Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 62:
 
Nàng kiếm chuyện với Tiền Nguyên Hằng, trong mắt người khác đều là làm kiêu.
 
Không phải vì nàng là thê tử của Tiền Nguyên Hằng, mà bởi vì yêu, bởi nàng biết rõ Tiền Nguyên Hằng yêu nàng.
 
Cho nên nàng mới không kiêng kỵ chuyện gì, muốn làm gì thì làm nấy, loại tự tin giống như sinh ra đã có sẵn này, không phải người ngoài cuộc có thể hiểu được.
 
Cho dù là Triệu ma ma mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh nàng cũng không hiểu được.
 
Triệu ma ma nhìn nàng: “Nương nương, người ngốc quá, tình cảm của nam nhân, có thể tin được mấy năm?”
 
“Nô tài ngươi ở đây đang châm ngòi thổi gió cái gì?”Tiền Nguyên Hằng sải bước đi vào, mặt mày nhíu thành một đoàn, rõ ràng vô cùng tức giận.
 

Tần Ninh bất đắc dĩ: “Tán gẫu vài câu thôi, ma ma lui xuống trước đi, bệ hạ sao đã về rồi?”
 
Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu ma ma, Triệu ma ma đầu cũng không ngẩng lên vội vàng bước ra cửa.
 
Tiền Nguyên Hằng vẫn còn tức giận: “Loại người gì đây, chúng ta đang yên đang lành, bà ta lại xúi giục bậy bạ, loại người này, không giết thực không xả được cơn giận của trẫm!”
 
“Được rồi, Triệu ma ma cũng vì quan tâm ta, chuyện cũng không lớn, ta cũng sẽ không bị xúi giục mà rời đi, đáng phải tức giận không?” Tần Ninh giơ chân đá hắn, “Chẳng cần người khác nhắc, ta cũng biết mình làm kiêu.”
 
“Mặc kệ bọn chúng, ta thích nàng làm kiêu với ta, bọn chúng hiểu cái rắm gì!” Tình thú giữa phu thê với nhau, đám người không yêu không đương kia, đương nhiên sẽ không thể hiểu được.
 
Nếu có ngày A Ninh cũng khách khí xa cách với hắn như những người khác, Tiền Nguyên Hằng mới phải lo lắng không yên, có phải mình lại đắc tội với A Ninh chỗ nào rồi không?
 
Tần Ninh cười tươi như hoa mùa xuân: “Chàng nghĩ vậy là tốt, để ý người khác nói làm gì, cũng đừng làm khó Triệu ma ma, bà ấy cũng là có ý tốt, biết chưa?”
 
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên nghe lời nàng.
 
Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, mặc dù khiến hắn không vui, nhưng Triệu ma ma tùy tiện nói mấy câu cũng là có ý tốt, nếu thật sự vì vậy mà trừng phạt người ta, sau này còn ai dám thật lòng thật dạ đối đãi Tần Ninh nữa.
 
Chút tâm cơ này, Tiền Nguyên Hằng vẫn có.
 
Hôm nay Tiền Nguyên Hằng về sớm cũng là vì có việc.
 
“Lễ bộ nói sau khi sắc phong thái tử, chuyện đầu tiên là phải lập trắc phi, để trắc phi quỳ cung nghênh thái tử phi vào cung, ta cũng không biết cái quy định này ở đâu ra, nàng nghĩ sao?”
 
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy Tần Ninh chắc chắn sẽ không vui, nhưng nàng là mẫu thân của Tiền Chính Hiên, nếu không hỏi nàng một câu, người khác lại nói nàng không được tôn trọng thì làm sao, cho nên hôm nay khi thương lượng chuyện này, Tiền Nguyên Hằng đã nói tất cả nghe theo hoàng hậu, cho nên giờ cũng nên bày ra cái tư thái.
 
Tần Ninh nhíu mày: “Không được, mấy thứ quy định của tiền triều toàn khiến người ta chán ghét, nếu bệ hạ thấy không đúng sao không trực tiếp hủy bỏ đi, dù sao trái phải đều không có gì trở ngại, ta thích Đồng Đồng, tất nhiên sẽ không để nó phải chịu ấm ức này.”
 
Tiền Nguyên Hằng không cần nghĩ cũng biết sẽ có kết quả này, bèn nói: “Vậy ta sẽ nghe theo nàng, sắp tới điển lễ, nàng chuẩn bị tới đâu rồi, đại sự của con trai chúng ta, không được xảy ra bất kỳ sơ sót nào.”
 
“Ta là người lỗ mãng như vậy sao? Chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót.” Tần Ninh mỉm cười: “Ngược lại chàng mới là người cần chú ý, tay chân vụng về.”
 

Hai người cùng nhau bàn đối pháp một hồi, đảo mắt lại rúc vào nhau ngọt ngào ân ái, tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh cảm thấy Triệu ma ma thực nhiều chuyện, quả nhiên người già rồi thường lấy lợi ích làm đầu, hoàn toàn không tin nhân gian chân tình.
 
Mặc kệ người trong cung ngoài cung nghĩ ra sao, thời gian cũng chậm rãi qua đi, chớp mắt đã tới mùng ba tháng tám.
 
Hôm đó là một ngày trời trong ánh nắng rực rỡ, vài vệt mây trắng bay trên bầu trời xanh thẳm, thoạt nhìn tựa như dải lụa mềm mại mỏng manh.
 
Tần Ninh thức dậy từ sớm đi tới thiên điện của Thừa Càn cung. Bên trong, con trai nàng đã mặc lên bộ triều phục mới, trông đã có chút phong thái của người trưởng thành.
 
Khóe mắt Tần Ninh hơi ẩm ướt, nàng vươn tay giúp Tiền Chính Hiên chỉnh lại vạt áo vốn đã rất chỉnh tề thẳng thóm, cảm thán: “Con trai ta, cũng thực có tiền đồ.”
 
Tiền Chính Hiên đã cao hơn nàng một chút, y cúi đầu nhìn khuôn mặt mẫu thân.
 
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tựa như mưa xuân tháng ba: “Mẹ, dù lớn hơn nữa con vẫn là con của mẹ, cũng không phải là con gái gả ra ngoài, mẹ có cần thiết phải đau lòng như vậy không?”
 
Tần Ninh nhoẻn miệng cười: “Thằng nhóc hỗn xược!”
 
Nàng nào có đau lòng, chỉ là thấy con trai đã khôn lớn, mặc triều phục đen huyền, uy nghiêm tuấn lãng, không còn là tiểu công tử đẹp mã mà yếu ớt trước kia, trong khoảng khắc, trong lòng chợt có chút ngậm ngùi.
 
Mới có nửa năm ngắn ngủi, mẫu tử hai người đã thay đổi nhiều như vậy.
 
Tiền Chính Hiên cười lên càng giống Tiền Nguyên Hằng, con trai lớn rồi, đường nét đã sắc bén hơn so với thiếu niên, lộ rõ hương vị nam nhân.
 
Y nói: “Mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ, người cũng trở về thay lễ phục đi, nếu không lát nữa phụ hoàng lại qua...”

 
Tần Ninh xoa đầu y, chợt cảm thấy hơi lạc lõng. Con trai đã khôn lớn, vốn cũng chẳng cảm thấy gì, lấy vợ cho con cũng là chuyện bình thường, đến hôm nay mẹ con hai người đứng với nhau, thời gian dường như lại trở về mười mấy năm trước hai người nương tựa nhau mà sống, Tần Ninh không khỏi cảm thấy chua xót.
 
Tiền Chính Hiên không nói gì, tự mình tiễn nàng trở về, bản thân lại khẽ thở dài một tiếng.
 
Ngay cả chính y cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.
 
Mặc kệ tương lai thế nào, y cũng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt, để người mẹ đã chịu khổ suốt nửa đời này, từ nay được hưởng cuộc sống an ổn vô ưu.
 
Khi Tần Ninh trở về, vành mắt vẫn còn hơi đỏ.
 
Tiền Nguyên Hằng hiếm thấy không hỏi gì, chỉ cười bảo: “Chính Hiên đã thay y phục chưa, hôm qua ở thư phòng, mấy người kia đều nói nó càng ngày càng giống ta, nàng thấy sao?”
 
Tần Ninh bất đắc dĩ bật cười: “Phải, càng ngày càng giống, nếu không còn gọi là cha con sao ruột sao.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Tối qua tra bảng điểm, tất cả đều qua ha ha ha, chống nạnh cười lớn.
PS, tối qua ngủ quên mất, chương này còn chưa viết xong, buổi trưa đăng tiếp, 12 giờ trưa sẽ up.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện