Đêm xuống, đèn hoa bên đường rực rỡ, người người nhộn nhịp. Oanh oanh yến yến đến cửa hàng của mình bắt đầu buôn bán, thỉnh thoảng có khách mới khách cũ ra vào hoa điếm...... Nhưng đêm nay có chút kỳ quái, Căng Uyên lâu vốn được hoan nghênh nhất lại không người ghé thăm?! Nguyên nhân cũng đơn giản, hôm nay bọn họ “nghỉ ngơi”!! Có thể nói là nghỉ ngơi, bên trong cửa lớn chẳng những đèn đuốc sáng trưng, còn không ngừng truyền ra những tiếng cười không rõ, không khỏi khiến các vị khách đi ngang qua dừng chân lắng nghe......

“Oa...... Ngạn, không đúng, phải là lão bản, ngươi từ đâu tìm được ‘đầu bài’ a?” Một tiểu quan có vị trí khá cao vươn tay sờ sờ làn da nhẵn nhụi của Tiểu Tứ, “Chậc chậc...... Khuôn mặt xinh đẹp không nói, làn da tốt như vậy, thật sự là vưu vật a! Nói cho ca ca, ngươi gọi là gì nha?”

“Mẫn! Ai nói với ngươi y là ‘đầu bài’ ta tìm về?” Trên trán Diệu Ngạn mơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên, hắn đi đến! Đến bên người, kéo tai trái hắn la lớn, “Hắn là người có, hôn, ước với ta!!! Nghe rõ rồi chứ?”

Thanh âm lớn như vậy, lỗ tai của Mẫn bị thương nặng, hắn mắt nổ đom đóm, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Thật là, chỉ là nói giỡn mà thôi...... Không cần coi như thật vậy đi!”

“Ha hả! Đùa sai đối tượng  nga!” Chung Ly một thân hồng y ở bên cười trêu chọc, “Chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy, lão bản đối với đứa nhỏ này...... Tình hữu độc chung sao?” Vừa nói hắn vừa ném một cái mị nhãn, nhìn về phía Tiểu Tứ.

Chung Ly hiện là “đầu bài” xứng danh của Căng Uyên lâu, không chỉ có hai má xinh đẹp, còn có năng lực quan sát mẫn tuệ cùng thể hương (mùi hương cơ thể) đặc biệt trên người, ba điểm này khiến những khách nhân trở nên điên cuồng. Không ít quan lớn lão bản đều tới đây, vung tiền như rác chỉ để thấy hắn một lần, cũng có không ít nhân sĩ nổi danh không cầu hồi báo mà tỏ vẻ nguyện ý vì hắn chuộc thân...... Cũng không biết vì sao, hắn luôn uyển chuyển cự tuyệt, nói ở trong này tốt lắm, không muốn đi theo người khác, thật sự là khiến kẻ khác không thể tưởng tượng.

Tiểu Tứ từ lúc nhìn thấy này đám tiểu quan “hồi quy cố lý”, ánh mắt liền vẫn dừng ở trên người Chung Ly rồi cuối cùng rơi vào trên người đứa nhỏ kia. Hắn không lên tiếng, chính là không chút che dấu nào mà nhìn bọn họ......

“Ngươi là ai?” Cuối cùng, Tiểu Tứ không nhìn một đám người chung quanh vây hống, trực tiếp hỏi Chung Ly.

“......” Chung Ly đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười hỏi, “Tiểu đệ đệ, không ai dạy ngươi hỏi như thế thực thất lễ sao?”

“Tiểu Tứ?” Diệu Ngạn đối với pahrn ứng của y rất kỳ quái.

Tiểu Tứ tựa như căn bản không nghe thấy lời hắn nói, lặp lại một lần: “Ngươi là ai?”

Chung Ly mắt thấy khuyên bảo vô dụng, cũng liền trực tiếp trả lời: “Ta gọi là Chung Ly! Vậy còn ngươi?”

“Kì Quân Thiên! Bất quá tất cả mọi người đều gọi ta là Tiểu Tứ!” Tiểu Tứ cũng không chút hàm hồ đáp, nhưng y lập tức lại hỏi, “Vậy còn ngươi? Ngươi là ai?” Y một tay chỉ vào đứa nhỏ từ lúc vào phòng tới nay, vẫn đợi ở góc âm u kia không kém mình bao nhiêu.

“Hắn? Là ai?” Diệu Ngạn cũng là không hiểu, trong ấn tượng của hắn, một năm trước hắn rời đi, Căng Uyên lâu không có đứa nhở này đi!

“A? Ngươi nói hắn nha!” Ngữ khí của Mẫn lúc nói đến đứa nhỏ kia trở nên đặc biệt khinh thường.

Mà người kia lúc cảm giác được lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người hắn, đầu cúi càng thấp hơn......

Mẫn thấy hắn bộ dạng yếu đuối kia thì phát hỏa, giọng điệu không khỏi lại tăng thêm vài phần, “Này, ta nói ngươi đến cũng đã đến đây! Còn một bộ không tình nguyện...... Giả bộ cho ai xem a!”

“Mẫn không cần xúc động như vậy được không, đứa nhỏ kia ai......” Những người khác bên cạnh khuyên nhủ, còn nói một lời giải thích cho Diệu Ngạn nghe, “Đứa nhỏ này họ Mạc, cùng nương hắn là Mạc Hân ở tại chân núi phía nam, ngày thường ít vào thành, nếu không phải nương hắn năm trước đã qua đời, chúng ta đều vẫn không biết, chúng ta nơi này còn có một phế nhân như hắn!”

“Phế nhân......” Tiểu Tứ mặc niệm.

“Đúng vậy!” Mẫn khẩu khí thật không tốt tiếp tục nói, “Nương hắn chưa lập gia đã dựng dục sinh ra phế vật này! Chữ không đọc được một cái, ngay cả vật nặng cũng không thể vác! Nương hắn chỉ phải vừa bán bánh mỳ, vừa ôm đồm tất cả việc nặng trong nhà, kết quả chống đỡ hết nổi, năm trước qua đời!”

“Mạc Hân? Mạc đại nương bán bánh bao ở cửa thành?” Diệu Ngạn nhớ lại, “Nàng đã chết?”

“Chính là nàng!” Chung Ly nhìn đứa nhỏ kia nói, “Chúng ta cũng rất kinh ngạc, Mạc đại nương thế mà lại có con trai như thế! Sau khi nàng mất, đứa nhở này liền thấy cũng nói không ra lời...... Biến thành câm điếc! Đại phu nói là chịu kích thích quá lớn...... Diệu Quang lão bản thấy hắn đáng thương, liền đem thu hắn vào trong điếm...... Hơn nữa nói chỉ cần hắn không muốn, là có thể không tiếp khách, mà coi như người làm công đến kiếm tiền!”

“Nói là làm công, nhưng căn bản là là ký sinh trùng!” Mẫn đối với người vô dụng như vậy rất khinh thường, “Đến chỗ này của chúng ta, mỗi sáng sớm quét rác mà thôi...... Chính mình thân thể lại không tốt, không biết dùng hết bao nhiêu tiền trong điếm của chúng ta!”

“Đúng a!” Bên cạnh cũng có không ít người hưởng ứng, “Thiệt nhiều khách ngại hắn xui, cũng không nguyện đến điếm của chúng ta! Thật sự là đồ sao chổi!”

“Hắn gọi là gì?” Diệu Ngạn tiến đến nâng đầu hắn lên hỏi.

“......!” Đứa nhỏ kia bị Diệu Ngạn chạm vào trong nháy mắt bắt đầu lạnh run.

Bộ dáng hắn thực thanh tú, mắt to vừa đen vừa sáng, luận dung mạo có thể sánh ngang Mẫn! Chính là biểu tình khổ sở của hắn và giờ khắc này, lại thật sự khiến người ta không dậy nổi hưng trí......

“Tên của hắn rất xứng với hắn, gọi là Mạc Ngữ.” Có người đáp lại.

Tiểu Tứ đang nhìn bắt gặp ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi của Mạc Ngữ, y ngây ngẩn cả người...... Ánh mắt rất quen thuộc, ngay lúc đó chính mình có phải cũng có ánh mắt giống hắn sao? Lúc ba ba cùng phụ thân, còn có các ca ca thấy mình, bọn họ đều có biểu tình đau lòng như vậy, bọn họ ôm chặt lấy mình, cái ôm ấp ấm áp kia...... Y đến nay đều khắc ghi vào lòng! Còn có một tiếng “thực xin lỗi” của bọn họ, vẫn quanh quẩn ở bên tai y, còn mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở, kia không phải của mình, nhớ lại thời điểm kia...... Phụ thân, ba ba, đại ca, nhị ca, tam ca, tất cả mọi người đều khóc, thế nhưng hắn lại......

Nghĩ đến đây, thân thể của Tiểu Tứ so với thần chí phản ứng nhanh hơn, y lập tức tiến lên “ba” một tiếng đánh tay của Diệu Ngạn, “Ngạn ca ca, không được chạm vào hắn!”

“Tiểu Tứ?” Tay của Diệu Ngạn bị đánh một kích như thế phát đau, nhưng khiến hắn càng thêm kinh ngạc chính là hành động của Tiểu Tứ!

Tiểu Tứ đem Mạc Ngữ kéo đến phía sau, tựa như người bảo vệ đứng trước mặt hắn, “Các ngươi như vậy sẽ dọa đến hắn!”

“......” Hành động này khiến toàn bộ mọi người trong phòng yên tĩnh lại!

“Không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi......” Tiểu Tứ ôn nhu mà đem Mạc Ngữ cao xấp xỉ mình ôm vào trong lòng, trấn an, giống như là mẫu thân đang an ủi đứa nhỏ của mình thông thường, “Toàn bộ đều sẽ không có vấn đề gì......”

Chính là Tiểu Tứ lại xem nhẹ cảm nhận của Diệu Ngạn bên cạnh, “Tiểu Tứ, ngươi làm gì vậy?” Hắn rất tức giận, Tiểu Tứ thế mà lại vì đứa nhỏ có thể gọi là “người xa lạ” này mà cự tuyệt mình!

Tiểu Tứ rất nghiêm túc hướng hắn ra hiệu, “Suỵt......”

“......” Chỉ thấy Mạc Ngữ vừa rồi vẻ mặt bất an còn đang giãy dụa, cũng không qua bao lâu, hắn liền ở trong cái ôm này an tâm ngủ say...... Thực thoải mái, rất giống cái ôm trước kia của mẫu thân, kỳ thật cũng chỉ có mẫu thân từng ôm hắn như thế, chính là hiện tại, nương đã......

“Hắn xảy ra chuyện gì? Ngất đi sao?” Thấy Mạc Ngữ hai mắt dần dần khép lại, ngã vào trong lòng Tiểu Tứ, Mẫn lên tiếng hỏi.

“Hắn đang ngủ!” Tiểu Tứ quay người lại cõng Mạc Ngữ lên, hướng Chung Ly hỏi, “Phòng của hắn ở chỗ nào? Ta đưa hắn qua!”

“...... Lầu hai cuối hành lang.” Chung Ly thành thật trả lời.

Tiểu Tứ đã biết liền gật đầu, “Ngạn ca ca, ta trước đưa hắn về, đợi lát quay lại sẽ cùng ngươi nói......” Nói xong y liền hướng thang lầu đi đến.

Lặng yên một lát, dưới lầu bỗng nhiên nổ tung  oa!

“Lão bản, đứa nhỏ kia làm sao vậy?” Tất cả mọi người đều vì hành động của Tiểu Tứ mà trợn mắt há hốc mồm.

“Đồng cảm với Mạc Ngữ?” Mẫn đoán.

“......” Trái lại Chung Ly lại không nói được một lời.

Không biết là ai đột nhiên nói một câu vô tâm: “Tiểu Tứ...... Chẳng lẽ ‘di tình đừng luyến’ sao?”

“......” Hiện trường lại một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệu Ngạn, sắc mặt của hắn đã tụt xuống khe núi.

“Lão...... Lão bản......” Một cái tiểu quan run giọng khuyên bảo, “Mọi người nói đùa thôi...... Ngươi không cần nghĩ nhiều a......”

“Đúng vậy...... Lão bản......” Còn ai muốn tiếp tục.

Diệu Ngạn vung tay lên, “Các ngươi không cần nói, ta tin tưởng Tiểu Tứ...... Hắn nhất định có lý do gì đó...... Hôm nay liền đến đây thôi, mọi người trở về trước đi!”

Hắn rõ ràng đã muốn ở đuổi người, mọi người cũng không tiếp tục nói tiếp nữa, cũng chỉ có thể phẫn nộ trở về...... Tất cả mọi người đi rồi, Diệu Ngạn cũng trở về phòng mình đích phòng. Đóng cửa phòng, hai chân hắn mềm nhũn, hoàn toàn ngã ngồi trên mặt đất! Lúc ở chung với Tiểu Tứ, tính tình y vẫn bình tĩnh an nhàn, chưa từng thất thường như vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Tứ...... Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? _________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện