
 
Tần Ninh cũng không nhẫn tâm thấy y chịu khổ, chỉ là nghĩ lại ban nãy Tiền Nguyên Hằng nói nàng không cưỡng lại được khi con trai làm nũng, bây giờ ít nhiều cũng phải đấu tranh tư tưởng mất một lúc.
 
Tần Ninh xoa đầu y, dịu giọng nói: “Nghe lời phụ hoàng con, chàng cũng vì muốn tốt cho con, bộ dạng gầy gò này của con, mẹ trông cũng thấy sốt ruột.”
 
Rất có cảm giác cảm giác mẫu thân từ ái.
 
Tiền Chính Hiên đau khổ tiếp tục chạy.
 
Đều tại phụ hoàng, từ khi có người, mẹ không còn thương ta nữa.
 
Phụ hoàng thật phiền phức.
 
Mặc dù làm nũng không thành nhưng cũng thành công dời đi tầm mắt của Tần Ninh, vốn dĩ chỉ chuyên tâm chú mục nhìn Tiền Nguyên Hằng, bây giờ bắt đầu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của con trai đáng thương, đem con khổng tước xòe đuôi Tiền Nguyên Hằng ném ra sau đầu.
 
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy một trận tức ngực, tay dùng sức ra đòn, người giao đấu với hắn bị đánh ngã lăn ra đất.
 
Đại hán cường tráng kêu lên một tiếng: “Bệ hạ nhẹ tay chút, cũng không phải đang đánh nhau, cái thân già này của thần không chịu nổi giày vò đâu.”
 
Gào xong còn làm như thật mà nắn nắn bắp tay mình.
 
Tiền Nguyên Hằng vứt binh khí trong tay xuống, bất lực nói: “Làm bộ làm tịch, ngươi coi bản thân là nữ nhân mảnh mai sao, ngã một cái mà thôi, ngươi ngã còn ít sao?”
 
Đối phương không phục: “Đó là ngài chưa bị ngã bao giờ, chẳng phải thấy thần đánh không lại ngài sao, không tin ngài hỏi Tĩnh An hầu, bị ngã có đau hay không, hắn rất có kinh nghiệm về chuyện này.”
 
Tĩnh An hầu có tài hoa có mưu lược, tướng mạo cũng rất được, rất có phong thái tướng quân, chỉ là hắn võ nghệ bình thường, mấy người đấu với nhau, hắn thông thường đều là người thua.
 
Tiền Nguyên Hằng mặc kệ hắn, xoay cánh tay, tự thấy lượng vận động của hôm nay đã đạt được, bèn bước xuống đài.
 
Thấy một thân mồ hôi khó chịu, hắn cũng không dám đi qua chỗ Tần Ninh, bèn tự mình đi thay y phục, sau khi đi ra, lại thấy Tần Ninh đột nhiên không vui.
 
“Sao chàng lại thay sang bộ khác.” Tần Ninh không vui nói, “Không đẹp như vừa nãy.”
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ: “Ta cũng không thể mặc áo giáp lượn qua lượn lại suốt được, hơn nữa bộ kia bẩn rồi, ta cứ mặc vậy đi qua, nàng lại ghét bỏ ta.”
 
Tiền Chính Hiên cũng im lặng đi tới, nghe vậy thì dẩu môi, nhỏ giọng nói: “Mẹ còn lâu mới ghét.”
 
Đã nói rồi, dù người có là khất cái mẹ con cũng sẽ không ghét bỏ người.
 
Tiền Nguyên Hằng tai thính, nghe được rõ mồn một, trái lại Tần Ninh không nghe rõ y nói gì.
 

“Chính Hiên, con nói cái gì?” Tần Ninh nhướn mày, trông vẻ mặt y không tốt lắm.
 
Tiền Nguyên Hằng cười bảo: “Mệt rồi, không vui, còn có thể nói gì, tính tình trẻ con.”
 
Hắn thầm đắc ý trong lòng.
 
Nhưng không muốn nói ra.
 
Tiền Chính Hiên cũng không muốn nói, nói ra làm gì, cho ai đó càng thêm đắc ý sao?
 
Y mới không thèm làm thế, Tiền Nguyên Hằng đối xử ác độc với y như vậy, mới sáng sớm đã giày vò y.
 
Tần Ninh lắc đầu cười: “Hai cha con các người...”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn mặt trời, đã quá nửa buổi sáng.
 
Hắn có chút không vui thở dài, “A Ninh, hôm nay nàng phải dậy sớm rồi, mau trở về nghỉ ngơi trước đi, Chính Hiên đi cùng ta tới ngự thư phòng, hôm nay không được lười nhác, mới tí tuổi đầu đã thế, sau này lớn rồi phải làm sao.”
 
Tiền Chính Hiên tủi thân.
 
Y mới có tí tuổi đầu, vì sao phải khổ như vậy.
 
Hồi chưa có cha, vì để mẹ đỡ vất vả, chịu khó chịu khổ một chút y cũng bằng lòng, bây giờ có cha rồi, hai mẹ con bọn họ đã sớm không còn phải lo lắng cơm ăn áo mặc, để y làm công tử ăn chơi trác táng vài ngày không được sao?
 
Cuộc sống thật gian khổ.
 
Tần Ninh tràn đầy mãn nguyện trở lại Thừa Càn cung, được trông thấy dáng vẻ kia của Tiền Nguyên Hằng, quả không uổng công nàng dậy sớm.
 
Nhưng về cung rồi lại thấy vô vị, không có chuyện gì để làm cả.
 
Kì thực Tần Ninh cũng rất sốt ruột mong mau chóng được gặp con dâu tương lai, nhưng yến hội vừa qua đi, bây giờ lại lập tức gọi người ta tới, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, Tần Ninh vẫn rất muốn bảo hộ con dâu thật tốt.
 
Con dâu sau này sẽ là người một nhà, không thể đối đãi tùy tiện, nhưng nàng vẫn rất muốn gặp.
 
Tần Ninh thầm nghĩ nên lấy lí do gì để gọi người vào cung.
 
Nghe nói ông nội nàng sắp cáo lão về quê, theo lời Tiền Nguyên Hằng, Chu thượng thư ở binh bộ cũng không trông nom công việc, khi xưa cho ông cái vị trí thượng thư cũng vì ông đã già sắp về hưu, để người ta khi hồi hương cũng có chút mặt mũi.
 
Đây cũng xem như cái cớ hay, mượn cớ an ủi người nhà lão thần, để con trai cùng con dâu gặp mặt.
 
Tần Ninh khẽ mỉm cười, gọi Triệu ma ma tới: “Bổn cung nghe bệ hạ nói Chu thượng thư sắp cáo lão về quê, nghĩ tới Chu thượng thư đã vì nước vì dân cung cúc tận tụy, công lao to lớn, bổn cung thân ở hậu cung cũng không làm được gì, thôi thì gọi nữ quyến nhà họ vào cung một chuyến.”
 
“Ngươi đi tìm một tiểu thái giám, cùng hắn đi truyền chỉ, hôm qua Chu đại tiểu thư cũng vào cung, bổn cung rất thích nàng, lần này nhất định phải đưa người tới.”
 
Triệu ma ma hơi sửng sốt, lập tức nói: “Nô tì tuân mệnh.”
 
Chuyện này cũng kì quái, hoàng hậu nương nương làm chủ hậu cung, triệu kiến đầu tiên không ngờ lại là người nhà Chu gia.
 
Có điều vậy cũng đúng, Tĩnh An hầu với Hạ thượng thư Châu thượng thư đều còn độc thân, luận thứ bậc, tiếp theo cũng nên tới Chu thượng thư.
 
Chỉ là Chu thượng thư đã sắp cáo lão về hưu, con cháu nhà ông lại không có năng lực, quả thực không cần thiết phải lôi kéo quan hệ.
 
Hoàng hậu nương nương quả nhiên rất cao thượng, không lấy lợi ích làm trọng, tình sâu nghĩa nặng, quan tâm tới lão thần.
 
Trời đất chứng giám Tần Ninh chỉ là thích con dâu nhà mình thôi.
 
Người nhà Chu thượng thư nhận được khẩu dụ cũng rất bất ngờ.
 
Mẫu thân Chu đại tiểu thư là con dâu trưởng của Chu thượng thư, ngay lập tức kinh ngạc nhìn phu quân mình.
 
“Tướng công, hôm nay chàng vừa mới lên chức, vì sao hoàng hậu nương nương lại triệu kiến chúng ta...”
 
Nhị phu nhân Chu gia nói: “Đại tẩu, đã nói là vì cha chúng ta, các người đừng có tự dán vàng lên mặt nữa, chức quan của bá phụ còn không bằng lão nhị của chúng ta đâu.”
 
Chu đại tiểu thư nhàn nhạt nói: “Nhị thẩm đừng nói nữa, ngộ nhỡ mất mặt thì rất xấu hổ.”
 
Nàng có dự cảm, là vì bản thân nàng nên mới có tình huống này.
 

Nhớ lại ánh mắt của hoàng hậu nương nương ngày hôm qua, nàng cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
 
Triệu ma ma với tiểu thái giám vẫn chưa đi, tận mắt chiêm ngưỡng vở tuồng này của Chu gia thì nhíu mày nói: “Hoàng hậu nương nương nói, ngày mai vào cung, Chu đại tiểu thư cũng phải tới.”
 
Bà cười, nếp nhăn trên mặt co lại thành một đoàn: “Nương nương rất thích tiểu thư, còn khen ngợi người mỹ mạo tuyệt sắc, cũng rất nề nếp.”
 
Chu đại tiểu thư hành lễ: “Đa tạ ma ma khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận.”
 
Giống như nàng nghĩ, quả nhiên có liên quan tới mình, ngày hôm qua, hoàng hậu rất để ý tới nàng và Mã tiểu thư, còn có tiểu thư Dương gia, hình như sau khi nghe tiểu thư Dương gia nói nàng thầm mến Tĩnh An hầu thì người không còn nhiệt tình nữa.
 
Lẽ nào là...
 
Chu tiểu thư không dám vọng tưởng, ngôi vị tất cả nữ tử trong thiên hạ đều ao ước đó, sao có thể có liên quan tới nàng.
 
Nàng chỉ là nữ tử có cha mẹ vô năng, ông nội già yếu mà thôi.
 
Hoàng hậu nương nương nếu muốn chọn vợ cho đại hoàng tử, cũng nên chọn người có gia thế hiển hách, như thế mới có thể trợ lực cho thái tử, còn về dung mạo, điện hạ tôn quý vô song, muốn nữ tử xinh đẹp thế nào mà không có, cỡ như nàng cũng chỉ xứng đáng nạp về làm thiếp.
 
Chẳng lẽ, hoàng hậu nương nương nhìn trúng dung mạo nàng, cho nên muốn nàng làm thiếp.
 
Mà bản thân nàng, bất luận thế nào cũng sẽ không làm thiếp, cho dù đối phương có là hoàng tộc.
 
Dù mọi chuyện không phải do mình quyết định, nhưng hoàng hậu nương nương là người ôn hòa hiểu lí lẽ, nhất định sẽ không bức ép nàng.
 
Muôn vàn suy nghĩ trong đầu Chu tiểu thư, tất nhiên không có ai hiểu.
 
Chuyện Tần Ninh gọi người vào cung không có bàn bạc qua với Tiền Nguyên Hằng, đến tối mới nhớ ra mà nói với hắn một câu.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng không phản ứng gì, chỉ hỏi: “Nàng quyết định chọn người đó sao? Nhà Chu ái khanh cũng không tính là yên ổn, hôm qua ta không nói với nàng, sớm biết vậy đã sớm nói.”
 
Hắn cho rằng Tần Ninh còn muốn suy nghĩ thêm, bản thân nàng vốn không thích nữ tử nề nếp đoan trang như thế, trái lại thích người hoạt bát nhanh nhẹn, hôm nay lại đã nhanh chóng quyết định.
 
Tần Ninh đáp: “Không phải vì ta thấy Chính Hiên thích sao, ta cảm thấy Chu tiểu thư rất tốt, chàng đừng có chỉ dùng ánh mắt mà nhìn người ta, trong nhà không yên ổn là chuyện của trưởng bối, liên can gì tới tiểu cô nương người ta?”
 
Tiền Nguyên Hằng hừ một tiếng: “Nàng đây là yêu ai yêu cả đường đi, nếu không phải Chính Hiên thích, có lẽ nàng vẫn xem Chu tiểu thư là nữ tử xinh đẹp mà cổ hủ gò bó.”
 
Tục ngữ nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thực ra cũng không phải chỉ có tình nhân, ngay cả trong mắt người thân, chút khuyết điểm nho nhỏ cũng hoàn toàn có thể lược bỏ.
 
Tần Ninh chính là người điển hình.
 
Nàng thích Tiền Nguyên Hằng, cho dù Tiền Nguyên Hằng nói mấy câu không hay ho nàng cũng cảm thấy đáng yêu. Nàng thương yêu Tiền Chính Hiên, y có thế nào nàng cũng vẫn thích.
 
Đến lượt Chu tiểu thư cũng vậy.
 
Thật hết cách với nàng.
 
Quan trọng vẫn là, Tiền Nguyên Hằng không nỡ nói Tần Ninh, dù sao cũng chỉ là thích người nhà mình mà thôi.
 
Tần Ninh hừ một tiếng: “Vậy thì sao nào, tiểu cô nương người ta xinh đẹp, hơn nữa Chính Hiên thích nó, ta cũng thích nó, chỉ có mình chàng không giống, chàng không phải người một nhà với ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng cười nhéo má nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng ngốc hay sao, ta là cha chồng, sao phải thích con dâu.”
 
Rốt cuộc cũng không nỡ mạnh tay làm đau nàng, hắn thả nhẹ tay xoa mặt nàng, dọa: “Sau này không được nói mấy câu tức cười này nữa, ngộ nhỡ có người cho là thật, nàng không sợ bị truyền thành cái dạng gì hả.”
 
Tần Ninh nhíu mày: “Mấy người toàn suy nghĩ bậy bạ, rõ ràng ta nói rất trong sáng, để chàng nói lại thành cái gì rồi, không thể suy nghĩ đứng đắn một chút hay sao?”
 
Con người thời nay, suy nghĩ thật không nên thân.
 
Không thể như nàng, chỉ đơn giản vì là con dâu mà thích hay sao, lại cứ phải nghĩ sang mấy thứ xấu xa.
 
Tiền Nguyên Hằng rất vô lại mà xòe tay ra: “Đâu phải suy nghĩ của ta, đám lão tiểu tử bên ngoài kẻ nào kẻ nấy thô bỉ vô song, lời nào cũng có thể nói ra, mấy thứ linh tinh bẩn thỉu gì cũng có thể nghĩ tới, chỉ là ngày thường ta không nói cho nàng thôi.”
 
Tần Ninh đành nói: “Ta cũng chỉ nói trước mặt chàng, sẽ không nói với người khác.”
 

Tiền Nguyên Hằng xoa đầu nàng, giống như dỗ trẻ nhỏ mà đem người ôm vào lòng, ngậm ngùi: “A Ninh à, chớp mắt chúng ta đã sắp được làm ông bà nội rồi, quả thực già rồi.”
 
Tần Ninh giận: “Có chàng già thôi, ta mới trẻ măng đã bị chàng lấy về nhà, bây giờ vẫn còn trẻ.”
 
Bất kể thời đại nào, nói phụ nữ già, chính là ngươi tự tìm chết.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng không ngoại lệ, đau đớn từ eo truyền tới khiến hắn nhanh chóng nhận ra sai lầm của bản thân, bèn vội vàng nhận sai: “A Ninh ngoan mau buông tay, đau chết ta rồi.”
 
Nàng thật sự nỡ xuống tay, đúng là có những lời dù là phu quân cũng không được phép nói, nếu đã lỡ nói rồi thì cứ chờ núi lửa bạo phát đi.
 
Tiền Nguyên Hằng tuyệt vọng vô cùng, chẳng phải chỉ nói sai có một câu thôi sao, A Ninh hung dữ quá mà.
 
Tần Ninh vẫn rất tức giận, nàng đã không còn trẻ nữa, nữ nhân ba mươi tuổi rồi, lại không được sống trong cảnh chăn ấm đệm êm mà có thể bảo dưỡng tốt được.
 
Tiền Nguyên Hằng nói vậy, có thể trong lòng không có suy nghĩ gì đâu, nhưng quả thực đã đâm vào tim nàng một đao.
 
Tần Ninh tự nhận thấy, bản thân đã già rồi, không so được với tiểu cô nương mười mấy tuổi thanh xuân diễm lệ, nhưng mỗi khi nhắc đến chữ này, vẫn rất khó chịu.
 
Thậm chí còn muốn cãi nhau với hắn.
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ đành tủi thân nói: “Ta không hề thấy nàng già chút nào, trông nàng còn trẻ hơn ta nhiều, thật sự không cần lo lắng.”
 
“Hơn nữa, cho dù nàng thật sự già rồi, ta cũng sẽ thích nàng cả đời.”
 
A Ninh đang sợ cái gì chứ, già hay không già, bọn họ tuổi tác không hơn kém bao nhiêu, ai chán ghét ai được, hắn cũng không thích mấy tiểu cô nương bên ngoài không chọc người yêu thích.
 
Với cả đã nói là tiểu cô nương, hắn cũng không phải không biết xấu hổ, hay đến giờ còn chưa có người gả cho. Những cô nương kia đáng tuổi con gái hắn, hắn lại mặt dày tới tìm người ta được sao?
 
A Ninh lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn như vậy.
 
Nữ nhân thật là.
 
Tiền Nguyên Hằng thở dài, đều tại đám người bên ngoài, đang yên đang lành lại đi lấy năm thê bảy thiếp, lại chuyên thích thiếu nữ non mềm trẻ trung.
 
Mà A Ninh không hề già, còn xinh đẹp hơn người khác, dịu dàng hơn người khác, có tài hoa khí chất hơn người khác.
 
Hắn có mù mắt mới chỉ nhìn về mỗi tuổi tác.
 
Chẳng lẽ còn có người tốt hơn A Ninh hay sao?
 
Tần Ninh ngồi một bên thở dài, cả khuôn mặt nhíu thành một đoàn, Tiền Nguyên Hằng lại thấy đặc biệt đáng yêu.
 
Hắn lúc nào cũng nói Tần Ninh tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đối với những người thân cận cảm thấy người ta thế nào cũng tốt.
 
Kì thực bản thân hắn không thua kém là bao.
 
Bất kể Tần Ninh làm gì, làm nũng cũng được tức giận cũng thế, trong mắt hắn đều là đáng yêu, chọc người yêu thích, không ai sánh được.
 
Tần Ninh giận: “Chàng lại nói lung tung, nào có chuyện đơn giản như vậy.”
 
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên là dứt khoát đồng ý, còn làm bộ làm tịch giơ ba ngón tay lên: “Được, được, ta thề với trời, nếu ta còn nói lung tung, ta sẽ...”
 
Tần Ninh nhìn hắn.
 
Tiền Nguyên Hằng bỏ tay xuống, bất lực hỏi: “Sao nàng không ngăn ta?”
 
Cái này không giống trong sách nói, trong thoại bản mỗi khi gặp tình huống này, người nữ sẽ vội vàng tiến lại che miệng đối phương.
 
Sau đó e lệ thẹn thùng nói một câu, “Chàng đừng như vậy, ta tin chàng.”
 
Sao đến lượt hắn, A Ninh lại có vẻ mặt ‘chàng nói đi’ chứ.
 
Tần Ninh đáp: “Ta biết chàng đang đợi ta ngăn chàng, ta muốn xem xem mình đoán đúng không.”
 
Tiền Nguyên Hằng đã mất mặt thì không cần mặt mũi nữa, ghé sát lại gần nàng, cười hì hì nói: “A Ninh, chúng ta đây là tâm linh tương thông đấy.”
 
Hắn chưa nói gì, A Ninh đã đoán được hắn muốn làm gì, chứng tỏ nàng vô cùng hiểu hắn.
 
Tần Ninh vỗ đầu hắn, quay lưng về phía hắn ngủ.
 
Nam nhân thật đáng ghét, ta còn chưa nói tha thứ cho chàng đâu, chàng dán lại gần vậy làm gì.
 
Tiền Nguyên Hằng ở sau lưng nàng cười thầm, cùng nằm xuống, một tay ôm eo nàng, chính mình lại càng dán lại gần hơn.
 
Tục ngữ nói rất đúng, phu thê không giận nhau quá một đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trí tuệ của quần chúng  nhân dân thật cường đại, lời nói ra đều là chân lí.
 
Tần Ninh bị hắn dày vò suốt một đêm, cũng không còn sức lực cãi nhau với hắn nữa. Nam nhân suốt ngày kêu mệt, kêu thân thể yếu ớt, thực chất thể lực lại địch được mười người như nàng.
 
Tần Ninh thực sự không biết bản thân làm sao trải qua được một đêm kia, bị người ta lật qua lật lại giày vò, từ đầu giường tới cuối giường chân chính.

 
Khi kết thúc, nếu không phải không còn chút sức nào, nàng còn muốn cào vào mặt Tiền Nguyên Hằng, để hắn mang khuôn mặt dày đặc vết cào lên triều cho người ta nhìn.
 
Chỉ tiếc không có sức.
 
Sáng hôm sau Tiền Nguyên Hằng bãi triều, dẫn theo Tiền Chính Hiên lẳng lặng trở về Thừa Càn cung, phụ tử hai người cũng có hứng thú, bèn thương lượng với Tần Ninh, hai người sẽ trốn sau phòng nhìn người ta.
 
Tần Ninh cười bảo Tiền Chính Hiên đi, sau đó vẫy tay gọi Tiền Nguyên Hằng lại.
 
Tiền Nguyên Hằng không hề phòng bị mà đi qua chỗ nàng.
 
Ngay giây tiếp theo, có tiếng gào rống vang lên: “A Ninh nàng thả tai ta ra, đau đau đau.”
 
Tần Ninh túm lỗ tai hắn vặn hai vòng, cả tai bị vặn đến biến dạng, khó trách hắn thấy đau, cho dù ngày thường hắn chăm chỉ luyện võ, luyện thế nào cũng không lên được tới tai, nơi mềm yếu thì vẫn cứ mềm yếu.
 
Tần Ninh bắt rất chuẩn.
 
Tần Ninh thả tay, hung dữ nói: “Hôm qua ta kêu chàng dừng lại, chàng thì sao, hôm nay còn biết kêu, chàng cút về ngự thư phòng cho ta, giữa thanh thiên bạch nhật, chàng còn muốn nhìn tiểu cô nương người ta à?”
 
Tần Ninh rất tức giận, hôm qua chàng chọc tức ta ta còn chưa tính xong, hôm nay lại dám lén lút chạy về nhìn tiểu cô nương, chàng muốn cãi nhau phải không.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta nào có, ta chỉ về cùng Chính Hiên thôi, được rồi được rồi, ta về ngự thư phòng còn không được à?”
 
Hắn xoay người tính đi.
 
Tần Ninh lại quát: “Chàng đứng lại, đi vào trong ngồi với Chính Hiên.”
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ, lại không thể thật sự cãi nhau với nàng, hơn nữa vốn dĩ là do hắn sai, phải nhận thôi.
 
Trong lòng hắn hơi chán chường, mấy ngày nay A Ninh hỉ nộ vô thường, nghe nói, đây không phải điềm báo tốt, có lẽ thân thể xảy ra chút vấn đề, đợi lát nữa tiền người nhà Chu gia đi rồi, kêu thái y tới xem cho nàng vậy.
 
Tiền Chính Hiên ngoan ngoãn ngồi phía sau, giả bộ mình khi nãy cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không trông thấy.
 
Tiền Nguyên Hằng bước vào, y liền ngẩng lên cười một cái, ngốc nghếch nói: “Phụ hoàng.”
 
Tiền Nguyên Hằng không thèm nhìn, bất lực nói: “Trông ngốc không đỡ được, đừng giả bộ nữa, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.”
 
Hắn dạy bảo Tiền Chính Hiên: “Nam nhân ấy à, sợ vợ là chuyện đương nhiên, đi ra ngoài thì thế nào cũng được, nhưng vợ con không phải người ngoài, không cần ở trước mặt nàng cố ra vẻ.”
 
Tiền Chính Hiên gật đầu, đặc biệt nghe lời.
 
“Phụ hoàng con biết rồi, đợi sau khi con lấy vợ, cũng sẽ nghe lời.”
 
Tiền Nguyên Hằng hài lòng gật đầu.
 
Cha con hai người trò chuyện một lát, bên ngoài truyền tới giọng nói của Triệu ma ma: “Hoàng hậu nương nương, Chu gia nữ quyến tới rồi.”
 
Tần Ninh vội nói: “Truyền.”
 
Tiền Chính Hiên dựng thẳng lưng, cố gắng nhìn xuyên qua tấm mành che, Tiền Nguyên Hằng trái lại không có hứng thú, cúi đầu cắn hạt dưa trong tay.
 
Lão thái thái đi đầu là phu nhân của Chu thượng thư, là nữ chủ nhân Chu gia, sau lưng bà là mấy người con dâu xếp hàng tuần tự, Chu đại tiểu thư đứng sau mấy vị thẩm thẩm.
 
Đợi hàng người hành lễ xong, Tần Ninh cho họ ngồi.
 
Chu phu nhân nói: “Thần phụ tuổi già sức yếu, mấy ngày trước không thể tới tham gia yến hội của nương nương, mấy người con dâu vì lo lắng cho sức khỏe của thần phụ, đã cô phụ ý tốt của nương nương, mong nương nương tha tội.”
 
“Không sao, sức khỏe lão phu nhân quan trọng.” Tần Ninh cười vui vẻ, “Kì thực hôm nay gọi mọi người tới, cũng không có gì, chỉ là mấy ngày trước gặp được đại tiểu thư nhà các người, mới nhớ ra lão thượng thư sắp hồi hương, bổn cung cũng nên gặp mọi người một lần, nếu không sau này gặp lại không nhận ra, há chẳng phải rất xấu hổ sao.”
 
Nàng vẫy tay với Chu đại tiểu thư, mỉm cười nói: “Nào, con qua chỗ bổn cung.”
 
“Đứa nhỏ này mọi người nuôi thật tốt, hôm đó bổn cung vừa thấy đã thích, còn muốn để nó làm con gái của bổn cung, phu nhân...”
 
“Có thể lọt vào mắt xanh của nương nương, chính là phúc của Đồng Đồng.”
 
Tên của Chu đại tiểu thư có vài phần tục khí, nhưng rất nổi bật, Chu Đồng.
 
Vừa nhìn đã thấy là nữ tử diễm lệ.
 
Chu Đồng nói: “Được nương nương yêu thương, tiểu nữ thật sự không dám nhận.”
 
Bấy giờ nàng mới thở phào một hơi, hoàng hậu nương nương nói muốn nàng làm con gái, khẳng định sẽ không nghĩ tới chuyện để nàng làm thiếp của đại hoàng tử, như vậy, nếu có quan hệ tốt với hoàng hậu nương nương, thực đúng là trăm lợi mà không có một hại.
 
Chu Đồng nghĩ vậy, động tác cử chỉ cũng theo đó mà thả lỏng, cởi mở hơn.
 
Tần Ninh lại càng thêm hài lòng, chỉ là không biết, Tiền Chính Hiên có thích hay không, nếu y cũng thích, vậy chuyện này ấn định tại đây.
 
Tần Ninh cười nói: “Đồng Đồng đến tuổi này, mọi người cũng nên định thân cho nó rồi phải không, đã định công tử nhà nào rồi? Nói ra thử cho bổn cung xem xem, cô nương tốt thế này, không thể gả nhầm nhà được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện